Hoàn Khố Đế Phi

Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Vòng tỉ thí thứ ba bởi vì chuyện của Thiên Lan mà tạm gác lại, đến nay sức khỏe của Thiên Lan đã ổn lại nhiều nên một lần nữa được đề ra, vòng tỉ thí này chỉ có mười người, cộng thêm Thiên Lan là mười một, người đến xem không có nhiều, chủ yếu là trưởng bối trong tộc.

Thiên Lan đến cũng là lúc bắt đầu bốc thăm, nghĩ đến hai lần bốc thăm trước Thiên lan có chút ái ngại, gian lận đến rõ ràng như vậy nàng không tin Vân Khiếu Thiên không nhìn ra được, lần này sợ rằng không bốc được thẻ ưu tiên rồi.

Quả nhiên, lần này Thiên Lan bốc được thẻ bài số bốn, thẻ bài ưu tiên được một thanh niên gầy gò bốc được.

Số bốn một chút cũng không may mắn, Thiên Lan nhìn thẻ bài trong tay, có chút ý nghĩ muốn trốn đi, nàng thật không hiểu vì sao Vân Huyền Khê cứ muốn nàng tham gia tỉ thí, hoàn toàn không có phần thắng mà.

Nhưng đợi đến khi nàng lên đài thì sợ ngây người, người sẽ tỉ thí với nàng tự động từ bỏ tỉ thí, đây không phải là nhường cho nàng thì là gì?

Mặt Vân Khiếu Thiên đen đến không thể đen hơn được nữa, nhưng Quy Nhai ngồi bên cạnh hắn, một lời cũng không dám nói nhiều. Lúc trước hắn rõ ràng đã căn dặn không được để Vân Thiên Lan thông qua vòng tỉ thí, những người này bây giờ đến lời của hắn cũng không thèm nghe nữa rồi sao?

Vân Huyền Khê ngồi ở bên Quy Nhai, câu lên nụ cười, ánh mắt quét một đường sang Vân Khiếu Thiên, đạo cao một thước ma cao một trượng.

Sau đó cuộc tỉ thí trở nên quỷ dị đến kinh sợ mọi người, chỉ cần Thiên Lan lên đài, người bên kia đều tự động nhận thua, nhưng đến khi nàng gặp phả Vân Vũ Nhu, thì không còn may mắn nữa rồi. Vân Vũ Nhu đứng trên đài, nhìn Thiên Lan đang đối diện mình, trong mắt âm sâu, đã đưa đến tận cửa để ả dạy dỗ thì sẽ không khách khí đâu.

“Tỷ tỷ, mong chỉ giáo nhiều” Vân Vũ Nhu bày ra một bộ dáng tiểu thư khuê các.

Chỉ giáo em gái ngươi ấy!

Thiên Lan trừng mắt nhìn Vân Vũ Nhu, nàng bây giờ đi xuống có còn kịp không? Rõ ràng, bây giờ đã quá muộn rồi, Vân Vũ Nhu nói hết câu liền vọt tới, ánh sáng màu cam quanh người ả phát sáng, màu sắc đó so với sắc cam bình thương đậm hơn rất nhiều, Vân Vũ Nhu đã là linh sĩ bậc thượng đỉnh.

Một linh sĩ thượng đỉnh muốn đối phó một kẻ cặn bã không có linh lực như nàng, còn không phải là chuyện dễ dàng như động một ngón tay?

Thân thể Thiên Lan vô thức mà lùi lại sau, Nhưng tốc độ của Vân Vũ Nhu qua nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt nàng, trong ánh hào quang Vân Vũ Nhu đẹp như một tiên nữ hạ phàm, hiện tại trong mắt Thiên Lan lại giống như ma quỷ với đôi cánh nhỏ, mang theo nụ cười thâm sâu.

“Tỷ tỷ, thiên đường có lố i ngươi không đi” Vân Vũ Nhu cười quỷ dị, trưởng thủ hướng về phía trước, linh lực màu cam cứ thế hướng thẳng tới ngực Thiên Lan.

Trong đầu Thiên Lan hiện ra các loại ý niệm, thân mình hướng đất lăn một vòng tránh đi đạo linh lực kia, phản ứng của thân thể lớn hơn phản ứng của đại não làm nàng có chút bất đắc dĩ, đây là phản xạ có điều kiện, nhưng cũng nhờ phản xạ có điều kiện này mới giúp nàng tránh được một kiếp nạn.

Vân Vũ Nhu thấy Thiên Lan tránh được, cười lạnh một tiếng, đạp gót sen sáp gần lại Thiên Lan. Trên lôi đài quang minh chính đại tỉ thí, ả mới không tin đối phó không lại một phế nhân không có linh lực.

Thiên Lan chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, liếc nhìn Vân Huyền Khê nơi ghế giám khảo mặt đang đầy vẻ lo lắng, trước đó hắn có nói qua với nàng, đến khi chỉ còn lại 3 người thì nhận thua, nhưng Vân Thiên Lan nàng trước giờ chưa bao giờ có từ thua.

Vừa đúng lúc có thể kiểm nghiệm một chút thành quả luyện tập.

Vân Vũ Nhu kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Thiên Lan, từ nãy đến giờ nàng cũng chỉ ngây ngốc mất một lần, những thần sắc hoảng loạn, cầu xin của dĩ vãng không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Ả cho người điều tra qua, Vân Thiên Lan sau khi trở về thì trở nên có chút khác biệt, lẽ nào lần trước đã xảy ra chuyện gì.

“Vân Vũ Nhu, đây là do ngươi tự chuốc lấy” Thiên Lan chầm chậm ngẩng đầu, thanh âm đè nặng, nhưng những người ở đây đều là những người có tu vi làm sao có thể không nghe thấy Thiên Lan nói gì.

Vì thế đều lộ ra một bộ khinh thường, một phế nhân lại muốn tranh giành với tứ tiểu thư, không phải là tự mình chuốc lấy cái chết thì là gì?

Vân Vũ Nhu ánh mắt cũng toàn là khinh bỉ, cho dù là hoán đổi thành một người khác thì đã sao, không có linh lực cũng vẫn là bị ả đạp xuống dưới chân, hừ.

Nhưng còn chưa chờ cho sự khinh bỉ đó hạ xuống, thân thể Thiên Lan bất ngờ khẽ động, trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Vũ Nhu cứ thế hướng thẳng ả chạy tới, tốc độ vậy mà so với linh sư không có gì khác biệt, trong lòng Vân Vũ Nhu kinh hãi, lẽ nào nàng không phải là phế nhân? Nhưng nhìn lại lần nữa vẫn là không đúng, trên thân thể nàng không hề có linh lực chuyển động, cũng không hề xuất hiện vòng quang khi sử dụng linh lực.

Thân thể Thiên Lan có chút quỷ dị, vốn Vân Vũ Nhu định dùng linh lực công kích, nhưng để điều khiển linh lực cũng mất vài giây. Nhưng chỉ trong thời gian vài giây, Thiên Lan đã tới trước mặt ả, bàn tay trong không khí mang theo dòng khí sắc bén, cứ thế đánh thẳng tới Vân Vũ Nhu.

Nhược điểm của linh sư chính là không thể chiến đấu gần, tố chất thân thể rất kém, một khi không thể sử dụng linh lực, so với người thường cũng không bằng.

Thiên Lan năm bắt cơ hội này, nàng hoàn toàn không để cho Vân Vũ Nhu có cơ hội sử dụng linh lực, mội lần Vân Vũ Nhu muốn vận khí đều bị Thiên Lan đánh gãy, bị ép đánh tay không với nàng.

Nhưng thân thể Vân Vũ Nhu vốn là được chiều chuộng, so với Thiên Lan tự nhiên kém hơn rất nhiều, chỉ vài chiêu Thiên Lan đã làm ả chật vật không ngờ.

Vân Vũ Nhu một mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiên Lan, còn phải một bên để ý công kích từ Thiên Lan, nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến vậy!

Thiên Lan câu nhẹ khóe miệng cười lạnh, ra tay ngày một nhanh, Vân Vũ Nhu mệt muốn chết, nhưng nữ nhân trước mặt này không hề có chút gì là mệt mỏi gọi là mệt. Vân Vũ Nhu muốn cách xa Thiên Lan, để sử dụng linh lực, nhưng Thiên Lan sớm biết được ý định của ả, chặn hết mọi đường lui của.

“Vân Thiên Lan, ngươi muốn làm gì.” mắt đẹp của Vân Vũ Nhu trừng lớn, sắc mặt ửng đỏ, hai tay bị Thiên Lan chế trụ, không thể động đậy.

Thiên Lan bóp chặt cổ tay mềm mại của Vân Vũ Nhu, cười mà như không nói: “Dạy dỗ ngươi thế này vẫn chưa đủ, tỷ tỷ ta phải gia tăng thêm chút nữa”

Thuận theo lời nàng, lại nghe thấy một tiếng rắc, cổ tay Vân Vũ Nhu lại lần nữa bẻ gãy, lần này nàng dùng toàn lực, muốn bình phục sợ rằng có chút khó khăn.

“Vân Thiên Lan ngươi rốt cuộc là ai!? “Vân Vũ Nhu lúc này không thèm quan tâm gì nữa, cứ thế hét lớn.

Trên đài lúc này trọng phút chốc yên tĩnh, vốn là tứ tiểu thư bị Thiên Lan làm cho không kịp trở tay đã là rất kì dị rồi, nay tứ tiểu thư nói ra lời này, có chút kì lạ trong lời nói….

“Muội muội đang nói gì vậy, ngươi không phải vẫn đang gọi tên của ta đó sao?” lúc cần thiết, Thiên Lan cũng không ngại diễn kịch với mấy người này.

“Không, ngươi không phải tỷ tỷ, cha, nữ nhân này không phải tỷ tỷ, là nàng ta giết chết tỷ tỷ” Vân Vũ Nhu trước lắc đầu lia lịa sau đó hướng ánh mắt về phía Vân Khiếu Thiên đang ngồi ở ghế giám khảo, cố hết sức hét lớn.

Vân Khiếu Thiên khuôn mặt âm trầm đánh giá Thiên Lan một lượt, Vân Huyền Khê cứ thế từ ghế ngồi đứng dậy, cười có chút thâm trầm nói: “Vũ Nhu muội muội, muội đừng nói linh tinh, thế này dễ mất mạng lắm đấy.”

Ngữ khí nửa tùy tiện nửa uy hiếp, Vân Vũ Nhu thân thể cứng đờ, đến cổ tay đang đau đớn cũng không còn cảm thấy nữa, vì sao Vân Huyền Khê lại một mực bênh vực tiện nha đầu này, vì sao?

Không phải chỉ có Vân Nhu không nghĩ ra, ngay đến Vân Khiếu Thiên cũng không hiểu nổi, trước khi Vân Khiếu Thiên bị đưa khỏi Vân gia cùng Vân Thiên Lan không có bất cứ sự gần gũi nào, vì sao khi quay lại lại đối với nó đặc biệt như vậy?

“Ta không nói linh tinh, tỷ tỷ trước đây không có như thế này” Vân Vũ Nhu tránh khỏi ánh mắt của Vân Huyền Khê, nhìn về Vân Khiếu Thiên kiên quyết nói, có cha ở đây ả mới không sợ Vân Huyền Khê.“ Ta ngày trước như thế nào, muội muội có vẻ rất rõ” tay Thiên Lan dùng lực, trên cổ tay mềm mại lần nữa truyền đến tiếng kêu răng rắc, người có mặt nghe thấy đều hãi hùng kinh vía.

Một thiếu nữ nhìn trông yếu ớt làm sao có thể có khí lực lớn như vậy?

“Vân Thiên Lan, ngươi làm càn” thấy Vân Vũ Nhu bị đối đãi như vậy, Vân Khiếu Thiên thật sự bị chọc tức, hét lớn một tiếng, một đạo linh lực lục sắc từ phía hắn xuất ra, làm người khác cảm thấy một cảm giác bức bách tản ra bốn phía.

Vân Huyền Khê kinh hãi, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến Vân Khiếu Thiên sẽ bất ngờ ra tay, nghĩ cũng không nghĩ liền muốn nhảy ra đi cứu Thiên Lan, nhưng một khắc trước khi nhảy ra ngoài liền bị Quy Nhai ấn lại, Quy Nhai mặt không biểu cảm hướng hắn lắc đầu, trong lòng Vân Huyền Khê nôn nóng, nhưng không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của Quy Nhai, chỉ có thể giương mắt nhìn linh lực kia bay hướng tới Thiên Lan.

Thiên Lan là nhìn thấy linh lực đang tiến tới, nghĩ cũng không nghĩ cứ thế đem Vân Vũ Nhu chặn trước mặt mình, sự công kích đặc biệt của linh hoàng, nàng dù có tốc độ nhanh hơn nữa cũng không thể tránh kịp, Vân Khiếu Thiên là đang muốn giết nàng, hắn bất nhân thì đừng trách nàng bất nghĩa.

Vân Vũ Nhu bị đẩy đến trước mặt Thiên Lan, trong mắt là không ngừng rút gọn khoảng cách của nguồn linh lực xanh kia, “Cha, cứu…”

Thanh âm của ả giống như bị người ta cắt đứt, linh lực cứ thế đánh vào ngực trái của ả, sắc mặt phút chốc trắng bệch, thần sắc tan rã, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Vân Thiên Lan buông tay ra, lùi về sau vài bước, Thần sắc bình tĩnh nhìn Vân Vũ Nhu ngã trên mặt đất, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không thể trách nàng, muốn trách thì trách người cha yêu thương kia của ngươi đã ra tay.

Rõ ràng biết Vân Vũ Nhu đang trong tay nàng mà hắn không chút do dự ra tay, Thiên Lan không thể không nghi ngờ sự sủng ái mà Vân Khiếu Thiên dành cho Vân Vũ Nhu, nam nhân này rốt cuộc là đối với ai mới thật lòng quan tâm.

“Nhu nhi” Vân Khiếu Thiên bay đến bên cạnh Vân Vũ Nhu, sắc mặt không được tốt, nhưng từ bên trong có thể mơ hồ thấy được sự quan tâm, đang kiểm tra một chút khí tức của Vân Vũ Nhu rồi lập tức cho người đưa ả xuống cứu chữa.

Làm hết mọi việc, Vân Khiếu Thiên một mặt thống hận nhìn Thiên Lan, ánh mắt sắc nhọn đó hận không thể đem Thiên Lan xé thành trăm mảnh, “Vân Thiên Lan, vì sao ngươi lại đem muội muội của ngươi đẩy ra trước?”

Thiên Lan nhún nhún vai, lại cách xa thêm vài bước, trong lòng ý lạnh càng tăng: “Gia chủ, đây là lỗi của người, nếu ta không đẩy nàng ra, thì người chết sẽ là ta, đều là con gái của người, người cũng không thể đối đãi khác biệt như vậy”

Mặt Vân Khiếu Thiên càng đen hơn, mạch máu nổi lên, nắm quyền chặt như vậy đủ để biết hắn lúc này giận dữ đến nhường nào, đồng tử thâm sau toàn là hận ý, hận ý đối với Thiên Lan.

Thiên Lan hơi có chút kinh sợ, cái tên Vân Khiếu Thiên này vậy mà lại hận con gái của mình, thật là một chuyện kì quặc.

Vân Khiếu Thiên vừa được Quy Nhai thả ra liền lập tức chạy đến bên Thiên Lan, kéo nàng ra phía sau mình, đối diện với Vân Khiếu Thiên đang tản ra từng luồng nộ khí, “Gia chủ, chuyện hôm nay thế nào mọi người đều rõ ràng, Thiên Lan là người vô tội”

Vừa rồi nếu không phải Vân Khiếu Thiên bất ngờ ra tay, Vân Vũ Nhu bất quá cũng chỉ bị thương đôi chút, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, bây giờ thế này sợ rằng cũng mất nửa cái mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui