Hoan dục

Tô Vọng Chương duỗi tay cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, tắt ngọn đèn tường duy nhất trong phòng đi. Căn phòng trong nháy mắt hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
 
"Ngủ đi." Tô Vọng Chương thở dài thỏa hiệp.
 
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên đôi cha con này cùng chung chăn gối, có thể ngủ được mới là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một bàn tay của Tô Hoan vẫn còn đặt trên mu bàn tay của Tô Vọng Chương, như có như không vuốt ve. Cô bỗng nhiên cất lời trong bóng đêm, hỏi anh: "Ba ơi, đã bao lâu rồi ba không làm tình?"
 
Tô Vọng Chương: "..."
 
Anh biết ngay là cô con gái này căn bản sẽ không thành thật đi ngủ mà.

 
"Ngủ." Tô Vọng Chương cứng rắn trả lời.
 
"Ba ơi... nói chuyện một chút thôi, có được không?" Tô Hoan làm nũng.
 
Tô Vọng Chương trực tiếp giả chết, không để ý đến cô nữa.
 
"Ba ơi, làm tình hẳn là rất sung sướng nhỉ. Con thường xuyên nằm mơ như vậy, cảm giác trong giấc mơ rất thoải mái."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay Tô Hoan lặng lẽ sờ lên trên, chạm vào cơ bắp rắn chắc trên cánh tay Tô Vọng Chương, cô không nhịn được, lại dùng ngón tay chọc chọc.
 
Tô Vọng Chương bắt lấy bàn tay làm loạn của Tô Hoan, nắm trong lòng bàn tay mình, khàn giọng hỏi: "Thường xuyên... Mơ loại giấc mơ này?"
 
Mộng xuân?
 
Anh nghe thấy Tô Hoan tiếp tục nói: "Vâng trước kia con thường xuyên mơ thấy mình đang làm với người khác, không thấy rõ mặt. Sau đó lại mơ thấy được làm cùng với ba, ba làm con rất thoải mái."
 
Hầu kết Tô Vọng Chương lăn lộn, hô hấp dần trở nên thô nặng, mới chỉ nghe Tô Hoan nói như vậy, mà cơ thể anh đã nổi lên phản ứng. Sau một lúc lâu, Tô Vọng Chương mới nói: "Thật không biết xấu hổ."
 
Con gái đã trưởng thành, có dục vọng, mộng xuân cũng là điều bình thường, nhưng nào có con gái nhà ai lại mơ thấy mình làm loại chuyện đó với ba ruột của mình cơ chứ?

 
Tô Vọng Chương thật sự rất buồn rầu.
 
Một bàn tay của Tô Hoan bị ba nắm chặt, trong lòng âm thầm ngọt ngào vui vẻ. Cô trốn trong ổ chăn, âm thầm xê dịch cơ thể lại gần bên ba. Thân thể hai người gần như dán sát vào nhau.
 
"Tô Hoan!" Tô Vọng Chương cảnh cáo cô: "Đừng có xằng bậy."
 
Tô Hoan cười trộm trong lòng, số lần cô làm xằng làm bậy còn ít sao?
 
Nghe thấy ba cảnh cáo, Tô Hoan đúng là không lộn xộn nữa, cô ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh. Thân thể nghe lời, nhưng cái miệng lại muốn giở trò, Tô Hoan nhỏ giọng lầm bầm, dường như chỉ đang nói cho chính mình nghe: "Ba ơi, đêm nay con chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ thôi, bên trong không mặc gì hết."
 
Hô hấp của Tô Vọng Chương thoáng dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Câm miệng."
 
Tô Hoan lại tiếp tục nói: "Hôm nay ba đã nhìn thấy vú của con rồi, có phải rất lớn không? Trước kia con uống rất nhiều sữa bò, còn thường xuyên trốn trong ổ chăn tự xoa cho mình, cho nên vú mới lớn như vậy. Ba có thích hay không?"
 

Tô Vọng Chương không trả lời, chỉ là tiếng hít thở của anh càng thô nặng hơn.
 
Tô Hoan làm như không nhận ra chút biến hóa nho nhỏ này của Tô Vọng Chương, vẫn tiếp tục chia sẻ những bí mật sắc tình: "Ba ơi, nói cho ba biết một bí mật. Phía dưới của con không có lông, là Bạch Hổ trời sinh đó, ba có muốn sờ thử xem sao không..."
 
"Tô Hoan!" Tô Vọng Chương cao giọng: "Đủ rồi, đừng nói nữa!"
 
Tô Hoan mím hôi, hạ giọng: "Con chỉ nói nốt một câu cuối cùng thôi. Ba ơi… Phía dưới của con ướt rồi.”
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận