Hoạn Hải Vô Nhai

Bởi vì lần này Trình Bí thư đến thành phố Trung Châu xử lý chuyện riêng, không thể để cho người khác biết được. Ngoại trừ tâm phúc của hắn là Trương thư ký ra, trong huyện không có bất cứ kẻ nào biết được mục đích thật sự của Trình Bí thư khi đến thành phố Trung Châu. Hắn lựa chọn đến ở tại khách sạn quốc tế Trung Châu, đã có thể tránh phải xấu hổ khi gặp phải người quen. Mà không phải bởi vì phương tiện của khách sạn quá kém, làm mất thân phận của Phó bí thư Huyện ủy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Trường Phong tới một khách sạn sang trọng như vậy. Trước đó, hắn cũng chính ở tại một nhà nghỉ nhỏ tốn tám đồng một ngày. Nhưng đi theo phía sau Trương thư ký, thần thái Triệu Trường Phong tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ quẫn bách và xấu hổ của người lần đầu tiên tiến vào một nơi sang trọng như vậy.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Triệu Trường Phong vẫn bị mức độ sang trọng trong phòng của Trình Bí thư làm hoảng sợ. Bước qua cửa chính là một phòng khách có diện tích rất lớn, rất cao, rất rộng.
Trên vách tường đối diện với cửa phòng có gắn một bức tranh lớn. Nữ thần Venus trần truồng với một đám thiên sứ bảo vệ xung quanh. Phía dưới chính một cái vỏ sò rất lớn đang dâng lên. Trên nền đất có trải mộ tấm lông dê đắt tiền, gần như có thể bao phủ bàn chân. Bộ sô pha cổ kính đồ sộ được làm bằng gỗ hồng bọc lớp da thật. Thoạt nhìn có mùi vị khác lạ.
Một mặt khác của phòng khách, là một cửa sổ rất lớn sát đất, hầu như đã chiếm lấy toàn bộ diện tích của bức tường. Trên cửa số có một tấm rèm cửa bằng nhung vàng thêu thiên nga che hết một nửa. Ánh mặt trời mùa đông rọi vào. Bên cạnh cửa sổ, là bức tường gỗ khắc rỗng với hoa tiên lục và cây cảnh trang trí. Qua khe hở xuyên qua tường gỗ, có thể thấy bên trong có một loại quầy bar nhỏ tinh tế. Đèn treo bằng thủy tinh với trong suốt. Ngăn ngoài cùng có một tủ rượu nhỏ, còn đặt năm sáu bình rượu ngoại.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong không khí, trong lòng Triệu Trườnqg Phong khiếp sợ không thôi. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn chưa từng nghĩ phòng khách trong một khách sạn không ngờ có thể trang hoàng sang trọng tới như thế. Bài trí như vậy, cho dù ở trên màn ảnh phim truyền hình cũng không thấy nhiều lắm. Xem ra đây chính là cái lợi khi làm quan. Một Phó bí thư Huyện ủy ở một khách sạn, không ngờ phòng còn sang trọng như thế này.
Trong lòng Triệu Trường Phong cảm thán, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, vẫn lộ vẻ thản nhiên.
Trình bí thư nhiệt tình đã sớm đón qua đón. Hắn cầm chặt tay Triệu Trường Phong lắc lắc vài cái, miệng thân thiết kêu lên:
- Trường Phong, Trường Phong lão đệ, rốt cục đã mời được cậu tới đây.
Triệu Trường Phong lui về phía sô pha to lớn ở giữa. Trình bí thư thân thiết ngồi ở bên cạnh Triệu Trường Phong. Trương thư ký đi tới tủ lạnh để trong góc phòng khách góc, lấy ra hai bình nước khoáng Pháp đặt ở trên bàn đá cẩm thạch. Sau đó anh ta nhìn Trình bí thư nói:

- Trình bí thư, buổi trưa ăn cơm Tây hay dùng đồ ăn Trung Quốc?
Trình bí thư cười ha ha, nói:
- Vẫn để Trường Phong lão đệ quyết định đi.
Triệu Trường Phong chưa bao giờ từng ăn cơm Tây. Hắn biết khi dùng cơm Tây cần có rất nhiều quy tác. Tuy rằng hắn cũng từng xem tạp chí tìm hiểu qua về một vài quy tác ăn cơm Tây một ít quy củ, nhưng trong lòng lại không nắm chắc nếu chỉ dựa vào trí nhớ. Nếu cùng Trình bí thư ăn cơm Tây gây ra cảnh tượng buồn cười, vậy chẳng phải đã làm hỏng vai diễn của Triệu Trường Phong rồi sao?
- Ha hả, Trình bí thư, ăn đồ ăn Trung Quốc đi.
Triệu Trường Phong thản nhiên cười nói.
- Nếu luận về bác đại tinh thâm của văn hóa ẩm thực, vẫn là thức ăn Trung Quốc của chúng ta. Những người tây dương ở nước ngoài mới từ trên cây xuống không lâu, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi thói quen ăn tươi nuốt sống, sao hiểu được cái gì là văn hóa ẩm thực? Cơm Tây thi thoảng ăn một lần cũng được. Nếu thường xuyên ăn, tôi lại không chấp nhận được.
- Đúng đúng đúng, Trường Phong lão đệ nói không sai. Nhìn bộ dạng người ngoại như đại tinh tinh mới thoát khỏi cuộc sống từ trên cây xuống, bọn họ sao hiểu được cái gì gọi là ăn?
Trình bí thư nhìn Trương thư ký phân phó nói:
- Vẫn ăn đồ ăn Trung Quốc đi. Cậu đến lầu ba đặt một phòng riêng đi.
Trương thư ký nhận lệnh ra ngoài.
Trình bí thư nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong lão đệ, hiện tại thời gian còn sớm, tôi nhờ cậu một chuyện. Chờ một lát nữa đến lúc ăn cơm, trương thư ký sẽ qua gọi chúng ta đến đó.
Triệu Trường Phong mỉm cười, nói:
- Trình bí thư, cũng không nên vòng vo. Ngài có việc gì cần tìm tôi cứ nói ra đi.
Trình bí thư cười ha ha, luôn miệng khen Triệu Trường Phong thông minh, không trách được có thể thi đậu đại học ở đây. Thật sự inh hơn gấp trăm lần so với hắn xuất thân quê mùa tham gia quân ngũ. Hắn vốn định chơi trò anh tôi với Triệu Trường Phong một lúc, thật sự không ngờ được Triệu Trường Phong liếc mắt một cái đã hiểu rõ.
Triệu Trường Phong không nói chuyện, mở bình nước khoáng ra, uống một cái miệng nhỏ, dựa lưng vào sô pha, hai tay gối đầu, thản nhiên nhìn Trình bí thư, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

Trình bí thư khen ngợi Triệu Trường Phong hai tiếng, thấy Triệu Trường Phong không nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
- Được rồi, Trường Phong lão đệ, nếu cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi sẽ nói thẳng. Không biết có phải lão đệ quen với Triệu Phó tỉnh trưởng hay không?
Triệu Trường Phong lập tức ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Trình bí thư hỏi:
- Trình bí thư, ngài nghe ai nói?
Trình bí thư cười gượng hai câu, nói:
- Nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là có phải Trường Phong lão đệ có biết Triệu Phó tỉnh trưởng không?
Kỳ thật Triệu Trường Phong không hỏi cũng biết, ngoại trừ đồng hương của Trình bí thư, Tổng bí thư Đảng của khoa Triệu Trường Phong, Bí thư Lịch Trình Sinh, còn ai sẽ nói cho Trình bí thư biết nữa?
- Không sai, tôi biết Triệu Phó tỉnh trưởng.
Triệu Trường Phong lại dựa vào trên sô pha, thản nhiên nói. Hắn thật sự biết Triệu Phó tỉnh trưởng. Nhưng Triệu Phó tỉnh trưởng có biết hắn hay không, vậy thì khó nói được.
Trình bí thư vui mừng liên tục gật đầu, nói:
- Quả nhiên đúng là như vậy!
Hắn dịch thân thể to béo của mình tới bên cạnh Triệu Trường Phong, thân thiết nhìn Triệu Trường Phong nói:

- Trường Phong lão đệ, cậu có thể hay không giúp tôi một chuyện, khiến Triệu Phó tỉnh trưởng nói giúp tôi vài câu được không?
- Ha ha.
Triệu Trường Phong khoát tay, nhìn Trình bí thư nói:
- Trình bí thư, ngài tìm nhầm người thì phải? Để Triệu Phó tỉnh trưởng nói chuyện giúp ngài, chuyện như vậy hẳn là ngài nên đi tìm người khác, vì sao lại tới tìm tôi chứ?
Thấy Triệu Trường Phong không đáp ứng, Trình bí thư lập tức liền nóng nảy. Hắn giữ chặt tay Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong lão đệ, nếu anh đây có phương pháp khác, còn có thể đến phiền cậu không? Trường Phong lão đệ, hiện tại tôi đã cùng đường. Trường Phong lão đệ, bất kể thế nào cậu cũng phải giúp tôi chuyện này!
...
Trình bí thư vốn tên là Trình Lục Đồng, năm nay năm mươi ba tuổi, tuy rằng hắn lớn tuổi nhất trong chính Uỷ viên thường vụ huyện ủy, nhưng vị trí lại nằm ở giữa. Hắn xếp hạng thứ năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận