Hoàn Khố Thế Tử Phi

Cho tới bây giờ Dạ Khinh Nhiễm cũng không phải là một người đơn giản.

Từ mười năm trước khi vừa mới quen biết, càng về sau trong bảy năm hắn lịch lãm bên ngoài thỉnh thoảng đụng phải. Rồi đến khi nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp mất đi trí nhớ, một đoạn thời gian ngắn mà hắn đã rất nhanh nắm vững cơ hội đó để sáp nhập vào cuộc sống của nàng, giúp nàng trợ nàng được nàng coi là bằng hữu. Cho đến bây giờ, hắn là Đại tướng quân, quyền hành chưởng quản trong ngoài kinh thành bốn mươi vạn binh mã, lại được di chiếu tiên hoàng phong ban ngôi vị hoàng đế. Hắn từng bước đi tới, mỗi một bước đều mang theo vài phần vững vàng lại huyền huyễn, không thể rung chuyển.

Nàng nghĩ tới đây mới là Dạ Khinh Nhiễm, một con rồng trong biển sâu, ẩn nấp nơi vực sâu, bảo kiếm ma luyện dưới huyền nhai, kiến huyết phong hầu.

Bàn tay trong tay áo bỗng nắm lại, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đen tối: “Ta không thể để hắn ban cái chết cho Dạ Thiên Tứ.”

Dung Cảnh: “Ừ” một tiếng.

“Hiện tại đi tìm Tử Thư, để hắn mang người đi.”Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đi chung quy cũng không phải biện pháp. Nếu như hắn là Dạ Thiên Tứ thì đi không được. Mặc dù có thể đi, nhưng bị đạo di chiếu này hóa lên một yêu chữ thì cả đời đều bị khắc lên dấu ấn, không phai mờ được, không phải là biện pháp nhất lao vĩnh dật.” Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn di chiếu, ánh mắt rơi vào hai chữ ban cho cái chết kia, có thứ gì đó ẩn ẩn lưu động.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, trong lòng ôm hận, cô cô yêu mến hài tử, cố ý sinh hạ đứa bé này, đứa bé này họ Dạ, đáng tiếc kết quả bị lão hoàng đế đội lên một chữ yêu. Người thời đại này quá mức cổ hủ, phụng thờ thiên thần, tin tưởng thiên mệnh, coi yêu ma quỷ quái là vật không tốt. Nàng và Dung Cảnh đều biết rõ Sinh Tử quả là bởi vì linh thuật Vân tộc nhưng ở trước mắt người đời, cứ ăn Sinh Tử quả là do yêu vật sinh ra, thế gian không nơi dung nạp. Quả thực nàng và Dung Cảnh có thể bảo vệ hắn không sai nhưng cuối cùng cũng không phải biện pháp, đổi tên đổi họ mới là nhất lao vĩnh dật.

Nàng đang suy nghĩ, đại môn truyền đến một tiếng hô to: “An Vương đến! Dạ tiểu quận chúa đến!”

Suy nghĩ Vân Thiển Nguyệt bị cắt đứt, híp híp mắt, Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn đồng thời tới, có mục đích gì? Nàng nhìn về phía Dung Cảnh.

Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tử Trúc Lâm bị một trận gió thổi qua, cành trúc nhẹ nhàng cất tiếng vang.

“Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi tiếp chỉ!”Đại môn lại truyền tới một tiếng hô to.

Tay Vân Thiển Nguyệt trong tay áo nắm chặt lại.

Lúc này Thanh Thường ôm Dạ Thiên Tứ đi vào, Dạ Thiên Tứ đã được thu thập sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức nhiều nếp nhăn đã được rửa sạch sẽ, cũng nhìn ra bộ dáng. Hiển nhiên nàng biết chuyện di chiếu chiêu cáo thiên hạ ban cái chết cho Dạ Thiên Tứ, vẻ mặt buồn rầu lo lắng.

Vân Thiển Nguyệt thấy Thanh Thường tiến vào, đưa tay đón lấy Dạ Thiên Tứ rồi ôm vào trong ngực. Đứa trẻ trong ngực bộ dáng nhỏ bé, chứa đầy tình yêu và tâm nguyện của cô cô nàng. Cô cô đơn giản chỉ muốn tới một ngày kia hắn có thể đến trước mộ phần của bà đốt mấy tờ giấy mà thôi, đáng tiếc lão hoàng đế hết lần này tới lần khác lại ác như vậy, đầu tiên cho hắn địa vị chí tôn, trong nháy mắt lại ban chết cho hắn, đánh vào địa ngục. Ngay cả tâm nguyện nhỏ bé của cô cô nàng cũng không thỏa mãn được.

“Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi tiếp chỉ!” Đại môn lần nữa truyền đến tiếng hô lớn.

“Thế tử, An Vương và Dạ tiểu quận chúa nhất định là tới ban chết cho Tiểu Thiên Tứ.” Thanh Thường có chút nóng nảy.

“Nếu chàng đã sớm có đoán trước được, có phải biện pháp nào hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua Dạ Thiên Tứ trong ngực Vân Thiển Nguyệt, hắn vẫn nắm cây trâm được rút từ trên đầu Vân Thiển Nguyệt xuống để chơi đùa. Hắn gật đầu, nói với bên ngoài: “Thanh Ảnh!”

Người Thanh Ảnh nhẹ nhàng rơi xuống, trong tay ôm một bọc áo ngủ bằng gấm.

Vân Thiển Nguyệt thấy áo bọc ngủ bằng gấm kia, sắc mặt biến đổi, lập tức nói: “Không được!”

“Vì sao không được?” Dung Cảnh nhướng mày.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, thẳng tắp nhìn Dung Cảnh: “Dung Cảnh, chúng ta không thể bởi vì cứu Dạ Thiên Tứ mà để cho một hài tử vô tội chết thay. Dạ Thiên Tứ sống, người khác chết, cũng là tội. Chuyện như vậy không thể làm. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta đã nói rõ sẽ bảo hộ Dạ Thiên Tứ rồi, bọn họ còn có thể thế nào với ta?”

Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài: “Nàng gấp cái gì? Để ta nói xong đã.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Ôm hài tử kia vào.” Dung Cảnh phân phó Thanh Ảnh.

Thanh Ảnh ôm hài tử trong bọc áo ngủ bằng gấm kia tiến vào.

“Nàng bắt mạch cho đứa bé này xem, mặc dù y thuật của nàng không tinh nhưng cũng hiểu được.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hài tử trong ngực Thanh Ảnh, tuổi không kém bao nhiêu so với Dạ Thiên Tứ. Nàng nghi hoặc vươn tay ra, xem mạch đập cho hài tử kia. Một lát sau nàng thả tay xuống, sắc mặt hơi nguôi giận: “Hóa ra là một hài tử trời sinh bệnh tật không sống được nhưng Dạ Thiên Tứ từ nhỏ không có bệnh, đổi trắng thay đen như vậy, chẳng phải có thể bị Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn phát hiện?”

“Trong sách Thanh di cho ta có một loại ẩn linh thuật, có thể che dấu mạch đập của bé, đổi lại dung mạo bộ dáng cho hắn một chút.” Dung Cảnh từ trong ngực lấy quyển sách Ngọc Thanh Tình cho hắn ra, đưa cho Vân Thiển Nguyệt: “Ở tờ thứ năm, bây giờ nàng nhanh chóng học, nàng có căn cơ, một chung trà là có thể học được.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đưa Dạ Thiên Tứ cho Thanh Thường, nhận lấy quyển sách, lật đến tờ thứ năm, nhìn thoáng qua, cầm lấy quyển sách ngồi trở lại trên giường luyện tập.

Quả nhiên giống như lời Dung Cảnh nói, nàng có căn cơ, từ lúc ở Nam Cương cứu Vân Mộ Hàn giết Diệp Tiêu giữ được Nam Cương, nàng ở trong núi sâu có được lợi ích không nhỏ, trong cơ thể có linh lực khổng lồ, cho nên linh thuật như vậy nàng bắt đầu học không khó.

Dung Cảnh lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt, dung nhan như ngọc trầm tĩnh.

Thanh Thường thở phào nhẹ nhõm, từ khi Dạ Thiên Tứ mới ra đời, rồi tới Vinh Vương phủ, thời gian bé và nàng chung đụng còn nhiều hơn so với ở cùng Vân Thiển Nguyệt. Cho nên, tất nhiên nàng sinh ra tình cảm không nỡ với bé, hôm nay thấy thế tử sớm có chuẩn bị, nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.

Đại môn Vinh vương phủ lại truyền tới một tiếng hô to.

Sau khi hô liên tiếp ba tiếng hô lớn liền có tiếng bước chân vào cửa phủ, đi về phía Tử Trúc Lâm.

Bởi vì bàng chi đã rờiVinh vương phủ, trong phủ vắng vẻ, tiếng bước chân người đi lại càng rõ ràng hơn.

Thời gian một chung trà, người đã đi đến bên ngoài Tử Trúc Lâm.

Đúng như lời Dung Cảnh nói Vân Thiển Nguyệt dùng thời gian một chung trà thu công. Nàng lập tức xuống giường đi đến bên cạnh Thanh Ảnh, phất tay sử dụng ẩn linh thuật mới học. Thuật này có hai đặc điểm, một cái là che dấu mạch đập và huyễn dung một người, cái khác chính là che dấu người sử dụng linh thuật, lại để cho người khác không phát hiện được, không biết phương pháp này. Nhưng thuật này cũng có một khuyết điểm, chính là thời gian quá ngắn, chỉ có nửa canh giờ, thuật tự nhiên sẽ bị cởi bỏ. Cho nên, chuyện này cần giải quyết trong nửa canh giờ.

Nàng rất nhanh đã thi thuật xong cho hài tử trời sinh bệnh tật không sống được, nàng rút tay về, nhìn về phía Dung Cảnh.

Bàn tay như ngọc của Dung Cảnh xoa xoa cái trán đổ mồ hôi của nàng, phân phó Thanh Thường với Thanh Ảnh: “Đổi lại đi.”

Thanh Thường lập tức trao đổi hài tử cùng Thanh Ảnh.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nếu không phải chính mình động tay thi thuật, bản thân Vân Thiển Nguyệt cũng khó phân biệt thật giả.

Sau khi Thanh Ảnh đổi lại hài tử liền ôm Dạ Thiên Tứ ẩn vào ám thất của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay từ trong tay Thanh Thường nhận lấy hài tử huyễn dung kia. Nghĩ tới Dung Cảnh biết nàng không bỏ được Dạ Thiên Tứ, tất nhiên muốn bảo hộ đến cùng, cho nên mới tìm được một hài tử có tuổi xấp xỉ với Dạ Thiên Tứ còn là một hài tử trời sinh bệnh tật, hài tử khó tìm như vậy, có thể thấy hôm nay hắn tìm được tất nhiên là mất một phen công phu và vất vả. Nhưng trước đó vậy mà hắn một chữ cũng không có tiết lộ, không làm cho nàng phí chút tâm tư, trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp. Nhẹ giọng nói xin lỗi: “Dung Cảnh, vừa rồi a nhất thời tình thế cấp bách, ta hiểu lầm chàng, ta sai rồi.”

Dung Cảnh mỉm cười nhìn nàng một cái: “Buổi tối nàng đền bù lại cho ta.”

Dưới tình hình kiểu này, có tiếng bước chân vào Tử Trúc Lâm, mặt Vân Thiển Nguyệt thật sự không đỏ lên được, gật gật đầu, rất là dịu dàng ngoan ngoãn: “Được, buổi tối đền bù lại cho chàng.”

Dung Cảnh đưa tay sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu nói: “Bày ra sự lợi hại của nàng, không thể dễ dàng để bọn họ được như ý.”

“Tính cách của ta bày ra như vậy rồi, Dạ Thiên Dật biết ta quá sâu, hắn có thể tin tưởng ta sẽ đưa Dạ Thiên Tứ ra, cứ như vậy để hắn ban cái chết sao?” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm đều đã từng nói qua một câu. Bọn họ nói dõi mắt thiên hạ, nếu bàn về lòng dạ ác độc, ai cũng không bằng nàng.” Dung Cảnh cười cười: “Thời điểm những lời này nên phát huy tác dụng rồi! Lấy ra sự tàn nhẫn của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Tử Trúc Lâm không có người nào ngăn trở, mặc kệ người phía ngoài đi vào. Một người đi đầu chính là Dạ Thiên Dật, khinh bào buộc nhẹ, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra thay đổi nhanh chóng và trầm thống hay thương tâm do bị lão hoàng đế dùng làmchướng nhãn pháp. Phía sau hắn nửa bước là Dạ Khinh Noãn đi tới, một thân áo lông hồ tuyết trắng, vẫn như lúc mới gặp gỡ. Văn Lai đi theo sau, phía sau Văn Lai là hai gã tiểu thái giám, một gã tiểu thái giám trong tay bưng một khay, bên trong khay chứa hai ly rượu, một gã tiểu thái giám khác đang cầm một đạo thánh chỉ minh hoàng.

Đoàn người đơn giản, không có gì cho thấy đây là một trận chiến lớn.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên khay có hai ly rượu lạnh lẽo của tên tiểu thái giám kia, gương mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt Dung Cảnh không có biểu lộ gì liếc mắt nhìn mấy người một cái, cũng không ra ngoài nghênh đón.

Không bao lâu sau, Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn đi tới cửa phòng, Dạ Thiên Dật thản nhiên nói: “Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi tiếp chỉ.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dạ Thiên Dật cũng gọi nàng là Cảnh thế tử phi rồi, mười năm kia ở trong lòng hắn cuối cùng là quá khứ! Rất tốt. Hơn nữa nhìn thần thái hôm nay của hắn, đối với chuyện làm phụ tá hoàng đế cho Dạ Khinh Nhiễm, hắn không có cảm xúc chấn động, hiển nhiên có lẽ cũng đã sớm có dự liệu. Nàng lạnh lùng nói: “Nếu An vương là tới tuyên chỉ ban chết cho Dạ Thiên Tứ, vậy không cần tuyên chỉ rồi, ta sẽ không tuân theo, các ngươi trở về đi!”

“Vân tỷ tỷ, đây là mệnh lệnh từ di chiếu của tiên hoàng.”Dạ Khinh Noãn lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Mệnh lệnh từ di chiếu của tiên hoàng? đã chết, sau khi chết vẫn còn bố trí liên hoàn cục trùng trùng điệp điệp. Giết người này, giáng chức người kia, hắn ở dưới hoàng tuyền rất đã nghiền sao? Ban đầu là hắn cho cô cô ăn Sinh Tử quả, làm cho bà không thể mang thai, về sau lại để bà ăn Sinh Tử quả rồi mang thai. Hôm nay ngược lại đi ra ngoài thuyết pháp yêu quái, thật sự tức cười. Nghiệt là hắn làm, hôm nay trái lại muốn giết một hài tử vô tội, ta rất tò mò, người như vậy sau khi chết sẽ xuống bao nhiêu tầng địa ngục, có phải xuống tận tầng mười tám hay không!”

Dạ Khinh Noãn biến sắc: “Vân tỷ tỷ, muội biết tỷ không nỡ bỏ Dạ Thiên Tứ nhưng Hoàng bá bá cũng là vì giang sơn xã tắc này, Sinh Tử quả đúng là không thể tưởng tượng nổi, đứa bé này là nghịch thiên vận, từ nhỏ mang yêu tính, quả thực không thể sống.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt như băng: “Sinh Tử quả mang yêu tính, sao ta lại không biết nhỉ!” Dứt lời, nàng hỏi Dung Cảnh: “Chàng biết không?”

“Không biết!” Dung Cảnh lắc đầu, phối hợp với Vân Thiển Nguyệt: “Ta chỉ biết loại cây ở Đông Hải này chỉ vì vài ngàn năm trước có được chút ít linh lực mỏng manh của Vân tộc nên mới có linh tính, vì vậy Sinh Tử quả cũng có linh tính. Nếu như linh lực Vân tộc bị nói thành yêu tính mà nói, ta nghĩ tới thế gian này sẽ không tiếp tục có vật thánh khiết rồi.”

Dạ Khinh Noãn bỗng chốc bị chẹn họng nhưng vẫn nói: “Nhưng dù vậy, hoàng mệnh không thể trái, hắn vẫn phải chết. Hoàng bá bá ban chết cho hắn, cũng là vì an ổn dân tâm, hôm nay triều cục không thái bình lắm, các quốc gia trong thiên hạ nhìn như vững vàng, nhưng trong tối lại tranh đấu không ngừng. Vân tỷ tỷ, Cảnh ca ca, không thể chỉ vì một hài tử, mà không để ý tới bình an của thiên hạ bách tính. Các ngươi biết Sinh Tử quả là linh lực Vân tộc nhưng bách tính đều đồn đãi đó là yêu quả. Chúng ta không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ đông đúc.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười: “Khinh Noãn muội muội, ta không biết bắt đầu từ lúc nào, muội cũng có thể can thiệp vào chuyện triều chính rồi! Ở trong trí nhớ của ta, muội vẫn là một tiểu cô nương đi ba bước thì gục, một trận gió thổi trúng cũng đứng không vững. Hôm nay xem ra là sai lầm rồi. Quanh thân tiểu cô nương kia đều là gai hoa hồng a!”

Dạ Khinh Noãn lập tức á khẩu, trầm mặc hồi lâu, mới cắn cánh môi, nhẹ giọng nói: “Muội biết trong lòng Vân tỷ tỷ tất nhiên không dễ chịu. Dù sao cũng là cốt nhục Thái hậu thiên tân vạn khổ sinh hạ, nhưng vì dân chúng, Vân tỷ tỷ nhân ái, chắc chắn không muốn bách tính vì vậy phát sinh bạo loạn, cả triều sụp đổ chứ? Cho nên. . .”

“Cho nên cái gì? Vì thiên hạ dân chúng cổ hủ bị che mắt bởi một học thuyết yêu thần nên Dạ Thiên Tứ phải chết?” Giọng Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo: “Nói cho các ngươi biết, không có khả năng! Nếu ta đã đáp ứng cô cô bảo vệ hắn, thì sẽ phải bảo vệ hắn thật tốt, ai cũng đừng nghĩ tới ở trước mặt ta mà giết hắn.”

Dạ Khinh Noãn không nói thêm gì nữa, nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Nơi này có hai ly rượu, một ly là rượu độc, kiến huyết phong hầu, một ly là nước rượu bình thường, không có độc. Đều vô sắc vô vị, chọn một trong hai! Nếu hắn chọn là rượu độc, hẳn phải chết. Nếu như hắn không chọn rượu độc, để lại cho hắn một mạng.” Dạ Thiên Dật nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp: “Nếu cả hai đều không chọn thì sao?”

Dạ Thiên Dật xuyên qua bức rèm che nhìn Vân Thiển Nguyệt, đường cong khuôn mặt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào nói: “Hiện tại Vân Vương phủ đã bị bao vây, sống một Dạ Thiên Tứ, chết một nhà Vân Vương phủ. Chết một Dạ Thiên Tứ, sống một nhà Vân Vương phủ. Nàng chọn một.”

“Dạ Thiên Dật!”Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Dật.

“Vân Vương phủ có Vân lão Vương Gia, Vân Ly, Thất công chúa và hài tử trong bụng nàng, tất cả mọi người trong Thiển Nguyệt các của muội. Mặc dù có Thanh di ở đó, bà ấy cũng không cứu được tất cả mọi người.” Mặt Dạ Thiên Dật không thay đổi nói.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt tức hận, gắt gao nhìn thẳng Dạ Thiên Dật: “Hôm nay một đạo thánh chỉ này là ai hạ?”

“Di chiếu Tiên hoàng, đương kim thánh thượng tự tay tự viết.” Dạ Thiên Dật nắm thánh chỉ từ trong tay tên tiểu thái giám cầm thánh chỉ qua, tiện tay ném thánh chỉ vào phòng.

Thủ pháp của hắn cực kì khéo léo, vô cùng nhẹ nhàng, thánh chỉ kia bay vào phòng đặt trước trên bàn trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Thánh chỉ mở ra, chính là Dạ Khinh Nhiễm tự tay tự viết.

“Tuân theo di chiếu tiên hoàng, ban cái chết cho Dạ Thiên Tứ. Nhưng trẫm niệm tình cảm trước đây Thái hậu cực khổ, thêm hắn và trẫm đều là con cháu Dạ thị, ban cho hắn một cơ hội. Hai ly rượu, một ly có độc, một ly không độc. Nghe thiên mệnh chọn hắn. Khâm thử!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn đạo thánh chỉ này, nghĩ tới trong thánh chỉ Dạ Khinh Nhiễm xưng trẫm. Nhưng nàng không cảm thấy xa lạ hay không tốt chút nào. Nàngngẩng đầu, nhìn Dạ Thiên Dật, lạnh lùng nói: “Dạ Thiên Dật, nhiều năm qua ngươi vẫn nóng vội mưu cầu, muốn có địa vị chí tôn, kết quả ngươi là chướng nhãn pháp của người khác, là người làm mai mối, trong lòng ngươi sẽ không hận không oán? Hôm nay vẫn tới tuyên chỉ?”

Ánh mắt Dạ Thiên Dật yên lặng, thản nhiên nói: “Hôm nay Cảnh thế tử phi còn quan tâm ta có hận hay có nguyện ý không sao?”

Vân Thiển Nguyệt mím môi không nói.

Giọng nói Dạ Thiên Dật lãnh đạm không nghe ra tâm tình: “Nếu ta nói từ thời điểm một nhà Lam thị xét nhà diệt tộc, ta đã biết ngay ý đồ của phụ hoàng. Nàng nói cho tới bây giờ thời gian năm sáu năm, hôm nay ta có thể hận hay không, có thể oán hay không?”

Ánh mắtVân Thiển Nguyệt híp híp, từ thời điểm Lam thị bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, đúng vậy a, sao Dạ Thiên Dật lại thông minh như thế. Khi đó lão hoàng đế rõ ràng nói là lịch lãm hắn, trên thực tế chính là chặt đứt căn cơ của hắn, tâm tư hắn thâm sâu hẳn sẽ phát hiện ra.

Nàng hỏi: “Vậy vì sao ban đầu ngươi không lựa chọn cách khác? Ban đầu lúc tiên hoàng để cho Lam phi lựa chọn giữa ngôi vị hoàng đế và cả tộc Lam thị, ngươi có thể xông ra. Nếu sự thật đã định trước, không bằng khi đó ngươi bằng lòng vứt bỏ ngôi vị hoàng đế. Như vậy cả tộc của Lam thị cũng sẽ không bị nhổ tận gốc.”

“Ta chọn ngôi vị hoàng đế, ta có thể sống, không chọn ngôi vị hoàng đế mà buông tha, phụ hoàng nhất định sẽ giết ta. Khi đó hắn muốn ta chết, thì quá dễ dàng. Nếu như ta còn sống, mặc dù không có được ngôi vị hoàng đế nhưng vẫn có thể đạt được nàng. Nhưng nếu ta chết rồi, thì sao còn có hi vọng với nàng? Ta làm như vậy chính là vì nàng.” Sắc mặt Dạ Thiên Dật u ám, lông mày trầm trầm: “Nhưng kết quả là ta vẫn mất nàng. Những năm này ta không chống lại được phụ hoàng. Ta bảo vệ Bắc Cương, chỉ vì có thể có thẻ đánh bạc để chống lại phụ hoàng mà thôi, mà nàng lại oán ta trở về muộn. Chẳng qua hiện nay nhiều lời nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì? Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, Dạ Khinh Nhiễm được truyền ngôi vị hoàng đế này, ta đã sớm biết, làm sao có thể oán hận hay không cam lòng? Ta nguyện ý phụ tá hắn.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức mất âm thanh. Từ khi nàng vào thế giới này, biết được thân phận của mình và theo tổ huấn thì Dạ thị và Vân Vương Phủ có quan hệ thông gia, liền tránh né hoàng quyền như rắn rết. Những năm gần đây, nàng không muốn xuất hiện trước mặt lão hoàng đế, có thể trốn thì trốn, thật sự không tránh khỏi thì mới kiên trì ứng phó với hắn. Cho nên, nàng thật sự không hiểu rõ con của hắn được sâu, không hiểu được liên hoàn cục trong lúc này, âm mưu thủ đoạn chồng chất. Có lẽ nàng mơ hồ biết, chẳng qua không muốn suy nghĩ, không muốn lưng đeo tính toán của lão hoàng đế và Dạ thị, lẫn vào vũng nước đục và gánh nặng này. Về phần nguyên nhân, nàng không muốn gả vào hoàng thất, cũng chưa từng có tâm tư muốn gả cho Dạ Thiên Dật, muốn vạch rõ ngọn ngành, nàng không sinh ra tình yêu nam nữ với Dạ Thiên Dật. Nếu đổi lại Dạ Thiên Dật là Dung Cảnh, nàng nghĩ nàng nhất định sẽ không tiếc tánh mạng, dùng hết toàn lực tranh thủ. Chỉ là một người không yêu, một người thì yêu rất sâu mà thôi. Đúng vậy, hôm nay nói những lời này thì có ý nghĩa gì?

“Ôm Dạ Thiên Tứ ra đây đi!”Dạ Thiên Dật lại nói.

Vân Thiển Nguyệt đứng bất động.

Dạ Khinh Noãn không nhịn được mở miệng lần nữa: “Vân tỷ tỷ, ca ca cũng không muốn giết Dạ Thiên Tứ, nhưng di chiếu tiên hoàng không thể trái.” Dứt lời, nàng thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không có động tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ngay lúc này, năm ngàn ẩn vệ đã bao vây Vân Vương phủ, bọn họ còn lợi hại hơn so với năm ngàn Ngự Lâm quân. . .”

“Ôm hắn ra ngoài đi!” Dung Cảnh vẫn không lên tiếng lúc này cũng mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.

“Mặc dù nàng bảo vệ được hắn, hắn cũng chỉ là họ Dạ mà thôi, không phải họ Vân của nàng. Lưu hắn lại làm cái gì? Mặc dù nàngcứu sống hắn, tương lai hắn lớn lên, nói không chừng cũng không di truyền được một chút tính cách nào của Vân Vương phủ đâu.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống: “Đúng vậy không chừng lại là một tiên hoàng nữa! Lãnh huyết vô tình, không có nhân tính! Giết con ruột, còn kém ăn thịt con.” Dứt lời, nàng ôm Dạ Thiên Tứ đi ra ngoài.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn không lên tiếng.

Đi tới cửa, Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm lấy một ly rượu, đổ vào miệng hài tử trong ngực. Rượu này đươc đựng trong ly nhỏ nhất, chỉ là một ngụm nhỏ mà thôi, đứa bé kia rất nhanh đã nuốt xuống bụng, tựa hồ không biết cay độc. Lát sau, Vân Thiển Nguyệt ném chung rượu, lại cầm một ly rượu khác lên đổ nốt vào miệng hài tử trong ngực.

“Vân tỷ tỷ, tỷ. . . . . .” Dạ Khinh Noãn cả kinh.

Dạ Thiên Dật phất tay ngăn nàng lại, tiếng nói của nàng kẹt trong cổ họng.

Hai ly rượu đều uống hết, đứa bé kia vẫn trợn tròn mắt, tựa hồ không uống đủ, vẫn còn muốn.

Dạ Thiên Tứ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với Văn Lai: “Tuyên đạo thánh chỉ thứ hai!”

Còn có đạo thánh chỉ thứ hai? Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Văn Lai.

Văn Lai lập tức từ trong tay áo lấy ra đạo thánh chỉ thứ hai, mở ra, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Sinh Tử quả là Thánh quả. Trước khi Tiên Hoàng lâm chung tin lầm lời của người khác, di chiếu ban cái chết cho Dạ Thiên Tứ. Mặc dù trẫm biết được chuyện này là lời nói sai lầm, nhưng không thể không tôn trọng di chiếu, ban thưởng một ly rượu độc. Nhưng bởi vì Dạ Thiên Tứ có Thánh linh phù hộ, đại nạn không chết, như thế trẫm cũng vui mừng, tuân theo thiên ý. Tha thứ Dạ Thiên Tứ. Ngay hôm nay, phong Dạ Thiên Tứ làm Bình vương. Thiên thọ vĩnh viễn, cả đời bình an. Khâm thử!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, hóa ra Dạ Khinh Nhiễm không có ý định giết Dạ Thiên Tứ, tại sao? Nàng nhìn Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật trầm mặc nhìn nàng, không nói được lời nào.

Dạ Khinh Noãn lập tức nở nụ cười, tiến lên một bước: “Vân tỷ tỷ, tỷ mau thay Tiểu Thiên Tứ tiếp chỉ a!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, cười nói như hoa, giọng điệu hồn nhiên, cùng với người lúc vừa mới tới tận tình khuyên bảo nàng buông tha cho Dạ Thiên Tứ giống như hai người khác nhau.

“Vốn ca ca nghĩ muốn dùng một đạo thánh chỉ tha cho Dạ Thiên Tứ. Bởi vì Sinh Tử quả có chút linh lực Vân tộc, khiến cho tài trí Dạ Thiên Tứ từ nhỏ không giống các đứa bé khác, chuyện này ca ca biết. Nhưng ta muốn dọa Vân tỷ tỷ, ai kêu tỷ nói đại hôn liền đại hôn, muội ngay cả một ly rượu mừng cũng còn chưa uống được đâu, cho nên liền đề nghị ca ca hạ hai đạo thánh chỉ này. Hôm nay rốt cục thấy được đúng như lời ca ca và Dật ca ca nói: “Nếu như bàn về nhẫn tâm Vân tỷ tỷ đều nhẫn tâm hơn so với tất cả mọi người trong thiên hạ. ’” Dạ Khinh Noãn vừa cười, vừa thổn thức.

Vân Thiển Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt không thể nhạt hơn nữa, hỏi một câu không liên quan: “Dạ Khinh Noãn, ngươi vui vẻ sao?”

Dạ Khinh Noãn sửng sốt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm thánh chỉ từ trong tay Văn Lai qua, xoay người đi về phòng, giọng điệu lãnh đạm: “Thánh chỉ này ta nhận, An Vương, Dạ tiểu quận chúa, tạm biệt! Không tiễn!”

Dạ Khinh Noãn sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, bức rèm che đung đưa, phát ra tiếng vang thanh thúy, thân ảnh của nàng đã tiến vào trong Noãn các, nhìn không thấy bóng dáng. Nhất thời nàng chưa hoàn hồn từ trong câu nói kia của Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh cười nhạt: “An Vương, Dạ tiểu quận chúa, xin cứ tự nhiên!” Dứt lời cũng xoay người trở về nhà.

Cửa phòng đóng lại, chặn lại tất cả hình ảnh trong phòng.

Dạ Thiên Dật liếc Dạ Khinh Noãn: “Hồi cung phục chỉ thôi!” Dứt lời cũng xoay người đi ra ngoài.

Văn Lai và hai tiểu thái giám lập tức đuổi theo Dạ Thiên Dật.

Dạ Khinh Noãn đứng ở tại chỗ hồi lâu mới hoàn hồn, nàng cúi đầu, nhìn xuống dưới chân, mấp máy cánh môi, lại nâng đầu lên, nhẹ giọng nói vào bên trong phòng đối diện: “Vân tỷ tỷ, tỷ nói rất đúng, muội không sung sướng. Nhưng như vậy thì như thế nào đây? Muội họ Dạ, là tiểu quận chúa Đức phủ thân vương, từ nhỏ vận mệnh đã được định trước như vậy rồi.”

Dứt lời, nàng xoay người đuổi theo Dạ Thiên Dật, thân ảnh đoàn tuyết trắng rời khỏi Tử Trúc Viện.

Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt ôm hài tử kia lẳng lặng yên ngồi trên giường êm. Trong đầu nghĩ tới lời của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn nói, còn có câu nói trước kia Dạ Khinh Nhiễm đã từng nói qua.

Bọn họ đều có một điểm giống nhau, họ đều họ Dạ. Chỉ cần là thuộc dòng họ Dạ này, con đường từ nhỏ liền quyết định là cả đời này. Con cháu Dạ thị sau khi sinh ra đều sẽ có người kín đáo đặc biệt dạy dỗ.

Con đường của bọn hắn, đều là quân cờ trong tay một đời đế vương, đế vương kia tại lúc bọn hắn mới ra đời, tay đã khởi động bàn cờ, quyết định vận mệnh mỗi người bọn họ.

Giống như Dạ Thiên Khuynh, hắn là chướng nhãn pháp của Dạ Thiên Dật. Giống như Dạ Thiên Dục, trên bàn cờ hắn làm quân cờ tô điểm cho vị trí thái tử của Dạ Thiên Khuynh. Hai người so đấu nhiều năm, cũng chỉ là một hồi hư ảo. Lại như Dạ Thiên Dật, hắn là chướng nhãn pháp của Dạ Khinh Nhiễm, hơn nữa còn biết rõ mình là chướng nhãn pháp, nhưng không thể không làm chướng nhãn pháp. Bởi vì căn cơ ủng hộ của hắn đều bị chặt đứt, mặc dù có có thể có mới, cũng vô lực chống lại mấy trăm năm trù tính của Dạ thị. Rồi như Dạ Khinh Nhiễm, hắn là một quân cờ lớn nhất của hoàng đế. Giống như Dạ Khinh Noãn, nếu như Dạ Khinh Nhiễm là soái, nàng chính là xe. Ngoài sáng là Dạ Thiên Dật phụ tá trong triều còn Dạ Khinh Noãn là âm thầm ở sau lưng phụ tá. Ba người này, hoàng thất, phủ Đức thân vương, Ám Long, Ám Phượng, ẩn vệ hoàng thất, đủ để chống đỡ toàn bộ giang sơn Thiên Thánh.

Không thể không nói, ván cờ này của lão hoàng đế đến khi hắn chết đều rất hoàn hảo.

Ước chừng điều duy nhất khiến hắn chết cũng không nhắm mắt chính là, trước khi hắn chết không thể nhổ tận gốc Vinh vương phủ, giết Dung Cảnh, cũng không thể diệt trừ Vân Vương Phủ, giết nàng. Ngược lại hôm nay Dung Cảnh và nàng đại hôn ký kết lương duyên. Hắn xuống đất rồi đoán chừng cũng có thể lại bị tức chết một lần nữa.

“Đang suy nghĩ gì?” Dung Cảnh đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng, ấm giọng hỏi thăm.

“Dung Cảnh, có phải chàng cũng không ngờ tới Dạ Khinh Nhiễm sẽ tha cho Dạ Thiên Tứ hay không? Nên chàng mới chuẩn bị đứa bé này.” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, nghĩ tới hắn đã nhọc lòng, chỉ có điều kết quả lại vô dụng.

Dung Cảnh cười cười, lắc đầu: “Hắn sẽ không giết Dạ Thiên Tứ. Ta sớm có dự liệu.”

“Vậy sao chàng còn. . .” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, phải chăng nàng an nhàn quá lâu? Hoặc nán lại dưới sự che chở của hắn quá lâu? Đại não đã sinh gỉ sét, luôn không nghĩ được nhiều chuyện.

Dung Cảnh ấm giọng nói: “Nàng biết vì sao linh thuật của nàng từ lúc Duyên thúc thúc dạy cho nàng, sau đó, ngắn ngủn mấy tháng nàng lại thu được thành quả lớn như thế? Đó là bởi vì trong lòng nàng có yêu, nàng không phải tuyệt tình lãnh huyết, không phải nhẫn tâm lãnh tình, không phải đều ác độc hơn so với bất luận kẻ nào trong thiên hạ đều ác, ngược lại nàng chính là người trọng tình trọng nghĩa. Linh lực Vân tộc, thông thiên chú là yêu thương vạn vật. Bề ngoài nàng nguội lạnh nhưng thật ra là tinh khiết lương thiện và nhân ái, cho nên, linh thuật của nàng mới đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh, bây giờ bao la chiếm cứ trong thân thể của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

Dung Cảnh tiếp tục nói: “Bọn họ chỉ muốn thăm dò tâm tư của nàng mà thôi, xem nàng có đủ độc ác hay không. Nếu như nàng biết hài tử nàng ôm trong ngực là Dạ Thiên Tứ, mà không phải là một hài tử sắp chết, vô luận rượu kia có độc hay không, nàng cũng sẽ không để cho hắn uống, cho dù là dùng tính mạng mọi người trong Vân Vương phủ uy hiếp nàng. Nàng thà rằng đập nồi dìm thuyền, cũng muốn bảo vệ người nàng sẽ bảo vệ. Cho nên, mặc dù ta đã sớm có dự liệu hắn sẽ không giết Dạ Thiên Tứ, nhưng cũng không muốn bọn họ thăm dò được lòng của nàng. Chỉ có thể thuận tay đẩy thuyền, lấy kế phản kế, như ý của bọn hắn.”

Vân Thiển Nguyệt để hài tử ở một bên, đưa tay ôm eo Dung Cảnh, đầu tựa vào trước ngực hắn, cúi đầu nói: “Dung Cảnh, có phải ta đần lắm hay không?”

Dung Cảnh cười khẽ, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, ngữ khí ôn nhu: “Nàng không ngu ngốc, sao hôm nay hiện ra sự minh của ta? Đần một chút cũng tốt, ta tình nguyện nàng đần một chút, cái gì cũng giao cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui