Hoàn Khố Thế Tử Phi

Đã bao lâu không gặp Dạ Thiên Dật rồi!

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được dường như đã rất lâu rồi, dường như từ lúc không muốn thấy hắn. Hôm nay gặp lại gương mặt này, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Càng lớn thì khuôn mặt có vài phần tương tự Tiểu Thất cũng đã không còn tồn tại, bởi vì nội bất cập ngoại (bên ngoài không giống bên trong), tất cả đều là xa lạ.

Dạ Thiên Dật nhẹ nhàng rơi xuống, thấy ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khóc đến sưng đỏ ở trên mặt còn lưu lại vệt nước mắt thì ngẩn ra.

Tâm thần của Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt, dường muốn từ trong đầu tìm kiếm trí nhớ về người cùng nàng có nhiều năm vướng mắc như vậy, đáng tiếc sau một lúc lâu, cũng không nhớ nổi, nàng lập tức bỏ ý niệm này khỏi trong đầu, thản nhiên nói với Dạ Thiên Dật đang nhìn nàng ngây người: “Thất hoàng tử trở về qua tiết Trung thu?”

Dạ Thiên Dật bừng tỉnh, bây giờ lời nói lạnh nhạt cùng với ánh mắt lãnh đạm của nàng làm cho ngực hắn đột nhiên đau nhói, hắn tiến lên một bước, giọng nói khàn khàn “Nguyệt nhi!”

“Tốt nhất Thất hoàng tử nên dừng bước! Nơi này là Thiển Nguyệt các, không phải là phủ Thất hoàng tử.”Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm.

Dạ Thiên Dật dừng chân lại, dường như bị vẻ mặt cùng giọng nói lãnh đạm của Vân Thiển Nguyệt làm tổn thương “Nguyệt nhi, từ khi nào thì nàng lại lãnh tâm với ta như thế rồi? Hiện tại trong mắt nàng ta hoàn toàn là người xa lạ rồi sao? Hoặc là ngay cả người xa lạ cũng không bằng?”

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Thất hoàng tử rời đi đi! Sau này đừng tới nữa!” Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Dật bị tổn thương, đưa ngón tay chỉ về hướng tây, lạnh lùng nói: “Ngươi đi nhầm phủ đệ rồi, phủ đệ Thất hoàng tử ở bên kia.”

“Hay cho một câu đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nguyệt nhi, nàng và ai có cùng một con đường? Cảnh thế tử sao?” Bi thương trong mắt Dạ Thiên Dật bỗng nhiên biến thành đông lạnh “Ta và nàng có mười năm hiểu nhau, nàng cứ như thế mà vứt bỏ ta? Đơn giản là ta nghĩ muốn yêu nàng, yêu không thành, nàng cứ như thế bỏ qua ta? Thậm chí còn keo kiệt không cho ta một sắc mặt tốt?”

“Dạ Thiên Dật, nhiều năm như vậy, khăn che mặt dây dưa bị vạch trần, cũng chỉ là giấu diếm lẫn nhau thôi. Ta và ngươi chẳng bao giờ thổ lộ tình cảm. Ngươi nghĩ làm cái gì, ta làm cái gì, chúng ta đều hiểu lẫn nhau. Ngươi cần gì phải chạy tới nói với ta? Thật sự chúng ta là đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Ta không nói sai.” Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.

“A, nhiều năm như vậy, giấu diếm lẫn nhau? Nàng nói thật là nhẹ. Thật ra thì ta mới là thằng ngốc mà thôi. Bị nàng đùa bỡn xoay quanh, lừa xoay quanh. Hôm nay nàng tìm được người trong lòng nàng chính là người kia, cho nên dao sắc chặt đay rối, coi ta như đay rối, đay rối chọc nàng phiền toái, thoáng cái chém đứt đúng không?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ảm đạm mà lạnh lùng cười cười.

Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt hơi đổi.

“Thái tử Ngọc Tử Thư của Đông Hải quốc sao? Chính là người mà nhiều năm nay nàng tâm tâm niệm niệm? Người có thể thuộc Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản? Là người nàng đi tìm từ nhỏ?” Dạ Thiên Dật từng bước tiến tới gần Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm có thể biết chuyện của nàng và Ngọc Tử Thư ở huyện Hà Cốc, Dạ Thiên Dật biết cũng không có gì kỳ quái. Huống chi hắn vốn thông minh nhạy cảm. Nàng thấy Dạ Thiên Dật tiến tới gần, lạnh lùng nói “Đúng thì thế nào? Dạ Thiên Dật, lúc còn rất nhỏ đúng là ta coi ngươi là hắn, nhưng chỉ là lúc còn rất nhỏ, sau lại ta phân chia rõ ràng, ngươi không phải là hắn. Nhiều năm như vậy, ta đối với ngươi ta tự nhận là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ta không mảy may làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Ngươi cũng không cần vì vậy mà tới chỉ trích ta.”

“Phải không? Đích xác là nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ ta. Nhưng tại sao nàng phải hết lòng quan tâm giúp đỡ ta đây?” Dạ Thiên Dật đến gần từng bước, hơi thở phong trần mệt mỏi theo bước chân hắn đến gần Vân Thiển Nguyệt đánh về phía mặt Vân Thiển Nguyệt: “Hôm nay thì sao? Hết lòng quan tâm giúp đỡ đủ rồi thì muốn bỏ quên ta sao? Nàng cảm giác mình mệt mỏi, hoặc là đã tìm đươc người nàng có thể hết lòng quan tâm giúp đỡ, liền bỏ qua ta, ném xuống, hận không thể ta vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt của nàng?”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói “Thất hoàng tử xin dừng bước! Nơi này là Thiển Nguyệt các.”

“Dừng bước?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười cười, con ngươi u ám, bi thương, thống khổ, ác liệt, ôm hận,… nhiều loại tâm tình đan xen chung một chỗ, chẳng những không ngừng bước, ngược lại bước nhanh đi về phía Vân Thiển Nguyệt, chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng: “Nếu ta không dừng thì sao? Nàng sẽ làm như thế nào?”

“Lăng Liên, Y Tuyết, Mạc Ly! Thay ta tiễn khách!” Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Nàng vừa dứt lời, Lăng Liên cùng Y Tuyết đã sớm đứng ở một bên nhất tề xông lên trước, chắn trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Cùng lúc đó, một thân ảnh âm thầm nhẹ nhàng rơi xuống, một thân áo đen, chính là Mạc Ly.

Dạ Thiên Dật nhìn ba người che trước mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười ha hả lên. Thiển Nguyệt các phiêu đãng tiếng cười của hắn, thê lương còn mang theo một thứ gì đó đã tan vỡ.

“Thất hoàng tử mời!” Lăng Liên cảnh giác nhìn Dạ Thiên Dật, lên tiếng tiễn khách.

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, hắn vẫn mặc cẩm bào màu thiên thanh, dung mạo tuấn mỹ, cũng giống Dung Cảnh do ngày đêm trị thủy lao tâm lao lực, gầy đi nhiều. Nàng chợt nhớ tới mấy tháng trước hắn từ Bắc Cương hồi kinh, đội ngũ dừng ở Vân Vụ sơn, mà Dung Cảnh đi trước nghênh đón hắn, nàng trong xe nghe được giọng nói như tuyết tuôn rơi, cảm thấy như vậy rất đẹp, so sánh cùng tiếng cười thê lương lúc này, giống như không phải là một người. Nàng bỗng nhiên liếc nhìn khuôn mặt mà mình không muốn nhìn lại nữa.

“Trước kia mỗi một năm tết Trung thu ta đều sẽ tặng nàng lễ vật, năm nay cũng không ngoại lệ. Ngàn dặm mà quay về, muốn đích thân tặng lễ vật cho nàng nắm tay giảng hòa. . . . . . Nhưng ngay cả cơ hội này nàng cũng không cho ta, keo kiệt không cho ta sắc mặt tốt.” Dạ Thiên Dật dừng lại cười to, giọng nói đột nhiên run lên “Từ nay về sau, ta ở trong lòng nàng, thật sự là một người xa lạ sao? Nàng nói cho ta biết!”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, quay đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn “Đúng!”

Thân thể Dạ Thiên Dật chấn động, cái trán hình như có loáng thoáng màu xanh hiện lên, hắn nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, cứ thẳng tắp nhìn như như vậy, Vân Thiển Nguyệt không trốn không tránh ánh mắt của hắn, một lát sau, hắn bỗng nhiên lạnh lẽo cười một tiếng: “Tốt! Đây là quyết định của nàng, như vậy ta cũng nói cho nàng biết quyết định của ta.”

Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy tất cả cảm xúc trong mắt Dạ Thiên Dật đã rút đi, hóa thành kiên quyết, trong lòng nàng chợt lạnh.

“Vân Thiển Nguyệt, từ nay về sau, ta quyết định, tất phải cưới nàng! Cho dù là đoạt, là sống, là chết, nàng cũng phải thuộc về ta.” Dạ Thiên Dật vừa dứt lời, vung ống tay áo lên, trong tay hiện lên một đạo hàn quang, thẳng tắp bay về phía Vân Thiển Nguyệt, mà hắn không lưu lại nữa, trong chốc lát người nhẹ nhàng ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Ba người Lăng Liên, Y Tuyết, Mạc Ly nhất tề cả kinh. Rối rít xuất thủ đi ngăn chặn đạo hàn quang trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Nhưng tốc độ của đạo hàn quang quá nhanh, xung lượng thật lớn, mấy người nhất tề xuất thủ, nhưng bị xung lượng chấn động phải lui một bước, còn muốn ngăn trở, hàn quang kia đã bay về phía đỉnh đầu của Vân Thiển Nguyệt.

Mặc dù không phải là hướng về phía mặt của nàng, không có lực sát thương quá lớn, nhưng sợ là tóc đen trên đầu nàng cũng sẽ vì vậy mà rụng mất một nửa. Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề kinh hô một tiếng “Tiểu thư!”

Vân Thiển Nguyệt cơ hồ bị khí thế kiên quyết cùng lời nói của Dạ Thiên Dật chấn trụ, huống chi món đồ kia bay quá nhanh, nàng muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay đưa tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cuồn cuộn nổi lên một mảnh sương mù nồng đậm, ngay sau đó nghe thấy “xoẹt” một tiếng, giống như tiếng vải rách, kèm theo một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó có tiếng lục lạc rơi xuống nhẹ vang lên mấy tiếng đinh đương.

Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, giương mắt nhìn lại, thì thấy khuôn mặt một nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn tú nhưng tái nhợt ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, quanh thân hắn có sương mù nhàn nhạt, cánh tay chảy máu tí tách, nhiễm đỏ khoảng đất gạch đá xanh. Sắc mặt nàng hơi đổi, mặc dù chưa từng thấy dung mạo của hắn, nhưng nhận biết hơi thở của hắn, liền vội hỏi: “Thanh Ảnh, ngươi làm sao vậy?”

Lúc này Thanh Ảnh thoát khỏi một thân sương mù bảo vệ, mấp máy môi, lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi, không sao!”

“Sao có thể là vết thương nhỏ chứ? Ta xem cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đi về phía Thanh Ảnh.

“Tại hạ thật sự không không sao! Đích xác là vết thương nhỏ, Thiển Nguyệt tiểu thư không cần quan tâm! Tại hạ cáo lui!” Thanh Ảnh rút lui một bước, lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt, dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, thân ảnh hóa thành một đoàn mây mù lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Thanh Ảnh rời đi, nhíu nhíu mày. Cúi đầu nhìn về phía đồ vật lăn trên mặt đất, chỉ thấy là hai Phong Linh(chuông gió) cùng nút thắt song hoàn ở chung một chỗ, loại chuông gió này có bộ dáng kỳ lạ, gió thổi tới, phát ra tiếng vang réo rắt êm tai, như bách điểu ca hát. Nàng nhớ hình như mình từng cùng Dạ Thiên Dật nói tới Phong Linh, nhắc tới trăm năm trước có một loại Phong Linh biết ca hát, là trăm năm trước một vị kỳ nhân tạo ra. Lúc ấy nàng mỉm cười nói sau này tìm xem nó, nếu tìm được thì sẽ treo nó ở đầu giường, mỗi ngày nghe nó ca hát. Chiếc Phong Linh này chắc chính là cái đó đi! Phong Linh kỳ lạ như vậy, trên chợ không có bán. Nàng mím môi thật chặt, trong lúc nhất thời nhìn Phong Linh trên mặt đất im lặng không lên tiếng.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, nhất tề thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Mạc Ly tối sầm, lần trước từ Nam Cương trở lại vẫn dưỡng thương, lần đầu tiên hắn được tiểu thư gọi ra, nhưng lại vô dụng như thế, trong bụng không khỏi có chút thất vọng. Ba người đều không nói chuyện.

“Bách điểu triêu Phượng linh! Thất hoàng tử có lòng rồi!” Bỗng nhiên ở phía sau vang lên giọng nói của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng quay đầu lại, thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở cửa, lúc này ánh mắt đang nhìn Phong Linh nằm trên mặt đất, ngọc nhan nhàn nhạt, nàng nhếch miệng nói với hắn: “Sao chàng lại ngồi dậy? Mau trở về nằm xuống nghỉ ngơi!”

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, ôn hòa cười cười với Vân Thiển Nguyệt: “Ta còn không yếu như vậy!”

“Tình trạng của chàng như thế nào nào ta biết rất rõ! Mau trở về nằm xuống. Mới vừa đánh thức chàng, ta sẽ không để cho người khác đánh thức chàng nữa.” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, đưa tay đẩy hắn, Dạ Thiên Dật tới, động tĩnh lớn như vậy, hắn tất nhiên không thể nào không tỉnh.

Dung Cảnh đứng bất động, ánh mắt nhìn về phía Phong Linh trên mặt đất, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đây cũng là món đồ tốt trăm năm trước, khó tìm được, giữ lại đi! Vứt đi thì thật đáng tiếc! Trả lại cũng không cần thiết!”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, giương mắt đánh giá thần sắc trên mặt Dung Cảnh.

“Giữ lại đi!” Dung Cảnh đón nhận tầm mắt Vân Thiển Nguyệt, lại nói.

“Đó là đồ Dạ Thiên Dật tặng, nếu đã không liên quan đến nhau nữa, còn muốn đồ đạc của hắn làm cái gì!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Đồ Dạ Thiên Dật cho thì thế nào? Nếu là thứ tốt, hắn cho, nàng hãy nhận đi! Không có liên quan chính là tâm, cùng vật không liên quan. Huống chi không phải nàng thích Phong Linh sao? Đây là Phong Linh tốt nhất!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt “Huống chi nhiều năm như vậy nàng nhận của hắn không ít đồ, cũng không thiếu một cái này.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm mặt Dung Cảnh, từ trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ khác thường nào, đưa tay đi sờ đầu của hắn “Không bị phát sốt đi?”

Dung Cảnh cầm tay Vân Thiển Nguyệt, cười cười lắc đầu “Khẳng định không có!”

“Bị đả thương quá nặng sao? Đầu óc không dùng được rồi, ta không nhớ rõ từ khi nào thì chàng hào phóng như thế rồi!” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng lầm bầm một câu. Theo bình thường, chàng hẳn là người đầu tiên ném đồ đi chứ.

“Một món đồ mà thôi, huống chi hắn quẳng lại một câu hung ác muốn cướp nàng, ngày ngày ta đều nhìn cái Phong Linh này, để mỗi ngày đều tỉnh ngủ một phen, xem chừng nàng thật kỹ.” Dung Cảnh ánh mắt lại nhìn về phía Phong Linh ở trong viện kia, sắc mặt nhàn nhạt.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời Dạ Thiên Dật vừa nói, cánh môi mím lại thật chặt. Nghĩ tới sớm biết có hôm nay, nàng sẽ vẫn giúp đỡ Dạ Thiên Dật sao? Đáp án dĩ nhiên là không biết. Dù sao nhiều năm thế này, những năm tháng bỏ trống là hắn bổ khuyết cho nàng, vô luận là màu đen, màu trắng, hay là màu sắc rực rỡ, đều có hắn tham dự, mặc dù hôm nay nhìn như người lạ, nhưng có thể nói Dạ Thiên Dật ở trong cuộc sống của nàng đã là một tồn tại không thể bỏ qua, sau này cũng sẽ là một phần trong dòng sông dài trí nhớ của nàng. Mặc dù nàng nghĩ cố ý đưa vào quên lãng, nhưng quên lãng cũng chỉ là những đoạn kí ức ngắn đã trải qua, sẽ không quên lãng được người kia.

“Nhặt lên đi!” Dung Cảnh đưa tay sờ sờ mặt Vân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay lưu luyến mang theo vô hạn yêu thương.

“Lăng Liên, nhặt nó lên đi!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.

Lăng Liên vội vàng lên tiếng, đi tới nhặt Phong Linh lên đưa cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy, lay động tay một cái, Phong Linh phát ra tiếng đinh đang dễ nghe, lắng nghe, quả nhiên như bách điểu ca hát, mà mỗi trận gió thổi qua, tiếng chuông cũng khác nhau, gió lớn gió nhỏ phát ra âm thanh không giống nhau. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh: “Nghe nói nếu nói chuyện với nó, nó có thể lặp lại lời đó, có phải hay không?”

“Nàng có thể thử một chút!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn Phong Linh trong tay, bỗng nhiên hướng về phía nó nói “Ta nhớ Dung Cảnh.”

Dung Cảnh có chút nao nao

“Ta – nhớ – Dung – Cảnh.” Dường như Phong Linh giải mã mấy âm phù đó, vang lên tiếng đinh đinh đương đương. Lắng nghe kỹ, thật đúng như là những âm đó.

Vân Thiển Nguyệt vui mừng: “Thật có thể có lặp lại!”

Ngọc nhan Dung Cảnh vui vẻ, cười ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, đầu dựa ở trên bả vai nàng, giọng nói thấp nhu hòa: “Vân Thiển Nguyệt, nàng mới vừa nói gì, lặp lại lần nữa, được không?”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt: “Ta mới vừa nói cái gì?”

“Nàng không nói thì ta sẽ hôn nàng ở ngay trước mặt các nàng.” Dung Cảnh dán tại bên tai nàng, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, thấp giọng uy hiếp. Ánh mắt như có như không quét qua Lăng Liên và Y Tuyết. Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, thấp giọng mắng Dung Cảnh, hướng về phía Phong Linh lại nói: “Ta nhớ Dung Cảnh.”

“Ta – nhớ – Dung – Cảnh.” Phong Linh lại vang lên âm phù đó.

Dung Cảnh hài lòng buông Vân Thiển Nguyệt ra, duỗi tay cầm Phong Linh từ trong tay nàng, hướng về phía nó nói: “Dung Cảnh nhớ Vân Thiển Nguyệt.”

“Dung – Cảnh – nhớ – Vân – Thiển – Nguyệt.” Phong Linh lại giải mã phát ra tiếng vang.

“Thật ngây thơ !” Vân Thiển Nguyệt bật cười. Nụ cười này xua tan vẻ lo lắng mà Dạ Thiên Dật mang đến cho nàng.

Dung Cảnh cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ly đang cúi thấp đầu đứng trong viện, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ẩn vệ này bị nàng để đó không dùng! Rõ ràng là một khối ngọc thô, ở trong tay nàng biến thành ngói, không bằng cho ta đi!”

Mạc Ly nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Mạc Ly, tinh tường nắm bắt được một chút đen tối rồi biến mất trên mặt hắn, nàng không trả lời Dung Cảnh, cười hỏi Mạc Ly: “Thương thế tốt chưa? Lần trước ngươi bị thương quá nặng, hôm nay có phải cánh tay không quá linh hoạt hay không?”

Theo lý thuyết mặc dù mới vừa rồi Dạ Thiên Dật phi Phong Linh có xung lượng thật lớn, vốn dĩ với võ công của Mạc Ly thì không cần Thanh Ảnh xuất thủ cũng có thể đỡ được, chắc hẳn là lần trước bị thương quá nặng, cánh tay còn chưa khôi phục hoàn toàn.

“Thưa tiểu thư, tốt lắm!” Mạc Ly cúi đầu.

“Nhiều năm ở bên cạnh ta xác thực là quá ủy khuất ngươi! Giống như Dung Phong nói, ta có chút tự đại, có thói quen chỉ dựa vào mình, không có thói quen dựa vào người khác, luôn quên mất ngươi.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp trán, “Dung Cảnh và ta vốn là một lòng, nếu hắn muốn ngươi, sau này ngươi theo hắn đi, thế nào?”

Mạc Ly cúi đầu không nói.

“Ta coi tính mạng của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của ta đấy.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

Mạc Ly nghe vậy bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói “Đa tạ Cảnh thế tử coi trọng! Mạc Ly nguyện ý!”

“Tốt! Cứ như vậy đi!” Dung Cảnh tiện tay ném một khối ngọc bài cho Mạc Ly, nói với hắn: “Ngươi cầm lấy khối ngọc bài này, hiện tại đi Sở gia trong thập đại thế gia, sẽ có người nói cho ngươi biết nên làm cái gì.”

Mạc Ly đưa tay nhận lấy ngọc bài, thấy trên ngọc bài một chữ Sở, là ngọc bài Sở gia chủ, hắn cả kinh, sắc mặt có chút động dung: “Cảnh thế tử, thuộc hạ. . . . . .”

“Cứ đi là được rồi!” Dung Cảnh không muốn nói, khoát khoát tay với Mạc Ly.

Mạc Ly nuốt lời sắp sửa nói trở về, gật đầu, cất ngọc bài vào trong ngực, điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhướng mày nói “Bắt đầu đào góc tường rồi hả? Sao chàng biết ta không biết dùng Mạc Ly? Ta vốn có ý định sau khi hắn từ Nam Cương trở lại, dưỡng thương tốt sẽ phân phó nhiệm vụ cho hắn, nhanh như vậy đã bị ngươi đào mất rồi! Chàng lấy cái gì để bồi thường cho ta?”

“Ta để Thanh Ảnh làm ẩn vệ cho nàng, thế nào?” Dung Cảnh cúi đầu cười nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu: “Đừng, dùng không nổi!”

Dung Cảnh cười nhẹ: “Mạc Ly ở trong tay nàng thật sự quá lãng phí, nàng có Hồng các, so sánh, chỗ cần dùng Mạc Ly thì cực kỳ ít. Mà nàng lại nhớ tới tình cảm hắn từ nhỏ đã đi theo nàng không nỡ phái đi, không bằng ở trong tay ta.”

“Chàng thật thấu đáo, thật sự là ta không nỡ!” Vân Thiển Nguyệt cười trừng mắt liếc hắn một cái, nhớ tới Thanh Ảnh bị thương, thu nụ cười nói: “Thanh Ảnh mới vừa bị thương, không để cho ta xem, chàng có muốn gọi hắn xem một chút hay không, hẳn là thương thế rất nặng.”

“Hắn nói không sao chính là không sao, không cần quan tâm!” Dung Cảnh lắc đầu, mặt mày tiêm nhiễm vẻ mệt mỏi.

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh lộ ra sắc mặt mệt mỏi, lôi kéo hắn trở về phòng.

Dung Cảnh bị Vân Thiển Nguyệt lôi kéo, đem sức nặng cả thân thể dựa vào nàng, đi tới bên giường, Vân Thiển Nguyệt tránh ra bên cạnh để cho hắn nằm trên đó, đắp kín chăn cho hắn, giọng nói ôn nhu: “Ngoan, ngủ đi, ta đi chuẩn bị một chút, làm đồ ăn ngon mà chàng chưa ăn qua bao giờ cho chàng. Chờ làm xong bữa tối sẽ gọi chàng dậy ngắm trăng.”

Dung Cảnh vốn muốn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt lên giường, nghe vậy dừng tay, cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên giường, chờ Dung Cảnh ngủ say, hắn thật sự là quá mệt mỏi, quá mức mệt mỏi, bị thương lần này rất nặng, nếu không phải Dạ Thiên Dật tới đánh thức hắn, chắc là giờ này hắn vẫn còn đang ngủ. Chờ giây lát, thấy Dung Cảnh ngủ say, nàng mới đứng dậy đi tới cửa, phân phó mấy câu với Lăng Liên và Y Tuyết, hai người theo nàng đi tới phòng bếp nhỏ.

Trừ bò bít tết và mì trứng gà, món Vân Thiển Nguyệt còn có thể làm chính là sủi cảo. Trước kia lễ mừng năm mới đều là Tiểu Thất làm sủi cảo, nàng ở bên cạnh nhìn, Tiểu Thất gói sủi cảo rất đẹp. Mỗi lần nàng muốn giúp, đều bị Tiểu Thất cự tuyệt, nói sủi cảo phải một người gói mới có thể một lòng, sẽ không hai lòng. Khi đó mặc dù nàng cao hứng, nhưng trong bụng không phục, tìm thời điểm liền vụng trộm học, về sau gói được sủi cảo giống của Tiểu Thất như đúc. Chỉ là hắn chưa bao giờ biết thôi. Sau lại một năm kia nàng nghĩ năm mới sẽ tự mình gói sủi cảo, cho hắn một kinh hỉ, nhưng lại xảy ra một trận biến cố kia, hắn không trở lại nữa, thời điểm lễ mừng năm mới, đó là năm duy nhất, nàng không ăn sủi cảo, không làm cái gì cả, ngồi nhìn chằm chằm ngọn đèn một đêm.

Nhớ tới chuyện cũ trước kia, mặc dù hiện tại đã gặp lại Tiểu Thất, vẫn không tránh được có chút ưu thương. Nhất định có nhiều thứ sẽ lắng đọng dưới đáy lòng.

Nàng bỗng nhiên muốn cho Dung Cảnh nếm thử sủi cảo.

Hình như người của thế giới này sẽ không làm sủi cảo, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy sủi cảo. Vô luận là yến hội của hoàng gia, hay là yến hội ở Vương Phủ, hay là trên bàn cơm dân chúng bình thường. Nàng đi qua nhiều chỗ, nhìn nhiều nơi, cũng ăn nhiều loại thức ăn khác nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy món này. Món này tại thế giới kia đến ngày tết nhất định phải ăn.

Ba người đi tới phòng bếp nhỏ, thấy Triệu ma ma và Thính Tuyết, Thính Vũ đã chuẩn bị.

Vân Thiển Nguyệt nói đơn giản với ba người một chút, Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ lại nghe nói tiểu thư làm món mới, trong lúc nhất thời đều tương đối hưng phấn, vội vàng chuẩn bị nguyên liệu theo lời nàng.

Lăng Liên và Y Tuyết cũng tò mò theo sát, bắt tay làm cùng.

Mấy người phân công hợp tác, làm theo hướng dẫn của Vân Thiển Nguyệt. Trong lúc nhất thời phòng bếp nhỏ hết sức náo nhiệt.

Không lâu sau, có tiếng bước chân đi vào Thiển Nguyệt các, Lăng Liên thò đầu ra nhìn thoáng qua, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, là Vân Ly thế tử!”

Vân Thiển Nguyệt vỗ vỗ tay, cũng thò đầu ra, thấy Vân Ly đang đi về phía gian phòng, nàng nhẹ nhàng hô một tiếng “Ca ca, huynh tìm ta.”

Vân Ly dừng chân lại, xuyên qua bức rèm che thấy một người nằm trên giường, cho là Vân Thiển Nguyệt, lúc này thấy nàng, có chút ngây người, lại nhìn thoáng qua bên trong nhà, người nọ nằm mặt hướng vào bên trong, đang đắp chăn, hắn nhìn không thấy tướng mạo, liền cất bước đi về phía Vân Thiển Nguyệt, hắn cũng thông minh, đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt thì đã nghĩ thông suốt nguyên do, giường của nàng trừ người kia thì ai có thể nằm? Liền thấp giọng hỏi: “Cảnh thế tử trở lại cùng muội đón Trung thu hả?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Ta vốn còn muốn tới đây hỏi muội về chuyện gia yến, xem ra muội không tham gia rồi?” Vân Ly cười hỏi.

“Không tham gia! Từ mười năm trước ta đều không tham gia!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Dựa theo lệ cũ, tham gia yến hội từ hoàng cung trở về phủ, buổi tối trong Vương phủ cũng có gia yến. Nhưng từ mười năm trước, Vân Thiển Nguyệt đều không tham gia gia yến của Vương Phủ, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy đám người Phượng trắc phi. Năm nay hai mẹ con Phượng trắc phi và Vân Hương Hà đều mất rồi, nàng là đương gia trong vương phủ. Nhưng nàng mặc kệ, mọi chuyện chuyện đều ném cho Lục Chi và Ngọc Trạc. Năm nay thiếu Vân Mộ Hàn, thêm Vân Ly. Nhưng trong vương phủ vẫn có những nữ nhân kia và thứ nữ, nàng cảm thấy cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi Dung Cảnh trở lại, nàng đương nhiên phải ở lại Thiển Nguyệt các chuẩn bị.

“Nếu Cảnh thế tử trở lại, thì muội không cần tham gia! Đã nhiều ngày các muội không gặp nhau rồi.” Vân Ly cười cười: “Ta mới vừa thấy Nhiễm Tiểu vương gia và Phong thế tử! Người của Đức Thân vương phủ đến tìm Nhiễm Tiểu vương gia tham gia gia yến trong phủ, Nhiễm Tiểu vương gia đuổi người đi rồi, xem ra là muốn ở chỗ của muội trải qua Trung thu rồi.”

“A, đã quên mất bọn họ rồi. Xem ra ta phải gói thêm sủi cảo cho hai người.” Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm.

“Sủi cảo?” Vân Ly nghi ngờ.

Vân Thiển Nguyệt cười thần bí với hắn: “Là một loại thức ăn tương đối ngon, huynh muốn ăn sao?”

Vân Ly có chút khó xử “Thất công chúa tới, muốn cùng ta tham gia gia yến. Huống chi ta vừa tới phủ, không tham gia gia yến thì không tốt lắm.”

“A, Thất công chúa đến tham gia gia yến với huynh nữa à! Đường tình của ca ca thật thông thuận nha.” Vân Thiển Nguyệt kéo dài giọng, thấy mặt Vân Ly đỏ lên, nàng cười nói “Không có chuyện gì, gia yến huynh ăn ít một chút, ta sẽ vất vả thêm một chút, gói nhiều một phần cũng không sao, buổi tối phái người đưa một phần tới Tây Phong uyển cho huynh. Huynh cũng có thể ăn được.”

“Đó là tốt nhất, cực khổ cho muội muội rồi!” Vân Ly cũng không từ chối, cười đáp ứng. Dứt lời lại nói: “Nhưng mà lỗ tai của gia gia rất linh mẫn, muội cũng nên đưa tới chỗ ông một phần đi.”

“Lão già họm hẹm!” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm một câu.

Vân Ly buồn cười lắc đầu: “Ta đi trước! Thuận tiện nói cho gia gia một tiếng. Vốn là gia gia để cho ta tới tìm muội, yêu cầu muội năm nay tham gia gia yến. Nhưng nếu ông biết Cảnh thế tử đến thì sẽ không cưỡng cầu muội.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Vân Ly không cần phải nhiều lời nữa, cười xoay người, bước rất nhanh ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại, cười nói với Triệu ma ma là muốn làm nhiều một chút. Triệu ma ma cười nói: “Đã sớm biết một khi tiểu thư có món mới thì đều chia cho không ít người. Yên tâm đi! Lão nô chuẩn bị rất nhiều.”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

Mấy người vừa nói chuyện, vừa bận rộn. Từ ngày Lăng Liên và Y Tuyết đi theo Vân Thiển Nguyệt thì Thính Tuyết, Thính Vũ ít đến hầu hạ trước mặt nàng, lúc này tìm được cơ hội, chít chít méo méo không ngừng.

Triệu ma ma dành hơn nửa đời người ở trong phòng bếp, học được rất nhanh. Thính Tuyết, Thính Vũ thường xuyên xuống bếp giúp việc cho Triệu ma ma, tất nhiên học cũng nhanh. Lăng Liên và Y Tuyết thì kém hơn một chút, các nàng ở Hồng các, học chính là các loại nghệ kỹ, đương nhiên xuống phòng bếp đã ít lại càng ít. So với sủi cảo mà mấy người Vân Thiển Nguyệt gói thì tương đối khó coi, hai người có chút đỏ mặt.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hai người an ủi: “Lần đầu tiên ta gói cũng như vậy, học thật lâu mới có thể gói đẹp được!”

Triệu ma ma và Thính Tuyết, Thính Vũ cũng vội nói chuyện mình lần đầu tiên xuống phòng bếp. Ngượng tay là rất bình thường, luyện nhiều thì sẽ thành thói quen. Sắc mặt hai người mới bình thường lại.

Mấy người đang vừa nói vừa cười, cửa bỗng nhiên có một người ló đầu vào, tò mò hỏi “Tiểu nha đầu, các muội đang làm gì đó?”

“Làm sủi cảo!” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Dạ Khinh Nhiễm, trêu chọc nói “Lấm la lấm lét, nếu không biết ta còn tưởng rằng có tiểu tặc vào Thiển Nguyệt các đấy!”

Dạ Khinh Nhiễm đưa tay gãi gãi đầu, dường như cảm thấy rất là ngoài ý muốn: “Muội còn có thể xuống bếp? Sủi cảo là cái gì?”

“Ừh! Chính là món này!” Vân Thiển Nguyệt chỉ một ngón tay vào cái lồng đan bằng trúc được xếp đầy sủi cảo, nói.

“Vật như vậy là sủi cảo à? Ăn như thế nào? Bây giờ có thể ăn sao?” Dạ Khinh Nhiễm tò mò đi tới, duỗi tay lấy.

“Này, không thể! Vẫn còn sống, chưa có bỏ vào nồi nấu đâu!” Vân Thiển Nguyệt vỗ vào tay hắn.

Dạ Khinh Nhiễm bị lây dính một tay bột mì, hắn run rẩy, nhìn Vân Thiển Nguyệt mặc dù nàng nói chuyện với hắn nhưng không hề lơi là động tác trong tay. Thấy rất mới mẻ, hỏi “Ta biết đây là bột mì, bên trong là cái gì vậy?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, người hiện đại cũng biết, cổ nhân lại chưa thấy qua. Nàng giải thích “Là nhân bánh!”

Dạ Khinh Nhiễm khó hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục giải thích: “Là thịt băm lẫn với rau cải rồi cho thêm đồ gia vị.”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu giống như hiểu được, nhìn thoáng qua đám người Triệu ma ma, nói: “Ta cũng tới giúp muội!”

“Huynh biết làm?” Vân Thiển Nguyệt hoài nghi nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

“Không biết thì học!” Dạ Khinh Nhiễm trợn trắng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, dứt lời, gọi vọng ra bên ngoài: “Dung Phong, đi vào làm sủi cảo.”

“Được!” Hình như Dung Phong cũng đang đi tới phòng bếp nhỏ, nghe vậy ở bên ngoài đáp một tiếng, rất nhanh đã đi đến. Sau khi đi vào nhìn thấy tình hình bên trong, lại liếc tay Vân Thiển Nguyệt một lát, rồi tự giác đi rửa tay.

Dạ Khinh Nhiễm thấy thế cũng lập tức đi rửa tay.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, im lặng một lúc, nhưng mà có trợ thủ thì có thể nhanh hơn một chút, nàng cũng không so đo hai người này có thể gói tốt hay không. Chỉ cần có thể gói nhân vào bên trong, có thể nấu là được. Nàng cũng không yêu cầu cao.

Rất nhanh Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm đã rửa tay xong tới hỗ trợ, thiên phú quả nhiên không phải là để trưng cho đẹp. Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng hai người học theo nàng gói sủi cảo thì rõ ràng tốt hơn Lăng Liên và Y Tuyết, trong lòng không khỏi cảm khái. Tại sao trên thế giới phần lớn đầu bếp giỏi đều là nam nhân? Điều này cũng không phải là không có đạo lý! Từ trên người của hai người này đã chứng minh được điều này. Huống chi người nằm bên trong phòng còn làm cá nướng Phù Dung rất ngon. Có thể tưởng tượng, nếu là Dung Cảnh xuất thủ, tất nhiên cũng là không kém, thậm chí còn làm được tốt hơn.

Nhiều hơn hai người, đương nhiên hiệu suất cũng nhanh hơn. Nhất thời bên trong phòng bếp nhỏ khí thế ngất trời, có một phen ý nghĩa khác.

Một lúc lâu sau, trên nhiều cái lồng hấp đều phủ kín sủi cảo gói kỹ, Dạ Khinh Nhiễm xung phong nhận việc giữ nồi bánh sủi cảo, luống cuống tay chân sau lôi kéo Dung Phong hỗ trợ. Đoạt công việc của Triệu ma ma, Triệu ma ma theo lời Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị mấy đĩa thức ăn nhẹ, Thính Tuyết, Thính Vũ cũng giúp đỡ.

Vân Thiển Nguyệt cùng Lăng Liên, Y Tuyết ra khỏi phòng bếp nhỏ, lúc này trời đã tối, một vầng trăng sáng ngời dâng lên giữa không trung. Ánh sáng bạc chiếu xuống khắp nơi, chiếu rọi cả vùng đất cực kỳ sáng rỡ. Trong viện hoa quế nghênh hợp cùng ánh trăng, tản mát ra vầng sáng ôn nhu.

Lăng Liên và Y Tuyết theo phân phó của Vân Thiển Nguyệt, ở trong viện dưới cây quế sắp xếp một cái bàn và nhuyễn tháp, mang các loại trái cây và rượu lên.

Vân Thiển Nguyệt đi trở về phòng, thấy Dung Cảnh đã tỉnh lại, đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài. Trong phòng không thắp đèn, ánh trăng từ ô vuông cửa sổ rọi vào, dưới ánh trăng mông lung, ngọc nhan của hắn như một bức họa, hết sức tuấn tú lịch sự tao nhã. Nhất thời nàng nhìn có chút si ngốc.

“Đã làm xong?” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, lên tiếng hỏi, giọng nói trầm thấp ôn nhu.

Vân Thiển Nguyệt sực tỉnh, đi vài bước tới trước giường, đưa tay kéo tay hắn, giọng nói vui vẻ: “Đi, đi ăn sủi cảo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui