Hoạn Hải Vô Nhai

- Không cần đứng lên vội. Nghỉ ngơi thêm một lát nữa!
- Không được, Bác sĩ Trương, không cần nghỉ ngơi nữa. Tôi không có chuyện gì đâu!
Bác sĩ Trương cảm thán lắc đầu, nói:
- Đúng là người trẻ tuổi. Thân thể thực sự rất tốt. Được rồi, nếu không có việc gì, theo tôi qua nhận phí bồi dưỡng đi!
Ở những năm chín mươi, tuy rằng gọi là nghĩa vụ hiến máu, nhưng kho máu vẫn cấp cho người hiến máu một khoản phí bồi dưỡng, để trợ giúp người hiến máu hồi phục sức khỏe sau khi hiến máu.
Lúc này, Triệu Trường Phong đương nhiên sẽ không thanh cao nữa. Lúc này khoản phí bồi dưỡng này theo lẽ thường hắn đã làm phải được bồi thường. Bởi vậy đương nhiên, hắn sẽ nhận. Cái đó và việc lợi dụng nhóm máu của mình hiếm thấy mà đi đòi tiền của bệnh nhân là hai chuyện khác nhau.
Tuy rằng Triệu Trường Phong tự nhận mình không phải là người tốt gì, nhưng hắn vẫn có nguyên tắc của mình. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hoặc là khinh thường không làm, trong lòng hắn đều phân chia rành mạch. Vừa rồi sở dĩ hắn tức giận với Lâm Hân Bình, chính bởi vì hắn cho rằng Lâm Hân Bình làm vậy là sỉ nhục nguyên tắc làm người của hắn.
Nếu bởi vì cần sinh tồn, Triệu Trường Phong thậm chí có thể làm một kẻ lừa đảo, nhưng tuyệt đối sẽ không dựa vào việc bán máu để đổi lấy tiền. Bởi vì kẻ lừa đảo lừa tiền ít nhất vẫn cần phải động não, cần có kỹ thuật nhất định. Mà bán máu đổi tiền thì sao? Vậy có khác gì là một phế vật?
- Đây, ký tên ở trong này.
Bác sĩ Trương đưa cho Triệu Trường Phong một quyển sổ.
Triệu Trường Phong cầm bút lên, đang muốn ký tên vào mục người nhận phí bồi dưỡng, đột nhiên lại dừng xuống. Hắn chỉ vào mục số tiền phí bồi dưỡng, lúc này nhìn Bác sĩ Trương nói:

- Bác sĩ Trương, không nhầm chứ? Sao lại nhiều tiền như vậy? Lần trước trường học tổ chức hiến máu, chỉ phát một trăm linh năm đồng làm phí dinh dưỡng thôi mà.
Bác sĩ Trương nở nụ cười:
- Triệu Trường Phong, lần trước cậu hiến máu là hai trăm cc. Lần này hiến tới sáu trăm cc máu. Cho nên phí bồi dưỡng lần này gấp ba lần trước.
- Ha ha, như vậy sao!
Triệu Trường Phong vuốt đầu nở nụ cười.
- Vậy tôi đã có thể ký!
Nói thật, trong lòng Triệu Trường Phong có chút mừng rỡ. Chỉ cần số tiền hắn xứng đáng có được, tự nhiên càng nhiều càng tốt.
- Đây là ba trăm mười lăm đồng. Cậu đếm một chút đi!
Sau khi Triệu Trường Phong ký tên xong, Bác sĩ Trương đưa tiền cho Triệu Trường Phong.
- Không cần đếm!
Triệu Trường Phong nhận tiền, liền nhét vào trong túi.
- Bác sĩ Trương, nếu không chuyện khác, tôi đi đây.
- Tốt. Cậu trở về phải cố gắng nghỉ ngơi. Trong vòng hai tuần không nên vận động quá mạnh. Thân thể có gì không khoẻ đều có thể gọi điện thoại cho tôi. Từ ngày thứ hai đến thứ sáu tôi đều đi làm.
Bác sĩ Trương rất thưởng thức Triệu loại người đại nam hài sảng khoái như Trường Phong. Cô có phần ngoại lệ nói nhiều thêm vài câu.
Triệu Trường Phong xuống xe cách Đại học tài chính Hoa Bắc còn một đoạn. Nơi này có một bưu cục, đặc biệt xây dựng ờ khu vực gần mấy trường học.
Triệu Trường Phong tới bưu cục, muốn một tờ đơn gửi tiền, viết địa chỉ nhà lên. Khi điền số tiền gửi Triệu Trường Phong có do dự một chút. Cuối cùng hắn quyết định giữ lại ình tám mươi lăm đồng, gửi về nhà hai trăm ba mươi đồng. Cách ngày nghỉ còn có hơn hai mươi ngày. Số tiền hắn giữ lại cũng đủ làm sinh hoạt phí, ngoài ra còn có lộ phí về nhà. Lúc này tám mươi lăm đồng có hơi ít, nhưng vẫn đủ dùng.
Khi hắn đưa tờ đơn gửi tiền cho dì ở quầy bưu cục, dì kia hỏi một câu:
- Tiểu tử, gửi tiền cho bạn gái à?
Triệu Trường Phong lắc đầu:
- Không, gửi tiền cho pa pa.

Dì có chút kinh ngạc nhìn Triệu Trường Phong, dừng một chút, mới cảm thán nói:
- Còn đang đến trường, đã biết gửi tiền về nhà. Khó có được, khó có được!
Cô cúi đầu thoáng nhìn qua địa chỉ người gửi tiền trên phiếu gửi tiền:
- Đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc. Xem ra phương pháp giáo dục sinh viên của trường học không tồi. Sang năm tôi cũng cho con tôi báo danh vào học trường này mới được!
Thảo nào dì làm ở bưu cục kinh ngạc. Ngày thường dì đến bưu cục đều chỉ nhìn thấy sinh viên của mấy trường học trong khu vực gần đây toàn đến nhận tiền, thi thoảng mới thấy có mấy sinh viên đến gửi tiền, nhưng phần lớn đều là gửi tiền cho bạn gái ở trường khác. Dường như sinh viên gửi tiền về nhà như Triệu Trường Phong dì vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không không không, dì, người ngàn vạn lần đừng. Nghìn vạn lần đừng làm hỏng tương lai của con trai của dì!
Triệu Trường Phong liên tục xua tay.
- Đại học Hoa Bắc đào tạo ra đều là cán bộ đội sản xuất. Dì cho con dì qua làm gì chứ?
- Cán bộ đội sản xuất? Cũng không tồi!
Dì cười ha hả nói:
- Chỉ cần biết hiếu kính với cha mẹ, đã tốt hơn tất cả những thứ khác!
Triệu Trường Phong bất đắc dĩ buông tay, rời khỏi bưu cục.
Về tới trường học, thân thể Triệu Trường Phong có chút mỏi mệt, nhưng trong lòng lại thoải mái khác thường. Ít nhất trước thời gian nghỉ, hắn không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt. Hắn có thể chuyên tâm học tập, chuẩn bị đón kỳ thi cuối kỳ.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong đầu Triệu Trường Phong chợt hiện lên một suy nghĩ. Đúng, cố gắng thi cho tốt, tranh thủ lấy danh hiệu đứng đầu. Hơn nữa cán bộ sinh viên có hạnh kiểm tốt, hẳn là có thể lấy được học bổng cao nhất. Mức học bổng cao nhất là ba trăm đồng. Sống tằn tiện một chút có thể đủ để làm sinh hoạt phí trong ba tháng!
Nghĩ đến đây, dường như Triệu Trường Phong đã thấy ba trăm đồng kia đang ở trước mặt. Mắt hắn sáng lên lấp lánh, miệng hắn không tự chủ được ra hiện một nụ cười. Ngay cả cảm giác mệt mỏi trong cơ thể cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy một giọng nói âm cao kêu lên:
- Triệu Trường Phong, cậu còn thiếu tôi nửa đồng điện thoại đấy!
Ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy Lưu lão đầu cản ở phía trước cười lạnh nhìn hắn. Hoá ra trong lúc mải suy nghĩ, Triệu Trường Phong đã đi về đến cửa ký túc xá.
Cho dù tạm thời không cần lo lắng về sinh hoạt phí, Triệu Trường Phong vẫn không thể quá tập trung tinh thần vào việc học tập. Hắn thường lo lắng Trình Lục Đồng sẽ đến. Vài ngày sau, Trình Lục Đồng sẽ muốn qua gặp hắn để nghe tin tức, hắn nên dùng lý do gì qua loa tắc trách nào để qua được đây?
Sợ cái gì thì cái gì sẽ nhanh tới. Ngày thứ ba sau khi hiến máu quay trở về, Trương thư ký liền theo lệnh của Trình Bí thư lái xe tới đón Triệu Trường Phong đến thành phố ăn cơm.
Triệu Trường Phong từ chối không được, đành phải kiên trì đi theo Trương thư ký tới gặp Trình Bí thư.
Nơi ăn cơm được quyết định là ở nhà ăn xoay tròn, khách sạn Khải Toàn ở nhà ga. Lúc ấy Khách sạn lớn Khải Toàn là tòa nhà cao nhất ở thành phố Trung Châu, tổng cộng ba mươi hai tầng. Nhà hàng xoay trong được đặt ở tầng cao nhất.
Những năm đầu thập niên chín mươi, nhà ăn xoay tròn vẫn là một hình thức mới lạ. Người ngồi ở trên cao hơn một trăm thước, vừa ăn cơm vừa từ các góc độ quan sát cảnh sắc thành phố Trung Châu, cảm giác này quả thực là cực kỳ cao. Vì vậy tuy rằng chi phí ở nhà ăn xoay tròn này rất đắt, lại thường thường kín hết chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận