Hoạn Hải Vô Nhai

Hoá ra Triệu Trường Phong không phải đi bán máu, mà là đi cứu người! Đúng vậy, cháu một Triệu Phó tỉnh trưởng sao có thể đi bán máu được chứ? Trong lòng Lịch Trình Sinh cảm thấy vô cùng cảm thấy may mắn.
May mắn hắn không cướp lấy ngọn gió này, đi chất vấn Triệu Trường Phong. Bằng không cho dù sau này Triệu Trường Phong không trách tội hắn, cũng sẽ không tiếp tục duy trì mối quan hệ thân mật gì với hắn. Như vậy chẳng phải con đường mà hắn ta có thể dễ dàng bồi dưỡng để đi lên phú quý đã bị chặt đứt sao?
Trong lòng Trương Bảo Tài thoáng than khổ. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hướng Đông một cái, ý muốn nói cậu làm việc thật tốt! Một lát nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ.
Chỉ có điều mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn. Trong lòng Trương Bảo Tài vẫn cảm thấy có chút may mắn Giang phóng viên báo chiều tới thật đúng lúc. Nếu cô ta tới chậm một chút, hắn đã nói gì đó quá đáng với Triệu Trường Phong, chẳng phải lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu được hay sao?
- Ha hả, Giang phóng viên, cô tới thật đúng lúc!
Trương Bảo Tài kéo tay Triệu Trường Phong, khuôn mặt tươi cười nói:
- Người này chính là người cô muốn phỏng vấn, Triệu Trường Phong đồng học. Vừa rồi, tôi và Lịch bí thư cũng hỏi cậu ta về chuyện này. Chúng tôi đang tính nên biểu dương cậu ta thế nào!
Thật ra Giang Văn Tĩnh thật sự không ngờ được người sinh viên cao gầy trước mặt mình chính là Triệu Trường Phong. Nhìn bộ dạng này hắn xấu xí như vậy, không biết tại sao Lâm Hân Bình lại thích hắn được chứ.
- Triệu Trường Phong đồng học, xin chào!
Giang Văn Tĩnh vươn bàn tay nhỏ bé ra.
- Xin chào!
Triệu Trường Phong mượn cơ hội thoát khỏi bàn tay của Trương Bảo Tài, quay về nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Văn Tĩnh một chút.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Lịch Trình Sinh đột nhiên đổ chuông.
- Giang phóng viên, thật có lỗi!
Lịch Trình Sinh chỉ chỉ vào điện thoại, sau đó cầm lấy điện thoại.
- Alô, tôi là Lịch Trình Sinh, xin hỏi... Ha ha, Trình bí thư ? Cái gì? Được được, tôi đã biết! Thật tốt quá! Chúc mừng chúc mừng!
Lịch Trình Sinh vừa nói chuyện điện thoại vừa không ngừng cười với Triệu Trường Phong.
- Hiện tại tôi có chút việc, buổi trưa tôi sẽ liên hệ lại với anh!
Lịch Trình Sinh để điện thoại xuống, đã chạy tới vỗ mạnh một cái bờ vai của Triệu Trường Phong. Sau đó ông ta nhìn Giang Văn Tĩnh nói:
- Giang phóng viên, Triệu Trường Phong đồng học là niềm kiêu ngạo của khoa tài chính chúng tôi. Chuyện của hắn, các cô nhất định phải ghi lại. Nếu cần chúng tôi cung cấp tư liệu gì, cô chỉ cần tới tìm tôi là được!
Sau khi rõ ràng được lãnh đạo khoa ủng hộ, công tác phỏng đối với Giang Văn Tĩnh mà nói chỉ là một thao tác mang tính hình thức. Sau khi xin phép mấy lão sư đã dạy Triệu Trường Phong được tham dự vào giờ học, cô tìm gặp mấy người bạn học cùng lớp của Triệu Trường Phong, để bọn họ nói một chút về quan điểm của bọn họ đối với Triệu Trường Phong.
Đương nhiên, từ trong miệng bọn nói ra vĩnh viễn đều là Triệu Trường Phong đồng học là người xuất sắc như thế nào, ưu tú như thế nào, có tâm địa thiện lương như thế nào, thích trợ giúp người khác như thế nào. Nếu có người nào không cẩn thận nói ra một chút tin tức tiêu cực về Triệu Trường Phong đồng học, Giang Văn Tĩnh cũng không thèm để ý tới chút tin tức tiêu cực này, lập tức cho rơi.
Xét về kỹ thuật mà nói, từ nhân sĩ trở lên khi nói chuyện đều đại biểu cho quan điểm của cá nhân. Sau đó chính là cần biết được cách nhìn từ người có vai vế trong tổ chức chính phủ. Nói cách khác, chính là cần khoa tài chính cung cấp đầy đủ tư liệu về Triệu Trường Phong đồng học. Cái này cũng rất thuận tiện.
Hai tháng trước. khi Triệu Trường Phong là sinh viên duy nhất được đại học tài chính Hoa Bắc đề cử tham gia nhân vật được bình chọn làm sinh viên tiêu biểu năm 92 của tỉnh Trung Nguyên trong khoa Tài chính từng sửa sang lại một bộ hồ sơ về Triệu Trường Phong. Hiện tại bọn họ chỉ cần sao chép một bộ giao cho Giang Văn Tĩnh là được rồi.
Cuối cùng, chính là phỏng vấn bản thân Triệu Trường Phong, để Triệu Trường Phong thuật lại một chút về quá trình sự việc, ghi chép một chút về tình cảm thực sự của Triệu Trường Phong lúc đó. Trọng điểm là khai thác tư tưởng của Triệu Trường Phong tại thời điểm áu.
Ví dụ như lúc ấy Triệu Trường Phong cảm thấy bàng hoàng thế nào, do dự thế nào do dự, trải qua sự giằng co đau đớn của tâm trạng thế nào đẻ cuối cùng đưa ra quyết định hiến lượng máu vượt quá khả năng có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của mình để đi cứu một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy ngập một sớm một chiều.
Giang Văn Tĩnh đối trước hai giai đoạn đầu đều rất hài lòng. Nhưng đối với giai đoạn cuối cùng nàng lại không thể hài lòng được. Bất kể cô dẫn dắt thế nào, gợi ý thế nào Triệu Trường Phong luôn không thông suốt, không biểu đạt sự khác người trong lúc đó. Cũng may điều này đối với Giang Văn Tĩnh mà nói không phải là vấn đề gì lớn. Cô hoàn toàn có thể thông qua giai đoạn đầu để chỉnh sửa lại, nhào nặn Triệu Trường Phong thành người như cô muốn.
Sau khi thu bản phóng vấn về, Giang Văn Tĩnh có vẻ hứng thú quan sát Triệu Trường Phong. Triệu Trường Phong có chút không chịu nổi ánh mắt của Giang Văn Tĩnh, lời nói có chút khó nghe. Lúc này ánh mắt của Giang Văn Tĩnh giống như những giao dịch viên tới mua bán gia súc ở nông thôn. Mà Triệu Trường Phong cảm giác mình giống như gia súc bị nhốt trong thùng gỗ tốt nhất chờ được bán.
Sau khi quan sát hơn nữa ngày, Giang Văn Tĩnh mới mở miệng nói:
- Triệu Trường Phong, tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, cậu nhất định phải trả lời theo đúng sự thật.
- Được, Giang phóng viên cứ hỏi đi. Tôi đảm bảo sẽ nói thật.
- Cậu và Lâm Hân Bình có quan hệ thế nào? Có phải là bạn trai cô ấy không?
- Cái gì?
Triệu Trường Phong hoảng sợ:
- Giang phóng viên, cô không cảm thấy vấn đề này thực sự không thể tưởng tượng được sao?
Giang Văn Tĩnh cười mà như không cười nhìn Triệu Trường Phong, nói:
- Cái gì mà không thể tưởng tượng được. Cậu trực tiếp trả lời tôi là phải hoặc là không phải!
- Không phải!
- Sao có thể!
Giang Văn Tĩnh hừ một tiếng.
- Tôi không tin.
- A, tôi đã hiểu!
Giang Văn Tĩnh thay đổi giọng điệu:
- Triệu Trường Phong, cậu không cần suy nghĩ quá đa nghi. Tôi và Lâm Hân Bình từ nhỏ tới lớn đều là bạn tốt của nhau. Nếu không cũng sẽ không có buổi phóng vấn hôm nay. Hiện tại chỉ có hai người tôi và cậu, không có người ngoài ở đây. Hơn nữa vấn đề này cũng không thuộc về phạm vi phỏng vấn. Chỉ có điều tôi cảm thấy tò mò, cho nên mới hỏi cậu thôi.
Triệu Trường Phong cười khổ hai tiếng, nói:
- Có gì phải tò mò ? Giang phóng viên, không biết vì sao cô lại có ý nghĩ như vậy. Tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, cô đã hiểu lầm! Tôi và Lâm Hân Bình chỉ là bằng hữu bình thường. Phải biết rằng, tôi và cô ấy từ khi biết nhau tới bây giờ cũng không gặp nhau quá năm sáu lần. Giữa chúng tôi không có gì.
- A, vậy thì thật kỳ lạ!
Giang Văn Tĩnh thất vọng, khẽ nói thầm.
Triệu Trường Phong không nghe rõ Giang Văn Tĩnh nói gì, lại hỏi:
- Giang phóng viên, cô nói gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui