Hoàn Khố Thế Tử Phi

Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Dung Cảnh nhìn Nam Lăng Duệ, nhíu mày, không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt ôm đứa bé đi vào, trợn mắt nhìn Nam Lăng Duệ, “Ca cũng thật thanh nhàn! Có biết bên ngoài đang tìm huynh đến long trời lỡ đất không? Bây giờ không trở về Nam Lương được đâu.”

“Vốn Thiên Thánh chính là nhà của ca, không thể quay về, thì vừa lúc nhân cơ hội ở đây đón năm mới luôn.” Nam Lăng Duệ cắn hạt dưa thật nhàn nhã ung dung, vừa phun vỏ hạt dưa, vừa nói: “Tiểu nha đầu, năm nay, ca ca đón năm mới với muội, muội nên vui mừng mới đúng.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn một cái, “Mười năm nay không có cacùng đón, muội cũng vẫn lớn đến như thế này đấy thôi?”

Nam Lăng Duệ nghe vậy thì rất thương tâm, gãi đầu nói: “Ai, thoáng cái đã mười năm a, đảo mắt tiểu muội muội nhà huynh đã lớn đến như vậy rồi, tóc của ca ca muội đã bạc hết mấy sợi rồi.”

“Sao muội lại không nhìn thấy tóc của ca bạc vậy?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười.

“Tóc bạc đều ở trong lòng, đạo hạnh của muội thấp, nên tất nhiên sẽ không nhìn thấy được rồi.” Nam Lăng Duệ buông đầu tóc ra, tiếp tục cắn hạt dưa.

Vân Thiển Nguyệt không để ý đến hắn nữa, đưa đứa bé cho Thanh Thường đang bước vào theo, căn dặn: “Lấy nước nóng tắm cho nó, rồi đút cho nó chút nước cơm có pha chút thuốc trừ hàn khí.”

Thanh Thường nhận lấy đứa bé, vội vàng gật đầu, rồi ôm đứa bé xuống.

“Tiểu cô nương Thanh Thường này thật khá a!” Nam Lăng Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng của Thanh Thường chậm rãi nói.

“Nghĩ tới Lạc Dao của ca đi! Đừng nhìn lung tung, đó là của Huyền Ca đã định từ trước rồi.” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn, rõ ràng không phong lưu, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ giả phong lưu.

“Thật đáng tiếc! Không nhìn ra tiểu tử Huyền Ca kia còn là một tên xuống tay nhanh đến vậy.” Nam Lăng Duệ hơi ưu thương thu hồi tầm mắt, thở dài: “Hình như mỹ nhân Lạc Dao cũng không cần ca rồi, một phong thư cũng không có. Nằm một mình thật khó ngủ a!”

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp hắn một cước, “Nghĩ tới nàng ấy thì cút tới Đông Hải đi.”

Nam Lăng Duệ sáng mắt lên, vỗ đùi, “Đúng a!”

Dung Cảnh ấm giọng nhắc nhở: “Hôm nay, các thành trì đều giới nghiêm, Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia xuất động tất cả ẩn vệ hoàng thất tìm huynh, hạ lệnh cho các thành trì tra xét kỹ, kể cả mấy thành trì trên đường đến Đông Hải, huynh không rời khỏi Thiên Thánh được, không trở về Nam Lương được, cũng không đi Đông Hải được.”

Ánh mắt Nam Lăng Duệ ủ rũ xuống, nhưng trong giây lát, lại mừng rỡ, thoải mái nhàn nhã nói: “Không nghĩ tới trẫm có giá trị đến nỗi để cho bọn họ phải lao sư động chúng (sử dụng nhiều binh lực, nhân lực) đến như vậy, cũng không uổng phí trẫm đã ra roi thúc ngựa đến mệt chết để chạy tới Thiên Thánh một chuyến. Cũng đáng.”

Dung Cảnh liếc trắng mắt với hắn, ấm giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Duệ ca ca phải ở yên trong Vinh Vương phủ đi! Không thể bước ra khỏi cửa phủ một bước, nếu huynh xuất phủ một mình, thì đệ sẽ không bảo vệ huynh được đâu.”

Nam Lăng Duệ đã thành thói quen Dung Cảnh kêu hắn là Tiểu Duệ ca ca, nghe cũng không nổi da gà nữa, hắn liếc Dung Cảnh một cái, cười còn ngọt hơn mật, “Yên tâm, trẫm sẽ chăm sóc cây hoa đào kia thật tốt giúp đệ, nhìn xem có kế hoạch xấu xa gì?”

Dung Cảnh lặng yên một chút, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói thật sâu kín: “Mấy ngày trước trời rét lạnh, bão tuyết phong sơn (bão tuyết lớn, phủ kín cả núi), phủ trắng khắp nơi, hoa đào này cũng lớn mau, hôm nay tuyết lại không rơi nữa, khí trời cũng tốt, nhưng ngược lại, nó lại không lớn thêm chút nào.”

“Nụ hoa sắp nở rồi, như vậy mới phải chăm sóc!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Bỗng nhiên, Dung Cảnh cười một tiếng, “Cũng đúng! Chuyện này không gấp được.”

Nam Lăng Duệ nhìn hai người một cái, bĩu môi, tiếp tục cắn hạt dưa.

Ngày hôm đó, Nhiếp Chính Vương đã hạ một mệnh lệnh, các thành trì trên quốc thổ Thiên Thánh đều giới nghiêm. Ngay lập tức, cửa thành chật như nêm cối, không một người, một gia súc nào được cho đi. Vốn đã gần tới năm mới, ai cũng đều vội vã về nhà, nhưng hôm nay lại không về nhà được, nên ngay lập tức, tiếng oán than dậy đất. Nhưng mà, cho dù tiếng oán than có lớn hơn nữa, thì không cũng chống cự được mệnh lệnh của Nhiếp Chính Vương đã ra, cho nên, bách tính muốn trở về nhà thì chỉ có thể chờ lệnh cấm được gỡ bỏ.

Ngày hôm sau, hình như trời cao đã nghe được lời Dung Cảnh nói hôm qua, sáng sớm, bão tuyết đã bắt đầu đổ xuống.

Hừng sáng, khắp mọi nơi, từ nóc nhà, phòng xá, đến Tử Trúc Lâm, đều bị phủ một lớp tuyết thật dày, bão tuyết đổ xuống, rơi xuống rào rào. Nụ hoa đào sắp nở kia cũng bị phủ một lớp tuyết, như một đám mây mỏng màu hồng phấn, rất mỹ lệ.

Vân Thiển Nguyệt thức dậy, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có muốn bao gốc hoa đào kia kín thêm vài lớp không? Đừng để bị đông lạnh mà chết mất.”

“Đây là tuyết đầu mùa, không lạnh không rét, chúng ta cứ thưởng thức một ngày trước, đến tối rồi bao lại cũng không sao.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mặc dù bão tuyết rất lớn, nhưng lại rất dịu nhẹ. Gốc đào được bao bọc bằng vải bông thật dày như một căn nhà kho nhỏ, bên trong đặt nhiều lò sưởi, ấm áp từ dưới lên trên, tuyết rơi lên hoa đào, lại tan ra rất nhanh, cũng làm cho nụ hoa thêm ẩm ướt xinh đẹp.

Dung Cảnh nhìn một lát, rồi ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, ôn nhu nói: “Trận tuyết rơi này đến thật đúng lúc, đợi sau khi ngừng rơi, thì chắc hẳn cây đào này cũng sẽ nở hoa.”

Vân Thiển Nguyệt hé miệng cười một tiếng, “Chỉ mong sẽ nở.”

“Không thể không nở.” Dung Cảnh cúi đầu hôn lên cổ nàng.

Vân Thiển Nguyệt né tránh, hắn bắt nàng lại, không cho nàng trốn, trong nháy mắt, cả phòng ấm áp hẳn lên.

Ban đêm, gió Bắc thổi tới. Gió Bắc gào thét, cuốn bông tuyết bay cuồn cuộn đầy trời, một mảnh trắng xoá, gần như không nhìn thấy người đối diện.

Bởi vì trận bão tuyết này, nên tiếng oán than dậy đất của bách tính cũng bị bão tuyết đè ép xuống, mặc dù Nhiếp Chính Vương không hạ lệnh phong tỏa các thành trì, thì bão tuyết như vậy cũng không ai đi được.

Tử Trúc Viện có tường viện, nhà cao, cửa rộng, lại có một cánh rừng Tử Trúc cản trở, nên gió tuyết vẫn nhỏ hơn phía ngoài một chút.

Mỗi ngày Dung Cảnh vẫn lên triều, trận bão tuyết này tới cũng đúng lúc, mặc dù ở sau lưng, Dung Cảnh và Dạ Thiên Dật đấu rất kịch liệt, nhưng về đại sự dân sinh thì vẫn rất nhất trí, bởi vì hai trận bão tuyết trước đã có rất nhiều người chết rét, hai người liền chung tay chuẩn bị những vật tư cần thiết, còn nhà cửa ở các châu huyện đã được binh lính phái tới xây lại nữa, nên trận bão tuyết này vừa tới, thì những chuẩn bị và phòng xá trước kia liền phát huy công dụng. Cho nên, vô luận Thượng thư phòng, hay điện Nghị Sự, chồng tấu chương nói về tình hình tai nạn cũng không bay đến như bông tuyết như mấy ngày trước. Mà đều là bẩm báo, tình huống các nơi rất ổn định, gần như không có người chết.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục làm ổ trong phòng, nghe Nam Lăng Duệ vừa cắn hạt dưa, vừa nói liên miên, cằn nhằn, tán gẫu với nàng, còn nàng thì ngồi trên giường may áo bào, hoặc hai người cùng đánh cờ, hoặc vây quanh bếp lò vừa pha trà vừa nói chuyện câu được câu không. Bởi vì có Nam Lăng Duệ, nên Vân Thiển Nguyệt cũng không cảm thấy buồn chán khi ở trong phòng.

Hai huynh muội như trở lại thời còn bé.

Bão tuyết vẫn thổi suốt năm ngày, mỗi một tấc đất trong thiên hạ đều bị phủ một tầng sương mù thật dày. Thậm chí cũng chặn luôn đường liên lạc thông tin, kể cả chim bồ câu đưa thư cũng không bay được.

Năm ngày sau, rốt cuộc bão tuyết cũng ngừng, cũng đến cuối năm.

Vân Thiển Nguyệt cũng không cảm thấy năm ngày này buồn chán, nhưng Nam Lăng Duệ đã chán đến muốn mọc râu luôn rồi, hắn là người không chịu được buồn chắn, vì vậy, tuyết vừa ngừng, liền đề nghị với Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, không phải Tiểu Cảnh có một con Ngọc Tuyết Phi Long sao? Dẫn ra đi, chúng ta đi ra ngoài dạo, được không?”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn: “Muội còn chưa thấy con ngựa đó đâu?”

“Không phải vẫn ở trong chuồng ngựa của Vinh Vương phủ sao?” Nam Lăng Duệ nhìn muội ấy đầy kỳ quái.

“Muội chưa đến chuồng ngựa của Vinh Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, thật sự nàng quên mất con ngựa đó từ lâu rồi. Mấy ngày nay, Dung Cảnh không nói, nàng cũng không nhớ tới.

“Muội thật phí của trời, Ngọc Tuyết Phi Long mà cũng bị muội quên.” Nam Lăng Duệ gõ lên đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, đứng lên, “Tuyết dày như vậy, vừa lúc dắt ngựa đi dạo, cho chúng ta được thấy tư thế oai hùng của Ngọc Tuyết Phi Long.” Vân Thiển Nguyệt kéo huynh ấy lại, “Không cho phép đi! Đừng quên Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật đang tìm bắt huynh đấy!”

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, “Ca cưỡi Ngọc Tuyết Phi Long, bọn họ không bắt được.”

“Ca cho rằng Ngọc Tuyết Phi Long có thể bay sao? Thoáng cái là có thể mang ca bay lên trời? Mặc dù bay lên trời, thì bọn họ bắn tên cũng có thể làm cho ca rớt xuống. Ngoan ngoãn ở yên trong phủ cho muội.” Vân Thiển Nguyệt khiển trách huynh ấy.

“Còn hai ngày nữa là đến năm mới rồi. Bọn họ làm gì mà còn rảnh rỗi để ý đến ca chứ?” Nam Lăng Duệ cau mày.

“Trận bão tuyết này, các nơi đều có phòng bị trước, không có tai họa, không chừng, bây giờ, thật sự bọn họ đang rảnh rỗi. Hoặc biết huynh đang ở Vinh Vương phủ, hôm đó bọn họ tới không tìm được người, nên cũng sẽ không đến nữa, mà sẽ đợi huynh tự chui đầu vào lưới đấy!” Thái độ của Vân Thiển Nguyệt kiên quyết, “Không cho phép đi.”

Gương mặt đang hưng phấn của Nam Lăng Duệ liền xụ xuống, “Tiểu nha đầu, muội thật biết đả kích hăng hái của ca ca muội.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Không nói nữa.”

“Chẳng lẽ muội không muốn cưỡi Ngọc Tuyết Phi Long đi dạo một vòng sao?” Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nghe nói, chỉ có sau bão tuyết lớn như vậy, thì Ngọc Tuyết Phi Long mới thể hiện hết giá trị của nó được.”

Vân Thiển Nguyệt nghe xong cũng hơi động tâm, gật đầu, tự suy nghĩ, rồi nói: “Ca nói cũng đúng, cũng nên dẫn ra ngoài dạo một chút. Mặc dù huynh không thể đi ra ngoài, nhưng muội có thể ra ngoài a!”

Lập tức, Nam Lăng Duệ phản đối, “Không được, muốn đi, thì muội cũng phải mang ca theo.”

“Ca thành thật trốn trong phòng đi! Nếu nhàm chán, thì chơi với Dạ Thiên Tứ.” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa đứng dậy, đi ra ngoài.

“Nha đầu chết tiệt kia, buồn chết ca ca muội rồi, không phải Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm sao? Làm gì mà phải sợ bọn họ chứ?” Nam Lăng Duệ mất hứng ồn ào, “Tiểu quỷ Dạ Thiên Tứ kia, ca không hiếm lạ gì!”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước nhìn hắn: “Không chỉ có Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm đâu, ca hãy nghĩ đến Dạ Khinh Noãn đi. Hôm đó, nếu không có Dung Cảnh dự tính trước, nên đổi trắng thay đen cho huynh, thì không chừng hôm nay ca đã bị Dạ Khinh Noãn bắt được, rơi vào trong tay Dạ Thiên Dật rồi. Nói thật hay, ca có năng lực cao lắm sao? Hôm nay, một bang cựu thần của Thiên Thánh kia đang hận huynh và Nam Lương thấu xương đó.”

“Ai nha, mị lực của ca ca muội a! Tiểu mỹ nhân Dạ Khinh Noãn kia làm ca ca muội thật khó chịu!” Chẳng những không sầu lo, mà ngược lại, Nam Lăng Duệ còn đắc ý, “Tóm lại, cảm giác được mỹ nhân thích vẫn rất tốt, mặc dù đó là một thanh kiếm độc.”

“Độc chết ca đó!” Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, im lặng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Được rồi, muội đi một mình đi! Vì không để tiểu mỹ nhân Dạ Khinh Noãn kia chết sống lấy thân báo đáp ca, ca sẽ giữ lại chút trong sạch cho mỹ nhân Lạc Dao của ca, lỡ như bị nàng ta bắt được, thất thân, thì sẽ không dễ giải thích rõ với mỹ nhân Lạc Dao của ca.” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn một cái, hơi buồn cười, đi ra khỏi phòng.

Mới ra cửa, liền gặp Dung Cảnh mới trở về từ bên ngoài. Nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua sắc trời, rồi hỏi: “Không phải chàng mới lên triều sao? Sao tan triều sớm vậy?”

“Hôm nay hạ triều sớm, bảy ngày tới cũng không cần lâm triều nữa!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, “A, thì ra các chàng cũng nghỉ đông rồi!”

Dung Cảnh cười khẽ, “Mấy ngày trước, không phải nàng luôn oán trách sao? Nói cái thế giới này, ngay cả ngày nghỉ cũng không có, hôm nay đã có rồi đó thôi.”

“Nhiếp Chính Vương có Thuận Phong Nhĩ (có tai cực thính) sao? Nghe được lời oán trách của ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dung Cảnh nhìn nàng hơi thâm ý, “Chắc là, trước kia, nàng đã nói đi! Lâm triều hôm nay, Nhiếp Chính Vương chỉ nói bảy ngày tới không thượng triều, trong một năm này, Thiên Thánh đã xảy ra quá nhiều chuyện, quần thần đều mệt nhọc, cần nghỉ ngơi, chỉ cần đêm Trừ Tịch vào cung tham gia tiệc Tất Niên là được. Mặc dù Tiên hoàng mới tấn thiên (mất), Đức Thân lão Vương gia, Thái hậu đều lần lượt qua đời, không thể tổ chức tiệc lớn, nhưng cũng có thể tụ tập gặp gỡ một chút, cũng cùng nhau cầu phúc cho Thiên Thánh, năm sau được mưa thuận gió hòa. Đây là đề nghị đầu tiên của Nhiếp Chính Vương, nên tất nhiên quần thần không có ý kiến.”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, nhớ lại, hình như nàng đã từng nói với Dạ Thiên Dật chuyện như vậy. Nói rằng, Hoàng đế là người mệt mỏi nhất thiên hạ, quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ. Hắn ta hỏi ngày nghỉ là gì, nàng liền giải thích đơn giản về ngày nghỉ cho hắn ta. Nàng mấp máy khóe môi, liền ném qua một bên, lôi kéo tay áo của Dung Cảnh hỏi, “Chúng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa đi?”

Dung Cảnh nhướng mày, “Nàng nói đến Ngọc Tuyết Phi Long?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Hôm qua, Ngọc Tuyết Phi Long bị nhiễm lạnh, hôm nay còn đang uống thuốc đấy!” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, “Nó mà cũng bị nhiễm lạnh sao?”

Dung Cảnh buồn cười, “Sao nó lại không thể nhiễm lạnh chứ?”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, cũng đúng, ngựa là động vật, sao lại không thể nhiễm lạnh được? Khuôn mặt đang mong đợi liền trở nên buồn bực, “Sao nó lại bị nhiễm lạnh không đúng lúc như vậy chứ?”

Dung Cảnh cười, không nói thêm nữa.

“Thôi, vốn ta cũng không muốn ra ngoài, cũng chỉ bị người trong nhà kia cổ động thôi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

“Mặc dù không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng ta vẫn có một tin tốt muốn nói cho nàng biết.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười thấp giọng nói: “Thanh di đã về!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Chàng nói nương? Nương đi Đông Hải về nhanh như vậy sao?”

Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tử Trúc Viện đã bị phủ kín bởi một tầng tuyết thật dày, không chừng phía ngoài còn bão tuyết phong sơn, trời đông giá rét đấy! Nương của nàng là thần sao? “Nương về lúc nào? Từ Đông Hải đến Thiên Thánh, sau khi cưỡi ngựa còn phải đi thuyền, sau đó, còn phải cưỡi ngựa nữa, nhanh nhất cũng phải hơn hai mươi ngày đi? Tính đến nay, nương mới đi được bao lâu chứ? Khoảng một tháng đi? Một tháng có thể đi qua đi lại? Nương bay sao?”

“Có thể thật đúng là bay.” Dung Cảnh cười, ấm giọng nói: “Ngọc Thái tử Đông Hải có nuôi một con chim Đại Điêu, hàng năm bay lượn quanh Đông Hải, là tầm hải sử (sứ giả tìm kiếm trên biển) của Đông Hải quốc. Nàng có biết chuyện này không?”

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, “Chàng nói nương cưỡi Đại Điêu bay về?”

“Chắc là vậy, Đại Điêu có thể chở năm người.” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, nếu Tử Thư có nuôi một con Đại Điêu, thì cũng không kỳ quái. Đại Điêu đúng là có thể chở năm người. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, “Có phải hôm đó, khi chàng viết thư cho nương đã uy hiếp gì, hoặc đã viết thư thương lượng gì với Tử Thư và lão đầu Hoàng đế Đông Hải kia, đúng không? Nếu không, sao nương lại có thể trở về nhanh như vậy được? Chắc chắn ngay cả thở cũng không kịp thở nữa, hôm nay đã gần đến năm mới rồi, sao bọn họ lại chịu thả người vậy?”

Dung Cảnh cười, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta nói với lão Hoàng đế Đông Hải, nếu không cho Thanh di trở về giải trừ hôn ước của nàng, thì cả đời nàng cũng sẽ không đến Đông Hải được, ông ấy muốn gặp nàng, thì cả cuộc đời này sẽ không thể gặp được. Nói với Ngọc Tử Thư rằng, mỗi lần Dạ Thiên Dật nhìn thấy nàng đều nói đến hôn ước, nàng rất buồn bực, khiến cho, bây giờ, cả thiên hạ đều ồn ào xôn xao, hắn ta cũng biết, nên tất nhiên sẽ không ngăn cản. Mà ta lại nói với Thanh di, Ngọc Nữ giang hồ gì đó thích Duyên thúc thúc vào năm đó đã rời núi rồi, đang đi tìm Duyên thúc thúc, nếu ngài ấy không trở về sớm, thì ta sẽ báo tung tích của Duyên thúc thúc cho nàng ta, nên tất nhiên, ngài ấy sẽ vội vã trở về rồi.”

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút, cười mắng: “Lòng dạ thật hiểm độc!”

“Không hiểm độc sao được? Hoa đào cũng sắp nở rồi!” Dung Cảnh nói thật sâu kín.

Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, giận liếc Dung Cảnh một cái, thấp giọng hỏi, “Hôm nay, nương đã đi tới đâu rồi? Đã vào thành chưa?”

“Còn chưa vào thành, đã truyền tin về cho ta trước, phải đi Hoàng lăng viếng cô cô rồi!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh kéo tay nàng vào phòng.

Trong phòng, Nam Lăng Duệ đang ngồi xòe bàn tay đếm gì đó bên cạnh lò sưởi, thấy hai người đi vào, thì nhíu mày.

“Lâm triều hôm nay, Nhiếp Chính Vương đã giải trừ phong tỏa các thành trì rồi.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Nam Lăng Duệ nháy nháy mắt, “Cũng rút ẩn vệ hoàng thất luôn sao?”

“Không rút.” Dung Cảnh lắc đầu.

Nam Lăng Duệ bĩu môi, nói như đại gia: “Hắn ta có rút hay không, thì gia cũng không đi, ở đây được ăn ngon, được hầu hạ, còn không phải xử lý việc triều chính, cuộc sống thần tiên a!”

Vân Thiển Nguyệt liếc huynh ấy một cái.

Dung Cảnh nói với Nam Lăng Duệ: “Thật sự không muốn nói cho huynh tin xấu, nhưng thấy bộ dáng này của huynh, vẫn thấy cần phải nói cho huynh biết một tiếng. Hôm kia, đại doanh Ma Lộc Sơn bị cháy, củi khô bốc lửa, thiêu hết mười doanh trại, tổn thất mấy vạn tấn lương thực.”

Nam Lăng Duệ nhảy lên, nhìn Dung Cảnh, “Đệ nói gì?”

Dung Cảnh nhìn Nam Lăng Duệ, lặp lại một lần thật chậm rãi.

Lập tức, khuôn mặt của Nam Lăng Duệ trầm xuống, “Lại là nữ nhân Tần Ngọc Ngưng kia làm sao?”

“Ừ, nhưng hết lần này tới lần khác, Cố Thiếu Khanh còn không bắt được người.” Dung Cảnh nói.

“Tên ngu ngốc Cố Thiếu Khanh này!” Nam Lăng Duệ mắng một câu oán hận, lát sau, lại nói: “Đã xem thường nữ nhân Tần Ngọc Ngưng này rồi!”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Muội đã nói cho ca biết nàng ta ở Nam Lương từ lâu rồi, hôm đó, ca còn nói như thế nào?” Nàng bắt chước giọng điệu hôm đó của Nam Lăng Duệ: “Tần Ngọc Ngưng có tự phụ thông minh đi nữa, chạy đến trốn trong đại doanh của Cố Thiếu Khanh, cho rằng không ai biết nàng ta sao? Nữ nhân này chỉ có mỗi dung mạo đẹp thôi, lại không làm được gì.”

Nam Lăng Duệ hung hăng trừng Vân Thiển Nguyệt một cái, “Nàng ta chạy là tại tên phế vật Cố Thiếu Khanh khốn kiếp kia, lúc muội truyền tin cho ca, ca cũng không quan tâm đến nữ nhân kia, mà vội về chịu tang cho cô cô. Nếu để ca đi, thì chỗ nào còn có quả ngon cho nàng ta ăn chứ?”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, xoay người hỏi Dung Cảnh, “Hôm nay, bão tuyết lớn như vậy, bao phủ cả thiên hạ, Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên cũng không tránh thoát được trận bão tuyết này, sao Tần Ngọc Ngưng lại có thể đốt được mười doanh trại trong bão tuyết?”

“Vốn trong đại doanh Ma Lộc Sơn đã bị sắp xếp người. Tần Ngọc Ngưng đến đại doanh Ma Lộc Sơn cũng chỉ để dời tầm mắt của Cố Thiếu Khanh đi mà thôi, chứ thật ra, nàng ta cũng không làm gì, có người âm thầm mượn nàng ta để dẫn dắt Cố Thiếu Khanh đi, tránh thoát tầm mắt của Cố Thiếu Khanh, rồi đổ dầu vào từng buồng doanh. Mặc dù bão tuyết bao phủ, nhưng trong tất cả buồng doanh đều được ngăn cách bằng sắt, bên trong không bị nhiễm chút nước nào, nên tất nhiên, doanh trại sẽ rất dễ bắt lửa. Đợi đến sau khi Cố Thiếu Khanh phát hiện, thì đã chậm.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra.

“Đã uống máu nữ nhân nhiều năm, hôm nay lại thua trong tay nữ nhân.” Nam Lăng Duệ hậm hực.

“Có điều, Cố Thiếu Khanh cũng còn không xem là phế vật, hắn ta phát hiện kịp thời, ngăn cản Tần Ngọc Ngưng chạy trốn, lại đánh nàng ta một chưởng, vì cứu Tần Ngọc Ngưng, mà tất cả cọc ngầm được Tần Ngọc Ngưng xếp ở Ma Lộc Sơn đã bị lộ ra, cuối cùng cũng bị Cố Thiếu Khanh bắt hết một lượt, thanh trừ tất cả vây cánh cọc ngầm của Tần Ngọc Ngưng ở quân cơ đại doanh Ma Lộc Sơn, chỉ để thoát một mình Tần Ngọc Ngưng đang bị thương.” Dung Cảnh nói từ từ: “Ca có biết Tần Ngọc Ngưng sắp xếp bao nhiêu người ở Ma Lộc Sơn không? Trong ba mươi vạn người có hơn một ngàn người.”

Nam Lăng Duệ nghe vậy, thì lập tức vui lên, “Nói vậy, mấy vạn tấn lương thảo kia bị hủy cũng đáng.”

“Cuối cùng Cố Thiếu Khanh kiểm kê nhân số, trừ hơn một ngàn cọc ngầm kia ra, lần này, quân cơ đại doanh chỉ tổn thất hai trăm tên ẩn vệ, bốn vạn tấn lương thảo bị phá hủy, tính tổng thể, thì cũng xem như không lỗ. Nếu để đến ngày chiến tranh giữa Thiên Thánh và Nam Lương bùng nổ, một khi lợi dụng thích đáng những cọc ngầm này, thì cũng không phải chỉ tổn thất mấy vạn tấn lương thảo.”

Nam Lăng Duệ gật đầu, “Cố Thiếu Khanh còn không xem là phế vật!”

Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Nam Lăng Duệ, “Có Hoàng đế như ca sao? Ở đây trốn tránh tìm thanh nhàn, Cố Thiếu Khanh vào sinh ra tử, có phải ca nên viết thư an ủi một chút không?”

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, “Quân cơ đại doanh của hắn ta mà lại để cho cả ngàn người trà trộn vào, ca không trị tội hắn ta, là đã quá tốt rồi.”

“Nghe nói, Cố Thiếu Khanh cũng bị Tần Ngọc Ngưng làm bị thương.” Dung Cảnh nói.

Lập tức, Nam Lăng Duệ khẩn trương lên, “Có nghiêm trọng không?”

Dung Cảnh nhìn hắn ta một cái, “Nam Lương cũng không phải chuyện của đệ, chỗ nào mà đệ nghe được chu đáo cặn kẽ đến những thứ vô ích như vậy cho huynh chứ? Văn võ bá quan của Thiên Thánh đều hận Cố Thiếu Khanh không chết đi cho rồi.”

“Vậy cũng không được, hắn ta là thần tử xương cánh tay của ta.” Nam Lăng Duệ lập tức đi tới trước bàn viết thư.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, hình thức chung đụng giữa quân thần của Nam Lăng Duệ và Cố Thiếu Khanh cũng xem như xưa nay chưa từng có. Nàng nhìn Dung Cảnh, khóe môi Dung Cảnh hơi cong lên, nàng lại nhìn lên trần nhà, chắc là, Cố Thiếu Khanh cũng bị thương, nhưng nếu nói nghiêm trọng, thì không có. Ngoại trừ chú thuật ra, chắc chắn võ công của Tần Ngọc Ngưng không bằng Cố Thiếu Khanh. Bản tà công mà nàng đưa cho hắn ta lúc trước cũng không phải người bình thường có thể đối kháng.

Nam Lăng Duệ đề bút viết thư sột soạt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua sơ sơ, chỉ thấy, đoạn đầu, Nam Lăng Duệ lấy hết những lời mắng người mà mình mới học xong, mắng lại Tần Ngọc Ngưng, sau đó, lại mắng Cố Thiếu Khanh là phế vật theo thói quen, rồi cuối cùng mới nói đến chính đề, đơn giản là, giữ cái mạng nhỏ của ngươi thật tốt cho trẫm, ngươi uống nhiều máu con dân của trẫm như vậy, cũng nên cống hiến nhiều hơn cho nước nhà, v..vv.. Nàng vừa đọc, vừa im lặng.

Dung Cảnh nhàn nhã ung dung phẩm trà, thỉnh thoảng quét qua một cái, cũng không lên tiếng.

Nam Lăng Duệ viết thư xong, liền ném cho Dung Cảnh, “Truyền đi cho huynh!”

Dung Cảnh nhướng mày, “Huynh không sợ đệ cấu kết với Đại tướng quân Nam Lương Cố Thiếu Khanh của huynh sao?”

“Tốt nhất là đệ cấu kết, đừng cho rằng huynh không biết đệ đang có chủ ý gì? Nếu thật sự đệ có thể cấu kết với hắn ta, không chừng, sau này, huynh còn đỡ phải phí tâm.” Nam Lăng Duệ gãi đầu nói: “Nghe nói Đông Hải đẹp vô cùng, đều sinh ra mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, trẫm cũng muốn đến ngắm nhìn phong cảnh một phen! Tốt nhất chọn một chỗ núi rừng thần tiên ở Đông Hải để ở lâu dài.”

Vân Thiển Nguyệt không nhịn được đạp hắn một cước, “Thu hồi bộ dạng đức hạnh này của ca đi! Cẩn thận Lạc Dao không lấy ca, mà thích Trạng Nguyên tân khoa gì kia. Đến lúc đó, ca có khóc cũng không có cửa đâu.”

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, “Xem thường ca ca muội quá, ca muốn cho chính nàng ấy ngoan ngoãn tới tìm huynh đó.” Dứt lời, nghiêng nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, khinh thường bổ sung: “Phải dạy dỗ nàng ấy thành không có tiền đồ, dán nam nhân không buông tay, chưa lập gia đình mà đã ở cùng một chỗ, chung giường chung gối với người ta trước rồi, như tiểu nha đầu muội vậy.”

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, muốn đạp hắn thêm một cước nữa.

“Huynh cũng bội phục điểm này của Tiểu Cảnh, thủ đoạn thu mua lòng nữ nhân thật cao minh!” Nam Lăng Duệ nhìn Dung Cảnh bội phục. Vân Thiển Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nhấc chân đạp tới, Nam Lăng Duệ đang hăng hái, liền né tránh, trong nháy mắt, hai huynh muội liền đánh lên ở trong phòng.

Dung Cảnh lại ngồi trên ghế uống trà như bốn bề đều yên tĩnh, giống như không thấy được hai người đang đánh nhau.

Lúc Ngọc Thanh Tinh tới, thấy hai huynh muội đang đánh đến ồn ào, phất tay, tách hai đứa ra, vỗ vào trên đầu mỗi đứa một cái, “Ranh con, biết nương tới mà cũng không ra cửa nghênh đón? Chưa gì mà đã đấu tranh nội bộ rồi hả?”

Lập tức, Nam Lăng Duệ nhào tới Ngọc Thanh Tinh, ôm cổ nương, “Nương, xú nha đầu khi dễ con!”

Vân Thiển Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, “Ác nhân cáo trạng trước!”

“Tiểu tử hư hỏng, con là ca ca, nửa điểm làm ca ca cũng không có, làm Hoàng đế cũng không tiến bộ.” Ngọc Thanh Tinh cười mắng một câu, đẩy Nam Lăng Duệ ra, “Cút sang một bên, nương rất mệt!”

Nam Lăng Duệ bị đẩy ra, lại ôm lấy cánh tay của Ngọc Thanh Tinh không buông, như đứa trẻ chưa lớn, cũng không kêu nương nữa, “Nữ nhân ngài, không phải đón năm mới ở Đông Hải sao? Sao lại chạy về đây? Chẳng lẽ nhớ con rồi? Nhớ cha rồi? Nhớ tiểu nha đầu rồi? Có thể a, rốt cuộc người cũng có tự giác làm vợ, làm mẹ người khác.”

Ngọc Thanh Tinh cười mắng, nhìn Dung Cảnh vẫn ngồi trên ghế, tức giận nói: “Con hỏi Tiểu Cảnh lòng dạ hiểm độc kia đã uy hiếp nương cái gì đi? Nếu không, sao ngay cả nước của Đông Hải mà nương cũng không thể uống một hớp, liền phải chạy vội vàng về?”

“Hả? Uy hiếp ngài cái gì?” Nam Lăng Duệ nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh chậm rãi nói: “Thanh di đi đường mệt mỏi rồi, hôm nay đã về, còn hai ngày nữa là đến năm mới, có thể nghỉ ngơi thật tốt trước.”

Ngọc Thanh Tinh liếc Dung Cảnh một cái, cười mắng: “Cháu không chờ được đến như vậy? Không thể chờ đến sang năm, ta lại về sao?”

“Không thể!” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đã chờ quá lâu rồi!”

Ngọc Thanh Tinh ngồi xuống, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức vui lên, “Thì ra cây hoa đào này sắp nở a!” Dứt lời, bà quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, đánh giá con bé trên dưới một cái, gật đầu nói: “Ừ, đã trổ mã không ít.”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, trợn mắt nhìn Ngọc Thanh Tinh một cái, “Có nương như ngài sao? Người có biết xấu hổ không vậy?”

“Tiểu Cảnh cũng không biết xấu hổ, thì nương sợ gì?” Ngọc Thanh Tinh nháy nháy mắt.

Vân Thiển Nguyệt không nói gì, chỉ đỏ mặt đạp Dung Cảnh một cước.

“Thói quen đạp người khác của nàng thật sự không tốt.” Dung Cảnh thở dài, đưa tay kéo nàng, lau mồ hôi trên trán cho nàng, ấm giọng nói: “Võ công cũng có tiến bộ chút ít.”

“Sao ngài không mang nữ nhân Lạc Dao kia đến cho con?” Nam Lăng Duệ tựa vào trên vai Ngọc Thanh Tinh như không có xương.

Ngọc Thanh Tinh đẩy đứa nhóc này ra, đổi lại, biến nó thành gối để tựa vào, tức giận nói: “Nương mất sức của chín trâu hai hổ dẫn tiểu nha đầu kia đến Nam Lương cho con, thật vất vả bỏ ý niệm muốn gả cho Tiểu Cảnh trong đầu con bé đi, đứa bé Tử Thư kia cũng trói con bé lại giúp con, nhưng hết lần này tới lần khác, tự con để cho con bé chạy, đáng đời! Vợ mà không tự tìm, thì sau này, lão nương không quan tâm con nữa.”

Miệng của Nam Lăng Duệ bị ngăn lại, trong giây lát, không nói được lời nào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ hơi hả hê.

Khóe môi Dung Cảnh cũng hơi cong lên, lại càng đả kích hắn không khách khí, “Qua hai ngày nữa là đến tiệc Tất Niên, Thanh di xuất hiện, giải trừ hôn ước với Dạ Thiên Dật. Cứ theo cái đà này, không chừng muội muội đám cưới trước ca ca a, đúng không? Đại cữu ca!”

Lập tức, mặt của Nam Lăng Duệ biến thành màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui