Hoan dục

Bạn bè không đáng tin cậy, Tô Hoan chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ là cụ thể phải làm thế nào để quyến rũ ba - người đàn ông lớn tuổi nghiêm túc này thì còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
 
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tô Vọng Chương với cái áo sơ mi ướt đẫm, dính sát vào người, Tô Hoan lập tức cảm thấy cả người khô nóng. Thật không thể ngờ, người đàn ông đã sắp 40 tuổi như ba mà dáng người vẫn còn tốt như vậy. Cơ ngực kia, còn có từng múi cơ bụng săn chắc xếp hàng thẳng tắp, nội tâm Tô Hoan không khỏi ngứa ngáy, cô rất muốn sờ thử!
 
Mấy buổi tối sau đó, Tô Hoan đều trốn trong ổ chăn, mở mấy bộ phim cấm trân quý mà cô cất giấu trong di động đã lâu ra, thái độ nghiêm túc nghiên cứu, nỗ lực học tập các loại kỹ xảo khiêu khích đàn ông. Nhưng mấy bộ phim giới hạn độ tuổi mà Hứa Tình Tình cho cô quá mức táo bạo kích thích, khiến Tô Hoan không nhịn được, vừa xem vừa vuốt ve âm đế tự an ủi. Chẳng mất bao lâu, thân thể cô đã trở nên hư hỏng, cuối cùng không thể không dừng loại hành vi dâm đãng vô ý nghĩa này lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Hoan nhanh chóng phát hiện, bởi vì mấy ngày hôm trước bà nội bức hôn ngay trên bàn cơm dẫn đến quan hệ của ba và bà nội gần đây rơi vào trạng thái đóng băng, biểu hiện trực tiếp nhất là ba không hay về nhà nữa, thường nửa đêm mới về nhà, cũng không biết đi làm chuyện gì.
 
Cái tình trạng này khiến Thẩm Châu Châu trở nên nôn nóng, có mấy lần Tô Hoan tình cờ nghe thấy cô ta nói chuyện với bà nội, 10 lần thì có đến 9 lần là đang thảo luận xem làm sao để thuyết phục Tô Vọng Chương đi làm thủ tục kết hôn với Thẩm Châu Châu.
 
Xem ra bà nội đang rất mong được ôm cháu trai, còn Thẩm Châu Châu thì nóng lòng trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Tô.
 
Hừ, tưởng bở!
 

Buổi tối hôm nay, Tô Hoan vừa uống trà sữa, vừa gọi video nói chuyện với mẹ. Khi hai mẹ con nói chuyện xong thì đồng hồ đã sắp chỉ đến 12 giờ. Tô Hoan đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng ô tồ truyền đến từ trong sân trước, là Tô Vọng Chương trở về.
 
Tô Hoan đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức nhìn thấy thân hình cao lớn của Tô Vọng Chương đang xuống xe, còn cánh cửa biệt thự cũng mở ra rất nhanh, bóng dáng Thẩm Châu Châu nhiệt tình đi ra ngoài nghênh đón.
 
Tô Hoan bĩu môi, thầm mắng một câu tiện nhân, ngay sau đó lại nghĩ: Bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, bà nội và giúp việc ở dưới lầu đều đã ngủ, hai người họ trai đơn gái chiếc ở riêng với nhau, rất dễ xảy ra chuyện! Vì thế, cô vội khoác thêm áo ngủ, rời khỏi phòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi xuống lầu, Tô Hoan vừa vặn bắt gặp Thẩm Châu Châu đang rót nước cho ba uống, Tô Hoan đi qua, gọi một tiếng "Ba".
 
Tô Vọng Chương vừa từ một bữa tiệc xã giao trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, anh nhận lấy ly nước, một hơi uống hết sạch, mới quay đầu nhìn sang Tô Hoan, nói: "Muộn như vậy rồi, sao con còn chưa ngủ? Con gái không nên thức đêm, dễ bị rối loạn nội tiết tố."
 
Tô Hoan chu miệng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Vọng Chương, nói: "Con đã không gặp ba mấy ngày rồi, muốn nói chuyện với ba một lúc."
 
Ánh mắt Tô Vọng Chương lúc này không còn sắc bén như ngày thường, ánh mắt anh có hơi lười biếng, mang theo chút mơ hồ do men say, anh nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì sao? Thiếu tiền?"
 
"Không có, con vẫn còn tiền."
 
"Vậy trở về phòng ngủ sớm đi."
 
Tô Hoan thật sự không yên tâm để ba và Thẩm Châu Châu ở một mình một chỗ, cô nói: "Ba ơi, để con đỡ ba lên lầu về phòng nghỉ ngơi trước nhé?"
 
Tô Hoan còn chưa dứt lời, Thẩm Châu Châu đã vội vàng nói chêm vào: "Hoan Hoan, cô đi ngủ trước đi, để tôi đỡ anh Vọng Chương về phòng là được rồi."
 
Tô Hoan lười phản ứng với cô ta, cô chỉ nhìn ba, chờ anh đáp lại. Tô Vọng Chương giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: "Hai người đều về phòng nghỉ ngơi hết đi, tôi không say, vẫn có thể tự đi, không cần đỡ."
 
Nói xong, Tô Vọng Chương dẫn đầu đứng dậy, đi lên lầu, để lại hai người phụ nữ đứng ngây người tại chỗ, hai mắt nhìn nhau.
 

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Châu Châu mở miệng trước, giả lả nói với Tô Hoan: "Chúng ta tâm sự một lát đi?"
 
Tô Hoan không chút khách khí quăng cho cô ta một ánh mắt lườm nguýt xem thường: "Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói." Nói xong, cô cũng không thèm quay đầu lại, bước thẳng lên lầu.
 
Bởi vì trước khi đi ngủ lỡ uống một cốc trà sữa quá ngọt, nửa đêm, Tô Hoan tỉnh lại do buồn tiểu, cô đi giải quyết nỗi buồn xong lại cảm thấy khát nước, cho nên chuẩn bị đi xuống dưới tầng rót nước uống.
 
Vừa mới mở cửa, Tô Hoan đã nghe thấy tiếng vang mơ hồ truyền ra từ phòng của Tô Vọng Chương, hình như có ai đó đang nói chuyện.
 
Tô Hoan nhíu mày, cô nghĩ ngợi, định bụng đi đến gần xem xét tình hình một chút. Kết quả vừa mới đứng trước cửa phòng ba, thì cửa phòng đã mở ra, Thẩm Châu Châu cả người chật vật, tóc tai tán loạn, vẻ mặt kinh hoảng bất an lảo đảo đi từ bên trong ra, thoạt nhìn giống như cô ta bị người bên trong đuổi ra ngoài.
 
Trong lòng Tô Hoan lộp bộp một chút, ngay sau đó liền chất vấn Thẩm Châu Châu: "Nửa đêm nửa hôm, sao cô lại ở nơi này?"
 
Thẩm Châu Châu hồn xiêu phách lạc (1), không trả lời cô, vội vàng chạy về phòng của cô ta.
 
Tô Hoan không biết vừa nãy bên trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì, cô tò mò hơi đẩy cửa phòng ra một chút, nhìn vào bên trong. Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, một cái gối đã bay tới, vừa vặn đập vào cánh cửa mới hé mở, giọng nam tức giận vang lên: "Cút!!"
 
Tô Hoan nhìn cái gối trắng rơi trên mặt đất, thật cẩn thận mở miệng: "Ba ơi, con là Hoan Hoan, ba sao vậy ạ?"
 

Người trong phòng dừng một chút, giọng nói khàn khàn, run rẩy nói: "Nơi này không có chuyện của con, về phòng đi."
 
Giọng nói thế này... Vừa nghe là biết đã xảy ra chuyện!
 
Tô Hoan tò mò muốn chết, không để ý tới mệnh lệnh của ba, nói: "Ba ơi, ba làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Con vào nhé!"
 
Hơi thở của người đàn ông thô nặng bất thường, thở gấp từng hơi, nghe thấy cô nói vậy, Tô Vọng Chương lập tức cao giọng ngăn cản: "Đừng đi vào!"
 
Đã muộn! Tô Hoan đã đẩy cửa, nhấc chân đi vào trong phòng.
——————————————
(1): Hồn xiêu phách lạc: diễn tả trạng thái mà con người bị mất hết tinh thần và sinh lực do sợ hãi
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận