Hoàn Khố Thế Tử Phi

Trong phòng trước cái bàn gần cửa sổ, một nam tử đang ngồi quay lưng ra phía cửa, nhìn bóng lưng nam tử cực kỳ trẻ tuổi, áo dài gấm màu xanh nhạt, tóc đen như mực, trâm cài tóc ngọc bích màu xanh vàng nhạt, hắn một tay tùy ý đặt lên trên mặt bàn, một tay khẽ nâng lên, trong tay đang cầm một chén trà, đang từ từ phẩm trà, chỉ một bóng lưng mà đã có tư thái thanh quý như vậy, khiến người ta cảm thấy trong tay của hắn phẩm là không là trà, mà là mỹ tửu.

“A, thì ra Thiển Nguyệt các của ta có khách quý tới”. Vân Thiển Nguyệt nghiêng người một cái, lười biếng tựa vào trên khung cửa, nhìn người trong phòng đang ngồi rảnh rỗi, giống như là đang ở nhà mình, nam tử tùy ý thanh thản nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nam tử cũng không vội quay đầu lại, hiển nhiên đã sớm biết Vân Thiển Nguyệt trở về, chỉ thấy hắn từ từ để chén trà nhỏ xuống, chậm rãi xoay người lại, vẫn ngồi không đứng lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, không có chút lúng túng của người đường đột xông vào phòng của người khác, khuôn mặt nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tại hạ là Thương Đình của Thương gia!”

“Thiếu chủ của Thương gia! Chúng ta lại gặp nhau.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu với Thương Đình, bình tĩnh không có chút kinh ngạc nào. Có một loại người trời sinh khi gặp sợ hãi vẫn thể hiện được tư thái thong dong ưu nhã, ví dụ như Dung Cảnh. Nhưng ngoại trừ Dung Cảnh, Thương Đình là người thứ nhất thể hiện được tư thái thong dong ưu nhã tốt như vậy. Rất khó tưởng tượng, nếu trong tay của hắn không cầm chén trà nhỏ mà là kiếm …, nếu như vậy thì còn ưu nhã như thế nào?

“Ngươi nói là Kỳ Thành à. Lần đầu tiên ta gặp ngươi là từ mười năm trước tại Thiên Tuyết sơn.” Bàn tay đang để trên mặt bàn của Thương Đình dường như lơ đãng gõ hai cái, giọng nói không có gì phập phồng .

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Mười năm trước? Thiên Tuyết Sơn?”

“Đúng, mười năm trước, Thiên Tuyết Sơn.” Thương Đình khẳng định gật đầu.

“Mười năm trước đúng là ta có đi Thiên Tuyết Sơn một lần.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, khi đó toàn bộ phủ Văn Bá Hầu bị diệt trong một đêm, nàng cứu được Dung Phong, rồi đưa Dung Phong tới Thiên Tuyết Sơn. Đuôi lông mày nàng nhếch lên, nhìn Thương Đình, “Nhưng mà ta không nhớ rõ ta đã gặp qua Thương Thiếu chủ.”

Thương Đình khẽ cúi đầu, cũng không nói lời nào.

“Ta tự xưng là trí nhớ rất tốt!” Vân Thiển Nguyệt tìm tòi lại trí nhớ, đúng là không có một nam tử như vậy, không, mười năm trước nam tử này cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mà thôi. Nàng khẳng định nàng chưa từng gặp qua tiểu thiếu niên như vậy.

Thương Đình đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc như có điều suy nghĩ.

Vân Thiển Nguyệt bị hắn nhìn, có chút không hiểu, tên này không nói rõ ràng đã xông vào phòng của nàng, lại nói mười năm trước bọn họ đã gặp nhau, còn không giải thích được vốn quan hệ của hắn và Lam gia rất tốt, hắn nên trợ giúp Lam gia, nhưng hắn lại đại diện cho Thương gia hùa theo Sở gia, Phong gia, và tứ đại thế gia cùng nhau không lên án Nam Lương nữa. Lần đầu tiên nàng biết hắn là ở Kỳ Thành, vì tướng mạo của hắn gần giống với Thương Lan nên biết được hắn là Thương Đình – thiếu chủ Thương gia. Là nam tử có tư thái thanh cao mà nàng nhìn thấy bằng cơ quan trong gương ở phòng chữ thiên số một.

Trầm mặc chốc lát, Thương Đình bỗng nhiên đột nhiên cười cười : “Lúc ấy ta ở Thiên Tuyết Sơn lãnh giáo kỳ nghệ của Tuyết Sơn lão nhân!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa trán, bỗng nhiên chợt nói: “Ta nhớ ra rồi, khi đó Tuyết Sơn lão đầu nói có oan gia tìm tới cửa, đó là một ván cờ sinh tử. Vậy người cùng lão đầu luận cờ chính là ngươi.”

“Không sai!” Thương Đình nói, “Vốn là còn một bước thì thắng, sau lại bởi vì ngươi, ta thua.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng một chút, “Nhưng mà ta không thể để Tuyết Sơn lão đầu chết, nếu lão chết…, sẽ có một người không có sư phụ! Như vậy ta ngàn dặm xa xôi, trải qua bao nhiêu cực khổ đưa người đến Thiên Tuyết Sơn đều uổng phí tâm lực* a(tâm tư + lao lực), cho nên, đương nhiên Tuyết Sơn lão đầu không thể thua, càng không thể chết.”

“Cho nên, ngươi thay Tuyết Sơn lão nhân luận cờ.” Từ giọng nói của Thương Đình không nghe ra tâm tình gì.

“Ừ, ngươi thay gia gia ngươi, ta đương nhiên có thể thay thế Tuyết Sơn lão đầu.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đúng!” Thương Đình bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Sau đó ta thua ngươi, lúc ấy gia gia liền tự vẫn.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc, chuyện năm đó mặc dù người bị tấm màn ở phía sau che khuất, nàng không nhìn ra được người đó, nhưng vẫn lưu lại trong trí nhớ rất sâu. Hơn nữa sau khi nàng thắng ván cờ, phía sau màn che liền truyền tới một trận cười to, sau tiếng cười to là một giọng nói non nớt thê thảm gọi một tiếng « gia gia”, nàng ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, sau đó thì bị Tuyết Sơn lão đầu đẩy ra ngoài cửa. Khi nàng đi vào một lần nữa thì người cũng đã ra đi.

Sau đó Tuyết Sơn lão đầu nhận Dung Phong làm đệ tử, nàng rời Thiên Tuyết Sơn, một lần từ biệt này là mười năm không trở lại, bên người nàng có quá nhiều chuyện rối rắm nên chuyện kia dần dần bị nàng quên lãng, không nghĩ tới mười năm sau, lại gặp lại được chánh chủ từng đánh cờ với nàng. Không trách được lúc ấy lại bí ẩn như thế, hóa ra là người của thập đại thế gia lánh đời. Nàng cười nhạt, lông mày nhướn lên, “Ngươi tới tìm ta báo thù ? Dù sao gia gia của ngươi cũng là vì ta mà chết.”

Thương Đình lắc đầu, “Đó là ván cờ sinh tử, có chơi có chịu, thù hận gì cũng đã hóa thành mây khói.”

“Vậy hôm nay là?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Trên môi Thương Đình nở nụ cười tinh tế, đôi mắt tĩnh lặng cũng bị nhiễm vẻ tinh tế của nụ cười, đôi mắt dường như ánh lên một ngọn lửa trong đó, “Mặc dù thù hận của gia gia và Tuyết Sơn lão nhân đã được hóa giải, từ đó tan thành mây khói. Nhưng trong lúc đó ta và ngươi vẫn còn thiếu nhau một ván cờ.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hiểu, nhướn mày, “Năm đó thua, bây giờ không cam lòng?”

“Ừ!”

“Hôm nay là tới tìm ta đấu ván cờ sinh tử? Đem mạng của ngươi cho ta? Hoặc là đem mạng của ta đánh cuộc cho ngươi?” Ngón tay mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng gõ lên khung cửa, phát ra tiếng vang leng keng, nàng cười hỏi.

Thương Đình yên lặng trong chốc lát, “Nếu như ta nói là đúng?”

“Thứ cho không thể phụng bồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, rất là dứt khoát.

“Vì sao?” Thương Đình lại hỏi.

“Chuyện không có lợi ta không làm.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“A. . . . . .” Thương Đình bỗng nhiên cười, Khuôn mặt thanh quý của hắn thoáng lạnh, nhưng nụ cười này đã đem toàn bộ lạnh lẽo tản ra ngoài. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhắc nhở: “Thương Thiếu chủ, dùng ánh mắt như vậy nhìn một nữ nhân thì có phần không đúng lắm”

“Ngươi đối với Cảnh thế tử thật là một lòng.” Ánh mắt Thương Đình vẫn chăm chú.

Vân Thiển Nguyệt tránh né tầm mắt của hắn, ngẩng đầu hướng về phía trước, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên mái hiên đã có một cái tổ chim én trên đó, nàng thú vị nhìn, nhớ tới hai câu thơ liền không tự chủ mà nói ra, “Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, Phi nhập tầm thường bách tính gia.” (*). Dứt lời, không nhịn được cảm khái nói: “Hôm nay chim én đang ở dưới mái hiên của ta, không biết khi nào thì bay đi! Này Vân Vương Phủ, này Thiển Nguyệt các, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày biến thành nơi của người khác. Không hề mang họ Vân nữa.”

*dịch thơ:

Én lầu Vương, Tạ thuở nào

Bây giờ lưu lạc bay vào nhà dân

*dịch nghĩa:

Ngày trước chim yến đến làm tổ lâu đài nhà họ Vương, họ Tạ

Nay bay vào nhà dân chúng bình thường ẩn trú

Thương Đình cũng nhìn theo ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, không biết là bởi vì vấn đề góc độ, hay là bởi vì dọc theo cửa có vật che nên hắn cái gì cũng không nhìn thấy. Cười nhạt, “Xem ra ngươi không nắm chắc tương lai.”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt từ mái hiên, nhìn Thương Đình, “Như thế nào mới gọi là nắm chắc?”

“Ngươi không nắm chắc tương lai của người và Cảnh thế tử.” Thương Đình nói.

“Ai nói ? Dựa vào ta mới vừa rồi cảm khái khi nhìn thấy chim én, ngươi liền cảm thấy ta không nắm chắc sao?” Vân Thiển Nguyệt bật cười.

“Nếu nắm chắc, vì sao không đấu tiếp ván cờ với ta ?” Thương Đình cười hỏi.

“Mạng của ngươi và mạng của ta đặt chung một chỗ, ta cho là cái gì cũng không đáng giá bằng mạng của ta. Cho dù ta thắng, ta muốn mạng của ngươi làm gì? Ta thua lại càng không có lời rồi, không chỉ có mất mạng của mình, còn đem mạng của những người ta quan tâm cũng góp vào.” Vân Thiển Nguyệt vừa phân tích vừa lắc đầu, “Mua bán như vậy ta không làm.”

“Ai nói đấu sinh tử thì nhất định phải đem mạng ra đánh cuộc?” Thương Đình nhướng mày.

“A?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Chúng ta đánh cuộc người trong thiên hạ, như thế nào?” Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt “xì” một tiếng, lần nữa bật cười, nhìn Thương Đình, “Nếu ngươi không phải là thiếu chủ Thương gia, ta sẽ nghĩ trong nơi này đang có kẻ điên? Đều là hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện thiên hạ khi nào thì để hai người chúng ta nói đánh cuộc thì đánh? Nhưng ngươi là thiếu chủ Thương gia, thiếu chủ Thương gia sao có thể là kẻ điên?”

“Ta đương nhiên không phải là kẻ điên!” Thương Đình không thèm để ý chuyện Vân Thiển Nguyệt nói mình hồ đồ, “Hai người thì không thể đánh cuộc thiên hạ sao? Hôm nay thiên hạ chính là một bàn cờ lớn, vô số người ở trong đó đánh cờ, ta và ngươi hai người cũng làm một ván thì có gì là không thể?”

“Đánh cuộc như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt có mấy phần hứng thú. Đây là người đầu tiên mời nàng đánh cuộc người trong thiên hạ? Cầm thiên hạ trong tay đem đi đánh cuộc, nghe thì có một loại cảm giác khiến lòng người dâng trào. Mà người này lại còn là người mười năm trước có gút mắt với nàng, mười năm chỉ gặp qua thiếu chủ Thương gia một lần, một người khiến người ta thưởng thức cả tâm hồn lẫn diện mạo.

“Nói thí dụ như Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật của Thiên Thánh hoàng triều thích ngươi, nghĩ không phải ngươi thì không cưới.” Thương Đình từ từ nói.

Vân Thiển Nguyệt lông mi thật dài đang rủ xuống lại nâng lên, “Vậy thì như thế nào?”

“Ngươi thật đúng là lòng dạ ác độc?” Thương Đình cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẫn là loại thần sắc như có điều suy nghĩ.

“Thương Thiếu chủ, dường như ngươi rất quan tâm tới số đào hoa của ta. Nếu ta là người tự luyến một chút thì chắc chắn ta sẽ cảm thấy đó là vì ngươi yêu thích ta.” Hình như Vân Thiển Nguyệt đứng có chút mệt mỏi, nên đi vào phòng, bức rèm che ở cửa theo động tác nàng rời đi mà phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, nàng bước chân nhẹ nhàng đi tới giường êm thân thể nghiêng một cái nằm xuống giường, đối xử với Thương Đình giống như là bằng hữu, sai sử không khách khí, “Cũng rót cho ta một chén trà, cám ơn!”

Thương Đình xoay người, nghe lời châm cho Vân Thiển Nguyệt một chén trà, cổ tay nhẹ nhàng đẩy, chén trà bay trên không tới chỗ của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng, vững vàng tiếp lấy chén trà, nước trà đầy chén cũng không bị rớt ra, nàng ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, ném chén trà đã uống sạch lại cho Thương Đình, nhắm mắt lại nói: “Ngươi nhìn, ta chính là người không có ý tứ mà lại còn thô lỗ như vậy, không phải mười năm trước đã thắng ngươi một ván cờ sao? Ngươi cần gì mười năm sau lại chạy đến tìm ta gây phiền toái?”

“Mười năm trước người chết là gia gia ta!” Thương Đình nhận lấy chén trà, chậm rãi để xuống.

Vân Thiển Nguyệt lặng yên chỉ chốc lát nói: “Ngươi không phải nói là đấu sinh tử sao? Chết sống có số, thành bại do trời.”

“Trước lúc đi gia gia đã nói với ta một câu, cũng là di ngôn duy nhất, ngươi có muốn biết không?” Thương Đình cũng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi.

“Ngươi nguyện ý nói, ta đương nhiên muốn nghe.” Vân Thiển Nguyệt cảm giác được di ngôn này chính là điều mấu chốt mà hắn tìm tới nàng.

Thương Đình bỗng nhiên đứng lên, sửa sang lại gấm bào màu xanh nhạt, chậm rãi đi tới trước giường êm, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang nằm ở trên giường, mặt mày thoải mái, giọng nói ấm áp, không hề chớp mắt nhìn mặt của nàng, chốc lát nói: “Gia gia nói, Đình nhi, nhớ kỹ, tương lai nhất định phải cưới tiểu nha đầu này.”

Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra.

“Đây là nửa câu đầu, nửa câu sau nói, cưới không được liền giết nàng.” Thương Đình lại nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Thương Đình, lập tức im bặt.

“Một, ta cưới ngươi, có thể cưới luôn bây giờ. Ta kéo ngươi đi bái đường, đơn giản chính là chúng ta quỳ trên mặt đất bái thiên địa ba bái. Coi như là đã cưới. Cảnh thế tử đang ở xa ngàn dặm, muốn ngăn cũng không ngăn được. Khi hắn trở về, ngươi cũng đã trở thành phu nhân của ta rồi. Hai, ta giết ngươi. Hiện tại ta cách ngươi gần như vậy, tỳ nữ của ngươi thì ở bên ngoài, mặc dù Thiển Nguyệt các bố trí vô số ẩn vệ, nhưng bây giờ ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay. Võ công của ngươi vẫn chưa khôi phục, mặc dù đã khôi phục, cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Ba, chúng ta tiếp tục đánh ván cờ “thiên hạ”. Ngươi chọn cái nào?” Thương Đình tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Sao ngươi đi vào được Thiển Nguyệt các này?” Vân Thiển Nguyệt không trả lời, hỏi ngược lại.

“Ca ca của ta – Thương Lan, bây giờ là một trong bảy vị đại trưởng lão của Hồng Các. Không phải ta giống hắn sao?” Thương Đình nói: “Tuy người của Thiển Nguyệt các này là người của Cảnh thế tử, nhưng ngươi cùng Cảnh thế tử mặc dù hai trái tim gắn bó, nhưng thế lực của riêng mình thì vẫn là nước giếng không phạm nước sông. Ta muốn đi vào Thiển Nguyệt các này, thật ra thì rất dễ dàng. Chỉ cần nói ta là Thương Lan thì liền có thể.”

“Ngươi không sợ Thương Lan đột nhiên chạy về chém chết vị thiếu chủ ngươi sao? Hắn nói hắn là Thương Đình thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại.

“Không sợ! Tóm lại hắn chân chính là huyết mạch Thương gia. Thương gia do ai tiếp quản điều giống nhau, chỉ cần không phải ngoại nhân là được.” Thương Đình lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi nghĩ xong chưa? Chọn một, hai, hay là ba.”

“Nếu một cái ta cũng không chọn thì sao?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi sắc bén nhìn Thương Đình, “Ta bình sinh hận nhất là bị uy hiếp.”

Thương Đình bỗng nhiên cười một tiếng, ống tay áo vung lên, trong tay xuất hiện một cây quạt, là cây quạt có mười hai cốt nang (cây quạt xếp với khung quạt làm từ xương), đuôi quạt treo một miếng ngọc hình khuyên tai bằng lục bích, chỉ thấy hắn đem cây quạt động hai vòng, hồ điệp trên mặt quạt bỗng nhiên “Ba” một tiếng mở ra, chiếu vào trên đỉnh đầu Vân Thiển Nguyệt. Trong khoảnh khắc người hắn nghiêng xuống, chặn người Vân Thiển Nguyệt.

Biến đổi này xảy ra quá nhanh, lần đầu tiên Hồng Nhan Cẩm trong tay áo Vân Thiển Nguyệt chưa kịp tung ra đã bị bắn trở lại, nàng cảm giác được vô số áp lực đang hướng về phía nàng, nàng rõ ràng đã khôi phục được một nửa võ công vậy mà lúc này lại không thể động đậy, chỉ cần vừa động, dường như người nam nhân này chỉ cần cử động đầu ngón tay một chút nàng sẽ lập tức bị mất mạng. Nàng giương mắt nhìn Thương Đình, rõ ràng lúc trước là một nam tử ưu nhã thanh quý, giờ khắc này thế nhưng cả người lại toát lên vẻ nguy hiểm, nàng nghĩ tới thì ra là mình đã đánh giá thấp hắn, hắn không phải là một con mèo Ba Tư dịu ngoan.

“Như thế nào? Thử suy nghĩ một chút về ba điều ta nói đi? Thương Đình cúi đầu, mắt nhìn xuống Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt đó giống như là đang chuyên chú nhìn cô gái mà mình ngưỡng mộ, mặt chiết phiến trong tay chiếu vào trên đầu nàng, giống như đang che mát cho nàng, tay còn lại của hắn tùy ý chống trên một góc của giường êm, nhưng lại vừa vặn chặn Vân Thiển Nguyệt ở phía dưới, tư thế thân mật như vậy nhưng hết lần này tới lần khác thân thể hai người lại không hề đụng tới nhau, ngay cả y phục cũng không chạm nhau.

“Tân thiếu chủ của thập đại thế gia võ công đều cao như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt biết đánh không lại, nên tiết kiệm khí lực, lười biếng hỏi. Dường như không có ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, chỉ cần Thương Đìng dùng một chút lực ở đầu ngón tay nàng sẽ mất mạng.

“Ta khổ luyện mười năm!” Thương Đình nói.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ thở ra một hơi hỗn loạn, bỗng nhiên cười, “Chỉ vì để một ngày đối phó ta?”

“Ừ!” Thương Đình gật đầu.

“Ta thật là vinh hạnh! Có thể được Thương Thiếu chủ nhớ như thế. Xem ra điều ngươi nhớ rõ nhất chính là nửa câu cuối của di ngôn gia gia ngươi, giết ta? Mà chưa từng nghĩ tới cưới ta. Cho nên mới khổ luyện mười năm võ công tìm ta hạ sát thủ.” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Hình như là vậy!” Thương Đình gật đầu một lần nữa.

“Nếu trong ba điều kiện của ngươi ta không đáp ứng một điều nào” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Thì như thế nào?”

“Ta suy nghĩ. . . . . .” Thương Đình cúi đầu, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt, như có điều suy nghĩ chốc lát nói: “Trước cưới ngươi, sau đó lại giết ngươi! Như vậy tương đối có lợi một chút.”

Vân Thiển Nguyệt “Xuy” một tiếng bật cười, bỗng nhiên ngón tay vừa động, không biết từ nơi nào lấy ra một cây kim khâu, kim khâu nhắm ngay mi tâm Thương Đình, nàng cười nhạo nói: “Thương Thiếu chủ, có muốn thử một chút hay không? Xem tốc độ quạt của ngươi rơi xuống nhanh hơn, hay là tốc độ kim khâu của ta ghim vào mi tâm ngươi nhanh hơn?”

“Cũng biết ngươi mặc dù ở thời điểm yếu nhất cũng vẫn là một con mèo nhỏ có móng vuốt sắc bén mà. Từ ván cờ mười năm trước là ta có thể nhìn ra. Rõ ràng ngươi đang ở thế yếu rồi, lại hết lần này tới lần khác giấu một thanh kiếm sắc bén, khởi tử hồi sinh.” Thương Đình bỗng nhiên cười một tiếng, đối với kim khâu đang muốn cắm vào mi tâm của hắn thì hoàn toàn lơ đễnh, giọng nói bỗng nhiên rất ôn nhu, giống như là hai người đang tâm tình.

Vân Thiển Nguyệt lập tức cảm thấy rét lạnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên mấy phần quái dị, nàng run lên trên người nổi đầy da gà nói: “Thương Thiếu chủ, ngươi có thể từ từ nói chuyện. Nếu cây quạt này của ngươi không giết ta, ta cũng sẽ bị giọng điệu của ngươi làm cho chết.”

Thương Đình cười khẽ, dùng giọng điệu tựa hồ như đang thương lượng với Vân Thiển Nguyệt: “Nếu không thì tiếp nhận ý kiến của ngươi, chúng ta thử một chút xem sao”

“Thử cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhất thời theo không kịp suy nghĩ của hắn.

“Thử một chút là cây quạt của ta rơi xuống đỉnh đầu của ngươi nhanh, hay là tốc độ kim khâu của ngươi tới mi tâm của ta nhanh hơn!” Thương Đình bỗng nhiên rất là nghiêm túc nói.

“Ngươi muốn chết như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Có chút!” Thương Đình nói.

“Bởi vì Lam Y? Ta nghe nói từ nhỏ ngươi và Lam Y có tình ý sâu đậm. Hôm nay nàng bị Nam Lăng Duệ hủy đi thanh danh, không phải là ngươi bị tình đả thương chứ? Cho nên mới đến nơi này của mượn cơ hội để chết, giải quyết xong hết mọi chuyện?” Vân Thiển Nguyệt hỏi ngược lại.

Thương Đình sửng sốt một chút, bỗng nhiên giọng nói có chút đạm mạc, “Ngươi cho là như vậy?”

“Nếu không thì là vì sao?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới cái lý do này là thích hợp nhất rồi.

“Làm sao ngươi biết ta sẽ chết trước ngươi? Mà không phải ngươi chết trước?” Thương Đình bỗng nhiên giật giật cây quạt.

Vân Thiển Nguyệt cũng đẩy kim khâu về phía trước một tấc. Khẳng định nói: “Ta dám khẳng định, ngươi chết trước ta.”

“A?” Thương Đình mỉm cười, bỗng nhiên thân thể lại cúi xuống phía dưới một chút, lúc này y phục của hắn gần sát y phục Vân Thiển Nguyệt. Lắc đầu, “Ta không tin!”

“Dung Phong, huynh làm cho hắn tin đi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài.

Nàng dứt lời, một thanh kiếm mang theo một đạo hàn quang, từ phía sau lướt nhẹ tới dừng lại trên vai Thương Đình. Thương Đình không nói chuyện, cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ nhíu mày, giống như là sớm biết Dung Phong đã tới.

“Buông muội ấy ra!” Giọng nói của Dung Phong như băng tuyết trên Thiên Tuyết Sơn, Dung Phong vừa mở miệng, giọng điệu lạnh vô cùng.

“Năm đó chính là vì hắn sao?” Thương Đình không để ý tới Dung Phong.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Phong, nghĩ tới hắn vừa từ Vinh vương phủ trở lại thì liền thực vui vẻ.

“Thế tử phủ Văn Bá Hầu – Dung Phong!” Thương Đình bỗng nhiên cười cười, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta vẫn tưởng rằng người trong lòng ngươi là thế tử phủ Văn Bá Hầu, nếu không, sẽ không vì hắn mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Thiên Tuyết Sơn.”

“Ta thích Dung Phong!” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt ấm áp, “Dung Phong tốt như vậy, sao ta có thể không thích huynh ấy chứ?”

“Thích trong mắt của ngươi là ai cũng có thể cho?” Thương Đình cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, con ngươi thâm thúy, “Bao gồm Cảnh thế tử cũng là một người trong đó? Năm đó tiểu cô nương ở trên bàn cờ có thủ đoạn sát phạt quả cảm, không nghĩ tới tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ như thế.”

Cái gì gọi là tâm tư tinh tế tỉ mỉ? Ý này nói nàng thủy tính dương hoa (tính lẳng lơ)? Mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng trở nên lạnh lùng, “Thương Thiếu chủ, hôm nay ngươi chết ở đây, ta rất hoài nghi có người tới đây nhặt xác cho ngươi hay không”

“Hẳn là không có!” Thương Đình lắc đầu, “Ta là tự mình tới!”

“Lá gan ghê gớm thật!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên không có hứng thú vui đùa, rút kim khâu về, phất tay một cái hóa giải mười hai cốt ngọc phiến Thương Đình gắn vào đỉnh đầu nàng, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi biết, yêu khác với thích. Chuyện năm đó ta không hối hận, nếu có lặp lại một lần nữa, ta vẫn sẽ thay Tuyết Sơn lão đầu đấu ván cờ đó với ngươi. Đấu sinh tử là do hai bên cam tâm tình nguyện, gia gia ngươi chết cũng không liên quan đến ta. Bây giờ đối với ta mà nói đó là một sự kiện trong đời. Mười năm sau ngươi tìm ta đánh cờ, ta từ chối. Ngươi đi đi! Nếu ngươi thích Lam Y, thì dùng bản lĩnh của mình mà đi tranh giành, đừng đến tìm ta gây phiền toái.”

Sắc mặt Thương Đình thay đổi trong chớp mắt, bỗng nhiên đứng thẳng người, hai ngón tay nhẹ nhàng gắp bảo kiếm của Dung Phong ra, chậm rãi xoay người lại, cẩn thận nhìn Dung Phong một cái, bỗng nhiên cười một tiếng, “Phong thế tử và Cảnh thế tử lớn lên có ba phần giống nhau.”

Sắc mặt Dung Phong lạnh lẽo, “Thương Thiếu chủ nên là người biết lễ mới đúng. Hôm nay đối xử với một nữ tử yếu đuối như vậy, có phải đã tổn hại danh dự của thập đại thế gia mấy trăm năm qua?”

“Nữ tử yếu đuối?” Thương Đình nhướn mày, phất ống tay áo, nhợt nhạt cười một tiếng, “Phong thế tử đang nói giỡn sao!”

“Hôm nay muội ấy chính là nữ tử yếu đuối!” Dung Phong lạnh lùng nói.

“Nữ tử yếu đuối còn có móng vuốt sắc bén như vậy, khiến người ta rất nghĩ muốn khi dễ. Không trách được Cảnh thế tử vẫn luôn muốn khi dễ đây!” Thương Đình dường như hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua, xoay người lại giơ ngọc bội trong tay nói với Vân Thiển Nguyệt: “Cái này coi như lễ ra mắt giữa Thiển Nguyệt tiểu thư và tại hạ. Một ván cờ kia giữa chúng ta, kể từ hôm nay, liền bắt đầu!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, đưa tay sờ cổ, cổ trống trơn, nàng nhìn Thương Đình, không biết từ lúc nào bị hắn lấy đi ngọc bội nàng vẫn đeo trên cổ. Nếu vừa rồi hắn thật sự muốn giết nàng, đúng là dễ như trở bàn tay. Sắc mặt nàng chùng xuống, “Không hỏi mà tự lấy khác gì trộm. Thương Thiếu chủ, đây chính là dưỡng giáo của ngươi sao?”

“Thật ra dưỡng giáo của ta rất tốt, nhưng gặp phải ngươi thì sẽ trở thành ngoại lệ!” Thương Đình cười một tiếng, đi bộ ra ngoài.

Dung Phong thu lại kiếm trong tay, kèm theo tiếng quát lạnh lùng, “Giao ra đây!”

“Phong thế tử là muốn ta làm vỡ khối ngọc bội kia sao? Không phải là của ta, bản thân ta đương nhiên không đau lòng.” Thương Đình không quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài cửa. Không để ý tới bảo kiếm phía sau.

Bảo kiếm của Dung Phong khó khăn lắm mới dừng lại ở phía sau lưng Thương Đình, hắn quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vô lực khoát khoát tay, “Để cho hắn đi!”

Dung Phong rút bảo kiếm về, Thương Đình chậm rãi dạo bước, đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp trán, lẩm bẩm: “Thập đại thế gia lại xuất hiện một nhân vật lợi hại. Không biết võ công của hắn so với Dung Cảnh thì như thế nào? Ít nhất cũng sẽ không phân cao thấp với Dạ Thiên Dật?”

“Ừ, huynh không phải là đối thủ của hắn!” Dung Phong khẳng định nói.

“Quả nhiên là mười năm khổ luyện!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, vuốt cái cổ trống trơn nói: “May mắn hắn đoạt là ngọc bội muội đeo từ nhỏ mà không phải là ngọc bội của Dung Cảnh. Nếu không đoán chừng Dung Cảnh sẽ không tha cho muội.”

“Nếu bị đoạt là ngọc bội của Dung Cảnh thì có lẽ sẽ tốt hơn. Hiện tại đồ bị mất lại là ngọc bội của muội mới là phiền toái.” Dung Phong thở dài, thu bảo kiếm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên người cứng đờ, giọng nói cũng có chút cứng ngắc, “Cảnh thế tử?”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thân thể cũng cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ, trong sân có một bóng người mặc cảm bào trắng nguyệt nha, tư thái xinh đẹp nho nhã, dung mạo như vẽ, đứng thẳng dưới bóng cây quế. Dung Cảnh đứng cạnh cây quế giống như đứng cạnh cây trúc. Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, lại mở to hai mắt, người nọ vẫn còn đứng ở đó không có biến mất, nàng vội vàng đứng lên, chạy ra bên ngoài, chạy quá nhanh, chân đạp lên làn váy, cả người ngã trên mặt đất.

Dung Phong bừng tỉnh, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ Vân Thiển Nguyệt, “Chậm một chút”

Vân Thiển Nguyệt đứng vững, gật đầu, Dung Phong rút tay về, lúc này nàng bỗng nhiên không vội vàng nữa, đi bộ từng bước từng bước về phía cửa phòng, ra khỏi cửa, thấy rõ được người đang đứng trong sân, nàng đi xuống bậc thềm, đi về phía gốc cây hoa quế.

Trong sân tràn đầy hương cây quế, che đi hơi thở như tuyết liên.

Vân Thiển Nguyệt từng bước đến gần, thấy rõ người này thực sự là Dung Cảnh. Dung Cảnh đáng nhẽ đang ở huyện Hà Cốc, hiện tại lại vô thanh vô thức xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng nghi ngờ dường như mình đang nằm mộng, lá trên cành cây quế đón ánh mặt trời, phủ bóng lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của Dung Cảnh càng làm cho dung nhan như vẽ của Dung Cảnh đẹp hơn, nàng bỗng nhiên lại trở nên vội vàng, đi nhanh hai bước, một tay kéo lấy ống tay áo Dung Cảnh, ngẩng mặt lên nhìn, “Dung Cảnh!”

Trên mặt Dung Cảnh không có biểu lộ gì, lãnh đạm nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hơi thở lạnh lẽo từ trên người Dung Cảnh, ngay cả ống tay áo của hắn cũng có chút ít khí lạnh, trên người hắn bị mùi thơm nồng đậm ngào ngạt của cây quế bao phủ, hương tuyết liên trở nên rất nhạt rất nhạt, trái tim nàng bỗng nhiên căng thẳng, xiết chặt ống tay áo của hắn, “Dung Cảnh!”

Thần sắc lãnh đạm của Dung Cảnh bỗng nhiên có chút thờ ơ, “Là ta!”

“Chàng trở lại lúc nào?” Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh trả lời, giọng nói không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn.

“Lúc hắn đến gần nàng” Con ngươi của Dung Cảnh phủ một tầng mây mù, thấy không rõ màu sắc, giọng nói càng lãnh đạm hơn.

Vân Thiển Nguyệt biết Dung Cảnh đang nói tới ai. Nói như vậy lúc Thương Đình đến gần giường thì Dung Cảnh đã tới rồi? Nàng bỗng nhiên ảo não, cả giận nói: “Nếu khi đó chàng đã tới rồi vì sao không ra tay? Còn nhìn hắn bắt nạt ta?”

Con ngươi Dung Cảnh bỗng nhiên bắn ra một tia lạnh lẽo, ánh mắt híp híp, “Vân Thiển Nguyệt, nàng là bị hắn bắt nạt sao?” Vân Thiển Nguyệt mím môi nhìn Dung Cảnh, “Không phải chàng đều nhìn thấy hết sao? Ta bị hắn bắt nạt chàng cũng không biết?”

“Không biết! Nơi này không thấy được tình hình trong phòng” Dung Cảnh đạm mạc hất tay Vân Thiển Nguyệt đang nắm lấy ống tay áo của hắn ra.

Người Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được lui về sau một bước, nàng giương mắt, thấy hơi thở quanh người Dung Cảnh lạnh hơn, nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ phòng chính, từ góc độ này, nhìn về phía giường, bởi vì phía trước cửa sổ bị nửa cái màn che che khuất, đúng là không thể thấy được tình hình bên trong, nhưng lại không phải là hoàn toàn không thấy rõ, vải mỏng trên ô vuông ở cửa sổ có thể nhìn thấy chút ít hình ảnh mờ nhạt. Nàng nhớ khi đó Thương Đình đột nhiên đi tới, hơn nữa còn dựa vào nàng gần như vậy, không biết khi đó Dung Cảnh đã tới chưa? Võ công của Dung Cảnh cao, nàng hôm nay mất võ công, cho dù không mất đi võ công chỉ cần Dung Cảnh cố ý che dấu hơi thở nàng cũng không phát hiện ra, chớ nói chi là hôm nay nàng chỉ còn lại một nửa công lực. Trong lồng ngực liền dâng lên sự tức giận, “Dung Cảnh, chàng là đồ ngốc sao?”

“Ta là đồ ngốc! Ngốc mới có thể không quản ngàn dặm xa xôi gấp rút trở về chỉ vì muốn cùng nàng đoàn viên ngày Trung Thu!” Dung Cảnh lạnh lùng nói.

Vân Thiển Nguyệt chẹn họng, nhất thời nghẹn ngào.

“Ngu ngốc mới có thể vì khiến nàng kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) nên không báo trước, ngu ngốc mới có thể vừa tới đã thấy nàng đang biểu diễn tiết mục thâm tình với người khác, hơn nữa còn diễn tới vui tới quên trời quên đất.” Giọng nói của Dung Cảnh dường như được phát ra từ trong kẽ răng, giống như sương tuyết vỡ nát.

Vân Thiển Nguyệt há hốc miệng, bị giọng nói lạnh lùng của Dung Cảnh làm đông lạnh không nói ra lời.

Dung Cảnh nhìn ánh mắt của nàng, “Ngu ngốc mới có thể giữ mình trong sạch, không để cho bất kỳ nữ nhân nào tới gần trong ba thước, chỉ giữ trong sạch vì nàng. Ngu ngốc mới có thể trong mắt trong đầu chỉ có một mình nàng mà nhiều lần còn bị nàng chà đạp, ngu ngốc mới có thể chịu được những tình cảm khác của nàng (ý ngoài yêu DC ra thì VTN còn thích người khác, vd như Dung Phong, Dạ Khinh Nhiễm…), ta thật không rõ, cũng là yêu, vì sao hết lần này tới lần khác lại khác nhau như thế, trong mắt của ta có thể chỉ có nàng. Mà trong mắt của nàng có thể có vô số người. Ta chỉ là một trong số đó mà thôi.”

“Không phải như thế!” Vân Thiển Nguyệt chợt biến sắc, bỗng nhiên hét lên. Một tiếng này vô cùng nóng vội.

“Vậy thì đó là gì? Vân Thiển Nguyệt, nàng nói cho ta biết, đó là gì?” Giọng nói của Dung Cảnh bỗng nhiên rất nhẹ, mặt mày, quanh người, lời nói, ngay cả đầu ngón tay dường như không một nơi nào là không đọng lại Thiên Sơn Tuyết (tuyết trên núi Thiên Sơn), lạnh như băng mát mẻ vô cùng, hình như khí lạnh là tràn ra từ trong lòng, hơi thở lạnh lẽo dường như làm đông cứng cả cây quế.

Trên người Vân Thiển Nguyệt cũng bị lây khí lạnh, nàng cắn cắn môi , tiến lên một bước, nắm lấy ống tay áo Dung Cảnh, từng chữ từng câu nói: “Chúng ta đã hứa không cãi nhau nữa, sau này tốt hơn, ta giải thích cho chàng!”

“Giải thích?” Dung Cảnh né tránh tay Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên chán nản cười một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, từ lúc chúng ta biết nhau tới nay, giải thích của nàng dường như nhiều lắm! Nhiều vô cùng.”

Người Vân Thiển Nguyệt run lên.

“Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Nàng còn muốn giải thích với ta cái gì?” Giọng nói Dung Cảnh lạnh như băng không có gì phập phồng, ngọc nhan dường như bị băng thấm ướt, lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên đưa tay bẻ lấy một cành hoa quế, nhét vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, xoay người sang chỗ khác, không một chút lưu luyến, “Coi như hôm nay ta chưa từng trở về!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy cành hoa quế, một tay túm ở cánh tay Dung Cảnh, gắt gao, thật chặt, giọng nói khẽ run, “Dung Cảnh, chàng cực khổ ngàn dặm xa xôi chạy về tìm ta là cùng ta đoàn viên ngày Trung Thu, bây giờ trong cơn tức giận chạy đi, như vậy là tự hành hạ mình?”

Dung Cảnh không nói, hất tay Vân Thiển Nguyệt ra.

Vân Thiển Nguyệt vẫn nắm chặt cánh tay của Dung Cảnh không buông ra, tiến lên một bước, tay đang cầm hoa quế ôm hông của Dung Cảnh, giọng nói có chút tức giận, có chút ủy khuất, có chút quật cường, còn có chút bất đắc dĩ nói: “Mười năm trước bởi vì ta mà gia gia của Thương Đình tự vẫn. Mười năm sau hắn là tới tìm ta gây phiền toái. Dung Cảnh, chàng không thể cứ như vậy mà giận ta, sẽ làm ta cảm thấy được ta vốn là không coi hắn là gì, hết lần này tới lần khác chàng muốn ta coi hắn là gì của ta. Chàng thông minh như thế, sao lại xử lý việc này có chút ngốc như vậy chứ. Di ngôn của gia gia hắn thế nhưng lại là muốn hắn cưới ta. . . . . . Vạn nhất chàng đẩy ta ra, ta không cẩn thận đáp ứng hắn. . . . . .”

Dung Cảnh bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi, “Nàng dám!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui