Hoàn Khố Thế Tử Phi

Ba tiếng “Ta nguyện ý” này không có nửa phần do dự cùng suy nghĩ nào. Âm vang có lực, bất cứ người nào nghe được cũng không chút nào hoài nghi quyết tâm của nàng.

Ánh mắt của Dạ Thiên Dục sáng ngời, mạnh mẽ xoay người, dường như mới phát hiện Triệu Khả Hạm đến, vội vàng vui mừng nghênh đón.

Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt, đuổi theo thân ảnh Dạ Thiên Dục đi xem Triệu Khả Hạm.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới từ xưa đều là nữ tử si tình nam nhân phụ lòng, chỉ mong Dạ Thiên Dục này có thể sống được lâu một chút, chỉ mong Triệu Khả Hạm này không hối hận. Nàng cũng chậm rãi xoay người nhìn lại phía sau.

Từ sau lễ cầu Chức Nữ ở cửa thành bắc gặp mặt Triệu Khả Hạm một lần ra thì qua khoảng thời gian dài như vậy Vân Thiển Nguyệt mới thấy Triệu Khả Hạm lần thứ hai. Lúc nàng vừa mới tiến vào, đoàn người Lục công chúa trên yến tiệc không nhìn thấy nàng, chắc là mới vừa tới đến, tìm tới nơi này. Nữ tử này gầy hơn rất nhiều so với hôm ở lễ cầu Chức Nữ, trước kia nàng có vóc dáng mạnh mẽ hơn những nữ tử bình thường, nhưng hôm nay gầy yếu đến độ cần người hầu nâng đỡ, tuy vậy anh khí giữa lông mày vẫn còn, vẫn không làm mất đi khí khái tướng môn hổ nữ.

Không thể không nói ánh mắt Dạ Thiên Dục không tệ. Trong các nữ tử ở kinh thành, có thể khiến nàng xem trọng, trừ Thất công chúa ra, cũng chỉ có Triệu Khả Hạm này. Nàng có chút hảo cảm với thiếu nữ này.

“Hạm Nhi, sao bây giờ nàng mới đến?” Dạ Thiên Dục tiến lên, nắm lấy tay ôn nhu mềm mại của Triệu Khả Hạm, giọng nói cực kỳ ôn nhu.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi co rút, lúc nàng nghe giọng nói ôn nhu của Dung Cảnh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng nghe giọng nói ôn nhu này của Dạ Thiên Dục, sao lại cảm giác cả người nổi da gà khó chịu? Có lẽ là theo câu nói kia, tâm thích người, mọi việc đều theo tâm, tâm không thích người, mọi việc đều không thích. Nàng nhìn Triệu Khả Hạm, thế nhưng thấy hiển nhiên nàng ta cực kỳ hưởng thụ, trong bụng cảm thán, còn có một câu là, ta thấy là thạch tín, ngươi thấy là mật đường. Nàng thấy thạch tín, hiển nhiên vị Triệu tiểu thư này thấy đó là mật đường.

“Buổi sáng ta thức dậy trễ, rồi mới tới đây. Sau khi đến không thấy chàng, lại nghe quản gia nói chàng đang ở hậu viện, ta liền tìm tới.” Triệu Khả Hạm tùy ý để Dạ Thiên Dục nắm tay, mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng cùng xinh đẹp, thấp giọng nói.

“Thì ra là như vậy! Không muộn, nàng đã đến là tốt rồi.” Dạ Thiên Dục yêu thương nhéo bàn tay trong tay hắn nhiều hơn một lớp các vết chai sần do múa đao lộng kiếm so với nữ tử bình thường, dắt nàng ta đi về phía Vân Thiển Nguyệt và Dạ Thiên Khuynh.

Hai người Vân Thiển Nguyệt và Dạ Thiên Khuynh đều ngồi bất động, nhìn hai người đến gần.

“Đây là nhị ca, đây là Nguyệt muội muội, không cần ta giới thiệu với nàng đi? Đều là người mình.” Dạ Thiên Dục nói với Triệu Khả Hạm.

Triệu Khả Hạm đỏ mặt nhìn hai người, nhẹ nhàng bước qua, vô cùng thẹn thùng, nhưng là trong giọng nói thẹn thùng nhiều hơn một tia lanh lẹ, chào hai người: “Nhị hoàng tử, Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Nếu là người mình, thì cứ giống Thiên Dục gọi ta là Nhị ca là được rồi.” Dạ Thiên Khuynh hòa khí cười một tiếng.

“Ta cho tới bây giờ cũng không coi Dạ Thiên Dục là ca ca, nhưng Triệu tiểu thư có thể cùng hắn gọi ta một tiếng Nguyệt muội muội.” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Triệu Khả Hạm hòa khí cười cười nói.

“Nhị ca, Nguyệt muội muội!” Triệu Khả Hạm nghe vậy sắc mặt càng trở nên hồng, cúi đầu, biết nghe lời hô một tiếng.

Dạ Thiên Dục đắc ý trong lòng, lôi kéo Triệu Khả Hạm ngồi xuống, mặc dù hai người ngồi xuống, nhưng tay vẫn không buông ra.

Triệu Khả Hạm có chút xấu hổ như khi con dâu gặp cha mẹ chồng, nhưng nàng hiển nhiên là nữ tử có tâm địa ngay thẳng, mặc dù ngượng ngùng, cũng là ngượng ngùng một cách tự nhiên.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá Triệu Khả Hạm, nhìn chằm chằm vào người ta, cảm thấy mỹ nhân như hoa, ngượng ngùng mây tía, bạc như khinh sa, hồng như yên hà. Cái này xác thực không phải là không có đạo lý, tuyệt đối là phong cảnh đẹp nhất thế gian, trong chốc lát thưởng thức không tính là quá đẹp nhưng mỹ nhân thẹn thùng vừa có một phong vị khác vừa có một phen dưỡng mắt.

“Nguyệt muội muội, nếu muội không phải là nữ tử, thì hôm nay ta phải cho Hạm Nhi đeo khăn che mặt đấy.” Dạ Thiên Dục một tay nắm tay Triệu Khả Hạm một tay quơ quơ ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Triệu Khả Hạm vốn rất nhanh nhẹn phóng khoáng, nhưng bị Vân Thiển Nguyệt nhìn chăm chú như vậy, vẫn khiến cho vẻ mặt đầy thẹn thùng. Nàng giương sóng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại trách Dạ Thiên Dục một câu, thấp giọng nói: “Sao ta phải dùng tới khăn che mặt? Cảnh thế tử mới nên đeo cái đó nhất.”

Dạ Thiên Dục nghe vậy cười ha hả, “Nói đúng! Cảnh thế tử mới nên đeo cái đó nhất. Hôm nay Cảnh thế tử không có ở đây, nếu ở đây ánh mắt Nguyệt muội muội mới sẽ không nhìn nàng, chỉ cần Cảnh thế tử ở, nàng liền giống như bị câu hồn vậy.”

Dạ Thiên Khuynh nghe vậy cũng cười lên tiếng.

Triệu Khả Hạm cũng cười theo, tiếng cười của nàng rất thanh thúy.

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt từ trên mặt Triệu Khả Hạm, lặng yên nhìn bầu trời một cái, không nghĩ tới Triệu Khả Hạm này cũng là một nữ tử hài hước. Lát sau, nàng lần nữa kéo tầm mắt về, cười khoát tay nói: “Nhìn Dung Cảnh đã nhiều nên mệt nhọc, nhìn Triệu tiểu thư mới là mới mẻ.”

Triệu Khả Hạm ngừng cười, lại bắt đầu đỏ mặt.

Dạ Thiên Dục trợn trắng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhắc nhở nàng: “Nguyệt muội muội, muội phải cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu như bị Cảnh thế tử nghe được, những ngày an nhàn của muội sẽ sớm hết đấy.”

Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nói với Dạ Thiên Dục: “Hiện tại mới là những ngày an nhàn của huynh, những ngày an nhàn của ta còn rất xa!”

“Nhị ca, huynh nghe giọng điệu của Nguyệt muội muội này, có phải giống như tràn đầy sự trách móc hay không?” Dạ Thiên Dục hỏi Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Khuynh mỉm cười không nói, hắn lại chuyển hướng sang Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Nếu không các ngươi cũng thử một chút? Chúng ta hôm nay cùng nhau…… gạo nấu thành cơm?”

Triệu Khả Hạm đứng vọt dậy ngay cả cổ đều đỏ.

“Ta cũng muốn đấy, tiếc là thời cơ không giúp ta.” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, mặt không đỏ, thở không gấp nói: “Các ngươi tới trước đi, chúng ta theo sau. Mau chóng hoàn thành việc này.”

Dạ Thiên Dục vốn cho là cũng có thể thấy Vân Thiển Nguyệt xấu hổ không chống đỡ được sự trêu đùa của hắn, nâng chung trà lên đang đưa về phía miệng, không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt nói một câu như vậy , hắn”Phốc” một tiếng, một ngụm trà liền phun ra ngoài, mãnh liệt ho khan.

Triệu Khả Hạm cả kinh, vội vàng móc khăn quyên ra vừa lau mặt vừa đấm lưng cho hắn.

Vân Thiển Nguyệt hâm mộ nhìn, đều nói khó khăn nhất là hưởng thụ ân tình của mỹ nhân, Dạ Thiên Dục tên tiểu tử này vẫn bất âm bất dương, khó có được nữ nhân khăng khăng một mực với hắn như thế, thật là phúc khí. So sánh với Dạ Thiên Khuynh, những nữ tử trước kia coi trọng đều là ngôi vị thái tử của Dạ Thiên Khuynh, hôm nay Dạ Thiên Khuynh bị phế truất ngôi vị thái tử, tịch thu phủ thái tử.Từ thái tử xuống hoàng tử, khiến những thứ phấn hồng kia cũng ngã đến vô ảnh vô tung. Bao gồm tiểu quận chúa Lãnh Sơ Li Hiếu thân vương phủ cùng với Dung Linh Lan Nhị tiểu thư của Vinh Vương phủ. Sau lại có một Tần Ngọc Ngưng, vào ngày đại hôn không biết kết cuộc ra sao, Dạ Thiên Khuynh bị ám sát, mặc dù giận dữ, nhưng không có đi phủ Thừa Tướng thoái hôn, hôm nay cứ tạm thời gút mắc như vậy. Về điểm này, hắn không bằng Dạ Thiên Dục. Ít nhất Dạ Thiên Dục có một người toàn tâm toàn ý với mình.

Dạ Thiên Khuynh nhìn hai người, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt dần mất đi.

Ho hồi lâu, Dạ Thiên Dục mới dừng lại được, trước tiên hắn ôn nhu nói với Triệu Khả Hạm một tiếng “Hạm Nhi cực khổ!” Sau, lại đưa tay chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt muội muội, muội…… muội lẽ nào không phải nữ nhân?”

“Trẻ nhỏ dễ bị gạt, không thể giả được.” Vân Thiển Nguyệt phun ra tám chữ.

“Muội thật không giống nữ nhân, cũng chỉ có nam nhân kia mới có thể chịu được muội.” Dạ Thiên Dục căm phẫn một tiếng.

“Phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu nam nữ, lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông. Lại không phải là chuyện gì không thể thấy, chuyện bé xé ra to.” Vân Thiển Nguyệt khinh thường nhìn Dạ Thiên Dục, lười biếng đứng dậy, “Hiện tại thời gian vừa lúc, ta đi phía trước giúp huynh chào hỏi tân khách, các ngươi hồng la trướng noãn, tranh thủ thời gian một đêm xuân phong đi!”

Lúc này Triệu Khả Hạm thật sự biết da mặt mình không địch lại Vân Thiển Nguyệt, xấu hổ đến ngay cả lụa đỏ cũng không nâng đỡ nổi rồi.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy hôm nay nàng đã đốt lửa rồi, liền xoay người muốn đi.

“Nguyệt muội muội, ta với muội cùng đi Tiền viện chào hỏi tân khách.” Dạ Thiên Khuynh cũng đứng lên.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi hai bước, lại quay đầu hỏi Dạ Thiên Dục: “Lê Hoa Bạch ở nơi nào?”

“Nếu không phải biết trong tay muội có rượu còn ngon hơn Lê Hoa Bạch, ta còn tưởng rằng muội bị Lê Hoa Bạch của ta câu dẫn đến nghiện rượu rồi.” Dạ Thiên Dục buồn cười nói: “Ở trong hầm rượu, muội biết chỗ, tự mình đi lấy đi!”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, xuống khỏi đình nghỉ mát Bích Thụ Quỳnh Hoa, đi về phía hầm rượu.

Dạ Thiên Khuynh cũng ra khỏi đình nghỉ mát, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Hai người một trước một sau, hai thân ảnh chồng chất lên nhau.

Dạ Thiên Dục nhìn hai người đi xa, thu nụ cười lại, chậm rãi nói: “Nếu không phải Nhị ca vàng thau lẫn lộn, có lẽ Nguyệt muội muội…… Sai lầm rồi, hẳn không phải là như vậy, dù cho Nhị ca không vàng thau lẫn lộn, hắn cũng không sánh bằng Dung Cảnh, ai cũng không sánh bằng Dung Cảnh……”

Triệu Khả Hạm vẫn đang cúi đầu liền ngẩng lên, nhìn về phía thân ảnh Dạ Thiên Khuynh và Vân Thiển Nguyệt rời đi .

“Nàng cảm thấy Nguyệt muội muội là người như thế nào?” Dạ Thiên Dục thu hồi tầm mắt hỏi Triệu Khả Hạm.

Trên mặt Triệu Khả Hạm vẫn chưa hết đỏ, dường như suy nghĩ một chút, một lát sau lại lắc đầu, “Nhìn không thấu nàng, không đánh giá được.”

Dạ Thiên Dục chợt cười to, tiếng cười vui vẻ.

Triệu Khả Hạm dường như bị Dạ Thiên Dục cười làm cho bối rối, có chút sững sờ nhìn hắn.

“Nàng nhìn không thấu nàng cũng đúng, chúng ta ai cũng không nhìn thấu nàng, có lẽ có thể nhìn thấu nàng, chỉ có người kia mà thôi. Không phải bởi vì chúng ta không hiểu, mà là nàng ở trước mặt của chúng ta không để cho chúng ta có cơ hội hiểu. Nàng ở trước mặt Dung Cảnh, cùng với ở trước mặt của chúng ta dường như là hai người khác nhau.” Dạ Thiên Dục ngừng cười, trong giọng nói mơ hồ lộ ra cảm xúc khó hiểu.

Triệu Khả Hạm nhìn Dạ Thiên Dục, trong lòng căng thẳng, “Ta hiểu rõ rất nhiều người ngưỡng mộ trong lòng với Thiển Nguyệt tiểu thư, mặc dù trước kia nàng ngang ngược càn rỡ, thời điểm tiếng xấu rõ ràng, vẫn có rất nhiều người thích nàng. Có phải chàng cũng vậy hay không……”

“Nhiều người hơn nữa, cũng không bao gồm ta. Hạm Nhi khẩn trương cái gì?” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cười cười, cảm xúc trong mắt cũng tản đi, khom người chặn ngang ôm lấy Triệu Khả Hạm, thấp giọng ôn nhu nói với nàng: “Ta thưởng thức Nguyệt muội muội sống được tùy ý mà thôi. Nàng ấy đặc biệt, khác loại, không giống tất cả nữ tử trong thiên hạ, nhưng ta sẽ không có tâm tư gì khác với muội ấy. Nàng yên tâm đi.”

Triệu Khả Hạm nghe vậy sắc mặt khẩn trương quả nhiên buông lỏng, không phải là nàng thích nghe lời hay, mà là trực giác tin tưởng, bởi vì nàng biết mấy tháng trước hoàng thượng muốn chỉ hôn Vân Thiển Nguyệt cho Dạ Thiên Dục, đã bị hắn cự tuyệt. Bất kể lúc ấy hoàng thượng là vui đùa, hay là thử dò xét, hoặc là như thế nào, tóm lại nếu thật sự có tâm tư, cơ hội gần ngay trước mắt, không mấy người có thể cự tuyệt. Hôm nay hắn nói thành khẩn, nói rõ thật sự không có tâm tư, hoặc là từng nổi lên tâm tư, nhưng đảo mắt liền tan thành mây khói mà thôi, hắn rõ ràng cái gì mới là mình muốn nhất.

“Nàng xác định nàng đồng ý đề nghị của Nguyệt muội muội?” Dạ Thiên Dục lại ôn nhu hỏi.

Triệu Khả Hạm đỏ mặt kiên định gật đầu.

“Ủy khuất nàng! Nếu phụ hoàng có thể đồng ý đại hôn, ta nhất định cho nàng một đại lễ phô trương, đền bù lại.” Dạ Thiên Dục nghe vậy ôm Triệu Khả Hạm đi về phía tẩm điện của hắn.

“Ta không cần đại lễ phô trương. Ta thích chàng, là cam tâm tình nguyện.” Triệu Khả Hạm thấp giọng nói.

Dạ Thiên Dục không nói thêm gì nữa, ôm tay nàng nắm thật chặt. Trong lòng hắn rõ ràng, tại lúc trọng yếu này, tình hình triều cục khẩn trương như thế, nữ tử này kiên định nói với hắn nàng không sợ ủy khuất, nàng cam tâm tình nguyện. Hắn liền cảm giác mình sao mà may mắn. Mặc dù mang theo ba phần hảo cảm, ba phần tâm tư, còn có ba phần cân nhắc hơn thiệt thân phận của nàng hữu dụng với hắn, một phần lợi dụng một nữ tử dễ ngượng ngùng. Nhưng hắn cũng phải đi một bước này. Thế gian nam nữ ở chung một chỗ, không nhất định phải là hai người yêu nhau, cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân kết thành nhân duyên, hơn nữa chỗ nào cũng có, mặc dù hắn không quân tử, nhưng có thể khẳng định lúc mình còn sống, sẽ vẫn đối tốt với nàng.

Triệu Khả Hạm không nghe thấy Dạ Thiên Dục nói chuyện, nàng cũng không nói nữa, nàng vui mừng vì hắn không nói với nàng: “Ta nhất định không phụ nàng”. Nếu hắn nói như vậy, chứng minh nàng với hắn chỉ là để sử dụng thân phận của nàng làm vũ khí mà thôi, cái đó và giao dịch thì có gì khác nhau? Nàng dùng một mảnh thâm tình của mình, đổi lại sự lợi dụng của hắn. Nếu là như vậy, nàng cảm thấy lòng của nàng có một nửa lạnh, một nửa ấm áp. Sẽ không giống hiện tại, bị hắn ôm vào trong ngực, giống như là sự ấm áp của ngọn lửa cháy sáng. Khiến cho nàng cảm thấy thân phận của nàng là vật lệ thuộc mà thôi.
Thời điểm thích Dạ Thiên Dục là rất nhiều năm trước, lúc ấy cũng là vì Vân Thiển Nguyệt nữ tử ấy nàng mới chú ý tới hắn. Một năm kia cũng là cung yến, không biết bởi vì nguyên nhân nào Vân Thiển Nguyệt và Lãnh Thiệu Trác đánh nhau, hai người đánh rất kịch liệt, nàng tập võ từ nhỏ, nhìn ra được Vân Thiển Nguyệt có võ công, biết Lãnh Thiệu Trác không có võ công, nhưng Vân Thiển Nguyệt cũng không dùng võ công, tay không đánh nhau với Lãnh Thiệu Trác. Hiển nhiên là tâm tình nàng không tốt, thuần túy chỉ là muốn đánh một trận. Vừa lúc nàng đi ngang qua, liền dừng lại quan sát. Không lâu lắm, không biết là Tứ hoàng tử nhận được tin tức chạy tới, hay là đúng lúc đi ngang qua, tóm lại bởi vì hắn, hai người mới dừng tay, thời điểm dừng tay, Lãnh Thiệu Trác đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, nằm trên mặt đất không dậy nổi, Vân Thiển Nguyệt thì tay bị sát chút ít da, chảy máu. Hắn cũng không để ý Lãnh Thiệu Trác, lo lắng lôi kéo Vân Thiển Nguyệt phải đi Thái y viện, Vân Thiển Nguyệt không chịu, hắn kiên quyết nghiêm mặt khiển trách nàng, lúc ấy hắn quá mức bén nhọn, Vân Thiển Nguyệt lề mề một hồi, vẫn là không chịu nổi, ngoan ngoãn đi theo hắn. Chính là một khắc kia, nàng lại không thể quên.

Vô luận là đối xử với nữ tử mình yêu thích, hay là giống như đối đãi với muội muội, một khắc kia Dạ Thiên Dục làm người ta thuận mắt hơn so với thái tử Dạ Thiên Khuynh nàng mới thấy qua trước đó không lâu. Nàng không thể không thừa nhận, một khắc kia hắn đã tiến vào trong lòng của nàng, thoáng một cái đã nhiều năm. Nữ nhân thích một nam nhân cứ kỳ quái như vậy. Thậm chí lý do có thể chỉ là vì một chút chuyện nhỏ, có lẽ chuyện nhỏ kia hôm nay hai người trong cuộc đều không nhớ nổi, mà nhớ đến khắc sâu chính là nàng một trong những người đứng xem.

Vốn là cho rằng hắn cũng thích Vân Thiển Nguyệt, hôm nay không phải là thích, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nàng đã thích nhiều năm như vậy, cho dù là ngắn ngủi, thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng cũng dứt khoát, cuộc đời này không tiếc.

Vân Thiển Nguyệt và Dạ Thiên Khuynh một đường không nói chuyện, đi tới hầm rượu, người trông chừng hầm rượu hiển nhiên đã sớm được Dạ Thiên Dục phân phó, mười vò Lê Hoa Bạch thượng hạng bày ở cửa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lê Hoa Bạch dàn hàng, quay đầu cười nói với Dạ Thiên Khuynh: “Huynh chuyển năm vò, ta chuyển năm vò.”

“Được!” Dạ Thiên Khuynh cũng cười cười, đáp ứng một cách thống khoái.

Vân Thiển Nguyệt phất tay, một vò rượu nhẹ bay xếp chồng lên trên một vò, nàng phất tay, lần nữa một vò rượu khác xếp chồng lên trên hai vò kia, ngay sau đó vò thứ ba, thứ tư, thứ năm, năm vò rượu xếp chồng lại với nhau, một chồng thật cao, thủ pháp chính xác hiếm thấy, năm vò rượu kia vững vàng xếp chung một chỗ, nàng lại vung tay lên, năm vò rượu thẳng tắp giơ lên, rơi vào lòng bàn tay của nàng. Nàng cũng không quản Dạ Thiên Khuynh chuyển năm vò rượu còn lại kia như thế nào, ôm năm vò rượu đi.

Một màn này người trông chừng hầm rượu nhìn đến ngây người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Thiển Nguyệt ôm năm vò rượu ra khỏi hầm rượu.

Dạ Thiên Khuynh cũng ngẩn ngơ trong chốc lát , nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục thần sắc, cũng noi theo cách làm Vân Thiển Nguyệt, xếp năm vò rượu chồng lên nhau. Ôm lên đi ra ngoài. Khóe miệng còn treo một nụ cười, tựa hồ cảm thấy hết sức thú vị.

Người trông hầm rượu lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Thiên Khuynh. Từng là thái tử điện hạ cao cao tại thượng, Nhị hoàng tử điện hạ hiện tại, quần áo tới tay cơm tới há mồm. Mặc dù hôm nay không được thế, nhưng bên cạnh cũng có một đống lớn người hầu hạ, chuyện chuyển rượu như vậy cần gì phải tự mình động thủ? Nhưng hôm nay hắn hết lần này tới lần khác tự mình động thủ, không những tự mình động thủ, hiển nhiên còn rất khoái trá, thật đúng là ngàn năm khó gặp.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Khuynh, thấy hắn cũng đi theo nàng, thấy nàng quay đầu lại, nhe răng cười cười với nàng. Nàng im lặng, mang rượu thôi mà, đáng cao hứng như vậy sao? Nhìn như là cười đến choáng váng, chẳng lẽ hắn là vì việc tiệc sinh nhật biến thành tiệc động phòng của Dạ Thiên Dục nên cao hứng?

Hai người lại là một đường không nói chuyện, trở lại tiền thính.

Ước chừng là một màn phong cảnh này cực kỳ tráng lệ, cho nên hai người ôm vò rượu vừa mới thò đầu ra, liền hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Vân Thiển Nguyệt ở trong bóng người thấp thoáng nhìn về cái bàn mà Lãnh Thiệu Trác ngồi lúc chào hỏi nàng lúc trước. Chỉ thấy bàn kia không có thân ảnh của ba người Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, chẳng biết Dung Cảnh đã đến từ lúc nào rồi, ngồi ở chỗ đó, trong tay bưng trà phẩm trà, lúc này cũng đang nhìn về phía nàng. Vân Thiển Nguyệt dời tầm mắt quét một vòng, tân khách bên trong bữa tiệc phần lớn là quen mặt, vẫn có một vài khuôn mặt xa lạ, tuy không thấy thân ảnh ba người Dung Phong, nhưng lại thấy Dạ Thiên Dật cùng mấy hoàng tử tuổi còn nhỏ ngồi ở một bàn, cũng đang nhìn về phía nàng. Nàng thu hồi tầm mắt, không coi ai ra gì trực tiếp đi về phía Dung Cảnh.

Dạ Thiên Khuynh dừng chân, cũng theo Vân Thiển Nguyệt đi về phía Dung Cảnh.

“Mệt chết ta, chàng chỉ nhìn, cũng không giúp đỡ một chút.” Vân Thiển Nguyệt đi tới trước bàn Dung Cảnh, oán giận nhìn hắn, để năm vò rượu cầm trong tay xuống.

“Ta thấy nàng yêu rượu như vậy, không đành lòng đoạt việc tốt của nàng.” Dung Cảnh ôn nhuận cười một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, năm vò rượu vốn là xếp chung một chỗ nay từng vò dàn hàng ở dưới chân. Chiêu thức phân hoa dời ảnh này, chỉ khiến cho mọi người thấy được vân văn thủy tụ trên tay áo chợt lóe.

Vân Thiển Nguyệt  cười hì hì, ngồi ở bên cạnh Dung Cảnh, thấp giọng cắn tai nói với hắn, “Hôm nay ta đã thúc đẩy một cọc nhân duyên tốt, khen ngợi ta đi!”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, khẽ cười nói: “Nàng cần ta khen ngợi?”

“Dĩ nhiên!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, khẽ hừ với hắn, “Đã lâu không thấy chàng đó! Cũng chưa từng thấy chàng nhớ tới ta.”

“Không phải là nàng trở nên dính người sao? Ta còn cho là không thấy ta ba ngày nàng sẽ không nhịn được đi tìm ta, ai biết đợi hai mươi ngày, cũng không nhìn thấy đại môn Tử Trúc Viện của ta bị đụng vỡ, chuyện này nghĩ đi nghĩ lại liền thấy oán hận, nơi nào còn nhớ?” Dung Cảnh nhướng mày với nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới chuyện hôm đó bị hắn ném xuống xe, mặc dù vật đổi sao dời, nhưng vẫn cảm thấy người này ghê tởm, hiện tại nghe thấy hắn nói như vậy, liền muốn trợn mắt xem thường. Nàng nói sang chuyện khác, “Sao chàng không hỏi một chút xem ta thúc đẩy chuyện tốt gì?”

“Hôm nay là một ngày vui, có thể tất cả đều là hỉ sự.” Dung Cảnh cười cười, dựa sát vào bên tai nàng, học bộ dáng của nàng, cắn tai với nàng, “Nàng có thể nghĩ tới hỉ sự của người khác, lúc nào có thể nghĩ tới hỉ sự của chúng ta?”

Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, dường như vô cùng buồn bực, “Lúc không cùng ta, chàng muốn ta nghĩ như thế nào?”

“Không phải là có một câu nói thật hay, núi không đến cứu ta, ta liền đi cứu núi sao?” Dung Cảnh nhìn nàng, ánh mắt trong suốt dịu dàng.

“Vậy cũng phải có núi mới có thể cứu !” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn: “Chàng ngọn núi này ta thấy cũng không thấy, làm sao cứu?”

“Đó, cũng phải. Có điều nàng luôn muốn cứu là được, tất nhiên sẽ có biện pháp.” Dung Cảnh nghiêm trang gật đầu, dứt lời, hắn hơi cách xa Vân Thiển Nguyệt ra một chút, chào hỏi Dạ Thiên Khuynh, “Nhị hoàng tử ngồi ở chỗ này chứ! Ngươi giúp nàng chuyển rượu cực khổ, phải uống một chén mới đủ vốn.”

Dạ Thiên Khuynh thấy Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt nói chuyện thân mật với nhau, vốn định để vò rượu xuống rồi rời đi, nghe vậy dừng chân, cười cười với Dung Cảnh: “Ta cho là Cảnh thế tử không thích người khác quấy rầy.”

“Bởi vì thỉnh thoảng có chút khác biệt.” Dung Cảnh cười nhạt.

Dạ Thiên Khuynh cũng không khách khí nữa, vén vạt áo, ngồi ở đối diện Dung Cảnh, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, hôm nay mười vò rượu, tính muội cùng Cảnh thế tử ra, cả ta nữa, cũng uống không hết.”

“Uống không hết ta đóng gói mang về.” Vân Thiển Nguyệt cầm lấy một vò rượu, vặn mở nút vò, hương hoa lê xộc thẳng lên. Nàng ngửi một ngụm khí rượu, khoan khoái nói: “Đây mới thực là Lê Hoa Bạch. Ừ, thật lâu không có uống rồi.”

“Tiểu nha đầu, nơi nào cho phép muội đóng gói mang đi? Một mình ta có thể uống năm vò.” Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm vang lên.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, thấy Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Phong một trước một sau trở lại, nhìn hai người mồ hôi ướt áo, tóc tai có chút lộn xộn, nhưng đi lại nhẹ nhàng, hiển nhiên vừa đi so chiêu, nàng quát một tiếng với Dạ Khinh Nhiễm, “Khoác loác!”

“Khi nào thì bản Tiểu Vương khoác loác?” Dạ Khinh Nhiễm ngông nghênh ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, đoạt lấy vò rượu của nàng rồi uống một ngụm lớn, tấm tắc nói: “Mặc dù không tính là rượu ngon thượng hạng, nhưng thật là có một phen tư vị khác ở trong đó.”

“Huynh không khoác loác, cho dù chống đỡ nổi, ta còn không nỡ để huynh lãng phí rượu đâu!” Vân Thiển Nguyệt lại mở một vò rượu ra, đưa cho Dạ Thiên Khuynh, “Chúng ta một bàn này đều là đàn ông đích thực, còn muốn chén làm gì? Mỗi người một vò đi!”

Dạ Khinh Nhiễm”Phốc” một tiếng, một ngụm rượu còn chưa xuống bụng, phun ra tới một nửa, may là hắn coi như nhanh nhẹn, xoay người sang chỗ khác phun, nếu không một bàn các món ăn cũng không thể ăn nữa. Sau khi phun xong bị sặc chút rượu, mạnh mẽ ho khan.

Dạ Thiên Khuynh nhìn rượu trước mặt mình, khóe miệng co quắp lại rút ra. Nhưng hiển nhiên hắn đã có kinh nghiệm lúc Vân Thiển Nguyệt xúi giục Dạ Thiên Dục với ngữ điệu kinh người khiến cho hắn phun trà ho khan, cũng coi như trấn định.

Dung Phong chậm rãi ngồi xuống, da mặt cũng kéo ra, lát sau vừa cười vừa lắc đầu.

So sánh với ba vẻ mặt khác nhau kia, Dung Cảnh trấn định cũng không phải chỉ là một chút, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, thần sắc bất động, chậm rãi nói: “Vân Thiển Nguyệt, mỗi người một vò thì mỗi người một vò, không sao, nhưng về sau không cho phép nàng lại trước mặt ta nói nàng là đàn ông đích thực.”

Dung Cảnh vừa nói như vậy, Dạ Khinh Nhiễm ho khan lợi hại hơn.

Vân Thiển Nguyệt im lặng một chút, cầm một vò rượu đặt ở trước mặt Dung Phong, lại đặt một vò rượu trước mặt Dung Cảnh, cuối cùng một vò rượu trước mặt mình, hoàn thành những động tác này, nàng gật đầu, “Được rồi, sau này không nói.”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, bàn tay như ngọc mở nút vò ra.

Dạ Khinh Nhiễm thật vất vả ngừng ho khan, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, đàn ông đích thực thì đàn ông đích thực. Muội không nói muội là đàn ông đích thực, nhưng lại làm việc mà đàn ông đích thực mới có thể làm. Muội muốn nói cái gì liền nói cái đó, nghe nhược mỹ nhân làm cái gì?”

“Không thể không nghe, sau này hắn thế nhưng là áo cơm cha mẹ, kho vàng bạc, lương thực rồi chỗ ở, hạnh phúc cuối đời của muội.” Vân Thiển Nguyệt tính toán, cuối cùng tổng kết nói: “Nghe hắn, là hàng động sáng suốt.”

Vẻ mặt Dạ Khinh Nhiễm hắc tuyến, “Một chút tiền đồ muội cũng không có, giống như là không gả ra ngoài được vậy!”

“Ừ, trừ hắn ra, thật đúng là không ai thèm lấy.” Vân Thiển Nguyệt không cho là nhục ngược lại cho là vinh.

Hắc tuyến trên mặt Dạ Khinh Nhiễm biến thành thác nước đen, hoàn toàn mất đi âm thanh.

Mặt mày Dung Cảnh như xuân huy đoạt nhật(sang chói hơn mặt trời), rực rỡ không gì sánh được, hắn đưa tay tự nhiên sờ sờ đầuVân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhu, giống như là đối đãi với sủng vật yêu mến, “Thật ngoan!”

Vân Thiển Nguyệt rét lạnh một chút, nhưng không hất tay Dung Cảnh ra.

Dạ Khinh Nhiễm dường như cũng rét lạnh, mạnh mẽ đưa tay ra vỗ vào chỗ nổi da gà trên người, bực tức nói với Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh: “Các ngươi định cho rượu ngon Lê Hoa Bạch thay đổi mùi vị có phải hay không?”

“Ngươi có thể không uống.” Dung Cảnh như có như không lườm Dạ Khinh Nhiễm một cái.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Không uống uổng phí.” Dứt lời, hắn ôm lấy vò rượu, kêu Dung phong, “, Vì ta và người đánh một trận thống khoái này, uống một vò!”

Dung Phong nhìn một vò rượu lớn trước mặt ngồi bất động, “Không uống được?”

“Ngươi có phải đàn ông đích thực hay không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Dung Phong.

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn trời. Nhanh như vậy đã học xong, cũng quá là một học sinh giỏi rồi, Dạ Khinh Nhiễm này……

“Không làm đàn ông đích thực cũng không có gì đáng ngại.” Dung Phong vẫn lắc đầu.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, không ai cổ động, chính hắn lại uống một ngụm rượu lớn, sau khi để xuống, hỏi Dạ Thiên Khuynh, “Tên tiểu tử Dạ Thiên Dục kia đâu? Chúng ta nhiều người như vậy đều đến chúc mừng sinh nhật hắn. Hắn trốn tránh không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Tứ đệ có một số việc không tới được, để cho chúng ta khai tiệc trước.” Dạ Thiên Khuynh cười nói.

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, nhìn về phía bàn tiệc khác, chỉ thấy Đại quản gia của phủ Tứ hoàng tử đang lần lượt đi từng bàn nhắn nhủ tin tức Dạ Thiên Dục tới chậm chút để cho mọi người khai tiệc tận hứng trước. Hắn bĩu môi, “Tiểu tử này lại đang làm cái gì? Chẳng lẽ sau khi đi một chuyến tới thành Thanh Sơn trở lại nhận được khích lệ của Hoàng bá bá cao hứng đến ngớ ngẩn? Không ra được rồi?”

Không người nào lên tiếng trả lời hắn.

“Tiểu nha đầu, không phải là muội vừa mới thấy tiểu tử kia sao?” Dạ Khinh Nhiễm chuyển hướng sang Vân Thiển Nguyệt.

“Thấy rồi, nhưng là chỉ thấy một chút, hắn đã bị mỹ nhân kêu đi.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.

“Mỹ nhân?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cảm thấy thời gian lâu như vậy, Dạ Thiên Dục hẳn là đã hoàn thành chuyện tốt rồi, nàng cười nói: “Tiểu thư Triệu Khả Hạm của phủ Binh Bộ Thị Lang! Còn có thể là mỹ nhân nào?”

Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, ánh mắt hiện lên một tia chợt hiểu ra, trôi qua rồi biến mất. Khoát tay, hào sảng nói: “Hắn có mỹ nhân để hưởng thụ, vậy chúng ta tự mình uống, mười vò Lê Hoa Bạch này, đúng như lời tiểu nha đầu, uống không hết đóng gói mang về, cũng không thể để thừa lại cho hắn.”

Vân Thiển Nguyệt vô cùng đồng ý những lời này, cũng ôm vò rượu uống một hớp, chợt nhớ tới Lãnh Thiệu Trác, hỏi hai người: “Lãnh Thiệu Trác đâu?”

Dạ Khinh Nhiễm không quan tâm nói: “Ai biết, tiểu nha đầu, muội thật là quan tâm hắn?”

“Hắn ngồi ở chỗ này sớm nhất, hiện tại sao lại không thấy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Phong.

Dung Phong lắc đầu, ” Sau khi muội đi chúng ta cũng rời đi, lúc rời đi hắn vẫn đang ở đây.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, lúc nàng cùng Dạ Thiên Khuynh tới, chỉ mình hắn ngồi ở đây.

Dung Cảnh lắc đầu, “Khi ta tới đã không có ai.”

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy kỳ quái, đúng lúc Đại quản gia của phủ Tứ hoàng tửtới đây, nàng vội vàng ngoắc hỏi hắn: “Thấy Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ không? Hắn đi đâu rồi?”

Đại quản gia kia suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Lãnh tiểu Vương gia nói thân thể không thoải mái, hình như là đi về trước.”

“Thân thể không thoải mái?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, vừa nãy khí sắc Lãnh Thiệu Trác rất tốt, cũng không giống như là thân thể không thoải mái, nàng đè nghi vấn ở trong lòng, khoát khoát tay với Đại quản gia, Đại quản gia rời đi, nàng vô tình nói: “Ta cảm thấy thiếu một người chia sẻ uống rượu. Thôi, tự chúng ta uống đi!”

Mấy người không có dị nghị nào.

Trong lúc nhất thời hoặc hào sảng, hoặc ưu nhã, hoặc an tĩnh, hoặc tự phụ, hoặc tùy ý, chiếc đũa trước mặt mấy người nhẹ động, vò rượu lần lượt thay đổi.

Những bàn tiệc khác cũng không có bởi vì Dạ Thiên Dục không xuất hiện mà bị ảnh hưởng, không khí náo nhiệt, ăn uống linh đình.

Bữa tiệc tiến hành đến một nửa, cửa đại môn Tứ hoàng tử phủ truyền đến một tiếng hô to, “Hoàng thượng giá lâm!”

Mọi người đều ngẩn ra.

Người một bàn Vân Thiển Nguyệt cũng là bị ảnh hưởng, nhất tề nhìn về phía cửa.

Tiếng la ngoài cửa đại môn lại hô hai tiếng, các tân khách nghe được rõ ràng, là hoàng thượng tới, cho nên rối rít rời tiệc, đi ra ngoài đón. Tất cả ba người Dạ Thiên Khuynh và Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong cũng đứng lên, chỉ có Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ngồi bất động.

Vân Thiển Nguyệt nhìn dòng người xông ra đi nghênh giá, ôm vò rượu không buông tay, nói với Dung Cảnh: “Ta còn chưa uống đủ Lê Hoa Bạch.”

“Tiếp tục uống.” Dung Cảnh thờ ơ nhìn thoáng qua bên ngoài, thu hồi tầm mắt.

“Lão hoàng đế lấy được tin tức thật nhanh, đáng tiếc sợ rằng không còn kịp ngăn trở nữa rồi!” Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng.

“Không kịp ngăn cản nàng hồng nương này mới được coi là viên mãn.” Dung Cảnh cười cười, “Có điều hiện tại gạo đã nấu thành cơm sợ là không thuận lợi như chuyện của Nhị hoàng tử và Tần tiểu thư.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dung Cảnh nhìn vò rượu trong tay nàng, giọng nói ôn nhu như gió nhẹ lướt nhẹ qua, “Mọi việc phải có đầu có cuối, nếu nàng làm hồng nương, sẽ phải làm đến cùng. Uống nhiều Lê Hoa Bạch một chút, đến lúc đó mượn rượu giúp đỡ một chút! Nhiều năm trước bởi vì nàng, Triệu tiểu thư mất tâm hồn thiếu nữ cho Tứ hoàng tử, nàng cũng không thể nhìn hôm nay nàng hương tiêu ngọc vẫn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui