Tôi mặc ít thì sao, bị cảm thì đã sao
Liên quan quái gì đến anh chứ, bớt lo chuyện dư hơi đi, đồ thần kinh
Những lời này cô chỉ dám nói trong lòng
Uổn cho cô cả đời anh minh, lại không thể trị được tên ngang tàn này
'Không cần đâu, tôi đang hóng gió'
'Vậy thì em khoác áo vào rồi hóng'
Lâm Doãn lúc này '...'
Thôi kệ, cương với chó sẽ bị chó cắn
'Chắc bây giờ em đang ví von tôi giống như 1 con vật rất trung thành, đúng không tiểu Doãn'
Cái tên này, tại sao hắn luôn biết cô đang suy nghĩ gì vậy?
Bỏ qua vấn đề IQ của hắn, cô cực kỳ ghét cách xưng hô của hắn
Gì mà tiểu Doãn chứ? Nếu 1 ngày nào đó hắn vui miệng gọi cô là tiểu Doãn tử ...!thì không phải cô thành thái giám rồi sao?
'Cái tên tiểu Doãn ...!không phải nghe rất quê mùa sao?'
Bạch Dạ Phi Long áp sát vào tai cô, hít nhẹ mùi hương trên tóc cô
'Vấn đề này anh chưa nghĩ tới nha, nếu em đã muốn đổi thì anh nghe theo em, phu nhân'
Lâm Doãn vùng vẫy thoát khỏi, tên mặt nổi tên tầng phiến hồng
'Ai là phu nhân chứ'
'Em'
'Tiên sinh à, hôm nay tiểu thư quyền quý đến dự tiệc không ít, anh vào đó tùy tiện chọn lựa sẽ có cả khối.
Anh cần gì tốn công với tôi?'
Nhưng mà nghĩ lại thì ...
Khác với chủ tịch chọn bộ vest xanh đen, hôm nay anh ta mặc bộ vest màu đen, giày đen, caravat cũng màu đen.
Nhìn u ám như vậy ai mà dám đến gần?
Đó là dưới góc nhìn của Lâm Doãn, còn với những người khác Bạch Dạ Phi Long hôm nay trông rất huyền bí
Họ luôn tìm cách tiếp cận nhưng đều bị hắn đuổi đi
Hắn cầm áo vest mặc lên, giọng nói cực kỳ nghiêm túc
'Em giả vờ ngốc hay thật sự không biết anh không có cảm tình với những người đó?'
'Lịch sử tình trường của anh có kể 3 ngày 3 đêm cũng không hết, Hắc bang chủ quả là người đa tình'
Vốn muốn ở đây để tránh phiền phức, ai ngờ lại gặp cái của nợ này
Shit! Thà đi vào trong tiếp tục bị quấy rối còn vui hơn
Lâm Doãn đi được vài bước, Bạch Dạ Phi Long liền lên tiếng
'Em là vì Dương Hồng nên mới bài xích tôi đúng không?'
Hả? Cô khựng lại
Gì, nói gì vậy? Dương Hồng? sao lại có cả Dương Hồng ở đây
Mà thôi kệ đi
'Đúng đó, người đàn ông mà tôi nhìn trúng phải giống như Dương Hồng'
Đầu óc đơn giản, nghĩ gì nói đó.
Đối với Lâm Doãn mà nói đàn ông phải như vậy thì mới dễ đối phó
Không toan tính, không dối lừa, tuy có hơi ngốc thật nhưng rất tiện để cô giở trò
* :)))
Hắn định nói thêm gì đó thì Lãnh Phong cùng Hoan Hoan đến
'Doãn tỷ!!!' Hoan Hoan chạy đến bên cạnh nắm tay cô
Lâm Doãn thở phào, may mà Hoan Hoan đến
Cô không cần phải đối phó tên khó ưa này nữa
Hoan Hoan nhìn sang Bạch Dạ Phi Long, 2 mắt sáng rực
'Ngài là ...!chào Bạch Dạ tiên sinh, tôi là Hoan Hoan, tôi là fan của ngài'
Lãnh Phong đứng kế bên dường như bị đóng băng
Lại cái tình huống gì nữa đây? Thỏ nhỏ của hắn biết đại ca khi nào sao hắn lại không biết
Lâm Doãn đứng bên cạnh cũng cảm thấy sốc
'Bé Hoan, em biết ...!vị tiên sinh này sao'
Bạch Dạ Phi Long nhìn cô chằm chằm
Ý muốn nói cô gọi hắn là Dạ
Cô không làm, ở đây có người, hắn làm gì được cô? Bleeeeee
Hoan Hoan cười đầy ngưỡng mộ
'Vài năm trước, Bạch Dạ tiên sinh có hướng dẫn vài cách phòng vệ cơ bản dành cho phái nữ, em yếu như sên nhưng vẫn thực hành được, đuổi được không ít kẻ biến thái.
Nên là ...!từ đó em thành fan của ngài Bạch Dạ'
Phòng vệ, hắn cũng có thể hướng dẫn cho cô.
Hắn còn đưa cô đi ăn ngon, lúc nãy còn giải vây
Vậy mà không thấy cô có biểu hiện gì
Lâm Doãn cũng bất mãn như Lãnh Phong
Bé Hoan ơi, em hâm mộ ai không hâm mộ
Lại đi hâm mộ tên biến thái nhất trong tất cả các tên biến thái? Đúng là trêu ngươi mà
'Có được fan dễ thương như em đây đúng là vinh hạnh của tôi' Bạch Dạ Phi Long thân thiện
Trán Lãnh Phong nổi đầy gân xanh
Lâm Doãn thực sự muốn xem tiết mục long tranh hổ đấu này nhưng nếu còn chần chừ thì tiền lương của cô có khi bị trừ đi mất
'Bé Hoan, chúng ta đi xuống sãnh đi, lúc nãy chị thấy có trứng cá tầm muốn để em nếm thử'
2 người vui vui vẻ vẻ cùng nhau đi
Để lại Lãnh Phong và Bạch Dạ Phi Long
'Cậu sẽ không vì chuyện em dâu hâm mộ tôi mà trở mặt chứ, kết giao bao nhiêu năm Lãnh Phong cậu cũng không phải người nhỏ nhen'
'Lão đại ...!anh sai rồi, tôi chính là người rất nhỏ nhen' Lãnh Phong nhìn Bạch Dạ Phi Long, giọng nói có chút oán trách.