Hoàn Khố Thế Tử Phi

Khí chất dịu dàng tôn quý trên người Lạc Dao được nàng ta phát huy vô cùng tinh tế.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn Lạc Dao cũng không mở miệng.

Lạc Dao nhìn lướt qua xe ngựa của Dung Cảnh, chỉ thấy một mình Vân
Thiển Nguyệt xuống, không gặp Dung Cảnh, nàng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, đã lâu không gặp! Ta đến thực
hiện hôn ước cùng Cảnh thế tử, ngươi không có ý kiến chứ?”

“Có ý kiến!” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, đi vào trong Vinh vương phủ.

Lạc Dao nâng bước đuổi kịp nàng, “Có ý kiến thì thế nào? Hình như Thiển Nguyệt tiểu thư chẳng có quan hệ gì với Cảnh thế tử!”

“Một tờ hôn ước đã qua mà thôi, trăm năm đã qua, chẳng lẽ công chúa
Lạc Dao cho rằng có thể quyết định cái gì bằng một tờ giấy bỏ đi sao?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạo liếc nhìn Lạc Dao, “Công chúa Lạc Dao chẳng
lẽ không gả ra ngoài được? Cho nên mới bới ra tờ giấy bỏ đi này?”

“Hôn ước đã qua trăm năm, cũng là hôn ước, sẽ không bởi vì đã qua
trăm năm mà không phải rồi. Giấy cũ rồi, cũng không có đạo lý hết hiệu lực, trăm năm trước Vinh Vương đến Đông Hải lấy bảo vật trấn quốc của
Đông Hải, cứu được hoàng hậu Trinh Tịnh, Đông Hải có ân với Vinh Vương,
với Thiên Thánh, tuy bây giờ đã qua trăm năm, nhưng ân tình lại vẫn còn, chẳng lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư nguyện ý để người khác nói Vinh vương
phủ vong ân phụ nghĩa?” Khẩu khí của Lạc Dao dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề dịu dàng, “Người thực hiện hôn ước từ khi sinh ra đã quyết
định là ta, hôn ước này cùng một nhịp thở với ta, không liên quan đến
chuyện ta có gả được ra ngoài hay, hôm nay ta đến thực hiện hôn ước, nếu Cảnh thế tử là người bội bạc, như vậy thì đợi người trong thiên hạ cười nhạo đi! Thiển Nguyệt tiểu thư không phải ngay cả đạo lý này cũng không hiểu đấy chứ?”

“Ta không hiểu gì, cũng không có tài hoa như công chúa Lạc Dao, binh
pháp mưu lược không gì không giỏi, ta chỉ biết quân tử là giúp người
hoàn thành ước vọng, cũng biết có một số việc thời gian qua đi cảnh vật
thay đổi cũng đã bụi quay về với bụi, đất về với đất, nếu vì một ước
định, mà cứng rắn chia rẽ người có tình, lấy người không thích, chính
là không khôn ngoan. Nam nhân có trí, nữ nhân cũng nên có trí, nếu không thì những thi thư kia đọc cũng vô ích, những đạo lý kia học uổng công
rồi.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Lạc Dao nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, “Theo như lời Thiển Nguyệt
tiểu thư nói vậy thì hôn ước đã không có hiệu lực rồi hả? Ước định công
chúa Đông Hải năm đó rẻ mạt? Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, như vậy ai đến thành toàn quân tử? Sao ngươi biết ta chia rẽ người có tình? Ngươi có tình với Cảnh thế tử, chẳng lẽ ta thì không có tình? Nói không chừng ta gả cho Cảnh thế tử, chúng ta có thể cầm sắt hòa minh đây
này!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, dừng bước nhìn Lạc Dao, nhìn chằm chằm vào nàng một lát hỏi, “Ngươi đang rất nghiêm túc?”

“Tất nhiên” Lạc Dao gật đầu.

“Hôn ước là lệnh của cha mẹ, bà mối thường nói vậy phải không? Ngươi
một mình đến, phải chăng đã hạ thấp thân phận?” Vân Thiển Nguyệt cười
hỏi.

“Năm đó Vinh Vương tiến đến Đông Hải quỳ tại Thánh Điện cầu Tị Tà
Châu có phải cũng là hạ thấp thân phận, ta lấy hôn ước đứng ở chỗ này,
sao sẽ hạ thấp thân phận?” Lạc Dao nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt cao thấp đánh giá nàng, bỗng nhiên nói: “Phụ vương
ta tiến đến chúc mừng Duệ thái tử của Nam Lương đăng cơ, thuận tiện
thương nghị hôn sự của tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương cùng thái tử
Nam Lương.”

Con mắt Lạc Dao co rụt lại, giọng nói chợt lạnh, “Ngươi nói cho ta biết chuyện này làm gì?”

“Không có gì, chỉ cho ngươi biết rõ một chút mà thôi.” Vân Thiển
Nguyệt tiếp tục đi vào trong phủ, phân phó thủ vệ cửa Vinh vương phủ,
“Đóng cửa! Người không có phận sự, tất cả không được cho vào!”

“Vâng!” Thủ vệ cửa ra vào nhất tế lên tiếng.

Cửa lớn “Phanh” một tiếng đóng lại, Lạc Dao bị nhốt ngoài cửa.

Lạc Dao phục hồi tinh thần lại lập tức cực kỳ cáu giận, “Ta là công
chúa Đông Hải quốc, đây chính là đạo đãi khách của Vinh vương phủ các
ngươi?”

“Ai biết ngươi có phải giả mạo công chúa Đông Hải hay không? Lúc này
Dung Cảnh chưa trở về, ở Vinh vương phủ ta đương gia, nếu ngươi muốn cầm sắt cùng mình với hắn, thì chờ hắn trở về rồi nói sau, đương nhiên, đấy là nếu như ngươi có thế khiến hắn thực hiện hôn ước.” Vân Thiển Nguyệt
truyền ra một câu từ trong cửa lớn.

Lạc Dao trừng mắt, cả giận nói, “Vân Thiển Nguyệt, sao ngươi có thể dã man như thế? Cảnh thế tử thích ngươi cũng thật kỳ quái.”

Vân Thiển Nguyệt coi như không nghe thấy, không hề để ý tới nàng.

Lạc Dao đứng tại chỗ cũ, nhìn cửa đóng thật chặt, sắc mặt không tốt.

“Ha ha ha ha…” Trên đầu tường đối diện bỗng nhiên truyền đến một
tiếng cười to, ngay sau đó có người rơi xuống, là một thiếu niên bộ dáng tuấn tú, hắn đi quanh Lạc Dao hai vòng, cười đến chỉ thấy mũi mà không
thấy mắt nói, “Ta đã nói tỷ đến Vinh vương phủ sẽ không có quả ngon để
ăn đấy! Sao hả? Lúc này tin rồi chứ?”

Lạc Dao trầm mặt nhìn hắn không nói chuyện.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, “Tỷ tức giận vì Vân Thiển Nguyệt nhốt tỷ ở ngoài cửa? Hay là bởi vì nàng nói Duệ thái tử của Nam
Lương sẽ cùng tiểu quận chúa Đức Thân vương kết thân mà tức giận?”

“Ai cần ngươi lo!” Lạc Dao trừng hắn một cái.

“Hoàn toàn chính xác không cần ta lo, nhưng ta thích xem bộ dáng tức
giận của tỷ, cảm thấy vô cùng hưởng thụ.” Thiếu niên nhìn nàng, tựa hồ
nàng càng tức giận, hắn càng vui, “So với gương mặt cứng nhắc kia của tỷ thì dễ nhìn hơn nhiều.”

“Đừng quên ta là tỷ tỷ của ngươi!” Sắc mặt Lạc Dao khó coi.

“Không phải Ngươi không nhận ta người đệ đệ này sao?” Thiếu niên nhướn mày.

“Ai nói mặc y phục của nam nhân thì ngươi là nam nhân rồi hả? Không
có một chút bộ dạng của nữ nhân! So với Vân Thiển Nguyệt còn không
bằng.” Lạc Dao quay người rời khỏi Vinh vương phủ.

Thiếu niên đúng là La Ngọc, hừ một cái, “Tỷ có bộ dạng của nữ nhân?
Còn không phải không được nam nhân thích? Từ Nam Lương bị ủy khuất chạy
đến, không có tiền đồ, không phải tỷ có bản lĩnh sao? Không phải Người
đắc tội tỷ đều không có kết cục tốt sao? Sao lúc này vì Nam Lăng Duệ làm nhiều như vậy tại Nam Lương, bây giờ lại xám xịt mà trốn thoát? Không
chém hắn thành tám khối rồi quang minh chính đại mà đi?”

Lạc Dao không đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.

“Không phải là tỷ thích Nam Lăng Duệ đấy chứ?” La Ngọc đuổi theo nàng.

“Tốt nhất ngươi nên câm miệng đi!” Lạc Dao lạnh lùng liếc nhìn La Ngọc.

“Thì ra tỷ thật sự thích Nam Lăng Duệ rồi! Ha ha, thái tử phong lưu kia…” La Ngọc mừng rỡ.

Sắc mặt Lạc Dao lạnh xuống, “Ai nói hắn là thái tử phong lưu? Ngươi không biết rõ về hắn thì đừng nói bậy ở trước mặt ta.”

“Chậc chậc, bảo vệ cho hắn rồi hả? Mới lạ ah, Lạc Dao mỹ nhân nhà
chúng ta từ nhỏ đến lớn đã từng bảo vệ ai chưa? Ngay cả Tử Thư ca ca đều chưa từng được tỷ giữ gìn như vậy!” La Ngọc mới lạ mà nhìn Lạc Dao,
“Hắn không phải thái tử phong lưu thì ai? Trước kia cả thiên hạ đều biết tình cảm giữa Diệp công chúa Nam Cương và hắn, về sau là phủ thái tử có ba nghìn mỹ nữ, nghe nói từng người xinh đẹp như hoa, về sau lại là Tố
Tố của Yên Liễu lâu, nghe nói khi hắn ở kinh thành Thiên Thánh ngày ngày gặp gỡ Tố Tố, về sau còn tuyên bố muốn dẫn Vân Thiển Nguyệt đi Nam
Lương, sau đó trên đường trở lại Nam Lương coi trọng gia chủ Lam gia,
sau đó lại thấy nhan sắc tỷ đẹp hơn Lam gia chủ, lại coi trọng tỷ, hôm
nay vậy mà không biết đủ còn thông đồng với Sở phu nhân là phụ nữ
có chồng, hắn quả thực là tội lỗi chồng chất.”

Lạc Dao chợt dừng bước, nhìn La Ngọc, nổi giận quát một tiếng, “Tử La, có phải muốn ta bịt miệng ngươi lại hay không?”

La Ngọc liếc mắt, “Dẫm đến chân đau của tỷ rồi hả?”

Lạc Dao hung hăng trừng nàng.

“Cô cô chọn lương duyên cho tỷ, Tử Thư ca ca giúp tỷ làm mai, tỷ nói
hắn không phong lưu, bảo vệ cho hắn như vậy? Có bản lĩnh thì khiến hắn
lấy tỷ đi! Có bản lĩnh thì khiến hắn cả đời chỉ lấy một mình tỷ? Cầm
hôn thư chạy tới Vinh vương phủ thì tính toán cái gì?” La Ngọc hừ một
tiếng, không để ý tới sắc mặt khó coi của Lạc Dao, “Đừng trách ta làm
muội muội mà không nhắc nhở tỷ, đừng quá cao ngạo! Mọi thứ tỷ đều yêu
cầu thập toàn thập mỹ, không muốn người nào làm tốt hơn tỷ. Người khác
muốn lấy chính là thê tử, không phải lấy pho tượng toàn năng, tỷ ngày
ngày lấy khuôn mặt gỗ đối mặt với người khác, ai nhìn cũng ngán. Nữ nhân Nam Lăng Duệ gặp nhiều lắm, tỷ muốn vào trong lòng của hắn, tỷ cho rằng dùng hôn ước của tỷ cùng Dung Cảnh thì kích thích được hắn nhúng tay
vào chắc?”

Trong nháy mắt Lạc Dao có một loại tức giận vì bị nói trúng tâm sự, “Ai nói ta có khuôn mặt gỗ hả?”

“Không có sao? Tỷ nhìn xem tỷ bây giờ, thành bộ dáng gì nữa?” La Ngọc từ trong lòng ngực lấy ra một cái gương, một tay vén cái khăn che mặt
của Lạc Dao lên, nhắm ngay vào mặt nàng.

Trong gương chiếu ra một khuôn mặt trầm như nước, mắt hạnh trừng trừng, tràn đầy tức giận.

Lạc Dao quay mặt qua một bên, phất tay đẩy tấm gương ra, “Thấy ta làm ra chuyện cười ngươi vui vẻ lắm phải không? Phụ hoàng dạy bảo chúng ta
như thế nào? Để chúng ta kính yêu lẫn nhau. Trong mắt ngươi còn có … ta, người tỷ tỷ này hay không.”

La Ngọc thu tấm gương vào trong lòng, mí mắt mở ra, “Từ nhỏ đến lớn không phải tỷ xem ta không vừa mắt sao?”

“Ai nói ngươi không học tập cho tốt? Ngày ngày chạy ra ngoài, giống như một tiểu tử điên.” Lạc Dao trừng nàng.

“Tỷ muốn trở thành đầu gỗ khuôn mẫu, ta không muốn, thế giới bên
ngoài rất lớn, thú vị hơn nhiều, so ngươi những thứ… thi văn binh pháp
cái gì trị quốc kế sách kia hay hơn nhiều. Ngươi xem ta không vừa mắt,
ta còn xem ngươi không vừa mắt đây!” La Ngọc lướt qua Lạc Dao đi thẳng
về phía trước.

“Ngươi muốn đi đâu?” Sắc mặt Lạc Dao hơi nguội.

“Tỷ vừa mới muốn đi đâu, thì ta đi đó.” La Ngọc cũng không quay đầu lại mà nói.

Lạc Dao trừng nàng, không nói lời nào, nâng bước đuổi kịp La Ngọc. Tỷ muội hai người đã đi ra Vinh vương phủ.

Trong cửa lớn Vinh vương phủ, Vân Thiển Nguyệt cũng không rời đi,
nghe rành mạch cuộc nói chuyện của hai người, thấy hai người rời đi,
nàng thoáng nở nụ cười, lắc đầu, đi vào trong phủ.

Người của Vinh vương phủ thấy nàng đều cung kính chào, nàng như đi lại trong sân nhỏ nhà mình.

Trở lại Tử Trúc Viện, tiến vào gian phòng, lười biếng nằm ở trên
giường, hôm nay tại thiên lao Hình bộ chứng kiến Dạ Thiên Dục chỉ một
tháng đã biến thành bộ dáng kia, lại khiến trong lòng nàng kinh hãi
không thua gì Triệu Khả Hạm chết trong lòng nàng. Nàng nghĩ đến người
thật sự là không thể thất bại, một bước sai, cả bàn đều thua. Ván cờ hôm nay, cùng tương lai, nàng và Dung Cảnh không thể ra một bước sai lầm
nào.

Chẳng biết lúc nào, nàng đã ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi, bên cạnh nằm một người, trong
phòng cũng không có thắp đèn, nhưng hơi thở cùng vòng ôm quen thuộc
khiến nàng rất nhanh biết rõ người này là ai, đương nhiên, gian phòng
này là gian phòng của hắn, trừ hắn ra ai có thể vào? Nàng giật giật thân thể, quay đầu nhìn Dung Cảnh.

Ngoài cửa sổ có ẩn ẩn ánh trăng rọi vào, đôi con ngươi thanh tuyền
ôn nhuận của hắn nhìn nàng, thấy nàng mở mắt, ôn nhu hỏi thăm, “Tỉnh
rồi?”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, hỏi: “Trở về lúc nào?”

“Không lâu.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt duỗi lưng một cái, hỏi: “Biết Lạc Dao tới rồi sao?”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Biết!”

“Nữ nhân này, không biết nàng thông minh hay ngốc, rõ ràng đã thích
ca ca, hết lần này tới lần khác còn cầm hôn ước xuất hiện ở đây. Tự cho
mình rất cao, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.” Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy.

“Nàng ta xuất thân từ hoàng thất Đông Hải, nhìn quen âm mưu quỷ kế
trong nội cung, tâm cơ thủ đoạn, lại đọc thuộc lòng binh pháp mưu lược.
Sao lại là người ngu xuẩn?” Dung Cảnh cười lắc đầu, “Không minh bạch ở
Nam Lương, trong nội cung Nam Lương có hoàng hậu, hoàng hậu Nam Lương
cũng không phải hoàng hậu bình thường, mà nàng ta không danh không phận
trong phủ thái tử, lại còn bị quản chế bởi quy chế trong nội cung. Có
thể nghĩ ra nguyên do trong đó. Trước kia phủ thái tử có 3000 người đẹp, phàm là mỹ nhân bên người thái tử, đều được đối đãi khác biệt. Nàng ta
biết mình lại thích hắn, tuy nàng ta là công chúa Đông Hải, nhưng Nam
Lăng Duệ cũng chưa từng công khai thân phận của nàng ở Nam Lương, nàng
làm sao có thể không tức giận trốn đi?”

“Cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lập tức phiền muộnnói: “Nếu
không phải ta cố ý nói ra chuyện ca ca và Dạ Khinh Noãn có khả năng có hôn sự, thấy cảm xúc trong mắt nàng, biết rõ nàng để ý ca ca, nếu không lúc ấy ta đã muốn đá văng nàng ra, cầm hôn ước đến cướp người, coi ta
dễ bắt nạt phải không?”

Dung Cảnh cười khẽ, “Trách không được ngay cả ngủ cũng không có sắc mặt tốt, thì ra là dấm chua rồi.”

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Vinh Vương vì cứu
hoàng hậu Trinh Tịnh chạy tới Đông Hải, trở về người cứu được rồi, cũng không thể cùng một chỗ, chỉ nhìn nàng tại trong hoàng cung Dạ gia, kết
quả còn liên luỵ tử tôn. Về sau ta gả cho chàng, không đi nhà thờ tổ
thắp nhang dập đầu cho hắn.”

Dung Cảnh vốn chỉ cong môi lúc này liền cười to, tiếng cười sung
sướng, sờ lên gương mặt nàng, cười nói: “Được! Không đi thắp nhang dập
đầu cho hắn.” Dứt lời, hôn gò má nàng một cái, trầm thấp cười nói:
“Nhưng nàng phải gả cho ta trước, mới có thể đi nhà thờ tổ của Vinh
vương phủ chúng ta, đến lúc đó nàng ở trước bài vị nói với bọn họ ‘Xem
đi, ai nói nam nhân Vinh vương phủ không lấy được nữ nhân Vân vương
phủ?’ sau đó lại đi tới hạ thấp giá trị của bọn họ một phen, uy phong
bao nhiêu.” Vân Thiển Nguyệt “PHỤT” cười, trừng mắt nhìn Dung Cảnh im
lặng. Cái người này…

Dung Cảnh kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu Ôn Nhu hôn nàng. Một lát sau, hỏi thăm nàng, “Quỳ thủy đến?”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, lắc đầu, “Hiện tại không có, ước chừng là hai ngày tới!”

“Ta cũng tính ra là hai ngày này.” Dung Cảnh lầm bầm một câu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Chàng tính toán quỳ thủy của ta làm cái gì?”

“Không muốn lại bị nàng làm dính lên người, cho nên, khi quỳ thủy của nàng đến, mặc nhiều một chút.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng, nhớ tới chuyện lần đầu tiên nàng có
quỳ thủy, dính lên cả người hắn, có chút buồn cười, lại có chút im lặng, còn có chút xấu hổ, nhưng may mắn cho nàng, trời tối, nhìn không thấy mặt nàng hồng, buồn bực nói: “Ngày mai ta hồi phủ chẳng phải được rồi
sao?”

“Không được! Ta sẽ ngủ không yên.” Dung Cảnh ôm nàng lắc đầu, ôn nhu nói: “Hai ngày này rốt cuộc lại thêm được chút thịt.”

Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, đưa tay sờ sờ hắn, lầm bầm một câu,
“Chàng vẫn không có thịt.” Dứt lời, hỏi: “Hôm nay tảo triều chuyện Sở
phu nhân thương nghị thế nào?”

“Quần thần can gián, Sở phu nhân can thiệp nội chính ba nước phụ
thuộc Thiên Thánh, cũng nên có lời giải thích đối với Thiên Thánh. Vì
vậy Nhiếp Chính vương sai người đi Sở gia truyền ý chỉ, mời Sở gia chủ
cùng Sở phu nhân vào kinh.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Sau đó thì sao?”

“Hôm nay mgười đi truyền chỉ đã lên đường rồi!” Dung Cảnh nói.

“Lại sau đó thì sao? Chàng định làm thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Không có sau đó, cũng không định làm thế nào! Tuy mười đại thế gia
đã nhập thế, nhưng cũng chưa từng chịu triều đình quản chế.” Dung Cảnh
nhạt giọng nói: “Hắn truyền triệu thì vào kinh? Thiên Thánh hôm nay đã
không phải là Thiên Thánh trước kia rồi.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.

“Ngày mai nàng chờ trong phủ, nếu Lạc Dao lại đến, nàng cứ để nàng ta vào phủ!” Dung Cảnh ấm giọng cười nói: “Nàng cầm kiếm của nàng ta, cũng nên trả lại cho nàng ta. Hôn ước của ta với nàng ta, cũng nên giải
trừ.”

“Dựa vào cái gì mà không phải chàng chờ trong phủ?” Vân Thiển Nguyệt bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Dung Cảnh “A…” một tiếng, “Ta cùng Ngọc thái tử trao đổi thư từ mấy tháng, không tiện ra tay với muội muội của hắn!”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Chẳng lẽ ta dễ ra tay rồi?”

“Không muốn ta cùng nàng ta cầm sắt cùng mình, tất nhiên nàng phải ra tay tay thật tốt, để cho nàng ta không cầm hôn ước nói chuyện được
nữa.” Dung Cảnh nằm xuống, ôm Vân Thiển Nguyệt, vỗ vỗ lưng của nàng, ôn
nhu nói: “Ngủ đi! Ngày mai còn có tinh thần luận kiếm.”

Vân Thiển Nguyệt dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa.

Ngày hôm sau, Dung Cảnh tỉnh lại, Vân Thiển Nguyệt cũng tỉnh lại
theo, Dung Cảnh mặc thỏa đáng, thấy Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường
không nháy mắt nhìn hắn, hắn đi tới, cúi xuống mặt xuống hôn lên cánh
môi nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay chỉ có thể thắng, không thể thua.”

Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái, “Ta sẽ mua chàng với giá tốt đấy!”

Dung Cảnh cười khẽ, quay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt lại nằm trên giường trong chốc lát, mới đứng dậy,
rửa mặt thỏa đáng, dùng đồ ăn sáng, bên ngoài vang lên giọng nói của
Thanh Thường, nói khẽ, “Thiển Nguyệt tiểu thư, công chúa Lạc Dao lại
tới Vinh vương phủ nữa, nói kiếm trước kia gửi ở trong tay ngài, nên vật về chủ cũ rồi!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, hỏi: “Hôm qua Dung Cảnh phân
phó ngươi rồi hả? Mang thanh kiếm kia từ Vân vương phủ tới rồi sao?”

“Mang tới! Bây giờ đang ở trong tay nô tỳ!” Thanh Thường nói.

“Lấy vào đi!” Vân Thiển Nguyệt nói với bên ngoài.

Thanh Thường nâng một thanh bảo kiếm đi đến, đặt ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt rút bảo kiếm ra, một đạo hoa quang xẹt qua, bảo kiếm rời vỏ, thân kiếm lạnh như nước, nàng nhìn thoáng qua, thu lại kiếm,
cười nói: “Chuyện như vậy sao có thể lặng lẽ giải quyết tại Vân vương
phủ? Làm sao cũng phải để thiên hạ đều biết.” Dứt lời, nàng đứng lên,
nói với thanh Thường: “Đi thôi, đi đường chính phồn hoa nhất kinh
thành.”

Thanh Thường cười đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt.

Hai người tới cửa lớn Vinh vương phủ, Lạc Dao và La Ngọc đã chờ ở đó. Lạc Dao vẫn ăn mặc như hôm qua, chỉ là đã lấy cái khăn che mặt xuống,
La Ngọc là bộ dáng thiếu niên.

Vân Thiển Nguyệt đi đến bên cạnh, Lạc Dao cười một tiếng, “Thiển Nguyệt tiểu thư giữ gìn kiếm rất tốt, không tệ!”

Vân Thiển Nguyệt ném kiếm trong tay cho nàng, cũng không nói nhảm,
nói với nàng: “Đi đường chính phồn hoa nhất kinh thành. Có dám hay
không?”

“Có gì không dám?” Lạc Dao nhướn mày.

“Vậy liền đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt dẫn đầu rời khỏi Vinh vương phủ.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi không phát hiện ra ta sao?” La Ngọc chờ Vân
Thiển Nguyệt nói chuyện với mình, thế nhưng chỉ thấy thấy nàng nói với
Lạc Dao một câu thì đã đi, lập tức không cam lòng, tiến lên một bước,
kéo lại tay áo của nàng.

“Đại đương gia, những huynh đệ kia của ngươi đâu?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu phun ra một câu.

La Ngọc sững sờ.

“Nghe nói ngươi muốn tới Thiên Thánh tranh đoạt ta với Dung Cảnh?”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, “Đã như vậy, hiện tại ngươi không nên
lôi kéo ta, nên đi hoàng cung tìm Dung Cảnh mới đúng, hắn vừa vào triều
sớm.”

La Ngọc ngẩn ngơ, “Làm sao ngươi biết?”

“Thanh danh sơn phỉ núi Bát Hoang quá lớn, truyền bá chuyện ngươi
muốn cướp ta được mười dặm tám thôn đấy, hôm nay truyền đến Thiên Thánh, cũng không kỳ quái.” Vân Thiển Nguyệt vung tay áo của nàng, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

La Ngọc hừ một tiếng, bỗng nhiên lại kéo tay áo của nàng, hung dữ thấp giọng nói với nàng: “Ta gặp cô cô rồi!”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái.

“Tỷ!” La Ngọc bỗng nhiên hô một tiếng.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên.

“Quả nhiên tỷ là con gái của cô cô!” La Ngọc oán hận nói: “Đông Hải
quốc có bốn công chúa, nhưng hết lần này tới lần khác ai cũng chưa từng
thấy Nhị công chúa được tứ phong của Hoa vương phủ. Lần trước ta đến
Thiên Thánh đã cảm thấy bộ dáng của tỷ có vài phần giống cô cô, lúc này
cuối cùng bị ta phát hiện.”

Vân Thiển Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng, như dỗ hài tử, “Ngoan, đã phát hiện
cũng đừng quấy rối.” Dứt lời, ném cho nàng một cái kẹo, chính là lần
trước Vân Vương gia cho nàng, “Cầm đi đi!”

La Ngọc lạnh lùng đẩy tay Vân Thiển Nguyệt ra, “Ta không phải tiểu hài tử.”

“Đã trưởng thành, cũng đừng lại không hiểu chuyện! Người lớn phải có quy củ của người lớn.” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đi thẳng về phía trước.

La Ngọc trừng mắt nàng, giây lát, chốc lát, mạnh mẽ dậm hai chân,
tiến lên hai tay ôm lấy cánh tay của nàng, dinh dính nói với nàng:
“Những năm này vì sao tỷ không đi Đông Hải? Phụ hoàng vẫn muốn gặp tỷ,
ta nói sao Tử Thư ca ca lại đối xử tốt với tỷ như vậy, thì ra đã sớm
biết rõ tỷ là con gái của cô cô.”

Vân Thiển Nguyệt quăng nàng hai lần không bỏ qua được, liền tùy nàng.

“Sắp đến cuối năm rồi, phụ vương thúc giục ta trở về, tỷ có theo ta về hay không?” La Ngọc hỏi.

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt quả quyết nói.

“Vì sao không đi? Thiên Thánh có chỗ nào tốt bằng Đông Hải? Chẳng lẽ ỷ không muốn đi Đông Hải thăm thú?” La Ngọc truy vấn.

“Trước mắt không muốn.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

La Ngọc hừ một tiếng, “Dung Cảnh có cái gì tốt? Khiến tỷ không để ý
lời đồn đãi bên ngoài cứ như vậy vào ở Vinh vương phủ? Đoạn đường ta đi
tới này, khắp nơi trên đất Thiên Thánh có người chết vì đông lạnh, trước mắt xám trắng, mà khắp nơi trên đất Đông Hải hoa cỏ đua nở, mỗi người
ăn mặc đầy đủ giàu có, không thấy người lam lũ. Thiên Thánh so với Đông
Hải, thật sự kém quá xa rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

La Ngọc lại lầm bầm một câu, lúc này mới nhớ tới Lạc Dao sau lưng,
quay đầu nói với nàng: “Nữ nhân ngu ngốc, tỷ còn không biết nàng là con
gái Hoa vương thúc đúng không? Nhanh đưa hôn ước trong tay tỷ cho nàng
đi! Nàng cũng là muội muội của tỷ, đoạt nam nhân với muội muội của mình, không thấy mất mặt à?”

Lạc Dao khẽ giật mình, lập tức híp mắt lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi là con gái Hoa vương thúc?”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời.

“Trách không được!” Lạc Dao cẩn thận nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, nàng cách hai người có chút xa, vừa rồi không nghe thấy hai người thấp
giọng thì thầm, lúc này La Ngọc nói ra, mới chợt nói: “Ngươi cùng cô cô
có vài phần giống nhau.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bản tính hai người cũng không xấu, nếu La
Ngọc đã biết rõ, đích thị là mẹ nàng chỉ điểm cái gì. Hôm nay Lạc Dao
lại biết rõ, cũng không có gì. Tuy nàng không cần thân phận công chúa
Đông Hải quốc này, nhưng nhiều hơn cũng không có hại.

“Ta là đại công chúa Đông Hải quốc, từ khi sinh ra ta đã gánh vác hôn ước này, liên quan gì đến nàng? Ta lưng đeo hôn ước lúc ấy nàng còn
chưa ra đời đấy! Nghe nói nam tử các đời Vinh vương phủ đều tài hoa quan lại, ta vì muốn xứng với nam tử Vinh vương phủ, cầm kỳ thư họa, thi từ
ca phú, kiếm thuật võ nghệ, không một cái không học. Mỗi người đều coi
ta là trời sinh tính cách đã như thế, tranh cường háo thắng, nhưng lại
có mấy người biết ta là vì muốn xứng với hôn phu tương lai mà ngày ngày
vất vả học tập? Thậm chí ngay cả trị quốc mưu lược đều phải học. Nhất là mười năm trước khi nghe nói hắn được phong làm đệ nhất kỳ tài Thiên
Thánh, ta càng ngày đêm khổ đọc. Mười bảy năm qua, ta đều là vì một niềm tin này, muốn một ngày kia gả đến Thiên Thánh, không bị hắn xem thường, với tư cách nữ nhân của hắn. Hôm nay ta vất vả bỏ ra mười bảy năm, quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, không sai, thế nhưng mà ai đến thành toàn cho ta?” Lạc Dao thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn người, không nghĩ tới là như vậy.

La Ngọc cũng ngây người, không dám tin nhìn Lạc Dao, hiển nhiên cũng không nghĩ tới là như vậy.

“Bất kể ta có thích Cảnh thế tử hay không, hôm nay đều phải luận kiếm cùng ngươi. Cho dù ngươi là muội muội ta, nếu ngươi muốn một tờ hôn ước này, cũng phải chính đại quang minh mà bằng bản lĩnh đoạt lại từ trong
tay ta! Không được sự thừa nhận của kiếm Thanh Phong trong tay ta, không có bản lĩnh, thì mặc dù ta không lấy hắn, cũng nói rõ ngươi không xứng
đôi với hắn bằng ta. Mặc dù tương lai các ngươi đại hôn, cũng là ta
nhường cho đấy, không phải ngươi đoạt được bằng bản lĩnh, không muốn bị
ta cười ngươi vô năng, thì lại đây.” Giọng nói dịu dàng của Lạc Dao bỗng nhiên âm vang hữu lực, giờ khắc này, nàng không giống công chúa, mà như một tướng quân.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, đối với Lạc Dao nhiều hơn một phần tôn trọng cùng tán thưởng, gật đầu, “Được!”

Lạc Dao mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

La Ngọc khó được lần đầu tiên có sắc mặt tốt không phản đối Lạc Dao,
quay người lại, ôm cánh tay Vân Thiển Nguyệt tiếp tục cùng nàng đi về
phía trước.

Ba người lại không nói một câu, Thanh Thường vẫn luôn đi theo ở phía sau cũng không lên tiếng. Không bao lâu, mấy người tới phố chính phồn
hoa nhất Thiên Thánh, Đông Tây Nam Bắc bốn cửa thành giao lộ của bốn con đường. Trên đường cái dòng người bắt đầu đông đúc, đột nhiên thấy Vân
Thiển Nguyệt cùng Lạc Dao, ánh mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh
diễm, nhao nhao nhìn về phía hai người.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn Lạc Dao, “Bắt đầu?”

“Bắt đầu!” Kiếm Thanh Phong trong tay Lạc Dao ra khỏi vỏ, thẳng tắp đâm về phía Vân Thiển Nguyệt.

Ống tay áo Vân Thiển Nguyệt rung lên, Toái Tuyết cũng rời vỏ, “Keng”
một tiếng, đao kiếm tương kích, phát ra âm thanh nhẹ, ngay sau đó hai
người đồng thời biến chiêu, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã đánh lại với nhau.

Vân Thiển Nguyệt biết rõ Lạc Dao không có nội lực, tự nhiên cũng không dùng nội lực, mà toàn bộ bằng kiếm chiêu.

Người trên đường cái thấy hai người không nói hai lời đã đánh nhau,
nhao nhao cảm thấy kỳ lạ, đều vây quanh, không đến một lát, đã vây chỗ
này ba tầng trong ba tầng ngoài. Nhao nhao quan sát.

Hai nữ tử luận kiếm trên đường như vậy vốn đã dễ làm người khác chú
ý, huống chi lại là hai mỹ nhân dung mạo tuyệt đỉnh, càng dễ làm người
khác chú ý. Nhất là kiếm thuật của hai người đều phi phàm siêu quần,
càng dễ làm người khác chú ý, hơn nữa hai người kia lại là Thiển Nguyệt
tiểu thư Vân vương phủ và công chúa Lạc Dao Đông Hải quốc, kinh thành
này không giấu được nhất là tin tức, hôm qua công chúa Lạc Dao đến đây
tìm Cảnh thế tử thực hiện hôn ước đã truyền đến mọi người đều biết. Hôm
nay thấy hai người luận kiếm ở chỗ này, tất nhiên nghĩ tới tiết mục hai
nữ tranh chồng, thực tế người được tranh đoạt kia chính là Cảnh thế tử,
đây chính là một hồi việc lớn hiếm có, trong lúc nhất thời trên mặt mọi
người vây xem đều lộ ra thần sắc hưng phấn.

Người vây xem ngày càng nhiều, đầu người chen vào đầu người, ép La Ngọc và Thanh Thường phía trước nhất đến mức cơ hồ cong eo.

Kiếm thuật hai người tuyệt cao, một phần cũng không nhường. Mọi người chỉ thấy hai thân ảnh nhanh nhẹn cùng hai đạo ánh sáng băng lãnh lòe
lòe.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ kinh thành Thiên
Thánh không tiếng người ồn ào, mỗi người đều quan sát không chuyển mắt,
thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thán phục sợ hãi. Hai nữ tử như vậy, hai
thanh kiếm trong tay các nàng linh hoạt giống như cánh tay của các nàng. Động tác bổ, chém, đâm, vạch,… đều như nước chảy mây trôi. Y phục màu
hồng nhạt cùng màu tím Yên La không ngừng thay đổi vị trí, nhưng cũng
không vượt qua ba trượng.

Hai người ngươi tới ta đi, cho dù người ngoài không hiểu môn đạo cũng nhìn ra, hai người này là kỳ phùng địch thủ.

Từ lúc mặt trời mọc, đến khi sắc trời treo cao, lại đến buổi trưa,
lại đến lúc Thái Dương ngả về tây, sau đó đến khi mặt trời lặn ở phía
tây.

Suốt một ngày, hai người dường như không biết mệt mỏi, bất phân thắng bại!

Mà người vây xem tựa hồ cũng như khát khao, không ai quấy rầy các nàng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm quan sát.

Bỗng nhiên, trong đám người không biết ai hô một tiếng, “Cảnh thế tử đến rồi!”

Mọi người nhao nhao quay đầu đi, ngươi ta tấp nập, đông nghịt một mảnh, ở đâu thấy được Cảnh thế tử?

“Ở trên nóc nhà!” Người nọ lại hô một câu.

Tất cả mọi người nhìn về phía nóc phòng, quả nhiên thấy Dung Cảnh một thân cẩm bào nguyệt nha màu trắng ngồi một chỗ trên nóc một tòa nhà,
hắn một chân đạp lên mái hiên, một tay đặt ở trên đùi chống đầu, ánh mắt trầm tĩnh, tư thái thanh tao lịch sự, thoạt nhìn đã tới lâu rồi, chỉ có điều mới bị phát hiện mà thôi. Gió mát thổi bay áo trắng tóc đen của
hắn, đúng là lịch sự tao nhã phong hoa, vô song như ngọc, làm cho người
nhìn không chuyển mắt.

“Duệ thái tử đến rồi!” Một người bỗng nhiên hô một tiếng.

Mọi người nhất tề cả kinh, nhìn lại lần nữa. Ở đâu có bóng dáng Nam
Lăng Duệ? Chẳng những trong đám người không nhìn thấy, trên nóc nhà các
nơi cũng không có, đều nghi hoặc nhìn xem mọi nơi.

Bảo kiếm của Lạc Dao dừng lại một chút, Vân Thiển Nguyệt lập tức bắt được cơ hội, đánh bay kiếm của nàng, Toái Tuyết chỉ cách mặt nàng một
tấc chỗ.

Lạc Dao kịp phản ứng, âm thanh vừa rồi rõ ràng là Vân Thiển Nguyệt hô lên, nàng trầm giọng cả giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi chơi lừa
gạt!”

“Binh bất yếm trá!” Vân Thiển Nguyệt cười sáng lạn với nàng, nhìn gương mặt oán hận của nàng, trầm giọng nói: “Tỷ, ngươi thua!”

Thân thể Lạc Dao cứng đờ.

“Thì ra tỷ thích thái tử phong lưu của Nam Lương kia ah! Nhưng hắn
rất khó đối phó, chúc tỷ may mắn rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười càng tươi,
vươn tay với nàng, “Lấy hôn ước ra!”

Lạc Dao xấu hổ chỉ trong chốc lát, rồi lấy một tờ giấy từ trong tay áo ném cho Vân Thiển Nguyệt, “Cho ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận tờ giấy, tay run lên, mở ra, đúng là một
phần công văn hôn ước Đông Hải quốc giữ lại trăm năm trước. Nàng cười
thu hồi Toái Tuyết, nói với Lạc Dao: “Không phải tỷ nên nói gì sao?”

Lạc Dao nhìn khuôn mặt tươi cười vui mừng của nàng, trừng nàng, cao
giọng nói: “Hôm nay Ngọc Lạc Dao Đông Hải luận kiếm cùng Vân Thiển
Nguyệt Vân vương phủ, có chơi có chịu, giải trừ hôn ước của Đông Hải
cùng Vinh vương phủ. Ngày khác Cảnh thế tử đại hôn, ta nguyện chuẩn bị
hậu lễ chúc mừng!”

Mọi người xôn xao, nhất tề hoan hô một tiếng, bọn họ không biết mình
hoan hô vì ai, có lẽ bọn họ nghe được câu chuyện của Dung Cảnh và Vân
Thiển Nguyệt lâu rồi, trong tư tâm không muốn công chúa Lạc Dao phá
hỏng, thế nhân đều hướng tới tốt đẹp, cho nên, hôm nay Vân Thiển Nguyệt
thắng, Lạc Dao giải trừ hôn ước, đối với mọi người mà nói cực kỳ vui
mừng, so với nhà mình đạt được chuyện như ý còn vui mừng hơn.

Tiếng hoan hô nổ trời động đất, một ngày luận kiếm rốt cục hạ màn.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy hắn chính mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, dung nhan như ngọc tràn
ra, mặc dù trời chiều hạ xuống, hắn lại mỹ lệ như ráng mây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui