Hoàn Khố Thế Tử Phi

Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Một câu nói của Dung Cảnh, khiến cho mọi người đang đứng chờ bên ngoài trướng trung quân hoảng sợ thất sắc.

Lúc này Cố Thiếu Khanh hỏi lại, “Nàng ấy đã chết? Sao có thể?”

“Thế tử, ngài……” Trầm Chiêu nhìn lá thư trong tay Dung Cảnh, có thể làm cho ngài ấy thất thố  nản lòng nói ra lời như thế, trừ Thế tử phi có không rõ tin tức ra, sợ rằng trong thiên hạ không còn việc gì có thể làm cho thần sắc vân đạm phong khinh của ngài ấy thay đổi được nữa.

Sau khi hai người mở miệng, những người còn lại đều không nói chuyện, từng đôi ánh mắt nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh cầm lấy thư, mặc dù khí trời khoáng đãng, ánh mặt trời cao chiếu, rọi xuống người hắn, trên người hắn lại như không dính lấy một chút ánh mặt trời, đứng ở cửa doanh trướng đầy yếu ớt cô độc, ánh mắt u tối nhìn về phương xa, ánh mắt vô thần, như đang nhìn ra xa vạn dặm, nơi đó có ràng buộc mà hắn có cắt xương lấy máu cũng không thể bỏ được, nhìn hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “Vân Sơn truyền đến tin tức, một tháng trước nàng ấy nhảy xuống Hàn trì vạn năm rồi không đi ra ngoài nữa……”

Cố Thiếu Khanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Không phải tin chết là tốt rồi! Nhảy xuống Hàn trì vạn năm mà thôi, bản lĩnh của nàng ấy rất lớn mà, một tháng không có tin tức cũng không nhất định đã xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Dung Cảnh lờ mờ vô sắc, “Hàn trì vạn năm, kết hàn băng vạn năm, tụ hàn khí thiên địa, tất cả Hàn trì trong thiên hạ cộng lại cũng không lạnh bằng một Hàn trì vạn năm ở Vân Sơn, vật sống bình thường nhảy xuống, chớp mắt liền có thể đông thành băng, nàng ấy xuống đó một tháng, Thần sử Vân Sơn cũng không thể thăm dò được hơi thở của nàng ấy.”

“Vậy cũng không thể nói rõ cái gì? Chuyện trong thiên hạ đặt trên thân người khác có thể chiếu theo lẽ thường, nhưng đặt trên người nàng ấy, cho tới bây giờ không thể lấy lẽ thường để bàn, ngươi cũng không phải không biết bản lĩnh của nàng ấy. Có câu nói, quan tâm quá sẽ bị loạn. Lúc này ngươi cũng không thể vì vậy mà rối loạn trận cước.” Cố Thiếu Khanh vội nói.

Dung Cảnh nhìn phương xa, như mất hồn phách, khàn khàn nói: “Trong một đêm Vân Sơn long trời lở đất, hoa ngọc lan bên ngoài núi một đêm khô héo, nước trong Bích Hồ một đêm kết băng, từ xuân lướt qua hạ, trực tiếp vào đông. Thiên biến như hôm nay, vạn năm qua Vân Sơn chưa từng xuất hiện loại chuyện này. Thần sử có hơi thở liên kết với nàng ấy, hôm nay đã tắt thở, sợ là nàng ấy…… Sao có thể còn có đường sống?”

Cố Thiếu Khanh nghe vậy lập tức mất tiếng.

Sắc mặt Trầm Chiêu trắng bệch.

Tất cả tướng sĩ bỗng nín thở, giờ khắc này, một cây châm rơi xuống đất sợ là cũng có thể nghe thấy.

Vân Sơn tồn tại trong đất trời bao lâu, không có ai biết, chỉ biết Vân Sơn là tiên cảnh, người bình thường chưa bao giờ có thể bước vào đó. Vân Sơn đã vượt xa các ngọn núi trong thiên hạ, ngay cả Cửu Tiên Sơn ở Đông Hải cũng không thể với tới. Từ xưa đến nay, chưa từng có ghi chép hay nghe nói Vân Sơn phát sinh biến hóa lớn đến như thế, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, lại kết hợp với Vân Thiển Nguyệt nhảy xuống Hàn trì vạn năm một tháng không có chút tin tức, lập tức đều cảm thấy sợ là Cảnh thế tử phi thật sự đã…… Chẳng trách Thế tử như vậy.

“Chẳng lẽ…… Thế tử muốn đi Vân Sơn?” Trầm Chiêu hơi đau lòng nhìn Dung Cảnh, mặc dù từ nhỏ hắn ngưỡng mộ Dung Cảnh, nhưng ân sư có thể nói là Vân Thiển Nguyệt, nàng ấy có ân dẫn dắt sinh mạng hắn, không có nàng ấy, hắn tin tưởng nhất định không phải là Trầm Chiêu hiện tại.

Dung Cảnh nhắm mắt lại, không đáp.

Cố Thiếu Khanh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng thấy bức thư trong tay hắn lại nuốt xuống.

Tất cả tướng lãnh nơi này đều biết sỡ dĩ Cảnh thế tử thu phục sơn hà, có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì Cảnh thế tử phi, muốn trả cho thiên hạ một mảnh thái bình thịnh thế, muốn tặng cho Cảnh thế tử phi một mảnh sơn hà cẩm tú, Cảnh thế tử phi chính là động lực của ngài ấy, nếu Cảnh thế tử phi thật xảy ra chuyện, bọn họ đều không dám nghĩ Cảnh thế tử sẽ như thế nào.

Giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đã quên chiến sự ở núi Bát Hoang, đã quên Vân Mộ Hàn và hai mươi vạn binh mã Nam Cương của hắn ta đang tràn ngập nguy cơ. Những người ở nơi này như bọn họ, mặc dù tôn Dung Cảnh làm chủ, nhưng cũng tôn sung kính yêu Vân Thiển Nguyệt.

Không có cô gái nào dung hợp nhu và cương của nữ giới vô cùng nhuần nhuyễn như Cảnh thế tử phi. Nhiều năm qua, nàng ấy vẫn luôn được người trong thiên hạ chú ý, một ngày không bàn tán về chuyện của nàng ấy, dân chúng liền không quen. Nàng ấy chỉ mới rời khỏi Thiên Thánh hai tháng, vậy mà đã có rất nhiều người bắt đầu tưởng niệm nàng ấy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến nếu Cảnh thế tử phi mất đi, thiên hạ này sẽ như thế nào?

Bao nhiêu người cùng chung nhịp thở với nàng ấy!

“Đã chết ngươi liền chết theo nàng ấy là được! Nếu nàng ấy không chết, nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của ngươi, đoán chừng sẽ cảm thấy mắt bị mù mới nhìn trúng ngươi.” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, mang theo nồng nặc tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh.

Mọi người đồng thời cả kinh, chợt quay đầu.

Chỉ thấy Phong Tẫn đã tới quân doanh chẳng biết từ lúc nào, người canh gác quân doanh tất nhiên nhận ra hắn ta, không cần thông bẩm, liền cho hắn ta đi vào.

Phong Tẫn đi tới gần, thấy Dung Cảnh vẫn nhắm mắt không thèm nhìn hắn ta một cái, không nhúc nhích, hắn ta tự tay đoạt lấy bức thư trong tay hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức giễu cợt một tiếng, bức thư trong tay bị hắn ta xé nát, sau đó không chút khách khí ném lên mặt Dung Cảnh, cả giận nói: “Dung Cảnh, đừng để ta khinh thường ngươi! Nàng ấy còn chưa chết đâu, chỉ ở dưới Hàn trì vạn năm không có tin tức mà thôi, ngươi lại bắt đầu niệm kinh siêu độ cho nàng ấy, chẳng phải đã làm nàng ấy thất vọng vì đã khuynh tâm yêu ngươi sao?”

Mí mắt Dung Cảnh giật giật, giấy vụn rớt khỏi mặt hắn.

Tất cả mọi người đồng thời hít một hơi, nhìn gương mặt tức giận của Phong Tẫn, nghĩ, trong thiên hạ người dám đối xử với Cảnh thế tử như vậy đã ít lại càng ít, Phong gia chủ tuyệt đối xem như người trong đó.

“Cho dù nàng ấy đã chết, ngươi cũng phải thu phục giang sơn này, cho nàng ấy một mảnh sơn hà cẩm tú, cho Dạ Khinh Nhiễm xem, cho lão Hoàng đế Dạ thị đã chết đi kia xem, nàng ấy không phải là không biết trời cao đất rộng, không có ánh mắt chọn cưới một nam nhân yếu kém.” Dường như Phong Tẫn vẫn còn chưa hết giận, nhấc chân đạp Dung Cảnh một cước, “Ngươi có nghe không?”

Dung Cảnh không tránh, chân chân thật thật bị đánh, mở mắt nhìn Phong Tẫn.

“Ngươi nhìn ta làm gì? Ta chính là đánh ngươi đó, có bản lĩnh ngươi đánh lại đi?” Phong Tẫn nhìn chằm chằm hắn, “Là nam nhân liền nhanh chóng thu thập Dạ Khinh Nhiễm, sau đó bái Phật thắp hương cầu nguyện nữ nhân mà Diêm Vương gia cũng không thu kia có thể còn sống trở về! Ngươi ở đây không làm gì cả một lòng tìm chết có tác dụng sao?”

Dung Cảnh im lặng nhìn Phong Tẫn một lát, bỗng nhiên đột phá mây mù cười, “Ngươi nói rất đúng, ta không vô dụng như thế.”

Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, “Không vô dụng liền nhanh nghĩ biện pháp cứu Vân Mộ Hàn đi. Ngươi phải biết rằng, nàng ấy rất yêu thương người ca ca này đó! Nếu hắn ta chết, nàng ấy còn sống trở về đoán chừng cũng tìm ngươi liều mạng. Còn có nữ nhân Diệp Thiến kia nữa, nếu trượng phu của nàng ấy chết, ngươi liền chờ Nam Cương của nàng ấy đại loạn đi! Đoán chừng nàng ấy cũng hận chết ngươi.”

“Chẳng trách nàng ấy để ngươi đi theo bên cạnh ức hiếp nàng ấy nhiều năm như vậy, nhất định có đạo lý.” Dung Cảnh nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về hướng Vân Sơn, thản nhiên nói: “Nếu nàng ấy thật sự đã chết, thì chắc Thượng Quan Minh Nguyệt sẽ giấu ta đến chết cũng không cho ta nhận được tin, hôm nay còn có thể gửi thư, tất cả còn có thể chuyển cơ, hắn ta chính là muốn làm cho ta loạn thôi.”

“Ngươi còn có thể cứu là tốt rồi! Nếu ngươi hết thuốc chữa, hiện tại tìm chết, đợi nàng ấy còn sống trở về, bao nhiêu người nguyện ý thay ngươi chăm sóc nàng ấy.” Phong Tẫn thấy hắn bình tĩnh lại, độc miệng nói.

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, liếc Phong Tẫn một cái, mặc dù thần sắc vẫn tái nhợt, nhưng giọng nói cuối cũng đã trấn định lại, nói với hắn ta: “Ngươi tới đúng lúc, dẫn người của Thập đại thế gia đi núi Bát Hoang một chuyến đi!”

Phong Tẫn không nhúc nhích, “Gia vừa tới đây, một ngụm nước còn chưa uống đâu! Hơn nữa tại sao phải nghe lời ngươi? Không đi!”

Dung Cảnh cười cười với hắn ta, “Ngươi trốn trong Rừng hoa đào mười dặm học trận pháp với ông ngoại lâu như vậy, chẳng lẽ giờ không muốn thử xem trận pháp của Dạ Khinh Noãn hay trận pháp mà ngươi học lợi hại hơn sao? Hơn nữa, không phải ngươi luôn chướng mắt nàng ta sao?”

Phong Tẫn cau mày, tức giận nói: “Hôm nay núi Bát Hoang đã khai chiến, hiện tại đi cũng đã chậm, ngươi muốn ta đi nhặt xác cho Vân Mộ Hàn sao?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Tháng trước ta đã an bài ở núi Bát Hoang, mặc dù có Bắc Kỳ và Tây Duyên liên thủ, thì trong thời gian ngắn cũng không làm gì Vân Mộ Hàn được. Ngươi thật sự cho rằng Vân Mộ Hàn vô dụng như thế thì sai rồi! Dù sao hắn ta cũng là người mà Diệp Thiến chọn trúng.”

Phong Tẫn liếc hắn một cái, vươn tay ra nói: “Chỗ tốt!”

Ánh mắt Dung Cảnh giật giật, “Nếu nàng ấy có thể còn sống trở về…… Sau này……”

“Ta làm cha nuôi của con ngươi!” Phong Tẫn nhìn hắn, cướp lời.

Thân thể Dung Cảnh hơi cứng lại, mấp máy môi, trầm mặc một lát, vẫn gật đầu nói: “Được, liền hứa với ngươi chuyện này.”

Phong Tẫn liền cười, nói với đám tướng lãnh đang đứng nhìn họ bên ngoài trướng trung quân: “Các ngươi làm chứng! Ngày sau nếu hắn ta đổi ý, không để con của hắn ta nhận người cha nuôi này, chính là nói không giữ lời.”

Cố Thiếu Khanh thấy Dung Cảnh chuyển biến tốt, lúc này thở phào nhẹ nhõm, nghĩ hắn và Phong Tẫn đều là bị Vân Thiển Nguyệt đào ra từ trong đống người chết, nhưng đến cùng thì hắn ta cũng đã đi theo bên người nàng ấy hơn mười năm, đã học được rất nhiều thứ của nàng ấy. Liền phần bản lĩnh có thể trấn trụ khí thế của Dung Cảnh lúc này, cũng không phải đám người họ có thể sánh bằng, hắn kính trọng Phong Tẫn thêm vài phần, gật đầu nói: “Ta làm chứng.”

“Ta cũng làm chứng!” Trầm Chiêu cũng nhìn Phong Tẫn đầy kính nể, cho tới bây giờ hắn đều không dám xem nhẹ Phong gia chủ này, từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết người dám lớn tiếng trách mắng Cảnh thế tử phi sẽ không phải là người bình thường.

“Chúng ta đều làm chứng!” Sắc mặc một đám tướng lãnh đều thả lỏng. Cảnh thế tử chính là trời của bọn họ, ngài ấy cũng không thể sập. Nếu ngày mà ngài ấy sập, như vậy tất cả bọn họ đều không còn hy vọng.

“Được! Vậy gia không ăn không uống lập tức lên đường!” Phong Tẫn bỏ lại một câu, xoay người đi.

Dung Cảnh nhìn Phong Tẫn rời đi, trầm tĩnh nói với một đám tướng lãnh: “Đến trướng nghị sự!”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp.

Đây là lần nghị sự đầu tiên của Dung Cảnh trong bảy ngày qua. Biết mặc dù hắn đã khôi phục lạnh lùng, nhưng chắc chắn trong lòng cũng đang đè nén lo lắng khủng hoảng. Chỉ là bọn họ cũng không giúp được gì, điều duy nhất có thể làm chính là đánh thắng trận, cầu nguyện Cảnh thế tử phi sớm ngày trở về.

Dung Cảnh ở Mã Pha Lĩnh nhận được tin tức, cùng một lúc, phủ Thái tử ở Đông Hải cũng nhận được tin tức.

Mặc dù Ngọc Tử Thư chưa từng đến Vân Sơn, không biết Vân Sơn ở đâu, nhưng thân là Thái tử Đông Hải nhiều năm, có thể thay Đông Hải Vương giám quốc lý chính, còn có thực quyền trong tay, mặc dù không nhận được thư của Thượng Quan Minh Nguyệt, nhưng hắn cũng có thể cản lại tin tức truyền ra khỏi cửa biển Đông Hải.

Ám vệ Vân Ẩn truyền một phong thư từ Vân Sơn đến Thiên Thánh, mặc dù ám vệ Vân Ẩn bí ẩn lợi hại, nhưng vẫn bị người luôn giám thị nghiêm mật cửa biển Đông Hải tra xét đến ngay cả nửa dấu vết cũng không bỏ qua lấy được nội dung phong thư.

Lúc hắn nhận được tin tức chính là lúc đi lâm triều, triều phục mới vừa thay xong, chuẩn bị ra khỏi phủ, cả người liền ngây người ngay tại chỗ.

Nếu nói trước đây khi sinh ra ở thế giới này đã từng làm cho hắn xem tất cả như mây bay, nhưng năm ngoái đột nhiên gặp lại muội ấy, từ đó liền chưa từng nghĩ tới có một ngày muội ấy sẽ rời khỏi thế giới này.

Giờ khắc này, hắn bỗng cảm nhận được nỗi đau trước kia khi muội ấy chứng kiến hắn ra đi.

Trước kia tận mắt thấy hắn tan thành mây khói trên bầu trời Vienna, khi đó sao muội ấy có thể vượt qua được?

Mặc dù không còn có thể tục tiền duyên nữa, nhưng trong lòng đều luôn nghĩ, chỉ cần muội ấy còn sống, hắn có thể biết muội ấy hạnh phúc, dù có cách xa chân trời góc biển, chỉ cần bọn họ đều có thể sống là đủ rồi.

Nhưng hôm nay……

Nhảy xuống Hàn trì vạn năm một tháng không có tin tức, chút hơi thở cũng không cảm ứng được, Vân Sơn thì trong một đêm bầu trời biến đổi, từ xuân chuyển sang đông. Hắn không dám tưởng tượng, muội ấy có còn sống hay không? Nếu không còn sống, Vân Sơn có phải sẽ trở thành tế phẩm của muội ấy hay không?

“Thái tử?” Nội thị thấy Ngọc Tử Thư đứng yên ở cửa một lúc lâu, như hóa thành tượng gỗ, mắt thấy sắp đến giờ lầm triều, liền lên tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt Ngọc Tử Thư trắng bệch nhìn nội thị, khoát khoát tay với hắn ta, “Ngươi tiến cung truyền lời, hôm nay ta không lâm triều.”

Nội thị cả kinh, triều phục đều đã thay xong, vậy mà Thái tử lại không lâm triều, hôm nay còn có chuyện quan trọng đó. Hắn ta vội nói: “Thái tử, hôm qua Hoàng thượng còn nói với ngài……”

Ngọc Tử Thư phất tay cắt đứt hắn ta, thậm chí giọng nói ôn hòa trong mọi ngày cũng có chút sắc bén, “Ngươi đi truyền lời! Nói thêm một tiếng nữa, tự đi lĩnh phạt!”

Nội thị lập tức tắt tiếng, không còn dám nói thêm một tiếng nào nữa, vội vàng chạy ra khỏi phủ Thái tử, tiến cung truyền lời.

Ngọc Tử Thư quay người lại, đóng cửa phòng, ngồi phịch xuống giường.

Tin tức Thái tử dị thường rất nhanh đã bị Đông Hải Vương, Ngọc Tử Tịch, Hoa Vương nhận được. Hỏi rõ nội thị này tình huống, trong nháy mắt liền cảm thấy nhất định có liên quan đến Vân Thiển Nguyệt.

Lúc này Đông Hải Vương miễn lâm triều, lệnh cho nội thị, “Bãi giá phủ Thái tử!”

Không lâu sau, Ngọc liễn ra khỏi hoàng cung, đi đến phủ Thái tử. Hoa Vương Vân Thiều Duyên, Nhị hoàng tử Ngọc Tử Tịch đi theo. Trong Hoa Vương phủ, Ngọc Thanh Tình và Ngọc Tử La cũng nhận được tin tức, vội vã ra khỏi Hoa Vương phủ, chạy đến phủ Thái tử.

Không lâu sau, đoàn người đi tới phủ Thái tử, vội vã đi vào trong.

Nội thị hô lớn ba tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, người trong phủ Thái tử vội vàng đi ra ngoài tiếp giá, chỉ không thấy mỗi Ngọc Tử Thư. Mặc dù quyền lợi Thái tử của Ngọc Tử Thư gần như áp đảo Đông Hải Vương, nhưng hắn tôn kính Đông Hải Vương, trọng hiếu đạo, chưa bao giờ vi phạm, mỗi lần thấy Đông Hải Vương đến phủ Thái tử, hắn đều sửa sang quần áo đầu tóc ra nghênh đón, đều không thấy nửa điểm không tôn kính, hôm nay đúng là ngoại lệ.

Đông Hải Vương và mọi người đi thẳng tới tẩm cung Thái tử.

Ngọc Tử La chạy trước mọi người, đẩy cửa điện ra, chỉ thấy Ngọc Tử Thư đang ngồi trên giường vẻ mặt trắng bệch, hệt như sinh bệnh nặng vậy, nàng ấy lập tức chạy lên trước, kéo hắn hỏi, “Có phải có tin tức của Nhị tỷ tỷ không? Có phải tin tức xấu không?”

Ngọc Tử Thư tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, thấy Đông Hải Vương và mọi người đã vào nội điện, hắn muốn đứng lên, lại như không có khí lực, há miệng, trong thời gian ngắn lại không phát ra tiếng.

“Tử Thư ca ca, ca mau nói đi!” Ngọc Tử La vội vàng kéo hắn.

“Tử Thư, đã xảy ra chuyện gì? Con nhận được tin tức gì?” Đông Hải Vương cũng mở miệng hỏi. Với đứa cháu ngoại Vân Thiển Nguyệt này, mặc dù ông không phải là cậu ruột, nhưng bởi vì Đông Hải quốc mấy đời không có công chúa, đến đời Ngọc Thanh Tình mới bị lão Vương thúc ôm về một công chúa, cho nên, hết sức chiều chuộng thương yêu, ông cũng thương yêu muội muội Ngọc Thanh Tình này. Nhiều năm qua, Vân Thiều Duyên và Ngọc Thanh Tình vẫn sống ở Đông Hải, con gái của họ lại phải để lại Thiên Thánh, nha đầu nhỏ như vậy phải chống đỡ áp lực của lão Hoàng đế Thiên Thánh đã chết đi sống nhiều năm như vậy, bản thân ông là Đế vương, người nắm giữ hoàng quyền, hiểu rõ nhất sống dưới cái lưới trời đó không dễ, nhất là còn là lưới trời của Dạ thị. Cho nên, một cách tự nhiên trong lòng cũng thật lòng yêu thương con bé nhiều hơn một phần, trước kia không gặp thì cũng không cảm thấy gì, nay đã gặp, lại càng thích tiểu nha đầu kia, cho nên, cũng chân chân thật thật lo lắng cho nó.

Vân Thiều Duyên và Ngọc Thanh Tình nhìn sắc mặt Ngọc Tử Thư, cũng nóng vội bước tới, dù sao họ cũng là cha mẹ, lại càng hoảng sợ hơn.

“Ca ca, ca mau nói đi!” Ngọc Tử Tịch cũng nóng vội! Hắn tiếp xúc với Vân Thiển Nguyệt lâu, cảm thấy vị tỷ tỷ này còn có dáng vẻ tỷ tỷ hơn mấy tỷ tỷ ruột ở Đông Hải, trong lúc hắn ở Thiên Thánh, đều khoan dung với hắn.

Ngọc Tử Thư nhìn từng gương mặt đang lo lắng, miễn cưỡng trấn định lại, lắc đầu nói: “Không phải là tin tức xấu nhất, nhưng cung không phải tin tốt gì.” Nói rồi, hắn lập lại tin tức một lần.

Hắn dứt lời, người trong phòng liền trầm mặc.

Không chỉ Vân Thiều Duyên, Ngọc Thanh Tình, Đông Hải Vương, Ngọc Tử Thư hiểu rõ Linh thuật Vân Sơn, mà ngay cả Ngọc Tử La và Ngọc Tử Tịch cũng hiểu một chút. Bầu trời Vân Sơn biến đổi, xưa nay không thấy. Điều này nhất định có liên quan đến Vân Thiển Nguyệt.

“Vậy phải làm sao đây? Thượng Quan Minh Nguyệt đáng hận, không cho ta theo.” Hốc mắt Ngọc Tử La đở ửng, gần như sắp khóc ra.

Ngọc Thanh Tình cũng mất trấn định, hốc mắt đỏ ửng.

Vân Thiều Duyên trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Đừng nóng vội! Tháng trước, trước khi rời đi, sư tổ Cửu Tiên Sơn có nói tiểu nha đầu mệnh cứng, tâm cốt bền bỉ, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may. Lại nói bầu trời Vân Sơn biến đổi, là phúc hay họa còn chưa biết được. Linh thuật của Vân Sơn, vốn không thể suy đoán theo lẽ thường, dưới Hàn trì vạn năm lại càng không thể đoán trước được. Thông Thiên chú ba sống ba chết, Vân tộc ngàn vạn năm, người nhảy xuống Hàn trì vạn năm mà không thăm dò được chút hơi thở nào mặc dù ít, nhưng cũng đã từng có. Hai ngàn năm trước, Thiếu chủ không có mạch mấy lần, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn ta chắc chắn đã chết ở dưới Hàn trì, nhưng hắn ta lại thành người đầu tiên đại thành Thông Thiên chú từ cổ chí kim của Vân Sơn. Sau khi dùng phương pháp phá hủy tử cung của con bé ở Thiên Thánh thất bại, Thượng Quan Minh Nguyệt trở về đã nói một câu, hắn ta nói luôn cho rằng hắn ta là người có nhiều Linh thuật truyền thừa nhất, lại không ngờ phải là con bé mới đúng. Tính cả vị Thiếu chủ đạt thành Thông Thiên chú vào hai ngàn năm trước kia, dù có chết nhưng cũng có một người sống. Con bé đó nhớ thương Tiểu Cảnh, không nỡ bỏ lại chúng ta, nhất định sẽ bắt lấy một hơi thở nghĩ hết biện pháp để sống. Huống chi trong bụng nó còn có con nữa.”

“Đúng! Nóng vội cũng vô dụng! Chờ tin tức đi. Tiểu nha đầu kia, trẫm thấy cũng không giống người đoản mệnh.” Đông Hải Vương cũng nói.

Ngọc Tử Thư nghe vậy sắc mặt tốt hơn một chút.

Mấy người cảm thấy có lý, đều gật đầu.

Đảo mắt lại qua nửa tháng, Vân Thiển Nguyệt vẫn ở dưới Hàn trì không có tin tức, Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn không lên. Bầu trời của Vân Sơn bị mây đen dầy đặc che phủ, trong mấy ngày ngắn ngủn, vạn vật chết héo, trừ con người ra, vật sống tuyệt tích.

Ngàn vạn năm, lần đầu tiên người Vân Sơn lâm vào khủng hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui