Hoàn Khố Thế Tử Phi

Edit: Mặc Mặc
Beta: Leticia

Bên ngoài Tử Trúc Viện tuyết bay như tranh vẽ, hoa đào góc tây nam hình thành một phong cảnh độc đáo trong tuyết.

Vân Thiển Nguyệt thấy Thanh Ảnh xuống dưới truyền tin, nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Mặc dù nương có bản lĩnh, nhưng dù sao cũng lẻ loi một mình, để người của Hồng Các cũng cùng đi Tây Duyên?”

“Ừ! Chủ yếu là khống chế dư luận dân chúng, cần thêm chút người đi thúc đẩy.” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt lập tức truyền tin cho Hoa Sênh, lại để hắn dẫn đầu người của Hồng Các, nhanh chóng tụ hợp với Ngọc Thanh Tinh đi Tây Duyên.

Sau khoảng thời gian một chén trà, người của Hồng Các ấn nấp trong kinh sôi nổi ra khỏi kinh thành.

Sau nửa canh giờ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Tử Trúc Viện đi hoàng cung.

Hai người vừa tới đến cửa Vinh Vương phủ, một chiếc xe ngựa gấp gáp dừng ở cửa lớn, Lãnh Thiệu Trác từ trong xe vội vã nhảy ra ngoài, hắn nhảy quá mạnh, ngã trên mặt đất, nhưng lập tức bò lên, vọt vào trong phủ.

Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt Lãnh Thiệu Trác trắng bệch, một thân chật vật, tuyết dính trên đầu gối cũng không kịp phủi đi, vội vàng đi nhanh hai bước, chặn trước mặt hắn, lên tiếng hỏi thăm, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Thiệu Trác suýt nữa đụng vào người Vân Thiển Nguyệt, Dung Cảnh phất tay đẩy Vân Thiển Nguyệt đến vị trí khác, Lãnh Thiệu Trác bước lên trước hai bước, lại lập tức lảo đảo mà lui trở về, tựa hồ muốn vươn tay bắt lấy Vân Thiển Nguyệt, nhưng thấy Dung Cảnh, tay lại lập tức cứng đờ, run rẩy mà hỏi thăm “Muội. . . muội có biết chuyện ở Tây Duyên hay không, hắn. . . Hắn bị. . .”

Vân Thiển Nguyệt giật mình, Lãnh Thiệu Trác đang lo lắng Tây Duyên Nguyệt, nàng lập tức nói: “Ta biết!”

“Có cách nào cứu hắn không? Mau cứu hắn, ta nghe nói nếu hộ quốc thần nữ không còn trinh, người thần cùng phẫn nộ, phải nhét vào lồng heo ngâm xuống nước đấy, hiện tại mặc dù thần nữ chết, nhưng con nối dõi của nàng cũng sẽ có kết cục như vậy, mặc dù hắn có di chiếu của tiên hoàng, nhưng nếu dân chúng Tây Duyên thật sự bị xúi giục, sợ là di chiếu cũng không dùng được, vậy chẳng phải là hắn không những không kế thừa được vương vị, mà còn có thể. . .” Giọng nói Lãnh Thiệu Trác được vừa vội vừa nhanh.

Vân Thiển Nguyệt đánh gãy lời của hắn, lên tiếng trấn an hắn, “Hắn sẽ không có chuyện gì nữa, ngươi không cần lo lắng.”

Ánh mắt Lãnh Thiệu Trác vui vẻ, “Có cách cứu hắn đúng không?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu khẳng định, “Đúng, mặc dù không làm được Tây Duyên Vương, cũng sẽ không khiến hắn gặp chuyện không may. Huống chi Tây Duyên Vương chắc chắn là hắn đấy.”

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác vui vẻ, nhìn gương mặt Vân Thiển Nguyệt kiên nghị khẳng định, tâm lập tức yên ổn hơn phân nửa, nhưng vẫn nhìn về phía Dung Cảnh hỏi thăm, “Cảnh thế tử, hắn thật sự sẽ không có chuyện sao?”

Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, “Lãnh Tiểu vương gia không nên xem thường bản lĩnh của Tây Duyên Nguyệt, yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện.”

Lãnh Thiệu Trác đưa tay lên che ngực, tựa hồ như vậy mới có thể thở một hơi, hắn nhẹ nhàng thở ra hơi thở hỗn loạn, mặt còn có chút trắng, “Ta vừa mới nhận được tin tức từ chỗ phụ vương, phụ vương chạy gấp tới chỗ ở của Tam đệ, mới phát hiện hắn đã rời khỏi mấy tháng, hôm nay hắn vội vã chạy vào cung tìm Nhiếp chính vương, ta hoang mang lo sợ, liền tới đây tìm các ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến sau khi Tây Duyên Nguyệt trở lại Tây Duyên lại về Thiên Thánh một chuyến tham gia lễ cập kê của nàng, hôm nay lại trở lại Tây Duyên kế thừa vương vị, trong nháy mắt đã là mấy tháng, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, chỉ sợ Hiếu Thân Vương còn không nghĩ ra hắn đã từng có con trai, thật sự chìm trong phủ bụi yên tĩnh, không nhớ nổi nữa. Nàng nhìn Lãnh Thiệu Trác hỏi, “Phủ Hiếu Thân vương thiếu đi người hầu nào?”

“Tỳ nữ đã từng hầu hạ bên người Tam đệ!” Lãnh Thiệu Trác nói.

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, nhớ tới lần đầu tiên nàng đến sân nhỏ của Tam công tử trong phủ Hiếu Thân vương bởi vì chuyện nghị thân của Vân Hương Hà cùng Tam công tử, lúc ấy nghe được lời nói của tỳ nữ kia, hiển nhiên rất trung tâm với Tam công tử, hôm nay nàng vẫn có thể nhớ lại vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta, sắc mặt có chút vàng như nến, hình như tên là Hương Vụ, nàng hỏi: “Hương Vụ?”

“Ừ, từ nhỏ nàng đi theo bên người Tam đệ, là người hầu duy nhất.” Lãnh Thiệu Trác nói: “Lúc Tam đệ đi, đã không thấy nàng ta rồi, ta tưởng rằng Tam đệ mang nàng đi. Lại không nghĩ tới hôm nay người hại Tam đệ chính là nàng.”

“Phủ Hiếu thân vương chỉ thiếu một mình nàng sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Ừ, trong mấy tháng này, từ sau khi ta cải tà quy chính, phủ Hiếu Thân vương không có chuyện gì phát sinh, ngoại trừ Tam đệ và Hương Vụ không được người khác chú ý, không có ai rời khỏi vương phủ. Nhất định là nàng.” Lãnh Thiệu Trác gật đầu.

“Trong nhà Hương Vụ có những ai?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến lúc Tây Duyên Nguyệt rời đi là bí mật vào Tây Duyên, không mang theo tỳ nữ kia, về sau đến nửa đường thì được nghênh đón về hoàng cung Tây Duyên. Về phần tỳ nữ kia được sắp xếp như thế nào, lúc ấy nàng không hỏi hắn, hắn cũng không nói. Lại không nghĩ tới một tỳ nữ nho nhỏ như vậy lại làm hỏng chuyện.

Lãnh Thiệu Trác lắc đầu, “Chuyện này phải đi về điều tra thêm văn tự bán mình cùng hồ sơ lúc nhập phủ của nàng.” Dứt lời, hắn quay người đi ra ngoài, “Ta về phủ đi thăm dò.”

“Chắc hẳn lúc này không tra được rồi, chuyện này nếu có người sớm dự mưu ở sau lưng, tự nhiên sẽ không làm cho ngươi tra được hồ sơ. Khó bảo đảm hồ sơ của phủ Hiếu Thân vương không bị người động tay chân.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Lãnh Thiệu Trác dừng chân lại một chút, “Phủ Hiếu Thân Vương quản chế người hầu rất nghiêm đấy, tư liệu và văn tự bán mình và hồ sơ của người hầu nhập phủ đều để trong một gian thư phòng riêng, bốn phía có bố trí ẩn vệ trông giữ.”

“Vậy ngươi trở lại thử xem một chút đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

Lãnh Thiệu Trác gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước xe ngựa, bò lên trên xe, nhanh chóng phân phó xa phu một tiếng, Giồng như lúc đến, xe ngựa vội vàng đã đi ra Vinh vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác vội vàng mà đến, lại vội vàng rời đi, nàng cười cười, “Lãnh Thiệu Trác đang quan tâm Tây Duyên Nguyệt, ai có thể nghĩ người từng luôn dẫm người khác xuống bùn, có một ngày thật sự đại triệt đại ngộ, trái phải rõ ràng, sau khi cải tà quy chính, thật không ngờ lại đáng yêu như vậy.”

Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu lười biếng nói: “Hắn đáng yêu sao?”

“Chẳng lẽ không đáng yêu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Không nhìn ra.” Dung Cảnh kéo tay Vân Thiển Nguyệt lên xe ngựa.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, có chút buồn cười nhìn hắn một cái, nàng vừa trông thấy ánh mắt vội vàng cùng thần sắc có chút không vui của hắn lúc Lãnh Thiệu Trác xông tới, trực tiếp nhào vào nàng, dưới tình thế cấp bách muốn bắt lấy tay của nàng. Người này, đúng lúc này lại ăn dấm chua, còn ăn không một tiếng động. . .

Màn che xe ngựa rơi xuống, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa chạy về hướng hoàng cung.

Đi vào hoàng cung, Vân Thiển Nguyệt giống như hai ngày trước, tiến vào điện Nghị sự Tây Noãn các, Dung Cảnh đi vào triều sớm.

Thời gian triều sớm hôm nay dài hơn so với những ngày trước, một lúc lâu sau, mọi người còn chưa trở lại, lại thêm một canh giờ, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, Vân Thiển Nguyệt xem tấu chương đặt trên thư án của Dung Cảnh một lần, mới nghe được tiếng bước chân lặng lẽ. Lúc này đã có tiếng vang báo hiệu buổi trưa.

Dạ Thiên Dật vòng vo đi tới cửa, nhìn về phía Tây Noãn các một cái, liền vào Đông Noãn các. Sau đó, Dung Cảnh đi vào Tây Noãn các.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh trở về, đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi, “Hôm nay thời gian lâm triều sớm dài như vậy?”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, “Đang bàn bạc chuyện Tây Duyên Nguyệt.”

“Kết quả thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dung Cảnh thoáng nở nụ cười, “Nghe Hiếu Thân vương sám hối kể chuyện một canh giờ, nói mắt hắn vụng về các loại, vậy mà không phát hiện trong phủ vẫn luôn ẩn giấu tai họa Tây Duyên. Về sau lại lấy lí do Tây Duyên lừa gạt Thiên Thánh thỉnh cầu Nhiếp chính vương xuất binh. Quần thần cũng cho rằng lúc này thời cơ phù hợp, đại bộ phận phụ họa. Tiên vương tiểu quốc Tây Duyên cùng thần nữ hộ quốc không ngừng lừa gạt dân chúng Tây Duyên, cũng lừa gạt Hoàng uy của Thiên Thánh, Tam công tử còn từng được Hoàng Thượng phong quan chức.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Chuyện Hiếu Thân vương năm đó đánh xấu nữ ra khỏi phủ Hiếu Thân vương thiên hạ đều biết, không ngờ người ta chỉ dịch dung tránh né Tây Duyên Vương mà thôi, mượn sau khi hắn rượu vô đức diễn một màn kịch lừa dối, hắn cảm thấy mất mặt, trong lòng tất nhiên vừa tức vừa giận.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, “Hiếu thân vương bị chọc tức.”

“Về sau thì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Về sau bị Nhiếp chính vương ngăn trở, nói chuyện hưng binh quả thật là việc lớn, tuy Hiếu Thân vương nói rất có lý, nhưng còn phải thận trọng suy tính. Trước yên lặng xem hai ngày.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, hiện nay Dạ Thiên Dật đang thúc đẩy hướng dân sinh của Tây Lương, hắn hiển nhiên phải xem hai ngày, có lẽ không cần hắn ra tay, Tây Duyên Nguyệt có thể bị nước miếng của thần dân Tây Duyên phun chết.

Một ngày này, thoáng một cái đã qua.

Sang ngày, là ngày Trắc Phi của Tứ hoàng tử, Triệu Khả Hạm được chôn cất, Vân Thiển Nguyệt đương nhiên không đi điện Nghị sự cùng Dung Cảnh, mà đến phủ Tứ hoàng tử. Khi nàng đến, Thất công chúa và Dạ Khinh Noãn đã chờ ở đó.

Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào, lập tức thân mật cầm chặt tay của nàng, “Vân tỷ tỷ, tỷ muốn đưa Tứ tẩu ra thành, hay là đưa đi Hoàng lăng?”

“Đưa đi Hoàng lăng!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ta cũng tiễn đưa Tứ tẩu đi Hoàng lăng cùng Vân tỷ tỷ.” Dạ Khinh Noãn lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Thất công chúa, thấy khí sắc của nàng không tốt lắm, hỏi: “Đại tẩu, thân thể tẩu không thoải mái?”

“YAA.A.A.., Vân tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Thất tỷ tỷ mang thai.” Dạ Khinh Noãn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc, lại vui vẻ, vội vàng cầm chặt tay Thất công chúa, “Đại tẩu, tẩu mang thai?”

Thất công chúa có chút ngại ngùng cười cười, đưa thay sờ sờ bụng dưới, gật gật đầu, “Ừ!”

“Chuyện khi nào vậy? Sao không nói cho ta biết?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến từ sau khi nàng đi Tây Duyên về bệnh nặng cho tới bây giờ, lại qua mấy ngày, vẫn không ở lại Vân vương phủ, mà cũng không để ý tới chuyện của Vân vương phủ, Thất công chúa gả vào, nhà cũng đã giao cho nàng quản lí rồi.

“Buổi tối hôm qua thân thể của ta không thoải mái, mời thái y mới biết được. Khi đó trời đã tối rồi, không đi Vinh vương phủ nói cho muội biết, nghĩ đến hôm nay phát tang Tứ tẩu, thì nói cho muội biết. Không nghĩ lại bị nha đầu lắm mồm Khinh Noãn này giành nói trước.” Thất công chúa giận liếc Dạ Khinh Noãn.

Dạ Khinh Noãn le lưỡi, “Thất tỷ tỷ, đây là chuyện tốt, ta tự nhiên muốn tranh thủ thời gian nói cho Vân tỷ tỷ rồi.”

“Đúng vậy, hiển nhiên phải tranh thủ thời gian nói cho ta biết.” Vân Thiển Nguyệt nhìn bụng của Thất công chúa, nghĩ là nàng không nghĩ tới mặt này, Vân Ly cùng Thất công chúa đã đại hôn mấy tháng rồi, tất nhiên nên có tin vui. Nàng lập tức nói: “Đã có hỉ, sao không nghỉ ngơi trong phủ? Mới sáng sớm còn chạy đến? Ca ca không ngăn cản tẩu sao?”

“Ca ca muội ngăn đón không cho ta đi, nhưng ta muốn tới đây đưa tiễn Tứ tẩu. Tứ ca đang ở trong ngục, trước kia phong quang vô hạn, các huynh đệ tỷ muội trong hoàng thất đều ủng hộ che chở hắn, hôm nay hắn trở thành bộ dạng như vậy, Thất ca cầm quyền, nguyên một đám đều lẩn mất rất xa. Mà Tứ tẩu lúc trước vì Tứ ca, người một nhà cáo lão hồi hương, nàng ở kinh thành trừ chúng ta ra cũng không có tri kỷ thân nhân, không muốn để nàng cứ đi cô đơn như vậy. Lúc ấy nàng biết rõ Tứ ca sẽ bại, còn quyết tâm gả cho Tứ ca, phần tâm này đã khiến người kính nể.” Thất công chúa thở dài nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, thu lại sự vui vẻ.

“Thất tỷ tỷ, hôm nay tỷ mang bầu, kỳ thật không thể tới đấy, không phải nói là sẽ có va chạm sao? Ngộ nhỡ va chạm thì…, làm sao bây giờ?” Dạ Khinh Noãn lo lắng nói.

“Ta không sợ, tâm địa Tứ tẩu tốt, nàng sẽ phù hộ trẻ con, sẽ không va chạm đâu.” Thất công chúa lắc đầu.

“Va chạm chỉ là cách nói mê tín mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt kéo Thất công chúa, “Tẩu có thể tới, Triệu tỷ tỷ biết rõ phần tâm này của tẩu rồi. Tẩu chỉ cần đưa nàng ra phủ là được, đừng rời thành đi Hoàng lăng. Hai ngày này tuy tuyết rơi không lớn, nhưng vẫn bay như vậy, trên mặt đất cũng đọng lại một ít, mặt đất trơn trượt. Tẩu đang mang đứa con đầu tiên của ca ca, càng phải cẩn thận.”

Thất công chúa gật gật đầu, “Được!”

Ba người tiến vào phủ Tứ hoàng tử.

Sáng sớm Dung Tích đã tới phủ Tứ hoàng tử, quan tài Triệu Khả Hạm đã được xếp lên xe. Ba người lại tưởng nhớ một phen, về sau Thất công chúa do tỳ nữ dìu trở về Vân vương phủ, Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Noãn tiễn đưa quan tài của Triệu Khả Hạm ra khỏi thành.

Sau khi chết, Triệu Khả Hạm được truy phong làm Trắc Phi của Tứ hoàng tử mới có tư cách vào Hoàng lăng, bằng không chỉ có thể tìm phần mộ an thân ở bên cạnh Hoàng lăng. Cho nên, đường đi vẫn là con đường tiễn đưa lão Hoàng đế kia, tiến về Ngọc Long Sơn phía trước.

Tất nhiên tang lễ của Triệu Khả Hạm không lớn, mà rất giản dị. Cho nên, lúc đến Hoàng lăng Dạ thị ở Ngọc Long Sơn mới là giờ Thìn, bầu trời tuyết bay mỏng hơn, một vầng mặt trời đỏ mọc lên từ phương đông.

An táng Triệu Khả Hạm xong, Dung Tích nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Vân tỷ tỷ, chúng ta dạo chơi Ngọc Long Sơn này đi! Tỷ xem, mặt trời mọc rồi, hôm nay cũng chẳng lạnh, dù sao trở về sớm tỷ lại trốn vào điện Nghị sự, cũng không có ý nghĩa gì.” Dạ Khinh Noãn không đợi Vân Thiển Nguyệt mở lời với Dung Tích, liền lập tức giữ chặt tay của nàng nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng hiểu trở về không có việc gì, về muộn một chút cũng được, gật gật đầu, nói với Dung Tích nói: “Ngươi mang người về trước đi! Nhớ rõ đi hoàng cung truyền tin cho Dung Cảnh, nói ta và Khinh Noãn muội muội ở cùng một chỗ, trở về muộn một chút.”

Dung Tích gật gật đầu, “Vân tỷ tỷ, tuy tuyết đã ngừng, nhưng hai ngày này tuyết đọng, hơn nữa trên núi còn có chưa tan tuyết trước kia, tất nhiên là rất dầy, cẩn thận đường trơn trượt, tỷ chú ý một ít, nếu không thế tử ca ca lại lo lắng khó chịu.”

“Ta đã biết.” Vân Thiển Nguyệt cười khoát khoát tay, Dung Tích, một đứa trẻ mười tuổi, lại giống như ông cụ non. Hắn làm đại quản gia tại Vinh vương phủ rất có uy vọng, người Dung Cảnh tuyển hiển nhiên là rất tốt.

Dung Tích mang người rời đi, Dạ Khinh Noãn kích động lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi đến phía trên núi.

Vân Thiển Nguyệt đi theo Dạ Khinh Noãn, ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu trên mặt tuyết ở chân núi, phát ra ánh sáng trắng chói mắt, hai người chân đạp lên tuyết, phát ra tiếng vang xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~. Toàn bộ núi Ngọc Tuyết im im lặng lặng, ngẫu nhiên có hai tiếng chim hót.

“Vân tỷ tỷ, tỷ đừng thương tâm, bao nhiêu người muốn được chôn ở Hoàng lăng, chết mười lần tám lần cũng không có cơ hội. Tứ tẩu có thể chôn cất ở chỗ này, kiếp sau tất nhiên vẫn đại phú đại quý.” Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, quay đầu nói với nàng.

Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Không còn thương tâm rồi, người chết như đèn tắt, thương tâm có làm được gì?” Dứt lời, nàng liếc Dạ Khinh Noãn, giọng nói có chút lạnh tình, “Gửi hồn sống trong nhà dân chúng bình dân tầm thường chưa hẳn đã không tốt. Nếu Triệu tỷ tỷ kiếp này gửi hồn sống trong nhà như vậy, có lẽ bây giờ cũng có trượng phu yêu thương, có con nối dõi chơi đùa quanh đầu gối, không đến mức chôn xương ở chỗ này rồi.”

Dạ Khinh Noãn nghiêng đầu nghĩ, gật đầu đồng ý, “Vân tỷ tỷ nói đúng. Khi ta sống ở Noãn Thành rất vui vẻ, không có nhiều giáo lý cùng trói buộc như thế này, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, hôm nay vừa trở về, gia gia cùng phụ vương đã buộc ta học cái này cái kia. Trước kia lo lắng thân thể của ta, yêu thương ta, che chở ta, sợ ta mệt, bây giờ thấy thân thể của ta tốt rồi, lại hoàn toàn không còn bộ dạng này rồi. Nếu không phải hôm nay đến an táng Tứ tẩu, ta còn bị bắt ở trong phủ học lễ nghi đây này!”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Cao môn phủ đệ kinh thành đều muốn dạy ra tiểu thư khuê các, nuôi ra nguyên một đám được người xưng tụng.”

Dạ Khinh Noãn gật gật đầu, “Nguyên một đám khó coi chết được.” Dứt lời, nàng ôm lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, “Vẫn là Vân tỷ tỷ tốt, từ nhỏ đã không giống những người này. Muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

“Thanh danh bại hoại của ta cả thiên hạ đều biết, đây là hậu quả của việc muốn làm gì thì làm cái đó.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười.

“Tỷ không biết tỷ được bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ hâm mộ! Thời điểm tại Noãn Thành ta đã nghe nói những chuyện kia của tỷ, bao nhiêu người nói Thiển Nguyệt tiểu thư này mới thật là hào kiệt, thật tình. Đợi đến lúc trở về kinh thành, người trong trà lâu tửu quán vừa nhắc tới tỷ, nguyên một đám đều mặt mày hớn hở đấy. Nhất là những nam tử trẻ tuổi kia, đều say mê tỷ đó.” Dạ Khinh Noãn cười hì hì nói: “Trách không được Cảnh ca ca trông coi tỷ rất kỹ. Đều là có đạo lý đấy.”

Vân Thiển Nguyệt nụ cười một tiếng, không nói chuyện.

“Tỷ nhìn Tần Ngọc Ngưng, từ nhỏ đến lớn, đoan trang hiền thục. Còn được vinh danh mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh cùng tài nữ đệ nhất. Thế nhưng hôm nay thì sao? Lại là con gái của phản tặc Nam Cương, hiện tại không rõ tung tích, không chừng đã trốn đến góc nào đó khóc rồi.” Dạ Khinh Noãn hừ một tiếng, đắc ý nói: “Hôm qua gia gia nói ta một trận, vậy mà lấy tỷ làm gương đối ngược với ta, ta lấy Tần Ngọc Ngưng ra làm ví dụ, ông lập tức không còn lời nào để nói.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lần kia vì lấy Xích luyện xà cứu Tam công tử, nàng đến chỗ ở của Dạ Khinh Nhiễm nghe được những lời kia của Đức Thân lão Vương gia, tuy là giáo huấn Dạ Khinh Nhiễm, nhưng những câu nói đích thị là nói nàng. Nàng cười cười.

Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, liền chuyển chủ đề, nói chuyện lý thú tại Noãn Thành.

Vân Thiển Nguyệt nghe nàng nói, ngẫu nhiên phối hợp mà hỏi một câu nửa câu, nàng liền vui vẻ nói một đống lớn. Hai người bất tri bất giác đi tới đỉnh núi. Tuy thời tiết ấm, nhưng gió trên đỉnh núi vẫn rất lạnh.

Dạ Khinh Noãn tìm một khối đá lớn cản gió kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống, tranh thủ thời gian vốc tuyết lên nhuận nhuận bờ môi hơi khô vì nói chuyện cả buổi, về sau lại vốc tuyết đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, tuyết này ngọt đấy? Tỷ nếm thử chưa?”

“Nếm rồi, trước kia thường ăn.” Vân Thiển Nguyệt nhận tuyết trong tay nàng.

“Lần đầu tiên ta đến Noãn Thành, trông thấy bọn trẻ cùng nhau chơi đùa lấy tuyết trên núi ăn, ta đã cảm thấy không sạch sẽ, còn có chút buồn nôn. Một năm sau, ta đã ăn cùng các nàng.” Dạ Khinh Noãn nở nụ cười, con mắt sáng ngời, “Noãn Thành thật sự rất tốt, ta mới đến đây mấy ngày, đã nhớ Noãn Thành rồi. Thái công, bà, Trương đại gia, Lý thẩm vân…vân. Các nàng đều là người rất tốt.”

“Noãn Thành vô cùng tốt, ta đã đi qua Noãn Thành.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dạ Khinh Noãn lập tức mở to hai mắt, “Vân tỷ tỷ? Tỷ đi qua Noãn Thành? Lúc nào? Vì sao không đi tìm ta?”

“Ước chừng là bốn năm trước! Khi đó có chuyện đi một chuyến, chuyện rất gấp, ta vội vã trở về. Bởi vì vụng trộm chuồn ra, đồng thời cũng sợ đi tìm muội bị người trong kinh thành phát hiện, nên không có đi tìm muội.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Dạ Khinh Noãn vốn bất mãn mà cong môi lên, lập tức lại hiểu rõ gật đầu, “Chúng ta thân ở kinh thành, không giống như ca ca có thể du học thiên hạ, nữ tử không thể tùy tiện ra khỏi thành, dễ làm bại hoại thanh danh, không dễ mai mối. Ta hiểu vì sao tỷ vụng trộm đi vụng trộm trở về.”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

Hai người còn nói thêm một lát, Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nói với Dạ Khinh Noãn: “Ở đây mặc dù cản gió, nhưng hàn khí vẫn nặng, chúng ta xuống núi trở về đi! Tuy thân thể muội tốt rồi, nhưng khó tránh không sợ lạnh, môi cũng có chút tím rồi.”

Dạ Khinh Noãn gật gật đầu, kéo tay Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Chúng ta đi xuống từ đỉnh núi này đi! Có thể đi từ chỗ cao nhất đến chỗ thấp nhất, nghe nói ở đây từng có ổ của một con rồng, rồng dùng thân thể của mình hóa thành ngọn núi này, nơi này là đầu rồng nơi đó là đuôi rồng. Uy nghiêm cỡ nào a!”

Vân Thiển Nguyệt đối với loại truyền thuyết này không đáp lại, cười gật đầu.

Hai người đi dọc theo sơn mạch Ngọc Long Sơn, từ đỉnh núi đến phần đuôi của núi.

Đi đến phần đuôi của núi, Dạ Khinh Noãn nghiêng đầu hỏi, “Vân tỷ tỷ, tỷ biết miếng đất đó là Hoàng lăng tiền triều không?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Dung Cảnh chỉ cho nàng chỗ Hoàng lăng của tiền triều Mộ Dung thị, con mắt tựa hồ quét một vòng, xem mọi nơi một lần, không có một chút dấu vết nào, nàng lắc đầu, “Không biết, hôm nay đã qua trăm năm, đã nhìn không ra rồi.”

Dạ Khinh Noãn như thở dài, “Nghe nói đế vương tiền triều vô cùng si tình đấy, đáng tiếc…” Lời nói nàng mạnh mẽ dừng lại, hạ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Năm muội rời kinh thành, vụng trộm chạy tới nơi này ngắm tuyết. Một lần kia muội thấy được Cảnh ca ca.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, cười nói: “Đó là sáu năm trước? Hắn không phải nên dưỡng bệnh trong Vinh vương phủ sao?”

“Lúc ấy ca ấy ngồi ở chỗ kia.” Dạ Khinh Noãn chỉ một ngón tay về phía Hoàng lăng mai táng Mộ Dung thị, thấp giọng nói: “Muội liếc cái đã nhận ra ca ấy, ca ấy nhìn chằm chằm muội trong chốc lát, sau đó bắt đầu đi. Muội gọi ca ấy, ca ấy cũng không trả lời.”

“Có chuyện như vậy sao? Muội xác định người kia là hắn?” Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Không phải hoa mắt?”

“Nhất định là ca ấy, muội chắc chắn không hoa mắt. Từ lúc Cảnh ca ca còn bé, cho tới bây giờ, phàm là người nhìn thấy của ca ấy, liếc một cái là có thể nhận ra ca ấy, nhớ kỹ ca ấy.” Dạ Khinh Noãn khẳng định nói.

“Đã như vậy, người kia chắc hẳn chính là hắn nha!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại, bước chân không ngừng, hướng về phía thành.

“Khi đó muội đã suy đoán, Cảnh ca ca nhất định cũng buồn bực hỏng mất trong Vinh vương phủ, vụng trộm chạy ra ngoài ngắm tuyết giống muội.” Dạ Khinh Noãn đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Ừ, chắc hẳn là vậy đấy.”

“Bệnh của muội là trời sinh mà có, mà Cảnh ca ca là bị người độc hại. Hoàn cảnh chúng ta gặp phải có chút giống nhau, nhưng hôm nay bệnh của muội tốt rồi, nghe nói bệnh của Cảnh ca ca còn chưa khỏe, không biết có thể kiên trì tới khi nào.” Dạ Khinh Noãn bỗng nhiên nói khẽ: “Vân tỷ tỷ, bây giờ tỷ và Cảnh ca ca yêu nhau, vạn nhất có một ngày ca ấy… Tỷ làm sao bây giờ?”

Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại một chút, nghĩ chuyện nàng giải hàn độc cho Dung Cảnh đến nay ngoại trừ cha mẹ nàng ra không có ai biết, đương nhiên Dạ Khinh Noãn cũng không biết. Nàng nói từng câu từng chữ: “Hắn sống ta sống, hắn chết ta chết, sống chết có nhau.”

Sắc mặt Dạ Khinh Noãn hơi đổi, bỗng nhiên im lặng.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng hơi tái lại, cười hỏi, “Làm sao vậy? Đây là một câu rất bình thường, đã bị dọa?”

Dạ Khinh Noãn bỗng nhiên cúi đầu xuống, lắc đầu, “Không, muội chỉ cảm thấy, tình ý giữa Cảnh ca ca và Nguyệt tỷ tỷ sâu đậm như vậy, Thất ca ca và ca ca đều thích tỷ, sợ là phải thương tâm cả đời.”

Ánh sáng trong mắt Vân Thiển Nguyệt chớp lên, “Bọn hắn sẽ tìm được nữ tử tốt hơn, ta chỉ có một đống lớn tật xấu, không có ưu điểm gì. Bọn hắn đối với ta, chỉ là biểu hiện nhầm thành tình yêu mà thôi.”

Dạ Khinh Noãn ngẩng đầu, nói khẽ: “Tính ra toàn bộ con cháu từ Hoàng cung, Lam phi nương nương không được sủng, theo đó Thất ca ca khi đó cũng không được sủng, nhưng Thất ca ca lại đối xử rất tốt với mọi người. Khi đó tỷ cùng Thất ca ca cũng tốt, muội vẫn cho rằng tương lai Vân tỷ tỷ sẽ ở cùng một chỗ với Thất ca ca đấy. Không nghĩ tới, hôm nay Thất ca ca trở thành người thương tâm kia. Hơn nữa ca ca…”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Dạ Khinh Noãn còn chưa dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt không nghe, ngậm miệng lại, cũng không nói thêm gì nữa, đi theo sau lưng nàng.

Hai người một đường im lặng tiến vào thành.

Tại lối rẽ dẫn đến phủ Đức Thân vương, Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Dạ Khinh Noãn, sắc mặt Dạ Khinh Noãn đã khôi phục, cũng dừng bước, nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Vân tỷ tỷ, kỳ thật muội rất muốn quay trở lại Noãn Thành.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.

“Thế nhưng mà, như lời tỷ nói, muội có lý do không thể không trở về.” Dạ Khinh Noãn nói khẽ: “Công chúa Hoàng thất, ngoại trừ Lục công chúa ra, không có một ai thành châu báu, nhưng Lục công chúa vốn thích Cảnh ca ca, bởi vì dung mạo của thế tử Vân Ly, liền từ hôn với hắn, sau đó lại thích Ngọc thái tử, tuy nàng còn địa vị công chúa, nhưng thanh danh cũng đã không tốt. Cho nên, phụ vương sai người đón muội trở về. Vân tỷ tỷ, tỷ hiểu chưa?”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói lời nào.

“Vân Vương thúc đến Nam Lương chúc mừng Ngọc thái tử đăng cơ, kỳ thật còn có một chuyện bí mật, là muốn ta gả vào Nam Lương. Nếu Duệ thái tử đồng ý, sau khi Vân Vương thúc trở về, Nam Lương sẽ phái người đi theo, tới cầu hôn và nghị thân, như vậy, muội liền phải đi Nam Lương rồi.” Dạ Khinh Noãn hạ giọng nói.

Ánh sáng trong mắt Vân Thiển Nguyệt chớp lên, tuy chưa nghe Dung Cảnh nhắc đến với cha nàng, nhưng nàng cũng nghĩ có mục đích như vậy. Thời cơ Dạ Khinh Noãn trở về quá khéo, nàng nhìn Dạ Khinh Noãn hỏi, “Vậy muội muốn gả cho Duệ thái tử sao?”

Mặt Dạ Khinh Noãn hơi đỏ lên, gật gật đầu, “Muốn.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, loại biểu cảm cô gái nhỏ của Dạ Khinh Noãn này nàng quá quen thuộc, đây là biểu lộ hiện ra khi người ta xuân tâm nảy mầm. Nàng nghi hoặc hỏi, “Muội gặp Duệ thái tử rồi? Thích hắn?”

Dạ Khinh Noãn gật gật đầu, “Gặp rồi.” Dứt lời, nàng bổ sung nói: “Hắn từng đến Noãn Thành, ở lại Noãn Thành ba tháng.”

Vân Thiển Nguyệt giật mình, đó là năm năm trước! Chuyện Diệp Thiến di tình biệt luyến sang Dạ Khinh Nhiễm truyền khắp thiên hạ, Nam Lăng Duệ đi Noãn Thành ở ba tháng. Nàng nhớ nửa năm trước khi Nam Lăng Duệ đến Thiên Thánh vào tiết cầu phúc, luôn mồm nói muốn mang muội muội Dạ Khinh Nhiễm về tới tay, nhưng về sau khi nhìn thấy Tố Tố liền say mê Tố Tố, sau đó lại say mê Lam Y, tiếp đó lại coi trọng Thiên Tiên mỹ nhân Lạc Dao, cuối cùng hiện tại bên cạnh hắn vẫn cô đơn chiếc bóng. Những nữ tử này, chưa từng ở trong lòng của hắn, mà lúc trước nàng biết được Lạc Dao tức giận rời đi, lại bảo hắn đuổi theo, hắn lại nói để nàng không rõ ràng theo sát tại bên người hắn sao được, lại nói có hiệp nghị cùng Tử Thư như thế nào, lúc ấy nàng một lòng nghĩ đến Dung Cảnh nghe được đồn đãi giữa nàng và Cố Thiếu Khanh không biết sẽ tức giận như thế nào, trong lòng rối rắm thành một đoàn, nghĩ lại, có lẽ hôm nay, Nam Lăng Duệ là ca ca của nàng, tính tình của hắn nàng hiểu rất rõ, thực chất bên trong giống cha mẹ nàng và nàng. Chuyện đã nhận thức chắc chắn, không có nhiều lý do và cố kỵ như vậy. Hắn có thể dễ dàng thả Lạc Dao rời đi, đã nói rõ hắn vẫn chưa từng để bụng nàng? Nếu thật sự để bụng thì sao? Sao hắn có thể để Lạc Dao rời đi một mình?

Giống như hắn không chút do dự buông tha cho Diệp Thiến, dùng Tố Tố làm tấm mộc tránh né những cô gái Thiên Thánh kia như đám người Dung Linh Lan dây dưa, về sau cảm thấy Lam Y thú vị, có thể thử một lần, sau đó chắc hẳn phát hiện nàng không phải nữ tử hắn muốn, sau khi xâm nhập trận đầm rồng hang hổ liền đoạn tuyệt buông tay, đồng thời còn hòa một ván vì Nam Lương, mà Lạc Dao là thê tử mẹ nàng hợp ý muốn cho hắn, hắn vui mừng tiếp nhận, cũng đáp ứng trao đổi hiệp nghị với Ngọc Tử Thư, nhưng sau khi đến Nam Lương ở chung mấy ngày cùng Lạc Dao lại phát hiện, nàng không phải nữ tử hắn muốn, vì vậy biết thời biết thế, mượn nàng thả Lạc Dao rời đi. Cho nên, hôm nay vẫn một mình, nói rõ lòng của hắn còn nguyên vẹn.

“Vân tỷ tỷ, sao tỷ không nói gì? Tỷ thông minh như vậy, không phải không nghĩ tới đấy chứ?” Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt mãi không nói, nhẹ giọng hỏi thăm.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lên Dạ Khinh Noãn trước mặt, nữ tử nhỏ nhắn yêu kiều dung nhan tươi đẹp quyến rũ dưới ánh mặt trời thoạt nhìn ấm ấm áp áp, áo choàng Tuyết Hồ trên người trắng mượt, một đôi mắt vụt sáng, giống hệt con thỏ con. Mặc dù xuất thân từ phủ Đức Thân vương, dù hôm nay ca ca của Dạ Khinh Noãn, Dạ Khinh Nhiễm khiến nàng không thích, nhưng khi nhìn đến Dạ Khinh Noãn, vẫn không thể chán ghét được, thậm chí có vài phần ưa thích. Chẳng lẽ Dạ Khinh Noãn sẽ là nhân duyên của ca ca? Nàng thu liễm tâm trạng, cười cười, “Tuy nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới muội quen Duệ thái tử.”

“Lúc muội quen hắn, hắn mới không phải bộ dạng phong lưu bây giờ, mà là khuôn mặt lạnh như băng, muội đùa hắn thế nào, tảng băng kia cũng không tan, ba tháng chưa từng thấy hắn cười.” Dạ Khinh Noãn tức giận, “A, không đúng, hắn từng cười một lần, chính là một ngày trời mưa, muội chạy không vững, ngã quỵ trên mặt đất, khiến cho một thân toàn bùn, bùn đầy đầu đầy mặt, hắn đứng ở một bên không đỡ ta dậy, còn cười. Chỉ một lần đó.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khi đó ca ca bởi vì Dạ Khinh Nhiễm và Diệp Thiến, cười không nổi như lúc bình thường.

“Lúc ấy muội không biết hắn là Duệ thái tử Nam Lương, khi hắn đi muội mới biết được. Hắn nói sẽ lại đến Noãn Thành, nhưng mà năm năm này, chưa từng quay lại. Về sau ta nghe được rất nhiều đồn đãi về hắn, mới không mơ mộng hão huyền nữa.” Dạ Khinh Noãn cúi đầu xuống, giọng điệu có chút ảm đạm, “Muội vốn muốn cả đời đều ở lại Noãn Thành rồi, thế nhưng phụ vương phái người đến đón muội, nói để muội quay trở lại Thiên Thánh, muội vốn không muốn trở về, nhưng nghe Hách bá đón muội nói phụ vương muốn muội gả vào Nam Lương cho Duệ thái tử. Muội liền trở về.” Dứt lời, nàng sờ tay vào ngực, lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân tỷ tỷ, tỷ xem, năm năm trước hắn đưa cho muội đấy.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn kiếm gỗ trong tay nàng, quen thuộc như thế, đó là đồ nàng điêu khắc khi còn bé tặng cho Nam Lăng Duệ tại sinh nhật của hắn. Lúc ấy nói giỡn là để hắn đưa cho chị dâu tương lai, truyền xuống, trở thành đồ gia truyền nhà hắn. Không nghĩ tới, năm năm trước hắn đã đưa cho Dạ Khinh Noãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui