Hoàn Khố Thế Tử Phi

Sau khi Lăng Liên rời đi, Vân Thiển Nguyệt ngồi trước bàn tay chống cằm trầm tư.

Lão hoàng đế phái Dạ Thiên Dật đến làm nhân chứng giữa Nam Lương và Lam gia, Dạ Thiên Dật quá mức quen thuộc nàng, mặc dù nàng ngụy trang thế nào, chỉ cần nàng đối mặt với hắn, nhất định hắn sẽ nhận ra nàng, biết nàng ngoại trừ Vân Vương phủ cùng Phong các, sau lưng còn có Hồng các. Thế lực của nàng coi như đã bị bại lộ dưới mắt hắn, nhưng hôm nay quan hệ của hai người các nàng đã đến nước này, cho dù hắn nhận ra nàng thì thế nào? Đều là ở bên đối lập mà thôi.

Nhưng mà đã đến lúc để cho hắn thấy rõ một vài việc rồi, ít nhất nàng không phải là người hắn có thể khống chế đấy!

Giống như đạo lý người nàng yêu là Dung Cảnh, cho dù hắn không muốn, cũng không thể làm gì được.

Phía ngoài có tiếng bước chân đi về hướng Thiển Nguyệt các, từ xa đến gần, không lâu sau đã tới Thiển Nguyệt các. Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hướng ngoài cửa sổ, chỉ thấy người đến là Văn Lai. Nàng lặng yên nhìn hắn đến gần.

“Thiển Nguyệt tiểu thư! Nô tài phụng ý chỉ hoàng thượng, đến đây truyền lời!” Văn Lai đi tới cửa dừng bước, cung kính nói.

“Nói!”

“Hoàng thượng nói mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương ở trong cung phiền muộn, muốn mời Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung theo Hoàng hậu mấy ngày.” Văn Lai nói.

Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt, đây là lão hoàng đế không muốn cho nàng đi Lam gia phá rối rồi? Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, giọng nói bình tĩnh “Mấy ngày nữa rồi nói sau! Hoàng thượng dượng nên biết mấy ngày này ta vất vả vì chuyện ca ca đại hôn, mệt muốn chết rồi. Ta phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu cô cô thật sự buồn bực, mời Hoàng thượng dượng phái người đưa ngài tới Vân Vương Phủ.”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, trong cung cũng có thể nghỉ ngơi, đây chẳng phải là giống nhau sao?” Văn Lai thấp giọng nói.

“Tại sao có thể giống nhau? Trong cung là trong cung, sao có thể thoải mái như nhà mình? Ta không thích trong cung.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay “Ngươi trở về bẩm báo với Hoàng thượng dượng như vậy!”

“Dạ!” Văn Lai nghe ra Vân Thiển Nguyệt không vui, vội vàng lên tiếng cáo lui.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Văn Lai ra khỏi Thiển Nguyệt các, thân thể lui về phía sau, tựa vào trên ghế nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây, nàng nhẹ nhàng gọi “Y Tuyết!”

“Tiểu thư!” Y Tuyết lập tức lên tiếng.

” Hỉ yến ở tiền thính giải tán chưa?” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

“Thưa tiểu thư, hình như vừa mới giải tán!” Y Tuyết nói.

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, mấy bước đã đến cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua giường lớn bên trong, Dung Cảnh ngủ rất say, nàng quay đầu trở lại, đưa tay đóng cửa phòng, cất bước đi về phía ngoại viện.

“Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?” Y Tuyết đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.

“Ta đi tìm phụ vương! Ngươi ở nơi này coi chừng đi! Đừng để người khác quấy rầy hắn ngủ.” Vân Thiển Nguyệt không dừng bước.

Y Tuyết gật đầu, dừng bước.

Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã ra khỏi Thiển Nguyệt các, từ đại môn mơ hồ truyền đến tiếng hô: “Cung tiễn hoàng thượng”, nàng thầm nghĩ nếu lão hoàng đế phái Văn Lai lấy cô cô để ngăn cản nàng, bây giờ không ngăn được, hẳn là còn có hậu chiêu. Chẳng qua cho dù là hậu chiêu gì, bọn nàng nhất định phải đi Lam gia. Trước khi đi Lam gia, tất nhiên nàng muốn gặp phụ thân tốt của mình trước đã.

Đi qua thủy tạ, vòng qua hành lang, đi tới Tiền viện, liền nhìn thấy Vân Vương gia đứng ở cửa tiễn khách. Theo Ngọc liễn Lão hoàng đế rời đi, sau đó Đức Thân vương, Hiếu Thân vương và đại thần trong triều liên tiếp rời đi. Vân Vương gia giống như ngày thường, tư thái cung kính, không có chút nào biến hóa, nhất nhất chắp tay tiễn người đi.

Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt từ trên người Vân Vương gia dời đi, nhìn thấy Dạ Thiên Dật và Thương Đình đứng ở cuối cùng đám người, hai người một thanh tú tuấn duật, một tao nhã lịch sự. Trong đám người cực kỳ chú ý. Lúc này Dạ Thiên Dật đang chắp tay sau lưng nhìn về phía Vân Vương gia tự mình tiễn khách ở cửa viện, Thương Đình cầm quạt làm từ mười hai cốt ngọc phiến nhẹ nhàng phe phẩy thờ ơ nhìn cái gì, rõ ràng cũng nhẹ nhàng lay động giống điệu bộ phong lưu của Nam Lăng Duệ, nhưng Nam Lăng Duệ làm chính là phong lưu, khi hắn làm cảm giác cũng là làm cho người ta cảm thấy tao nhã và cảnh đẹp ý vui. Nàng có thể thấy một vài tiểu nha đầu tỳ nữ của Vân Vương phủ đang đỏ mặt đáng yêu nhìn không dời mắt.

Dường như là cảm nhận được ánh mắt của nàng, hai người cơ hồ đồng thời quay đầu trở lại nhìn hướng nàng.

Vẻ mặt Dạ Thiên Dật nhàn nhạt, Thương Đình cong khóe miệng, ôn nhã cười cười: “Thiển Nguyệt tiểu thư cũng tới tiễn khách? Tại hạ còn tưởng rằng Thiển Nguyệt tiểu thư lún sâu vào trong ôn nhu hương của Cảnh thế không ngủ không nghỉ rồi.”

“Làm chưởng gia Vân Vương phủ, chẳng lẽ ta không nên tới tiễn khách?” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi đi tới, thần sắc tản mạn: ” Ôn nhu hương của Dung Cảnh đúng là để cho ta vui mừng không biết gì cả, tuyệt không thể tả.”

“Thiển Nguyệt tiểu thư quả nhiên. . . . . . không phải là đại gia khuê tú!” Thương Đình nở nụ cười, nói ám chỉ.

“Nam hoan nữ ái, từ cổ chí kim đã có. Ta tất nhiên không được coi là đại gia khuê tú! Nếu là nói như thế thì Thương Thiếu chủ không có tư cách nhìn thấy mặt của bản tiểu thư đấy.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng bước liên tục đến gần, nửa tháng trước nàng bởi vì cứu cô cô tổn hại thân thể cùng võ công, mới bị hắn chế trụ khuỷu tay, nhưng hôm nay võ công của nàng đã khôi phục. Tất nhiên không sợ hắn. Huống chi nàng phát hiện một chuyện lạ, mỗi khi nàng bị thương một lần, khôi phục lần nữa, võ công liền cao hơn so với ban đầu một chút. Mặc dù bây giờ ước chừng còn không phải là đối thủ của Thương Đình, nhưng sẽ không dễ dàng bị hắn chế khuỷu tay.

“Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là bất đồng với các nữ tử khác! Cũng không trách tại hạ vừa nhìn thấy tâm trí đã hướng về Thiển Nguyệt tiểu thư.” Thương Đình “xoẹt” mở chiết phiến ra, mười hai cốt ngọc phiến dưới ánh mặt trời ngưng lại thành ánh sáng long lanh, dường như là mặt mỹ nhân.

“Không biết thương thế của Thương Thiếu chủ đã tốt chưa?” Vân Thiển Nguyệt cũng không giận, nhướng mày hỏi.

“Phủ Thất hoàng tử có vô số thuốc tốt, đương nhiên tốt rồi!” Thương Đình quét Dạ Thiên Dật một cái, thấy mặt hắn không chút thay đổi, ánh mắt lóe lên.

“Phải không? Vậy ta đây thử một chút. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt vừa nói ra một chữ thử, đã nhẹ nhàng vung tay áo lên, một mảnh ngân quang nhắm ngay vào Thương Đình. Ngân quang ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng như một ngôi sao, tốc độ nhanh như tia chớp.

Thương Đình không chút hoang mang, bước chân nhẹ nhàng, thân hình hơi đổi, mười hai cốt ngọc phiến ở dưới cổ tay hắn nhẹ nhàng run lên, một mảnh hàn mang bị hắn thông qua mười hai cốt ngọc phiến nhẹ nhàng thu vào trong tay áo, giây lát, người hắn nhẹ nhàng rơi xuống, cười yếu ớt nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt: “Đa tạ lễ vật của Thiển Nguyệt tiểu thư, tại hạ rất thích, tất nhiên sẽ giữ lại cẩn thận.”

“Thương Thiếu chủ không cần phải khách khí! Độc chết ta sẽ đi trước mộ phần ngươi đốt một nén nhang đấy!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng thu tay lại, tư thái nhã nhặn lịch sự, tự tiếu phi tiếu, phảng phất người mới vừa tàn nhẫn xuất thủ không phải là nàng.

Thương Đình cúi đầu nhìn, ống tay áo của mình đen một mảng lớn, sắc mặt hắn biến hóa một trận, bỗng nhiên giương môi, nụ cười chân thành nói “Ta nghe nói phía ngoài lưu truyền một câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nghe nói lời này ban đầu là do Thiển Nguyệt tiểu thư nói. Tại hạ trước kia hai mươi năm chưa từng phong lưu qua, hôm nay cũng có thể nếm thử một lần. Độc châm này nha, thật đúng là tại hạ sẽ giữ lại cẩn thận. Chờ Thiển Nguyệt tiểu thư đi trước mộ phần ta thắp nhang.”

“Lúc đầu cho rằng là khối Bảo Ngọc, thì ra là mảnh sắt vụn!” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng.

“Đều là từ trong đất đi ra ngoài, có bao nhiêu khác nhau? Thiển Nguyệt tiểu thư có thiên cơ quá sâu!” Thương Đình cười rất đắc ý, nhẹ nhàng phất tay, nửa đoạn ống tay áo bị hắn chặt đứt, khi Vân Thiển Nguyệt đang mỉm cười, hắn bao độc châm lại, nhét vào trong ngực.

Vân Thiển Nguyệt mím môi nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên mắt xoay chuyển, cười đến rực rỡ: “Những thứ kim châm này là khi đại thọ năm mươi của Hoàng thượng dượng có người ở Kim Loan điện chôn dấu, a, là có người dùng kim châm này bố trí trận pháp tên là ‘hữu khứ vô hồi’. Đến nay cũng chưa tra ra là ai âm thầm bố trí hãm hại. Kim châm này vẫn luôn cất giữ ở chỗ ta, hôm nay ngươi đã thích, sẽ đưa cho ngươi.”

Thương Đình dừng động tác lại, nhưng ngay sau đó nở nụ cười thật sâu “Bất kể cái gì, từ trong tay ngươi cho ta, sẽ là đồ của ta. Tại hạ rất vinh hạnh.”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt run lên, vừa muốn châm chọc hắn hai câu, lúc này Vân Vương gia tiễn xong tân khách đang đi tới, khiêm tốn nói với hai người: “Thất hoàng tử, Thương Thiếu chủ, hôm nay đa tạ hai người đã đến đây xem lễ đại hôn của khuyển tử. Chiêu đãi không chu đáo, mong được lượng thứ.”

Vô luận là giọng nói, thần thái, hay là bước đi, giọng nói khiêm tốn, đều rất giống Vân Vương gia. Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt một chút, vốn là lời muốn nói nuốt trở về, che kín thần sắc trong mắt.

“Vân Vương thúc khách khí! Thiên Dật vội vã chạy về, không mang theo quà mừng, về sau sẽ phái người mang quà mừng đến bổ sung.” Dạ Thiên Dật vẫn mắt lạnh đứng ở một bên nhìn Vân Thiển Nguyệt và Thương Đình đấu pháp, lúc này quay đầu, vẫn hòa khí như trước nói với Vân Vương gia.

“Thất hoàng tử khách khí!” Vân Vương gia liên tục chắp tay.

“Ngày mai ta lên đường đi Lam gia, chuyện thế này chắc hẳn Nguyệt Nhi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đi tham gia náo nhiệt. Nhưng hôm nay bụng mẫu hậu ngày càng lớn, nàng nên lấy thân thể mẫu hậu làm trọng, đừng bởi vì chiếu cố không chu toàn, đến lúc đó hối hận thì đã muộn.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, giống như trước kia, giọng nói ôn nhu.

“Chuyện của ta tất nhiên ta sẽ xử lý tốt, không nhọc Thất hoàng tử phí tâm!” Vân Thiển Nguyệt rũ lông mi xuống.

“Đó là tốt nhất! Hiện tại ta và nàng bởi vì có Cảnh thế tử ngăn cách, nàng không thích ta cũng đúng, coi như ta uổng phí khổ tâm.” Dạ Thiên Dật xoay người, đi về hướng cửa đại môn: “Vân Vương thúc không cần tiễn nữa! Cũng chỉ cách một bức tường mà thôi. Không chừng một ngày kia bức tường ở giữa sẽ sụp đổ, Vân Vương phủ và phủ Thất hoàng tử liền thân như một nhà.”

“Tạm biệt Thất hoàng tử!” Vân Vương gia tựa hồ ứa ra mồ hôi lạnh.

“A, tại hạ cũng mong đợi một ngày Vân Vương Phủ và phủ Thất hoàng tử sập bức tường kia. Tại hạ sẽ ở phủ Thất hoàng tử lâu dài, tường này sụp, sẽ dễ dàng rất nhiều.” Thương Đình thu hồi chiết phiến, cười xoay người, nói với Vân Vương gia: “Vân Vương không cần tiễn nữa! Tại hạ và Thiển Nguyệt tiểu thư là bạn cũ, mười năm trước đã biết nhau. Khi đó chúng ta còn đánh cờ với nhau đấy! Hôm nay ký ức vẫn còn mới mẻ a!”

“Tạm biệt Thương Thiếu chủ!” Vân Vương gia tựa hồ không biết nói gì.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngày mai tại hạ cũng trở về nhà, trên dưới Thương gia cũng muốn xem một chút năm đó là tiểu nha đầu nào khiến gia gia vừa đi không trở về, chôn vùi trên Thiên Tuyết Sơn, nếu ngày mai ngươi cũng đi Lam gia, cũng không thể để cho Thương gia thất vọng a!” Thương Đình bỗng nhiên lại quay đầu lại, cười đến thâm ý với Vân Thiển Nguyệt: “Nhất là đừng để tại hạ thất vọng.”

“Đương nhiên! Thương Thiếu chủ yên tâm đi. Đến lúc đó chỉ sợ ngươi không chịu nổi đại lễ của ta!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt, lạnh lùng nói.

“Sao có thể chứ? Thiển Nguyệt tiểu thư có bao nhiêu lễ tại hạ đều nhận theo được. Mười năm trước sớm đã có giáo huấn rồi!” Thương Đình cười cười, cất bước đi theo phía sau Dạ Thiên Dật, ra khỏi đại môn Vân Vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trong mắt thần sắc không rõ nhìn hai người rời đi.

“Thiển Nguyệt!” Vân Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, khẽ gọi một tiếng. Một tiếng này bao hàm nhiều loại tâm tình, nhưng tựa hồ bị cố gắng khắc chế, nếu không cẩn thận nghe, không phân rõ tình cảm bên trong, cho là không khác gì ngày xưa.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn Vân Vương gia, trong mắt không có cảm xúc.

Dường như Vân Vương gia bị thần sắc nhạt nhẽo trong mắt Vân Thiển Nguyệt làm cho kinh sợ, thân thể run lên một cái, nhưng ngay sau đó cúi đầu, giây lát sau, hình như thở dài trong lòng một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào bên trong.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn lại cứ như vậy mà đi, trong lòng tức giận không có chỗ đánh, nhưng biết cửa đại môn không phải là chỗ để nói chuyện, bao nhiêu ánh mắt ở sau lưng ngó chừng đây! Nàng cúi đầu, mấp máy môi, cất bước đuổi theo ông ấy.

Vân Vương gia không đi thư phòng, cũng không đi về viện của mình, mà đi về hướng viện của Vân lão Vương gia.

Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, giẫm lên dấu chân ông ấy đi qua, nhắm mắt theo đuôi. Mặc dù dung mạo, bộ dáng của người đi phía trước giống Vân Vương gia nàng biết mười mấy năm, nhưng giờ khắc này, có lẽ là bởi vì trong lòng rõ ràng ông ấy là phụ thân nàng, cho nên cảm giác mới bất đồng, tấm lưng kia như núi, cho tới bây giờ ở trên người Vân Vương gia trước kia tìm không được cái loại cảm giác dây dưa này, hôm nay nàng đã tìm được rồi. Núi này lớn đến mức, có ông ấy ở đây, nàng liền cảm thấy kiên định.

Hành động đi theo dấu chân của ông ấy như vậy có chút trẻ con, nhưng nàng vẫn không khống chế được. Mặc dù trong lòng giận ông ấy vứt bỏ nàng nhiều năm như vậy, nhưng thấy ông ấy, vẫn muốn dựa vào thật gần, nàng không thể phát tác tính tình, trực tiếp coi thường, lạnh lùng, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không muốn thấy ông. Càng sâu tới mức mỗi lần nàng nhớ tới ông ấy, sẽ nghĩ đến trận chiến Phượng Hoàng quan mười lăm năm trước, một người đánh bại mười lăm vạn hùng binh Thiên Thánh, khí phách cỡ nào. Đã cảm thấy khiến cho tất cả ủy khuất trong lòng nàng tiêu tán đi, chỉ hóa thành sùng kính như núi.

Phụ thân! Kiếp trước là người mong muốn mà không thể cầu! Kiếp này trước kia không ngờ tới còn có thể có loại quan hệ này nữa! Vân Thiển Nguyệt đắm chìm trong cảm xúc phức tạp của chính mình, cúi đầu từng bước từng bước đi tới, không ngờ người phía trước bỗng nhiên đừng lại, nàng lập tức đụng phải, đầu đau xót, nàng lui về sau hai bước, nghe được một tiếng tiếng cười cực thấp, cười vui vẻ êm tai như vậy, rất khác với giọng của Vân Vương gia, thoáng như nam tử trẻ tuổi mới có tiếng cười này, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Vân Vương gia nhìn nàng cười: “Thật là một đứa bé!”

Mặc dù vẫn là mặt mày cung kính giống lúc tiễn khách ở cửa đại môn, nhưng tựa như hoán đổi một người, nàng trong lúc nhất thời tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, nhìn ông, ấp úng không nói gì.

Vân Vương gia quay đầu trở lại, tiếp tục hướng đi về phía trước.

“Ai kêu ông dừng lại?” Vân Thiển Nguyệt thấy ông quay đầu trở lại, nhìn thoáng qua bốn phía, hiện tại đã đi tới hậu viện, trừ hai gã sai vặt và tỳ nữ trong phủ, con đường này rất yên tĩnh, nàng không nhịn được tức giận.

“Chân sinh trưởng ở trên người của ta, muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, tiểu nha đầu, chính con muốn đụng vào. Ta lớn tuổi rồi, suýt nữa bị con đụng ngã. Bây giờ con ngược lại đi chỉ trích ta, có phải không nói đạo lý hay không?” Vân Vương gia không quay đầu lại, giọng nói mơ hồ mang theo vui vẻ.

“Ta cứ không nói đạo lý đấy, thế nào? Ai kêu nương ta mất sớm, phụ vương ta có một đống lớn nữ nhân, chỉ coi ta là rơm rạ? Hài tử không có cha mẹ giáo dục thì chỉ như vậy thôi!” Vân Thiển Nguyệt vẫn còn không nhịn được tức giận, đem tối tăm nàng chôn vùi bại lộ dưới ánh mặt trời.

Vân Vương gia dừng chân lại, thân thể bỗng nhiên có chút thẳng tắp cứng ngắc.

Vân Thiển Nguyệt vừa nói dứt lời thì có chút hối hận, biết rõ tất nhiên ông có việc khó nói, nhưng vẫn không nhịn được chế giễu tùy hứng với ông, đây không phải chỉ dựa vào một chữ nhẫn là có thể nhịn xuống, người phía trước là phụ thân của nàng, vứt bỏ nàng nhiều năm như vậy, mặc dù trong lòng nàng kính trọng ông, nhưng chính là không nhịn được ủy khuất, muốn đẩy toàn bộ ủy khuất của mình cho ông. Đã sống hai đời người mà bây giờ thật giống như một đứa bé, làm cho nàng không khỏi không tin liên hệ máu mủ thật là một chuyện rất kỳ diệu.

Trong không khí tựa hồ bất động trong chốc lát, Vân Vương gia vẫn không nói một lời về, tiếp tục đi về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người này thật đúng là. . . . . . thật là. . . . . . thật giống như nàng đánh một quyền vào trên bông, có tức giận cũng không tiết ra được, một nửa tức giận vốn đã tiết ra rồi lúc này lại đằng đằng xông lên não, sải bước đi về phía trước một bước, túm lấy tay áo của ông, tức giận hỏi “Rốt cuộc ông muốn như thế nào?”

Vân Vương gia dừng chân, quay đầu lại, chỉ thấy đầu ngón tay Vân Thiển Nguyệt gắt gao nắm chặt ống tay áo của ông, ông ngẩng đầu nhìn nàng, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận quật cường của náng, sắc mặt ông vốn cứng đỡ bỗng nhiên cười cười, bất đắc dĩ thở dài “Lời này phải để ta hỏi con mới phải, rốt cuộc con muốn thế nào?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn ông chằm chằm giận dữ: “Ta có thể muốn ông làm sao? Có thể muốn ông làm sao? Ông nói! Ta còn có thể muốn ông làm sao?”

Nụ cười trên môi Vân Vương gia rút đi, trầm mặc không nói.

“Hiện tại ông không thèm quan tâm đến ta, ông còn muốn vứt bỏ ta có phải không?” Vân Thiển Nguyệt cắn răng hỏi.

Vân Vương gia lắc đầu “Không có!”

“Tin rằng ông cũng không dám vứt bỏ ta nữa! Lần này nếu ông còn dám vứt bỏ ta, ta liền. . . . . . ta liền. . . . . . liền cả đời không qua lại với nhau!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn hắn, khó khăn phun ra một câu, trong lòng có ý nghĩ hung ác nắm lấy ống tay áo Vân Vương gia.

Vân Vương gia bỗng nhiên cười: “Tốt, nếu ta vứt bỏ con lần nữa, liền cả đời không qua lại với nhau nữa!”

“Ông còn cười! Vứt bỏ ta nhiều năm, ông rất tốt phải không? Rất đắc ý phải không?” Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đỏ ửng. Tại sao nàng có thể từ trên mặt nam nhân này cùng trong mắt nhìn không thấy nửa phần xấu hổ? Nửa điểm tự giác làm cha cũng không có sao? Thời điểm nàng biết ông ấy là phụ thân, nàng cao hứng đến mức phát khóc.

“Trong nháy mắt, nữ nhi của ta đã lớn như vậy rồi! Dùng sức một người có thể chống đỡ được cả Vân Vương phủ lớn như vậy. Mặc dù khó khăn, nhưng là yên ổn, sống được rất tốt, ngay cả Lão Hoàng đế cũng không có biện pháp bắt con, chẳng lẽ ta không nên đắc ý?” Vân Vương gia đưa tay sờ sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Ngoan, có gì đi vào phòng lão đầu tử rồi hãy nói! Con muốn biết cái gì, ta đều nói cho con biết.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nắm tay ông không buông, tức giận hỏi “Ông vứt bỏ ta, mà không có nửa phần xấu hổ?”

Vân Vương gia chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt “Không có!”

“Làm sao ông có thể không có? Rốt cuộc ta có phải là con gái của ông hay không?” Vân Thiển Nguyệt bướng bỉnh, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm ông.

“Con là nữ nhi của ta không sai, nhưng vứt bỏ con ta không có chút xấu hổ nào. Nam tử ngẩng mặt với trời, đứng thẳng. Có thể có, có thể không, vứt bỏ con, chính là ta không làm. Nếu không làm, sao ta phải xấu hổ?” Vân Vương gia nghiêm túc nói “Từ nhỏ đến lớn, ta đều làm việc ta nên làm. Không xấu hổ trước thiên địa phụ mẫu, không xấu hổ với nữ nhi. Nếu nói là có xấu hổ, cũng là thẹn với liệt tổ liệt tông Vân Vương phủ, ta thẹn với họ Vân.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn đôi mắt bình tĩnh này, thần sắc nghiêm túc trong mắt ông, bỗng nhiên tức giận bị ánh mắt bình tĩnh như vậy tiêu tán đi. Trong lòng nàng có hai người giằng co, một người là hi vọng thấy ánh mắt ông áy náy, giống như là khi nàng sửa chữa Phượng trắc phi, lúc Vân Vương gia tỉnh ngộ lộ ra ánh mắt áy náy, nàng sẽ lãnh đạm nhìn ông, xa cách với ông. Bởi vì ông mắc nợ nàng. Một người là bị ánh mắt bình tĩnh cùng lời nói của ông thuyết phục, thầm nghĩ đây mới là phụ thân của nàng. Nam tử hán đại trượng phu, ông đúng là nam nhân, phóng khoáng cỡ nào, nhìn thông thấu chuyện thế gian, làm chuyện chính mình muốn làm, phải làm, chịu trách nhiệm với việc mình làm. Còn với chuyện không thể làm thì cũng sẽ không áy náy cùng vướng mắc. Tự đáy lòng nàng kính nể ông. Nếu để cho nàng lựa chọn, nàng tình nguyện phụ thân là như vậy, mặc dù thoạt nhìn ông như vậy khiến nàng rất muốn đánh ông một quyền.

“Đi thôi! Đến nơi lão đầu tử rồi hãy nói!” Vân Vương gia xoay người đi thẳng về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt gắt gao nắm ống tay áo của ông không buông tay, đứng bất động, mặc dù túc giận trong lòng đã tiêu tán, nhưng vẫn không muốn thỏa hiệp với ông như vậy. Ông cũng nên nói rõ với nàng, nhưng rốt cuộc là nói rõ cái gì, nàng cũng không biết. Dù sao chính là không làm ra chuyện gì, trong lòng nàng không thoải mái.

“Ai, con thật là. . . . . . thật là một hài tử!” Vân Vương gia bỗng nhiên đưa tay sờ vào trong ngực, sờ soạng chốc lát, móc ra một món đồ nhét vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Lúc này cũng nên buông ta ra đi?”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn, thấy là một viên kẹo, trước mắt nàng tối sầm, cảm giác đỉnh đầu có một bầy quạ bay qua, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta – không – phải – là – Tiểu – hài – Tử!”

Vân Vương gia đưa tay xoa bóp đầu, có chút buồn rầu nói “Thế này thật đúng là làm khó ta, ta nhận được tin tức của Tiểu Cảnh vội vàng chạy tới, trên người thật là không mang thứ gì. Hôm nay không có đồ gì để cho con a!”

Tiểu Cảnh? Là nói Dung Cảnh sao? Sét đánh chết nàng được rồi đấy! Vân Thiển Nguyệt dở khóc dở cười nhìn hắn, cả giận nói: “Ông cho rằng ta túm lấy ông chính là ta muốn ăn? Muốn cái gì? Đầu óc ông nghĩ vậy?”

“Vậy con túm ta làm gì?” Vân Vương gia nghi ngờ nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được nàng sắp bị làm cho tức chết rồi, cố tình còn không biết chết như thế nào. Nàng nhìn chằm chằm Vân Vương gia, ông bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa khổ não nhìn nàng, nàng bỗng nhiên nhụt chí, buông tay ra, buồn bực nói “Được rồi! Ai kêu ông là cha ta đây!”

“Ừ, ta là cha con. Hàng thật giá thật, không thể giả được!” Vân Vương gia khẳng định gật đầu.

“Ta thấy cũng chưa chắc! Sao ta lại có người cha ngốc giống như ông? Ngay cả dỗ người cũng không biết!” Vân Thiển Nguyệt tức giận lướt qua ông đi thẳng về phía trước. Trong lòng là chân chân thật thật buồn bực. Nàng cùng ông náo loạn hồi lâu không được tự nhiên, cái gì cũng không được gì, giống với đại lực sĩ đánh bò, nhưng lại đánh chết một con kiến. Không, sai lầm rồi, được một viên kẹo. Trời a, từ nhỏ đến lớn nàng chưa ăn qua kẹo!

Vân Thiển Nguyệt đi ở phía trước buồn bực, không phát hiện nam nhân đi phía sau nhìn nàng khóe miệng có chút cong lên, trong đôi con ngươi đều là nụ cười giảo hoạt. Như ánh sao mềm rủ xuống, chiếu sáng cả người ông.

Hai người một trước một sau đi tới viện Vân lão Vương gia.

Ngọc Trạc đang chờ ở cửa, thấy hai người đến, vội vàng cung kính hành lễ “Nô tỳ thỉnh an Vương gia, thỉnh an tiểu thư!”

“Lão già họm hẹm đâu?” Vân Thiển Nguyệt không dừng chân. Chợt nhớ tới mới người ở phía sau hai lần gọi gia gia, cũng không gọi ra, mà chỉ nói lão già họm hẹm, nàng liền không nhịn cười được. Thầm nghĩ chẳng lẽ đây gọi là di truyền? Nam Lăng Duệ cũng gọi gia gia như vậy.

“Lão Vương gia nghỉ ngơi trong phòng! Nói ai cũng không gặp!” Ngọc Trạc nói.

“Không gặp mà được hả?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, trực tiếp đi vào trong phòng.

Ngọc Trạc biết không ngăn được, cũng không dám cản trở, liền nghiêng người đứng ở một bên, chờ hai người đi vào.

Cửa phòng đóng lại, không chỉ có đóng lại, mà còn cắm chốt bên trong. Chuyện này vẫn là lần đầu gặp phải. Vân Thiển Nguyệt kéo cánh cửa, cửa vẫn không nhúc nhích, nàng cau mày, thầm nghĩ có nên một chưởng phá nát cửa đi vào không.

“Không phải con biết cạy cửa sao? Cạy mở từ bên ngoài vào đi!” Vân Vương gia nhìn thoáng qua hai bên cánh cửa vẫn không nhúc nhích đề nghị Vân Thiển Nguyệt.

“Làm sao ông biết ta biết cạy cửa?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại.

Ánh mắt Vân Vương gia lóe lên một cái, thoáng qua rất nhanh: “Tiểu Cảnh nói cho ta biết !”

Vân Thiển Nguyệt cau chặt mày, nghĩ tới Dung Cảnh biết nàng biết cạy cửa? Nàng chưa cạy cửa ở trước mặt hắn mà? Từ khi đi đến cái thế giới này những năm này nàng chỉ nạy cửa một lần, mà cũng không phải nạy cửa bình thường, mà là quốc khố Tây Duyên. Đó là mấy năm trước nàng đi Tây Duyên tìm một đồ quan trọng cứu người, chỉ trong quốc khố Tây Duyên mới có, nàng bèn đêm khuya chạy đi cạy quốc khố. Mặc dù quốc khố ở cổ đại, có khóa lớn cũng không bì kịp một phần mười bảo hiểm két sắt ở hiện đại, nàng tất nhiên tương đối dễ dàng cạy mở. Một năm kia nàng nhớ Dung Cảnh cũng không có ở Tây Duyên, nhưng thử nghĩ xem người nọ có cái gì là không biết chứ? Cho nên quay đầu trở lại, hừ nói “Cái gì hắn cũng đều nói cho ông biết.”

“Ừ, nói cho ta biết rất nhiều chuyện của con.” Vân Vương gia gật đầu, ánh mắt lóe lên một cái.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, từ trên đầu lấy xuống một cây trâm, từ khe cửa đưa vào, dùng kĩ xảo luồn vào, “Xoạch” một tiếng, then cửa được mở ra từ bên trong, rơi xuống đất, nàng cắm cây trâm trở về trên đầu, đưa tay đẩy cửa, cửa cót két một tiếng mở ra, nàng nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy lão già họm hẹm nằm ở trên giường ngáy khò khò, tựa hồ không hề biết bọn hắn đến, nàng vén rèm thẳng bước đi vào.

Sau đó Vân Vương gia đi vào theo.

Vân Thiển Nguyệt đi tới trước giường, cúi đầu nhìn thoáng qua, lão già họm hẹm nghiêng người ngủ, tiếng ngáy như sấm. Nàng đưa tay đi kéo râu mép của ông, vừa kéo vừa nói “Ngài giả bộ ngủ, cháu sẽ nhổ hết râu mép của ngài, nhổ từng từng sợi, cho đến ngài tỉnh lại mới thôi.”

“Xú nha đầu! Ngươi làm phản rồi.” Vân lão Vương gia gạt tay Vân Thiển Nguyệt ra, từ trên giường nhảy dựng lên, chỗ nào vừa mới ngủ ngáy như sấm? Một đôi mắt lão muốn bao nhiêu tinh thần thì có bấy nhiêu.

“Không giả bộ ngủ nữa rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt từ từ rút tay về, quay người lại ngồi ở trên nhuyễn tháp, nhìn hai người, chậm rãi nói “Hôm nay bằng bất cứ giá nào hai người phải nói rõ với cháu. Không nói với cháu rành mạch, rõ ràng, cháu sẽ hủy Vân Vương phủ, không để hai người sống khá giả!”

“Xú nha đầu, làm sao nói đây? Ta là gia gia ngươi!” Vân lão Vương gia giận tím mặt.

Cổ tay Vân Thiển Nguyệt run lên, nhướng mày: “Gia gia tốt của cháu, thay vì ngài nổi giận với cháu, không bằng thử nghĩ xem làm sao giữ được căn phòng này của ngài. Nếu cánh tay cháu run lên, trong lòng mất hứng, khiến phòng lật tung lên, ngài sẽ không còn chỗ ngủ nữa đâu!”

“Ngươi. . . . . .” Vân lão Vương gia nhìn bộ dáng nóng lòng muốn phá hủy của Vân Thiển Nguyệt, giận dữ im bặt, một lát sau, chuyển hướng sang Vân Vương gia, tức giận nói “Ngươi sinh nữ nhi thật tốt!”

“Là con sinh nữ nhi tốt! Nếu nó không tốt, thì sao năm đó phụ vương lại không cho phép con gặp nó chứ!” Vân Vương gia từ từ phun ra một câu nói, xoay người ngồi ở trên ghế cạnh bàn.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn Vân Vương gia một cái, lại nhìn về phía Vân lão Vương gia “Là ngài không để cho ông ấy gặp con?”

Vân lão Vương gia hừ một tiếng, không để ý tới Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vương gia nói “Coi như ngươi thủ tín!”

“Ngài để cho con thề trước mặt liệt tổ liệt tông Vân Vương phủ, nếu con gặp nó, nó sẽ gãy tay gãy chân, ngài nói, sao con dám?” Vân Vương gia tự mình rót một chén trà, chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Vân lão Vương gia, cả giận nói “Lão già họm hẹm, dựa vào cái gì mà ngài không để cho ông ấy gặp con? Còn phát thề độc?” Như thế nào nàng cũng không nghĩ đến nguyên nhân này! Thì ra vấn đề mấu chốt là ở chỗ này.

“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là lão tử của hắn, ngươi là tôn nữ của ta. Cả đám bọn họ đều đi! Ném lão già họm hẹm ta ném ở nơi này. Nếu hắn gặp ngươi, cũng bắt cóc ngươi đi thì làm sao bây giờ?” Vân lão Vương gia trợn mắt.

“Vậy ngài cũng không thể đoạt tình thương của cha giành cho cháu!” Vân Thiển Nguyệt cũng trợn mắt.

“Tình thương của cha? Không phải là ngươi cũng có phụ thân sao?” Vân lão Vương gia hừ một tiếng.

“Con cùng ông ấy không phải ruột thịt, trong mắt của ông ấy chỉ có một đống lớn tiểu thiếp, nơi nào có con!” Vân Thiển Nguyệt nói chuyện cơ hồ rống lên.

“Tóm lại hắn cũng là đại bá của ngươi! Xú nha đầu, nguyên nhân không phải tại hắn, mà là do ngươi, mặc dù hắn khiếp nhược, nhưng lúc đầu đối xử với ngươi cũng rất tốt, nhưng ngươi lạnh nhạt với hắn, giả điên đần độn, quần là áo lụa không thay đổi, càng ngày càng không ra gì, dần dần hắn mới không để ý tới ngươi.” Vân lão Vương gia liếc trắng mắt với Vân Thiển Nguyệt.

“Ông ấy bảo ông thề độc, ông liền thề độc? Đầu óc của ông lớn lên như thế nào vậy?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu trừng Vân Vương gia.

Vân Vương gia bất đắc dĩ thở dài: “Ta không thề độc còn có biện pháp gì? Ông ấy chẳng những dùng mạng nương con uy hiếp ta, còn dùng chính mạng ông ấy uy hiếp ta, ta không đáp ứng, thì sẽ không mang quan tài của nương con đi, rồi ông ấy cũng tự sát. Đao đều đã đặt trên cổ rồi. Cắt không chỉ là da thịt, còn thấy cả xương nữa, nếu ta không thấy, ông ấy sẽ chết thật. Con cảm thấy ta có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết trước mặt ta?”

“Là như vậy?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Vân lão Vương gia, thấy Vân lão Vương gia đắc ý nhướng mày, nàng giận dữ:”Ông lão đầu này, sao ông lại hư hỏng như vậy!” Lão nhân này là gia gia của nàng, nàng có thể mắng chửi với một đống lớn từ ngữ kinh khủng hơn, nhưng không có cách nào thật mắng ra . Một chữ “hư hỏng” cũng không hết giận, càng không có độ uy hiếp. Cả giận nói “Ông ấy là cha cháu, gặp con thì thế nào? Sao ngài lại không cho gặp? Thấy ông ấy thì cháu có thể đi cùng ông ấy luôn rồi hả?”

“Vậy cũng chưa chắc! Lão đầu tử ta không làm chuyện không chắc!” Vân lão Vương Gia không có chút hối hận nào.

“Ngài. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt tức giận im bặt. Không hổ là gia gia của nàng, cũng không thẹn là phụ thân của ông ấy, nàng không hổ là cháu gái và nữ nhi của bọn họ, nhìn một chút, cha nào con nấy, những lời này tuyệt đối không phải là không có đạo lý, núi cao còn có núi cao hơn. Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, hỏi “Vậy sao hôm nay lại để cho ông ấy gặp cháu? Không sợ cháu gãy tay gãy chân rồi hả?”

“Ước định là mười năm! Tính từ lúc nương con rời đi, trong mười năm không cho phép nhận thức con. Hôm nay đã qua! Thề độc tất nhiên đã được giải trừ.” Vân Vương gia thở dài nói.

“Mẹ ta rời đi lúc ta hai tuổi rưỡi, mười năm đã qua chính là mười hai tuổi rưỡi, nhưng hôm nay ta đã mười bốn tuổi rưỡi. Hai năm này ông làm cái gì mà không đến tìm ta?” Vân Thiển Nguyệt lại nhìn Vân Vương gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui