Hoạn Hải Vô Nhai

Đừng nói Triệu Trường Phong nhận lời bán xong hàng sẽ trả lại, cho dù không trả, Lâm Đông Phong vẫn để Triệu Trường Phong mang đi.
Triệu Trường Phong cứu tính mạng của cha mình, Lâm Đông Phong vốn dự định hậu tạ. Chỉ có điều nghe Lâm Hân Bình nói về tình tình lúc đó, biết lòng tự trọng của Triệu Trường Phong rất lớn, sợ trực tiếp trả tiền sẽ khiến Triệu Trường Phong bị tổn thương lòng tự trọng.
Hiện tại Triệu Trường Phong dự định buôn bán, tất nhiên Lâm Đông Phong nguyện ý giúp đỡ một phen. Còn nữa, Lâm Đông Phong cũng muốn mượn cơ hội này thử Triệu Trường Phong một chút. Nếu sau đó Triệu Trường Phong đem tiền trả lại, như vậy Lâm gia sẽ tiếp tục qua lại với người bằng hữu Triệu Trường Phong này.
Nếu sau này, Triệu Trường Phong không đề cập tới chuyện trả tiền, như vậy rất xin lỗi, cho dù Triệu Trường Phong là ân nhân cứu mạng của Lâm gia, Lâm Đông Phong cũng không có ý định tiếp tục giao tiếp với hắn nữa.
Lâm Đông Phong lập tức đi tới kho hàng chuyển ra một trăm cân mộc nhĩ đen, tự mình đưa tới nhà ga cho Triệu Trường Phong. Một trăm cân mộc nhĩ đen nghe không nhiều lắm, nhưng mộc nhĩ đen có thể tích lớn sức nặng nhẹ. Một trăm cân mộc nhĩ đen chứa trong năm bao tải to. Hiển nhiên Triệu Trường Phong không có khả năng màng vào xe, chỉ có thuê văn phòng vận chuyển gửi đi.
Lâm Đông Phong lại cùng Triệu Trường Phong làm thủ tục gửi đồ theo cùng tại văn phòng vận chuyển. Cũng may bên đường sắt chỉ dựa theo sức nặng mà không dựa theo thể tích để thu phí vận chuyển. Năm bao tải to mộc nhĩ đen vận chuyển đến thành phố Sơn Dương chỉ cần tám đồng.
Lâm Đông Phong còn đưa Triệu Trường Phong lên xe lửa, giúp Triệu Trường Phong thu xếp chỗ ngồi xong, còn dặn dò thêm vài câu, lúc này mới vẫy tay cáo biệt.
Đang trong thời kỳ sát tết, trên đoàn tàu khách đã sớm kín người hết chỗ, chật chội như cá xác-đin đóng hộp. Triệu Trường Phong ngồi chính là xe khách đi đường ngắn từ thành phố Trung Châu đến Trường Trị Bắc.
Tuy rằng nhiều người, nhưng không khủng khiếp như trên tàu tốc hành đường dài. Hai giờ sau, Triệu Trường Phong đến thành phố Sơn Dương. Trên đường đi có chút thuận lợi, không chịu tội gì.

Xuống khỏi xe lửa, Triệu Trường Phong đến đi văn phòng cho thuê để lấy hàng hóa ra. Sau đó hắn vẫy một chiếc xe ba bánh. Sau nhiều nhiều lần trả giá, cuối cùng tốn bốn đồng lộ phí để chở cả người và hàng. Cho dù như vậy, theo lẽ thường trong lòng còn có chút tức giận bất bình.
Con bà nó, từ thành phố Trung Châu đến thành phố Sơn Dương hơn một trăm km. Cả một đoạn đường đi xe lửa, mới tốn có năm đồng. Từ nhà ga đến nhà mới hơn bốn km một chút, chỉ ngồi xe ba bánh đã cần tới bốn đồng. Thật sự là quá tệ. Quả thực là hỏng!
Ngồi trên xe ba bánh trên, thấy người kéo xe cúi gập người, liều mạng đạp về phía trước, mới đi được chừng năm trăm mét, trên trán người xa phu đã có mồ hôi hột rơi xuống. Lúc này, Triệu Trường Phong mới mơ hồ cảm thấy người xa phu kiếm bốn đồng này cũng không dễ dàng.
Phải biết rằng thành phố Sơn Dương bắc cao nam thấp. Từ phía nam nhà ga đến nhà Triệu Trường Phong ở phía bắc, dọc đường đi đều là sườn núi lớn. Các Triệu Trường Phong và hàng hóa trên xe có tới hai trăm ba bốn mười cân. Người xa phu muốn đạp xong bốn km đường dốc này, quả thật cần tiêu hao rất nhiều sức lực.
Trên đường đi giao với phố gốm sứ có mấy nhà trệt. Đây đều là công nhân của nhà máy cơ khí Hồng Tinh. Tuy rằng nhà ở không tốt, nhưng mỗi hộ đều có một cái sân riêng. Thật ra vẫn tiện lợi vài người ở nhà ngang.
Nhà Triệu Trường Phong là căn nhà đầu tiên ở sát đường. Sau khi hướng dẫn cho người xa phu ba bánh dừng lại, Triệu Trường Phong lại nhờ người xa phu xe ba bánh hỗ trợ cùng nhau chuyển hàng hóa vào trong nhà. Sau khi triệt để ép giá với xa phu xong, lúc này mới trả bốn đồng tiền xe tiền cho người xa phu.
Cha mẹ Triệu Trường Phong đã sớm ra đón. Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Triệu Trường Phong chuyển những bao tải to vào trong nhà. Bọn họ đều tò mò không biết bên trong là cái gì.
Tuy rằng bao tải lớn, kỳ thật rất nhẹ, cầm lên chỉ khoảng hai mươi cân. Cho nên việc khuân vác vô cùng nhanh chóng. Cha Triệu Trường Phong vừa mới kịp nói muốn tới hỗ trợ, Triệu Trường Phong và người phu xe xe ba bánh đã chuyển vào xong.
- Trường Phong, mấy bao tải này là cái gì vậy?
- Cha, đây là mộc nhĩ đen.
Triệu Trường Phong đã trả tiền xe cho người xa phu xong, mỉm cười nhìn cha mẹ. Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện, mẹ cũng đứng ở trong sân. Thật tốt quá, mẹ có thể rời giường. Sức khỏe của mẹ đã tốt hơn!
- Mẹ, mẹ hết bệnh rồi?
Triệu Trường Phong vui mừng xông tới ôm lấy mẹ mình.
- Ha ha, khỏe rồi, đã sớm khỏe lại!

Mẹ Triệu Trường Phong yêu thương ôm lấy mặt Triệu Trường Phong.
- Mẹ chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, trong lòng có chút tâm bệnh. Sau hai, ba tháng được cha con khuyên giải, mẹ đã suy nghĩ cẩn thận. Thất nghiệp thì sợ cái gì? Mẹ và cha con còn chưa tới mức không thể nhúc nhích được tay chân. Mình có tay có chân, làm gì không thể tìm được một chén cơm ăn chứ? Suy nghĩ thông suốt như vậy, bệnh của mẹ cũng từ từ khỏi hẳn!
- Mẹ, đúng vậy! Một nhà máy bị phá sản, đóng cửa thì đã sao. Mẹ việc gì chứ buồn thành như vậy chứ?
Triệu Trường Phong ôm vai mẹ nói:
- Cho dù trong nhà khó khăn, cũng chỉ khó khăn một năm. Chỉ còn một năm nữa là con sẽ tốt nghiệp. Đến lúc đó con bắt đầu tham gia công tác. Cha và mẹ an tâm ở nhà chờ con báo hiếu đi!
Cha Triệu Trường Phong nghe được lại mất hứng. Hắn ở nhà máy cơ khí Hồng Tinh công tác cả đời, rất có tình cảm đối với nhà máy. Tuy rằng hiện tại nhà máy đóng cửa, nhưng ông không chấp nhận được người khác nói bậy bạ về nhà máy. Ông nghiêm mặt mắng:
- Cái gì gọi là nhà máy hóng? Không có nhà máy này, chúng ta có thể có nhà này để ở sao? Không có nhà máy này, cha mẹ con lấy cái gì để có thể nuôi con lớn đến chừng này? Không có cái nhà máy này...
- Được rồi, lão đầu tử, ông còn chưa chịu để yên sao?
Lúc này mẹ Triệu Trường Phong lại mất hứng. Triệu Trường Phong là con trai do bà rứt ruột đẻ ra, sao có thể để lão đầu tử mắng hắn như vậy?
- Trường Phong vừa mới trở về, ông không thể nói dễ nghe một chút? Nhà máy của ông tốt. Nhà máy tốt. Nhà máy tốt vậy vì sao hiện tại không để cho ông một xu tiền? Năm mới đến, nhà máy phát cho ông thêm một hai lạng mỡ sao?

Mẹ Triệu Trường Phong trách móc nói.
Cha Triệu Trường Phong liền dừng trách móc, cũng không dám cãi lại. Ông và lão bà đã yêu thương nhau cả đời. Ngày thường ông cũng chưa từng bất hòa. Lúc này lão bà mới khôi phục lại. Ông ta càng không dám cãi lại. Ông ta chỉ sợ hãi lão bà một khi kích động, lại cái xảy ra chuyện gì không tốt.
- Mẹ, mẹ đừng nói cha nữa!
Người gây ra họa Triệu Trường Phong lúc này lại đảm đương làm người hòa giải. Hắn lại quay đầu nhìn cha nói:
- Cha, là con sai. Người đừng nóng giận.
Cha Triệu Trường Phong vội vàng cười nói:
- Không tức giận, không tức giận. Trường Phong, con mang mộc nhĩ đen này về làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận