Hoan Dục H



Nếu muốn bàn về dáng người……

Tô Hoan cúi đầu nhìn dáng người của mình, vú lớn hơn Thẩm Châu Châu, eo thon hơn Thẩm Châu Châu, mông cũng cong hơn Thẩm Châu Châu.

Dựa theo lời bạn tốt Hứa Tình Tình nói thì cô trời sinh chính là yêu tinh chuyên môn quyến rũ đàn ông.

Tô Hoan không tiếng động mà liếm khóe môi, không biết cô dùng thân thể như vậy để quyến rũ ba ba thì ba ba có thể đi vào khuôn khổ hay không?

Tưởng tượng đến một ngày nào đó trong tương lai, có thể cô sẽ cởi sạch quần áo, lộ ra cơ thể trần truồng trước mặt ba ba nghiêm túc.

Có lẽ còn sẽ bị ba ba cao lớn ấn ở trên giường, dùng dương vật thô to hung hăng cắm nát màng trinh, Tô Hoan liền cảm thấy khuôn mặt nóng lên, ngay cả nơi bí ẩn ở giữa chân cũng dâng lên cảm giác ngứa ngáy.


Trong đầu đang miên man suy nghĩ nên Tô Hoan liền quên động tác trên tay, ngón tay vô ý thức mà nắm lỗ tai của ba ba, nhéo vành tai của ông ấy.

Một hành động thân mật lại khiêu khích như thế khiến cho Tô Vọng Chương theo bản năng mà bắt lấy cổ tay của cô, ông ấy lập tức mở hai mắt ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cô.

Tô Hoan bị nhìn tới chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, làm sao vậy……”

Tô Vọng Chương lẳng lặng mà nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Con học mấy cái này từ đâu?”

Cảm giác áp bách của người đàn ông trước mặt thật sự quá mạnh mẽ, Tô Hoan cố nén cảm xúc hoảng loạn, chớp mắt vô tội mà hỏi lại: “Làm sao vậy ba ba? Ngày thường còn đều mát xa cho mẹ như thế, có chỗ nào không đúng sao?”

Tô Vọng Chương nắm cổ tay của con gái, cảm nhận được sự kiều mềm tinh tế trong lòng bàn tay, sau khi im lặng vài giây mới buông tay con gái ra nói: “Được rồi, không cần ấn nữa”

“A, vậy ba ba có thấy thoải mái không?” Tô Hoan truy vấn.


Ánh mắt Tô Vọng Chương dời khỏi gương mặt của con gái, hàm hồ đáp: “Ừ, khá tốt”

Không chờ hai cha con nói thêm mấy câu thì nhà ăn đã truyền đến tiếng nói điềm mỹ của Thẩm Châu Châu: “Vọng Chương ca, Hoan Hoan, ăn cơm thôi!”

Tô Hoan lại một lần bị ba chữ “Vọng Chương ca” làm cả người đều nổi da gà.

Cô nửa hờn dỗi nửa oán trách mà nói với ba ba: “Ba có thể đừng để cô ta gọi ba như vậy không, quá buồn nôn, mẹ con cũng chưa từng gọi ba như thế đâu”

Tô Vọng Chương lại nhăn chặt mày nói: “Ba không hề bảo cô ta gọi ba như thế”

Đương nhiên là ông ấy cũng rất không vừa lòng với cách xưng hô này.

Hai người trước sau đi đến nhà ăn, Thẩm Châu Châu đang ân cần mà dọn từng món ăn lên bà, lại chạy tới bên ngoài đỡ bà Tô đang trêu chó đi vào.

Bộ dáng ôn nhu uyển chuyển kia dù nhìn thế nào cũng là một người vợ được điểm tuyệt đối.

Tô Hoan đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, nghĩ thầm Thẩm Châu Châu này còn rất có thể thích ứng nhịp sống ở Tô gia, thoạt nhìn như cá gặp nước, nghiễm nhiên là một bộ dáng của nữ chủ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận