Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Lão Kim, tôi thấy anh không hiểu gì về chính trị cả. Số tập đoàn trúng thầu do trung ương trực tiếp quyết định, không phải chúng ta muốn là thay đổi được đâu. Nếu không tin thì anh có thể thử đi giải quyết đám cán bộ quyền cao chức trọng ở Bắc Kinh xem, nói không chừng họ cho anh bao thầu hết cả công trình phát triển vịnh Kim Thủy, vốn chỉ là chuyện nhỏ mà...”
Lý Trạch Huệ nói ra câu này rõ ràng không nể nang ông chủ Kim, lão Kim đó tuy có tiền nhưng suy cho cùng làm giàu bằng con đường hắc đạo, chẳng qua chỉ là một gã đại ca lưu manh, chẳng hiểu biết gì về đạo làm quan cả, mù tịt về chính trị. Miếng thịt béo ngậy này bao nhiêu kẻ muốn chia phần, đòi ăn hết một mình bộ tưởng dễ lắm hả?
Đầu dây bên kia ông chủ Kim bị câu nói của Lý Trạch Huệ chặn ngang họng, trong một lúc không biết nói gì cho phải, bảo ông đi thuyết phục đám cán bộ đứng đầu nhà nước ở Bắc Kinh chẳng khác nào trò đùa kêu chuột đi bắt mèo. Đừng nói là ông, ngay cả ông chủ đứng sau lưng ông khi đối đầu với cơ quan quyền lực tối cao của quốc gia cũng phải cúi đầu, một người dù có mạnh đến đâu nghĩ chắc không thể chống chọi với một đất nước chứ?
“Lý chủ nhiệm, 30% thì 30% vậy. À, thế 30% của công trình này trị giá bao nhiêu nhỉ?”
Phía bên kia ông chủ Kim nghiêm túc hỏi.
Lý Trạch Huệ suy nghĩ một hồi, nói:
“Khoảng 80 tỉ thì phải, bây giờ vẫn chưa có con số chính xác, theo như kế hoạch phát triển vịnh Kim Thủy bên trên đưa xuống, dự án này chia làm mấy giai đoạn tiến hành, công trình giai đoạn một sẽ lập tức thi công ngay khi cuộc đấu thầu kết thúc, còn giai đoạn hai và giai đoạn ba vẫn chưa xác định thời gian khởi công, nhưng theo như kinh nghiệm của tôi thì sau khi dự án được triển khai, số tiền đầu tư trong những năm sau đó luôn luôn nhiều hơn năm đầu tiên, cứ thế mà lũy tiến.”
“Thế thì được, để tôi báo cáo lên trên, 30% thì 30% vậy.”
“Đợi đã!”
Lý Trạch Huệ vội vàng thét lên:
“Khoan gác máy vội, cái gì mà 30% thì 30%, anh không nghe rõ lời tôi nói à? 30% đó còn rất nhiều công ty nhảy vào cạnh tranh đấy. Một mình tôi không đủ sức quyết định đâu, hơn nữa công trình trị giá cả trăm tỉ giao cho một mình công ty anh, anh thấy có khả năng đó xảy ra không? Dù tôi không sợ bị người ta nghi ngờ, vấn đề ở đây là công ty anh có đủ sức gánh vác nổi không? Lão Kim, tôi nói rõ cho anh biết, dự án phát triển vịnh Kim Thủy lần này chính phủ trung ương đã áp đặt quy định không cho công ty trúng thầu chuyển giao gói thầu cho công ty khác, thêm vào đó nhiều cơ quan ban ngành sẽ cùng phối hợp giám sát suốt quá trình thi công một cách nghiêm ngặt, đảm bảo không để xảy ra sai sót đáng tiếc nào, muốn làm qua loa hay rút ruột công trình là không được đâu nhé, anh đừng làm hại tôi mất chức tù tội à...”
Đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát, lại lên tiếng nói tiếp:
“Hiện nay ông chủ của tôi có 4 công ty tham gia đấu thầu, nhưng chúng tôi có thể thành lập thêm vài công ty ma trong khoảng thời gian ngắn. Anh yên tâm, thủ tục cần thiết chúng tôi sẽ lo chu đáo, tuyệt đối không để lộ sơ hở. Còn phần anh phải cố gắng lo liệu, ngoài ra về phía Dương phó thị trưởng anh cũng phải đánh tiếng với ông ta, chúng tôi đã thử thăm dò mấy lần rồi nhưng con người này chính trực sống có nguyên tắc, không dễ nhận hối lộ...Tốt nhất là anh nghĩ cách nắm được cái gì đó uy hiếp ông ta.”
Lý Trạch Huệ suy nghĩ một hồi, nói:
“Thôi được, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mấy anh, nhưng tôi đề nghị mấy anh đừng tiếp tục thành lập công ty ma nào nữa, nói thật cho anh biết, cách này không có tác dụng đâu, lần đấu thầu này được tiến hành rất nghiêm ngặt, ngoài bộ phận giám sát độc lập của cơ quan thành phố, ngay cả chính phủ trung ương cũng phái mấy đội giám sát chuyên biệt đến thành phố Hoa Hải, muốn làm ăn gian dối gần như là không thể. Bây giờ cách khả thi nhất là mấy anh tận dụng thời gian thâu tóm mấy tập đoàn xây dựng có tiếng, còn về phía Dương phó thị trưởng, mấy anh cũng phải góp sức với tôi, nếu không một mình tôi khó thuyết phục ông ta lắm...À, còn điều này muốn nhắc nhở anh nữa, để đảm bảo kế hoạch tiến hành thuận lợi, mấy anh nên nghĩ cách làm cho mấy công ty cạnh tranh gói thầu chủ động rút lui hoặc bỏ cuộc...”
“Cám ơn Lý chủ nhiệm đã nhắc nhở, tôi biết nên làm gì rồi. Hẹn có dịp tôi sẽ đích thân đến báo đáp anh. À phải, Phi Phi có làm anh hài lòng không? Có cần tôi tặng thêm một nữ sinh qua đó hầu hạ anh không đây?”
Đầu dây bên kia vọng sang tiếng cười khả ố.
Lý Trạch Huệ nói:
“Không cần đâu, có Phi Phi là đủ rồi. Nhớ kĩ lấy, sau này có việc gấp tuyệt đối đừng gọi vào số máy di động của tôi, tránh để người khác chú ý.”
“Ờ, tôi hiểu rồi, cứ vậy đi. Lý chủ nhiệm, tôi không dám làm phiền anh nữa, anh hãy đi hưởng thụ người đẹp đi nhé, hé hé...”
Sau khi gác máy đi trở vào phòng ngủ, Tuyết Phi Phi đã mặc vào một bộ đồ ngủ khêu gợi màu đỏ, cô âu yếm hỏi:
“Anh yêu, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao sắc mặt của anh trông có vẻ không vui thế?”
Sắc mặt của Lý Trạch Huệ tối sầm lại, trên đời này không ai cho không ai cái gì cả, ông chủ Kim kia tặng cho ông nào là tiền bạc, biệt thự, gái đẹp...bây giờ ông phải làm việc cho ông ta, chỉ có điều dự án phát triển vịnh Kim Thủy không dễ nhúng tay làm bừa được, bây giờ tia hy vọng duy nhất chính là ông chủ Kim có thể làm cho mấy công ty cạnh tranh gói thầu chủ động rút lui, như vậy vấn đề cần ông giải quyết sẽ dễ đi rất nhiều.
Nghĩ tới khó khăn sắp phải đối mặt, áp lực đè nặng Lý Trạch Huệ, dục vọng trong lòng đã sớm tiêu tan đi mất. Ông nhìn vào Tuyết Phi Phi, ảm đạm nói:
“Thì cái dự án phát triển vịnh Kim Thủy đó...”
“Bị sao vậy? Có phải là rất khó giải quyết không?”
Liên quan đến nhiệm vụ được ông chủ Kim giao phó, Tuyết Phi Phi tỏ ra quan tâm hỏi dồn.
“Bây giờ còn chưa nói trước được, tất cả đều phụ thuộc vào ông chủ Kim phối hợp như thế nào đã. Phi Phi, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước, đêm nay anh mới thỏa mãn cho em nha.”
Lý Trạch Huệ tỏ vẻ chán ngán buông một câu.
Tuyết Phi Phi ngoan ngoãn gối đầu vào ngực gã đàn ông trung niên, thò tay xuống kích thích phần thân dưới của ông ta, hy vọng tìm lại cảm hứng cho ông. Chỉ khi nào dục vọng nổi dậy, Lý Trạch Huệ mới bất chấp tất cả đáp ứng mọi yêu cầu của cô, theo như kế hoạch ông chủ Kim vạch ra, đã đến lúc cô ra sức thuyết phục viên quan chức hủ bại này rồi.
Sự thật chứng minh sức mạnh của đàn bà vô cùng to lớn, trong nhiều trường hợp quyết định thành bại của cả kế hoạch. Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu danh ngôn chí lí này áp dụng vào thời đại nào cũng đúng cả.
Chọn Tuyết Phi Phi đến hầu hạ Lý Trạch Huệ, ông chủ Kim không phải coi trọng sắc đẹp của cô, mà là ông nhận ra cô gái này rất biết cách làm đàn ông thỏa mãn.
Trên thực tế, tầm nhìn của ông chủ Kim là chính xác, thông qua Tuyết Phi Phi, ông đã bắt tay thành công với Lý Trạch Huệ, hơn nữa còn lôi kéo Lý Trạch Huệ vào cuộc.
Tất nhiên, Lý Trạch Huệ vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, người này khi còn giữ chức thứ trưởng sở địa chính nghe nói đã dan díu với không ít phụ nữ, trong đó có một cô còn là vợ của cấp trên nữa.
Nên nói thế này, ruồi không đậu vào quả trứng thơm, Lý Trạch Huệ vốn là một quả trứng thối, ông chủ Kim chọn lão làm người hợp tác cũng là chuyện nằm trong ý muốn, lão cấu kết với ông chủ Kim là thích hợp nhất. Sau khi điều tra tin tức, ông chủ Kim phát hiện người này tuy bề ngoài phong lưu nhưng thực chất là một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc, mà Tuyết Phi Phi là cao thủ giả dạng thục nữ, hơn nữa cô nàng biết nắm bắt tâm lí đàn ông, biết chiều chuộng sở thích, thỏa mãn tất cả nhu cầu của Lý Trạch Huệ. Từ sau khi Lý Trạch Huệ có được Tuyết Phi Phi, ngoài đêm nào cũng chiến đấu với cô ra, quả nhiên không còn léng phéng với cô gái nào khác, điều này đủ khẳng định rõ thủ đoạn của Tuyết Phi Phi.
Tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ réo vang.
“Cái lão Kim này bị điên chắc, đã dặn là đừng gọi điện vào máy di động rồi mà, rốt cuộc ông ta muốn gì đây?”
Lý Trạch Huệ tức tối gào lên. Thò tay tóm lấy điện thoại đặt ngay đầu giường, số gọi đến là số máy lạ, không phải của ông chủ Kim.
“Phi Phi, em cứ ở trong phòng đừng ra ngoài, anh ra phòng khách nghe điện thoại.”
Một lần nữa bước ra khỏi phòng ngủ, Lý Trạch Huệ trong lòng bực bội vô cùng, ngoảnh đầu lại thấy Tuyết Phi Phi không bám theo, Lý Trạch Huệ do dự giây lát, bấm nút kết nối cuộc gọi.
Trong điện thoại vọng sang một tiếng cười chế giễu:
“Lý chủ nhiệm có diễm phúc nhỉ? Bà vợ ở nhà còn sống sờ sờ ra đó, bên ngoài lại giấu một cô tình nhân trẻ đẹp, ông thật biết hưởng thụ khoái lạc nhân gian. Tuyết Phi Phi chỉ là một ả đàn bà hạ tiện, thật không hiểu nổi ông lại vì một cô gái chẳng ra gì sa chân vào tội lỗi.”
“Anh là ai? Tôi không biết anh đang nói gì, tôi gác máy đây...”
Lý Trạch Huệ nghe xong, trái tim đập mạnh muốn rớt ra ngoài, tay ông sợ hãi run lẩy bẩy.
“Đừng vội!”
Đầu dây bên kia tiếp tục vọng sang tiếng cười, tiếp theo là một giọng đàn ông:
“Ông sợ gì chứ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông thôi, nếu vợ ông biết chuyện giữa ông và Tuyết Phi Phi, ông nghĩ kết cục của mình sẽ thế nào nhỉ? Còn nữa, những giai thoại phong lưu của ông trước đây chắc vợ ông còn chưa biết đúng không? À, quên mất cái này, ông còn một cậu con trai thì phải, tôi nghĩ chắc ông không muốn con trai mình biết hành vi của cha nó đâu nhỉ? Ha ha...”
“Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
Lý Trạch Huệ bắt đầu hoảng sợ, hiển nhiên người gọi điện đến cho ông nắm rõ thông tin về ông như lòng bàn tay, bằng không người khác không thể biết được cô nhân tình của ông tên Tuyết Phi Phi.
“Đừng sợ, nghe tôi nói đã, tôi không có ác ý gì với ông đâu.”
Giọng nói trong điện thoại trở nên dịu ngọt:
“Tôi chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với ông thôi. Nhưng hôm nay thấy tâm trạng của ông quá căng thẳng, nội dung giao dịch tạm thời tôi không nói nữa, sau này tôi sẽ còn liên lạc ông...Nhớ lấy, cuộc gọi này không được tiết lộ với người khác. Hẹn gặp lại vào dịp khác, chúc ông vui vẻ bên cô ả Tuyết Phi Phi, cố gắng tận hưởng khoái lạc đi nhé.”
Sau khi gác máy, Lý Trạch Huệ vẫn còn hồn xiêu phách lạc. Ông đang nghĩ rốt cuộc là ai gọi điện hăm dọa ông? Hắn muốn giao dịch vụ gì với ông mới được chứ?
“Chẳng lẽ liên quan đến dự án phát triển vịnh Kim Thủy?”
Một luồng suy nghĩ xẹt ngang trong đầu Lý Trạch Huệ, ông lập tức liên tưởng đến dự án phát triển vịnh Kim Thủy. Dự án khổng lồ này ví như Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh, suốt dọc đường các yêu tinh ma quái đều muốn nhảy vào cắn một miếng, nhưng vấn đề là ông đâu phải Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại có 72 phép biến hóa đâu cơ chứ.
Lý Trạch Huệ cảm thấy đoạn đường trước mắt càng đi càng hiểm trở. Người trong giang hồ, thân bất do kỉ, sự thật là ông đã nhúng chàm, có muốn rút chân ra cũng không được nữa rồi...
Thời tiết hôm nay rất tốt, gió mát thoang thoảng, buổi chiều Phương Hạo Vân không phải đến trường, khoa kinh tế của hắn vốn rất ít tiết học. Hắn quyết định đến công ty xem thử, tiện thể gặp mặt người thân mấy ngày không gặp. Lần trước bị bà chị Phương Tuyết Di giảng bài cho nghe, hắn bối rối trốn tránh, suốt mấy ngày liền không dám về nhà, chỉ trốn trong căn hộ tại chung cư Kim Hoa.
Vừa bước vào tòa nhà công ty, hắn nhìn thấy một hàng dài các cô gái mặc váy ngắn đang xếp hàng ngay ngắn, hình như còn cầm quyển sổ tập ghi chép gì đó.
Phương Hạo Vân theo phản xạ nhìn vào hàng ngũ gái đẹp kia, hắn phát hiện chiếc váy họ mặc ngắn quá mức, thậm chí còn lòi cả hình tam giác màu trắng ra ngoài.
Trời ạ, thời tiết lạnh lẽo thế này, công ty muốn giết người ta chắc, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? Phương Hạo Vân trong lòng thương xót, đừng tưởng giữa trưa hè nắng gắt mà lầm, ngoài trời nhiệt độ chỉ có 2 đến 3 độ thôi.
“Hạo Vân, không được nhìn.”
Chính vào lúc này, tiếng thét của bà chị Phương Tuyết Di đột nhiên vang lên sau lưng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vội quay đầu lại, thấy Phương Tuyết Di đang hai tay chống hông như con cọp cái nhìn trừng trừng vào hắn, đồng thời một cô gái mặc váy ngắn đang xếp hàng cũng nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt dính chặt vào người Phương Hạo Vân.
“Kỳ, sao em lại ở đây?”
Phương Hạo Vân lúc này mới phát hiện ra trong hàng ngũ gái đẹp có một bóng dáng quen thuộc, cô bạn gái xinh xắn như hoa Bạch Lăng Kỳ của hắn cũng đang đứng xếp hàng ở đó.
Bạch Lăng Kỳ trừng mắt nhìn bạn trai, ánh mắt có vẻ trách cứ, hình như cô bất mãn khi Phương Hạo Vân nhìn trộm gái đẹp.
Phương Tuyết Di bước tới nói với Phương Hạo Vân:
“Đây là số nhân viên khảo sát thị trường làm ngoài giờ mà phòng thị trường 2 tuyển chọn, chị mới biết Kỳ cũng đăng kí tham gia.”
“Kỳ, em qua đây một chút.”
Phương Tuyết Di vẫy tay ra hiệu, một nhân viên nữ phụ trách huấn luyện nhân viên vội cho phép Bạch Lăng Kỳ rời khỏi hàng, giám đốc có lệnh ai dám không nghe.
“Kỳ à, trời lạnh thế này sao em lại làm công việc này, nhảm nhí quá đi.”
Phương Hạo Vân nhìn vào đôi chân lồ lộ của bạn gái, có hơi đau xót trong lòng.
“Tại sao em không được kiếm việc làm thêm? Dù gì buổi chiều thường không có tiết học, em muốn tự mình kiếm tiền phụ giúp gia đình, không được sao?”
Bạch Lăng Kỳ lườm Phương Hạo Vân một cái, hậm hực nói:
“Anh đó, anh đi làm chắc nhàn hạ lắm hả? Có thời gian đứng đây nhìn ngắm gái đẹp, giám đốc Phương, em đề nghị chị kỉ luật nặng anh bạn đồng nghiệp Phương Hạo Vân này.”
“Ha ha, Kỳ ghen tuông rồi đó nha!”
Phương Tuyết Di hạ thấp giọng nói:
“Kỳ, chị nói cho em biết, thằng Hạo Vân em chị lăng nhăng lắm đó, em hãy canh giữ nó cho chặt.”
Phương Hạo Vân nghe chị gái nói vậy, trái tim liền co thắt lại, hắn biết mình lọt vào danh sách đen của bà chị rồi, sau này phải thận trọng mới được.
Bạch Lăng Kỳ không thèm để ý lời cảnh báo của Phương Tuyết Di, cô cho rằng hai chị em đang châm chọc nhau, tuy cô tức tối bạn trai nhìn ngắm gái đẹp nhưng thật ra cô rất tin tưởng vào Phương Hạo Vân.
“Kỳ, em muốn làm nhân viên khảo sát thị trường ngoài giờ hả?”
Phương Tuyết Di rất khâm phục tinh thần tự lực cánh sinh của Bạch Lăng Kỳ. Thân là một phụ nữ tài năng, Phương Tuyết Di có cái nhìn thiện cảm đối với những người phụ nữ có khát vọng tự lập giống như cô.
“Dạ!”
Bạch Lăng Kỳ gật đầu vẻ nghiêm túc, nói:
“Chị Tuyết Di, chị đồng ý nhận em vào làm đi chị, các bạn khác đều làm được thì em cũng làm được. Hơn nữa sau khi ghi danh dự tuyển, em cũng phải trải qua mấy vòng tuyển chọn mới lọt vào vòng cuối cùng, em không muốn bỏ ngang nỗ lực của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui