Hoàn Khố Đế Phi

Edior: Devil Ly

Beta: Quỳnh

Động tĩnh bên này lập tức gây nên sự chú ý của những người khác, sôi nổi mà vây lên, nhìn thấy khối đá xanh trong tay Thiên Lan.

“Đây không phải là Thanh Ngọc Thạch sao?” Trong số những người vây lại xem có người nhận ra, lập tức kêu lên thành tiếng.

Thanh Ngọc Thạch là cái gì?

Thanh Ngọc Thạch là bảo bối rất ít gặp của những người chuyên luyện khí, có Thanh Ngọc Thạch, liền có thể đem phẩm giá do luyện khí sư luyện ra trực tiếp nâng lên một giá cấp cao hơn, ví dụ ngươi là nhất phẩm luyện khí sư, dùng Thanh Ngọc Thạch luyện ra chính là nhị phẩm linh khí.

Thanh Ngọc Thạch không phân đẳng cấp, bất luận là cấp bậc nào, hiệu quả đều là giống nhau, vì thế Thanh Ngọc Thạch là thứ mà tất cả các luyện khí sư đều muốn có được, đặc biệt là luyện khí sư phẩm cấp cao, Thanh Ngọc Thạc ở chỗ bọn họ lại càng đáng giá.

Đáng tiếc Thanh Ngọc Thạc không phải là một vật phẩm dễ thấy, mức độ quý hiếm có thể khiến Thanh Ngọc Thạch tại các cuộc đấu giá lớn bán được với mức giá liên thành.

Thiên Lan nghe những người vây quanh giải thích, mặt trở nên ngây ngốc, hóa ra cái thứ đồ này lại thật đáng giá!

Lại chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng nộ khí lại bừng bừng nổi lên, một chưởng vỗ lên trên quầy, “Cái tên gian thương nhà ngươi, lại dám giở trò với lão nương.”

Nếu như Thiên Lan vừa rồi bộ dáng nhu nhu nhược nhược, một tiểu cô nương khiến người khác thương yêu, vậy thì giờ phút này Thiên Lan tuyệt đối là một ác bá hung thần ác sát, tư thế kia, biểu tình kia, so với tiểu cô nương hữu khí vô lực vừa rồi có điểm nào giống nhau chứ?

Trưởng quầy rõ ràng bị sự chuyển biến này dọa cho sợ hãi, thân thể khẽ run lên, nhưng vẫn còn lớn gan biện minh, “ Cô nương, lời không thể nói như vậy, trước đó ta có hỏi qua ngươi có cầm hết tất cả đồ không, cũng là chính miệng ngươi nói, cái này sao có thể trách ta được?”

“Hừ, cái thứ đồ này ngươi dùng hai mươi đồng vàng để lừa ta, ngươi không phải gian thương thì là gì.” Thiên Lan lại lần nữa dùng lực lớn vỗ lên trên bàn, cả người đều tản ra một cỗ hận ý.

Vân Thiên Lan nàng tung hoành thương trường mười mấy năm, trước nay còn chưa có người dám qua mặt nàng.

Trưởng quầy lại run lên, nhìn thấy vị thanh sam công tử đứng ở bên cạnh, mồ hôi lạnh của hắn tuôn ra, “ Cô nương, chuyện này là ngươi tình ta nguyện, ngươi sao có thể không nói đạo lý như thế.”

Ngươi tình ta nguyện!

Hay cho câu ngươi tình ta nguyện, Thiên Lan cười lạnh một tiếng, nhìn trưởng quầy nói: “Không biết ngươi dùng cái phương pháp này lừa qua bao nhiêu người, tim ngươi đen tối như vậy cha mẹ ngươi có biết không?”

Trưởng quầy nghẹn đến nói không nên lời, loại chuyện này hắn đúng thật không phải mới làm lần đầu, có người không hiểu đồ đem đồ tới, hắn ra giá thấp lại dùng giá cao để bán ra, chuyện này chính là ngươi tình ta nguyện, lại nói tất cả tiệm cầm đồ của đế kinh đều là làm như vậy, không phải chỉ có mình hắn làm.

Những người vây xem thấp giọng nói chuyện với nhau, đối với trưởng quầy này chỉ chỉ trỏ trỏ, quy định của người trong ngành là không được cho khách hàng biết chuyện, đây là chuyện thường thấy, trưởng quầy mồ hôi lạnh túa ra, hôm nay hay là hắn phải chịu thua trước cô nương này.

“Cô nương, tại hạ đối với đồ vật trên tay cô nương rất có hứng thú, không biết có thể nói chuyện không?” Thanh sam công tử tại thời điểm trưởng quầy sắp ứng phó không nổi nữa cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Hắn vừa nói chuyện, bốn phía đều trở nên yên tĩnh, những người này hình như quen biết hắn, trong mắt lộ ra một tia tôn kính cùng kiêng kị, vị công tử này tuy chỉ mặc một thân thanh sam bình thương, nhưng toàn thân khí chất cao quý thanh nhã không thể nào có thể che giấu được.

Vị công tử này sợ rằng một danh nhân của Đế Kinh này.

Thiên Lan nhìn trưởng quầy một cái, hù lạnh một tiếng, đem túi xách cầm lên rồi hướng ra ngoài cửa mà đi, cùng là xuất thân gian thương, nàng có thể hiểu được cách làm của trưởng quầy, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm vậy, nhưng nàng tuyệt đối không lừa gạt như tên trưởng quầy này, nàng gian, nhưng nàng cũng có giới hạn.

Thanh sam công tử khẽ cười, trong lòng là hiểu vị cô nương này là đồng ý với kiến nghị của hắn, chậm rãi bước theo phía sau Thiên Lan, khí đi đến bên cửa, hắn quay đầu lại hướng tới trưởng quầy, “ Trưởng quầy, làm người không thể quá tham lam.”

Dứt lời, hắn nhấc chân bước qua bậc cửa, đi về hướng Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm đang đợi ở bên ngoài.

Thiên Lan vuốt lại mấy sợi tóc lòa xào trước trán, đối diện với thanh sam công tử nói: “Cái kia, ta rất đói.”

“Phía trước có một tửu lầu, chúng ta qua bên đó đi.”

Thiên Lan thuận theo hướng thanh sam công tử chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tửu lầu bài trí rất hào hoa, lúc này đang là chính ngọ, lúc này có người ra vào, chỉ cần nhìn cách ăn mặc có thể đoán được những người này không phú thì quý, lại nhìn tên của tửu lầu.

Đây thật ra là hoa lâu?

Làm gì có tửu lầu nào lại dùng loại tên này?

Không quan tâm tên là cái gì, chuyện quan trọng bây giờ là lấp đầy cái bụng, nàng bây giờ thật sự rất đói rồi.

Khi ba người đi đến tửu lầu thì bên trong đại đường đã ngồi đầy người rồi, tiểu nhị chạy bàn bận đến mức chân trước không dính đến chân sau, nhưng vừa nhìn thấy thanh sam công tử bước vào, tiểu nhị kia liền lạp tức thay đổi phương hướng, hướng tới bên này đi tới.

“ Cửu công tử ngài sao lại có thời gian rảnh tới đây?” Tiểu nhị cười cười, một bộ dạng nịnh bợ.

Tầm nhìn âm thầm chuyển một vòng trên người Thiên Lan và Vân Ninh Tẩm, trong lòng khẽ kinh ngạc, cửu công tử này trước giờ chưa bao giờ đưa nữ nhân đến đây ăn cơm, hôm nay mặt trời là mọc lên từ hướng tây sao?

Cửu công tử cũng ôn hòa có lễ cười cười, “ Còn phòng bao không?”

Tiểu nhị thu lại sự hiếu kì, cúi người đáp lời, “Phòng của cửu công tử vẫn luôn được giữ, mời qua bên này.”

Thiên Lan đứng ở bên cạnh, lần nữa tỉ mí đánh giá thanh sam nam tử một lượt, nhìn hắn giống như đối với ai cũng cười rất ôn hòa, nhưng nụ cười kia còn chưa đạt đến đáy mắt, trong mắt hoàn toàn là thanh lãnh, nụ cười trên mặt chẳng qua chỉ là ngụy trang ra mà thôi.

Vân Huyền Khê cũng là vẻ mặt tươi cười, nhưng điều bất đồng với Vân Huyền Khê chính là nụ cười của hắn có thể hiện rõ ở trong mắt, không cần biết là tính toán người khác hay hành hạ người khác, Vân Huyền Khê đều cười rất chân thật, nam nhân này lại không như vậy, nụ cười của hắn hiện rõ trên khuôn mặt, giống như một con rối.

Hắn trên thực tế đối với ai cũng không để tâm, đối với bất cứ việc gì cũng không quan tâm, người như vậy kiếp trước nàng có gặp qua một người, người như vậy thành tích đều là cực lớn.

Tiểu nhị dẫn họ lên phòng sau đó liền rời đi, thức ăn cũng rất nhanh được bày lên, Thiên Lan không nói lời thứ hai giống như vòi rồng càn quét một lượt.

Đợi nàng ăn no uống đủ xong mới phát hiện Vân Ninh Tẩm cùng cửu công tử còn chưa động đũa, lại nhìn trên bàn một mảng hỗn độn, Thiên Lan ái ngại sờ sờ cái bụng phình to của mình.

“Cái kia, ta thực sự rất đói rồi, các ngươi đói không?”

Vân Ninh Tẩm khẽ nhướn mày, đều đã ăn hết rồi còn hỏi bọn họ có đói không?

Cửu công tử chỉ cười nhạt, “ Cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh.”

“Gọi ta Thiên Lan được rồi.” Thiên Lan lau lau khóe miệng, ánh mắt thanh u chuyển đến trên người Cửu cồn tử, “ Còn ngươi?”

“ Tại hạ Bắc Đường Dược, là cửu công tử của thương hội Bắc Đường, ta thấy cô nương không phải người Đế Kinh, có phải đến vì cuộc chiêu sinh của Học Viện Đế Quốc?” Trên mặt Bắc Đường Dược treo lên một nụ cười nhạt, thanh âm ôn nhu róc rách như nước chạy lướt qua lòng người, cho người ta một loại cảm giác thoải mái.

Thương hội Bắc Đường… đây chính là thương hội có tiền nhất cả cái đại lục này, nhưng mà cửu công tử Bắc Đường Dược…

Không phải là cái ấm đun thuốc Bắc Đường Dược trong truyền thuyết đó chứ?

Bắc Đường gia huyết mạch cho đến đời Bắc Đường Dược chỉ có hai người nối dõi, Bắc Đường Dược được gọi là cửu công tử mà bởi vì hắn lộ ra kinh thương thiên phú là năm hắn mới có chin tuổi, mới đầu chỉ có Bắc Đường gia gọi như vậy, thời gian lâu rồi người ngoài cũng học theo mà gọi như vậy.

Nghe nói Bắc Đường Dược lúc nhỏ có một lần bị bệnh, sau khi khỏe lại không chỉ không thể tu luyện, còn cần phải sử dụng những loại dược liệu quý để kéo dài tuổi thọ, may thay thương hội Bắc Đường chính là có tiền, Bắc Đường Dược mới có thể an ổn mà sống lâu như vậy.

Mà Bắc Đường Dược tuy rằng thân thể không tốt, nhưng đầu óc rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã trưởng quản một nửa sản nghiệp của thương hội Bắc Đường thương hội Bắc Đường dưới sự chỉ đạo của hắn ngày càng phát triển, đến nay đã là thủ phú danh tiếng trên đại lục Thương Loan.

Sản nghiệp của Bắc Đường gia nhiều không đếm xuể, từ ăn mặc ở đi lại, cho đến ăn uống chơi bời, mọi thứ đều đề cập đến.

Thiên Lan không biết rằng vận khí của mình lại tốt như vậy, vừa tới liền gặp được người nắm quyền của của thế gia giàu có nhất đại lục này, nhưng nam nhân này nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng của một người có bệnh?

“Thiên Lan cô nương, thứ cho tại hạ nói thẳng, Thanh Ngọc Thạch trong tay ngươi nêu cứ mang theo bên người ngươi sớm muộn gì cũng trở thành tai họa, thương hội của ta bên dưới có nhà đấu giá, có thể giúp ngươi bán đấu giá Thanh Ngọc Thạch, không biết ý của cô nương thế nào?” Bắc Đường Dược trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thiên Lan chớp chớp mắt, nhà đấu giá cái thứ này, nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, chỉ là không biết nhà đấu giá của đại lục này so với kiếp trước có giống nhau không.

Vân Ninh Tẩm biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, một bộ dáng đối với đề tài này không chút hứng thú.

Có thể đặt ở nhà đấu giá tự nhiên là không thể tốt hơn được nữa, chỉ là…Thiên Lan có chút nghi ngờ quét mắt một lượt Bắc Đường Dược, nam nhân này vậy mà không muốn có được Thanh Ngọc Thạch, giúp một người lạ như nàng làm gì?

Giống như nhìn thấu được Thiên Lan đang nghĩ gì, “ Ta là một thương nhân, Thanh Ngọc Thạch trong tay Thiên Lan cô nương có thể mang đến lợi nhuận rất tốt cho nhà đấu giá, hơn nữa còn có thể kết bạn với Thiên Lan cô nương, cớ sao lại không làm chứ?”

Bắc Đường Dược cũng không hiểu chính mình bị làm sao, vừa rồi hắn đi ngang qua cửa hàng, liếc mắt liền nhìn thấy một kim bào cô nương có sức không có lực mà bò ra trên quầy, dù là tư thế không hề ưu nhã, nhưng từ hướng hắn nhìn lại, vậy mà lại có cảm giác vô cùng yêu kiều đáng yêu.

Trên người cô nương này tản ra một cỗ khí chất cao quý, loại bẩm sinh đã tồn tại, nhìn khắp thiên hạ khí chất tôn quý, loại khí thế này hắn chỉ từng cảm nhận được qua một người.

Thương nhân là dựa vào tầm mắt tinh tường, cô nương này trời định chắc chắn không thể là một người bình thường, hắn và nàng giao hữu nhất định không có điểm xấu.

“Ngươi nói chuyện thật là thẳng thắn.” khóe miệng Thiên Lan khẽ kéo lên, ngữ khí dừng lại một chút, “Nhưng mà, ta thích, còn về việc Thanh Ngọ Thạch…Ta lần đâu tới Đế Kinh, để tại nhà đấu giá thật là không thể tốt hơn được nữa.”

Chuyện hôm nay xảy ra ở tiệm cầm đồ bây giờ chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi, nàng vô quyền vô thế, trên người còn mang theo Thanh Ngọc Thạch tuyệt đối là thu hút sự chú ý của người khác, âm thầm bán ra người ta cũng không tin, chỉ có thể quang minh chính đại mà để tại nhà đấu giá, mới có thể cắt đứt được mấy kẻ phiền toái tìm đến.

“ Thiên Lan cô nương đây là đồng ý?” Bắc Đường Dược đáy mắt nảy lên một tia sáng.

“Cửu công tử đương đường là thiếu chủ của thương hội Bắc Đường, đem Thanh Ngọc Thạch để tại nhà đấu giá ta đương nhiên yên tâm, đúng như những gì cửu công tử nói, Thiên Lan cũng nguyện ý kết giao người bàn như Cửu công tử.” Thiên Lan nói chuyện rất hào sảng, không có chút gì dáng vẻ của một nữ tử e thẹn rụt rè.

Trong lòng Bắc Đường Dược nhịn không được nổi lên một trận tán thưởng, càng xác định nữ tử này sau này không thể là một vật trong ao nước.

Hắn không biết được chính là việc hắn ra quyết định hôm nay tương lai vì hắn mang đến lợi nhuận khả quan đến vô hạn, đem thương hội Bắc Đường đưa lên một tầm cao khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui