Hoàn Khố Thế Tử Phi

Edit: Trang Còi
Beta: Leticia

Một người cùng nàng cắt bào đoạn nghĩa, không nể tình nghĩa.

Một người khác thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

Kết quả như vậy nàng có dự đoán trước được, nhưng so với dự đoán, kết quả vẫn có chút sai lệch. Người trước kia vẫn cho là cắt bào đoạn nghĩa bây giờ lại không làm ngói lành, người trước kia cho rằng không làm ngói lành hôm nay lại cắt bào đoạn nghĩa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn vào hai khối ngọc bội, ánh mắt như dồn nén một tầng mây đen, trong nháy mắt trong lòng có chút trống trải tĩnh mịch.

Dạ Thiên Dật…

Dạ Khinh Nhiễm…

Dung Cảnh duỗi tay bưng cái khay trước mặt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhuận lộ ra tia lãnh ý: “Thanh Thường, giúp thế tử phi cất hai khối ngọc bội đi.”

“Vâng!” Thanh Thường lập tức nhận lấy cái khay.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh duỗi tay nắm chặt tay của nàng, độ lạnh trong mắt liền rút đi, thay vào vẻ mặt ấm áp: “Vẫn đi du ngoạn sao?”

“Đi” Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu. Vì cái gì không đi? Chỉ cần nàng gả cho Dung Cảnh, kết quả này đã sớm được định trước.

Dung Cảnh lôi kéo nàng quay người đi ra ngoài.

“Tiểu tử thối, các cháu muốn đi du ngoạn?” Dung lão vương gia quát to gọi hai người dừng lại.

Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, chỉ đáp một tiếng “Dạ”.

“Tiểu nha đầu,đừng làm hỏng quả hạch đào đấy. Các cháu đi sớm về sớm, buổi tối ăn cơm cùng ta.” Dung lão vương gia dặn dò xong một câu, liền khoát khoát tay.

Vân Thiển Nguyệt dừng chân một lát, Dung lão vương gia đã dặn dò hai lần đừng làm hỏng rồi. Hiển nhiên quả hạch đào kia có vấn đề gì đó.

“Vâng!” Dung Cảnh đáp một tiếng, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng.

Thân tộc trong họ vốn cảm thấy bên ngoài Vinh vương phủ bị bao vây bởi một vạn Ngự lâm quân, hôm qua Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia lại xông vào như vậy. Hôm nay tất nhiên không thể vui vẻ được rồi, từ đêm hôm qua vẫn luôn kinh hồn bạt vía, không nghĩ tới Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia chỉ mỗi người uống một chén trà sau đó ném xuống một khối ngọc bội rồi đi như vậy. Lúc này thấy Dung Cảnh cũng lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi rồi, bọn họ nhất tề thở phào nhẹ nhõm. Bàng chi, thúc bá, các trưởng bối hiển nhiên không dám để cho Vân Thiển Nguyệt kính trà, dù sao cũng là tỷ tỷ của thiên tử, cho dù không phải tỷ tỷ của thiên tử, bọn họ cũng không dám uống trà mà thế tử phi kính.

Sau khi Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt rời đi, đoàn người liền giống như hoàn thành được một đại sự nhất loạt từ đại sảnh đi ra ngoài.

Không lâu sau, bên trong đại sảnh chỉ còn lại Dung lão vương gia và Dạ Thiên Tứ được ông đang ôm trong ngực.

Dung lão vương gia nhéo nhéo gương mặt Dạ Thiên Tứ hơi có chút tang thương nói: “Giữ lại nhiều năm như vậy, vật kia cuối cùng có thể thấy ánh mặt trời rồi. Lão đầu tử ta chỉ còn mỗi tâm nguyện là chờ ôm tôn tử (cháu trai) thôi.

Dạ Thiên Tứ dường như hưởng ứng lời ông nói, bi bô ê a đáp lại lời ông vừa nói.

“Ngươi cái vật nhỏ này, tới đúng là có phúc.” Dung lão vương gia điểm lên cái mũi nhỏ của Dạ Thiên Tứ, cười mắng một câu: “Nếu không phải huyết thống bên trong là của Vân vương phủ, mà lại hướng về Dạ thị thì không thể lưu lại. Nhìn hai tiểu tử kia vừa mới đi, một người so với một người đều có lòng tàn nhẫn, cố chấp hơn.”

Dạ Thiên Tứ vẫn bi bô ê a, cái tay nho nhỏ mập mạp di động dùng sức nắm lấy râu của ông.

Một già một trẻ nổi hứng nô đùa chơi trò cướp râu.

Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía chuồng ngựa đi tới, thời điểm đi được một nửa đường, Ngự lâm quân đang bao vây Vinh vương phủ giống như thủy triều rút đi, khí tức xơ xác tiêu điều cũng trong phút chốc biến mất vô hình.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm không phải là người dùng khí thế dọa người, càng không cần phải hù dọa Dung Cảnh. Hôm qua mang theo Ngự lâm quân tới Vinh vương phủ, hẳn là ôm ý định diệt trừ Vinh vương phủ, không biết vì sao về sau lại thay đổi chủ ý. Bất luận như thế nào, nàng vẫn muốn cùng Dung Cảnh bình tĩnh mấy ngày nữa, cuộc sống gia đình yên ổn, theo tình hình này, nói chung là có thể.

Hai người đi tới chuồng ngựa, có người đã dắt Ngọc Tuyết Phi Long ra ngoài rồi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bảo mã toàn thân tuyết trắng không có một tia tạp sắc, giống như là bầu trời trong xanh, không có một đám mây nào. Nàng khen ngợi một tiếng, buông tay Dung Cảnh ra, đi mấy bước tới trước con ngựa, đưa tay ra xoa đầu nó.

Ngọc Tuyết Phi Long bỗng chốc nghiêng đầu một cái, lui về phía sau một bước, tránh né tay của Vân Thiển Nguyệt, một đôi mã nhãn cảnh giác nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, tiến lên thêm một bước, lại duỗi tay ra sờ nó. Ngọc Tuyết Phi Long lại lui về phía sau một bước.

Vân Thiển Nguyệt còn lặp lại hai lần, Ngọc Tuyết Phi Long cũng vẫn lui về phía sau và tránh né. Nàng nghi hoặc nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh: “Không tới gần con ngựa này được?”

Dung Cảnh cười cười đi đến, ấm giọng nói: “Đây là con ngựa đực!”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường: “Ngựa đực ta cưỡi qua không ít, nhưng chưa thấy qua như thế này bao giờ.”

“Ngựa đực của loại Ngọc Tuyết Phi Long không giống những loại khác, là thân ngựa nhưng tâm rồng,trời sinh cao ngạo, khinh thường nữ tử cưỡi.” Dung Cảnh nói.

“Khinh thường nữ tử cưỡi? Hôm nay ta sẽ cưỡi, xem ngươi có bao nhiêu cao ngạo!” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy có chút tức giận, trầm mặt xuống, ngoắc tay với Ngọc Tuyết Phi Long, trầm giọng nén bực bội nói: “Tới đây, nếu ngươi không tới, hiện tại ta liền làm thịt ngươi để nướng thịt ăn. Không biết thịt của loại bảo mã đẳng cấp bực này có ngon hơn so với thịt ngựa bình thường hay không?”

Một chiêu này, nàng học được từ chỗ Dung Cảnh. Dung Cảnh từng dùng chiêu này dọa chạy Đạp Tuyết mà Dạ Khinh Nhiễm tặng cho nàng.

Ngọc Tuyết Phi Long tự nhiên là bảo mã thông linh nghe vậy lập tức không lui về phía sau nữa, rồi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay chờ nó.

Ngọc Tuyết Phi Long lại có chút ủy khuất nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười cười nói: “Ta không đắc tội với nàng được. Ta tìm ngươi tới chính là muốn tặng nàng. Nuôi ngươi mấy ngày nay, nếu như ngươi không nghe lời, không thể nào làm cho nàng vui lòng, không thiếu được việc dùng thịt ngựa của ngươi để lấy niềm vui của nàng.”

Ngọc Tuyết Phi Long nghe vậy ngay lập tức đến gần Vân Thiển Nguyệt, dùng đầu ngựa nịnh nọt mà cọ cọ tay của nàng.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớpđuôi lông mày, đắc ý cười một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh nói: “Đi nơi nào du ngoạn?”

“Ngày hôm nay mặc dù vẫn xuân hàn nhưng phía sau núi của Linh Đài Tự có ôn tuyền, cho nên ấm hơn so với kinh thành. Có lẽ xuân hải đường ở đó đã nở hoa rồi. Chúng ta đi ngắm hoa hải đường nhé!” Dung Cảnh cười nói.

“Cùng cưỡi một con ngựa?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới xuân hải đường nở khắp nơi trong thời tiết xuân hàn lành lạnh, ngày cuối đông đầu xuân, chắc rằng có một phen hương vị khác.

“Tất nhiên” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt điểm nhẹ mũi chân một cái, nhẹ nhàng rơi lên trên lưng ngựa, duỗi tay đưa tay cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh cầm tay của nàng, trong nháy mắt màu đỏ thẫm chợt lóe, hắn đã ngồi sau lưng Vân Thiển Nguyệt. Hắn đưa tay nhận cương ngựa trong tay nàng. Ngọc Tuyết Phi Long bị giam gần nửa năm, đã sớm kiềm chế không được, chờ hai người vừa mới ngồi vững, không đợi Dung Cảnh ra lệnh, nó đã phi nhanh ra ngoài.

Ngọc Tuyết Phi Long cuối cùng vẫn là Ngọc Tuyết Phi Long, so với ngựa bình thường, tốc độ nhanh hơn không phải nói dối. Trước đó hai người vừa ở cửa chuồng ngựa, trong chớp mắt đã tới đại môn Vinh vương phủ.

Đại môn Vinh vương phủ mở rộng bốn phía, Dung Tích đang đứng đối diện với mấy tôi tớ phân phó công việc, thấy Ngọc Tuyết Phi Long chạy tới, còn chưa kịp tránh đi, con ngựa chở hai người từ đỉnh đầu mọi người bay nhanh đi, trong nháy mắt đã chạy ra đường lớn không thấy bóng dáng.

Dung Tích ngay cả tim đập nhanh cũng không kịp, sững sờnhìn bóng trắng cuối phố chở hai hồng ảnh phía trên, hỏi tôi tớ bên cạnh: “Mới vừa rồi là thế tử ca ca và thế tử phi tẩu tẩu ra ngoài rồi hả?”

Chúng tôi tớ đều choáng váng mơ hồ, nơi nào thấy rõ, đều lắc đầu.

Dung Tích nhìn về phía thị vệ canh cửa hỏi, thị vệ canh cửa đều do Dung Cảnh chọn lựa tất nhiên đều là hộ vệ nhất đẳng, võ công cũng không tệ. Một người trong đó gật đầu và nói: “Bẩm Đại tổng quản, đúng là thế tử và thế tử phi cưỡi Ngọc Tuyết Phi Long ra ngoài rồi.”

“Quả nhiên là ngựa tốt!” Dung Tích khen ngợi một tiếng, trên khuôn mặt ông cụ non rốt cục lộ ra biểu tình ở cái tuổi của hắn nên biểu lộ ra, tiếc hận nói: “Đáng tiếc, từ khi thế tử ca ca tìm được Ngọc Tuyết Phi Long, vẫn đều nhốt trong chuồng ngựa, ai cũng không cho động vào, chỉ có thể trông mà thèm, muốn cưỡi không được.”

Trong lòng thị vệ trong phủ đều đồng ý, gật gật đầu.

Lúc Dung Tích đang khen ngợi ngựa tốt, trên mặt Vân Thiển Nguyệt cũng tán thưởng một câu, nói với Dung Cảnh: “Quả nhiên là ngựa tốt!”

“Nó có danh tiếng như vậy, tất nhiên không phải là giả rồi.” Dung Cảnh ôm eo Vân Thiển Nguyệt, dùng ống tay áo chắn lại gió thổi trước mặt nàng, để tránh cho gió thổi tới làm nàng bị thanh hàn, nhiễm lạnh.

“Ta không yếu ớt như vậy!” Vân Thiển Nguyệt đẩy tay Dung Cảnh ra. Ngày hôm nay cuối cùng cũng ấm áp, không lạnh lẽo nữa, cả gió cũng chỉ mang theo chút cảm giác man mát, không có cái lạnh thấu xương. Nàng nghĩ tới khoảng thời gian trải qua thực vui vẻ, trong chớp mắt lại qua một năm nữa rồi.Thu hoạch lớn nhất trong năm này của nàng là vào ngày ấy trong năm mới nàng trở thành người của hắn, gả cho hắn.

Dung Cảnh vẫn che ở trước mặt nàng “Chuyện này cùng yếu đuối không quan hệ, ta lo lắng gió thổi vào mặt của nàng, sau này ta sờ sẽ không thoải mái.”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường, người này! Không để ý tới hắn nữa, nàng hỏi: “Ca ca bọn họ đã tỉnh chưa vậy?”

“Có lẽ không sai biệt lắm!” Dung Cảnh nói.

“Bọn họ rời khỏi thành như thế nào? Lúc Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm đến, đúng lúc chàng bị bao vây? Bây giờ, bọn họ muốn ra khỏi thành, đúng là một vấn đề nan giải”

“Ai nói bọn họ muốn rời đi?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh hỏi: “Bọn họ không rời đi? Tây Duyên, Nam Lương, Nam Cương đều không cần rồi hả? Lưu lại kinh thành? Bọn họ ở lại chỗ này làm cái gì?”

“Không phải là không muốn, mà đã an bài thỏa đáng rồi. Trong thời gian ngắn sẽ ở tại Vinh vương phủ.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt hỏi:“Vì sao?”

“Đều là người muốn xem náo nhiệt, đuổi cũng đuổi không đi.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhất thời hiểu rõ, Dung Cảnh trải vạn dặm gấm đỏ, bố trí yến hội lưu động, dùng trận pháp vây khốn Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm để đại hôn được diễn ra thuận lợi. Chính là bởi vì tất cả quá thuận lợi, bão táp đều bị hắn ngăn chặn bằng tấm lưới bên ngoài, bây giờ tấm lưới bị phá vỡ,làm gì có đạo lý trời xanh sẽ không biến sắc thành mây đen?Những người đó, nguyên một đám người đều không phải là nhân vật an phận. Tất nhiên bọn họ muốn xem náo nhiệt, nếu muốn xem náo nhiệt thì còn có chỗ nàoxem sảng khoái hơn so với kinh thành Thiên Thánh, nơi trung tâm gió lốc này.

Nhưng mà mấy người này ở lại kinh thành Thiên Thánh, ai cũng đều là nhân vật không chịu ngồi yên, chỉ sợ không chỉ muốn xem náo nhiệt, không chừng khi nào cao hứng còn có thể cho thêm một chân. Ví dụ như Nam Lăng Duệ, như Diệp Thiến, Tây Duyên Nguyệt, Phong Tẫn, Ngọc Tử Tịch…

Mặc dù những người này muốn xem náo nhiệt, nhưng nàng cũng không tin Dung Cảnh đuổi cũng không đuổi không đi như lời vừa nói. Nếu hắn muốn người nào đi, không dám nói dễ như trở bàn tay, nhưng nhất định có biện pháp. Nếu để cho bọn họ lưu lại, không chừng lại có mưu kế.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Dung Cảnh nói: “ Thành thật khai ra, chàng muốn làm cái gì?”

Dung Cảnh thấy nàng bày ra một bộ dáng tra hỏi, buồn cười nói: “Nếu mưa gió muốn tới, người khác để cho ta chờ đợi, không bằng làm cho càng náo nhiệt thêm một chút.”

Vân Thiển Nguyệt biết rõ ý hắn người khác là Dạ Khinh Nhiễm, nhớ tới miếng ngọc bội kia vỡ nát, trong lòng nàng trầm xuống, không nói nên lời.

Dung Cảnh cũng thu lại nụ cười, ánh mắt nhuỗm đầy vẻ một lạnh lùng, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ Ngọc Tuyết Phi Long bị trói buộc quá lâu, ở trên đường cái còn phải cố kị đám người nên còn chạy chậm một chút, nhưng vừa mới ra khỏi cửa thành, liền phát huy bản năng, căng chân chạy như điên. Dung Cảnh cũng không trói buộc nó, tùy ý nó chạy thống khoái.

Vốn lộ trình từ kinh thành tới ôn tuyền của Linh Đài Tự thì cần ít nhất cần một canh giờ, nhưng Ngọc Tuyết Phi Long chỉ dùng đúng nửa canh giờ đã đến rồi.

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt cả người nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tóc mai của Vân Thiển Nguyệt bị gió thổi làm cho hơi rối, Dung Cảnh tỉ mỉ sửa lại cho nàng. Đợi khi sửa xong xuôi, lôi kéo Vân Thiên Nguyệt lên núi.

Vân Thiển Nguyệt đã tới Linh Đài Tự nhiều lần, nàng đã quen thuộc đường ở đâytừ lâu.

Hai người lên núi, quả nhiên Vân Thiển Nguyệt thấy một vùng hoa xuân hải đường nụ hoa đang nhả nhụy, đúng lúc hoa nở rộ. Nàng cười với Dung Cảnh nói: “Mỗi cảnh mỗi trong vật thiên hạ đều không làm khó được chàng, ở đâu có động tĩnh gì, đều bị chàng biết được. Hoa hải đường ở đây nở bí mật như vậy, cũng bị chàng phát hiện.”

“Trong nhà có phu nhân yêu thích ngắm hoa, đương nhiên cần lưu tâm nhiều hơn chút.” Dung Cảnh lời ít ý nhiều nói.

Vân Thiển Nguyệt giận dữ liếc nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, có phong tình của thiếu phụ mới kết hôn.

Tinh thần Dung Cảnh có chút rung động, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng vào trong ngực, không nhịn được cúi xuống hôn nàng.

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay kéo một cành hoa hải đường ngăn trước mặt nàng, Dung Cảnh lập tức dừng lại, bất mãn nhìn nàng.

Nàng trợn trắng mắt nhìn hắn: “Chàng dẫn ta tới đây, không phải thực sự chỉ là tới để ngắm hoa hải đường chứ, rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi!”

Dung Cảnh duỗi tay nâng trán, thở dài bất đắc dĩ nói: “Vân Thiển Nguyệt, nữ nhân quá thông minh không tốt!”

“Sao ta không cảm thấy nữ nhân quá thông minh sẽ không tốt!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Nữ nhân quá thông minh, cần phu quân dùng để làm gì?” Ánh mắt Dung Cảnh sâu kín nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn thì buồn cười, cố ý chọc giận hắn: “Dùng để làm ấm giường!”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe sáng, lóe lên một tia liễm diễm, hắn nghiêm túc gật đầu một cái rồi nói: “Cũng đúng!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng.

“Đi thôi! Đã ngắm hoa hải đường rồi, chúng ta đi lấy đồ.” Dung Cảnh duỗi tay ôm chặt nàng, đi về phía Linh Đài Tự.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến quả nhiên là có chuyện, bị hắn lôi kéo đi được hai bước thì hỏi: “Chúng ta tới chỗ này như vậy, có thể làm người khác chú ý hay không, bị bọn họ biết rõ?”

“Biết rõ cũng không sao.” Dung Cảnh lơ đễnh trả lời.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dung Cảnh càng ngày càng khoa trương, thật ra hắn luôn dùng bề ngoài lừa gạt mọi người, ôn nhuận như ngọc, không nhanh không chậm để che đậy bản tính liều lĩnh của hắn, tính cách nàng quần áo lụa là, hung hăng càn quấy cũng không bằng ba phần của hắn. Đáng tiếc, người trong thiên hạ đều không biết.

Hai người đi vào Đạt Ma Đường, một tiểu hòa thượng đang chờ ở đó, thấy hai người tới vội vàng gõ cái kệ Phật: “A di đà phật, Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi, phương trượng Từ Vân chờ hai vị ở thiền phòng.”

“Làm phiền dẫn đường.” Dung Cảnh gật đầu.

Tiểu hòa thượng vội vàng đi phía trước dẫn đường.

Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt giống như ngày xưa, như là đến đây du ngoạn, bước đi nhẹ nhàng không vội vàng theo sát tiểu hòa thượng đi vào bên trong.

Đi đến cửa ra vào thiền viện của phương trượng Từ Vân, tiểu hòa thượng dừng bước, cung kính mời hai người vào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên trong, trong nội viện chỉ có vài gốc cổ thụ cao chọc trời, sơn tự yên tĩnh, hôm nay không nghe thấy tiếng chuông. Bên trong thiện phòng màn che được buông xuống, không nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Đi tới của thiện phòng, Dung Cảnh đưa tay đẩy cửa, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào.

Chỉ thấy bên trong thiện phòng, phương trượng Từ Vân đang nhắm mắt lại khoanh chân ngồi niệm kinh, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, trong miệng đang niệm kinh.

Dung Cảnh cũng không quấy rầy, sắc mặt bình tĩnh chờ đợi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dung Cảnh rốt cuộc tới chỗ này lấy đồ vật gì? Hắn có để đồ gì ở đây sao?

Yên lặng chờ không bao lâu, phương trượng Từ Vân mở mắt, đứng dậy nói với hai người: “A di đà phật, Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi cuối cùng cũng nhân duyên mỹ mãn, lão nạp xin chúc mừng!”

“Đa tạ đại sư.” Dung Cảnh nhàn nhạt cười thi lễ.

“Cảnh thế tử thực là tới lấy đồ vật kia sao?” Từ Vân phương trượng nhìn Dung Cảnh hỏi.

“Đúng vậy!” Dung Cảnh gật đầu.

Trong mắt phương trượng Từ Vân chợt hiện lên một chút tang thương, thở dài nói: “Đã trăm năm trôi qua rồi, lão nạp tưởng rằng vật này truyền lại đến thế hệ của ta có lẽ cũng không đợi được người tới lấy, sẽ phải tiếp tục truyền xuống, không nghĩ đến…”

Dung Cảnh không nói lời nào.

“Cảnh thế tử, ngài thật sự quyết định rồi?” Ánh mắt phương trượng Từ Vân nhìn thẳng vào hai mắt Dung Cảnh.

“Ta quyết định rồi!” Ánh mắt Dung Cảnh vẫnlạnh nhạt như cũ.

Phương trượng Từ Vân gật gật đầu “Tín vật đã được mang đến chưa?”

Dung Cảnh nghiêng đầu dịu dàng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Quả hạch đào gia gia đưa cho nàng đâu, nàng lấy ra đây đi!”

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, nàng không nghĩ tới quả hạnh đào lão vương gia cho mình lại là tín vật, nàng đưa tay vào trong ngực lấy nó ra, nhìn thoáng qua thì nó vẫn là quả hạch đào bình thường, không có gì khác biệt, mới đưa cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh cầm quả hạch đào dùng một chút lực, quả hạch đào nguyên vẹn liền vỡ thành hai nửa. Bên trong bắn ra một mảnh lụa bóng màu vàng. Hắn đưa miếng vải lụa cho đại sư Từ Vân.

Vân Thiển Nguyệt trông thấy trên mảnh vải lụa có viết hai chữ “Mộ Dung” thì trong lòng hiểu rõ. Linh Đài Tự là chùa cổ nghìn năm, hiển nhiên đã trải qua tiền triều mấy trăm nămcủa Mộ Dung thị, lúc họ Mộ Dung nắm giữ giang sơn, thiên hạ hưng thịnh vui vẻ, lòng từ bi của đức phật được mọi người tôn sùng, không chỉ có Linh Đài Tự, chùa miếu đều có địa vị rất cao. Sau đó thiên hạ của Mộ Dung thị rơi vào hỗn loạn, giang sơn bị Dạ thị cướp đoạt, năm đó mười hai cao tăng phá vỡ trận pháp tới cứu tổ tiên Dạ Thị Dạ Trác Lam, trở thành công thần của giang sơn Dạ thị. Mặc dù tổ tiên Dạ Thị không chèn ép, nhưng họ không thích đạo Phật, các chùa miếu khác dần dần suy bại, nhưng Linh Đài Tự thân là công thần thì được lại giữ lại. Cho nên, Linh Đài Tự muốn giữ lại một vật nào đó thì hoàn toàn có thể bảo tồn nguyên dạng. Ai cũng sẽ không hoài nghi.

Đại sư Từ Vân đưa tay tiếp nhận mảnh vải lụa, nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Chính xác, đây đúng là tín vật.” Dứt lời, hắn xoay người, từ dưới tay một ngôi tượng phật lấy ra một hộp sắt nhỏ hình vuông đưa cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhận lấy hộp sắt, nói với phương trượng Từ Vân một tiếng cảm ơn rồi kéo Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi.

Hai người đi tới cửa, âm thanh gõ phật hiệu của phương trượng Từ Vân vang lên, nói với Dung Cảnh mang theo ba phần sùng kính, ba phần an ủi: “Cảnh thế tử, lấy muôn dân trăm họ làm trọng!”

Dung Cảnh cười cười: “Đại sư không cần lo lắng, ta đã đáp ứng Vân Thiển Nguyệt, tặng nàng một vùng sơn hà cẩm tú. Một lời của quân tử đáng giá ngàn vàng, lời hứa của ta dành cho nàng, còn hơn cả đáng ngàn vàng.”

Sắc mặt phương trượng Từ Vân buông lỏng “Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi đi thong thả, lão nạp không tiễn!”.

Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt ra ngoài Linh Đài Tự.

Hai người vừa ra khỏi cửa núi, tiếng chuông của Linh Đài Tự vang lên trọn vẹn mười hai tiếng.

Vân Thiển Nguyệt tò mò nhìn cái hộp trong tay Dung Cảnh, hỏi: “Đây là cái gì? Hình như rất quan trọng.”

Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt đến dưới một tán cây hoa đào thì dừng bước, dùng tay mở hốp sắt ra cho nàng xem.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy vật trong hộp sắt thoáng sững sờ “Ngọc tỷ của nhà Mộ Dung?”

Dung Cảnh yên lặng nhìn cái cái ngọc tỷ hình vuông, khẽ gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, cũng cùng Dung Cảnh nhìn ngọc tỷ hình vuông kia. Ngọc tỷ nhà Mộ Dung cất dấu trăm năm, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời. Không chỉ đơn giản là ẩn đi trăm năm, mà sau lưng còn ẩn chứa thần thoại về tình sâu nghĩa nặng của đế hậu tiền triều, thái tử mất tích, thiên hạ đại loạn, chiến tranh nổi lên, máu chảy thành sông, Vinh Vương và hoàng hậu Trinh Tịnh cả đời đau khổ, thần dân trung thành với nhà Mộ Dung trốn tránh ẩn nấp bày mưu tính kế.

Phía sau một cái ngọc tỷ hình vuông nho nhỏ lại là trăm năm phong vân.

Hôm nay nó lại thấy ánh mặt trời, tất cả lịch sử sắp được mở ra khỏi sương mù, mở rộng trước mắt vạn dân trong thiên hạ.

Trong giây lát, ở đó trở lên yên tĩnh, ngọc tỷ tỏa ra hào quang tang thương, bị năm tháng chôn vùi, ánh hoàng quang của nó vẫn còn vẹn nguyên không cách nào che giấu được.

Hồi lâu, Dung Cảnh đóng lại ngọc tỷ, vươn tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, kéo vào trong ngực hắn, giọng nói hơi khàn khàn: “Vân Thiển Nguyệt, trên lưng ta phải mang trách nhiệm, nàng vẫn muốn cùng ta ở cùng một chỗ ư? Nàng cũng không nên một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi mà vứt bỏ ta, tự mình chạy trốn.”

Vân Thiển Nguyệt cười “xùy” một tiếng “Ta là hạng người như vậy sao?”

Dung Cảnh nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khó mà nói được.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng hung dữ đập hắn một trận“Ta chắc chắn sẽ chạy đó, chàng chờ coi!”

Dung Cảnh thoáng nở nụ cười “Vậy thì hai chúng ta cùng chạy trốn.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, đẩy hắn ra “Đi thôi, gia gia vẫn chờ chúng ta hồi phủ cùng ngài ăn cơm đấy!”. Dứt lời, nàng lầm bầm nói: “Trách không được gia gia liên tục dặn dò phải cẩn thận đừng làm hỏng, thì ra lại để cho chàng làm hỏng. Ta còn muốn tìm gia gia để đòi bảo bối đây, không thể lấy thứ gì rồi đuổi ta đi chỗ khác.”

Dung Cảnh gật gật đầu nói: “Nàng nói đúng!”.

Hai người xuống núi, Ngọc Tuyết Phi Long thấy hai người trở về, vô cùng thân thiết chạy tới, hai người lên ngựa, nó kêu lên một tiếng, bốn chân giơ lên, chạy tren con đường đi về kinh thành.

Hai người vừa từ sau núi rời khỏi thì phía trước cửa núi xuất hiện một đội hắc y kỵ binh, tiểu hòa thượng vừa mở cửa chùa, hắc y kỵ binh liền xông vào Linh Đài Tự. Sau đó không lâu, Linh Đài Tự lại lần nữa vang lên tiếng chuông.

Trở lại kinh thành, Ngọc Tuyết Phi Long chở hai người trực tiếp trở về Vinh vương phủ.

Tại cửa Vinh vương phủ Ngọc Tuyết Phi Long dừng lại, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xoay người xuống ngựa.

Hai người vừa muốn vào trong phủ, Thanh Ảnh từ trong chỗ tối hiện thân, tới gần Dung Cảnh nói nhỏ một câu.

Sắc mặt Dung Cảnh bỗng chốc trầm xuống, lạnh nhạt gật đầu “Ta đã biết!”.

Thanh Ảnh lui xuống.

Mặc dù, Vân Thiển Nguyệt không hiểu khẩu hình miệng nhưng nàng cách Dung Cảnh gần như vậy, nàng vẫn nghe được câu kia “Hắc y kỵ binh của Nhiễm tiểu vương gia xông vào Linh Đài Tự, phương trượng Từ Vân viên tịch.” Nghe chuyện này sắc mặt nàng cũng trầm xuống, môi mỏng hơi cong lên. Nàng và Dung Cảnh vừa mới rời đi, hắc y kỵ binh của Dạ Khinh Nhiễm đã tới Linh Đài Tự, hắn biết rõ cái gì sao? Nhưng mà tiếng gió từ nơi nào truyền ra? Tiểu hòa thượng kia là người của Dạ Khinh Nhiễm? Có phải hắn từ quả hạch đào suy đoán ra tin tức? Nàng nhìn về phía Dung Cảnh “Chàng không an bài người cứu phương trượng Từ Vân?”

Dung Cảnh lãnh đạm nói: “Sau tiền triều Linh Đài Tự đã phồn hoa trăm năm, cảm tạ ân điển Dạ thị ban tặng, phương trượng Từ Vân tự nguyện viên tịch, vì toàn bộ giang sơn Dạ thị.”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến Dung Cảnh muốn bảo vệ phương trượng Từ Vân tất nhiên có thể bảo vệ được, nhưng đại sư tự nguyện cầu mong được chết thì không có biện pháp rồi. Đại sư vừa chết, Dạ Khinh Nhiễm sẽ không biết nên để cho hắc y kỵ binh làm thế nào? Để cho tất cả mọi người trong Linh Đài Tự chôn cùng? Nàng nghĩ tới điểm này liền hỏi.

Dung Cảnh lắc đầu: “Hắn sẽ không! Linh Đài Tự có mấy ngàn hòa thượng, Thiên Thánh lúc này, sẽ không cho phép hắn đại khai sát giới.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu cho phép, Dạ Khinh Nhiễm sẽ làm thế nào? Trực giác của nàng dao động, chưa chắc Dạ Khinh Nhiễm sẽ không làm vậy đâu.

Hai người đi vào trong phủ, tới tiểu viện của Dung lão vương gia, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ trong phòng bay ra.

Tiến vào phòng, Dung lão vương gia đang ngồi cạnh bàn chờ hai người. Thấy hai người trở về, giương mắt nhìn liếc nhìn hai người: “Sắc mặt tiểu nha đầu không tốt lắm, bị kinh ngạc sao?”

“Một mình ngài uống hết của con bốn chén trà, ngài lại chỉ tặng con một quả hạch đào, không tính.” Vân Thiển Nguyệt đi qua ngồi vào bàn, chìa tay với Dung lão vương gia. Nàng mới không tin gia gia không có bảo bối.

“Con cái tiểu nha đầu này! Ta biết ngay là không thể như vậy được mà.” Dung lão vương gia lấy từ trong ngực ra một quyển sách ố vàng đưa cho Vân Thiển Nguyệt: “Bây giờ cả vốn gốc của ta đã lấy ra cho con rồi, tiểu nha đầu, nếu con còn không hài lòng …”

Vân Thiển Nguyệt cầm quyển sách ố vàng nhìn thoáng qua, lập tức cất vào trong ngực của mình, vội vàng cười nói: “Thỏa mãn, thỏa mãn, cảm ơn gia gia!”

Dung lão vương gia gõ đầu nàng cười cười “Coi như con có kiến thức!”

Vân Thiển Nguyệt đắc ý cười cười, trước đồ vật của tổ tiên Vinh Vương sao mà không biết tốt xấu chứ. Trận pháp bày trận hành quân cùng mưu kế, nàng thích nhất rồi. Vật này tốt hơn so với có tất cả bảo bối khác, nàng có thể không hài lòng sao? Tất nhiên là cực kỳ thỏa mãn.

“Nhìn sắc mặt con kìa, Nhiễm tiểu tử đuổi theo tới Linh Đài Tự? Phương trượng Từ Vân viên tịch rồi sao?” Dung lão vương gia nhìn về phía Dung Cảnh hỏi.

Dung Cảnh liếc nhìn Dung lão vương gia “Vâng!” một tiếng.

“Tiểu tử kia đúng là thông minh đấy, chỉ từ việc ta đưa quả hạch đào cho tiểu nha đầu đã đoán được sự tình bên trong. Nhưng mà nói đi thì nói lại, nếu hắn không có cái năng lực đấy, lúc trước cũng không có khả năng bị lão già Đức thân vương phủ kia đuổi ra khỏi kinh thành. Những năm qua, trong đám tiểu tử ở kinh thành, trừ con ra, hắn là người khiến cho ta không thấy rõ được.” Dung lão vương gia nói.

Dung Cảnh không nói lời nào, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện.

Dung lão vương gia lải nhải hai câu thì cũng không nói chuyện này nữa, kêu hai người tới ăn cơm.

Vân Thiển Nguyệt mặc dù không có hứng thú ăn cơm nhưng cũng ăn không ít. Thiên hạ này không phải vì ai đó mất đi mà cứ khó chịu hay vì ai phải rời đi mà đau xót cứ dừng lại không chịu tiến lên, cũng nên có khúc dạo đầu coi như là tặng thưởng. Từ Vân không là người thứ nhất, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng.

Sau khi ăn xong, Dung Cảnh Vân Thiển Nguyệt và Dung lão vương gia nói chuyện một lúc thì trở về Tử Trúc Viện.

Thanh Thường thấy hai người trở về, liền tiến lên nói nhỏ với Dung Cảnh: “Thế tử, bọn hắn đều đã tỉnh lại, bây giờ đang ở trong phòng.”

Vân Thiển Nguyệt thấy màn che trong phòng kéo lên, nàng nghĩ đến mấy người này đem phòng của nàng và Dung Cảnh trở thành nhà của mình, không biết lại cùng nhau tính toán chơi đùa cái gì.

Dung Cảnh gật đầu, kéo Vân Thiển Nguyệt vào phòng.

Đẩy cửa phòng ra, liếc mắt nhìn mấy người trong phòng, ngoại trừ không có Dung Phong, những người khác đều ở đây. Tất cả đang vây quanh một chỗ chơi đùa cái gì đó, vô cùng náo nhiệt, hai người trở về, mấy người kia ngay cả khóe mắt đều không liếc nhìn lấy một lần.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đến gần, chỉ thấy mấy người đang chơi đánh bạc, phía trước mỗi người đều có một đống tiền đặt cược. Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng nhìn mấy người này, thật sự là to gan lớn mật quá rồi, dùng phòng của nàng và Dung Cảnh làm thành sòng bạc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui