Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Bên khoa em có tiết học, có điều giảng viên thấy tất cả mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghe giảng, cho nên cho nghỉ sớm, chờ sau dịp Nguyên Đán có cơ hội sẽ bổ sung sau.”
Bạch Lăng Kỳ đi tới dịu dàng nói: “Hạo Vân, em thấy anh hình như có tâm sự gì, đang lo lắng cho trận đấu đêm nay sao?”
“Không phải!”
Phương Hạo Vân thở dài một cái xa xăm: “Anh đang cảm thấy rằng những bạn học này bán đứng linh hồn và thể xác cho quỷ dữ thật là không đáng giá.”
Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, mỉm cười, nói: “Không phải chứ, Hạo Vân, anh từ lúc nào mà trở thành một người biết yêu nước thương dân như vậy?”
“Ha ha!”
Phương Hạo Vân ngượng ngùng cười cười: “Nào có cái gì mà yêu nước thương dân, chỉ là ngẫu nhiên thấy được, cho nên hơi cảm khái mà thôi.”
“Hạo Vân, đó là một hiện tượng của xã hội, cũng không phải là chuyện mà anh và em có thể ngăn chặn được.”
Bạch Lăng Kỳ dường như rất có hiểu biết: “Khoa của em có một bạn học, nhìn cũng xinh xắn, hơn nữa thành tích học tập cũng không tồi. Có điều gần đây thường xuyên trốn học vô tội vạ, hôm trước em nghe Tiểu Lệ nói, hóa ra bạn ấy là vì hai mươi vạn, kí kết thỏa thuận mang thai hộ cho một nhà giàu mới nổi, hiện giờ đã mang thai rồi, thân thể không được thoải mái nên mới trốn học.”
“Ngày hôm qua em lại nghe Tiểu Lệ nói, vị bạn học đó bởi vì trong thời gian mang thai lại làm loạn với con trai của ông chủ, khiến cho chảy máu cuối cùng sinh non, bây giờ một cắc tiền cũng không nhận được, lại bị ông chủ kia đuổi đi, lúc này đang nằm trong bệnh viện không ai lo cho.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa, anh cũng không phải là đấng cứu thế, các cô ấy thích sa đọa là chuyện của họ, chỉ cần nữ thần của anh có thể giữ mình trong sạch vậy là đủ rồi.”
Phương Hạo Vân cười hì hì, hôn một cái lên trán Bạch Lăng Kỳ.
“Đáng ghét, đang ở nơi công cộng mà.” Bạch Lăng Kỳ tuy rằng trong lòng ngọt như mật, nhưng vẫn hờn dỗi nói một tiếng.
“Sợ cái gì chứ?”
Phương Hạo Vân cười nói: “Nơi công cộng thì có làm sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép người ta ấy ấy, mà không cho chúng ta hôn môi?”
“Anh nói bậy bạ cái gì đó? Những người đó làm thì cũng chỉ vào buổi tối.” Bạch Lăng Kỳ thấp giọng nói một câu.
“Ủa? Em cũng biết hả?” Phương Hạo Vân tò mò truy hỏi một câu
“Biết thì biết thôi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ?”
Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, nói: “Kỳ thật nữ sinh và nam sinh có cái gì khác nhau đâu, nếu nam sinh thích bàn luận với nhau về nữ sinh thì nữ sinh cũng thích nói về nam sinh như thế. Hơn nữa nữ xinh trời sinh đã thích tám chuyện, những chuyện tình yêu trong vườn trường này, nữ sinh thậm chí còn rõ ràng hơn cả nam sinh.”
Phương Hạo Vân xấu hổ một trận, không phải là do mình kém cỏi, mà là do thế giới này biến hóa quá nhanh, hiện giờ, chúng ta cũng đã cởi mở tới mức này rồi sao?
Khác biệt quá nhiều, haizzz.
“Cũng may em cũng sắp dọn ra khỏi ký túc xá, nếu cứ ở đó như vậy nữa, phỏng chừng sẽ bị người khác dạy hư hết.” Phương Hạo Vân giả bộ tức giận nói.
Bạch Lăng Kỳ vội vàng nói: “Hạo Vân, anh đừng hiểu lầm, em thực ra rất ít khi nằm thủ thỉ nói chuyện với các bạn. Hạo Vân, anh xem, đó có phải là Thanh Thanh học tỷ không?”
Trong lúc Bạch Lăng Kỳ nói chuyện, đã thấy được Trần Thanh Thanh từ xa, cô đầu tiên là liếc nhìn về phía này vài lần, sau đó lại vội vàng bỏ đi.
Phương Hạo Vân quay đầu lại, không phải chính là Trần Thanh Thanh đó sao?
Hai người cách nhau có hơn mười mét, hắn vội vàng hô lên một tiếng: “Học tỷ, em ở đây.”
Trần Thanh Thanh đúng là tới để tìm riêng Phương Hạo Vân, có điều khi cô nhìn thấy người ta đang nói nói cười cười cùng một chỗ với cô bạn gái nhỏ, thì cảm thấy rằng không tiện quấy rầy, cho nên mới quay người đi.
Nghe thấy Phương Hạo Vân chủ động lên tiếng, cô cũng đành ngượng ngùng quay trở lại, xoay người, thoáng do dự một chút rồi đi tới.
Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ cũng tiến lên vài bước chào đón: “Học tỷ, sao chị nhìn thấy em rồi mà lại bỏ đi thế?”
Trần Thanh Thanh ngượng ngùng cười cười nói: “Đâu có đâu, chị chỉ là đi ngang qua thôi.”
“Hạo Vân, em nghĩ chị Thanh Thanh tìm anh nhất định là có việc rồi, mọi người cứ tán gẫu đi, em có việc phải đi trước đây, chốc nữa chúng ta lại gặp nhau sau.”
Bạch Lăng Kỳ có ấn tượng không tồi với Trần Thanh Thanh, thêm nữa chị ấy còn giúp nhà mình rất nhiều chuyện, cho nên rất có ý thức muốn lánh đi. Cô biết rằng buổi tối hôm nay có ý nghĩa như thế nào đối với Trần Thanh Thanh. Chỉ cần một chút sai lầm, hạnh phúc của chị ấy sẽ bị hủy hoại. Chuyện luận võ giữa Trần Thanh Thanh và Tần Tử Hoa, hiện giờ chẳng những truyền khắp trong trường, mà ngay cả ở ngoài xã hội cũng đã có tin đồn.
Đối với chuyện như vậy, phần lớn sinh viên và dân chúng đều cảm thấy rằng rất là mới mẻ. Vô số người đều mong có thể nhờ người, nhờ mối quan hệ để kiếm được vé vào hội trường của đại học Hoa Hải, hy vọng có thể xem tận mắt cuộc luận võ kén rể này.
“Kỳ, không cần đâu, các em cứ tán gẫu đi, chị chờ chốc nữa lại tới tìm Hạo Vân cũng không sao.”
Thấy Bạch Lăng Kỳ chủ động kiếm cớ rời đi, Trần Thanh Thanh thật cũng cảm thấy có hơi ngại ngùng.
“Chị Thanh Thanh, buổi tối em cũng có tiết mục, cho nên em phải đi chuẩn bị đây.”
Bạch Lăng Kỳ cười nói: “Chị Thanh Thanh, em tin rằng tối này chị nhất định sẽ thắng, em sẽ điều phối cho các chị em hò hét cổ vũ cho chị.”
“Hạo Vân, anh nói chuyện với chị Thanh Thanh đi, em đi trước, nhớ đó, anh không được làm cho chị Thanh Thanh thua, nếu không về sau em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
Nói xong, Bạch Lăng Kỳ làm một cái mặt quỷ với Phương Hạo Vân rồi rời đi.
Một cô gái thật là tốt!
Ánh mắt Trần Thanh Thanh có hơi ươn ướt, ở trong cái xã hội tôn trọng vật chất này, những cô gái xinh đẹp, thuần khiết, khờ dại giống như Bạch Lăng Kỳ cũng không còn nhiều lắm.
“Học tỷ, có phải rất hồi hộp hay không?”
Sau khi nhìn theo bóng dáng rời đi của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Trần Thanh Thanh.
“Hạo Vân, em có thể đi theo chị một chút được không?”
Trần Thanh Thanh cúi đầu, từ trong ánh mắt rõ ràng có thể nhìn ra được một chút lo lắng.
“Được rồi, em sẽ đi cùng chị một chút, có điều có phải là chị ăn mặc hơi mỏng quá hay không?”
Trần Thanh Thanh không mặc áo lông, trên người chỉ mặc một chiếc áo nhung mỏng màu hồng nhạt. Mấy hôm nay có không khí lạnh tràn về, thời tiết có hơi lạnh, võ công của Trần Thanh Thanh cũng chưa tới cảnh giới mà cái lạnh không thể xâm nhập được, khuôn mặt của cô đã có hơi ửng đỏ vì lạnh.
“Chị đi vội quá, quên mất.”
Trần Thanh Thanh tùy tiện nói: “Không có việc gì đâu, chị là người luyện võ mà, chút lạnh này, còn có thể chịu được.”
Phương Hạo Vân âm thầm lắc đầu, lập tức cởi áo lông của mình ra, phủ lên cho Trần Thanh Thanh: “Võ công của chị còn kém tắm lắm, cẩn thận kẻo bị cảm thì phiền nha.”
Thấy Phương Hạo Vân cởi áo ra trùm lên cho mình, thân mình của Trần Thanh Thanh rất nhanh đã trở nên ấm áp hơn nhiều. Cô dường như cảm thấy được nhiệt độ của thể của người đàn ông, trong lòng cũng trở nên nóng hầm hập vậy.
Cúi đầu, Trần Thanh Thanh chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt nhìn vào đôi giày của mình, chậm rãi nói: “Hạo Vân, chị thật sự là có hơi hồi hộp. Tuy rằng chị có niềm tin, nhưng mà chị.”
“Em biết, trận chiến này chẳng những quan hệ đến danh dự của chị, mà còn quan hệ đến hạnh phúc suốt đời của chị nữa. Chỉ được thắng không được thua, chị không còn có lựa chọn thứ hai, cho nên chị lo lắng.”
Phương Hạo Vân không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nói: “Học tỷ, không cần lo lắng, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chị.”
“Hạo Vân, em sẽ không để cho chị thua, phải không?”
Trần Thanh Thanh đột nhiên dừng bước, con ngươi đầy mị lực nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, nghiêm túc hỏi.
Phương Hạo Vân nở nụ cười đánh tan muộn phiền, nói: “Ừm, có em ở đây, chị sẽ không thua được. Hơn nữa, em cảm thấy rằng Hoạt bộ của chị cũng đã ở vào trình độ khá, ứng phó với Tần Tử Hoa hẳn là không thành vấn đề.
“Hạo Vân, nếu chị thắng lợi, em có thể theo chị đi ăn cơm được không?” Trần Thanh Thanh hơi sợ sệt hỏi.
Phương Hạo Vân có hơi do dự, lẽ ra, buổi tối trước tết Nguyên Đán, hắn hẳn là phải hẹn với bạn gái Bạch Lăng Kỳ mới đúng.
Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân vẫn gật đầu đáp ứng, nói: “Được rồi, em đồng ý với chị, chờ chị đạt được thắng lợi, em sẽ mời chị ăn cơm.”
“Uống rượu nữa.”
Trần Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hạo Vân nói: “Chị muốn phóng thích những tâm trạng hồi hộp này đi.”
“Em đồng ý đi với chị, có điều không cho uống rượu.”
“Được rồi!” Trần Thanh Thanh gật gật đầu.
“Học tỷ, lúc này chị chỉ cần im lặng nghỉ ngơi. Vào trong đi, sau buổi tối chúng ta lại gặp nhau.”
Trong vô thức, hai người đã chậm rãi bước tới khu nhà trọ nghiên cứu sinh.
Trần Thanh Thanh đưa lại chiếc áo trên người cho Phương Hạo Vân, thoáng do dự một chút, nói: “Hạo Vân, chị muốn nói một tiếng cám ơn với em!”
Nói xong, cô đột nhiên đưa môi lại gần, hôn một cái lên trán Phương Hạo Vân, nói một câu rất nhanh: “Cám ơn, cám ơn em đã cho chị dũng khí và niềm tin.”
Không đợi Phương Hạo Vân có phản ứng gì, cô đã xoay người chạy lên lầu rồi.
“Tối nay, chị nhất định sẽ giành thắng lợi!” Trước khi vào cửa, Trần Thanh Thanh lại nhô đầu ra, hô lên một câu với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân theo bản năng đưa tay lên xoa xoa vùng trán hơi ướt đó, có chút động tâm, thầm nghĩ, học tỷ có khi cũng rất đáng yêu, giống hệt như một tiểu cô nương mười tuổi vậy.
Nhiều lần đi tìm Tưởng Đại Phát để ký giấy ly hôn, nhưng Tưởng Đại Phát như thế nào cũng không đồng ý ly hôn, rơi vào đường cùng, Trương Mỹ Kỳ đành phải báo lên tòa án, hy vọng dưới sự trợ giúp của pháp luật sẽ giành được sự tự do. Ai dè Tưởng Đại Phát lại nhờ người ở tòa án, trả lại bản tố tụng cho Trương Mỹ Kỳ, lí do là không đủ để lập thành án, chuyển sang tiến hành hòa giải.
Mà cái gọi là chuyển sang hòa giải, cũng đã nằm trong mưu kế của Tưởng Đại Phát, chỉ khuyên hòa giải chứ không khuyên ly hôn.
Mọi việc rơi vào đường cùng, Trương Mỹ Kỳ đành phải tạm thời buông bỏ, cứ đi làm ở công ty cái đã. Xin phép nghỉ một thời gian dài, đối với cô và đối với cả công ty là sự tổn thất không thể đo lường được.
Tưởng Đại Phát trước khi rời đi, đã từng thề son sắt rằng, Trương Mỹ Kỳ em nhất định sẽ vĩnh viễn là vợ của Tưởng Đại Phát, là người phụ nữ của Tưởng Đại Phát anh, ly hôn, đời này đừng có nghĩ tới.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 08, mọi người bên trong công ty dường như đều đắm chìm trong vui mừng, chỉ có điều Trương Mỹ Kỳ lại chẳng thấy cao hứng một tí nào.
Chuyện ly hôn vẫn giống như một tảng núi lớn đặt ở trong lòng cô.
“Có nên để cho Hạo Vân tới hỗ trợ hay không, hắn nhất định là sẽ có biện pháp.”
Khi Trương Mỹ Kỳ đã bất lực, cô không khỏi lại nghĩ tới Phương Hạo Vân.
“Cộc cộc!”
Từ ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, chặn đứng suy nghĩ đang dang dở của Trương Mỹ Kỳ.
“Mời vào! Trương Mỹ Kỳ lịch sự nói một tiếng.
“Trưởng phòng Trương, cô rốt cuộc cũng biết đi làm rồi đó à?”
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, đập vào trước mắt Trương Mỹ Kỳ chính là giám đốc Phương, mặc một bộ trang phục công sở màu đen, khiến cho khí chất và vẻ đẹp gợi cảm hoàn mỹ của cô được hiện lên rõ ràng. Có điều sắc mặt của cô lại không có đẹp như vậy, mà còn có hơi âm trầm.
“Giám đốc, thực xin lỗi, mấy ngày nay trong nhà tôi có xảy ra chuyện, cho nên phải xin phép nghỉ. Cô yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dành tất cả tinh lực tập trung vào công việc.”
Trương Mỹ Kỳ vội vàng đứng dậy tiếp đón, nói như muốn tỏ thái độ. Cô đã không còn có hôn nhân, không còn có gia đình, chắc chắn sẽ không còn cái gì có thể ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình công tác của cô nữa.
“Tôi biết năng lực công tác của cô rất tốt, có điều lần này tôi tìm tới cô, không phải là để bàn chuyện công tác, tôi muốn hỏi cô một vấn đề riêng tư.”
Phương Tuyết Di do dự một chút, ngồi xuống ghế sô pha, rồi nhẹ giọng nói: “Cô cũng ngồi đi.”
Tâm tình của Trương Mỹ Kỳ có chút không yên, cô đoán rằng vấn đề riêng tư trong lời của giám đốc Phương, hơn phân nửa là có liên quan tới Phương Hạo Vân. Cô thấy hơi do dự, có nên chịu thua trước mặt giám đốc Phương hay không, nói thực ra, cô cũng thấy được cô cùng Phương Hạo Vân sẽ không thể có được kết quả gì.
“Không được, mình không thể nhận thua trước mặt người khác được.”
Trương Mỹ Kỳ âm thầm cắn răng: “Mặc kệ là mình và Phương Hạo Vân có tương lai hay không, nhưng cũng không thể nhận thua trước mặt giám đốc Phương được, điều này quan hệ đến sự tôn nghiêm của chính mình.”
“Trưởng phòng Trương, gần đây bên trong công ty có đồn rằng cô vì một người thứ ba mà đòi ly hôn với chồng, có chuyện này hay không?” Phương Tuyết Di trực tiếp hỏi.
Trương Mỹ Kỳ nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, cô thản nhiên nói: “Giám đốc Phương, tôi nghĩ rằng đây là việc tư của tôi, chắc không cần phải báo với công ty đó chứ?”
“Đương nhiên, đây đúng là việc tư của cô. Có điều điều tôi muốn biết là, người thứ ba bên trong lời đồn có phải là Hạo Vân hay không?”
Phương Tuyết Di nhíu mày, nói: “Nếu chuyện này có liên quan tới Hạo Vân, tôi không thể không quản được.”
Quả nhiên là vì Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ giật mình kinh ngạc nói: “Không sai, tôi là vì Hạo Vân mới ly hôn với chồng đó. Sao nào, không được sao? Tôi nghĩ rằng tôi cũng không có xâm phạm tới luật pháp quốc gia, điều lệ của công ty phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui