Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Kẻ đứng trên cao vời vợi không giống như người bình thường ngưỡng mộ đâu, họ có vui vẻ hạnh phúc được bao nhiêu. Ai cũng có cái khó của riêng mình, càng trèo lên cao, trách nhiệm càng lớn, rủi ro phải gánh chịu cũng lớn theo.”
Phương Hạo Vân hoàn toàn thông cảm cho cách nghĩ của một người làm mẹ. Hắn suy nghĩ một hồi, hứa hẹn:
“Thưa dì, cháu sẽ cố hết sức mình khiến học tỷ mất hứng thú với cháu, còn có thành công hay không cháu không dám nói trước, dù sao cháu cũng không phải là học tỷ.”
“Có câu nói này của cháu là dì đã yên tâm rồi.”
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười mãn nguyện.
Lúc về đến nhà ngồi ăn cơm tối với chồng, Trương Mỹ Kỳ ủ rũ buồn bã, cầm đũa lên liền bỏ xuống không muốn ăn.
Tưởng Đại Phát nhận ra thần sắc kì lạ của vợ, tưởng vợ làm việc mệt mỏi, liền dịu dàng an ủi cô:
“Mỹ Kỳ, em đừng cố sức làm việc quá, sức khỏe mới là quan trọng, ăn cơm xong em lên giường nghỉ ngơi sớm đi.”
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười đáp một tiếng: “Vâng!” Nhưng cô biết chồng cô không hiểu tâm tư của vợ, cô đang mệt mỏi trong tim chứ không phải mệt về thể xác, thời gian gần đây, nhất là sau đêm cô chủ động với hắn ở khách sạn hồ Liễu, cô phát hiện mình đã bắt đầu rơi vào thế giới tình ái của Phương Hạo Vân, không thể rút chân ra được nữa rồi.
Mỗi khi về đến nhà, trong lòng cô đều dâng lên một cảm giác tội lỗi, nhất là Tưởng Đại Phát càng quan tâm chăm sóc, cô càng hổ thẹn với tấm chân tình của chồng.
Trương Mỹ Kỳ tự hỏi: “Nếu Tưởng Đại Phát biết cô đã phản bội mình, cô không còn giữ được trinh tiết, không biết hắn sẽ đối xử với cô thế nào? Có khi nào hắn nổi điên lên giết chết cô không?”
Nghĩ đến đây, toàn thân của Trương Mỹ Kỳ run lên bần bật.
“Mỹ Kỳ, em sao rồi? Có cần anh đưa em đến bệnh viện cho bác sĩ khám thử không?”
Tưởng Đại Phát vội bước đến bên cạnh ân cần nắm lấy tay vợ hỏi thăm.
Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ chợt trở nên hoảng loạn, liền lấp liếm:
“Em không sao, chắc em làm việc mệt quá đó mà, tinh thần hơi bấn loạn một chút...”
Tưởng Đại Phát nắm chặt tay vợ, tiếp tục khuyên nhủ:
“Hay là em xin công ty cho nghỉ phép mấy ngày, anh đi du lịch với em cho khuây khỏa.”
“Không cần đâu, gần đây công ty có mấy hợp đồng làm ăn quan trọng, em không thể rời khỏi...”
Trương Mỹ Kỳ giật tay ra khỏi bàn tay to bè của Tưởng Đại Phát, nhẹ nhàng nói:
“Em muốn đi nghỉ sớm đây...”
“Mỹ Kỳ, đợi đã!”
Chính vào lúc Trương Mỹ Kỳ muốn đứng dậy bỏ đi, Tưởng Đại Phát một lần nữa nắm lấy tay vợ, cẩn thận thăm dò:
“Nếu em cảm thấy cô đơn, hay là chúng ta đi cô nhi viện nhận một đứa con nuôi? Hoặc là anh liên hệ một bệnh viện phụ sản nổi tiếng làm thụ tinh ống nghiệm với em? Anh cứ cảm thấy gia đình chúng ta thiếu tiếng cười của con nít, nếu có một đứa con trong nhà anh nghĩ sẽ tốt hơn...”
Trương Mỹ Kỳ nghe lời đề nghị của chồng, không biết tại sao trong lòng chợt nổi dậy cơn sợ hãi.
Bản năng trong cô kháng cự lại đề nghị của Tưởng Đại Phát, nếu như có con, dù là con nuôi hay thụ tinh trong ống nghiệm, cô cảm thấy rất có thể vì thế mà cô sẽ bị trói buộc trong cái gia đình này.
Thấy Trương Mỹ Kỳ không lên tiếng, Tưởng Đại Phát tiếp tục thuyết phục:
“Nếu như không có một đứa con, đợi sau này chúng ta già rồi chắc chắn sẽ hối hận.”
Trương Mỹ Kỳ do dự giây lát, uể oải nói:
“Anh à, chuyện này để sau chúng ta hãy bàn tiếp được không? Hôm nay em làm việc rất mệt, em muốn về phòng nghỉ sớm...”
“Thôi được, em cứ suy nghĩ kĩ đề nghị của anh đi nhé, đợi khi nào em có quyết định thì báo anh một tiếng, anh sẽ không ép buộc em, tất cả chiều theo ý em hết. À, hôm nay anh cố tình chuẩn bị cho em một món quà, anh nghĩ nhất định em sẽ thích...”
Tưởng Đại Phát đột nhiên cười bí hiểm.
Trương Mỹ Kỳ cũng cảm thấy vui vui, giả bộ hờn dỗi:
“Làm vợ chồng với anh bao nhiêu năm rồi, còn mua quà gì nữa.”
“Đi nào em, anh để trên giường của em đó, anh tin chắc em sẽ thích nó.”
Tưởng Đại Phát cười to, bắt đầu xắn tay áo lên thu dọn đống chén đĩa trên bàn ăn.
Xuất phát từ lòng hiếu kì và cũng muốn tránh mặt Tưởng Đại Phát, Trương Mỹ Kỳ nhanh chân bước trở vào phòng. Từ khi ly hôn lần trước, hai người chưa ngủ lại chung giường với nhau, sau khi tái hợp, họ vẫn giữ nguyên tắc sống chung phòng không chung giường.
Trên thực tế, Tưởng Đại Phát dù là về mặt sinh lí hay tâm lí đều không có bất cứ nhu cầu nào tiếp xúc với phụ nữ, cái hắn cần chỉ là một gia đình.
Trở vào phòng ngủ của mình, Trương Mỹ Kỳ nhìn thấy món quà chồng tặng đặt trên giường, khi cô mở hộp quà được gói ghém cẩn thận ra, lập tức cứng đơ mắt kinh ngạc.
Cô thật không ngờ Tưởng Đại Phát lại mua một bộ dụng cụ tình dục cao cấp dành cho nữ để tặng cho cô, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ ghi: Thứ anh không thể cho em thì để nó thay anh cho em vậy.
Không biết tại sao Trương Mỹ Kỳ muốn òa khóc, không vì cảm động mà là cô cảm thấy đây là một chuyện quá sức nhảm nhí.
Lúc mới kết hôn, khi cô phát hiện ra Tưởng Đại Phát là một ông chồng vô năng, cũng từng nghĩ tới dùng thứ này để thay thế, nhưng vì muốn giữ thể diện cho chồng, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng đã không mua nó về, chỉ là lúc chịu không nổi thì dùng ngón tay tự an ủi, bao nhiêu năm trôi qua, khi cô đã quen với ngón tay của mình thì chồng cô lại tặng một bộ dụng cụ tình dục cô từng mơ ước.
Đêm hôm đó Trương Mỹ Kỳ bị mất ngủ, món quà chồng tặng cô không bỏ vào sọt rác, có lẽ cô đúng là cần thứ ấy...Nếu không cô đã không tiếp tục hết lần này đến lần khác đi vào thế giới hoan lạc của Phương Hạo Vân rồi, nhưng cô cũng biết rất rõ bộ dụng cụ này không cách gì so sánh với một người đàn ông bằng xương bằng thịt.
Suốt đêm đó, suy nghĩ cứ lảng vảng trong đầu cô.
Cũng trong đêm hôm khuya khoắt đó, Tạ Mai Nhi nằm trằn trọc trên giường khó đi vào giấc ngủ. Chị Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân lén lút trong phòng làm việc khiến cô bị chấn động tâm lí trầm trọng. Đây là một chuyện cô không tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng. Cô và Trương Mỹ Kỳ là đôi bạn thân không gì không thể kể cho nhau nghe, cô biết Tưởng Đại Phát vô năng, cô thậm chí nhiều lần khuyên Trương Mỹ Kỳ ly hôn, đi theo đuổi hạnh phúc thật sự của mình, nhưng chị Mỹ Kỳ kiên quyết bảo hôn nhân không tình dục cũng có thể rất hạnh phúc. Nhưng giờ đây chính chị ấy phản bội lại lời nói của mình, điều làm Tạ Mai Nhi bất ngờ, đối tượng của chị Mỹ Kỳ chính là Phương Hạo Vân.
Xét về Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi có tình cảm rất mâu thuẫn trong lòng, tuy chưa nói được là thích, nhưng cô đã quen sống chung dưới một mái nhà với hắn, cô có cảm giác an toàn khi hắn ở bên cạnh.
Rất nhiều khi cô đã quen ở nhà đợi Phương Hạo Vân quay về, giặt giũ cho hắn, nấu cơm cho hắn ăn, có những lúc cô hạnh phúc như một cô vợ nhỏ khi làm những việc ấy. Cô rất sợ, sợ chị Mỹ Kỳ phá hỏng cuộc sống của cô và Phương Hạo Vân, cô sợ chị Mỹ Kỳ cướp lấy Phương Hạo Vân từ tay cô.
Cùng là phụ nữ, thật ra Tạ Mai Nhi thấu hiểu Trương Mỹ Kỳ tại sao lại làm vậy. Phụ nữ cũng có nhu cầu, cũng có cảm xúc, dục vọng của phụ nữ cũng nhiều như đàn ông. Xã hội đang tiến bộ, thời đại đang phát triển, cái lối suy nghĩ dối trá phụ nữ trời sinh ra coi trọng tình cảm đã bị vạch trần.
Tạ Mai Nhi lo lắng chị Mỹ Kỳ sau khi qua cơn khoái lạc sẽ càng lấn càng sâu, cô chưa từng trải qua tình yêu, cũng chưa từng thử ăn trái cấm. Nhưng cô từng nghe bạn học kháo nhau rất nhiều kinh nghiệm liên quan đến tình cảm nam nữ, cô nghe họ nói khi nam nữ đến với nhau, người đầu tiên lọt bẫy chính là đàn ông, nhưng sau lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, người không thể buông tay ra chính là phụ nữ, quan hệ giới tính có tác dụng quan trọng nhất trong việc gắn kết tâm hồn người phụ nữ. Sau khi thỏa mãn, đàn ông có thể quay lưng bỏ đi, người ở lại chính là cô gái ray rứt bị tổn thương nặng nề.
Đàn ông khi nổi hứng lên là động vật dùng thân dưới để suy nghĩ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tỉ lệ đàn ông suy nghĩ trở lại bằng cái đầu nhiều hơn phụ nữ. Còn phụ nữ thì ngược lại, chỉ cần rơi vào vòng xoáy dục vọng, lí trí đã không còn kiểm soát nổi bản thân. Xét trường hợp của Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi thấy chị ấy chắc đã rơi sâu vào chiếc bẫy khoái lạc. Còn đối với Phương Hạo Vân, dù sao cô cũng cảm thấy hắn không thể nào yêu đương với một cô gái ba mươi mấy tuổi đã có chồng được, hơn nữa cô biết Phương Hạo Vân đối xử rất tốt với bạn gái của hắn.
Cô hiểu rằng giữa hai người sẽ không bao giờ có kết quả, cuối cùng người bị tổn thương nhất chính là chị Mỹ Kỳ.
Tạ Mai Nhi thậm chí đang nghĩ, có khi nào chính chị Mỹ Kỳ chủ động quyến rũ Phương Hạo Vân?
Hai cô gái ở hai căn phòng khác nhau mang nặng trăn trở, suốt đêm không ngủ.
Tiếng chuông báo thức réo vang, Trương Mỹ Kỳ thức dậy rửa mặt trang điểm, khi cô ngồi trước tấm gương trong phòng vệ sinh, cô phát hiện khuôn mặt mình héo hắt đi rất nhiều sau một đêm mất ngủ, không những xung quanh mắt có vầng đen xuất hiện, hơn nữa trong tròng mắt còn nổi đầy mạch máu đỏ, sắc mặt trắng bệch thảm thương.
Tưởng Đại Phát đã dậy sớm nấu xong đồ ăn sáng, hắn ân cần nói:
“Mỹ Kỳ, anh đã nấu món cháo bào ngư em thích ăn nhất nè, sắc mặt của em có vẻ không được khỏe thì phải?”
Trương Mỹ Kỳ cố làm ra vẻ không gì xảy ra, dịu dàng mỉm cười với chồng:
“Em không sao, chắc là tối qua giấc ngủ không tốt. Em hứa với anh, đợi sau khi giải quyết xong mấy công việc quan trọng, em sẽ xin công ty cho nghỉ phép đi du lịch với anh.”
“Ờ, như vậy thì anh yên tâm rồi.”
Tưởng Đại Phát âu yếm nói.
Trương Mỹ Kỳ trong lòng chua chát, Tưởng Đại Phát càng quan tâm đối xử tốt với vợ, cô càng có cảm giác tội lỗi khi phản bội chồng.
Ăn sáng xong, lúc bước ra khỏi cửa đi làm, Trương Mỹ Kỳ đột nhiên quay sang chồng nói một tiếng:
“Xin lỗi anh.”.
Tạ Mai Nhi sau khi thức dậy đã ra ngoài mua đồ ăn sáng, vội vàng ăn xong rồi hối hả vào công ty, thậm chí cô không thèm thông báo một tiếng với Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, hắn không biết mình đã làm gì chọc giận chị Mai khó tin này nữa.
Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ chạm mặt nhau ngay cổng công ty, trải qua một đêm suy nghĩ, dù đứng dưới góc độ nào, Tạ Mai Nhi cảm thấy cô nên có trách nhiệm nhắc nhở chị Mỹ Kỳ. Chị ấy đã quá khổ quá đáng thương rồi, không được để chị ấy tiếp tục bị làm hại nữa.
“Chị Mỹ Kỳ, còn chưa tới giờ làm việc, em muốn nói với chị chuyện này.”
Tạ Mai Nhi ý tứ đề nghị.
Trương Mỹ Kỳ lần đầu tiên bắt gặp thái độ nghiêm túc từ Tạ Mai Nhi, cô khẽ gật đầu đồng ý:
“Được thôi.”
Sau đó, hai người đến ngồi bên đài phun nước trong khuôn viên công ty, ở đây ít người qua lại, rất tiện để nói chuyện riêng.
“Chị Mỹ Kỳ, em muốn hỏi chị một việc, mong chị có thể trả lời thật lòng với em?”
Giọng điệu của Tạ Mai Nhi vẫn nghiêm túc như lúc ban đầu.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Tạ Mai Nhi, tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ chợt trở nên căng thẳng, cô gật đầu, cố thả lỏng cơ thể, mỉm cười nói:
“Việc gì vậy? Em cứ hỏi đi.”
“Chị Mỹ Kỳ, chị cảm thấy cuộc sống hôn nhân hiện giờ của chị có hạnh phúc không?”
Tạ Mai Nhi hỏi thẳng vào vấn đề.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy ngớ mặt ra, ánh mắt rõ ràng lộ vẻ bối rối, cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô bạn thân Tạ Mai Nhi.
Hồi lâu sau, cô mới mở miệng, lí nhí trả lời:
“Hạnh phúc hay không đâu còn quan trọng, dù sao chị đã không thể lựa chọn, có lẽ đây là số phận éo le sắp đặp sẵn cho chị. Mai Nhi, em cho rằng chị là một người đàn bà hư đốn đúng không?”
“Không, chị Mỹ Kỳ, chị không phải là một người đàn bà hư đốn.”
Giọng nói của Tạ Mai Nhi trở nên khô cứng, cô ngập ngừng giây lát, nói nhỏ:
“Chị Mỹ Kỳ, chuyện của chị và Hạo Vân em đã biết rồi, nhưng em có thể thông cảm với chị, cùng là phụ nữ với nhau, em có thể thấu hiểu nỗi đau của chị...Chỉ là em không hy vọng chị càng lấn càng sâu không thoát ra được, em không muốn nhìn thấy chị bị tổn thương.”
Câu này nói ra, toàn thân Trương Mỹ Kỳ giật nảy lên.
Tuy cô đã lờ mờ đoán ra nội dung câu chuyện khi Tạ Mai Nhi bắt đầu, nhưng sau khi Tạ Mai Nhi nói trắng ra, trái tim cô chợt co thắt mạnh, cô không còn mặt mũi nào đối mặt với cô bạn thân. Cô cảm thấy mình rất giả tạo, cô là một cô gái phóng túng.
“Mai Nhi, xin lỗi, cho chị xin lỗi...Chị cũng không muốn như vậy, nhưng chị không còn cách nào khác...quả thật chị đã hết cách...”
Từ lần đầu tiên bị cưỡng bức đến lần cuối cùng chủ động tìm cảm giác mạnh, quãng đường ấy đau khổ biết bao đối với Trương Mỹ Kỳ, dằn vặt nội tâm, đau đớn, hối hận, căm phẫn, tự trách...nhưng cuối cùng cô vẫn buông xuôi theo số phận.
“Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nói thế, chị không có lỗi với ai cả...Nam nữ đến với nhau vốn là một việc bình thường, chị có quyền đi theo đuổi cảm xúc, hưởng thụ cảm xúc, nhưng chị lại không nhận được hạnh phúc, em hy vọng chị đừng quỵ lụy vào nó, tuyệt đối đừng quỵ lụy vào nó...”
Tạ Mai Nhi nắm chặt tay Trương Mỹ Kỳ, càng nói càng kích động.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, thở dài chán ngán bày tỏ:
“Mai Nhi, chị rất sợ, chị sợ mình sẽ càng lấn càng sâu. Chị biết chị không bao giờ thoát khỏi thế giới hoan lạc ấy nữa rồi, chị là một cô gái hư đốn...Chị đáng chết lắm...”
Cảm xúc của Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu mất kiểm soát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui