Hoan Dục H



Tô Hoan lái xe quay về biệt thự mà mình đã ở mười mấy năm, cô không hề đồng ý với mẹ việc dọn khỏi cái nhà này.

Cô sẽ không rời đi, cô phải ở lại đây, làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái.


Đi vào trong sân liền nhìn thấy Thẩm Châu Châu lớn hơn cô mấy tuổi, đang ôm một con Teddy đi bộ ở trong sân.


Chính người phụ nữ này xuất hiện đã chia rẽ một gia đình hòa thuận gia.

Trong lòng Tô Hoan đã sớm xé nát người phụ nữ không biết xấu hổ này thành trăm mảnh, nhưng trên mặt lại không hiện ra một chút nào, bởi vì bà nội thích Thẩm Châu Châu.

Bà ấy còn trông cậy vào việc Thẩm Châu Châu có thể sinh được một người con trai cho Tô gia đấy.


Tô Hoan cười lạnh trong lòng, khi Thẩm Châu Châu đi tới cười chào hỏi với cô thì Tô Hoan lại mắt nhìn thẳng lướt qua cô ta mà đi vào phòng.



Đừng hy vọng cô có thể đối xử hòa nhã với tiểu tam.


Đi vào phòng khách, vừa lúc gặp được bà nội đi ra, bà cụ đã hơn 60 tuổi rồi mà thân thể vẫn rất khỏe mạnh: “Hoan Hoan, có thấy chó của bà đâu không?”

Tô Hoan thay dép đi trong nhà, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà nói: “Đang tản bộ ở trong sân đấy”

Bà nội đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn, ngay sau đó liền cười ra tiếng: “Châu Châu đúng là một đứa bé ngoan, còn biết dẫn chó đi dạo giúp bà”

Tô Hoan bĩu môi, vẻ mặt không tán đồng: “Đứa bé ngoan có thể làm ra chuyện chia rẽ gia đình người khác sao?”

Trên mặt bà nội hiện lên một tia xấu hổ nói: “Không phải đã nói rồi sao, đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, là mẹ của cháu kiên trì đòi ly hôn”

Tô Hoan không muốn cãi cọ với bà nội nên xoay người đi lên lầu.


Chờ đến hơn 6 giờ chiều liền nghe được trong sân truyền đến tiếng ô tô, lúc này Tô Hoan mới mặc váy ở nhà đi xuống lầu.


“Ba ba, ba tan làm rồi sao” Tô Hoan cười ngọt ngào đi tới đón người đàn ông cao lớn vừa vào nhà.



Tô Vọng Chương thay giày ở cạnh cửa, bên cạnh là Thẩm Châu Châu.

Ông ấy nhíu mày lại, sắc mặt không tốt lắm, từ chối động tác lấy giày giúp mình của Thẩm Châu Châu, tự ông ấy mở tủ ra rồi lấy dép lê ra ngoài.

Nghe được tiếng của Tô Hoan thì ông ấy mới ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình nghiêm túc rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn một chút.


Sau khi thay dép xong thì ông ấy liền đi tới chỗ Tô Hoan hỏi: “Tiễn mẹ con xong rồi sao?”

“Dạ, chuyến bay lúc chiều” Tô Hoan giơ tay ôm lấy cánh tay của ba ba hỏi: “Ba ba, hôm nay giải phẫu có nhiều hay không? Có mệt hay không?”

Tô Vọng Chương có chút ngoài ý muốn nhìn cánh tay của con gái đang ôm lấy cánh tay mình, hai cha con bọn họ đã rất lâu rồi chưa làm ra hành động thân mật như thế.


Trong lúc nhất thời, trái tim cứng rắn cũng mềm hơn một chút.


“Hơi nhiều” Ông ấy trả lời.


“Vậy thì để con mát xa giảm bớt mệt nhọc giúp ba nhé” Tô Hoan đề nghị.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận