Hoàn Khố Thế Tử Phi

Cổng lớn Vân Vương phủ, một cỗ xe ngựa không tính là hoa lệ chờ ở đó.

Dạ Khinh Nhiễm duỗi tay vén rèm, ra hiệu Vân Thiển Nguyệt lên xe. Vân Thiển Nguyệt nhớ trước kia mỗi lần cùng Dung Cảnh ngồi xe, hắn đều lên xe trước, lại thò tay kéo nàng. Nàng thu lại tâm tư, nhẹ nhàng vịn càng xe bước lên, chỉ thấy trong xe đặt một giường gấm, chính giữa là một lò sưởi lớn tỏa hơi ấm khắp xe, chọn vị trí ngồi xuống. Dạ Khinh Nhiễm cũng lên theo, ngồi đối diện nàng.

Màn che buông xuống, Dạ Khinh Nhiễm căn dặn người bên ngoài, “Đi rừng mai Bắc Sơn!”

Phu xe đáp lời, xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng lớn Vân Vương phủ.

Dạ Khinh Nhiễm kéo chăn gấm qua, đắp lên người Vân Thiển Nguyệt, hỏi nàng, “Tiểu nha đầu, muội muốn đọc sách hay đánh cờ? Hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi? Đi rừng mai Bắc Sơn tuy không xa, nhưng cũng không gần, ngồi không cũng không có ý nghĩa.”

“Không muốn động não, nói chuyện phiếm đi!” Vân Thiển Nguyệt dựa vào gối mềm, lười biếng tựa trên vách xe.

Dạ Khinh Nhiễm cười gật đầu, cùng Vân Thiển Nguyệt nói chuyện. Kể chuyện hay việc lạ lúc trước hắn du lịch bên ngoài, tất nhiên đều là trải nghiệm của riêng hắn, trên sách vở không có. Tuy Vân Thiển Nguyệt không có tinh thần, nhưng cũng thấy thú vị, ngẫu nhiên sẽ đáp một hai câu. Dù trước kia hai người náo loạn mấy bận, tránh né, đề phòng lẫn nhau, nhưng nay hắn và nàng hòa hảo, so với ngày xưa thì bình thản và thản nhiên hơn chút ít.

Có lẽ đúng như lời Dạ Khinh Nhiễm, không khí thoáng đãng, mây đen lúc lão Hoàng đế tấn thiên đã tản đi, kinh thành Thiên Thánh bị đè nén hồi lâu nay lại náo nhiệt lên, xe ngựa đi trên đường cái, có thể nghe được âm thanh hối hả bên ngoài, người đi lại như mắc cửi.

Một đường suôn sẻ, xe ngựa ra khỏi cửa thành.

Ngoài thành tuy không tấp nập bằng nội thành, nhưng trên đường tiếng người, tiếng ngựa, tiếng xe cũng nhiều hơn ngày thường mấy lần.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa chậm rãi dừng lại, ngoài xe truyền lại tiếng phu xe, “Tiểu vương gia, đến rồi!”

Dạ Khinh Nhiễm ngừng nói, “Ừ” một tiếng, duỗi tay vén màn che, nhìn thoáng qua bên ngoài, bỗng nhiên vui lên, “Tiểu nha đầu, xem đi, ta đã bảo hôm nay nhiều người đến mà?”

Vân Thiển Nguyệt theo lời Dạ Khinh Nhiễm vén màn che nhìn ra, thấy đã tới rừng mai Bắc Sơn. Tây Bắc có bốn cảnh, một là quân cơ đại doanh, hai là khu săn bắn Bắc Sơn, ba là hồ Tịch Nhan, bốn là rừng mai Vân Hải. Hồ Tịch Nhan là hồ tự nhiên có ba mặt núi vây quanh, ba ngọn núi đều trồng mai. Hôm nay đúng dịp hoa mai nở rộ, ba ngọn núi lớn hoa mai đua nở rộn ràng khoe sắc, cùng trời nước giao hòa, bao la như biển, cảnh sắc này làm người ta choáng ngợp.

Lưng chừng núi dựng vài chục đình nghỉ mát cổ kính, bởi hàng năm đúng dịp này, hoa mai đua nở, luôn có từng đoàn từng nhóm người trong kinh đến đây thưởng mai, người lui tới nườm nượp, những đình nghỉ mát này xây nên vì thế.

Lúc này dưới núi đỗ hơn mười cỗ xe ngựa, ngoài ra còn có hơn mười con ngựa, mười cái đình cổ đều đã có người ngồi, nam có nữ có. Tuy ba tháng sau khi Hoàng Thượng tấn thiên không được mặc y phục rực rỡ, mỗi người đều phải mặc quần áo trắng, nhưng quần áo trắng may bằng sa tanh tốt, xa xa nhìn lại cũng là một vùng trắng trong thuần khiết hoa lệ.

Vân Thiển Nguyệt thấy không ít gương mặt quen thuộc, đương nhiên, có thể tới nơi này nhàn hạ thoải mái đều là các công tử tiểu thư dòng dõi cao quý trong kinh, thân phận kém cỏi nhất phụ thân cũng làm quan. Hai bên nam nữ phân mười cái đình nghỉ mát làm đôi, mỗi bên ngồi một phía. Nàng thấy được nhóm người Lục công chúa, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Ly, Dung Linh Yên, Văn Như Yến, hôm nay vẫn là mùa đông, ngày mới ấm lên, các nàng mặc váy mùa xuân, một nhóm không mập, đều xinh đẹp yểu điệu.

Trong đó, phần lớn nam tử đều đã gặp, dù sao hàng năm Vân Thiển Nguyệt đều tham gia yến hội trong cung. Chỉ có hai người những năm qua chưa thấy, thứ nhất là Thương Đình, thứ hai là Trầm Chiêu. Khi nàng trông thấy Trầm Chiêu có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát liền thu hồi cảm xúc. Nay Trầm Chiêu ở tại Vinh vương phủ, bởi vì hắn là thanh niên một trận chiến vang danh thiên hạ, ở thành Phần Thủy đã giết chết Diệp Tiêu báo thù cho sư phụ. Những năm này hắn vốn vẫn tính toán, dự định vào triều, hôm nay rất nhanh đã hòa nhập vào vòng tròn luẩn quẩn trong kinh thành cũng không kỳ lạ. Mặt khác ngoại trừ nguyên nhân ở chính bản thân hắn, vào ở Vinh vương phủ, được Dung Cảnh coi trọng, cũng càng đề cao giá trị con người hắn.

Nàng nhớ tới mấy ngày trước tại nơi sơn dã Trầm đại nương nói về nhi tử muốn làm rạng rỡ tổ tông mà không có bộ dáng kiêu ngạo, lại nghĩ tới lần đầu gặp Trầm Chiêu khiêng một bó củi khô từ bên ngoài trở về cuống quýt xông vào phòng hỏi nàng về Dung Cảnh mà hắn sùng bái, nhớ tới hắn cố chấp muốn đưa nàng đi kinh thành Nam Cương, cùng với khoảng thời gian ngắn sau này đã phát sinh rất nhiều sự tình, khiến cho thiếu niên sơn dã kia thoáng cái đã trở thành tiêu điểm cả thiên hạ chú mục. Hôm nay hắn đứng cạnh những công tử quyền quý này, không lộ ra một chút thô lỗ cục mịch nào. Nàng không khỏi than thở vận mệnh con người thật sự là vật đổi sao dời, một sớm một chiều.

Dạ Khinh Nhiễm xuống xe trước, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, chúng ta qua đi!”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, “Ừ” một tiếng, ôm lò sưởi nhảy xuống xe.

Hai người vừa đến, mọi người vốn đang tán gẫu đối thơ đều nhìn lại, trông thấy Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt đều không hẹn mà cùng ngẩn ngơ, Thương Đình cùng Trầm Chiêu cũng nhìn hai người, ánh mắt của hai người khác biệt hơn người khác đôi chút.

Hôm nay, Dạ Khinh Nhiễm là một thân màu xanh sẫm gọn nhẹ, Vân Thiển Nguyệt là áo choàng lông chồn tía và áo tím yên la quen thuộc. Hai người vừa xuống xe, liền trở thành một mảnh thanh lịch bên cạnh diễm lệ, vốn hấp dẫn ánh mắt người khác, thoáng cái càng đoạt ánh mắt.

Dạ Khinh Nhiễm hồn nhiên không để ý ánh mắt người khác, hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Ngồi chỗ này một chút trước, hay là muốn lên núi?”

Tuy đứng giữa cảnh sắc rừng mai Vân Hải, Vân Thiển Nguyệt vẫn không có tinh thần, liền nói: “Ngồi chỗ này một chút đi! Không phải ngâm thơ đối chữ sao? Tuy chúng ta không văn nhã, cũng có thể nghe một chút.”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, dạo bước tới đình nghỉ mát trước mặt.

Vân Thiển Nguyệt ôm lò sưởi đi sau Dạ Khinh Nhiễm. Dù ánh mặt trời ấm áp, nhưng gió vẫn se lạnh, thổi bay áo choàng lông chồn tía cùng áo tìm yên la tầng tầng lớp lớp. Trong những người này, nàng mặc nhiều nhất, xa xa mọi người chỉ thấy một đám mây tía bao quanh thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, mà mặt người nọ có chút tái, đi lại có chút yếu ớt, rõ ràng là bộ dạng bệnh nặng mới khỏi. Bộ dạng gầy yếu, để cho bao nhiêu người bất kể nam nữ đều nhìn không dời mắt, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, đã gặp được vô số bộ dáng của Thiển Nguyệt tiểu thư, quần là áo lượt hung hăng càn quấy, phô trương ương ngạnh, lười biếng tùy ý, thần tình lạnh nhạt, mặt mày lạnh tình, kiên nghị mạnh mẽ, hôm nay lại là bộ dáng gầy yếu sợ gió thổi bay, mỗi một mặt đều làm người ta khắc sâu, hoặc là nói, muốn không nhớ kỹ nàng cũng khó khăn. Trong chốc lát nơi này bỗng vô cùng yên lặng, chỉ nghe tiếng bước chân một trước một sau của Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt.

Khoảng cách ngắn nhưng tưởng như rất dài, khiến cho Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt cho rằng con đường tới đình nghỉ mát rất xa, thật ra trong đình không có người, chỉ có nàng và Dạ Khinh Nhiễm đến thưởng mai.

“Tiểu nha đầu, sao chân muội như là đệm bông ở trong?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn chân Vân Thiển Nguyệt, “Đi đường không có tiếng vang.”

Vân Thiển Nguyệt không có chút tinh thần nói: “Nằm vài ngày, uể oải lắm, không có tí sức lực nào!”

Dạ Khinh Nhiễm bước chậm lại, “May là ta mang muội ra ngoài một chút, nếu không lại nằm, chân của muội sẽ bị phế mất.”

Vân Thiển Nguyệt cười trừ, từ chối cho ý kiến.

Thần hồn mọi người bị tiếng hai người nói chuyện kéo về, thần sắc khác nhau.

Lục công chúa nhìn hai người, ánh mắt dán vào áo choàng lông chồn tía trên người Vân Thiển Nguyệt, đi đầu làm khó dễ, “A, đây không phải Vân Thiển Nguyệt sao? Ta sắp không nhận ra rồi! Sao hôm nay không ở cùng Cảnh Thế tử, người bên cạnh đổi thành Nhiễm Tiểu vương gia từ lúc nào rồi?

Một câu nói kia lời ít ý nhiều.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Lục công chúa thấy nàng ta gợi chuyện mà nàng không tiếp, lại tiếp tục nói: “Cái áo choàng lông chồn tía này là Nhiễm Tiểu vương gia tặng sao? Vài ngày trước ta nghe Thất ca nói liên tiếp nửa tháng, mỗi ngày sau khi hạ triều Nhiễm Tiểu vương gia lại chạy vào núi lớn, đến đêm khuya mới trở về, chính vì đánh chồn tía trên núi, còn bị thương khắp người, trở về tự mình đôn đốc Dục Tú các làm áo choàng. Lúc ấy ta đã nghĩ lông chồn tía là cho nữ nhân mặc đấy, không biết Nhiễm Tiểu vương gia coi trọng nữ tử nhà ai, té ra là đưa cho ngươi.”

Mọi ánh mắt thoáng cái đều tập trung vào áo choàng trên người Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng đi tới, tựa như không nghe thấy.

“Xem ra trong lòng Nhiễm Tiểu vương gia vẫn có vị trí của ngươi, chỉ sợ đã thành có một không hai rồi, những năm này ta chưa thấy nữ tử nào được Nhiễm Tiểu vương gia hậu ái như thế, dù là Diệp công chúa Nam Cương trước kia cũng không thể khiến Nhiễm Tiểu vương gia không ngủ không nghỉ chạy vào rừng sâu, trong tuyết lớn lạnh lẽo mạo hiểm đánh chồn tía chỉ vì làm một tấm áo choàng đi? Chồn tía rất hiếm hoi, trân quý, đánh cũng không dễ.” Lục công chúa dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói, ánh mắt nàng lạnh xuống, càng táo tợn hơn, tiếp tục nói: “Chẳng trách được ta nghe nói đã mấy ngày Cảnh Thế tử không đặt chân đến Vân Vương phủ nữa nha! Thì ra mấu chốt ở chỗ này. Vân Thiển Nguyệt, công phu di tình biệt luyến của ngươi ngày càng tăng tiến rồi! Trước kia là bỏ rơi Nhị ca thích Thất ca, sau khi Cảnh Thế tử bệnh nặng mười năm xuất phủ ngươi bỏ rơi Thất ca đi thích hắn, hôm nay lại chê hắn không tốt chỗ nào rồi? Bỏ hắn thích Nhiễm Tiểu vương gia, tiếp theo ngươi sẽ bỏ Nhiễm Tiểu vương gia thích ai đây?”

Không ít người bị lời Lục công chúa dẫn dắt, ánh mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt lộ ra thần sắc khác.

Dạ Khinh Nhiễm giận tái mặt, quắc mắt nhìn Lục công chúa, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Nhiễm Tiểu vương gia bực cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi hả?” Nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm, Lục công chúa khiếp sợ trong chốc lát rồi nhìn chung quanh, cười nói: “Ngươi hỏi mọi người trong này, ai cũng đều ở kinh thành, ai chẳng rõ ràng sự tình! Chuyện ngươi ngày đêm không nghỉ đánh chồn tía mọi người đều biết, mà chuyện Cảnh Thế tử lạnh lòng với Vân Thiển Nguyệt mọi người cũng đều biết, đây không phải quá rõ ràng sao?”

“Nói bậy nói bạ!” Dạ Khinh Nhiễm quét mắt một vòng, mọi người ngồi cạnh Lục công chúa không dám đắc tội vội vàng gục đầu xuống, hắn lạnh lùng nói: “Lục công chúa lành sẹo liền quên đau, vừa nằm nửa tháng trong cung, hôm nay thương thế của ngươi đã tốt rồi?”

Lục công chúa nhớ lại ngày ấy muốn theo Ngọc Tử Thư đi Đông Hải, nhưng tại Tống Quân đình ngã ngựa bị thương, là Dạ Khinh Nhiễm đưa nàng về cung, xem ra hắn đã tức giận, có chút không cam lòng im miệng.

Tuy nàng im miệng, nhưng lời cần nói đều đã nói, trong phút chốc không khí trong ngoài đình thật quái dị. Không ít ánh mắt dán vào hai người, nghĩ rất có khả năng hai người đang cùng nhau. Nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trắng bệch gầy yếu, đều nói tình cảm tổn thương người nhất, lại càng tin thêm vài phần.

“Đúng vậy a, Bổn thiếu chủ cũng cảm thấy kỳ lạ, Nhiễm Tiểu vương gia tức giận cái gì? Dường như Lục công chúa cũng không nói sai đâu? Thật sự là Nhiễm Tiểu vương gia làm áo choàng chồn tía tặng cho Thiển Nguyệt tiểu thư, đúng là Thiển Nguyệt tiểu thư mặc vào mỗi bước đẹp như tiên. Mà chính xác Cảnh Thế tử những này qua chưa từng bước vào Vân Vương phủ.” Thương Đình cười như không cười nhìn hai người, “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, lưỡng tình tương duyệt đâu có sao? Cho dù Thiển Nguyệt tiểu thư bỏ rơi Cảnh Thế tử thích Nhiễm Tiểu vương gia, cũng không sao cả.”

Dạ Khinh Nhiễm quay ngoắt về phía Thương Đình.

Đối với Dạ Khinh Nhiễm đang nhíu mày, Thương Đình không hề sợ hãi cười cười.

“Quan hệ của ta và Vân Thiển Nguyệt như thế nào, không cần phải nói cho người khác biết.” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng ném ra một câu.

“Là thế sao? Nhưng mà tất cả mọi người rất quan tâm ah! Dù sao Cảnh Thế tử được cả thiên hạ tôn sùng, Thiển Nguyệt tiểu thư và Nhiễm Tiểu vương gia cũng không phải hạng người vô danh, chuyện thế này không phải là không thể nói cho người biết.” Thương Đình gấp quạt lại, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Phải không Thiển Nguyệt tiểu thư?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn mọi người, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn nàng, nhất là Trầm Chiêu xem kỹ trong mắt còn tức giận, nàng dời mắt, cười nhẹ tênh, “Từ nhỏ ta đã quen biết Dung Cảnh, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí rất nhiều người đang ngồi đây.”

Mọi người sững sờ, không rõ lời nàng cho lắm.

“Sinh nhật ta hàng năm, đều thu được rất nhiều lễ vật, lễ vật của phần lớn những người ngồi đây ta đều thu.” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Kể cả đồ Lục công chúa tặng đấy, dù ngươi không thích ta, nhưng đồ tặng qua không kém, tuy nhiên không bằng cái áo choàng lông chồn tía này.”

Lục công chúa nhíu mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng không rõ sao đột nhiên lại nói đến lễ vật.

Vân Thiển Nguyệt đưa thay sờ sờ áo choàng lông chồn tía trên người, cười nhạt một tiếng, “Giữa người với người, hai người kết bạn, không nhất định chỉ có tình yêu, cũng có thể có tình bạn. Lục công chúa không có, Thương Thiếu chủ không có, không có nghĩa là người khác không có. Ta và Lục công chúa không kết bạn, tất nhiên đồ ngươi tặng ta đều không muốn liếc, đừng nói dùng. Mà cái áo lông chồn tía này ta thích, đương nhiên sẽ mặc.”

Mọi người phỏng chừng đã minh bạch, đây là phủ định lời Lục công chúa và Thương Thiếu chủ nói.

“Ta thích Dung Cảnh sớm hơn bất cứ người nào, cho tới bây giờ, cũng chỉ thích một mình hắn. Đương nhiên, ta thích ai, không có nghĩa vụ thông báo cho người trong thiên hạ, người khác cũng không có quyền hỏi đến.” Vân Thiển Nguyệt thu lại ý cười, sắc mặt lạnh nhạt đến tận cùng, “Hôm nay ra ngoài vì giải sầu, nếu tất cả mọi người không muốn ở chỗ này chơi, muốn tìm sự không thoải mái, không vui vẻ, ta đây không ngại một mình ở đây tự thưởng mai.”

Mọi người bỗng nhiên câm nín.

Nàng dịu dàng đứng đó, thoạt nhìn yếu đuối hơn bất kỳ nữ tử nào đang ngồi đây, nhưng vô tình có một loại uy hiếp, khiến cho mọi người rối rít thu lại ánh mắt hoặc tâm tư khác với nàng.

Sắc mặt Lục công chúa không tốt lắm, ánh mắt Thương Đình lóe lóe, cười cười, không nói tiếp.

Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, tức giận nguôi đi, bỗng nhiên cười, “Tiểu nha đầu, ta ước gì truyền ra chút gì với muội, muội hùa theo bọn họ nói nhảm làm cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt liếc Dạ Khinh Nhiễm, không nói chuyện, lại sờ lên áo choàng lông chồn tía, lần này không chạm vào lông tơ, mà là dây lụa buộc ở cổ.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn thấy động tác của nàng vội vàng xin tha thứ, “Tốt rồi, tốt rồi, ta nói giỡn thôi, ta rất vinh hạnh chồn tía ta đánh được Thiển Nguyệt tiểu thư trân trọng trong số rất nhiều lễ vật người khác tặng.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày với hắn, “Còn muốn truyền ra chút gì sao?”

Dạ Khinh Nhiễm vội vàng cười làm lành, “Tự nhiên không dám, bà cô đức cao vọng trọng, tiểu sinh nào dám trông mây ngóng trăng?”

Vân Thiển Nguyệt “Xì” một tiếng nở nụ cười, thả tay xuống, trắng mắt liếc Dạ Khinh Nhiễm, đi đến chỗ đình Thương Đình và Trầm Chiêu. Bởi vì nơi khác đầy người, chỉ có chỗ đó hai người kia ngồi. Tuy hòa nhập vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng dù sao hai người cũng là kẻ đến sau, không quá thân thiết với người khác.

Dạ Khinh Nhiễm hấp tấp theo sát sau lưng nàng, đâu còn bộ dáng sẵng giọng lúc đối đãi với Lục công chúa và Thương Đình.

Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống, Dạ Khinh Nhiễm cũng ngồi cạnh nàng, thấy mọi người đều nhìn bọn họ, khoát khoát tay, “Các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện, tiếp tục ngâm thơ đối chữ, ta và tiểu nha đầu là tục nhân, cũng thử tao nhã một phen.”

Mọi người vẫn yên lặng như trước.

Vân Thiển Nguyệt ôm lò sưởi tay nhìn chung quanh, xem ra vì bọn họ đến, hơn nữa có những lời Lục công chúa và Thương Đình vừa nói, để cho mọi người không dám nói tiếng nào, thật câu nệ rồi, nàng cũng cười nói theo: “Chúng ta cũng nghe, vừa đúng lúc, không phải sắp có khoa thi sao? Chẳng phải là đề thi có một phần làm thơ!” Dứt lời, nàng cười hỏi Dạ Khinh Nhiễm, “Đúng không? Quan chủ khảo!”

Dạ Khinh Nhiễm nở nụ cười, không kể những cô nương trẻ tuổi trong kinh, phần lớn nam tử trẻ trong kinh năm nay đều đủ tuổi tham gia khoa thi vào triều, hắn đúng là chủ quản khoa thi, nắm giữ số phận những người này, gật đầu như thật, “Đúng vậy, không biết chừng đến lúc đó lấy hoa mai làm đề, làm một bài thơ.”

Lập tức, mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có ít người còn hít một hơi khí lạnh.

“Nếu đã vậy, người muốn tham gia khoa thi sẽ phải thận trọng ah!” Thương Đình cũng cười một tiếng, nhìn về phía Trầm Chiêu, “Nhất là Trầm công tử, nhất định không được phụ sở học, thưởng thức hoa mai cho tốt, nếu không Cảnh Thế tử coi trọng ngươi như thế, đến lúc đó nếu công danh không thành, sẽ khiến Cảnh Thế tử mất mặt mũi lớn đấy.”

Thương Đình dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào thiếu niên công tử vang danh thiên hạ nửa tháng trước.

Sắc mặt Trầm Chiêu trấn định, liếc nhìn Thương Đình, lời nói xa cách lại không tỏ ra vô lễ, “Ta đọc sách từ nhỏ, sống ở nơi sơn dã, tất nhiên không bằng Thương Thiếu chủ xuất thân cao quý, được tiếp thu tinh hoa, được thầy giỏi nghiêm dạy. Nhưng ta dám cam đoan, học vấn trong bụng ta, tất cả đều là ta tự học, đã vậy, tham gia khoa cử cũng dựa vào khả năng của bản thân ta. Có được nghĩa là kiến thức của ta có chỗ dùng, không được nghĩa là học vấn trong bụng không đủ, ta quen biết Cảnh Thế tử không bao lâu, không liên quan đến mặt mũi của ngài ý.”

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Trầm Chiêu, ý tán thưởng lóe lên rồi biến mất.

Dạ Khinh Nhiễm cũng tán dương: “Trầm công tử bày tỏ vị trí và tâm tư của mình, đúng là hiếm có.” Dứt lời, hắn nhìn mọi người nói: “Vừa rồi là đang nói đùa, mọi người không cần để ý. Khoa thi này, mặc dù ta là chủ khảo, nhưng cũng sẽ không làm việc thiên vị trái luật, dùng tình cảm đánh giá. Chỉ cần có thực học, tất nhiên không mai một chư vị. Hôm nay đến giải sầu, hoàn toàn là vui đùa, mọi người phải tận hứng mà về, nếu không sẽ phụ cảnh mai tươi đẹp và thời tiết tốt hiếm có rồi.”

Nói đến đây, mọi người cũng hiểu không nên im lặng nữa, sôi nổi đáp lại.

Đương nhiên ngoại trừ không thể đắc tội Dạ Khinh Nhiễm, sau khi hắn hồi kinh, thay đổi tính tình Tiểu Ma Vương bảy năm trước, chỉ cần không chọc giận hắn, cũng coi như hắn dễ chung sống. Sau khi vào triều liền tiếp nhận việc quân cơ đại doanh Tây Sơn. Dịp thọ yến năm lăm tuổi của tiên hoàng được phong Ngự tiền Tướng quân, quản lý việc quân cơ đại doanh Tây Sơn và nắm giữ toàn bộ binh mã Hoàng thành, so với thiếu niên tướng quân Cố Thiếu Khanh của Nam Lương còn nắm giữ nhiều hơn mười vạn binh mã, trước mắt là người vô cùng có quân quyền ở Thiên Thánh. Hôm nay dưới Nhiếp Chính Vương và Thừa tướng, hắn là lớn nhất rồi.

“Vừa rồi đến phiên ai rồi hả?” Không biết ai hỏi một câu.

“Đến phiên Lục công chúa rồi!” Ai đó lập tức đáp lời.

“Là tới phiên ta!” Lục công chúa rụt rè gật đầu. Tuy rằng mọi người thấy Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt đến có chút câu nệ, nhưng ánh mắt nhìn hai người vẫn khó giấu được hưng phấn, cho tới giờ những dịp luận thơ đều không gặp hai người tham gia, hôm nay bọn họ có thể tới, bất luận như thế nào, hiển nhiên trong nội tâm đều cao hứng. Nàng cũng không nên phá hỏng bầu không khí, bằng không sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.

“Lục công chúa bắt đầu đi!” Ai đó lại nói một câu.

Lục công chúa gật đầu, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ, vì vậy mở miệng ngâm:

“Ngút ngàn rừng ôm núi

Gió ru nồng giấc mai

Mây trêu đùa bóng ảnh

Tịch Nhan du khách say”

*Hán Việt

Mãn sơn tằng lâm nhiễm

Mai chi nghênh phong thụy

Vân thường phi lộng ảnh

Tịch nhan du nhân túy

Dịch nghĩa:

Khắp núi được tầng tầng lớp lớp rừng bao phủ

Cành mai đón gió ngủ

Mây bay đùa giỡn với chiếc bóng

Tịch Nhan làm say lòng du khách.

Mọi người đua nhau trầm trồ khen ngợi.

Đôi má Lục công chúa phiếm hồng, nhưng vẫn thoải mái nhận lời ca ngợi của mọi người, từ nhỏ Tần Ngọc Ngưng là thư đồng của nàng, trước kia Tần Ngọc Ngưng luôn luôn đứng trước nàng, nay Tần Ngọc Ngưng đã đi rồi, tài hoa của nàng cũng được bộc lộ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Thương Đình nhìn Lục công chúa, cười nói: “Ta thấy không chỉ say vì mai, thơ tình của công chúa vừa ra, làm say không ít người a!”

Mặt Lục công chúa càng đỏ hơn, thẹn thùng liếc nhìn Thương Đình, được người khác phái tán thưởng, đương nhiên cao hứng, ngoài miệng lại nói: “Thương Thiếu chủ quá khen, ở đây người tài tình hơn ta chỗ nào cũng có, ta chỉ là làm bừa múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

“Nhiễm Tiểu vương gia cùng Thiển Nguyệt tiểu thư đến đây tất nhiên cũng không thể ngồi không, hai người thấy thế nào?” Thương Đình cười hỏi hai người.

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, “Thơ tình tiểu nữ tử, có thể được như thế cũng không tệ.”

Nụ cười của Lục công chúa thoáng chốc cứng đờ, tuy đây cũng là khích lệ, nhưng cái khích lệ này lại hạ thấp ý thơ của nàng một chút.

Thương Đình nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng lắc đầu, cười nói: “Ta nghe vô cùng tốt đấy!”

“Ngươi nghe là vô cùng tốt, bởi vì ngươi căn bản là không. . .” Lục công chúa muốn nói Vân Thiển Nguyệt không hiểu, nhưng nhớ tới nàng ngụy trang bao năm nay, khi còn sống Phụ vương luôn nói nhìn lầm Vân Thiển Nguyệt rồi, nhắc đi nhắc lại rằng rõ ràng là một tiểu nữ tử, nhưng lại giỏi hơn rất nhiều nam tử Thiên Thánh, cái gì gọi là một chữ to không biết, những năm này quả thực ông đã nhìn lầm nàng.

“Ta thật không hiểu gì.” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh tiếp nhận, cười nói: “Kế tiếp đi!”

“Kế tiếp là ai?” Có người hỏi.

“Ta là số năm, sau Lục công chúa là ta.” Dung Linh Lan mở tờ giấy trước mặt ra, lên tiếng, nhìn mọi người, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

“Tịch Nhan tràn hương sắc

Rừng mai bóng vờn hoa

Hồ xanh lay sóng biếc

Một cành xuân núi xa.”

*Hán Việt

Tịch nhan thiên hương sắc

Mai lâm hoa lộng ảnh

Thúy hồ tân ba lục

Viễn sơn nhất chi xuân

Dịch thơ:

Tịch Nhan tràn ngập hương sắc

Rừng mai hoa đùa giỡn với cái bóng

Hồ xanh nổi lên những gợn sóng biếc

Nơi núi xa có một cành xuân.

“Tốt!” Thương Đình là người đầu tiên hô một tiếng tốt, nhìn kỹ Dung Linh Lan, tán dương: “Dung Nhị tiểu thư cũng rất tài tình. Nhất là câu “Hồ xanh lay sóng biếc/ Một cành xuân núi xa”. Mùa đông còn chưa lui, mùa xuân đã được nàng gọi tới.” Dứt lời còn thêm một câu, “Không hổ là người Vinh vương phủ.”

Mọi người cũng tới tấp khen tốt.

Dạ Khinh Nhiễm cũng mỉm cười gật đầu, “Không tệ. Bài này có ý cảnh.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tuy không gieo vần, nhưng quý ở ý cảnh, có hồn, cực kỳ hiếm có, bài này so với bài thơ từng vần từng nhịp theo khuôn phép cũ của Lục công chúa hoàn toàn hay hơn nhiều.

Dung Linh Lan từ bỏ việc theo đuổi Dạ Thiên Khuynh, vừa ý Nam Lăng Duệ đuổi theo đến Nam Sơn bị Vân Thiển Nguyệt ném giầy trúng đầu, về sau không được Duệ Thái tử ưa thích, không theo về Nam Lương, muội muội vẫn luôn luôn bị nàng ức hiếp lại làm chưởng gia Vinh vương phủ, hôm nay vẫn là khuê nữ, tính tình bị rèn đến lạnh nhạt chút ít, nhưng rốt cuộc là tiểu thư khuê các, được mọi người khích lệ mặt vẫn đỏ hồng, ngượng ngùng nói: “Lại để cho mọi người chê cười.”

Lục công chúa không lên tiếng, sắc mặt không tốt lắm.

“Kế tiếp!” Dạ Khinh Nhiễm cũng hào hứng hô.

“Là ta!” Lãnh Sơ Ly nhìn thoáng qua tờ giấy, lại nhìn mọi người, hít sâu một hơi, nói:

Vân Hải tắm nắng xuân

Cảnh hồ chín ngàn sắc

Rừng mai gió nhẹ lướt

Ngọc nhân tấu cầm ca.

*Hán Việt

Vân hải xuân ánh nhật

Hồ quang cửu thiên sắc

Mai lâm phong phất ảnh

Ngọc nhân lộng sanh ca

*Dịch thơ:

Rừng Vân Hải trong ánh mặt trời mùa xuân

Cảnh hồ có chín ngàn màu sắc

Rừng mai gió thổi nhẹ qua những bóng ảnh

Người ngọc tấu lên những khúc ca.

Thương Đình quay sang Lãnh Sơ Ly, trêu ghẹo: “Trong cảm nhận của Lãnh Tiểu Quận chúa, mấy người chúng ta đang ngồi đây đều là người ngọc ah!”

“Làm không tốt, khiến cho Thương Thiếu chủ chê cười.” Mặt Lãnh Sơ Ly hơi đỏ lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Sơ Ly, nàng ta một lòng muốn gả cho Dạ Thiên Khuynh, ban đầu cùng Dung Linh Lan liên thủ đối phó nàng, về sau biết được nàng căn bản là không thích Dạ Thiên Khuynh, vì vậy bắt đầu đấu đá với người tỷ muội Dung Linh Lan. Về sau Dung Linh Lan rút lui, nàng ta tiếp tục kiên trì, không ngờ nửa đường nảy ra một Tần Ngọc Ngưng vốn không có ý gì với Dạ Thiên Khuynh, chiếm vị trí Thái Tử Phi. Sau đó ngày đại hôn Tần Ngọc Ngưng mất tích, Dạ Thiên Khuynh bức vua thoái vị, cuối cùng vung kiếm tự vẫn, coi như nàng ta lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Hôm nay người gầy đến suy kiệt, trên mặt phủ rất nhiều phấn, xem ra nàng ta cũng không khỏe hơn nàng bị giày vò không thành hình người, hôn mê ba ngày, bệnh nặng mới khỏi, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.

“Ai nói không tốt? Rất tốt! Cảnh hồ Tịch Nhan được nàng nhìn ra “chín ngàn sắc”, chúng ta những phàm phu tục tử ở chỗ này thưởng mai ngâm thơ được nàng ví thành “ngọc nhân tấu cầm ca”. Chẳng phải quá tuyệt diệu sao?” Thương Đình cười ca ngợi.

“Ừ, không sai!” Dạ Khinh Nhiễm cũng gật đầu.

Mọi người đua nhau gật đầu phụ họa.

“Kế tiếp, là vị nào?” Dạ Khinh Nhiễm đưa mắt phượng nhìn về mọi người hai bên trái phải Lãnh Sơ Ly.

Văn Như Yến ngồi bàn khác giơ tay lên, “Là ta. Ta là số bảy.”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, tất cả mọi người nhìn Văn Như Yến.

Lúc này, Trầm Chiêu bỗng nói: “Cảnh Thế tử cũng tới!”

Mọi người nghe vậy đều nhìn về hướng từ kinh thành tới, quả nhiên thấy hai cỗ xe ngựa chạy từ đằng xa tới, phía trước một cỗ xe màu đen đóng từ gỗ trầm hương, đừng nói kinh thành Thiên Thánh chỉ có một cái này, khắp thiên hạ sợ là cũng chỉ có một cái. Tất nhiên là xe ngựa Cảnh thế tử Vinh vương phủ không thể nghi ngờ. Giây lát, mọi người đều thu hồi ánh mắt, đồng loạt nhìn sang Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ôm lò sưởi tay, cũng nhìn ra xa giống mọi người, trên mặt nàng không nhìn ra cảm xúc gì.

“A, hôm nay thật kỳ lạ hiếm có, Cảnh Thế tử cũng bị rừng hoa mai này hấp dẫn, nhàn nhã thoải mái đến đây thưởng mai sao?” Thương Đình cười cười.

Dạ Khinh Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, “Bây giờ hắn không yêu Tử Trúc lâm nữa, trong Vinh vương phủ giữa mùa đông che ấm một cây hoa đào, nụ hoa đã chớm nở rồi. Hôm nay nhất định là muốn đào một cây mai chuyển về Tử Trúc lâm Vinh vương phủ, tới nơi này có cái gì kỳ lạ hiếm có?” Dạ Khinh Nhiễm đáp lời.

“Cỗ xe ngựa phía sau kia là ai ngồi?” Có người hỏi một câu.

“Giống như xe ngựa Đức Thân Vương phủ.” Lại có người nhìn cỗ xe ngựa kia, nghi hoặc nói.

“YAA.A.A.., ta nhớ ra rồi, hôm nay Khinh Noãn muội muội nói cũng muốn đến thưởng mai đấy, nàng mới về kinh chưa đến hai ngày, nói những năm này không ở kinh thành, sợ là chúng tỷ muội đều đã quên nàng. Hôm nay nhân cơ hội này, cũng muốn tụ tập cùng mọi người.” Lục công chúa kinh hô một tiếng.

“Noãn nhi?” Dạ Khinh Nhiễm khẽ giật mình.

“Tiểu vương gia, không lẽ ngươi chỉ nhớ Vân Thiển Nguyệt, liền quên ngươi có một muội muội?” Lục công chúa nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, “Nàng là muội muội của ta, sao có thể quên? Ta chỉ nghĩ nàng vừa về kinh, không ở trong phủ cùng gia gia, tới nơi này xem náo nhiệt gì.” Hơn nữa còn một trước một sau đến cùng xe ngựa Dung Cảnh.

Mọi người nghe vậy lúc này mới nhớ ra Tiểu Quận chúa Đức Thân Vương phủ, Dạ Khinh Noãn. Là con gái ruột của Đức Thân Vương phi, muội muội ruột của Dạ Khinh Nhiễm. Bởi vì lúc Đức Thân Vương phi mang thai nàng không cẩn thận ngã một cáo, khiến cho nàng sinh non, dùng vô số thuốc tốt, mới gắng gượng sống được. Dĩ nhiên là trời sinh ốm yếu bệnh tật, ngoại trừ thể chất yếu đuối, nàng sinh ra vào ngày đông giá rét, cho nên đồng thời cũng có thể chất sợ lạnh. Sau khi sinh, cơ hồ thái y luôn ở tại Đức Thân Vương phủ, mãi cho đến nàng tám tuổi, thân thể luôn không tốt, thậm chí đi vài bước có thể té xỉu. Lúc ấy Đức Thân Vương và Đức Thân Vương phi ngày đêm ưu sầu vì nàng, về sau vẫn là Tiên hoàng nhìn không được lên tiếng, lại cho phép đưa nàng đến quê hương của Đức Thân Vương phi, Noãn thành. Noãn thành ở tại cực nam của Thiên Thánh, là vùng đất ôn hòa, có suối nước nóng, nước bốn mùa như mùa xuân, đưa nàng vào trong đó mới có ích cho nàng, đồng thời Noãn thành cũng là nơi sinh của Thuỷ tổ Hoàng đế. Vì vậy Đức Thân Vương cùng Vương phi nhịn đau, đưa nàng đến Noãn thành. Nay nàng mười bốn, đã rời kinh sáu năm. Nếu không nhờ Lục Công chúa nói ra, mọi người gần như đã quên Đức Thân Vương phủ còn có một Tiểu Quận chúa. Vân Thiển Nguyệt nghĩ thì ra là Dạ Khinh Noãn, nhớ tới sáng nay nói chuyện với Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm nói nàng sắp trở thành Lâm Đại Ngọc rồi, nhưng nàng biết rõ, Dạ Khinh Noãn mới thật sự là Lâm Đại Ngọc. Đối với tiểu cô nương kia, ấn tượng trong nàng có chút mơ hồ, nhớ rõ nàng rất ham chơi, nhưng mỗi lần chơi đùa đều té xỉu. Không biết hôm nay ra sao rồi?

“Cảnh Thế tử sao lại đi cùng Khinh Noãn muội muội?” Lục công chúa liếc qua Vân Thiển Nguyệt, dường như lại tìm được chuyện tình đả kích Vân Thiển Nguyệt, sung sướng cười nói: “Ta nói hôm qua ta bảo nàng cùng đi, nàng lại ra sức khước từ để ta tới trước, hóa ra là đi cùng Cảnh Thế tử.”

Mọi người nghe vậy đều nhìn về Vân Thiển Nguyệt, trong mắt đều không hẹn mà cùng xuất hiện thêm vài thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui