Hoàn Khố Thế Tử Phi

Vân Thiển Nguyệt tự nhận Linh thuật của nàng nhất định sẽ làm cho
Thượng Quan Minh Nguyệt ăn mệt, nàng tin tưởng bản lĩnh Linh thuật của
mình mười phần.

Đáng tiếc, lần này nàng đã đoán sai.

Thượng
Quan Minh Nguyệt thấy nàng lại sử dụng Linh thuật, sương mù dày đặc như
hoa sen, trong nháy mắt bao vây hắn, hắn ngẩn ra, bỗng nhiên khóe miệng
xé ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích mặc cho nàng thi triển.

Vân
Thiển Nguyệt thấy nụ cười của hắn ta hơi quỷ dị, trong lòng mơ hồ cảm
thấy lúc này phỏng chừng sẽ thất bại. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, mây
mù như hoa đang bao vây hắn ta trong tích tắc liền tản đi, căn bản không thấy động tác của hắn ta như thế nào, Linh thuật lại cắn trả về phía
nàng. Trong lòng nàng thấy kinh dị, lập tức điều khiển Linh thức, ở lúc
hắn ta chưa cắn trả liền thu hồi Linh thuật.

Sau khi thu hồi Linh thuật, trong chớp mắt thân người nàng thối lui ra xa ba trượng, lui đến đứng ở trước đám người Mặc Cúc.

Mặc Cúc và mười một Tinh Phách đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bảo hộ nàng.

Thượng Quan Minh Nguyệt chắp tay sau lưng, cười khẽ nói với Vân Thiển Nguyệt,
“Linh thuật của muội muội cũng được tu luyện không tệ. Vẫn là lần đầu
tiên ca ca gặp phải người dùng cái này để ra tay với ta đó. Thật mới
mẻ!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ: Nàng thật sự là đang múa rìu qua mắt
thợ mà, hiển nhiên Linh thuật của Thượng Quan Minh Nguyệt hoàn mỹ tự
nhiên như trời sinh, cao thâm hơn nàng, chẳng những không cho nàng có
thể làm gì hắn ta, mà ngược lại còn có thể khiến cho Linh thuật của nàng cắn trả lại, nàng dám khẳng định, nếu hắn ta muốn mạng nàng, thì sợ
rằng sẽ dễ như trở bàn tay. Nàng đè cảm giác kinh dị xuống, cũng không
xin lỗi khi ra tay với hắn ta, cười một tiếng, “Ca ca thật lợi hại!
Nhưng mà ức hiếp một nữ nhân, cũng không coi là nam tử hán đại trượng
phu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt “A” một tiếng cười, giương giương khóe môi, “Ác nhân cáo trạng trước. Ra tay với ta trước là muội mà.”

Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy ra tay đánh lén người trước là mất mặt, nói như chuyện đương nhiên: “Nếu ngươi không bắt ta, đụng vào ta trước, thì bây giờ ta còn đang ngủ đó, nào sẽ ra tay với ngươi. Tóm lại là ngươi
sai trước.”

“Tiểu nha đầu xảo trá.” Thượng Quan Minh Nguyệt phủi
ống tay áo một cái, gấm thêu đám mây chìm nhẹ đung đưa như chiếu sáng,
hắn giống như một người ca ca không muốn so đo với muội muội chuyện nàng ấy đã ra tay đùa giỡn tiểu tâm tư vừa nãy, chậm rãi nói: “Lúc này nên
thực hiện chuyện mà lúc nãy ta với ngươi mới thỏa thuận đi! Bây giờ đến
lượt ngươi tìm mỹ nhân Tử Thư đến cho ta!”

Vân Thiển Nguyệt vểnh môi nhìn hắn ta, âm thầm nghĩ chủ ý.

“Muội muội, ngươi tốt nhất đừng có ý gì, ngươi không phải đối thủ của ca ca
đâu, mười hai cái tượng gỗ nhỏ bên người ngươi kia cũng không phải đối
thủ của ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt cảnh cáo.

Mặc Cúc và mười một người bị hắn ta nói thành tượng gỗ nhỏ, trong lòng bất mãn, nhưng hắn
ta là Tôn chủ của Mặc các, ngay cả Linh thuật của Vân Thiển Nguyệt cũng
không làm gì hắn ta được, thì bọn họ cũng không dám lên tiếng chọc hắn.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ: Lúc này thật đúng là gặp phải đối thủ lợi hại, khác
với Dạ Khinh Nhiễm, Dại Thiên Dật, Dạ Khinh Noãn và hai lão già Đế sư
trước kia, hắn ta là người lợi hại chân chân chính chính trong đám người mà nàng đã gặp, trong lòng thầm mắng, Tử Thư chọc ai không tốt, sao hết lần này tới lần khác lại chọc phải hắn ta? Vốn trước đây còn nghĩ hắn
tìm tới nơi này giải quyết phiền toái giúp nàng, ai biết lại dẫn một đại Phật lợi hại như vậy, nàng suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện
pháp gì trừng trị hắn ta.

Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không gấp,
nhìn nàng ấy, nhắc nhở lần nữa, “Muội muội, nếu ngươi nuốt lời, thì ca
ca ta sẽ không khách khí bắt ngươi đi đó!” Nói xong, hắn giống như bất
đắc dĩ nói: “Ta đã nói ta ở Đông Hải có thể đi ngang rồi mà, ngươi lại
không tin. Nếu ta nói ở Thiên Thánh ta cũng đi ngang, thì chắc ngươi
cũng không tin. Ca ca không có danh tiếng đến nỗi không khiến cho ngươi
sợ ta chút nào như vậy sao?”

Trong đầu Vân Thiển Nguyệt lại nghĩ:
Không phải là ngươi không có danh tiếng gì sao? Nếu ngươi có danh tiếng
thì tốt rồi, ta cũng có chuẩn bị trước, không đến nỗi xem nhẹ, lúc này
bị ngươi quản thúc.

“Ngươi mà không kêu hắn ta ra, thì ta liền ra
tay với ngươi đó!” Thượng Quan Minh Nguyệt thưởng thức sắc mặt của Vân
Thiển Nguyệt, cảm thấy nàng ấy hết sức thú vị.

Vân Thiển Nguyệt bỗng cắn răng một cái, nhìn bốn phía kêu, “Tử Thư, huynh mau lăn ra đây, mang hắn ta đi nhanh đi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nháy nháy mắt.

“Này, bây giờ ta lại không muốn đi Đông Hải, nếu hắn ta thật sự bắt ta đi,
Dung Cảnh sẽ tìm huynh tính sổ đó.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng cũng
không thể đi Đông Hải, so sánh hai bên, liền cảm thấy Tử Thư gây phiền
toái vẫn là huynh ấy tự mình giải quyết đi, nàng không có bản lĩnh giải
quyết cho huynh ấy.

“Có nghe không? Nếu ngươi ở đây thì cũng đừng
trốn nữa, mau lăn ra đây. Nếu không ta thấy cô muội muội này làm người
hài lòng, cũng mặc kệ nàng ấy đã có chồng hay chưa. Ta đoạt nữ nhân của
Dung Cảnh, sau khi đi Đông Hải, hắn không thể làm gì ta được, nhưng chắc chắn ngươi sẽ không tránh khỏi.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói một cách
thờ ơ, “Món nợ này hắn ta có thể tính lên đầu ngươi.”

Tiếng của
hai người vừa dứt, phía sau liền vang lên một tiếng than nhỏ, chốc lát
sau, trong sân có người đáp xuống, nhức đầu nhìn Thượng Quan Minh
Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, Tử Thư quả nhiên ở đây ah!

Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu thấy Ngọc Tử Thư, lập tức tươi cười rạng rỡ,
“Cuối cùng đã đuổi kịp ngươi, ta đã nói ngươi có chạy đến chân trời góc
biển cũng vô dụng rồi mà.”

Ngọc Tử Thư vươn tay xoa xoa trán, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt nói: “Càn quấy cũng phải có giới hạn chứ!”

Thượng Quan Minh Nguyệt “Hừ” một tiếng, “Ta cứ không có giới hạn đó, thế nào?”

“Ngươi không phải muốn báo thù năm đó sao? Vậy ngươi nên đi tìm Lão Vương thúc và Hoa Vương thúc, nếu bọn họ không hóa trang ta thành con gái, thì ta
cũng sẽ không đến nỗi bị ngươi hiểu lầm.” Ngọc Tử Thư cảm thấy mình có
chút oan uổng.

“Ta đã trộm rượu mà Lão Vương thúc ủ bán rồi, bây
giờ thúc ấy đang cắn răng nghiến lợi cầm ngân lượng đi các nơi mua rượu
đó! Về phần Hoa Vương thúc nha, ta đã giấu Thanh cô cô ở một nơi mà ai
cũng không tìm được, hiện tại thúc ấy đang vội vã chạy khắp thiên hạ tìm người rồi.” Thượng Quan Minh Nguyệt cười một tiếng, “Về phần ngươi, ta
cảm thấy có gì tốt hơn sau này hai chúng ta chung sống nương tựa lẫn
nhau đây?”

Ngọc Tử Thư cười khổ, “Chúng ta đều là nam nhân.”

“Nam nhân thì thế nào? Nam phong còn thiếu sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt không thèm để ý.

“Ta không thích nam nhân.” Ngọc Tử Thư tỏ rõ lập trường.

Thượng Quan Minh Nguyệt liếc mắt, “Vậy sau này mỗi ngày ta giả trang nữ nhân!”

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy liền không thể nói gì, nữ nhân có thể giả trang
sao? Rất muốn nói cho hắn ta: Đại ca, mặc dù dáng dấp ngươi rất tốt,
không kém Tử Thư bao nhiêu, nhưng nam nhân cũng không khả năng biến
thành nữ nhân ah. Có điều, nàng chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi,
không dám trêu chọc hắn ta nữa. Ngẫm lại, hắn ta cũng đủ cường đại, lão
Vương thúc chính là nói đến Lão đạo thối kia đi? Hắn ta cũng dám bán hết rượu của Lão đạo thối, Lão đạo thối cắn răng nghiến lợi cầm ngân lượng
đi khắp nơi mua lại rượu của mình, mà mẹ nàng, hóa ra đã rơi vào trên
tay hắn ta và bị hắn ta giấu đi, cha nàng đang chạy khắp nơi tìm, nàng
ngẫm lại liền tăng thêm một phần bội phục. Lão đạo thối và cha mẹ nàng
là ai? Ai có thể giải quyết họ dễ dàng như vậy, nàng biết rõ hơn ai
khác. Khó trách Tử Thư không có biện pháp phải chạy ra khỏi Đông Hải.

“Ngươi giả trang nữ nhân cũng là nam nhân!” Ngọc Tử Thư tức giận nói.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có hai cái biện pháp, một, ta cưới ngươi,
ngươi làm Tiểu Vương phi của ta; hai, ngươi cưới ta, ta làm Thái tử phi
của ngươi. Chọn một.” Thượng Quan Minh Nguyệt quyết định đao sắc chặt
đay rối, giải quyết chuyện này.

“Hai cái đều không chọn.” Ngọc Tử Thư lắc đầu.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nhíu mày, “Ngươi chắc
chắn không chọn? Nếu ngươi không chọn, như vậy ta liền cưới nàng ấy về
làm Tiểu Vương phi của ta.”

Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật một cái,
nàng là người đã kết hôn, cho tới bây giờ lại không biết mình lại vẫn
còn khả năng bị cướp như vậy ah.

“Vậy ngươi cướp muội ấy đi!” Ngọc Tử Thư bán đứng Vân Thiển Nguyệt cũng không cảm thấy xấu hổ, giống như
đã bị ép đến mức độ cực kỳ bất đắc dĩ.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời.

Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng cười một tiếng, cất bước đi tới Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư lui về phía sau.

Hắn đi một bước, hắn ta lui một bước, trong khoảng thời giắn hai người ở trong viện bắt đầu chơi ngươi đuổi ta chạy.

Vân Thiển Nguyệt nhìn cảm thấy thật mới mẻ, cho tới bây giờ chưa từng nhìn
thấy Tử Thư sợ ai. Trong lòng nghĩ: Tiểu Ma Vương Đông Hải càng xứng với danh tiếng Tiểu Ma Vương hơn Dạ Khinh Nhiễm lúc trước, đây mới là Tiểu
Ma Vương chân chân chính chính ah, khiến cho mọi người vừa thấy hắn ta
đều tránh. Không biết người tính toán như Dung Cảnh có phải cũng tránh
hắn ta không? Đáng tiếc lúc này Dung Cảnh không có ở đây, nàng cũng
không biết Dung Cảnh có sợ hắn ta không.

“Ngươi như vậy, phụ hoàng không có biện pháp với ngươi, ta không có biện pháp với ngươi, Yến
Vương thúc không có biện pháp với ngươi, nhưng ngươi liền không nghĩ đến Yến Vương thẩm một chút nào sao? Nước mắt của thẩm ấy chắc là lúc này
đã có thể chảy thành sông rồi.” Ngọc Tử Thư bị dồn đến góc tường, bất
đắc dĩ cảnh cáo.

Thượng Quan Minh Nguyệt dừng chân một cái.

Ngọc Tử Thư thấy thuyết phục được hắn ta, liền mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, lại
lần nữa khuyên, “Yến Vương thẩm chỉ có một đứa con trai là ngươi, thẩm
ấy nhu nhu nhược nhược, thân thể lại không tốt, ngươi cũng không thể
khiến cho thẩm ấy thương tâm, đúng không?”

Thượng Quan Minh Nguyệt cau mày.

Ngọc Tử Thư không ngừng cố gắng, “Hôm qua ta còn nhận được thư của Yến Vương thẩm, kêu ta khuyên ngươi mau về đó, ngươi…”

Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng “Hừ” lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước,
cắt đứt lời của hắn ta, “Nữ nhân kia cả ngày nhu nhu nhược nhược, nhu
nhược mấy chục năm rồi, nước mắt cũng đã chảy mấy chục năm rồi, cũng
không thấy bà ấy chảy hết, ngươi bớt lấy bà ấy ra uy hiếp ta đi, ta mới
không ăn bộ này của ngươi.” Dứt lời, hắn dán sát lại gần hắn ta, cười tà mị nói: “Hôm nay ta chính là muốn cùng ngươi…”

“Vân nhi!” Ngọc Tử Thư bỗng kêu một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Thư, giờ khắc này nàng cảm thấy huynh ấy thật đáng thương, cái gì Thái tử Đông Hải ngọc chất lan hoa, ung dung ưu
nhã, Thái Sơn có sụp ở trước mặt cũng không đổi sắc, nhất ngôn cửu đỉnh, tôn Thái tử lệnh như tôn Hoàng lệnh, cái gì được vạn dân Đông Hải sùng
bái, những thứ này ở trước mặt Thượng Quan Minh Nguyệt đều hoàn toàn vô
dụng, nàng bỗng tò mò, rốt cuộc hắn ta là ai? Sao có khả năng chỉ đơn
giản là một Tiểu Vương gia phiên vương chứ? Cho dù là Mặc các, thì Tử
Thư cũng không cần sợ hắn ta. Trừ là Tôn chủ Mặc các ra, hắn ta còn có
thể là ai? Khiến cho Linh thuật của nàng vô dụng, một điểm này thôi, đã
đáng giá được tìm tòi nghiên cứu rồi.

“Ngươi kêu nàng ấy làm gì?
Còn trông cậy vào nàng ấy có thể cứu ngươi?” Thượng Quan Minh Nguyệt
nhướng mày, liếc Vân Thiển Nguyệt một cái.

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt kia, là cho tới bây giờ Vân Thiển Nguyệt chưa từng thấy.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ đến tình cảm kiếp trước kiếp này, có thế nào
nàng cũng không thể vô lương tâm thấy chết mà không cứu được, mặc dù
nàng rất muốn thấy chết mà không cứu. Nàng nhìn Ngọc Tử Thư, truyền cho
huynh ấy một ánh mắt, ý đó là nói: Ai bảo huynh trêu chọc một đại Phật
lợi hại như vậy; Ngọc Tử Thư vô tội và cười khổ giống vậy đáp lại. Nàng
thu lại ánh mắt, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, bỗng nhiên đi tới chỗ hắn ta.

“Muội muội qua đây làm gì? Chẳng lẽ muốn đi Đông Hải với ta?” Thượng Quan Minh Nguyệt cười nói với Vân Thiển Nguyệt rất không khách
khí.

Vân Thiển Nguyệt đi tới gần hắn ta, bỗng nhiên lòng bàn tay
kéo ra một thanh kiếm bằng Linh khí, ôm lấy hắn ta, giọng nói mềm mềm
nhão nhão lại hết sức ngưỡng mộ: “Ca ca tốt, ta đột nhiên cảm thấy ngươi thật sự quá tốt, Dung Cảnh nào có thể oai phong như ngươi chứ, ta không muốn thân phận Thế tử phi này, cũng không muốn làm Đại tướng quân gì,
ta nguyện ý đi Đông Hải làm Tiểu Vương phi của ngươi, ngươi thấy thế
nào?”

Thượng Quan Minh Nguyệt bị Linh khí của nàng ấy đánh trúng
hơi sâu một chút, cũng không kịp đề phòng nên bị nàng ấy ôm cứng ngắc,
Ngọc Tử Thư nhân cơ hội né khỏi góc chết, chạy đến một chỗ mà bất cứ lúc nào cũng có thể chạy.

Vân Thiển Nguyệt từng nghe Tử Thư nói khinh công của huynh ấy là được Lão đạo thối và cha nàng dạy, chắc hẳn khinh
công của Thượng Quan Minh Nguyệt không bằng huynh ấy, chứ nếu không cũng không đến nỗi để huynh ấy chạy được từ Đông Hải đến đây.

Thượng Quan Minh Nguyệt trái lại cũng không đuổi theo Ngọc Tử Thư, mà nhíu mày nhìn Vân Thiển Nguyệt đang ôm hắn.

Đám người Mặc Cúc quay mặt đi, nghĩ: Chờ Thế tử về, Thế tử phi liền quỳ bàn giặt đi! Lại chạy lên ôm nam nhân.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng mặt nhìn hắn ta, “Thế nào? Tử Thư là một nam nhân,
ôm thấy cứng ngắc, nào có thoải mái như nữ nhân, đúng không? Nữ nhân mềm mại, kiều kiều, nhu nhu, vô luận là bóp hay ôm, đều có cảm giác đúng
không?”

Khóe miệng Thượng Quan Minh Nguyệt hơi cong lên, bỗng nhiên cười một tiếng, “Ngươi chắc chắn?”

“Chắc chắn!” Vân Thiển Nguyệt thành khẩn gật đầu.

“Được! Vậy ta mang ngươi đi!” Thượng Quan Minh Nguyệt nói xong, cũng không
nhìn Ngọc Tử Thư nữa, bỗng ôm lấy vòng eo của Vân Thiển Nguyệt, người
nhẹ nhàng bay lên, trong nháy mắt mang nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi
phủ Tổng binh.

Đám người Mặc Cúc không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt
tự đưa lên cửa, càng không ngờ tới Thượng Quan Minh Nguyệt cố chấp với
Ngọc Tử Thư lại thật sự buông Ngọc Tử Thư mà mang Vân Thiển Nguyệt đi,
đồng loạt nhìn nhau một cái, liền muốn đuổi theo, bọn họ tất nhiên không thể để cho chủ mẫu chạy theo người ta được, chờ Thế tử về, còn không
lột da bọn họ.

“Không cần đuổi! theo Hắn ta sẽ không làm muội ấy bị thương.” Ngọc Tử Thư khoát tay ngăn lại Thập Nhị Tinh Phách.

“Không được! Chủ mẫu chạy với người ta, công tử về sẽ chém chúng ta.” Mặc Cúc lắc đầu.

Ngọc Tử Thư cười khẽ, nhìn mười hai người nói: “Linh thuật cần huyết mạch truyền thừa.”

Thập Nhị Tinh Phách đồng loạt ngẩn ra, nhìn Ngọc Tử Thư.

“Nếu các ngươi xuất thân Mặc các, thì hẳn đã biết Mặc các khởi nguồn sớm
nhất từ Đông Hải. Nhưng nó không phải tồn tại trăm năm, mà là hàng trăm
ngàn năm.” Ngọc Tử Thư đến điểm liền ngừng, “Linh thuật của Vân nhi
không làm gì hắn ta được, các ngươi cảm thấy ngoại trừ là Tôn chủ Mặc
các ra, hắn ta còn là ai?”

Thập Nhị Tinh Phách vốn thông minh, nhưng vẫn có chút tỉnh tỉnh mê mê.

Ngọc Tử Thư lại tiến thêm một bước nói: “Vì sao Vân nhi có thể tu tập Linh
thuật? Linh thuật này, công tử nhà các ngươi cũng chỉ hiểu da lông mà
thôi, đến cùng cũng phải có huyết mạch căn nguyên chân chính thì mới có
thể đại thành.”

Lúc này Thập Nhị Tinh Phách mới hiểu, đồng loạt mở to hai mắt, Mặc Cúc kinh ngạc nói: “Ngọc Thái tử nói Tôn chủ chính là
hậu nhân của Vân tộc?”

Ngọc Tử Thư khẽ mỉm cười, không đáp, xoay
người đi đến phòng ở của Vân Thiển Nguyệt, giống như không lo lắng đến
việc đã ném phiền toái của mình cho Vân Thiển Nguyệt một chút nào. Càng
không lo lắng Thượng Quan Minh Nguyệt sẽ bắt nàng ấy đi làm Tiểu Vương
phi.

Thập Nhị Tinh Phách nhìn nhau một cái, lại nhìn Ngọc Tử Thư
một cái, trong nháy mắt yên tâm lại, cũng không để ý đuổi theo người.
Huống chi cũng cảm thấy, cho dù bọn họ có đuổi theo, thì cũng sẽ bị
người ta đánh bại, không bằng không đi.

Sau khi Thượng Quan Minh Nguyệt mang Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phủ Tổng binh, liền đi thẳng đến quân doanh.

Vân Thiển Nguyệt ngoan ngoãn mặc hắn ta kiềm chế, không phản bác, đi theo hắn ta đến quân doanh.

Lúc này, quân doanh đã dựa theo quy định đêm qua của Vân Thiển Nguyệt, mười mấy tiểu đội đã bắt đầu thao luyện binh. Tiếng “Hây hây” vang lên bên
tai không dứt, sục sôi ngất trời, có thể thấy tinh thần dâng cao.

Thượng Quan Minh Nguyệt mang Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống trên đài
cao, hắn rơi xuống đất không tiếng động, đột nhiên xuất hiện, hai mươi
ba vạn binh mã thao luyện trong sân lại không có một người phát hiện.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ: Đừng nói đi ngang ở Đông Hải, chính là ở thiên hạ
thì người này cũng có thể đi ngang, đã có phần bản lĩnh này, ai dám nói
với hắn ta một chữ “Không”? Thật khó có thể tưởng tượng, thế gian lại có người như vậy. Vốn nàng cho là Dung Cảnh và Ngọc Tử Thư chính là nhân
tài xuất chúng, lợi hại tuyệt đỉnh trong lớp trẻ tuổi đồng lứa, hôm nay
mới biết chân nhân bất lộ tướng, chó cắn người sẽ không sủa.

“Này, tất cả binh tướng nghe đây! Hôm nay Bản Tiểu Vương quyết định cướp Đại
tướng quân của các ngươi về làm Tiểu Vương phi của ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt dùng một tay ôm lấy eo Vân Thiển Nguyệt, một tay chơi đùa khối
ngọc bội của Dung Cảnh đã cướp từ trong tay Vân Thiển Nguyệt, đôi mắt
phượng hẹp dài lướt qua hai mươi ba vạn binh mã trong sân một vòng, cất
giọng hô to với phía dưới.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ: Ngươi cũng thật sự dám chạy đến trước hai mươi ba vạn binh mã khoe khoang.

Hai mươi ba vạn binh lính đang luyện tập lúc này mới khiếp sợ nhìn lên đài
cao, thấy Vân Thiển Nguyệt bị một nam nhân trẻ tuổi có dáng dấp tuấn mỹ
tuyệt luân bắt giữ, lập tức xôn xao.

Trương Phái giận dữ đầu tiên, “Kẻ cướp ở đâu tới? Lại dám bắt giữ Đại tướng quân!”

Hàn Dịch cũng hét lớn, “Mau thả Đại tướng quân nhà ta ra, nếu không loạn tiễn bắn chết ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui