Nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ Thẩm Hoàng Sư, cơ duyên xảo hợp được ông nhét cho hai món đồ đặc biệt quái gở để đề phòng nguy hiểm, trong đầu Thẩm Cơ Uy lập tức bật ra hàng loạt suy tưởng viễn vông vô cùng vi diệu.
Đàn ông đàn ang thì giữ thứ này bên mình làm gì chứ?
Ông ấy cũng từng tuổi này rồi...
Hầu kết cậu lặn lên lặn xuống, quyết định nuốt hết đống nghi vấn kia vào đầu.
Lần thứ hai gặp lại, Thẩm Hoàng Sư tiếp tục gãi trúng cái bụng đói meo của Thẩm Cơ Uy. Hai người chẳng mấy thân quen, thậm chí có thể được gọi là xa lạ, song phương thức gần gũi lại hết sức tự nhiên. Tự nhiên cùng nhau ăn thịt nướng, tự nhiên uống chung một chai rượu, tự nhiên hàn huyên cho đến tận trời khuya, cuối cùng là kết thúc bằng một nồi cháo thoang thoảng mang theo dư vị ấm áp vào buổi sáng.
Lần thứ ba chạm trán chính là quang cảnh đầy rẫy hiểm nguy như thế. Thẩm Hoàng Sư bình tĩnh, trầm ổn, đáng tin cậy. Eo lưng ông thẳng tắp, nắm đấm tràn đầy sức mạnh, một mực bảo vệ Thẩm Cơ Uy ở sau người, chấp nhận đánh lạc hướng bọn người xấu, tự mình hứng chịu súng đạn cũng không để nhóc con nhỏ hơn bản thân mấy chục tuổi phải đối mặt với sự tranh chấp ác tính mà bỏ mạng vô ích.
Trước đó là ngưỡng mộ, sau này Thẩm Cơ Uy lại càng thêm kính trọng ông.
Với tư cách là vãn bối, sau là người chịu ơn cứu mạng, Thẩm Cơ Uy cực kỳ quyết tâm trong chuyện nghiêm túc dốc lòng hầu hạ ân nhân ăn uống ngủ nghỉ hết mực chu đáo, việc gì cũng chẳng thể chạm đến tay, chăm sóc từng li từng tí từng chút một.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Thẩm Hoàng Sư bị đã cậu phiền đến nỗi đầu óc long đong, không nhịn được ngỏ ý đuổi người: "Để ly nước ở đó được rồi, không phải hôm nay nhóc còn phải làm việc à? Đã giờ này mà còn ở đây?"
Thẩm Cơ Uy chẳng nghe ra được điều gì khác lạ: "Hơn chín giờ mới mở cuộc họp, cháu còn rảnh rỗi tận một tiếng mà."
"Bác cũng gần khoẻ rồi, từ ngày mai nhóc không cần tới nữa."
Thẩm Cơ Uy cứng rắn nói: "Trúng đạn làm sao mà khỏi nhanh như vậy được? Bác vì cháu mà bị thương, bảo cháu bỏ mặc không quản cũng quá làm khó nhau rồi."
"Sao giờ mới phát hiện nhóc lắm chuyện thế nhỉ?" Thẩm Hoàng Sư ngán ngẩm hỏi, "Người nhà của nhóc không quản nhóc à?"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ta không phải người nhà cháu." Thẩm Cơ Uy hì hục ngồi xuống ghế, "Mặt mũi không giống, tính cách cũng khác nhau một trời một vực, sao bác suốt ngày mở miệng là cứ hết người nhà này lại tới người nhà nọ thế?"
Thẩm Hoàng Sư nói: "Bác cũng đâu biết tên cậu ta."
"Anh ta tên Thẩm Cơ Uy, là cái người bạn họ Thẩm lần trước cháu nhắc ấy."
"Ồ." Thẩm Hoàng Sư thản nhiên tiếp lời hỏi, "Cha mẹ cậu ta làm gì? Nhà ở đâu?"
"Bác chú ý mấy chuyện đó làm gì?" Thẩm Cơ Uy từ trong trứng nước đã là kiểu người luôn thích tự biên tự diễn, "Đừng bảo với cháu là bác cảm thấy bản thân chừng này tuổi rồi, trùng hợp gặp được một người trùng họ với mình là có duyên phận nên định nhận làm con nuôi đấy nhé?"
Thẩm Hoàng Sư: "..."
Chưa từng gặp qua tên nào thần kinh như vậy.
Chẳng buồn nối giáo cho giặc, ông hắng giọng đánh trống lảng: "Quên còn chưa hỏi nhóc, đám người kia định xử trí thế nào?"
"Cháu đem bọn chúng tống cổ vào đồn cảnh sát hết rồi." Thẩm Cơ Uy cười lạnh.
"Không tra được người đứng đằng sau?"
Đây chẳng phải là một câu hỏi cần lời giải đáp, sự im lặng của Thẩm Cơ Uy đồng thời cũng chính là câu trả lời.
Bọn người đó dám nghênh ngang cầm súng chặn xe ngay trong thành phố, gốc gác nguyên bản cam đoan chẳng phải loại tầm thường.
Nếu đã không sợ luật pháp không sợ chết, muốn moi chuyện từ trong miệng của bọn chúng căn bản là hi vọng xa vời.
Thẩm Hoàng Sư xương cốt từng trải qua hàng nghìn thăng trầm đanh thép, có chiều chuyện chỉ cần liếc mắt ông liền lập tức ngầm hiểu rõ, sau đó tự mình diễn giải theo cách riêng của bản thân. Mặc dù không xâm nhập tìm hiểu quá sâu sắc, song kết quả cho ra tương tự cũng chỉ quy về một nguyên nhân nòng cốt duy nhất.
Tranh giành.
Thù hận.
Ích kỷ.
Không có nhân tính.
Đó là nơi chốn hào môn bị nhuốm bẩn bởi máu thịt nhầy nhụa và âm mưu đê hèn nhất mà ông đã từng hãm sâu vào, tuy đẹp đẽ nhưng lại tràn đầy thối nát.
Đối với Thẩm Hoàng Sư, Giang Thụy mà ông nhìn nhận hoàn toàn khác biệt so với những kí ức ngập ngùi u ám ngày xưa cũ. Chỉ bằng một phần vô tư thoáng qua chút thân thuộc ấy, ông liền có thể tình nguyện xả thân cứu vớt cậu ta mà chẳng cần do dự dù chỉ là một giây.
Thẩm Cơ Uy nhàn nhạt nói: "Chả quan tâm bọn chúng có khai hay không. Trong lòng cháu ghim trúng người nào, trong nay mai nhất định trả đũa cho bằng sạch."
Thẩm Hoàng Sơ nhìn Thẩm Cơ Uy chăm chú, nội tâm bỗng trở nên biến hoá, song bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường: "Chỉ cần không giống bọn chúng làm chuyện phạm pháp, bác sẽ ủng hộ cháu."
"Lần ủng hộ này cháu bảo đảm bác sẽ không phải gặp nguy hiểm nữa." Thẩm Cơ Uy cười nhe răng lấy lòng, tròng mắt thấp thoáng tí âm u, "Chỉ cần ngồi xem cháu trả lại gấp đôi những gì mà chúng ta phải chịu là được."
***
Tiến lên phòng họp tầng cao nhất, Thẩm Cơ Uy trong bộ âu phục màu đen được cắt may cân xứng tôn lên vóc dáng hoàn hảo như tạc, giày da bóng loáng, ngũ quan anh tuấn sắc bén, tác phong lạnh nhạt điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế chủ vị.
Quan sát quanh quất một lượt, sau khi thành công tìm thấy được mục tiêu mà bản thân vẫn luôn "nhung nhớ" mấy ngày qua, nhiệt độ trên người Thẩm Cơ Uy hạ xuống rất âm độ rất rõ rệt, thái độ lạnh lẽo đến mức Giang Thuỵ đứng bên cạnh cũng không khỏi quay sang nhìn cậu mấy lần.
Trước khi vào cuộc họp mọi người sẽ có vài phút để chuẩn bị, Giang Thuỵ tranh thủ thời gian kề sát vào tai Thẩm Cơ Uy nhắc nhở: "Điều chỉnh cảm xúc, đừng liếc xéo người ta nữa. Cứ nói theo những gì tôi dặn là được."
Thẩm Cơ Uy hừ lạnh: "Ai thèm liếc bọn họ, bẩn cả mắt."
"Được rồi." Giang Thuỵ vỗ nhẹ vai cậu, "Người hôm nay nên giận không phải cậu."
Thẩm Cơ Uy chậm rãi mở xấp văn kiện trên bàn, bắt đầu triển khai mục đích chính: "Kể từ khi tôi gặp chuyện không may, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do anh trai tôi quản lí. Theo như ghi chép cho thấy tình hình hợp đồng bị trì trệ khá nhiều, tuy không ảnh hưởng đến mức khiến doanh thu bị giảm mạnh nhưng chung cuộc cũng chẳng hề tăng lên. Một phần nhỏ còn được Ân Sinh thay mặt kí kết, lợi nhuận tất cả đều được chuyển vào túi riêng của ai, tôi tin mọi người ở đây đều nắm rõ."
Tiếng thì thầm nhất thời rộn rã vang lên.
Ngô Ngân Châu tức giận nói: "Giang Thuỵ, cậu có ý gì?! Ân Sinh mặc dù hoạt động tách biệt nhưng suy cho cùng doanh thu cuối năm đều được quy trở về trụ sở chính. Cậu nói như thế có khác nào nói chị và anh cậu cắt xén tiền công ty?!"
"Tôi chưa từng vu khống bất kì ai. Nếu hai người hoàn toàn trong sạch, vì sao báo cáo tổng hợp Giang Tử Đằng gửi cho tôi không hề đề cập đến những hạng mục bị khuyết mất đó?"
"Chỉ là những hạng mục vặt vãnh, anh cảm thấy không cần thiết nên mới không gửi lên cho chú." Giang Tử Đằng sắc mặt hoà hoãn nói, "Chúng ta đều là người của công ty, lời Ngân Châu nói không phải hoàn toàn vô lý. Chú không nên chỉ dựa vào cái nhìn phiến diện của bản thân mà lỗ mãng đến đây vu oan cho anh chị, phanh phui thêm nhiều vấn đề rắc rối như thế."
Một vị cổ đông nói: "Tôi đồng ý với lời phó giám đốc. Giang tổng, nói có xách mách có chứng, cậu nói hai người họ cố tình chuyển hạng mục về túi riêng, có bằng chứng không?"
Một người khác tỏ vẻ tán thành: "Tôi cũng có suy nghĩ tương tự. Phó giám đốc trong thời gian qua thay cậu điều hành công ty phát triển rất thuận lợi, trên dưới mọi người đều thấy rõ. Nếu như hôm nay chỉ bởi vì lời buộc tội chẳng rõ thật giả của cậu mà bảo chúng tôi nghi ngờ nhân phẩm của phó giám đốc cùng Ngô tổng, làm sao mọi người phục theo?"
Thuận theo chiều gió, nối tiếp cũng có vài người ùa lên nêu ra ý kiến trái chiều.
"Đầu tiên." Một giọng nói thanh lãnh vang lên cắt ngang mọi sự ồn ào, "Thời gian qua Ngôn Dực thay tổng giám đốc trông coi quản lí tất cả hợp đồng lớn nhỏ, ngày giờ giao dịch đều được ghi lại rất rõ ràng, nếu muốn mọi người có thể tự mình xem."
"Điều tiếp theo." Giang Thuỵ thẳng tay ném USB lên bàn làm việc, tầm mắt nhàn nhạt lướt qua người Ngô Ngân Châu, "Giám đốc Ngô nói rất đúng, cho dù hai bên lợi nhuận có chênh lệch thua lỗ thế nào thì cuối cùng đều quy vào trong trụ sở chính. Nhưng nếu hợp đồng do chị tiếp nhận lợi nhuận thu lại mười phần hết tám phần đều lọt vào nơi khác, lẽ nào phần thiếu hụt đều phải do trụ sở chính tự mình xuất tiền bù vào lỗ hỏng đó?"
"Ăn nói hàm hồ!" Ngô Ngân Châu đập bàn đứng dậy, mặt mũi đỏ bừng nói, "Hằng năm doanh thu đều được ghi chép cẩn thận, chẳng phải đều do Giang Thuỵ tự mình quản lí à? Tại sao bây giờ lại trở thành tám phần bị trôi dạt ra bên ngoài rồi?!"
"Tiền đó từ đâu bù vào chị có thể giải thích tại đây được sao?"
Một câu nói tưởng chừng nhẹ tênh lại khiến Ngô Ngân Châu đang lửa nóng phừng phừng bị dập tắt ngay tức khắc.
Khuôn mặt Giang Tử Đằng cũng chuyển xanh.
Giang Thuỵ nở nụ cười ác tính trong thầm lặng.
Ngô Ngân Châu nắm giữ đường dây hoạt động phạm pháp suốt nhiều năm, tiền kiếm được từ hợp đồng do Giang thị điều động đều bị cô ta cho vào túi riêng để phục vụ tư lợi, khiến cho Ân Sinh vào thời điểm ấy bị thiếu vốn rất nặng nề. Song tất cả các khoản sau đó đều được cô ta giải quyết sạch sẽ bằng cách mở lời thương lượng với Giang Bằng Kiều, cam đoan rằng cuối năm bằng bất cứ giá nào cũng sẽ bù lại cho bằng được.
Bên ngoài nhìn vào có lẽ sẽ khó lòng phán xét được lời Ngô Ngân Châu nói và việc cô ta làm khác biệt lớn đến mức nào. Chỉ riêng Giang Thuỵ từng phút từng giây đều nghiền ngẫm theo dõi sát sao mọi cử chỉ, mọi hành động mới tỏ rõ căn nguyên ngọn nguồn ra sao.
Bù thì đúng là có bù, cho dù dư ra một chút thì vẫn là khoản tiền mà cô ta đã cắt xén mà thôi, một con số chẳng đáng nhắc tới. Nếu như mấy ông già lẩm cẩm trong công ty chịu mở to con mắt mờ mịt của mình để so sánh kỹ lưỡng sẽ thấy được, Ân Sinh lắp vào là những khoản vốn dĩ thuộc về công ty. Song chi phí lợi nhuận phát sinh phía sau đã hoàn toàn biến mất không chút dấu tích, tất cả đều chạy sạch vào trong túi vợ chồng Ngô Ngân Châu không lệch một xu.
Giang Thuỵ chẳng nói chẳng rằng, bởi vì mấy chuyện cỏn con đó không đáng để hắn cho vào mắt.
Bỏ mặc Ngô Ngân Châu tự tung tự tác, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Thứ hắn muốn Ngô Ngân Châu trả, chưa bao giờ là những con số kéo dài vô tận chẳng hề có chút ý nghĩa đó.
Lùi một bước là cán cân tội lỗi, tiến một bước là vực sâu vạn trượng.
Sống không bằng chết, đó mới là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Thế nhưng...
Lần đầu tiên là do Giang Thuỵ sơ suất, bản thân hắn cũng đã phải trả giá bằng xương máu để gánh chịu hậu quả. Thế nhưng lần dồn ép này lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Người mà Ngô Ngân Châu nhắm vào, đã không còn là riêng bản thân Giang Thuỵ nữa.
Hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn sẽ không để Thẩm Cơ Uy nhẫn nhịn.
Từng vết hằng tím xanh trên cổ, áp lực tâm lý mà Thẩm Cơ Uy phải chịu trong thời điểm đó, nếu cậu muốn, hắn sẽ tự mình cầm tay dẫn dắt cậu từng bước tiến vào đục khoét rút cạn vũng đầm lầy dơ bẩn kia.
Chỉ khi Thẩm Cơ Uy thoả mãn, Ngô Ngân Châu và Giang Tử Đằng mới có thể gỡ bỏ sợi dây thừng đã định án tù treo trên cổ ngay từ khoảnh khắc bước vào phòng họp ngày hôm nay.
USB được bật lên, đây chỉ mới là mở đầu.