Hoàn Khố Thế Tử Phi

Lam Y cùng Thập hoàng tử trường kiếm đấu với nhuyễn tiên, đánh không phân cao thấp.

Hai phe binh sĩ nhìn xem hai người đều thầm kêu quá mạnh, trông chờ phe mình thắng lợi.

Sau nửa canh giờ vẫn bất phân thắng bại. Chợt Lam Y đánh rơi trường kiếm,
rút một cây nhuyễn tiên trên lưng ngựa. Nhuyễn tiên đấu với nhuyễn tiên, cùng thập hoàng tử tiếp tục chiến đấu. Mắt thấy nàng sử dụng nhuyễn
tiên vô cùng linh hoạt, xem ra cũng là binh khí thường dùng.

Nhuyễn tiên Thập hoàng tử dùng thoạt nhìn không được tốt như Lam Y. Hắn thấy
Lam Y cũng dùng roi da, chợt mỉm cười vứt bỏ roi đi, rút bảo kiếm đeo
bên hông. Đây là một thanh đoản kiếm, thân kiếm và chuôi kiếm hợp lại
chỉ bằng phân nửa bảo kiếm bình thường. Đương nhiên bảo kiếm của hắn
dùng vô cùng tốt, đoản kiếm linh hoạt chống lại roi dài của Lam Y, luôn
có thể khéo léo tránh được lực quấn của roi da Lam Y.

Trường tiên
của Lam Y đấu lại đoản kiếm, lập tức như mãng xà nuốt chuột con, đại tài tiểu dụng. Nàng oán hận trừng mắt nhìn thập hoàng tử, vứt roi đi, bỗng
chốc rút ngân thương bên hông khoái mã, vừa mới vung ra đã làm cho đoản
kiếm trong tay Thập hoàng tử không đủ dùng. Nàng phóng tới một thương
đầy kình phong, đoản kiếm lập tức không thể tới gần.

Thập hoàng tử thấy Lam Y dùng ngân thương, hắn lập tức vứt bỏ đoản kiếm trong tay,
xuất ra một đôi liên hoàn câu bên lưng khoái mã. Một cây liên hoàn câu
này chế tạo cực kỳ kỳ lạ, bốn cạnh đều có khuyên, từng khuyên một đều là vòng có thể đổi chiều, ngân thương quét tới, nó như chiếc miệng há
rộng, đảo mắt liền nuốt trọn ngân thương.

Lam Y không sao, ngân
thương bị nuốt trọn, sắc mặt nàng liền nuốt phát lạnh, lập tức quyết
buông rơi ngân thương. Mắt thấy liên hoàn câu ôm trọn lấy ngân thương
móc về phía nàng, nàng huy động công lực, phút chốc nội lực của nàng như vòi rồng phá hủy ngân thương. Nhưng liên hoàn câu được đúc từ huyền
thuyết, thế tới như sấm không thể nào phá hư, mắt thấy móc câu sắp chạm
đến cổ nàng, nàng nghiêng đầu phi thân ra xa.

Đương nhiên Thập
hoàng tử không dễ dàng để nàng tránh thoát, thân thể đồng loạt bay theo
nàng, liên hoàn câu đuổi sát cổ nàng không tha.

Hai phe binh sĩ đều kinh hô.

Lam Y bị ép đến sốt ruột, sắc mặt trầm xuống, phóng ra một chiếc dao găm từ trong tay áo, lập tức đâm về phía ngực Thập hoàng tử, đây là sát chiêu
nàng vẫn luôn giữ lại.

Thập hoàng tử cả kinh, dao găm tới quá
nhanh, hắn lại đang đà tiến tới, khoảng cách quá gần Lam Y, chỉ kịp
tránh thoát chỗ hiểm yếu. Dao găm đâm trúng vai trái hắn, mâu quang ác
liệt lóe lên trong mắt hắn, liên hoàn câu trong tay cũng phóng tới Lam
Y.

Đương nhiên Lam Y cũng ở rất gần, không tránh được liên hoàn câu, chỉ có thể vươn tay ra đón.

Liên hoàn câu mang theo nội lực của Thập hoàng tử, dù hắn bị thương nhưng
vẫn còn chứa bảy tám phần nội lực. Lam Y tiếp được móc sắt lại bị đẩy
lui về sau mấy bước mới dừng được, phun ra một ngụm máu tươi, bị móc sắt đánh nội thương.

Hai phe Nam Lương, Thiên Thánh lập tức có người tiến lên bảo vệ hai người nằm trên mặt đất.

Một trận chiến này Thập hoàng tử bị thương vai trái, Lam Y bị thương ở bụng, xem ra hai người ngang tay.

“Lam gia chủ của thập đại thế gia, phó tướng quân và giám quân do tân hoàng
đích thân phong, rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, không có gì hơn cả!”
Thập hoàng tử cuồng ngạo cười: “Khó trách hoàng huynh không muốn ngươi,
thật không ra gì!”

Lam Y một bụng tức nhìn Thập hoàng tử.

Thâp hoàng tử vô tình rút dao găm ra, lập tức vết thương trên vai trái hắn
tuôn đầy máu tươi, hắn không màng đến ném dao găm trả cho Lam Y: “Đồ của nữ nhân, quả nhiên chỉ nhìn được mà không dùng được.”

Dao găm lập tức bay về phía Lam Y. Lam Y bị nội thương không tiếp được. Lăng Yến
đứng bên cạnh Lam Y, lập tức vươn tay bắt lấy, sau đó cổ tay run lên,
nàng dùng trọn vẹn mười phần công lực nhắm về phía ngực Thập hoàng tử.

Thập hoàng tử vừa định đưa tay ra đón, một người bên cạnh hắn đã nhẹ nhàng
đón được, trở tay lại ném về cho Lăng Yến, trong lúc đó cũng phóng thêm
một chiếc ngân châm rất nhỏ.

Lăng Yến cả kinh, vội vàng tránh đi
dao gâm và ngân châm. Nhưng một tên lính sau lưng nàng lại không may gặp tai ương, bị ngân châm đâm trúng mi tâm, ngã trên mặt đất. Người nọ
đúng là người đàn ông thô kệch bị Lam Y sai ra mắng Cố Thiếu Khanh.

Lăng Yến giận tím mặt, nhìn về phía tên tiếp được dao găm của nàng ném trả lại ngân châm.

Người nọ không kém Thập hoàng tử bao nhiêu, không mặc khôi giáp, toàn thân
mặc một bộ trang phục bó sát người, khuôn mặt thanh tú.

Lăng Yến nhìn hắn giận dữ hỏi: “Ngươi là người phương nào? Lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đả thương người?”

Người nọ hừ lạnh một tiếng: “Tên họ của ta ngươi không xứng được biết. Ngươi
ném trả dao găm muốn làm người khác bị thương mà không cho người khác
làm sao? Ta cũng chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Lăng Yến
nhất thời nghẹn họng, bỗng nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, hét về phía
người kia: “Có bản lãnh thì đánh thắng bảo kiếm trong tay ta đi.”

“Đồ chuột nhắt cuồng vọng! Có bản lãnh thì bước ra, bằng không ngươi chẳng đáng là nam nhân.” Lăng Yến rút kiếm bước ra giữa.

Người nọ ha ha cười: “Ta có phải là nam nhân hay không, lẽ nào ngươi muốn đích thân nghiệm chứng?”

Sắc mặt Lăng Yến tối sầm.

“Các huynh đệ, nói xem ta có nên bước ra cho ả đàn bà này nghiệm chứng một lần không?” Người nọ hỏi vọng về phía sau lưng.

“Nên lắm!” Binh sĩ Nam Lương hô lên một loạt.

Trong đó có người hô to: “Mặc thiếu gia! Bước ra cởi quần đi! Cho ả đàn bà kia nhìn xem binh khí của người.”

Mọi người cười vang.

Người nọ đỏ bừng cả mặt, hét một câu: “Câm miệng chó của ngươi lại! Ai còn dám la một tiếng, ta đá bay hắn.”

Mọi người dường như không dám quá phận trêu chọc hắn, lập tức không dám
cười lớn nữa, mà ráng nén cười. Hiển nhiên người này cũng có địa vị
trong quân Nam Lương, không phải nhân vật tầm thường.

Người nọ rút kiếm đi lên trước, híp mắt liếc xéo Lăng Yến, dường như đáy mắt có gì
đó vụt qua rồi biến mất, quá nhanh không ai nhìn rõ được.

Lăng Yến đã rất hận hắn, thấy hắn tiến lên liền bỏ qua cả lễ tiết chào hỏi, thẳng tắp đâm tới mi tâm của hắn.

Người nọ không hề e sợ, chớp mắt đã nghênh tiếp kiếm của nàng, một tay Thêu Vân Kiếm vô cùng đẹp mắt.

Binh mã hai phe đều nhìn hai người. Kiếm thuật cả hai đều cao cường. Ai nấy
đều chỉ thấy tay áo tung bay, hàn quang loe lóe. Hai thanh bảo kiếm tựa
như hai luồng ánh sáng, bao bọc hai người vào bên trong.

Lăng Yến
xuất thân từ Khôn Vũ điện Lăng gia, từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng.
Khôn Vũ điện là nơi cực kỳ có uy vọng ở thập đại thế gia, cũng là nơi
hội tụ tất cả tinh hoa và năng lực của thập đại thế gia, truyền thừa tất cả thành tựu về võ công và sách lược. Dù không bằng thiếu chủ có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng người đi ra từ Khôn Vũ điện cũng sẽ có địa vị
chí cao vô thượng. Bởi vì thiếu chủ Lăng gia, thiếu chủ Hoa gia, thiếu
chủ Doãn gia, năm ngoái ba người thất bại ở Nam Cương không dùng được
nữa, nên mới phái ba người Y Hồng, Lăng Yến, Hoa Thư từ Khôn Vũ điện đi
ra nhậm chức thiếu chủ. Ba người đại biều cho ba đại thế gia vào triều,
nhưng từ khi Y Hồng bị Dung Cảnh thu phục liền bỏ quên triều cục, chỉ
còn lại hai người nàng và Lăng Yến.

Có thể hiểu, người đi ra từ Khôn Vũ điện, đương nhiên nhất định là người kế thừa bản lãnh và tinh hoa trụ cột trong gia tộc.

Thập đại thế gia có tất cả kỹ năng, công pháp võ công và tất cả năng khiếu
văn thao vũ lược, nhưng chỉ có một điểm giống nhau chính là kiếm thuật.
Thập đại thế gia đều lấy kiếm thuật làm đầu, bất luận là trận Long Đàm
Hổ Huyệt của Lam gia, hay Mai Hoa Thung của Thương gia, hoặc là binh mưu Thượng Thiện của Sở gia đều đứng hàng thứ hai, tôn kiếm thuật lên đầu.

Cho nên, dù Lăng Yến không đến mức tự phụ kiếm thuật của nàng không ai địch nổi, nhưng nàng khẳng định người nọ nói có thể thắng nàng trong mười
chiêu là chuyện hoang đường.

Hai người hiển nhiên là cao thủ dùng kiếm, chớp mắt đã qua mấy chiêu.

Lăng Yến bắt đầu cảm thấy hắn quả thực cuồng vọng, trong lòng phát giận,
nhưng qua mấy chiêu sau liền hoảng hồn. Nàng không ngờ đã học kiếm thuật từ nhỏ vậy mà không làm gì được hắn, ngược lại chiêu nào cũng bị hắn
hóa giải, thậm chí có vài ám chiêu cũng bị hắn dễ dàng tránh được. Nàng
càng đánh càng sợ hãi, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Lúc ra chiêu thứ tám, người nọ lách mình một cái đâm về phía trước, vai trái nàng bị hắn đục thủng một lỗ. Áo xuân vốn đã mỏng, huống chi nàng còn không mặc áo giáp, cho nên chớp mắt máu chảy đầm đìa.

Lăng Yến mạnh mẽ lùi về sau mấy bước.

Người nọ cũng không dừng tay, vừa xoay kiếm đã hướng sang vai phải nàng.

Lăng Yến không thể nào tránh được, Hoa Thư kinh hãi phi thân tiến đến, tung
một chưởng cho người nọ, trong thế ngàn cân treo sợi tóc kéo Lăng Yến
lùi về sau mấy trượng.

Người nọ bất đắc dĩ rút tay về, lui về sau mấy bước, né tránh một chưởng của Hoa Thư.

Song phương tách ra, chấm dứt bởi Lăng Yến bại sau tám chiêu.

Lăng Yến chưa kịp hoàn hồn nhìn người nọ. Ban nãy bởi vì hắn hung hăng càn
quấy mà chưa quan sát kỹ, giờ đây nhìn lại hóa ra cũng chỉ là một thiếu
niên thanh tú, nàng nhìn thấy có chút quen thuộc liền ôm lấy vai trái
giận dữ: “Ngươi là người phương nào? Sao lại biết thuật mật kiếm của
Lăng gia ta?”

“Thuật mật kiếm Lăng gia chẳng qua cũng chỉ là kiếm
thuật thường thường mà thôi.” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

“Ngươi có quan hệ gì với Lăng gia ta?” Lăng Yến thẳng thừng nhìn hắn, nhịn đau trên bả vai hỏi.

“Không liên quan!” Thiếu niên rũ rũ thanh kiếm trong tay, máu trên thân kiếm
dường như bị hắn ghét bỏ mà rũ đi. Hắn xoay người sải bước trở về:
“Người xuất thân từ Khôn Vũ điện cũng không hơn gì, cũng chẳng tiếp nổi
mười chiêu của ta. Ta thấy sau này người Lăng gia chớ để ngươi ra ngoài, quá mất mặt.”

Gân xanh trên trán Lăng Yến nổi lên, ẩn ẩn cảm thấy người này như có cừu oán với Lăng gia.

“Lăng Yến, muội xem có phải bộ dạng hắn có chút giống muội?” Đột nhiên Hoa Thư hỏi.

Lăng Yến khẽ giật mình, nàng còn đang ngờ ngợ người này có chút quen mắt,
không biết đã từng gặp hắn ở đâu, sau khi nghe Hoa Thư gợi ý mới lập tức tỉnh ngộ. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên,
chốc lát sau chợt nói: “Đệ là Lăng Mặc!”

Lăng Mặc ngừng lại bước chân nhưng không trả lời, hắn đúng là thân vệ từ nhỏ lớn lên cùng Cố Thiếu Khanh.

“Hóa ra ngươi là Lăng Mặc, vậy mà vẫn chưa chết!” Lăng Yến sợ hãi không dám
tin nhìn Lăng Mặc, vươn tay chỉ vào hắn: “Đệ… đệ chưa chết sao không trở về Lăng gia?”

“Trở về?” Lăng Mặc bỗng quay người, cười lạnh nhìn
Lăng Yến: “Mẹ ta róc xương lóc thịt, để ta có giờ khắc này không còn là
người Lăng gia. Ta họ Cố, tên là Cố Lăng Mặc. Sở dĩ còn dùng cái tên
này, vì muốn ghi nhớ thù oán mẹ ta chết và Lăng gia. Sớm muộn cũng có
một ngày ta san bằng Lăng gia.”

Thân thể Lăng Yến cứng đờ, lập tức nói: “Tộc chủ đã biết năm đó hiểu lầm Nhị phu nhân, đệ… về sau vẫn luôn tìm đệ, nghĩ rằng đệ đã chết rồi nên mới không tiếp tục tìm nữa. Mấy
năm này ông luôn áy náy…”

Lăng Mặc tự giễu nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng làm cho Lăng Yến không cất nổi thành lời.

Hai phe binh sĩ nhất thời im bặt, ai cũng không ngờ được hóa ra thân vệ đi
theo Cố Thiếu Khanh từ nhỏ đến lớn lại là người của Lăng gia.

Một
lát sau, Lăng Mặc thu lại thần sắc lạnh giá, không chút biểu cảm trở về
đội ngũ, ném kiếm cho một tên lính, tùy ý nói: “Cầm kiếm của ta đi tẩy
sạch, rửa sạch trăm lần. Kiếm này đã dính máu của người Lăng gia, vốn
nên bỏ đi, nhưng đây là kiếm công tử cố ý làm cho ta, vẫn phải bảo quản
thật tốt.”

“Dạ!” Tên lính lập tức ôm kiếm chạy đi, nhìn bộ dạng vô cùng nghe lời mà chạy đi tẩy sạch.

Lăng Mặc nhìn về phía Thập hoàng tử bị thương đang được người dìu lấy, nhíu
mày nói với thân vệ hai bên: “Thập hoàng tử bị thương sao còn chưa dìu
về? Còn ở đây làm gì?”

Thập hoàng tử cao thấp đánh giá Lăng Mặc một lần, bỗng cười nói: “Được lắm, hôm nay Mặc tiểu gia thật uy phong!”

Lăng Mặc nhìn hắn nhíu mày: “Không uy phong bằng Thập hoàng tử, đả thương được phó tướng quân Thiên Thánh.”

“Một nữ nhân mà thôi!” Thập hoàng tử nói.

“Ta đả thương cũng là một nữ nhân, hoàn toàn không có gì uy phong cả.” Lăng Mặc khinh thường bĩu môi, khoát tay với binh sĩ Nam Lương: “Rút quân!”

Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Cố Thiếu Khanh, giơ tay nhấc chân đều đã
học được toàn bộ khí phái đại tướng quân của Cố Thiếu Khanh. Người trong quân doanh Nam Lương cũng biết Lăng Mặc vẫn luôn truyền đạt mệnh lệnh
của Cố Thiếu Khanh, lời hắn nói đồng nghĩa với lời Cố Thiếu Khanh nói,
cho nên binh sĩ nghe theo lời hắn lập tức đồng loạt duy trì đội hình rút về binh doanh.

“Lam Y tỷ tỷ, họ rút lui rồi, giờ làm sao?” Hoa Thư hỏi Lam Y.

Lam Y đỡ ngực. Trận chiến này dù binh lính chưa từng giao phong nhưng nếu
tính ra nàng và Lăng Yến đều bị thương, còn chết một binh sĩ, nhận lấy
một trận nhục nhã. Nam Lương chỉ có một Thập hoàng tử bị thương. Nàng và Cố Thiếu Khanh đến mặt còn chưa gặp, nàng đã thất bại. Nàng cắn môi,
quay đầu nhìn về phía sau.

Cách ba dặm phía sau, Vân Thiển Nguyệt
thống lĩnh mười vạn binh mã không chút sứt mẻ nhìn xem bên này. Vân
Thiển Nguyệt toàn thân tím biếc ngồi trên yên ngựa, ngựa trắng áo tím
thanh lệ tao nhã, hết sức chói mắt. Bên này Lam Y nàng lại chật vật,
người ta lại an ổn lành lặn thật đáng ghét.

Lam Y lướt nhìn qua,
cắn răng thu hồi mắt, phân phó với một người: “Đến hỏi đại tướng quân
muốn thế nào? Là đuổi giết hay rút quân?”

Người nọ lập tức vâng lời, chạy tới chỗ Vân Thiển Nguyệt ở phía sau.

“Lam phó tướng quân và Lăng phó tướng đều đã bị thương, hôm nay thôi vậy.
Rút quân!” Vân Thiển Nguyệt không đợi người nọ chạy đến chỗ nàng, nhàn
nhạt buông một câu, sau đó không hề nhìn Lam Y mà quay ngựa lại.

Trương Bái, Hàn Dịch và các tướng lĩnh mang theo mười vạn binh theo đuôi nàng rút khỏi.

Tôn Trinh thấy binh mã Vân Thiển Nguyệt đã về, Lam Y không có ý định nghe
lệnh, hắn nhắc nhở: “Lam phó tướng quân, giữ được núi xanh không lo khôg có củi đốt. Chuyện binh mưu, không phải hung hăng đấu mới là đấu, tiểu
bại không tính là thua.” Dứt lời, hắn thản nhiên nói: “Đại tướng quân đã lệnh rút quân, nếu Lam phó tướng quân còn không rút, chính là trái với
quân quy.”

Lam Y hồi thần nhìn Tôn Trinh.

Tôn Trinh không hề nhìn nàng mà nhìn về phía đại doanh Nam Lương.

Lam Y nhìn chăm chú Tôn Trinh hồi lâu, ôm ngực xoay người leo lên ngựa,
khoát tay với sau lưng, thanh giọng hô: “Rút quân!” Dứt lời, nàng dẫn
đầu thúc ngựa rút lui.

Hoa Thư đỡ Lăng Yến ngồi lên yên ngựa. Tôn Trinh phất tay, mười vạn binh sĩ rút khỏi như thủy triều.

Một trận chiến hôm nay, Lam Y, Lăng Yến bại trận, quét sạch toàn bộ tâm
tình hưng phấn đắc ý vì đại thắng cướp được Phượng Hoàng quan, không khí trong đội ngũ trở nên có chút trầm trọng.

Trái lại các binh sĩ
Nam Lương lại là tâm tình mừng rỡ, tính ra được thắng một trận, vẻ mặt
mỗi người đều hăng hái. Nhất là mười người mắng trận kia, mỗi người đều
được đại tướng quân ban cho phần thưởng năm mươi lượng vàng.

Sau
khi Lăng Mặc trở về đại trướng, thấy Cố Thiếu Khanh còn nửa nằm trên
nhuyễn tháp, trút bỏ vẻ mặt hung hăng càn quấy ban nãy, chi tiết bẩm báo lại tất cả sự tình bên ngoài cho hắn. Lúc nói đến Lăng Yến bị thương vẻ mặt liền không biểu tình, không thì cũng là lạnh lùng đầy sát ý.

Cố Thiếu Khanh giương mắt cao thấp đánh giá hắn, bỗng cười cười hỏi: “Đáy
lòng ngươi chất chứa mối thù hơn mười năm, hôm nay có cảm thấy thoải mái hơn không?”

Lăng Mặc lắc đầu, khẽ nói: “Người xuất thân từ Khôn Vũ điện cũng không tiếp nổi mười chiêu của ta, Lăng gia cũng thường thôi!”

“Ngươi cảm thấy Lăng gia cũng thường thôi là do ngươi đứng được cao, nhìn Lăng gia, thì thấy Lăng gia cái gì cũng không phải rồi. Đại thế gia mấy
trăm năm thì như thế nào? Hiện tại còn không phải cũng xuất thế vào
triều? Giờ cũng không phải thời Tiên hiền, cần thế gia danh môn Trung
Dung và Chi Đạo giúp quân chủ bày mưu tính kế. Năm đó thập đại thế gia
tránh mũi giáo lánh đời, trăm năm trôi qua, chỉ sợ có người đã quên mất
hai chữ mũi nhọn viết như thế nào rồi.”Cố Thiếu Khanh nhàn nhạt nói:
“Phương thức báo thù tốt nhất không phải hồi sinh từ đống xương trắng,
mà là dẫm nát bọn chúng khi còn sống dưới chân của ngươi, duy trì chút
hơi tàn.”

Lăng Mặc nhìn Cố Thiếu Khanh, khẽ mím môi. Năm trước còn là một tiểu thư đồng, năm nay đã thành thiếu niên có thể ngẩng cao đầu.

“Nhưng mà bách túc chi trùng tử nhi bất cương(rắn trăm chân, chết vẫn không
ngã), một Lăng Yến thì chẳng là gì nhưng Lăng gia đã thâm căn cố đế,
không chỉ có một Lăng Yến. Một Lăng Yến thì ngươi có thể đả thương nàng
trong tám chiêu, vậy một trăm Lăng Yến thì sao? Phải nhớ kỹ, đao kiếm có thể đả thương người, nhưng đó là vết thương nhỏ, tổn thương nhiều nhất
chính là chà đạp tôn nghiêm của toàn bộ Lăng gia.” Cố Thiếu Khanh ném
kinh thư trong tay, nhìn Lăng Mặc: “Ngươi hiểu chứ?”

Sắc mặt Lăng Mặc không ngừng biến ảo, dường như phải cố ẩn nhẫn lắm mới có thể không tiết lộ tâm tình.

Cố Thiếu Khanh ngã người về sau ghế, chân gối lên nệm, giọng điệu hắn có
chút buồn bã: “Nếu để ngươi trở về Lăng gia, tiếp chưởng Lăng gia, ngươi có bằng lòng không?”

Lăng Mặc cả kinh, không dám tin nhìn Cố
Thiếu Khanh: “Công tử muốn đuổi ta đi? Thuộc hạ đã từng lập lời thề,
mạng này do công tử cứu, cả đời này đều sẽ đi theo công tử. Công tử sống ta sống, công tử chết ta chết.”

“Nói gì mà sống chết? Chẳng qua chỉ để ngươi trở về Lăng gia mà thôi?” Cố Thiếu Khanh trừng mắt với hắn.

Lăng Mặc lập tức kiên quyết nói: “Thuộc hạ không quay về!”

“Trong lòng ngươi vẫn luôn mang thù hận. Ta cho ngươi trở về, vừa vặn thu thập những người Lăng gia kia. Gia chủ Lăng gia và mấy vị tộc chủ, trưởng
lão năm đó oan uổng mẹ ngươi. Ngươi là tử tôn dòng chính Lăng gia chính
tông, bọn họ có lỗi với ngươi, nếu ngươi trở về, Lăng gia sẽ là của
ngươi.” Cố Thiếu Khanh nói.

Bỗng Lăng Mặc đặt tay lên đỉnh đầu, phịch quỳ trên mặt đất: “Nếu công tử đuổi Lăng Mặc đi, hiện tại Lăng Mặc sẽ chết tại đây.”

Cố Thiếu Khanh liếc trắng mắt, bỗng nhấc chân đạp Lăng Mặc một cước, mắng: “Cút đi, bớt dùng thủ đoạn này đi cho ta! Ngươi cùng ta lớn lên, ta còn không biết ngươi. Chiêu này của ngươi là chiêu ta đã từng dùng đấy.”

Lăng Mặc quả thực đã trúng một cước, lập tức xụ mặt nhìn Cố Thiếu Khanh nói: “Ta không muốn trở về.”

“Ngươi cho rằng ta bằng lòng cho ngươi trở về? Ngươi theo ta nhiều năm như
vậy, ta có thể cam lòng không có ngươi theo đuôi?” Bỗng Cố Thiếu Khanh
nổi giận nói: “Còn không phải do cái vạc dấm chua kia. Không phải lão tử chỉ cắn nữ nhân của hắn một cái thôi sao. Vậy mà tính kế lão tử triệt
để, bên trong bên ngoài đều bị hắn lột sạch. Bắn ta một mũi tên, chuốc
ta vài hũ rượu, còn đoạt người của ta.”

Lăng Mặc khó hiểu, chốc sau mới ngộ ra người trong lời hắn nói là ai, kinh ngạc nói: “Cảnh thế tử?”

“Đúng là uổng cho chữ Cảnh, nàng còn nói hắn là núi cao khiến mọi người
ngưỡng vọng, phẩm hạnh đoan chính. Theo ta thấy, hắn đúng là tên bụng dạ hẹp hòi.” Cố Thiếu Khanh oán hận trong lòng: “Hắn sớm đã muốn một lần
thu phục thập đại thế gia. Vậy mà hết lần này đến lần khác mẫu phi sinh
ra Dạ Thiên Dật lại xuất thân từ Lam gia, là một chi tộc của Lam gia. Dạ Thiên Dật vì yêu sinh hận, cùng nàng thề bất lưỡng lập, cầm tín vật của ông ngoại đi Lam gia. Lam gia nhận hắn là ngoại tôn Dạ thị, đương nhiên Dung Cảnh hắn đã mất Lam gia. Mười một năm trước nữ nhân kia vì Dung
Phong mà hạ một ván cờ với Thương Đình, đắc tội với thiếu chủ Thương
gia. Đồng thời với giao tình thanh mai trúc mã giữa Thương Đình và Lam
Y, Thương gia cũng tìm đến Dạ Thiên Dật. Lăng gia, Y gia, Hoa gia những
năm này thoạt nhìn âm thầm phụ thuộc vào hai nhà kia, thật ra sau lưng
có Dạ Khinh Nhiễm thúc đẩy, tính ra cũng là người của Dạ Khinh Nhiễm
hắn. Chẳng qua bây giờ Dạ Thiên Dật tương trợ Dạ Khinh Nhiễm, Lam gia và Thương gia đương nhiên cũng quy thuận tân hoàng. Cho nên, ngũ đại thế
gia này đã thành người của Dạ Khinh Nhiễm. Mà Dung Cảnh có Sở gia,
Phượng gia, Phong gia, Hoa gia, Mặc gia. Năm – Năm đối lập, kiềm chế lẫn nhau, không có tác dụng lớn với hắn, cho nên hắn muốn phá hủy, để cho
thập đại thế gia phân lại cán cân lần nữa. Vì để hắn sử dụng, nên hắn
trước mê hoặc một Y Hồng, nhưng cũng không đủ để lay chuyển phụ thuộc
giữa Y gia với Dạ Khinh Nhiễm, cho nên lại phải ra tay với nhà khác.
Lăng Liên Y Tuyết bên người nữ nhân kia sớm đã bị hắn tính kế, nhưng nữ
nhân kia không nỡ cho, đương nhiên hắn sẽ đánh chủ ý này lên người
ngươi. Ngươi đối với Lăng gia có thù giết mẹ, lại là tôn tử đích hệ của
Lăng gia. Trước kia Lăng gia bị hắn hủy đi một thiếu chủ, hôm nay Lăng
Yến này là do các tộc trưởng Lăng gia chuẩn bị tiến cung làm ấm giường
cho tân hoàng, cho nên cũng coi như người bị đưa ra ngoài, vậy thì không thể chưởng quản Lăng gia. Mà nhất mạch dòng chính hôm nay chỉ còn lại
ngươi, ngươi chỉ cần tám chiêu đã hạ được Lăng Yến xuất thân từ Khôn Vũ
điện, ngươi nói người Lăng gia nhận được tin này có thể không động tâm
với ngươi sao? Lẽ nào không cho ngươi trở về kế thừa gia tộc?”

Lăng Mặc ngơ ngác nhìn Cố Thiếu Khanh: “Nói vậy hôm nay công tử sai ta ra
ngoài là muốn lợi dụng Lăng Yến, để Lăng gia chú ý tới ta, để ta trở về
Lăng gia?”

Cố Thiếu Khanh nhắm mắt lại: “Gia không tính được nhiều như vậy? Nếu ta thực sự lòng dạ hiểm độc thì năm đó cần gì công pháp tà công, có đánh chết cũng phải đi theo bên cạnh nàng, ngày ngày uống máu
của nàng, miễn cho đêm trăng tròn bị tra tấn.”

Lăng Mặc khẽ giật
mình, nhưng vẫn cau mày nói: “Người Lăng gia biết rõ ta có thù oán với
họ, lẽ nào chịu để ta trở về? Không sợ ta trả thù, trực tiếp phá hủy
Lăng gia sao?”

“Phong Tẫn bị Phong gia bỏ quên, hấp hối cửu tử
nhất sinh, về sau thì như thế nào? Năm trước còn không phải tìm về làm
gia chủ? Không nên xem thường tâm tư xấu xa chôn giấu ở đáy vực sâu của
nhóm thế gia bọn họ. Bọn họ chỉ muốn bảo toàn cành nhánh thế gia, sẽ
không để ý đánh mất một nhánh. Nếu ngươi trở về, muốn báo thù, họ cũng
sẽ tìm ra những người năm đó ra tay với mẹ con ngươi mặc cho ngươi báo
thù, cho dù là tộc chủ, ngươi muốn giết cũng có thể hy sinh. Chỉ cần
ngươi có thể kéo dài gân mạch thế gia, làm cho thế gia lại hưng thịnh
bách niên, tất cả đều đáng giá.” Cố Thiếu Khanh nói.

Lăng Mặc trầm mặt, không nói một lời.

Cố Thiếu Khanh khoát khoát tay, như thể buồn bực không thể phát tiết, ghét bỏ nói: “Được rồi! Ngươi đừng chướng mắt trước mặt gia nữa. Bây giờ đi
tìm tên lòng dạ hiểm độc kia đi! Hắn đã phái người đến đón ngươi, thu
xếp cho ngươi trở về Lăng gia. Sau này ít đi một người lắc lư trước mặt
gia, ta cũng thanh tĩnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui