Hoàn Khố Thế Tử Phi

Trái trốn, đoàn sương mù kia đuổi theo hắn về bên trái, phải trốn, đoàn sương mù kia đuổi theo hắn về bên phải. Lui về phía sau, đoàn sương mù kia vẫn cứ đuổi theo. Thúc giục nội lực, nhưng lại như đánh vào trên bông, đoàn sương mù kia không tiêu tan. Thương Đình chưa từng chật vật mà vô lực như vậy. Vô luận hắn như thế nào, đều không tìm được phương pháp xử lý có thể ngăn cản đoàn sương mù này.

“Thương ca ca!” Hai tiểu cô nương tựa hồ bị dọa sợ, nhất tề kinh hô.

Hôm nay Vân Thiển Nguyệt ắt phải cho Thương Đình một bài học. Trước kia nàng không học linh thuật, võ công không làm gì được Thương Đình, nhưng ba ngày trước phụ thân dạy nàng loại linh thuật này, mặc dù phụ thân chỉ dạy cho nàng dịch dung, nhưng nàng vốn vô cùng thông minh, rất biết thông hiểu đạo lí. Cảm thấy muốn dùng cái này tập kích người thì cũng không thể coi thường, hôm nay lấy Thương Đình tập luyện, quả nhiên thu hoạch hết sức phong phú.

Trước cửa đại môn, một đuổi một trốn, cực kỳ náo nhiệt.

Dung Cảnh nhàn rỗi khoanh tay đứng nhìn một lúc lâu, cho đến khi trâm cài tóc của Thương Đình rơi ra, vạt áo tán loạn, hắn mới phất tay ngăn Vân Thiển Nguyệt lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng không khó nghe ra một tia ôn nhu: “Được rồi, đừng đùa! Ông ngoại đã chờ đến sốt ruột rồi, chúng ta vào đi thôi!”

Vân Thiển Nguyệt biết Dung Cảnh kiêng kỵ linh thuật, nên cũng thu tay về, huống chi nàng cũng chỉ có thể kiên trì như vậy, liền rút linh lực về trong cơ thể, không nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Thương Đình, liếc trắng mắt với Dung Cảnh, cười nói: “Ta đây là đang giáo huấn đãng đồ tử, chàng không giúp đỡ còn chưa tính, tại sao có thể nói là ta đang đùa?”

“Nhìn rất giống là chơi đùa.” Ánh mắt Dung Cảnh hàm chứa một nụ cười.

“Không để cho mẫu thân của ta mất mặt đi?” Vân Thiển Nguyệt vung vẩy cái khăn trong tay, cười hỏi.

“Không đâu! Võ công của Thương Thiếu chủ đã đạt đến đại thành là nhân tài kiệt xuất trong thập đại thế gia.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới dưới tình thế cấp bách nàng biến ảo thành dung mạo Lý Vân kiếp trước. Mặc dù dung mạo Lý Vân không tuyệt mĩ bằng dung mạo Vân Thiển Nguyệt, nhưng cũng là dung mạo thượng đẳng. Năm đó nàng vào cục Quốc an với gương mặt như vậy nàng đã gặp vô số nguy hiểm, nhưng vẫn vượt qua thử thách dựa vào bản lĩnh đứng vững gót chân ở đó. Sau không có ai phàn nàn nữa. Trí nhớ và dung mạo này đã rời xa bao lâu rồi, nàng bỗng nhiên có chút phiền muộn, mặc dù hiện tại là dung mạo Lý Vân, cũng vật đổi sao dời, nàng không phải là nàng.

Dường như cảm giác được Vân Thiển Nguyệt ảm đạm, Dung Cảnh nắm tay nàng thật chặt “Đi thôi!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, đeo cái khăn che mặt lên một lần nữa, cất bước đi theo Dung Cảnh, không nhìn bất luận kẻ nào một cái.

Lúc này Thương Đình không ngăn cản nữa, đứng ở cách đó không xa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh rời đi, một đôi mắt phượng cùng thần sắc trên mặt hắn cũng là một trời một vực, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp không giải thích được.

Hai tiểu cô nương kia đã được thấy thấy mặt Vân Thiển Nguyệt như ý nguyện, lại phát hiện chẳng những là mỹ nhân, mà còn là một người cực kỳ xinh đẹp. Nhất là vẻ thanh lãnh lạnh lùng của nàng, khí chất thâm trầm so còn khiến người khác chú ý hơn dung mạo của nàng. Mặc dù trong lòng các nàng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy hai người đứng chung một chỗ như vậy rất xứng đôi.

Cho đến khi hai người kia vào nội viện, không nhìn thấy thân ảnh, hai tiểu cô nương mới thu hồi tầm mắt, nhất tề liếc mắt nhìn nhau, hốc mắt đều đỏ lên, nhưng cố nén không chảy ra nước mắt .

“Sở Dung có cái gì tốt? Khóc cái gì?” Lúc này Thương Đình cũng thu hồi tầm mắt, sửa sang đầu tóc và xiêm y tán loạn, nhìn hai người, lười biếng nhíu nhíu mày.

“Thương ca ca!” Dường như hai tiểu cô nương rất sợ Thương Đình, nước mắt đảo quanh ở vành mắt.

“Tốt lắm, tốt lắm! Thập đại thế gia còn có nhiều nam nhân tốt, không thiếu một người như vậy!” Thương Đình dụ dỗ một câu.

Trong lòng hai tiểu cô nương hiển nhiên vẫn không dễ chịu, nhưng không muốn khóc lên, chỉ gật đầu. Trong lòng suy nghĩ mặc dù thập đại thế gia nhiều nam nhân tốt, nhưng người như Sở gia chủ thì chỉ có một a!

Sau một lúc lâu, tiểu thư Lam gia nhìn Thương Đình hỏi thăm: “Thương ca ca, trước kia huynh cũng chưa từng thấy qua Thiếu chủ Hồng các này sao?”

“Chưa từng thấy!” Thương Đình lắc đầu, sửa sang lại vạt áo, cúi đầu vuốt vuốt mười hai cốt ngọc phiến trong tay, không có ý định rời đi.

“Nàng thật là lợi hại, đây là võ công gì?” Lam gia tiểu thư lại hỏi.

Thương Đình lắc đầu, vẫn nói “Chưa từng thấy!”

“Thương ca ca, ngay cả huynh cũng nhìn không ra nàng sử dụng võ công gì sao? Thật thần kỳ, giống như một đám mây. Lại có thể đột phá nội lực của huynh xuyên thấu cây quạt của huynh.” Hoa gia tiểu thư thấp giọng nói.

“Thế giới rộng lớn, không hiếm điều lạ. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta không biết thì có gì kỳ quái?” Thương Đình tựa hồ cười cười, giọng nói không sao cả: “Nghĩ là một vị cố nhân, thì ra là không phải.”

“Thương ca ca, cố nhân nào?” Hoa gia tiểu thư tò mò hỏi.

Thương Đình thu hồi cảm xúc trên mặt, cười cười “Thiếu chủ Hồng các cũng là rất thú vị! Không biết Sở Dung thú nàng lúc nào. Thật là khiến người ta bất ngờ.”

“Sở ca ca lúc ẩn lúc hiện, từ trước đến giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Những năm này Hồng các cũng chưa từng có động tác gì, rất bí ẩn. Như thế, Sở ca ca đã sớm cùng Hồng các có sâu xa rồi! Nói không chừng năm đó Sở gia cô cô gả cho người của Hồng các! Hôm nay Sở ca ca cưới Thiếu chủ Hồng các cũng không kỳ lạ.” Lam gia tiểu thư nói.

“A, tiểu nha đầu cũng biết suy đoán đấy. Nhưng cũng không nói chính xác được!” Thương Đình cười cười, nhàn tản nói.

Nghe Thương Đình nói như thế, trong lòng hai vị tiểu cô nương dễ chịu hơn một chút. Nếu Sở gia chủ và Thiếu chủ Hồng các đã sớm quen biết, thì hai người gần nhau, Thiếu chủ Hồng các được Sở ca ca coi trọng, các nàng không có cơ hội, cũng không trách các nàng được. Nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Ba người không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không rời đi.

Khi ba người đang nói chuyện, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã vào nội viện, đi tới chỗ chủ viện.

“Gia chủ!” Thủ vệ ở chủ viện cung kính hành lễ.

Dung Cảnh đáp một tiếng, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hơi thở trang nghiêm trong viện này, hoàn toàn bất đồng nhã viện nơi nàng đặt chân. Bên trong chủ viện có mấy lão giả đứng đó. Trong đó bao gồm Thất bá đi ra ngoài mười dặm đào hoa nghênh đón Dung Cảnh. Nàng suy đoán mấy lão giả này chắc là trưởng bối Sở gia.

“Gia chủ!” Mấy người thấy Dung Cảnh đi tới, vội vàng hành lễ.

Thập đại thế gia bởi vì là vọng tộc nhà cao cửa rộng mấy trăm năm trước, tôn ti nghiêm cẩn. Cho nên mặc dù những người này có thể xưng là trưởng bối của Dung Cảnh, nhưng vẫn tôn trọng hành lễ với Dung Cảnh, rất cung kính.

“Ừ! Ông ngoại ở đây sao?” Dung Cảnh tích chữ như vàng.

“Lão gia chủ ở đây! Biết gia chủ mang theo. . . . . . Mang theo Thiếu chủ Hồng các đến đây. . . . . .” Một gã lão giả tựa hồ không biết xưng hô với Vân Thiển Nguyệt như thế nào, dừng một chút, vẫn gọi là Thiếu chủ Hồng các.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy giọng của hắn thì nhận ra hắn chính là lão giả mở miệng hỏi lúc ở cửa Sở gia nghênh đón Dung Cảnh, nàng nhìn hắn một cái. Mặc dù tuổi có chút lớn, nhưng ánh mắt lão tinh quang nội liễm, người cũng cực kỳ có tinh thần, không hiện vẻ già nua, hiển nhiên nội công thâm hậu.

“Là phu nhân!” Dung Cảnh sửa đúng.

Lão giả vội vàng cúi đầu “Là phu nhân. . . . . . Phu nhân khỏe!”

“Phu nhân khỏe!” Mấy người còn lại cũng nhất tề hành lễ.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt khẽ cong lên, nghĩ tới Dung Cảnh mang thê tử là nàng trở về, động tác này quả nhiên đều dọa sợ mọi người! Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng không mất hòa khí, mỉm cười gật đầu: “Chào mấy vị lão nhân gia, không cần đa lễ!”

“Hôm nay không có việc gì, các thúc bá đều đi nghỉ ngơi đi! Chúng ta đi vào gặp ngoại công!” Ánh mắt Dung Cảnh mới vừa trầm xuống lúc này chứa một tia cười hài lòng, bỏ lại một câu nói, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vào chủ phòng.

Bức rèm che vén lên lại rơi xuống, thân ảnh hai người đã đi vào rồi.

Mấy lão giả liếc mắt nhìn nhau, đều có chút u mê. Sau một lúc lâu, tựa hồ nhất tề bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từng người lắc đầu một cái, mời đến mời đi một phen, rồi nhất tề rời đi. Bọn họ vốn là tới đây chờ trông thấy dung mạo Thiếu chủ Hồng các, nhưng không ngờ nàng tới gặp Lão gia chủ mà vẫn mang theo khăn che mặt. Nhìn bộ dạng bảo hộ của gia chủ, bọn họ cũng không dám thỉnh cầu quá đáng. Hôm nay chỉ có thể thôi rồi! Dù sao chuyện tình Lam gia vào ngày mai đoán chừng cũng không giải quyết trong một ngày được. Gia chủ ắt phải ở lại hai ngày. Sẽ có cơ hội trông thấy đi!

Gian chủ phòng này lớn gấp đôi so với gian phòng kia của mẫu thân Dung Cảnh. Tất cả những đồ trang trí trong phòng , tự nhiên là đồ cổ trân phẩm thượng đẳng. Đáng giá phải nói chính là ngay giữa phòng thả bếp lò khổng lồ tương tự lồng hấp. Phía dưới lồng hấp đốt củi khô, phía trên có hơi nước bốc lên. Không, có lẽ không phải là hơi nước, có thể xưng là mùi rượu. Bởi vì vừa vào phòng, thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.

Một lão giả đầu đầy tóc bạc đang nằm úp sấp trước lồng hấp thêm củi khô vào.

Mặc dù hiện tại là mùa thu, nhưng khí trời vẫn còn nắng nóng, mặc dù trong phòng có củi khô thiêu đốt lồng hấp, vẫn không quá nóng bức, hiển nhiên có liên quan đến đá Hàn Ngọc trải phía dưới lồng hấp. Đem khí nóng thông qua Hàn Ngọc hấp thu vào lòng đất.

Trong phòng chỉ có một mình lão giả, không có thêm người khác, cũng không có tôi tớ tỳ nữ hầu hạ.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ lão giả tóc bạc này là ông ngoại của Dung Cảnh rồi! Thì ra là đang cất rượu.

“Ông ngoại!” Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đưng lại trước lồng hấp khoảng ba thước, ấm giọng hô một tiếng.

Lão giả “Ừ!” Một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên “Mang theo thê tử tới?”

“Dạ!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới từ thê tử thay đổi thành phu nhân, từ phu nhân thay đổi thành thê tử, khó khăn cỡ nào a! Nàng lại rất thích ứng, không đỏ mặt, cũng không tức giơ chân, càng không phản bác, đây không phải là thích ứng quá tốt rồi sao?

“Gọi một tiếng ông ngoại nghe một chút!” Lão giả vẫn không ngẩng đầu lên. Lời này tất nhiên là nói với Vân Thiển Nguyệt.

“Ông ngoại!” Vân Thiển Nguyệt theo lời gọi một tiếng, rất là thuận miệng .

“Ngươi biết cất rượu không?” Từ giọng nói của lão giả không nghe ra hài lòng, cũng không nghe ra không hài lòng, hỏi.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, không đáp hỏi ngược lại: “Biết cất rượu thì thế nào, không biết cất rượu thì thế nào?”

“Biết cất rượu thì chính là cháu dâu ta, không biết cất rượu thì không phải.” Lão giả nói.

“Ngài là tìm tửu nương hay là tìm cháu dâu?” Vân Thiển Nguyệt im lặng. Đây cũng quá trực tiếp đi? Nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh ôn nhuận mỉm cười với nàng, nàng rất muốn nói trước kia hắn đánh giá ngoại công hắn không đầy đủ, cái gì khẩu phật tâm xà cùng rết đen, phải nói là tửu si mới đúng.

“Tiểu nha đầu, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, muốn lừa gạt cũng không được đâu!” Lão giả hừ một tiếng.

“Nói như vậy! Nếu bộ dạng của ngài như thế này được gọi là cất rượu thì cháu không biết.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu “Cháu biết phương pháp cất rượu không giống với ngài.”

Thân thể lão giả đang nằm úp sấp lập tức đứng lên, thoáng cái đã đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Định lực của Vân Thiển Nguyệt tất nhiên rất tốt, không thì đã giật mình rồi. Lúc này mới tinh tường thấy được mặt lão giả. Có lẽ khi còn trẻ là một mỹ nam tử, nhưng hôm nay già rồi, tóc hoa râm, đã có râu ria và hoa râm, giống như gia gia nàng, nhìn không ra có cái gì đẹp hay không. Duy nhất có thể nhìn ra một chút, võ công của lão giả này tất nhiên cực kỳ cao thâm. Một đôi mắt lão tinh quang bắn ra bốn phía, không thấy đục ngầu, hẳn là lão đầu khôn ngoan.

“Ngươi nói ta đây không biết cất rượu? Tiểu nha đầu! Thật ngông cuồng!” Lão giả nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt lộ bên ngoài khăn che mặt. Chẳng những không hòa khí, mà trong mắt còn lộ ra hung quang.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dung Cảnh hình dung không sai, như vậy xem ra thật đúng là giống như rết đen. Nàng gật đầu “Không phải là ngông cuồng, là sự thật. Cháu chưa bao giờ khuyếch đại ưu điểm cùng hiểu biết của mình.”

Một bộ dáng ta đây rất khiêm nhường.

Lão giả hừ một tiếng “Vậy ngươi ủ thử một chút, ủ tốt cho ngươi vượt qua kiểm tra. Ủ không tốt ta sẽ ném ngươi ra khỏi rừng đào!”

“Đường xa mà đến, mệt chết đi được! Không ủ được.” Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh ra.

“Sau khi đến đây, tiểu tử này yêu quý ngươi, để cho ngươi ngủ gần nửa ngày trong phòng. Ngươi còn mệt mỏi?” Hung quang trong mắt lão giả không giảm. Dứt lời, quát Dung Cảnh một tiếng “Ngươi cưng chiều thê tử thành như vậy, không có tiền đồ!”

“Thê tử cưới về đương nhiên là để cưng chiều!” Dung Cảnh cười cười.

“Ngươi cưới sao? Chỉ là cái danh mà thôi. Chớ giả bộ trước mặt ta. Ở kinh thành Thiên Thánh ngươi và tiểu nha đầu này làm chuyện hư hỏng gì còn không gạt được ta.” Lão giả khinh thường hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người đã già, cũng sẽ cải lão hoàn đồng sao? Sao nàng cứ cảm thấy ông ngoại này của Dung Cảnh có chút giống như gia gia của nàng?

“Sớm muộn gì cũng sẽ thú!” Vui vẻ của Dung Cảnh không giảm.

“Ủ rượu! Không ủ được rượu ta không thừa nhận!” Lão giả vung tay áo, ngồi ở ghế thái sư bên cạnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, ý là hỏi, thật muốn ta làm tửu nương sao?

Dung Cảnh cho nàng một ánh mắt nàng xem, không muốn làm tửu nương cũng được, nhưng lão đầu này rất cố chấp, quá mức phiền toái.

Ánh mắt hai người giao nhau, một lát sau, Vân Thiển Nguyệt nhận mệnh cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên nói giao dịch với lão giả: “Chau sẽ không ở chỗ này lao tâm lao lực ủ rượu cho ngài, cháu rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Nhưng có thể cho ngài phương pháp ủ rượu ngon. Nếu như ngài không cần phương pháp này, cháu vì Dung Cảnh, cũng có thể ủ. Nhưng chắc chắn cháu sẽ không để cho ngài biết cháu dùng biện pháp gì, mặc dù ngài nhìn tận mắt, cháu không nói phương pháp cho ngài, ngài cũng không ủ ra loại rượu giống cháu. Muốn cháu tự mình động thủ, thì chỉ một lần, ngài nhất định có thể uống rượu cháu ủ. Nhưng không cần cháu tự mình động thủ, muốn phương pháp ủ rượu, sau này chỉ cần ngài sống lâu một ngày, là có thể uống nhiều ngày. Ngài chọn một đi.”

“Tiểu nha đầu, còn dám nói điều kiện!” Lão giả giận dữ “Ngươi chưa từng học qua tôn kính trưởng lão sao?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Chưa từng học!”

“Thê tử tứ chi không chăm chỉ, ngũ cốc chẳng phân biệt được, ngươi cũng muốn thú? Khiến lão đầu tử ta mất mặt!” Lão giả chuyển hướng sang Dung Cảnh.

“Cả đời này chính là nàng rồi, cũng không còn biện pháp, ngài thử bao dung nàng một chút đi!” Dung Cảnh tựa hồ rất bất đắc dĩ nói.

“Không có tiền đồ! Thật không có tiền đồ!” Lão giả tức giận, đưa tay chỉ vào Dung Cảnh, dường như rất phẫn nộ, chỉ chốc lát, bỗng nhiên động tác tay thay đổi, ngoắc với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, tới đây viết phương pháp ủ rượu!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui vẻ, nhẹ nhàng thẳng bước đi qua.

Dung Cảnh tất nhiên cũng đi theo tới. Nhưng mà hắn mới vừa đi hai bước, lão giả vung bàn tay lên, không chút khách khí đánh hắn một chưởng, chưởng phong bén nhọn, giống như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển), nửa điểm cũng không nhường, Dung Cảnh nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng thân thể vẫn bị bức lui trở về tại chỗ.

“Đứng chờ ở nơi đó!” Lão giả thu tay lại, ra lệnh.

Dung Cảnh đưa tay xoa bóp trán, thật thông minh đứng ở đó không hề động đậy nữa.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, trong lòng buồn cười, nghĩ tới hắn ở trước mặt Lão vương gia Vinh vương phủ cũng không quy củ như thế đi? Xem ra hắn rất kính trọng ngoại công này.

“Viết!” Lão giả chỉ chỉ giấy bút trên bàn.

Giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt có chút cảm tạ kiếp trước nàng hứng thú rộng khắp, từng đi qua nhà máy rượu khảo sát. Cho nên đối với việc cất rượu mặc dù không tự mình động thủ, nhưng vẫn thuộc làu lý thuyết. Nàng gật đầu một cái, nâng bút, dùng bút pháp hiện tại viết kỹ thuật ủ rượu, viết soàn soạt một phương pháp ủ rượu. Từ thiết bị, đến vật liệu, đến trình tự, rất rõ ràng vừa xem đã hiểu ngay.

Lão giả nhìn chằm chằm nét bút của Vân Thiển Nguyệt, nét mặt già nua từ đầu đến cuối không có gì thay đổi.

Ước chừng dùng thời gian một nén nhang, Vân Thiển Nguyệt viết xong, để bút xuống, rõ ràng thấy hào quang trong mắt lão giả, nàng cười ngọt ngào với lão giả: “Ông ngoại, thế này ông có hài lòng không?”

Lão giả cũng không ngẩng đầu lên, khoát khoát tay: “Các ngươi có thể cút!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, thế là xong rồi hả? Vượt qua kiểm tra rồi? Cực khổ một phen chỉ được một chữ cút.

“Làm sao? Không muốn đi? Chờ ta mời đi ra ngoài?” Lão giả thấy Vân Thiển Nguyệt bất động, rốt cục ngẩng đầu lên lườm nàng một cái.

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực, lão đầu này, làm cho nàng rất muốn nhổ râu mép của ông, nhưng luận võ công mà nói, nàng không thể thành công! Nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của lão đầu này.

“Ông ngoại! Hình như ngài đã quên một việc?” Dung Cảnh nhắc nhở.

“Chuyện gì?” Ánh mắt lão giả dừng trên phương pháp ủ rượu, không dời mắt.

“Cho cháu dâu ngài lễ ra mắt!” Môi mỏng Dung Cảnh khẽ mở.

Lão giả sờ tay vào ngực, lấy ra một tờ giấy, cũng không thèm nhìn tới ném cho Vân Thiển Nguyệt “Cho ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm lấy, nghĩ tới một tờ giấy rách đã muốn đuổi nàng đi rồi? Lễ này cũng quá nhẹ đi!

“Đi thôi!” Dung Cảnh nhìn tờ giấy trong tay Vân Thiển Nguyệt một cái, mặt mày tựa hồ lộ ra nụ cười, mỉm cười xoay người.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới trong tay lão giả tất nhiên sẽ không chỉ là một tờ giấy rách, liền nói tạ ơn: “Cám ơn ông ngoại!” Dứt lời, cũng xoay người.

Lão giả hừ một tiếng “Xú tiểu tử nhớ thương đúng là cái này! Nếu không ngươi cho rằng hắn sẽ dẫn ngươi tới để chịu tức giận của ta? Đồ xấu xa, khuê nữ ta năm đó cũng không có tâm nhãn nhiều như vậy, cái tâm nhãn này đều là di truyền từ Vinh Vương phủ.”

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Lão giả khoát khoát tay với nàng: “Đi nhanh lên! Đừng quấy rầy ta ủ rượu!”

Vân Thiển Nguyệt xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Dung Cảnh đã ra khỏi cửa phòng, nàng nhét tờ giấy vào trong tay áo, bước chân nhẹ nhàng đuổi theo. Đi tới cửa, thấy Dung Cảnh trường thân ngọc lập đứng ở trên bậc thang, cẩm bào màu đen như đêm tối trên bầu trời, tuấn tú sắc bén. Nàng dừng chân, đưa tay vòng vào tay hắn, cười hỏi: “Thứ gì khiến chàng thương nhớ như vậy?”

“Trở về nhìn sẽ biết!” Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ trên bầu trời, cười với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, dù sao giấy ở trong tay áo nàng, cũng không hỏi nữa. Đi theo Dung Cảnh ra khỏi viện này.

Đi tới cửa viện, Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy Thương Đình cùng hai tiểu cô nương kia chưa đi, hiển nhiên là chờ bọn họ đi ra ngoài. Ánh mắt nàng lóe lóe, nghĩ tới mới vừa rồi hắn đã nhìn dung mạo của mình rồi, nên không bị hắn nhận ra mới đúng.

“Sở ca ca!” Lúc này giọng nói của hai tiểu cô nương thấp hơn rất nhiều, có chút khiếp nhược.

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, giọng nói có chút lãnh liệt.

Sắc mặt hai tiểu cô nương buồn bã, đi tới nói xin lỗi với Dung Cảnh: “Sở ca ca, thật xin lỗi, mới vừa là bọn muội vô lễ!”

Đây là tiền binh hậu lễ sao? Vân Thiển Nguyệt cảm giác được hai tiểu cô nương này rất thú vị. Hoặc là thật thanh thuần, hoặc là rất không cam tâm.

“Chỉ một lần này!” Giọng nói của Dung Cảnh vẫn lạnh lùng.

“Dạ!” Hai người nhất tề gật đầu.

“Sở gia chủ đúng là không hiểu được thương hương tiếc ngọc, hay là đều dùng thương hương tiếc ngọc trên người Thiếu chủ Hồng các rồi?” Thương Đình cười hỏi. Phảng phất chật vật lúc trước ở cửa viện do bị Vân Thiển Nguyệt dùng linh lực tập kích không còn tồn tại.

“Thương Thiếu chủ còn chưa chơi đủ sao?” Ánh mắt Dung Cảnh bén nhọn nhìn Thương Đình một cái.

“Có chút!” Thương Đình thẳng thừa nhận không kiêng kỵ.

“Thật xin lỗi, mặc dù phu nhân ta muốn chơi, cũng là phải xem người đó có đáng để nàng xuất thủ hay không. Hiển nhiên, mới vừa rồi Thương Thiếu chủ không đạt tiêu chuẩn.” Dung Cảnh bỏ lại một câu nói, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt cất bước rời đi.

“Vân Thiển Nguyệt!” Thương Đình bỗng nhiên hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất không nghe thấy, đi theo Dung Cảnh nhắm mắt theo đuôi, ngay cả dấu chân cũng không biến hóa.

“Thương ca ca, ai là Vân Thiển Nguyệt?” Hoa gia tiểu thư nghi ngờ hỏi.

“Là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ ở kinh thành Thiên Thánh sao?” Lam gia tiểu thư cũng hỏi.

Thương Đình không nói, nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thiển Nguyệt, chân mày vắt thật sâu, một đôi mắt phượng sâu thẳm khó dò. Chốc lát, hắn vừa muốn tra lời hai người, chỉ nghe phía trước truyền đến giọng nói lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt, trong đó còn có chút chán ghét: “Tử Quy, có phải đầu óc Thương Thiếu chủ này có vấn đề hay không?”

“Ừ, chắc là vậy, đừng để ý tới người không liên quan.” Mặc dù giọng nói của Dung Cảnh lạnh lùng, nhưng không khó nghe ra có một tia ôn nhu.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt nhu hòa đáp một tiếng.

Ngay sau đó, hai thân hình đi qua góc tường, chặn lại thân hình.

Sắc mặt Thương Đình thay đổi mấy lần, mười hai cốt ngọc phiến trong tay bị hắn nắm kẽo kẹt vang lên. Môi mỏng của hắn mím thành một đường, hơi thở có thể đóng băng ba thước quanh thân.

“Thương ca ca!” Hai tiểu cô nương có chút sợ nhìn hắn, hiển nhiên cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn biến sắc như thế.

Thương Đình rút lui lạnh lẽo trên người, nhẹ nhàng vung tay áo, nhìn hai người: “Sắc trời đã muộn, hai muội về nhà đi! Sở Dung không thích hợp với các muội, không nên suy nghĩ nữa.” Dứt lời, hắn cất bước đi về phía Lam gia.

Hai tiểu cô nương không nói thêm gì nữa, cắn môi nhìn hắn rời đi. Thân ảnh Thương Đình đi xa, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ảm đạm xoay người rời đi. Qua một phen dây dưa hôm nay, các nàng cũng rõ ràng trong mắt người nọ căn bản không có các nàng. Mà Thiếu chủ Hồng các rất lợi hại, ngay cả cao thủ như Thương ca ca cũng không đối phó được nàng ta. Các nàng lại càng không có bản lãnh thắng nàng ta.

Tinh thần chán nản, tâm hồn thiếu nữ bị tổn thương.

Trở lại viện đặt chân trước kia, một gã nam tử canh cửa nói khẽ với Dung Cảnh: “Gia chủ, Phong gia chủ tới!”

Phong Tẫn? Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại.

“Người đâu?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi.

“Phong gia chủ ở tiền sảnh! Ngài đã thông báo, nếu là hắn, thì mời đến tiền thính.” Người nọ thấp giọng nói.

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía tiền sảnh.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng nói cho Phong Tẫn đến, nhưng chưa nói lấy thân phận gì. Hôm nay nếu hắn chờ ở chỗ này, hiển nhiên Dung Cảnh thông báo cho hắn. Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh một cái, cũng không nói chuyện.

Hai người tới tiền thính, xuyên qua bức rèm che, Vân Thiển Nguyệt thấy được nam tử bên trong ngồi nghiêng trên ghế nhàm chán chơi ngọc bội. Nàng nghĩ đã bao lâu chưa gặp Phong Tẫn rồi? Thật ra thì thời gian cũng không dài, nhưng giống như là qua rất lâu. Phong Tẫn hình như gầy hơn rất nhiều, nhưng bản tính và tính nết vẫn không đổi. Vẫn giống như nàng ngồi không giống ngồi, đứng không giống đứng. Đều nói vật họp theo loài. Từ nhỏ Phong Tẫn và nàng lớn lên cùng nhau, có rất nhiều điểm giống nhau.

Nghe được tiếng bước chân, Phong Tẫn ngẩng đầu nhìn ra phía cửa ra vào, khi thấy hai người tựa hồ ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó bĩu môi.

“Vẻ mặt của ngươi là gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được mở miệng.

“Bỗng nhiên nghĩ tới câu chuyện mặc áo lót mà lần trước ngươi kể cho ta.” Phong Tẫn nói.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút, nhớ tới nàng nói cho hắn tiểu phẩm kia. Hắn đây là mượn cái tiểu phẩm kia châm chọc nàng mặc áo lót đây mà, nàng buông cánh tay Dung Cảnh ra, mấy bước đi tới trước mặt hắn, nhấc chân đá đá hắn: “Gọi tỷ tỷ!”

“Ngươi có bản lãnh nhiều hơn mấy tuổi, ta liền gọi!” Phong Tẫn liếc xéo nàng.

“Tiểu hài tử chết tiệt, đã làm Phong gia chủ rồi, một chút cũng không thay đổi.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.

“Ngươi đã làm thê tử Sở gia chủ, không phải là cũng không thay đổi?” Phong Tẫn lành lạnh nói: “Ta thế nhưng không biết, Sở gia chủ thật bản lĩnh. Khi nào không có tam môi lục sính, không tốn kiệu qua môn, không có mũ phượng khăn quàng, không có rượu mừng hỉ yến, đã thú được nữ nhân trong tim ta?”

Khóe mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, ai là nữ nhân trong tim hắn?

Dung Cảnh đi tới ngồi ở trên ghế, duỗi tay lôi Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, tự nhiên vòng qua hông nàng, để nàng ngồi trên đùi hắn, lười biếng nhìn Phong Tẫn: “Không có sớm muộn gì cũng sẽ có, nữ nhân trong tim ngươi hiện tại đang ở trong ngực ta, không muốn thiếu tay thiếu chân thì thông minh chút đi.”

Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Dung Cảnh, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta muốn ăn kem ly!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, đã qua bao lâu rồi mà hắn vẫn còn nhớ chuyện này?

“Muốn sai sử nữ nhân của ta làm việc, phải xuất ra chút thành ý. Phong gia chủ, chẳng lẽ lão gia chủ nhà ngươi không dạy cho ngươi điều này?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Ta và nàng từng tuy hai mà một, đắp chung một chăn, uống qua một cái chén nước, Sở gia chủ, ngươi để cho ta nói tỉ mỉ giao tình giữa ta và nàng sao?” Phong Tẫn đắc ý nhìn Dung Cảnh.

Ánh mắt Dung Cảnh chợt trầm xuống, bỗng nhiên xuất thủ về phía Phong Tẫn, Phong Tẫn bày ra vẻ mặt ta không sợ ngươi.

Vân Thiển Nguyệt thấy chiến hỏa sắp thiêu cháy, không khỏi tai họa cho cá nhỏ là nàng này, vội vàng đưa tay ngăn cản Dung Cảnh, trừng mắt liếc Phong Tẫn: “Chuyện tám trăm năm trước rồi! Nói chính sự, nếu không không có kem ly ăn.”

Phong Tẫn bĩu môi, có chút ghen tức nói “Còn chưa gả cho hắn đã che chở! Đừng coi mình thật là Sở phu nhân.”

“Tiểu tử chết tiệc, ngươi thật sự muốn thiếu tay gãy chân có phải không?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt với Phong Tẫn: “Không nói chính sự thì nhanh trở về nhà ngươi đi! Ta rất mệt mỏi! Không có thời gian tán gẫu với ngươi.”

Phong Tẫn hừ một tiếng, chuyển hướng sang Dung Cảnh “Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Nhanh lên một chút! Làm như ta nguyện ý ở nơi này đợi ngươi?”

Dung Cảnh mạn bất kinh tâm nhìn Phong Tẫn, thu hồi tầm mắt nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mang thứ lúc nãy ông ngoại đưa cho nàng ra xem một chút!”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức đưa tay vào trong tay áo, lấy tờ giấy kia mở ra, vừa nhìn ánh mắt nàng lập tức sáng ngời “Lại là bản đồ bố trí trận pháp đầm rồng hang hổ?”

“Ừ!” Sắc mặt Dung Cảnh ấm áp “Đúng theo như lời ông ngoại nói, nếu không tại sao ta lại dẫn nàng đi chịu tức giận của ông?”

“Tức giận này nhận được không thiệt thòi!” Vân Thiển Nguyệt hớn hở cười.

“Đừng cao hứng quá sớm, cái này chỉ là bản đồ bố trí đầm rồng hang hổ. Từ xưa tới nay trận đầm rồng hang hổ không có phương pháp phá giải, hữu khứ vô hồi. Chúng ta phải nắm chặt thời gian nghiên cứu ra phương pháp phá giải.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đẩy Dung Cảnh ra, từ trong lồng ngực của hắn đi ra ngoài, ngồi ở một bên ghế, nhìn kỹ bản đồ bố trí.

Phong Tẫn nghe vậy cũng lập tức đứng dậy, bu lại, ngồi ở bên kia ghế Vân Thiển Nguyệt nhìn.

Dung Cảnh cũng nhìn bản đồ bố trí.

Ba người đều không nói thêm gì nữa, ba ánh mắt nhất nhất quét qua từng phân đoạn trên bản đồ bố trí. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Nhìn hồi lâu, Phong Tẫn ngẩng đầu, vẻ mặt mê hoặc mà phẫn hận nói: “Cái đồ hư hỏng gì thế này, cái gì cũng không nhìn ra. Vòng vòng đan xen, chỗ nút thắt đều là nút chết. Làm gì có giải pháp nào? Ta thấy không cần gọi trận đầm rồng hang hổ, cứ gọi là trận hữu khứ vô hồi là được rồi.”

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện, đều có suy nghĩ của riêng mình.

Phong Tẫn không thấy ai tiếp lời, thì cúi đầu một lần nữa, tiếp tục xem.

Lại qua hồi lâu, Phong Tẫn buông tha “Ta thấy chúng ta nên nghĩ biện pháp khác ngăn cản Nam Lăng Duệ đừng để cho hắn tiến vào! Đây căn bản là không có phương pháp phá giải. Ta không hiểu, biết rất rõ ràng Lam Y tính toán hắn, hắn có bệnh mới đáp ứng. Ngu xuẩn!”

“Trong mắt ngươi Lam Y là cỏ dại, hiện tại ở trong mắt Nam Lăng Duệ là bảo bối. Ai kêu hắn thích đây!” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, lắc lắc đầu nói với Phong Tẫn: “Dạ Thiên Dật đại biểu hoàng thất Thiên Thánh đến đây chứng kiến, mà Nam Lương lại chiêu cáo thiên hạ. Hắn không còn đường lui, đầm rồng hang hổ trận này không xông cũng phải xông.”

“Vậy làm sao bây giờ? Trăm ngàn năm, mọi người đều biết là tử trận, khó giải. Chẳng lẽ ngươi có thể giải ra?” Phong Tẫn cau mày.

“Ta tin tưởng không có trận pháp nào không phá giải được. Chỉ là chúng ta chưa tìm được phương pháp mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Phong Tẫn buông tay, nhìn Dung Cảnh, thấy hắn vẫn trầm tư, hắn ta nói “Như vậy để cho ta nhìn xem trí thông minh của hai vị! Rốt cuộc có thể nghĩ ra biện pháp phá giải hay không.” Hắn bày ra vẻ mặt ta rất chờ mong.

“Đáng tiếc, lúc đầu vội vội vàng vàng muốn đi, chỉ học được linh thuật, quên lĩnh giáo phụ thân cái đầm rồng hang hổ trận này rồi!” Vân Thiển Nguyệt bất giác nói.

“Cái gì là linh thuật?” Phong Tẫn nghi ngờ.

“Chính là một loại thuật rất huyễn hoặc, rất thần kỳ, rất hư không. Ngươi có muốn mở mang kiến thức hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại không nhịn được muốn hiến vật quý. Nàng dứt lời, thấy Dung Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, cổ nàng co rụt lại, sắc mặt có chút ngượng ngùng nhìn hắn: “Ta chỉ nói một chút thôi! Đã đáp ứng chàng rồi mà!”

Dung Cảnh cúi đầu, tiếp tục nhìn vào trận đồ.

Phong Tẫn khinh thường nhìn bộ dáng rùa đen rút đầu của Vân Thiển Nguyệt: “Từ khi nào ngươi sợ hắn như vậy rồi? Làm sao càng ngày càng không có tiền đồ vậy?”

“Ta là yêu hắn! Yêu đến không muốn hắn tức giận! Cái gì gọi là sợ?” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với Phong Tẫn, tức giận nói.

Phong Tẫn vừa muốn nói nữa, Dung Cảnh bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Lặp lại những lời nàng vừa nói lần nữa.”

“Nói cái gì? Ta đáp ứng lời của chàng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Không phải là, câu trước.” Dung Cảnh nói.

“Ừ, chính là một loại thuật rất huyễn hoặc, rất thần kỳ, rất hư không. Câu này?” Vân Thiển Nguyệt thử dò xét hỏi.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, trong nháy mắt ánh mắt như toát ra ánh sáng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng gõ mặt bàn, mặt nạ màu bạc chói sáng. Giây lát sau, hắn chợt nói: “Rốt cục ta đã hiểu vì sao Duyên thúc thúc biết rất rõ linh thuật không nên học, nhưng còn đáp ứng dạy cho nàng. Thì ra huyền cơ là ở chỗ này.”

“Huyền cơ gì?” Vân Thiển Nguyệt chợt lóe linh quang, vừa nghĩ ra cái gì, nhưng quá nhanh, không bắt được.

“Hư chính là thật, thật chính là hư. Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là giả.” Dung Cảnh bỗng nhiên giương môi cười cười, ném bản vẽ trong tay “Đầm rồng hang hổ trận cũng chỉ như thế mà thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui