Hoán Hồn - Uất Doãn 1x1

Là một nhân vật có trọng lượng không hề tầm thường trong nội bộ quân đội nước Q, thượng tướng Hoắc Tôn luôn được truyền thông lẫn công chúng nhắc đến với hình tượng ngay thẳng quyết đoán, cương trực tài giỏi, đồng thời góp công rất lớn trong việc bảo vệ và phát triển an ninh quốc gia.

Quân hàm nặng trịch trên vai, siêng suốt mười bốn năm liên tiếp ngồi vững vàng ở vị trí lãnh đạo quân khu MA379, căn cứ chủ chốt của trung tâm thủ đô, quyền thế danh vọng gần như là tuyệt đối.

Con trai cả nhà họ Hoắc đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn độc thân sáng giá, diện mạo anh tuấn chẳng hề bị ăn mòn bởi thời gian, gia thế lớn mạnh, lí lịch chưa từng xuất hiện nửa phần tì vết, là giấc mộng của biết bao thiếu nữ đương thời kể cả hiện tại.

Điểm đáng chú ý duy nhất chính là thái độ với gia đình. Hoắc Khương một năm tổ chức hàng loạt các loại tiệc tùng xã giao, Hoắc Tôn chưa bao giờ công khai tham dự.

Lời đồn thổi về mối quan hệ không mấy hoà thuận của Hoắc Tôn cùng bố mình thường xuyên được nhiều người to nhỏ bàn tán, muốn trông thấy người đàn ông này xuất hiện ở nhà họ Hoắc căn bản là chuyện nghìn năm có một.

Giang Thuỵ đã từng nghe qua danh xưng thượng tướng Hoắc rất nhiều lần, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được chân chính chạm mặt.

Hoắc Tôn đang nghe điện thoại, bộ dạng có vẻ gấp gáp, nói không sao với Giang Thuỵ xong liền muốn lách mình rời đi, bỗng nghe thấy tiếng Giang Thuỵ gọi mình: "Ngài Hoắc, ngài đánh rơi đồ."

"... Cứ vậy đi, mười phút nữa tôi đến." Hoắc Tôn nhanh chóng cúp máy, sau đó xoay người nhận lấy chiếc khuy măng sét do khi nãy va chạm làm rơi ra từ tay Giang Thuỵ, hạ giọng nói, "Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Thanh âm trẻ trung vô cùng êm tai, Hoắc Tôn đang cúi đầu cài khuy theo phản xạ nâng tầm nhìn. Khoảnh khắc trông rõ diện mạo của người đối diện, động tác của hắn thoáng khựng lại, mặt ngẩn ra.

Tốc độ tim bất giác đập nhanh hơn, tâm tình biến đổi vài giây, đợi lúc tiêu cự người đàn ông dần khôi phục, thoát khỏi mơ hồ trở lại bình thường. Ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Giang Thuỵ đã khuất dạng sau ngã rẽ hành lang, vầng trán cao ráo hơi nhăn lại.

***

Mười phút trước, tại hội trường diễn ra buổi tiệc.

Phục Niệm rời đi chưa được bao lâu, Thẩm Cơ Uy ngoảnh đầu đã không còn trông thấy tăm hơi Giang Thuỵ đâu nữa. Cậu ấn ấn thái dương, ngồi xuống ghế sô pha trong một góc hẻo lánh để nghỉ ngơi, rút điện thoại nhắn tin với Dung Bạch.

"Tên xách đồ hôm đó tìm cậu làm gì?"

Qua vài phút Dung Bạch mới hồi âm: "Tên xách đồ nào?"

"Là cái tên theo cậu đến căn hộ đấy."

"À."

"À?" Thẩm Cơ Uy cau mày, gõ chữ lạch cạch, "À cái gì mà à? Có phải anh ta cố tình làm phiền cậu không? Tại sao lại tắt máy?"

"Tôi về quê nên sóng yếu lắm, chắc tại anh ta xui xẻo gọi ngay lúc điện thoại không có tín hiệu thôi." Dung Bạch nhắn tiếp, "Mà anh ta có nói tìm tôi có chuyện gì không?"

"Không biết, bảo là chuyện quan trọng."

"Mà cậu với anh ta thân nhau lắm sao?"

Dung Bạch trả lời: "Anh ta bị bệnh thần kinh, tôi không dám thân đâu."

Thẩm Cơ Uy khẽ nhếch mày, âm thầm tưởng tượng vẻ mặt ghét bỏ của Dung Bạch ngay lúc này, sau đó tự ngồi cười hì hục.

"Vậy được, lần sau anh ta có hỏi tôi vẫn sẽ nói không biết."

Hai người trò truyện thêm vài câu liền thôi, Thẩm Cơ Uy tắt điện thoại rồi ném sang một bên, đúng lúc đó có một người mặc quần áo phục vụ đến hỏi cậu: "Anh có cần dùng thêm gì không?"

Màn khiêu vũ đã đến, ánh đèn trong đại sảnh vô cùng mờ nhạt.

Thẩm Cơ Uy nghe thấy giọng nói ấy cảm giác có chút chói tai. Ngước mắt nhìn thử về hướng ngược sáng, phát hiện ra tóc của đối phương khá dài, vô tình che lấp hết ngũ quan vốn có, khoảng cách giữa bọn họ lại xa, Thẩm Cơ Uy đang choáng đầu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thuận miệng đáp: "Không cần."

"Domaine Leroy Chambertin Grand Cru, Tequila Ley 925, Russo – Baltique..." Phục vụ tấm tắc nói, "Ngài Hoắc hôm nay chiêu đãi toàn loại rượu ngon, anh không muốn thử một chút sao?"

Đáy mắt Thẩm Cơ Uy loé lên tia nghi hoặc nhàn nhạt, men say làm mặt cậu có chút đỏ, thấp giọng nói: "Tôi đã bảo không cần mà."

"Cháu trai ngài Hoắc muốn chúng tôi tiếp đãi khách mời thật chu đáo." Phục vụ rời đi chưa đầy một phút đã quay lại, cầm theo chén nước có màu nâu nhạt đưa cho Thẩm Cơ Uy, "Canh giải rượu, anh thử một chút xem có đỡ hơn không?"

Chén canh thoang thoảng mùi chanh đào quen thuộc quẩn quanh trong không khí khiến lông mày Thẩm Cơ Uy thoáng giãn ra.

"Cảm ơn."

Cậu đưa tay nhận lấy, chậm chạp nhấp thử một ngụm, mùi thơm đã lâu không được trải nghiệm khiến vị giác cậu thức tỉnh. Trong cơn mơ màng làm sóng mũi cay xè, cứ thế từng chút một uống hết chén canh, cuối cùng kết luận rằng bản thân đã quá đa nghi rồi.

Phục vụ nhận chén canh trống rỗng từ tay Thẩm Cơ Uy xong liền rời đi.

Không lâu sau vị trí bên cạnh sô pha lún xuống, một giọng nói mềm mại vang lên: "Thì ra anh ở đây, em tìm từ nãy đến giờ."

"Tô Noãn Khiết." Thẩm Cơ Uy bị mùi nước hoa xông đến hoa mắt, lặng lẽ nhích người ra sau, "Sao cô lại ở đây?"

Hỏi xong bỗng cảm thấy quá dư thừa, Thẩm Cơ Uy chống tay lên cạnh ghế cố chịu cơn khuấy động lạ lẫm đang dần hình thành trong cơ thể.

Tô Noãn Khiết sáp tới hỏi han: "Anh bị sao thế? Trán vã hết mồ hôi rồi kìa."

Tay chân Thẩm Cơ Uy run nhẹ, mặt mũi nóng ran, dù cậu có ngu ngốc đến mức nào thì lúc này cũng bắt đầu phát giác ra được sự bất thường. Cậu nhớ tới lời nhắc nhở hôm trước của Giang Thuỵ, loạng choạng muốn đứng dậy khỏi sô pha: "Hôm nay không có thời gian lằng nhằng với cô, tránh xa tôi một chút."

"Để anh một mình em không yên tâm." Tô Noãn Khiết đỡ lấy cánh tay Thẩm Cơ Uy, khoé môi như ẩn như hiện mấy phần ý cười chẳng rõ hàm xúc, "Em đưa anh vào phòng nghỉ ngơi nhé?"

"... Không cần."

Thẩm Cơ Uy dùng sức gỡ tay Tô Noãn Khiết, người phụ nữ ngược lại càng siết chặt: "Anh đừng cậy mạnh, hiện tại đến đứng còn không vững, làm sao có thể tự mình về được?"

Thẩm Cơ Uy không lên tiếng nữa, lý trí của cậu bây giờ gần như đã hoàn toàn bị pha loãng hết vào chén canh lúc nãy.

Cơn mê man ập tới quá đột ngột khiến thân thể Thẩm Cơ Uy chẳng còn chút sức lực nào, bủn rủn nghiêng đổ sang một bên, triệt để mất đi ý thức dưới sự nâng đỡ của Tô Noãn Khiết và 'người phục vụ'.

***

Giang Thuỵ sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi đã sớm trống rỗng.

Cầm điện thoại Thẩm Cơ Uy đánh rơi trên sô pha, con ngươi hắn loé lên một đóm lửa rất nhỏ. Tóm được Hoắc Tiểu Lạc từ trong đám đông, người đàn ông lập tức gằn giọng nói: "Giúp tôi kiểm tra toàn bộ số phòng lẫn danh tính của người đặt vào tối hôm nay."

"Trước tiên nói lý do." Hoắc Tiểu Lạc nghiêm túc đánh giá người đối diện từ đầu đến chân, sực nhớ ra, "Cậu là trợ lý của Giang Thuỵ?"

"Đừng dài dòng." Giang Thuỵ ngắt lời Hoắc Tiểu Lạc, "Tôi cần tìm người."

"Ông chủ của cậu?" Hoắc Tiểu Lạc thong thả tựa vào cạnh bàn, như cười như không nói, "Tôi thấy anh ta đi cùng với hôn thê của mình, cậu không cần phải lo lắng đâu."

"Hoắc Tiểu Lạc, cậu là người chịu trách nhiệm quản lí an ninh của buổi tiệc." Giọng Giang Thuỵ lạnh như băng, "Mối quan hệ của Giang Thuỵ và Tô Noãn Khiết ra sao, lẽ nào cậu không rõ ràng?"

"Quan hệ của bọn họ mắc gì tôi phải rõ ràng?" Hoắc Tiểu Lạc buồn cười, "Ngược lại là cậu, có quan hệ gì với người ta mà phải vào tận phòng nghỉ để xử lí?"

Nhìn điệu bộ ngã ngớn của Hoắc Tiểu Lạc, Giang Thuỵ liền biết rõ cậu ta đang giở trò kéo dài thời gian.

Hoắc Tiểu Lạc căm ghét Giang Diệp Khê, đối với Giang Thuỵ đương nhiên cũng chẳng tốt lành gì, tình trạng này đã ngầm kéo dài suốt nhiều năm qua. Song cho dù có hậu thuẫn phía sau, lại bởi vì vấp phải một số lí do, khiến Hoắc Tiểu Lạc không bao giờ dám cả gan trực tiếp đối đầu với hắn.

Hiện tại cơ hội chơi xỏ Giang Thuỵ bày ra rành rành trước mặt, nếu cậu ta còn không tận dụng thì chẳng phải là Hoắc Tiểu Lạc nữa.

Tuy Giang Thuỵ nắm điểm yếu của Hoắc Tiểu Lạc trong tay, nhưng hắn vẫn phải cân nhắc lợi hại trong việc đem nó nói thẳng ra để đe doạ cậu ta. Hoắc Tiểu Lạc vừa ranh mãnh vừa nhạy bén, lỗ mũi còn thính hơn cả chó, Giang Thuỵ lo rằng bản thân để lộ sơ hở sẽ bị cậu ta bắt thóp ngược lại.

Ngặt nỗi lúc này ngoại trừ Hoắc Tiểu Lạc, hầu như không còn một ai có khả năng điều tra kịp thời giúp hắn nữa, Giang Thuỵ căn bản chỉ có một con đường để đi.

"Sao rồi? Nếu không nêu được lí do chính đáng, tôi không thể nào vì cậu mà xâm phạm quyền riêng tư của khách mời được đâu."

Nắm đấm của Giang Thuỵ siết vào rồi lại thả lỏng, ngay khi định cất lời, hắn chợt trông thấy một thân ảnh cao lớn không nhanh không chậm xuất hiện đằng sau Hoắc Tiểu Lạc.

Tiêu cự Hoắc Tôn dừng trên khuôn mặt Giang Thuỵ trong phút chốc, sau đó nghiêm túc nhắc nhở cháu trai mình: "Tiểu Lạc, đừng làm khó người khác."

Da đầu Hoắc Tiểu Lạc vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó liền hoá tê dại, toàn thân cứng ngắc như robot xoay cổ: "Bác... bác cả... sao bác lại ở đây?"

"Có việc cần giải quyết." Hoắc Tôn giữ chặt vai Hoắc Tiểu Lạc, nói với Giang Thuỵ, "Giải thích rõ quan hệ của cậu với người cần tìm, tôi sẽ bảo Hoắc Tiểu Lạc xử lí."

"Người đó là sếp của cháu, hi vọng ngài có thể nhanh chóng kiểm tra."

"Hoắc Tiểu Lạc."

"Vâng?"

"Nghe rõ chưa?"

"... Dạ rõ."

"Nghe rõ thì nhanh chóng đi làm."

"Cháu đi ngay đây."

Chẳng dám cãi lại một lời.

Hài lòng nhìn dáng vẻ chim sợ cành cong chạy trối chết của Hoắc Tiểu Lạc, Giang Thuỵ quay sang thành thật nói cảm ơn với Hoắc Tôn.

"Chuyện nhỏ thôi." Hoắc Tôn xua tay, "Mau đi giúp sếp của cậu đi."

Giang Thuỵ không dám kéo dài nữa, gật đầu với Hoắc Tôn một cái liền vội vàng đi tìm Thẩm Cơ Uy.

***

Thẩm Cơ Uy bị tiếng nước ào ạt đánh thức.

Cậu hé đôi mắt thành một đường hẹp dài, quan sát ánh đèn lay lắt trên trần nhà, đầu óc nặng nề như khảm đá.

Thẩm Cơ Uy gắng gượng ngồi dậy, dược liệu của thuốc ngấm sâu trong dạ dày hoá thành ngọn lửa thiêu đốt làm bụng cậu cháy phừng phực. Nương theo sợi dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng, Thẩm Cơ Uy bóp trán dự định mò mẩm bò xuống giường, nào ngờ giây kế tiếp âm thanh xả nước đã ngưng bặt, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra.

Tô Noãn Khiết mặc áo ngủ hai dây, vải vóc mỏng manh đến mức gần như xuyên thấu, để lộ bả vai trần trơn trượt còn dính nước, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Cơ Uy.

Đầu Thẩm Cơ Uy nổ uỳnh một tiếng lớn, cảm giác khô nóng khó chịu khiến mồ hôi lạnh trên trán cậu chảy ròng ròng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng vượt quá mức chịu đựng.

Hương sữa tắm thơm nồng len lỏi vào khoang mũi, Tô Noãn Khiết cúi người, bàn tay lưu luyến chạm lên da thịt cậu. Thẩm Cơ Uy bài xích muốn phát điên, thế nhưng phản ứng sinh ra lại trở nên đỏ lựng bỏng rát ở những vị trí mà tia lửa nóng rực đó lướt qua.

"Giang Thuỵ, em vốn dĩ chẳng muốn làm như vậy chút nào." Đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy, âm điệu người phụ nữ rất dịu dàng, "Nhưng nghe được những anh lời anh nói ngày hôm đó, em biết, nếu em cứ mãi án binh bất động, rồi cũng sẽ có ngày anh chủ động rời bỏ em."

Tô Noãn Khiết không cho phép chuyện đó xảy ra.

Ngày đó đứng ở ngưỡng cửa, nghe được toàn bộ quá trình đối thoại của Thẩm Cơ Uy cùng Giang Bằng Kiều, cô đã hạ quyết tâm sẽ không ngồi yên chờ chết nữa.

Cô muốn có được người đàn ông này, muốn có tất cả của hắn.

Danh vọng, địa vị, lẫn tình yêu.

Tô Noãn Khiết nhỏm người muốn hôn lên môi Thẩm Cơ Uy lại bị cậu dứt khoát né tránh, dùng lực đạo kinh người siết chặt lấy cổ tay Tô Noãn Khiết, ấn mạnh cô ta xuống giường: "Tô Noãn Khiết, tôi khuyên cô tốt nhất cô dừng lại."

"Không kịp nữa rồi." Tô Noãn Khiết dùng chân quấn chặt eo Thẩm Cơ Uy, "Em không tin hạ thuốc đến mức này anh còn có thể nhẫn nhịn được."

Ngón chân lắc léo cọ xát vào mông người con trai, thần sắc Thẩm Cơ Uy liên tục từ xanh xét chuyển sang trắng bệch, nơi nào đó đã bắt đầu bị dục vọng thúc đẩy nảy sinh phản ứng, Thẩm Cơ Uy như nắm phải than bỏng hoảng loạn buông lỏng cánh tay ra.

Thoát khỏi chế ngự, Tô Noãn Khiết lập tức choàng tay kéo cổ Thẩm Cơ Uy xuống thấp, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngầu dâng đầy tơ máu của cậu, thốt ra những lời dụ dỗ mê hoặc: "Có em ở đây, anh không cần phải nhịn."

Tia lý trí còn sót lại của Thẩm Cơ Uy gần như đứt phựt.

Tô Noãn Khiết đè cậu xuống giường, vươn tay cởi bỏ từng nút áo âu phục của cậu.

Xương cốt Thẩm Cơ Uy rã rời, trán thình thịch nổi gân xanh. Cậu bị người ta hạ thuốc kích thích đến mức độ này, bên dưới đã sắp bùng nổ đến phát điên, thế nhưng cậu không muốn cam chịu.

Loại người như Tô Noãn Khiết, chẳng khác gì so với Triệu Việt Nghiên.

Cậu có thể từ chối toàn bộ sự đeo bám dai dẳng của cô ta suốt mười năm, trái tim chưa một lần biến đổi hay rung động, tâm địa cứng cỏi tựa hồ gốc cổ thụ cao lớn sẵn sàng đối mặt với mưa gió bão bùng.

Tô Noãn Khiết thì có là gì, còn có thể ép cậu đến mức không thể phảng kháng ư?

Thẩm Cơ Uy là đàn ông, cho dù bản năng hiện tại khiến cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trút bỏ toàn bộ ngọn lửa tình, nhưng cậu vẫn là đàn ông, sức lực không phải chỉ dựa vào một mình Tô Noãn Khiết đã có khống chế.

Váy ngủ Tô Noãn Khiết xộc xệch, cảnh xuân đều lộ rõ trước mắt Thẩm Cơ Uy, mạch máu toàn thân Thẩm Cơ Uy từ sục sôi đến tê liệt, môi cậu đã sớm bị cậu cắn đến bật máu.

Dùng toàn bộ tia thanh tỉnh cuối cùng, ngăn cản bàn tay người phụ nữ tiếp tục làm loạn, đẩy mạnh cô ta sang một bên, điểm tập trung của Thẩm Cơ Uy toàn bộ đều đổ dồn vào ly uống nước trợ trọi trên tủ đầu giường.

Choang một tiếng.

"Anh định làm gì?!" Tô Noãn Khiết biến sắc.

Ly thuỷ tinh rơi tan nát dưới nền nhà lạnh lẽo, Thẩm Cơ Uy nhích từng bước nặng nề, lộm cộm nhặt lên mảnh sắc nhọn luôn khiến bản thân sinh ra ám ảnh. Tận lực ép xuống cơn buồn nôn quay cuồng ập tới, Thẩm Cơ Uy dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn đăm đăm Tô Noãn Khiết, sau đó dưới ánh mắt bàng hoàng của cô ta, dứt khoát cắt vào cổ tay mình một đường sâu hoắm.

Máu tươi tràn lan, cảm giác đau đớn dữ dội khiến dây thần kinh của cậu rề rà hoạt động lại. Đồng thời chứng đau đầu cùng trái tim đang kịch liệt co rút cũng theo đó nhen nhóm lên, Thẩm Cơ Uy run rẩy ngồi bệt xuống đất.

"Còn trốn ở trong đó làm gì?!" Tô Noãn Khiết quát một tiếng lớn về phía phòng thay quần áo, vài giây sau, Triệu Việt Nghiên trong bộ đồ phục vụ, đầu đội tóc giả nghiêng người lộ diện.

Con ngươi Thẩm Cơ Uy trừng to đến mức sắp nứt toạc ra, lửa giận râm ran châm vào lồng ngực.

Cậu gằn từng chữ: "Triệt, Việt, Nghiên!"

"Là tôi." Triệu Việt Nghiên bình tĩnh hỏi, "Muốn tôi giúp cô khiêng anh ta lên giường?"

"Cô bị mù sao, không thấy tay anh ấy đang chảy máu?"

Tô Noãn Khiết lo lắng nhích tới gần muốn xem vết thương của Thẩm Cơ Uy, Thẩm Cơ Uy cũng chẳng còn sức lực để né tránh nữa. Đương lúc sắp chạm được vào người cậu, ầm một tiếng thật lớn, cửa phòng ngủ chính mở toang ra.

Triệt Việt Nghiên nhanh nhẹn nấp vào chỗ cũ, Tô Noãn Khiết kinh ngạc ngẩng cao đầu. Sau khi thấy rõ người tới là ai, thần sắc cô ta nhất thời trắng bệch.

Thằng nhóc đó làm sao tìm được chỗ này?! 

Lơ đãng chạm phải cái nhìn sắc lẻm hơn cả dao của người đàn ông, Tô Noãn Khiết liền biết bản thân hôm nay không xong rồi.

"Thẩm Cơ Uy!"

Chất lỏng men theo cổ tay Thẩm Cơ Uy tí tách rơi xuống sàn, nghe được giọng nói trầm khàn quen thuộc văng vẳng truyền đến, bả vai vẫn luôn căng cứng của cậu lúc này mới triệt để thả lỏng. Chống đỡ xoay đầu nhìn về phía cửa, đôi môi khô khốc khẽ động nhưng chẳng còn sức thốt lên thành lời, đáy mắt lại cất chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Cậu vươn hai tay về phía người đàn ông.

Ý nói, anh mau đến bế tôi đi.

Từng bước kéo gần khoảng cách với Thẩm Cơ Uy, màu đỏ gay gắt khiến con ngươi Giang Thuỵ nhoi nhói, đồng hồ treo tường nhích một giây, sắc mặt hắn lại âm u dày đặc hơn một phần.

Thẩm Cơ Uy mềm oặt được Giang Thuỵ nâng tựa vào lồng ngực, kéo cánh tay ngăn không cho hắn ôm mình ra ngoài, con ngươi ẩn giấu tia cay nghiệt của cậu đảo một vòng.

Giang Thuỵ không rõ Thẩm Cơ Uy đang định làm gì, chỉ nghiêm mặt đứng yên một chỗ.

Hắn thấy cậu trào phúng liếc Tô Noãn Khiết đang chật vật bên giường một cái, cuối lùng tầm mắt lẳng dừng lại trên cánh cửa đang đóng chặt, hít sâu đè lại lồng ngực đang phập phồng, khoé miệng rướm máu câu lên thành một nụ cười giảo hoạt.

Giây tiếp theo, chẳng để bất kì ai có thời gian phản ứng, Thẩm Cơ Uy rũ mi cúi đầu, áp môi mình lên cánh môi lành lạnh của Giang Thuỵ.

Thế giới như ngưng đọng tại thời khắc đó.

Toàn thân Giang Thuỵ chấn động, đôi mắt mở lớn.

Hắn cảm nhận rất rõ ràng, Thẩm Cơ Uy đang dùng sức miết lấy bờ môi mình, ma sát đến mức vân môi nóng ran. Lực đạo của cậu vô cùng lớn, ghìm chặt gáy hắn, đầu lưỡi tuy không hề luồn vào, nhưng lại cố tình giữ nguyên tình trạng này rất lâu.

Đợi Giang Thuỵ có thể miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái sốc nặng mà nhúc nhích, Thẩm Cơ Uy đã chớp nhoáng rời khỏi đôi môi hắn, dè dặt lùi về sau mấy bước, sắc đỏ lan từ đuôi mắt đến tận mang tai.

Tô Noãn Khiết chứng kiến hết thảy quá trình, cả người đóng băng, sự sợ hãi cùng nhục nhã hoá thành chiếc lồng sắt lắp hàng nghìn ổ khoá giam cầm cô ta ở nơi đó, nửa ngày sau cũng chẳng thể động đậy nổi.

Nhưng điểm chú ý của Thẩm Cơ Uy không hề va vào Tô Noãn Khiết.

Cậu chỉ hả dạ xác định được một điều, ngay tại khoảnh khắc bản thân mê man trao nụ hôn đầu tiên cho người đàn ông trước mặt, cánh cửa đối diện vẫn luôn đóng chặt, đã từng hé ra một khe hở nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui