Hoàn Hồn

“Hỏa thiêu thi thể của thiếp, chỉ cần thiếp vừa đứt hơi, chàng hãy thiêu nó đi!” Ta nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của cô gái kia và cả ông lão bên cạnh, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn.

“Hãy thiêu thiếp thành tro rồi hòa vào làn gió, để thiếp được ở bên cạnh chàng.” Ta bấu víu tay áo của hắn, ép buộc hắn phải nhìn ta, nhìn ánh mắt chứa đầy kiên định của ta. Thiếp hy vọng chàng hạnh phúc, thiếp hy vọng chàng sẽ lại tìm được người mình yêu. Nhưng mà thiếp không thể dễ dàng tha thứ cho việc thi thể của mình bị người khác chiếm lấy. Đó là thứ thuộc về thiếp, thiếp phải mang nó xuống mồ.

“Khụ!” Ta phun một ngụm máu tươi, trong cơ thể đau đớn bỏng rát như bị lửa đốt.


“Hứa…hứa với thiếp…xin chàng…” Thiếp biết chàng đau khổ, nhưng thiếp thật sự không muốn việc này xảy ra.

“Được…được…ta…ta hứa với nàng…” Cuối cùng hắn vẫn chịu thỏa hiệp, vẫn hứa với ta.

“Thiếp…thật sự phải đi rồi. Nếu hồn phách quay về, chàng phải đốt nó đi, tuyệt đối không được để ở bên mình.”


Ta tựa vào ngực hắn, nằm im trong vòng ôm của hắn. Ta nhìn cô gái đang không ngừng mắng nhiếc ta với vẻ châm chọc, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

Lúc hồn rời khỏi xác, ta bị ông lão kia kéo về bên người, nhìn thấy cô gái kia bổ nhào về phía thân thể ta, ta muốn ngăn cản nhưng bản thân đã sớm bị giam cầm. Ta phải chứng kiến ả thay thế ta sao? Không, ta không muốn!

Ta đau khổ nhìn thân xác vẫn còn hơi ấm kia dần khôi phục nhịp tim đập, nhìn thấy gương mặt dịu dàng vốn thuộc về ta hiện lên một nụ cười, nhìn thân xác kia sà vào lòng tướng công ta, nhìn bọn họ cùng ôm nhau một chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận