Hoán Kiểm Trọng Sanh

Tần Tú Văn nhớ mang máng chồng bà hình như đã từng nhắc đến con gái đang yêu đương với một thanh niên tên là Phương Hạo Vân, hơn nữa lần trước con gái bà sém chút bị kẻ xấu làm nhục, sau đó được cứu thoát cũng do một người tên là Phương Hạo Vân ra tay cứu giúp. Xem tình hình này, ân nhân của con gái bà chính là đại thiếu gia nhà họ Phương, người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai.
Quan sát tỉ mỉ Phương Hạo Vân hồi lâu, Tần Tú Văn cảm thấy chàng trai này tướng mạo rất khá, gia thế không tệ, hơn nữa lại có bản lĩnh, quả nhiên đủ tiêu chuẩn làm con rể của bà. Tuy hiện nay con gái còn nhỏ, nhưng chuẩn bị trước dù sao cũng tốt hơn, xã hội hiện đại lòng người khó đoán, muốn tìm một người đàn ông tốt giao phó hạnh phúc trọn đời không dễ dàng chút nào.
Nghĩ vậy nên Tần Tú Văn đầy ẩn ý nói:
“Hạo Vân, dì tuy mới gặp cháu lần đầu vào hôm nay, nhưng không biết tại sao dì lại cảm thấy rất thân quen với cháu. Sau này cháu có thời gian rảnh cứ đến nhà dì chơi nha...Cháu và Tuyết Nhi không chênh lệch bao nhiêu tuổi, cứ làm bạn thoải mái với nhau, dì tin cháu và nó sẽ hợp lắm đấy.”
Ý của Tần Tú Văn là hai người có thể làm bạn với nhau trước, đợi mấy năm nữa khi hai người bước vào tuổi kết hôn theo luật định, nghĩ chắc tình cảm đã phát triển đến mức khăng khít không thể tách rời rồi.
Tần Tú Văn nói ra câu này có hơi lộ liễu, những người có mặt đều nghe ra ẩn ý sâu xa bên trong.
Hàn Tuyết Nhi bị câu nói của mẹ làm cho đỏ mặt tía tai, trái tim bé bỏng của cô đập mạnh liên hồi.
“Mẹ à, mẹ đang nói gì thế?”
Hàn Tuyết Nhi ho nhẹ nhắc nhở mẹ cô, nói:
“Mẹ ơi, con mới là học sinh trung học, còn Hạo Vân là sinh viên đại học, giữa con và anh ấy đâu có đề tài chung để nói.”
Dứt lời, Hàn Tuyết Nhi cúi rạp đầu xuống, tỏ ra vô cùng xấu hổ. Trong lòng cô đang nghĩ thầm: Mẹ cũng thật là quá đáng, sao lại muốn con gái mình tiếp xúc nhiều hơn với tên ác ma đáng ghét này kia cơ chứ?
Tần Tú Văn hiểu nhầm con gái đang xấu hổ làm mình làm mẩy nên chả thèm bận tâm, chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Ánh mắt của bà không rời khỏi Phương Hạo Vân, càng nhìn càng thích chàng trai này, bà cảm thấy con gái bà quả không hổ thẹn do chính bà sinh ra, chọn bạn trai giỏi đấy. Anh chàng Phương Hạo Vân này ngay ánh mắt đầu tiên đã tạo cho người ta một ấn tượng rất tốt.
Lã Nguyệt Hồng đã được chồng thông báo phía nhà họ Phương từ chối hôn sự với Trần Thanh Thanh, cũng biết Phương Hạo Vân đã sớm có bạn gái riêng, vốn định lên tiếng nhắc nhở Tần Tú Văn, nhưng lại không muốn làm em gái mất hứng ngay lúc này, vì thế bà quyết định đợi sau khi buổi dạ hội kết thúc sẽ nói riêng với em gái.
Trong lòng Trác Nhã lại cảm thấy tiếc nuối, bà rất hài lòng khi nhìn thấy Hàn Tuyết Nhi, chỉ là con trai Phương Hạo Vân của bà có chủ ý riêng, tự mình đi quen bạn gái. Xã hội hiện đại không còn quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa bà chỉ là mẹ kế, chuyện tình cảm của con trai bà không thể can thiệp. Nói đi phải nói lại, ấn tượng của bà đối với Bạch Lăng Kỳ cũng không đến nỗi tệ, tuy cô gái xuất thân từ gia đình lao động nghèo, nhưng nhân phẩm tướng mạo không chê vào đâu được, không hề thua kém các cô tiểu thư xuất thân gia đình danh giá.
Phương Hạo Vân bối rối thấy rõ, hắn tự nhủ: Mình có chỗ nào tuyệt vời đến mức độ mà vừa gặp mặt đã bị người ta chọn làm con rể tương lai rồi?
May quá, tiếng nhạc bỗng nổi lên, báo hiệu đêm dạ hội hoành tráng chính thức bắt đầu, vài vị quan khách còn đang bận tụ tập huyên thuyên bên ngoài liền dừng ngang câu chuyện đi nhanh vào đại sảnh.
Trác Nhã vội quay sang nói với Phương Hạo Vân:
“Hạo Vân, cậu tiếp chuyện với mọi người nha, tôi phải đi tiếp đón quan khách rồi.”
“Tổng giám đốc có việc quan trọng cần làm, xin cứ tự nhiên ạ.”
Phương Hạo Vân vẫn cung kính diễn tròn vai một nhân viên cấp dưới lễ phép với cấp trên.
Nghe giọng điệu cung kính gọi mẹ mình là tổng giám đốc của Phương Hạo Vân, tất cả những ai biết chuyện đều không nhịn được cười, anh chàng này nhập vai thành thạo quá nhỉ?
Quay lưng lại, Phương Hạo Vân chợt nhìn thấy hai người quen thuộc, một người là bạn học cũ Lã Vĩ, người kia chính là Vương Thế Phi đã lâu không gặp. Kế bên Vương Thế Phi còn có một cô gái son phấn lòe loẹt, áo váy sang trọng, ngoan ngoãn dựa vào người Vương Thế Phi, xem ra lại là một cô gái hám tiền chấp nhận cặp với chàng công tử phong lưu này.
Ba người đi chung với nhau, rất nhanh, họ đã bước đến trước mặt Phương Hạo Vân.
Lã Vĩ là người đầu tiên phát hiện Phương Hạo Vân đang đứng chung với Hàn Tuyết Nhi và Trần Thanh Thanh, đôi mắt liền toát ra ngọn lửa ganh tị, nhưng hắn nhanh chóng chế ngự cảm xúc trở lại trạng thái bình thường, to tiếng gọi:
“Học tỷ, chị cũng ở đây à? Tốt quá rồi, có thể gặp được học tỷ trong buổi dạ hội này, đúng là duyên phận do ông trời sắp đặt...”
“Phương...”
Vương Thế Phi nhìn thấy Phương Hạo Vân đứng đó liền nghiêm túc hẳn lên, nụ cười khả ố khi ôm theo gái đẹp của hắn lập tức biến mất. Lần trước Phương Hạo Vân đá bể chú em của Mặt Sẹo biến gã thành thái giám, Vương Thế Phi đến giờ vẫn còn khâm phục, giờ đây hắn kính trọng Phương Hạo Vân như thần thánh, vốn định làm quen vị thánh sống này nhưng lại không dám đường đột quấy nhiễu, nhỡ sơ ý khiến Soái gia nổi giận thì nguy to. Đêm nay Vương Thế Phi đến tham dự buổi dạ hội mục đích chính là muốn nhân cơ hội này gặp mặt Phương Hạo Vân. Nhưng khi hắn vừa định cất tiếng gọi Phương thiếu gia liền nhận ra ánh mắt ra hiệu của Phương Hạo Vân, Vương Thế Phi từ sau khi bị dạy dỗ hai lần nay trở nên thông minh lên rất nhiều, hắn ngậm miệng nuốt ngược hai chữ “thiếu gia” vào cổ họng.
Phương Hạo Vân dùng ánh mắt cảnh báo cho hắn không được tiết lộ thân phận thật của mình, cứ làm như không biết là tốt nhất. Tuy không hiểu lí do tại sao phải làm vậy, nhưng Vương Thế Phi vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Trần Thanh Thanh không thích con người của Lã Vĩ, nhưng nể mặt hội võ thuật nên cũng lịch sự đáp lời:
“Ờ, cũng ngẫu nhiên thôi mà. Hai vị này là bạn của cậu hả?”
Trần Thanh Thanh đương nhiên nhận ra Vương Thế Phi, lần trước từng gặp mặt hắn một lần khi đến Kim Bích Huy Hoàng giải cứu em họ Hàn Tuyết Nhi. Đại thiếu gia Vương Thế Phi này chả hiểu vì lí do gì mà nhìn thấy Phương Hạo Vân như chuột đối mặt với mèo vậy. Cô gái đi bên cạnh hắn thì cô không quen, nhìn rõ thì tướng mạo có vài phần giống với Lã Vĩ.
Lã Vĩ thấy học tỷ xinh đẹp chịu lên tiếng nói chuyện với mình, trong lòng vui sướng, vội giới thiệu:
“Vị này là Vương đại thiếu gia, Vương Thế Phi, còn vị kia là em gái của mình, Lã Văn Văn...”
“Hạo Vân, bạn học cũ đây mà, không ngờ cậu cũng có mặt ở đây, là học tỷ dẫn cậu tới có đúng không? Hô hô, chắc chắn là thế rồi, nếu không sao cậu có thể dễ dàng lẻn vào đây chứ? Quan khách tham gia buổi dạ hội này đều có thân phận cao quý, có chức có quyền hoặc gia đình giàu có mới được mời tham dự thôi.”
Lã Vĩ muốn nhân cơ hội này hạ thấp Phương Hạo Vân. Tuy lần trước hắn lãnh giáo qua võ nghệ cao siêu của Phương Hạo Vân, nhưng sống trong xã hội hiện đại này, giỏi võ thì có tác dụng gì nào? Có ăn thay cơm cho no bụng được đâu, chẳng lẽ đi múa võ xin tiền nơi đầu đường xó chợ, giỏi võ đến đâu có chống được súng đạn không hả? Lã Vĩ tuy cũng là người luyện võ nhưng hắn lại coi khinh võ thuật, gia đình hắn coi như có chút tiền của, bây giờ thông qua em gái quen biết Vương đại thiếu gia, Lã Vĩ tự cảm thấy hắn bay cao tận trời xanh rồi, nhìn người bằng nửa con mắt vốn là bản tính của hắn, hắn một lần nữa muốn chơi xỏ Phương Hạo Vân trước đám đông.
Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Lã Vĩ, Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi đều cảm thấy chán ghét tên tiểu nhân này.
Vương Thế Phi sợ hãi trắng bệch cả khuôn mặt, thằng điên này dám châm chọc Phương thiếu gia, hắn chán sống rồi chắc? Chính vào lúc Vương Thế Phi định lên tiếng quát nạt Lã Vĩ, một lần nữa hắn nhận được ánh mắt ngăn cản của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không thèm nổi giận, vẫn giữ thái độ ung dung, hắn mỉm cười nói:
“Anh bạn cũ của tôi ơi, nếu tớ đoán không lầm, chắc cậu đã nhờ phúc của em gái nên mới lẻn vào đây được đúng không? Cậu khá thật đấy!”
Câu này nói ra, những người có mặt đều cười ồ, kĩ năng mắng người của Phương Hạo Vân lão luyện đến thế, không hề mang từ ngữ dung tục, thật khiến người khác khâm phục.
Vương Thế Phi ngấm ngầm tự trách, không biết chuyện xảy ra hôm nay có làm Phương thiếu gia phản cảm với mình không? Sớm biết thế này, hắn không dẫn con tiện nhân và anh trai của nó theo làm gì. Xui xẻo chết đi được!
“Hạo Vân, Tuyết Nhi, chúng ta đi!”
Trần Thanh Thanh thấy tự hạ thấp giá trị bản thân nếu cứ tiếp tục đứng nói chuyện với loại người đê tiện như Lã Vĩ.
Đi được vài bước, Phương Hạo Vân quay đầu lại nói vẻ nghiêm túc:
“Sém chút quên nói cho cậu biết, tớ là nhân viên làm việc ở tập đoàn Thịnh Hâm.”
“Nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm?”
Lã Vĩ ngây mặt ra trong giây lát, nhưng nụ cười khinh bỉ nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt hắn, chẳng qua chỉ là một tên nhân viên quèn đi làm kiếm tiền đóng học phí, dựa vào gì mà dám lên mặt ở đây?
Lã Văn Văn nhìn theo ba người Phương Hạo Vân đi khỏi, nhủ thầm: “Chẳng qua chỉ là một nhân viên nghiệp vụ tép riu thôi mà, hắn dám sỉ nhục anh trai mình, đợi lát nữa coi bổn tiểu thư chơi khăm lại mi như thế nào nhé.”
Lã Văn Văn tức giận giùm anh trai, trừng mắt nhìn vào bóng lưng Phương Hạo Vân.
Vương Thế Phi không biết ý định của Lã Văn Văn, bằng không chắc hắn đã đá văng cô ả ra xa để tránh chuốc họa vào thân.
“Còn phải tiến hành nghi thức khai mạc rườm rà nữa, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện, tiện thể ăn chút gì đi.”
Trần Thanh Thanh đưa ra đề nghị.
Phương Hạo Vân vốn định từ chối nhưng thấy Trần Thanh Thanh rất có thành ý, bèn miễn cưỡng nhận lời:
“Ờ, dù sao tôi cũng hơi đói rồi.”
Hàn Tuyết Nhi thấy chị họ mời Phương Hạo Vân đi ăn, cô ngập ngừng giây lát cũng gật đầu đồng ý đi theo.
Ba người vừa đi được vài bước, Tần Tử Hoa đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt, hắn coi như Phương Hạo Vân chưa hề tồn tại, ánh mắt thèm thuồng dính chặt vào hai cô gái xinh đẹp.
Thái độ vô lễ của Tần Tử Hoa làm Phương Hạo Vân bực bội, hắn bước tới chủ động chào hỏi:
“Chào anh, tôi là Phương Hạo Vân, xin hỏi cao danh quý tánh của anh là gì?”
Tần Tử Hoa thế mới chú ý tới anh chàng đứng kế bên hai người đẹp, hắn ngây mặt ra giây lát, sau đó liền nhận ra đây chính là kẻ thứ ba đáng nguyền rủa dám to gan cướp người đẹp của hắn.
“Cậu chính là Phương Hạo Vân?”
Tần Tử Hoa nở nụ cười khinh miệt, nói:
“Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Hân hạnh, hân hạnh được gặp mặt. À phải, cậu là hội trưởng danh dự của hội võ thuật đúng không? Tính ra cậu còn là thuộc hạ của tôi đấy nhé.”
Trần Thanh Thanh nghe vậy liền cảm thấy lo lắng, cô đã tốn biết bao công sức, thậm chí còn không tiếc thân mình uống rượu hầu hắn mới mời được Phương Hạo Vân gia nhập hội võ thuật, chỉ thiếu điều chưa lấy thân ra đền đáp thôi đấy. Bây giờ Tần Tử Hoa không thèm nể nang chạy đến chọc quê hắn, nhỡ Phương Hạo Vân nổi giận từ chức không làm chức hội trưởng danh dự nữa, chẳng phải công toi sao hả?
Nghĩ vậy nên Trần Thanh Thanh lên tiếng bênh vực:
“Hội trưởng, tôi nhắc cho anh được rõ, Hạo Vân là hội trưởng danh dự, không thuộc quyền quản lí của bất cứ ai. Nói cách khác thì Hạo Vân không phải là thuộc hạ của anh.”
Thấy Trần Thanh Thanh chống đỡ giúp Phương Hạo Vân, Tần Tử Hoa tức tối trong lòng, tận mắt chứng kiến người đẹp mình đã chấm thân thiết với gã đàn ông khác, cục tức này nói gì cũng không thể nuốt trôi. Nhưng có điều lí trí mách bảo hắn, việc này làm to chuyện chưa chắc giải quyết được ổn thỏa.
Hắn muốn chứng minh cho Trần Thanh Thanh thấy hắn tài giỏi hơn thằng mặt trắng kia nhiều, hắn mới là người đàn ông ưu tú xứng đáng với cô.
Tốt nhất là cưa đổ luôn Hàn Tuyết Nhi, một chàng hai nàng, hưởng trọn diễm phúc, ha ha...
“Anh là ai vậy?”
Biết rõ đối phương là Tần Tử Hoa nhưng Phương Hạo Vân vẫn giả đò hỏi.
Hàn Tuyết Nhi ngầm thán phục gã ác ma đáng ghét này, mồm mép khá lắm. Tần Tử Hoa huyên thuyên nãy giờ, người ta đột nhiên hỏi mình là ai, câu này có ý nói người ta chẳng thèm quan tâm những gì anh vừa nói, thậm chí anh là ai người ta còn không thèm biết.
Cao siêu. Mắng người đạt đến cảnh giới ấy đủ xưng danh sư phụ rồi. Tuy có thành kiến với Phương Hạo Vân, nhưng nếu cho cô chọn giữa hai người, Hàn Tuyết Nhi sẽ chọn đứng về phía tên ác ma đáng ghét.
Tần Tử Hoa quê độ lắm rồi, nhưng người ta lịch sự hỏi chuyện, trước mặt hai cô gái xinh đẹp hắn không dám hành động quá đáng, liền tự giới thiệu:
“Tôi là Tần Tử Hoa, người kế thừa tập đoàn Tần Phong trong tương lai, cũng là hội trưởng hội võ thuật trường đại học Hoa Hải, đồng thời là bạn khác phái thân mật nhất của Thanh Thanh.”
“Sao nhiều chức danh quá vậy, trí nhớ của tôi không tốt cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng nhớ được tên anh, là Tần Tử Hoa đúng không nào?”
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói.
Tần Tử Hoa không còn gì để nói, tên này hoặc là chân nhân bất lộ tướng, hoặc là một tên ngờ nghệch chậm hiểu. Tần Tử Hoa nghiêng về giả thiết thứ nhất, gã Phương Hạo Vân này cưa đổ con tiện nhân Trần Thanh Thanh chứng tỏ hắn có chút bản lĩnh chứ không ngờ nghệch đâu.
“Thanh Thanh, Tuyết Nhi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống ăn chút gì đi, nếu không lát nữa sao có sức để khiêu vũ?”
Tần Tử Hoa quyết định không dây dưa với Phương Hạo Vân nữa, hắn quay sang ân cần với hai người đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui