Hoán Kiểm Trọng Sanh

Đây đã là lần thứ hai cô nhìn thấy em trai mặn nồng với con gái, tuy vai nữ chính hai lần khác nhau, nhưng vai nam chính đều là Phương Hạo Vân. Trái tim Phương Tuyết Di nhảy múa loạn xạ, hai má ửng hồng, xấu hổ quay mặt đi.
Suy cho cùng thì Phương Hạo Vân vẫn là đàn ông, da mặt cũng dày hơn, nên hắn đã rất mau chóng lấy lại bình tĩnh, vì muốn phá vỡ bầu không khí ngại ngùng trong phòng, hắn nói:
“Uhm, chúng em xuống ngay đây...”
Phương Tuyết Di như sực tỉnh lại, cười mỉa mai, áy náy nói:
“Xin lỗi nhé, chị không biết là tụi em đang...chị chẳng nhìn thấy gì cả, mấy em cứ tiếp tục đi nhé...chị xuống trước đây...”
Nói xong, cô đã vội đỏ mặt tía tai mà lui ra bên ngoài, tiện tay đóng luôn cái cửa phòng lại.
Tuy Phương Tuyết Di đã đi khỏi, thế nhưng tim của Bạch Lăng Kỳ vẫn cứ đập thình thịch, cô có chút lo lắng, có khi nào vì chuyện ngày hôm nay mà chị Tuyết Di có cách nghĩ khác về mình không? Chị ấy có nghĩ mình là một đứa con gái không biết xấu hổ không?
Phương Tuyết Di đứng bên ngoài cửa cũng hoảng loạn không kém, cô nhìn thấy rất rõ tay của em trai đã vào được bên trong váy của Bạch Lăng Kỳ, dĩ nhiên là cô biết hắn đang làm gì rồi...
Bỗng nhiên, cảnh tượng ở trong phòng nghỉ của vũ hội trong ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu cô. Cô cứ luôn tự trách mình, tại sao lúc đó mình không chịu gõ cửa trước nhỉ. Đồng thời cô cũng tức Phương Hạo Vân, người gì mà, đã làm chuyện xấu mà cũng không biết khóa cửa lại nữa.
“Tuyết Di ơi, bảo con đi kêu Hạo Vân và Kỳ xuống ăn cơm, sao ngay cả con cũng chẳng thấy bóng dáng đâu hết vậy?”
Bên dưới lầu vọng lên tiếng gọi của Trác Nhã.
Phương Tuyết Di nghe thấy, vội hít thở sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh lại, tiện thể cô còn vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh. Chỉ đến khi vẻ mặt cô đã trở lại bình thường, cô mới bước xuống nói với Trác Nhã:
“Hai đứa nó sắp xuống đến nơi rồi ạ...”
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ vẫn ở trong phòng nhưng không có tiếp tục chuyện lúc nãy nữa. Cho dù da mặt có dày đến mấy, cũng không thể tiếp tục làm cái chuyện ấy trong tình huống như vậy được.
Lần này công ty cũng có tham gia đấu thầu dự án vịnh Kim Thủy, dự án lần này do hắn phụ trách, mọi việc liên quan đều do hắn tự giải quyết lấy. Trong thời gian này, hắn đi giao thiệp cũng nhiều. May mà được Trần Thiên Huy giúp đỡ, nên mọi việc mới được dễ dàng như vậy.
Trác Nhã rất yêu thích cô con dâu tương lai này, nhất là sau khi bà được cô con gái cho biết Bạch Lăng Kỳ có biểu hiện rất tốt trong công việc.
“Kỳ à, ăn nhiều rau vào, tốt cho da đó.”
Trác Nhã cười hi hi cứ gấp thức ăn cho Bạch Lăng Kỳ suốt.
Phương Tuyết Di cười cười, nói:
“Mẹ à, da của Kỳ vốn đã đẹp rồi, thằng nhóc nào mà được Kỳ để mắt tới, thì đã là phước ba đời rồi.”
Phương Hạo Vân buồn bực trong lòng, từ khi bà chị biết chuyện tư tình của hắn và Trương Mỹ Kỳ, thì cô đã bất mãn với hắn, lúc nào cũng làm mặt lạnh. Có cơ hội là nói xiên nói xỏ hắn. Cho dù hắn đã giúp cô một tay, nhưng sau đó cô vẫn chẳng biết cảm kích gì.
Bực bội quá đi, ai bảo mình đã bị người ta nắm cán chứ.
Cả nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm tối, sau đó ba người phụ nữ cùng nhau dọn dẹp rửa bát đĩa xong xuôi, Trác Nhã gọi một mình Bạch Lăng Kỳ vào phòng sách.
Hai chị em Phương Tuyết Di và Phương Hạo Vân tự giác ở lại phòng khách xem ti vi, nhưng Phương Tuyết Di hình như không được tập trung lắm, có vẻ như đang có rất nhiều tâm sự.
“Chị à, chị có tâm sự gì hả?”
Phương Hạo Vân chủ động quan tâm cô.
Chần chừ một hồi, Phương Tuyết Di nói:
“Hạo Vân, em phải nghĩ cách giúp chị, chị sắp điên đến nơi rồi đây...”
Thần kinh của Phương Hạo Vân vốn rất nhạy cảm, vừa nghe bà chị nói đã nghĩ ngay đến chuyện ba mẹ đang giúp chị tìm đối tượng, hắn hỏi:
“Chị muốn em giúp chị quyết định, chọn dùm cho chị một anh rể tương lai à?”
“Chọn cái đầu em đó”
Phương Tuyết Di nghe xong tức giận nói:
“Chị chẳng muốn có bạn trai gì cả, chị cũng không muốn kết hôn đâu, chị chỉ muốn sống một mình thôi, chị là người theo chủ nghĩa độc thân mà...”
Phương Hạo Vân ngạc nhiên, chẳng lẽ tâm lý của bà chị mình có vấn đề sao, đẹp như thế mà không chịu kết hôn, đúng là phí của giời. Thế nhưng nghe bà chị nói vậy, ngược lại trong lòng hắn thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Tuy không biết là tại sao, nhưng đúng là đã nhẹ nhõm đi nhiều.
“Chị à, em nghĩ là chị cũng nên kết hôn đi...”
Phương Hạo Vân cẩn thận nói.
“Im đi...!”
Phương Tuyết Di khẽ trách, đôi mắt tròn xoe, liếc nhìn em trai nói:
“Chị không muốn nghe em nói nhảm nhí nữa, bây giờ chị muốn em nghĩ cách giúp chị, làm sao để ba mẹ từ bỏ cái ý nghĩ bắt chị phải đi ra mắt, phải tìm đối tượng nè.”
“Chị ơi, có thật là chị không muốn lấy chồng không?”
Phương Hạo Vân hỏi một câu nghiêm túc
“Không lấy, chắc chắn là không lấy, đàn ông trên đời này chẳng ai tốt cả...đều là một đám háo sắc như nhau, như em đó. Trước giờ cứ nghĩ, em là một ông cụ non, một con mọt sách. Ai dè, em lại ở sau lưng Kỳ mà tư tình với con hồ ly Trương Mỹ Kỳ...đàn ông trên đời này chẳng ai tốt cả, chị chỉ muốn sống một mình thôi.”
Phương Tuyết Di tức giận nói.
Phương Hạo Vân lại bực bội tiếp, muốn cãi lại vài câu, nhưng những gì người ta nói đều là sự thật. Chuyện hắn có quan hệ với Trương Mỹ Kỳ, tuy là có nguyên nhân bên trong, tuy đó không phải được xuất phát từ tình cảm, nhưng sự thật vẫn là sự thật, chuyện đó hai người đã làm với nhau, hơn nữa cho tới giờ vẫn còn tiếp tục giữ mối quan hệ không bình thường đó.
“Thế nào, không còn gì để nói à?”
Phương Tuyết Di cười ha ha, nói:
“Chị không cần biết em dùng cách nào, chỉ cần ba mẹ bỏ ý định bắt chị đi xem mắt là được, nếu không thì, chuyện em bắt cá hai tay...chị sẽ...”
Phương Hạo Vân lại sắp bị một phen nhức đầu, đây rõ ràng là uy hiếp hắn, mà còn uy hiếp quá trắng trợn nữa chứ.
“Em sẽ cố gắng nghĩ cách.”
Phương Hạo Vân cắn răng đồng ý. Một là để đối phó với sự uy hiếp của bà chị, hai là hắn cũng không muốn bà chị lại vì chuyện này mà lo nghĩ. Nếu người ta đã không muốn lấy chồng, vậy thì không lấy. Chuyện kết hôn phải do hai bên tự nguyện, nếu miễn cưỡng ép buộc, sẽ không thể có hạnh phúc được.
“Thỏa thuận vậy nhé...!”
Phương Tuyết Di cười thoải mái, nói:
“Bí mật của em chị sẽ giữ kín, nhưng chị cũng khuyên em, mau chóng đoạn tuyệt quan hệ với con hồ ly Trương Mỹ Kỳ đi, chứ để sau này xảy ra chuyện gì thì đừng trách chị không báo trước với em nhé.”
Cùng lúc đó Trác Nhã cũng đang nói chuyện với cô con dâu tương lai trong phòng sách.
“Kỳ à, Tuyết Di đã nói với cô những biểu hiện gần đây của con rồi, nó có ý muốn đào tạo con, từ từ dẫn dắt con gia nhập vào tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn. Chuyện này cô cũng đã suy nghĩ qua, hoàn toàn có thể được. Nhưng bây giờ cô muốn biết thái độ và suy nghĩ của con. Chuyện kinh doanh trên thương trường, ngoại trừ có tài năng thiên phú ra, thì sự nhẫn nại, cần cù và hứng thú cũng rất quan trọng. Cô muốn biết, con có hứng thú muốn gia nhập vào tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn, vì tập đoàn mà ra sức không?”
Trác Nhã nói với vẻ nghiêm túc.
Khi mới bước vào phòng sách, Bạch Lăng Kỳ có chút căng thẳng. Nhưng lúc này cô đã nhẹ nhõm phần nào. Cô mỉm cười, đôi mắt nhìn vào bà mẹ chồng tương lai, nghiêm túc trả lời:
“Cô à, con đồng ý. Chỉ cần là chuyện có lợi cho Hạo Vân, con đều đồng ý làm, hơn nữa con sẽ cố gắng hết sức để làm.”
Trác Nhã cười vui vẻ:
“Tốt lắm, con nghĩ như vậy, với thân phận là mẹ của Hạo Vân, thật lòng cô rất vui, vui vì nó có được một người bạn gái như con. Thái độ quyết định tất cả. Con có thể có thái độ như vậy, đã xem như thành công một nửa rồi. Tiếp theo, con phải dốc hết sức mình không ngừng nỗ lực và chăm chỉ để nâng cao mình, học cách kinh doanh, học cách quản lý nhân tài, và cách điều hành một tập đoàn lớn...Con à, sau này con phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ tuần sau, cô và Tuyết Di sẽ bắt đầu đào tạo con, có thể con sẽ rất cực đó, cô mong con có thể kiên trì đến cùng.”
“Cô à, cô cứ yên tâm. Con rất có lòng tin. Con sẽ không để mọi người phải thất vọng đâu. Chị Tuyết Di, chính là mục tiêu mà con phải phấn đấu để vượt qua.”
Bạch Lăng Kỳ đầy tự tin nói.
“Ha ha...!”
Trác Nhã nghe thấy thế, vui mừng trong lòng:
“Được, con có lòng tin và hoài bão như thế, quả thật rất tốt, Cô sẽ chăm sóc tốt cho con, nhân đây cô cũng chúc con sớm đạt được thành công.”
Tiếp theo đó, mẹ chồng và nàng dâu lại tiếp tục bàn thêm một số chi tiết nữa. Tóm lại là, Trác Nhã rất hài lòng, rất yêu thích Bạch Lăng Kỳ. Hôm nay bà mới biết, con trai bà thật khéo chọn. Tuy gia thế Bạch Lăng Kỳ hơi tầm thường một chút, nhưng cô lại có rất nhiều tài năng. Dường như bà đang được tận mắt nhìn thấy một nữ cường nhân trên thương trường sắp được chào đời. Bà tin rằng với sự nỗ lực của con gái và cô con dâu, tập đoàn Thịnh Hâm sẽ càng phát triển hơn nữa.
Dĩ nhiên, Bạch Lăng Kỳ phải nỗ lực hết mình, còn bà và con gái cũng phải tận tâm chỉ bảo.
Khi mẹ chồng nàng dâu cùng nhau xuất hiện ở phòng khách, lúc đó đã hơn 9 giờ tối rồi.
“Mẹ, sao rồi? Kỳ không có vấn đề gì chứ, con nhìn người tuyệt đối không sai đâu. Chỉ cần mẹ con mình đào tạo cho tốt, sau này Kỳ nhất định sẽ là một nữ doanh nhân xuất sắc.”
Phương Tuyết Di đắc ý nói. Dường như cô đã quên mất, người đầu tiên phát hiện ra tài năng của Bạch Lăng Kỳ chính là Phương Hạo Vân, chứ không phải là cô.
Trác Nhã gật đầu, cười nói:
“Đúng vậy, mẹ cũng rất hài lòng với Kỳ. Mấy hôm này con hãy mau thảo ra bản kế hoạch đào tạo cụ thể. Sau đó đưa cho ba mẹ xem qua. Nếu không có vấn đề gì, thì từ tuần sau, sẽ bắt tay vào đào tạo cho Kỳ. Nhưng.”
Nói đến đây, Trác Nhã nhìn Phương Hạo Vân cười:
“Sau này, thời gian hẹn hò của hai con sẽ không còn nhiều nữa, không có vấn đề gì chứ? Hạo Vân?”
“Hạo Vân sẽ đồng ý mà, đúng không?”
Phương Tuyết Di nhìn em trai đầy ẩn ý.
“Không thành vấn đề, tất cả đều vì một hạnh phúc tốt đẹp trong tương lai mà.”
Phương Hạo Vân dĩ nhiên hiểu ẩn ý trong cái nhìn của bà chị, nên đâu dám có nửa câu phản đối...
Mấy hôm gần đây Tạ Mai Nhi có vẻ tâm thần bất định, cô đọc được trên mạng là, có một công ty môi giới hôn nhân lớn ở thành phố Hoa Hải sắp mở một buổi hội xem mắt của những nhà giàu có. Nghe nói đã có hơn trăm người giàu có quyết định tham gia, hơn nữa một số người đẹp của các trường đại học ở thành phố Hoa Hải cũng đã bắt đầu đi báo danh. Khi cô tìm hiểu rõ ràng xong, cũng có chút động tâm, nên quyết định cũng đi tham gia buổi hội này. Biết đâu, cô có thể tìm được một nửa của mình, một bước lên tiên. Nhưng vé vào cửa và phí báo danh mắc quá, khiến cô có chút do dự. Không biết đây có phải trò lừa gạt hay không.
Theo như thông báo mới nhất của ban tổ chức buổi hội xem mắt, thì vé vào cửa và phí báo danh, tổng cộng lên đến 30 ngàn.
Tạ Mai Nhi có chút đắn đo, bản thân mình cũng chỉ là nhân viên văn phòng đi làm công ăn lương thôi, chi tiêu hàng ngày cũng không nhiều đến thế, thế mà lại có nhiều sinh viên đến báo danh như vậy. Thời thế này thật đúng với câu tiền là trên hết, chỉ vì muốn một đêm đổi đời, mà mấy cô bé đó đã điên cuồng chen nhau đi báo danh. Ngoài ra cô còn lo lắng một vấn đề khác nữa, đó là trong buổi hội xem mắt như thế, phải chăng có thể tìm được tình yêu thật sự?
“Mai Nhi, em có tâm sự à?”
Trương Mỹ Kỳ thấy cô em mình mặt mày thiểu não, làm việc lại không tập trung, nên cảm thấy khó nghĩ.
“Mai Nhi, qua đây xem nào.”
Trương Mỹ Kỳ cũng vừa khéo đọc được bản tin về hội xem mắt của các nhà giàu trên mạng, cô rất hiểu tính cách của em mình. Cô đoán, chắc là em ấy đã động lòng, nhưng cũng không chắc chắn lắm. Đại khái là em ấy có lo buồn vì chuyện này.
Tạ Mai Nhi bước vòng qua sau lưng Trương Mỹ Kỳ nhìn thấy cô cũng đang đọc bản tin đó, sắc mặt có chút ngượng ngùng:
“Chị Mỹ Kỳ, chị cũng biết hả? Chị nói xem em có nên tham gia không? Lần này em nghe theo chị hết.”
Trương Mỹ Kỳ nhìn Tạ Mai Nhi, nghiêm túc nói:
“Mai Nhi, chị thấy mấy cái hội xem mắt như thế, em không nên đi thì hơn. Em xem mấy đoạn phỏng vấn của các phóng viên này nè, khoan hãy nói đến chuyện giá vé vào cửa cao ngất ngưỡng đã. Em xem giọng điệu của mấy ông nhà giàu này đi, cái đầu tiên mà họ quan tâm đến chính là sắc đẹp và thân hình của các cô gái. Xem nè, người này nói, ngực phải cỡ size F, nhỏ hơn thì xem như không hợp lệ. còn người này nữa, thích chân thon. người này thì, mông phải tròn, đến ngay cả mông mà cũng có yêu cầu nữa. Em thấy tình hình như vậy, em có thể tìm được bạch mã hoàng tử của mình trong một buổi xem mắt như thế không?”
“Chị Mỹ Kỳ, chị nghĩ coi có thể nào đây là một trò lừa đảo không?”
Môi giới hôn nhân bây giờ rất lộn xộn, về phương diện này pháp luật của nước ta có khe hở quá lớn, nên rất nhiều công ty môi giới lợi dụng khe hở này để lừa đảo.
Trương Mỹ Kỳ hỏi:
“Thế em thấy sao?”
Tạ Mai Nhi lè lưỡi, gật đầu, nói:
“Chị xem, chẳng phải ở đây ghi là, những người giàu có tham gia hội xem mắt đều phải mang bản photo những giấy tờ chứng minh tài sản của mình sao? Với lại đơn vị tổ chức lại yêu cầu cao như thế, em nghĩ chắc không phải lừa gạt đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui