Hoan dục

Cửa phòng mở rộng, toàn bộ cảnh tượng trong phòng hiện ra.
 
Chăn đệm hỗn độn vứt lung tung trên giường lớn, quần áo đàn ông rơi rớt tan tác dưới đuôi giường và trên mặt đất, di động và một vài vật phẩm tư nhân cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn, rơi rụng đầy đất. Cả căn phòng thoạt nhìn cứ như vừa trải qua một trận hỗn chiến kịch liệt.
 
Cơ thể trần trụi săn chắc của người đàn ông cuộn tròn trên giường lớn, cả người anh đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, hơi thở dồn dập hổn hển. Tô Vọng Chương gắt gao nắm chặt một góc chăn trong tay, miễn cưỡng lấy chăn che đi nửa người dưới của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Hoan liên tưởng đến bộ dạng chật vật rời đi vừa rồi của Thẩm Châu Châu, cô mơ hồ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
 
Trái tim Tô Hoan đập thình thịch rung động, hai chân như muốn nhũn ra, cô không màng đến mệnh lệnh của Tô Vọng Chương, bước từng bước tới mép giường, giọng điệu nôn nóng hỏi: “Ba ơi, ba làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”
 
Tô Vọng Chương giãy giụa, giương mắt nhìn về phía cô, đôi mắt bị che kín bởi tơ máu hồng rực. Dường như anh đang cực lực kiềm chế xúc động đang tác quái trong cơ thể, cắn răng nói: “Con mau đi ra, đi ra ngoài!”
 
Tô Hoan làm như không nghe thấy lời anh nói, cúi người chống tay bên mép giường, lo lắng truy hỏi: “Ba ơi, trên người ba khó chịu ở chỗ nào? Con gọi xe cứu thương giúp ba nhé.”
 

“Không…… Không cần.” Tô Vọng Chương khàn giọng từ chối, vô lực nâng tay lên, vẫy vẫy trong không trung: “Nghe lời, đi ra ngoài đi.”
 
“Con không!” Dáng vẻ Tô Hoan như sắp khóc, cô cúi người xuống, cổ áo rộng thùng thình cũng hoàn toàn rơi xuống theo, bầu ngực mềm mại to tròn bên trong lộ ra, theo cử động của cô mà không ngừng đong đưa, chào hỏi.
 
Nội tâm Tô Vọng Chương vốn đang bị thuốc kích dục càn quấy, cả người đang ở trong trạng thái bị dục vọng thiêu đốt, đột nhiên nhìn cảnh xuân tươi đẹp của con gái lộ ra, càng như lửa cháy đổ thêm dầu, ngọn lửa mạnh mẽ lan ra khắp đồng cỏ, đôi mắt anh đỏ quạch, dương vật dưới háng cứng ngắc, sưng to như muốn nổ mạnh, nó kêu gào muốn được giao hoan, muốn được chịch huyệt nhỏ non mịn co dãn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Vọng Chương thống khổ nhắm mắt lại, quay đầu đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển. Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được chút sức lực để nói chuyện, anh trầm giọng nói: “Nước Thẩm Châu Châu cho ba uống có vấn đề, ba đi tắm nước lạnh một lúc là không sao nữa, con đừng lo lắng, trở về ngủ đi.”
 
Tuy Tô Hoan đã đoán ra được đại khái tình huống, nhưng lúc này cô vẫn phải giả bộ như vừa nghe thấy một tin tức động trời, vẻ mặt khiếp sợ, che miệng, kinh ngạc hô lên: “Cô ta lại dám bỏ thuốc ba?”
 
Tô Vọng Chương cau mày, sắc mặt ửng hồng, hô hấp vẫn thô nặng dồn dập như trước. Dương vật của anh đã cương cứng đến phát đau, cả người khó chịu. Tô Vọng Chương rất muốn duỗi tay xuống tự mình thủ dâm một trận, nhưng ngại còn cô con gái đang ở bên cạnh, anh làm ba thì không thể làm những động tác hạ lưu đáng khinh này trước mặt cô được. Tô Vọng Chương chỉ có thể lặp lại những lời đuổi con gái đi.
 
Trong lòng Tô Hoan lại có tính toán khác, cô căn bản không đời nào muốn ra khỏi đây. Nội tâm hừng hực lửa, miệng khô lưỡi khô, cô liếm liếm môi, nói: “Ba ba, con có thể giúp gì cho ba không?”
 
“Con không giúp được gì đâu, đi mau.”
 
Áo rách quần manh, nửa người trên trần trụi bại lộ trước mặt con gái đã đủ xấu hổ, bây giờ Tô Vọng Chương chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là muốn con gái nhanh chóng ra khỏi phòng mình.
 
Cũng không biết rốt cuộc Thẩm Châu Châu cho bao nhiêu thuốc, dược tính vừa mạnh vừa gấp, khiến thân thể anh giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.
 
Tô Hoan bò lên giường, đầu gối quỳ trên tấm đệm, chậm rãi bò lại gần Tô Vọng Chương. Tay cô bỗng nhiên đụng vào cái điều khiển từ xa, cô rũ mắt nhìn xuống, phát hiện đó là chiếc điều khiển từ xa điều khiển đèn điện trong phòng, vì thế cô giơ tay, nhấn xuống một cái nút, trực tiếp tắt hết đèn trong phòng đi.
 
Không gian rộng lớn trong nháy mắt bị bóng tối bao phủ.
 
Trong bóng đêm, giọng nữ mềm mại ngọt ngào vang lên: “Ba ơi…… Để con giúp ba đi.”
 

Vừa dứt lời, một đôi bàn tay mềm mại đã chậm rãi sờ lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
 
Trong bóng đêm, Tô Vọng Chương đột nhiên mở to hai mắt, quên cả hô hấp, anh khó tin nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ trước mặt. Tô Vọng Chương đột nhiên duỗi tay bắt lấy bàn tay nhỏ đang sờ soạng lung tung trên ngực mình, lạnh giọng quát: “Tô Hoan, con điên rồi sao, ba là ba của con đấy! Con định giúp và kiểu gì!”
 
Trong lòng Tô Hoan vẫn còn hơi sợ Tô Vọng Chương, bị anh quát nạt như vậy, cơ thể cô cũng run rẩy theo, tủi thân nói: “Nhưng ba khó chịu như vậy……”
 
“Khốn nạn, cho dù ba có khó chịu đến chết, thì con cũng không thể giúp ba!”
 
Tô Vọng Chương vừa gấp vừa giận, hơn nữa cơ thể và tâm trí còn đang bị dục vọng tra tấn, khiến cảm xúc của anh đang ở bờ vực bùng nổ. Tô Vọng Chương giơ tay, hung tợn đẩy Tô Hoan một cái: “Cút đi! Lăn!”
 
Từ nhỏ đến lớn, Tô Hoan chưa từng bị ba quát nạt như vậy, cô đột nhiên tủi thân không chịu được, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, cả giận nói: “Ba làm gì lại mắng con, con chỉ là quá lo lắng ba thôi mà!”
 
Tô Vọng Chương cũng rất nhanh đã ý thức được thái độ vừa rồi của mình quá mức ác liệt, anh thở sâu, áp chế cảm xúc, nói: “Hoan Hoan…… Nghe lời, nhanh đi ra ngoài đi.”
 
“Nhưng còn ba……”
 
“Ba đi…… Tắm nước lạnh một lúc là được.”
 

Tô Vọng Chương nói xong, liền sờ soạng xoay người xuống giường, chẳng qua dược tính của thuốc kích dục trong cơ thể anh quá mạnh, người còn chưa đứng vững, đã cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nháy mắt liền quỳ xuống.
 
“Đông” một tiếng, nghe là đã thấy đau.
 
“Ba ơi!” Tô Hoan mượn ánh sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ, nhìn thấy Tô Vọng Chương té ngã, cô cũng bị dọa đến nhảy dựng, vội bò qua nâng anh dậy, sốt ruột nói: “Con…… Để con đỡ ba đi đi.”
——————————————
Thâm Châu Châu: Không dưng lại may giá y cho người khác! Thiệt lớn!! Thiệt lớn!!!
 
Tô Hoan: Mỡ dâng miệng mèo, không cắn một miếng đúng là ngu!
 
Tô Vọng Chương: Tiểu tổ tông… mắng không được… đánh không xong.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận