Ánh mắt Tô Vọng Chương vẫn còn có chút hung ác nham hiểm, anh không hề chớp mắt nhìn Tô Hoan, vài giây sau, Tô Vọng Chương bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cằm cô, sau đó cúi xuống người hung ác hôn cô.
Tô Hoan chỉ ngây người một giây, liền nhiệt tình đáp lại anh.
Trong lúc nhất thời, hai cha con một người ngồi mép giường, một người ngồi dưới đất, hôn đến khó rời khó xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua hồi lâu, Tô Vọng Chương mới buông Tô Hoan ra, nghe cô mềm mại nói: “Ba ơi, làm biến thái cũng khá tốt, con cảm thấy rất vui vẻ mà.”
Tô Hoan cho rằng ba sẽ không đáp lại lời cô, ai ngờ sau vài giây yên lặng, cô lại nghe thấy anh nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”
Hai mắt Tô Hoan lập tức trừng lớn, giọng nói kinh ngạc xe lên ngạc nhiên: “Ba ơi……”
Tô Vọng Chương lại không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, anh miễn cưỡng nhét dương vật vẫn còn đang cương cứng vào lại trong quần, lại giơ tay nâng Tô Hoan dậy, nói: “Con về phòng chỉnh trang lại một chút đi, sắp tới giờ ăn tối rồi.”
Tô Hoan nhìn đũng quần vẫn còn nhô cao của Tô Vọng Chương, hỏi: “Vậy nơi này của ba không cần giải quyết một chút sao?”
Nói rồi, cô lại muốn duỗi tay sờ gậy thịt của ba, ai ngờ lại bị đối phương hất bay.
Tô Vọng Chương bất đắc dĩ nhìn cô, hỏi: “Tô Hoan, con gấp cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã câu được anh tới tay rồi, cô cần gì phải nóng lòng chút giây phút nhất thời này?
Khóe miệng Tô Hoan cong lên một chút, vui vẻ mỉm cười, duỗi tay ôm eo ba, dùng vú ma sát với ngực bụng của anh, làm nũng: “Vậy đêm nay con muốn ngủ trong phòng của ba.”
Tô Vọng Chương mặc kệ cho cô cọ, không từ chối cũng không đồng ý, xem như cam chịu.
Tô Hoan thấy thái độ của ba đã mềm hơn, trong lòng càng vui vẻ, hừ hừ hát ca trở về phòng tắm rửa. Tô Vọng Chương ngồi trên giường một hồi, mới cầm lấy bao thuốc lá trên tủ đầu giường, đi đến cửa sổ sát đất, hút thuốc.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đang tối dần, sương mù mênh mông bao phủ mọi vật.
Làn khói màu trắng phun ra từ trong miệng anh, lượn lờ một hồi mới biến mất.
Tô Vọng Chương nghĩ: Cuộc đời của con người vô cùng ngắn ngủi, làm việc thiện rất khó, làm việc ác lại chỉ trong một tích tắc suy nghĩ.
Tô Hoan nói có làm biến thái cũng rất vui vẻ, vậy anh tạm thời cứ chiều theo cô, cùng vui sướng với cô đi, có lẽ thứ này cũng coi như là tình thương của cha nhỉ.
Thời điểm Tô Hoan đi đến gõ cửa phòng gọi anh xuống ăn cơm, Tô Vọng Chương mới vừa tắm rửa xong, đang bước ra khỏi phòng tắm. Anh xoa tóc, đi ra mở cửa. Cô gái nhỏ ngoài cửa mặc một chiếc váy màu trắng rộng thùng thình, tóc dài tùy tiện thả xõa trên vai, dáng vẻ xinh đẹp lại thanh thuần. Ai có thể ngờ đến, không lâu trước đó, cô còn ghé vào giữa háng của ba ruột, mê muội ăn tinh dịch của ba.
Hầu kết của Tô Vọng Chương lăn lộn, thò lại gần, hôn lên khóe môi cô, nói: “Váy thật xinh đẹp.”
Tô Hoan mím môi cười, cũng thò qua, nhón mũi chân nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Con không mặc quần lót.”
Động tác của Tô Vọng Chương thoáng dừng một chút, cũng học dáng vẻ của cô, ghé lại bên tai Tô Hoan, nhỏ giọng nói: “Dâm đãng.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~