Hoán Kiểm Trọng Sanh

Sau khi nhận được cuộc gọi của chị gái, Phương Hạo Vân nhanh chóng có mặt.
“Chị, chị tìm em có việc gì không?”
Phương Hạo Vân đẩy cửa bước vào, đi thẳng tới bàn làm việc của chị gái, hai tay đặt lên bàn, ưỡn người về phía trước, đưa đầu áp sát hỏi. Một mùi hương thơm phức xộc vào tận mũi, Phương Hạo Vân rạo rực trong lòng, hắn cúi đầu mỉm cười với Phương Tuyết Di, vừa đúng lúc nhìn trúng vào cổ áo mở rộng của chị gái, bên trong hình như là một màu đen đen...
Phương Hạo Vân bối rối liếc sang nơi khác, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Phương Tuyết Di, tươi cười hớn hở hỏi:
“Chị không phải muốn dạy dỗ em điều gì chứ?”
Phát hiện ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại ngay cổ áo của mình, sắc mặt Phương Tuyết Di chợt ửng hồng e thẹn, cô liền đưa tay ấn chặt cổ áo theo phản xạ.
Sau đó, khi cô nhận ra ánh mắt của Phương Hạo Vân không lưu luyến nhìn sang nơi khác, trong lòng ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, tằng hắng một tiếng, nói:
“Hạo Vân, em ngồi đi.”
Sắc mặt Phương Tuyết Di nhanh chóng trở lại vẻ bình thường vốn có.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi ngay đối diện với Phương Tuyết Di, khuôn mặt thanh tú của chị gái hiện rõ trong đôi mắt hắn, hàng mi cong vút, đôi mắt đen láy như đá quý thiên nhiên mở to sáng bóng, ánh mắt thoáng lộ vẻ bối rối, bờ môi đỏ mọng như trái anh đào mấp máy khe khẽ, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi ngạc nhiên, cử chỉ của chị hắn hôm nay rất khác lạ, hình như đang mang tâm sự gì đấy?
“Hạo Vân, tính ra em cũng đã được 19 tuổi rồi, sang năm là em bước vào tuổi 20, đúng vậy không?”
Phương Tuyết Di cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào mới thỏa đáng.
“Vâng!”
Phương Hạo Vân gật đầu, dấu hỏi to đùng xuất hiện trong đầu hắn, hắn không hiểu rốt cuộc chị gái muốn nói gì với hắn đây.
“Ý của ba là đợi sau khi em và Kỳ tốt nghiệp liền tổ chức hôn lễ cho hai đứa.”
Phương Tuyết Di đột nhiên nói.
“Vâng!”
Phương Hạo Vân lí nhí đáp một tiếng, trong lòng hắn đang rối rắm, hắn luôn cảm thấy chuyện hôn nhân đối với hắn hãy còn quá xa vời.
“Hạo Vân, hôn nhân đại sự là một việc thiêng liêng gắn kết hai người lại với nhau, Kỳ cũng là một cô gái tốt, chị hy vọng em đừng phụ lòng nó, làm ra những chuyện có lỗi với người ta.”
Phương Tuyết Di cuối cùng đã đi vào trọng tâm vấn đề.
Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, hắn nhận ra câu nói của chị hắn mang ẩn ý gì đó?
Nghĩ đến đây tự nhiên trái tim hắn co thắt mạnh, lo lắng tự nhủ: Hay là chị ấy phát hiện ra điều gì rồi? Chẳng lẽ chị ấy nhận ra quan hệ giữa mình và chị Mỹ Kỳ?
“Hạo Vân, em đang nghĩ ngợi gì đó? Em có nghe rõ chị nói gì không?”
Phương Tuyết Di thấy thần sắc em trai hơi khác lạ, biết câu nói của cô đã chọt trúng tử huyệt của hắn.
“Vâng, em đang nghe mà. Chị à, chị yên tâm đi, em biết phải làm gì rồi, nếu không có việc gì khác em xin phép ra ngoài, chiều nay còn có tiết học ở trường đại học.”
Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục câu chuyện, hắn định trốn tránh bỏ đi. Trên nguyên tắc, lời nhắc nhở của Phương Tuyết Di không hề sai, một người đàn ông tốt phải biết chung thủy với bạn gái của mình, chung thủy với cuộc sống hôn nhân của anh ta. Nhưng với hắn thì khác, khoan xét đến hắn có phải là người đàn ông tốt hay không, chỉ dựa vào quá khứ thôi, dù hắn có giải quyết hết tất cả vấn đề phải đối mặt hiện nay, hắn cũng không thể nào chỉ sở hữu một cô bạn gái duy nhất, những mối quan hệ ngoài luồng muốn tránh cũng không tránh được.
Bản tính của con người vốn là một thứ khó hiểu, muốn chịu trách nhiệm luôn là một việc nói thì dễ, bắt tay vào thực hiện thì khó.
Từ sau khi Phương Hạo Vân thay đổi khuôn mặt bắt đầu một cuộc sống mới, hắn từng không dưới một lần tự nhắc nhở phải đoạn tuyệt quá khứ, muốn làm lại cuộc đời. Nhưng cho đến hôm nay hắn không thể không từ bỏ suy nghĩ trước đây. Có những chuyển không phải chỉ dựa vào ý chí của con người là có thể thay đổi, những điều hắn nghĩ chưa chắc làm được. Hơn nữa hắn cũng nhận ra một điều, hắn chẳng qua chỉ mới thay đổi một khuôn mặt mới, còn bản chất bên trong vẫn là hắn, hắn tuyệt đối không bao giờ trở thành Phương Hạo Vân gặp tai nạn giao thông kia được.
Những ngày này, hắn chỉ có thể tiếp tục giả bộ đóng tròn vai trước mặt người thân trong nhà họ Phương, còn trước mặt người ngoài, hắn đã dần mất đi hứng thú và nhẫn nại che giấu thân phận.
Trong khoảnh khắc hắn cảm thấy hơi lo sợ, nếu có một ngày hắn không còn cách nào tiếp tục giả dạng trước mặt người nhà, hắn nên làm thế nào? Và người thân sẽ đối xử với hắn ra sao? Thật không dám tưởng tượng.
Phương Tuyết Di thấy sắc mặt em trai càng lúc càng tệ, cho rằng sau khi được điểm hóa, chắc tâm linh em trai bắt đầu hối hận, đang xấu hổ về những việc trước đây, cô cảm thấy hơi đắc ý trong lòng.
“Hạo Vân, em ra ngoài trước đi, chị còn ít công việc cần giải quyết cho xong, nhớ kĩ lời chị, phải làm một người đàn ông tốt...”
Phương Tuyết Di cẩn thận dặn dò thêm một câu, sau đó tiếp tục cắm cúi làm việc...
Trong một căn biệt thự sang trọng nằm trong khu biệt thự cao cấp Hương Sơn của thành phố Hoa Hải, phó chủ nhiệm phụ trách kế hoạch phát triển vịnh Kim Thủy là Lý Trạch Huệ đang nằm dài trên ghế sofa xem ti vi.
Một cô gái quấn chiếc khăn tắm màu trắng bước ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt đỏ hồng còn lấm tấm hơi nước, mái tóc dài bóng mượt như tơ xõa xuống ngang vai. Hiển nhiên cô gái vừa mới tắm rửa sạch sẻ xong, làn da trắng như sữa, đôi chân thon dài quyến rũ, từng giọt nước lăn dài trên đó, đôi mắt của cô gái rất to rất đẹp, tiếc là bị nét gian manh lấp đầy, làm mất đi không ít vẻ đẹp huyền diệu của cô.
Mùi thơm dịu ngọt thoang thoảng tiết ra từ tấm thân mảnh mai của cô gái, nhưng đó không phải là mùi cơ thể tự nhiên của cô, mà là mùi nước hoa cao cấp nhập khẩu từ Pháp, Lý Trạch Huệ thích nhất mùi thơm ấy, mùi nước hoa dìu dịu khiến ông có cảm giác trở lại mối tình đầu thời trai trẻ.
“Anh yêu, em tắm xong rồi này, thoải mái quá.”
Cô gái khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng, mỉm cười quyến rũ thông báo với Lý Trạch Huệ, sau đó rón rén bước lại gần ông ta, đôi ngực căng đầy nhấp nhô theo nhịp bước chân của cô, trông rất là khiêu khích.
“Phi Phi, qua đây nào, cho anh thơm một cái...”
Lý Trạch Huệ lập tức bị con tiểu yêu tinh quyến rũ này mê hoặc.
“Anh yêu, đừng nôn nóng mà, em sẽ thuộc về anh, không ai có thể cướp em từ tay anh phải vậy không nè?”
Cô gái uốn éo đi lại gần, đặt mông ngồi cái bịch vào lòng Lý Trạch Huệ.
Ôm gái đẹp vào lòng, Lý Trạch Huệ không còn kiềm chế được cảm xúc thò bàn tay to bè vào chiếc khăn tắm mò mẫm liên tục, mặc sức xoa bóp làn da nõn nà của cô gái, từ cổ lướt xuống ngực, rồi từ ngực lướt xuống bụng, cuối cùng đâm thẳng tay vào chỗ nhạy cảm nhất của phụ nữ.
“Anh yêu, anh hư quá, em thích được đối xử nhẹ nhàng, thích được chiều chuộng cơ.”
Cô gái ra sức vùng vẫy, khép chân lại kẹp chặt bàn tay gã đàn ông ngăn cản gã tiếp tục xâm phạm lãnh địa.
Lý Trạch Huệ cười to khả ố, nhanh chóng đưa tay vòng ra sau lưng bóp mạnh vào mông cô gái, liền sau đó nhổm dậy hôn vào cổ người đẹp, chiếc lưỡi ma quái bắt đầu lướt điêu luyện qua mang tai rồi xuống ngực.
Cô gái đê mê tận hưởng cảm giác khoan khoái, đôi mắt khép hờ, tấm thân thon thả run nhè nhẹ, chỗ kín dưới tác động từ bàn tay của gã đàn ông đã bắt đầu ươn ướt.
Lý Trạch Huệ nhận được tín hiệu từ ánh mắt cô gái, hai thân người quấn chặt vào nhau, môi gã bám dính vào đôi môi xinh xắn, hai người quật nhau một hồi khá lâu trên ghế sofa, Lý Trạch Huệ mới đứng dậy bế cô gái đi vào phòng ngủ.
Tuyết Phi Phi là sinh viên năm 4 khoa ngoại ngữ trường đại học Hoa Hải, cô là hoa khôi trong lớp, số bạn nam theo đuổi cô nhiều vô số, nhưng sau cùng cô đầu hàng sức cám dỗ của đồng tiền chấp nhận làm vợ bé của một ông chủ giàu có. Mới chiếm đoạt cô được mấy ngày, ông chủ kia bèn quăng cô cho một đại ca xã hội đen có tiền có thế làm tình nhân.
Làm tình nhân cũng chả được bao lâu, cô lại bị đại ca xã hội đen tặng cho phó chủ nhiệm phụ trách dự án phát triển vịnh Kim Thủy là Lý Trạch Huệ làm nhân tình bí mật của ông ta.
Tính ra cô đi theo hầu hạ Lý Trạch Huệ cũng đã hơn một tháng rồi, trong vòng một tháng qua, dù là cảm giác xác thịt hay là nhu cầu tiền bạc cô đều được thỏa mãn đầy đủ, thậm chí cô còn cảm nhận mình đã nảy sinh tình yêu với vị quan chức nhà nước ngoài 50 tuổi, tóc đã lấm tấm bạc này. Ông ta rất biết chiều chuộng cô, chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, đổi lại cô cũng cố gắng làm tròn trách nhiệm, về mặt tình cảm, xác thịt cô không ngừng thay đổi tư thế, kiểu dáng làm ông ta thỏa mãn.
Nghĩ về lối sống của mình, Tuyết Phi Phi chưa bao giờ cảm thấy có gì bất ổn, hiện nay trong trường đại học, số nữ sinh cặp kè với đại gia hoặc bị người giàu có chọn làm vợ bé đã trở thành hiện tượng bình thường, theo suy nghĩ của cô, được đại gia để mắt tới chẳng phải đã khẳng định giá trị của bản thân mình rồi sao?
Mấy hôm trước cô còn xem được một tin trên mạng nói như thế này, có một ông chủ giàu có nọ tổ chức một buổi tiệc độc thân, rất nhiều hoa khôi, người đẹp ở các trường đại học nghĩ nát óc tìm đủ cách đến tham dự. Nói dễ nghe một chút thì là tranh thủ cơ hội tìm một nửa xứng đáng thuộc về mình, còn nói khó nghe hơn chính là số nữ sinh kia muốn được đại gia chọn làm vợ bé, cung phụng chu cấp cho mình để sống sung sướng như bà hoàng. Tuyết Phi Phi cảm thấy so với họ, cô thanh cao hơn nhiều.
“Phi Phi, hôm nay bạn anh tặng cho anh một hộp thuốc mới. Đêm nay em sướng nhé, không đại chiến mấy mươi hiệp anh sẽ không bại trận đâu.”
Lý Trạch Huệ đặt Tuyết Phi Phi lên tấm nệm sang trọng, thò tay định xé toạt chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô gái ra, bỗng tiếng chuông điện thoại réo vang...
“Mẹ nó, mất cả hứng, ai gọi vào lúc này thế không biết.”
Lý Trạch Huệ buông lời mắng chửi, ông chỉ còn cách tạm thời gác lại chuyện hoan lạc, nhổm dậy chụp lấy điện thoại.
“Ai vậy anh? Anh yêu à, mặc kệ nó đi, mình bắt đầu thôi anh, em muốn lắm rồi đây này...”
Tuyết Phi Phi chủ động kéo phăng chiếc khăn tắm ra, tấm thân mỹ miều của cô lồ lộ trước mặt gã đàn ông, làn da ửng hồng chứng tỏ cô đã xúc động lắm rồi.
Lý Trạch Huệ nhìn vào màn hình điện thoại, số gọi đến hình như là của nhân vật máu mặt kia, gã chợt trở nên căng thẳng, nhỏ tiếng nói:
“Phi Phi, là điện thoại của ông chủ Kim, em đừng lên tiếng nha.”
Nghe nói là điện thoại của ông chủ Kim, Tuyết Phi Phi lập tức không dám thở mạnh, dục vọng vừa bùng nổ bị tan biến đi rất nhiều. Ông chủ Kim là ai chứ? Trong lòng cô còn hiểu rõ hơn Lý Trạch Huệ. Trước khi đến với Lý Trạch Huệ, cô là tình nhân của ông chủ Kim đó, một tháng hầu hạ ông ta là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô, mỗi ngày cô đều phải căng mình ra chịu đựng cách làm tình biến thái của ông chủ Kim, duy có điều an ủi là tiền thì ông ta cho không hề ít.
Giờ đây tuy cô đã theo Lý Trạch Huệ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của ông chủ Kim, cô bị ông ta nhường cho Lý Trạch Huệ là có mục đích nào đó.
Đóng cửa phòng ngủ lại, Lý Trạch Huệ vội vàng chạy ra phòng khách để trao đổi với ông chủ Kim.
“Lý chủ nhiệm, xin lỗi nha, có phải tôi lại làm phiền anh vui vẻ?”
Đầu dây bên kia vọng sang một giọng nói ồ ồ của đàn ông:
“Tôi có việc gấp cần bàn với anh đây.”
“Lão Kim, đừng nói những lời khách sáo thế, có việc gấp gì cứ nói ra đi.”
Lý Trạch Huệ hiển nhiên muốn nói cho mau để còn quay vào tiếp tục hưởng thụ khoái lạc, câu nói của ông có vẻ hối thúc đối phương.
Đầu dây bên kia văng vẳng tiếng cười ha hả:
“Lý chủ nhiệm, xin anh cứ yên tâm, chỉ là một chút chuyện vặt vãnh, tôi nói nhanh thôi. Là thế này, về dự án phát triển vịnh Kim Thủy, trên kia đã hỏi tôi mấy lần rồi, phía anh khi nào sẽ cho tôi tin tức chính xác đây hả?”
Mẹ kiếp, thế mà là chuyện vặt vãnh à? Dự án phát triển trị giá mấy trăm tỉ, so với ngân sách quốc gia hàng năm tiêu tốn mấy ngàn tỉ cũng không phải là con số nhỏ. Lý Trạch Huệ tuy giữ chức phó chủ nhiệm, nhưng có những việc ông không thực sự làm chủ được, phía trên ông còn có Dương Vọng Giang giám sát chặt chẽ. Dương Vọng Giang là phó thị trưởng thành phố Hoa Hải, cũng là chủ nhiệm phụ trách dự án phát triển vịnh Kim Thủy lần này, con người này tính tình cương trực, luôn sống theo nguyên tắc, từ sau khi nhận lời ông chủ Kim giúp công ty ông giành lấy gói thầu công trình, Lý Trạch Huệ ngày nào cũng lo lắng không yên, sợ bị Dương Vọng Giang sờ gáy.
“Lão Kim, anh nghe tôi nói, chuyện này không gấp được đâu, hơn nữa anh cũng biết tôi chỉ là một phó chủ nhiệm, tuy công tác đấu thầu do tôi trực tiếp phụ trách, nhưng Dương phó thị trưởng luôn theo dõi sát sao, tôi cũng không dám làm bừa. Anh hãy nghe tôi, dự án phát triển vịnh Kim Thủy to lớn này nhằm vực dậy nền kinh tế khu vực, cải thiện điều kiện sống cho mấy chục triệu người dân, phương án phát triển cụ thể đều được báo cáo trực tiếp lên cho chính phủ trung ương thẩm duyệt, tất cả công đoạn đều tiến hành theo trình tự nghiêm ngặt. Hơn nữa anh cũng tham lam quá, muốn một mình chiếm một nửa dự án, anh gây khó cho tôi đấy. Anh cũng biết với dự án mang tầm cỡ quốc gia như thế, các tập đoàn quốc doanh đều sẽ nhảy vào xí phần, tập đoàn xây dựng nhà nước, tập đoàn sắt thép trung ương, tập đoàn đường sắt, tập đoàn công trình điện nước...Đợi đã, số đơn vị trực thuộc trung ương kia đã chia mất 60% hạng mục công trình rồi, trừ thêm 10% cho công ty địa chính thành phố Hoa Hải, bây giờ số dự án đưa ra đấu thầu công khai chỉ còn không quá 30%. Chỉ 30% này thôi cũng đã thu hút bao nhiêu công ty tư nhân nhảy vào cạnh tranh rồi, hiện giờ số công ty có thực lực đã lên đến con số mười mấy, tôi quả thật khó xử lắm anh có hiểu không? Trừ khi anh thu xếp ổn thỏa với Dương phó thị trưởng, có hai chúng tôi cùng hợp tác giúp đỡ sau lưng, có lẽ 30% kia sẽ thuộc về công ty của anh hết...”
Lý Trạch Huệ giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, không quên kể lể khó khăn. Để thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu nghiêm trọng năm nay, các tập đoàn lớn đều ra sức giành giật các công trình phát triển hạ tầng của nhà nước, do chiếc bánh thì nhỏ mà người nhảy vào đòi chia phần thì đông nên khó tránh khỏi vì lợi ích sử dụng thủ đoạn mờ ám nhằm loại trừ đối thủ cạnh tranh.
Nghe xong phân tích của Lý Trạch Huệ, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
“Chỉ còn có 30% thôi sao? Không thể cố kiếm thêm một ít được à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui