Hoán Kiểm Trọng Sanh

Tuyết Phi Phi không cần biết đối phương có nghe rõ không, cô sợ hãi gật đầu lia lịa tỏ ý phục tùng.
Hồi lâu, cô mới dám ngẩng đầu lên một lần nữa, khi xác định người kia đã đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, hơi thở nặng nhọc.
Vào lúc này Tuyết Phi Phi mới phát hiện ra toàn thân của mình ướt sũng, cái quần chip màu đen hiện ra lồ lộ, chiếc quần thể thao bó sát dính chặt vào da thịt.
Tần Tú Văn sau khi nói chuyện suốt buổi chiều với bà chị kết nghĩa Lã Nguyệt Hồng, cảm thấy chị mình nói rất có lí, quyết định tìm con gái Hàn Tuyết Nhi khuyên nhủ.
Không thể phủ nhận Phương Hạo Vân là một thanh niên ưu tú, nhưng cuộc đời này của hắn không cách nào sống yên ổn được, số phận sắp đặt hắn luôn phải đối đầu với khó khăn. Cuộc sống như thế không phải điều trông mong của bất kì người phụ nữ nào, chí ít cả Tần Tú Văn và Lã Nguyệt Hồng đều chán ngán cuộc sống như thế.
Giống như Lã Nguyệt Hồng, Tần Tú Văn biết rõ con gái bà đang thầm thương trộm nhớ Phương Hạo Vân.
Con gái bà còn nhỏ, quan niệm cuộc sống tình yêu còn chưa chín chắn, bà rất lo lắng con gái sẽ chọn sai hướng trên đường đời đầy chông gai. Tuy bề ngoài con gái bà không thể hiện gì, nhưng theo như quan sát của bà, bà cảm thấy con gái rất có cảm tình với Phương Hạo Vân, theo tình hình thường gặp, thanh niên nam nữ rất dễ chuyển từ quý mến sang yêu thương.
Vốn dĩ Tần Tú Văn khuyến khích con gái qua lại với Phương Hạo Vân, nhưng sau khi nghe xong phân tích của Lã Nguyệt Hồng, bà thấy con gái bà nên tìm một người đàn ông bình thường làm chồng thì tốt hơn, cuộc sống bình lặng nhưng hạnh phúc mới là cuộc sống trong mơ mà người phụ nữ khao khát.
Suy nghĩ kĩ lưỡng, Tần Tú Văn quyết định chích một mũi thuốc tiêm phòng cho con gái Hàn Tuyết Nhi.
Đợi con gái tan học về đến nhà, Tần Tú Văn kêu con vào phòng bà, hỏi qua loa chuyện học hành gần đây sau đó bắt đầu đề cập đến vấn đề tốt xấu của việc yêu đương học đường.
Hàn Tuyết Nhi cảm thấy hôm nay mẹ lằng nhằng khó chịu, hiển nhiên tỏ vẻ chán nản, nhưng cô vẫn cúi gầm mặt ngoan ngoãn nghe mẹ dạy dỗ, ai biểu cô là phận làm con chứ?
“Tuyết Nhi, hôm nay căn phòng này chỉ có hai mẹ con chúng ta. Con nói thật cho mẹ biết, con có thích Phương Hạo Vân không?”
Tần Tú Văn đột nhiên chuyển đề tài nhắc đến Phương Hạo Vân.
Hàn Tuyết Nhi lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra mẹ lằng nhằng bấy lâu chính là vì chuyện này, tội nghiệp cô phải chịu trận nửa ngày trời.
“Mẹ à, chẳng phải mẹ đã hứa với con rồi sao? Mẹ hứa sẽ không can thiệp chuyện riêng của con mà, mẹ nói mẹ tin tưởng con, sao hôm nay mẹ lại hỏi con câu hỏi kì lạ thế?”
Hàn Tuyết Nhi không trả lời thẳng câu hỏi của mẹ, cô muốn lái sang chuyện khác.
“Những việc khác mẹ không can thiệp, nhưng liên quan đến chuyện tình cảm của con thì mẹ nhất định phải biết. Con bây giờ còn nhỏ, mới học trung học, không nên phân tâm chuyện khác ngoài việc học. Phương Hạo Vân là một chàng trai tốt, mẹ cũng rất hài lòng về cậu ấy, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, con còn nhỏ, đừng suy nghĩ lung tung, sau này nhất định sẽ có người con yêu xuất hiện trong cuộc đời con...”
Dù sao cũng phải nói thẳng ra, Tần Tú Văn không lựa lời lấp liếm nữa.
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế?”
Hàn Tuyết Nhi giả đò làm nũng, phụng phịu nói:
“Ai nói với mẹ là con thích Phương Hạo Vân vậy?”
“Thì con tự nói chứ ai nói.”
Tần Tú Văn ngây mặt ra không hiểu:
“Chính con đã nói với chị họ Thanh Thanh của con mà?”
“Dạ, đúng là con đã nói thế...nhưng con chỉ nói đùa với chị ấy thôi.”
Hàn Tuyết Nhi cố làm ra vẻ thoải mái, mỉm cười phân bua:
“Mẹ đừng suốt ngày lo lắng có được không? Con gái của mẹ lớn rồi, những chuyện này con tự biết xử lí. Vừa rồi chẳng phải mẹ đã nói con còn nhỏ sao? Con mới học trung học, con đâu ngu gì đi suy nghĩ những chuyện yêu đương vớ vẩn của người lớn chứ?”
“Đúng không đó?”
Tần Tú Văn ngờ ngợ hỏi:
“Có thật là trong lòng con nghĩ như thế?”
“Dạ!”
Hàn Tuyết Nhi nhe hàm răng trắng đều tăm tắp ra, mỉm cười nũng nịu:
“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, con gái của mẹ được mọi người công nhận là con gái ngoan hiền số một mà...”
Tần Tú Văn nghe vậy liền cảm thấy an ủi:
“Mẹ tin con, nhưng những lời mẹ nói con cũng đừng bỏ ngoài tai, nhớ kĩ nha con. Học cho tốt mới là bổn phận của con vào lúc này, đợi khi nào con vào đại học, sau khi tốt nghiệp mẹ sẽ tìm giúp con một anh chồng tốt, đảm bảo con sẽ hài lòng.”
Hàn Tuyết Nhi liền đỏ mặt, nói:
“Mẹ vừa nói không cho người ta yêu đương sớm, giờ lại nhắc những chuyện này, mẹ hư quá đi.”
“Ha ha, xin lỗi con, mẹ quên mất...”
Tần Tú Văn vỗ vai con gái, dịu dàng dặn dò:
“Thôi, đi học bài đi con, mẹ ra ngoài nấu vài món ăn con thích...”
Sau khi về phòng, Hàn Tuyết Nhi không còn tâm trí nào ngồi vào bàn học, lời nói của mẹ đã chạm vào sợi dây tình cảm trong tim cô. Cô cảm thấy chuyện hôn nhân đại sự sẽ không đến với cô đâu, vì cô đã sớm hứa trao trinh tiết cho người khác, chỉ là tên ác ma kia chưa đến đòi đi mà thôi, có ai chịu lấy một cô gái không còn trinh tiết chứ?.
Trong phòng họp sang trọng của tập đoàn Thịnh Hâm, các cấp quản lí đang mở cuộc họp báo cáo kết quả kinh doanh của công ty, tiện thể sắp xếp công việc hoạt động tiếp theo.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Tuyết Di bảo Trương Mỹ Kỳ ở lại, gọi cô vào phòng làm việc của mình, mời cô ngồi xuống xong, Phương Tuyết Di từ tốn nói:
“Trưởng phòng Trương, công ty rất hài lòng về thành tích làm việc của cô trong thời gian gần đây, ở đây tôi thay mặt công ty nói với cô một tiếng cám ơn.”
Trương Mỹ Kỳ ngớ người trong giây lát, cô cảm thấy giám đốc Phương đích thân giữ mình ở lại hình như có việc khác cần nói chứ không đơn giản chỉ vì muốn biểu dương thành tích làm việc của cô.
Trực giác của phụ nữ mách bảo phen này cô gặp rắc rối to đây.
“Thưa giám đốc, chị có chuyện gì cần nói riêng với tôi chăng? Tôi nghĩ giám đốc giữ riêng tôi ở lại chắc không vì muốn biểu dương tôi thôi chứ?”
Trương Mỹ Kỳ do dự giây lát, quyết định hỏi thẳng nghi vấn trong lòng.
“Cô rất thông minh, đúng vậy, tôi còn có chuyện khác muốn nói rõ với cô.”
Dừng lại một hồi, Phương Tuyết Di lịch sự hỏi:
“Cô uống café hay uống trà?”
“Tôi thích uống trà.”
Trương Mỹ Kỳ không uống café, cuộc đời cô đã khổ lắm rồi, cô không muốn uống thêm café đắng nghét vào bụng nữa.
“Tốt lắm, tôi cũng thích uống trà.”
Nói xong Phương Tuyết Di đứng dậy đi pha hai tách hồng trà bưng lên.
“Mời tự nhiên.”
Vừa nói Phương Tuyết Di vừa lịch sự dùng hai tay dâng tách trà cho Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy bất ngờ, vội đưa hai tay ra đón lấy, nói:
“Giám đốc Phương, chị đừng khách sáo như vậy, có điều chi dặn dò xin chị cứ nói thẳng ra.”
“Thôi được!”
Phương Tuyết Di ngồi trở lại vào bàn làm việc, hai tay đặt xuống gối, đôi mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng vào Trương Mỹ Kỳ, hỏi:
“Quy định của công ty không cho phép đồng nghiệp yêu nhau cô có biết không?”
Câu này nói ra, trái tim Trương Mỹ Kỳ co thắt mạnh một cái, tâm hồn nhạy cảm của cô hình như đã đoán biết ra điều gì.
Cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, Trương Mỹ Kỳ nhẹ nhàng nói:
“Vâng, đúng là công ty có quy định như thế, tôi biết rõ mà. Chỉ có điều tôi vẫn chưa hiểu ý của giám đốc Phương.”
“Khá lắm, cô không những có năng lực làm việc giỏi, tướng mạo xinh đẹp, thậm chí ngay cả bản lĩnh giả đò ngây thơ cũng rất đạt.”
Phương Tuyết Di uống một ngụm trà, nhìn xoáy vào con dâm phụ ngồi đối diện, không thèm giấu giếm nữa, gay gắt nói:
“Chuyện của cô và Phương Hạo Vân, tôi đã biết hết rồi.”
Trái tim Trương Mỹ Kỳ như bị bóp nghẹt, điều cô lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, nhưng cô không hiểu tại sao giám đốc Phương lại đem chuyện này ra nói với cô vào lúc này. Quy định của công ty đúng là không cho phép đồng nghiệp yêu nhau, nhưng thực tế có mấy cặp đang phát triển ngầm, ai cũng biết mà có thấy công ty truy cứu đâu. Cô thấy lạ khi Phương Tuyết Di đường đường là một giám đốc mà lại cảm thấy hứng thú chuyện tế nhị này của cô và Phương Hạo Vân.
“Vậy ý của giám đốc Phương là...?”
Trương Mỹ Kỳ cắn chặt môi, hồi lâu sau mới bật ra câu hỏi.
“Ngày mai vào giờ này, tôi hy vọng nhìn thấy lá thư từ chức của cô đặt trên bàn tôi.”
Phương Tuyết Di vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi:
“Đều là phụ nữ với nhau, tôi sẽ không làm khó cô, tôi sẽ để cô hãnh diện rời khỏi công ty, đồng thời tôi cũng sẽ giữ bí mật chuyện này không tiết lộ ra ngoài...”
Trương Mỹ Kỳ không ngờ cô lại bị trừng phạt nặng đến mức ấy. Cô làm trong tập đoàn Thịnh Hâm bao nhiêu năm qua, hơn nữa mới mấy hôm trước còn được tổng giám đốc Trác Nhã biểu dương trước toàn thể nhân viên, thậm chí còn ngỏ ý sẽ giao công việc quan trọng hơn cho cô phụ trách trong tương lai. Nói cách khác Trác Nhã đã ngầm hứa trong một ngày không xa sẽ thăng chức trọng dụng cô, nhưng mới có mấy bữa, cô lại được mời đến gặp riêng giám đốc Phương Tuyết Di, nghe yêu cầu bảo cô tự động từ chức của giám đốc.
“Thế còn Phương Hạo Vân? Giám đốc sẽ xử lí cậu ta thế nào?”
Lấy lại bình tĩnh, Trương Mỹ Kỳ quan tâm hỏi thăm.
“Phương Hạo Vân vô tội, cậu ta chỉ là người bị hại, tôi sẽ tha cho cậu ấy...”
Phương Tuyết Di bồi thêm một câu:
“Cậu ta chỉ là một đứa bé, không đứng vững trước cám dỗ cũng là điều dễ thông cảm.”
Trương Mỹ Kỳ nghe xong trong lòng chua chát, quả nhiên khi vụ việc lộ ra, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng chính cô không biết liêm sỉ cám dỗ Phương Hạo Vân. Ai cũng đổ hết trách nhiệm lên người cô. Dưới mắt họ Phương Hạo Vân chỉ là một cậu bé trong trắng, là nạn nhân bị con dâm phụ là cô mê hoặc.
Trương Mỹ Kỳ rất muốn gào khóc to tiếng, nhưng cô biết mình phải giữ bình tĩnh, cô yêu thích công việc đang làm, cô tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ công việc của mình. Cho dù phải rời khỏi công ty, cô cũng phải ngẩng cao đầu đi ra, chứ không thể tủi nhục như bây giờ.
“Tôi muốn cô tự động từ chức, ngoài ra tôi còn hy vọng cô đừng quấy nhiễu Phương Hạo Vân nữa, bằng không đừng trách tôi không nể mặt...”
Mục đích chính của Phương Tuyết Di là đuổi con dâm phụ này rời xa em trai nên cô không tiếc dùng lời lẽ cay nghiệt.
Nghe giám đốc tỏ rõ thái độ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Mỹ Kỳ, chẳng lẽ giám đốc coi mình là tình địch rồi? Nếu không cô ta không có lí do gì đuổi mình đi, hơn nữa còn tìm cách bảo vệ Phương Hạo Vân.
Nghĩ đến đây, Trương Mỹ Kỳ nâng tách trà lên nhấp môi, hít một hơi sâu, điều tiết nhịp tim, sau đó thản nhiên nói:
“Thưa giám đốc, tôi nghĩ đó là việc riêng của tôi, giám đốc không nên xen vào. Hạo Vân là người đàn ông ưu tú, tôi thích cậu ta đâu có gì sai? Hơn nữa chính giám đốc cũng đã nói gần đây thành tích công việc của tôi rất tốt, quan hệ giữa tôi và Hạo Vân sẽ không ảnh hưởng tới công việc, tôi không lí do gì phải từ chức cả...Ngoài ra tôi muốn hỏi, giám đốc bảo tôi từ chức, việc này tổng giám đốc có biết không vậy? Tôi nghĩ giám đốc cũng thích Phương Hạo Vân, có đúng không nào?”
Trương Mỹ Kỳ vốn dĩ vừa giận vừa xấu hổ về việc này, nhưng khi hiểu lầm Phương Tuyết Di xem cô là tình địch, tâm trạng của cô thoải mái đi rất nhiều, chí ít lúc này cô cương quyết chống lại lời đe dọa, cô sẽ không từ chức.
Phụ nữ nào cũng có tính hiếu thắng, Trương Mỹ Kỳ cũng không ngoại lệ. Nếu giám đốc thích Phương Hạo Vân thì cứ đường đường chính chính mà cạnh tranh công bằng, bây giờ lại ỷ vào chức quyền bắt người ta từ chức, thật không thể chấp nhận.
Phương Tuyết Di ngây mặt ra, câu nói của Trương Mỹ Kỳ làm cô tức anh ách trong lòng, hình như con dâm phụ này đã hiểu lầm mình thích Phương Hạo Vân, vì ghen tuông nên mới bắt nó từ chức thì phải?
“Nói bậy!”
Phương Tuyết Di hậm hực gào lên:
“Ai nói là tôi thích Phương Hạo Vân hả? Tôi chính là...tôi là bạn của cậu ta, nên tôi không muốn cậu ta bị ai đó làm hại. Trương Mỹ Kỳ, cô nên biết mình là gái đã có chồng rồi chứ, cô hãy tự kiểm điểm lại bản thân đi...”
Phương Tuyết Di vốn định nói ra quan hệ chị em với Phương Hạo Vân, nhưng câu nói sắp bật khỏi miệng lại không dám, sợ ba mẹ biết được cô tiết lộ thân phận em trai sẽ không vui.
Gái đã có chồng? Nghe Phương Tuyết Di hạ thấp mình, trong lòng Trương Mỹ Kỳ liền tức giận lên. Đúng vậy, cô là gái đã có chồng, nhưng cô đã trao trinh tiết cho Phương Hạo Vân. Còn cô ta? Đừng tưởng mình là đại tiểu thư đài các mà lên mặt, chắc gì cô ta còn giữ được trinh tiết hả?
Chuyện đã đến nước này, Trương Mỹ Kỳ càng khẳng định chắc chắn Phương Tuyết Di đang yêu thầm Phương Hạo Vân nên mới dùng thủ đoạn bỉ ổi để loại trừ mình.
“Giám đốc Phương, đều là phụ nữ với nhau, tuy giám đốc không thừa nhận nhưng tôi đã nhận ra từ ánh mắt của giám đốc, chị đang thích Phương Hạo Vân. Giám đốc hãy tự hỏi lòng xem tôi nói có đúng không nào?”
Giọng điệu của Trương Mỹ Kỳ cũng trở nên gay gắt.
Phương Tuyết Di ngây mặt ra, không biết vì lí do gì, cô đột nhiên trở nên bối rối, cô thậm chí đang nghĩ trong quá trình xử lí vụ việc, rốt cuộc cô có nổi ghen với Trương Mỹ Kỳ hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui