Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Tổng giám đốc, thủ tục của Phương tiên sinh đã giải quyết xong, hiện tại lúc nào cũng có thể đi làm.”
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy nhân viên mới được tổng giám đốc tự mình dẫn tới, không khỏi có chút tò mò, liền cẩn thận đánh giá qua vài lần, nhìn qua hình như chỉ là một thằng trẻ con, có điều trong đôi mắt lại tràn đầy cơ trí và giảo hoạt.
Gã đeo kính suy xét ra, gã trẻ tuổi này hơn phân nửa chính là con trai hoặc người thân của một vị quan lớn trong thành phố Hoa Hải, thuần túy là đi cửa sau mà thôi. Phải biết rằng ở phòng nhân sự, hắn mới chỉ thấy bằng tốt nghiệp trung học của Phương Hạo Vân.
“Mẹ nó, nhớ ngày trước ta là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa tài chính của đại học Hoa Hải, vậy mà còn phải chen chúc mới vào được đây. Nhìn người ta đi, chỉ cần bằng trung học cũng vào được.” Gã đeo kính âm thầm bồi hồi, trong lòng hơi có chút bất bình.
“Phùng trưởng phòng, về sau cho Hạo Vân làm việc tại tổ hai đi.” Trác Nhã thản nhiên phân phó.
“Tổ hai?”
Gã đeo kính được gọi là Phùng trưởng phòng nhất thời lắp bắp kinh hãi, tổ hai là tổ chỉ toàn con gái, với lại ngoại trừ một tân sinh viên mới tuyển ra, còn lại tất cả đều là các bà cô đã có chồng, ai nấy đều ngạo mạn, ở công ty được gọi là “nữ nhi quốc”. Các bà cô ấy cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn cho đàn ông tiến vào, tổng giám đốc an bài như vậy, hình như hơi có vấn đề.
“Sao vậy? Có vấn đề sao?” Trác Nhã sắc mặt không vui nói: “Tôi đã nói trước với Văn Kỳ chuyện đó rồi, anh cứ sắp xếp đi.”
Văn Kỳ là tổ trưởng tổ hai phòng thị trường, kiêm nhiệm phó trưởng phòng phòng thị trường, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đã kết hôn, chồng làm việc ở viện nghiên cứu khoa học quốc gia, là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực, ngày thường quan hệ với Trác Nhã không tồi, còn chơi khá thân.
“Không thành vấn đề”
Chuyện do tổng giám đốc phân phó mà còn có vấn đề, gã đeo kính cũng đừng hòng lăn lộn được ở tập đoàn Thịnh Hâm nữa, có thể chen lên được vị trí quản lí, có ai còn không phải là người khéo léo?
“Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình đưa Hạo Vân đi nhận chức.”
Gã đeo kính phỏng đoán Phương Hạo Vân rất có lai lịch, cho nên ngữ khí nói chuyện rất hiền hòa, thậm chí có chút ý tứ lấy lòng.
“Hạo Vân, tôi đi làm việc đây, Phùng trưởng phòng sẽ đưa cậu đi làm quen với đồng nghiệp mới. Chốc nữa nếu có chuyện gì, cậu có thể tới văn phòng tổng giám đốc tìm tôi.” Xem nét mặt, Trác Nhã dường như cũng đã muốn rời khỏi nơi đây.
Phương Hạo Vân mỉm cười, giả bộ làm ra vẻ cảm kích nói: “Cám ơn tổng giám đốc sắp xếp.”
Gã đeo kính đứng một bên lại càng cảm thấy tò mò với thân phận của Phương Hạo Vân, tổng giám đốc hình như rất ít khi nói chuyện hòa ái như vậy với người khác. Nếu không, người trong công ty cũng sẽ không gọi bà là 'thiết nương tử'.
“Phùng trưởng phòng, về sau còn phải làm phiền anh.”
Đến khi Trác Nhã đi rồi, Phương Hạo Vân rất nhanh liền khách sáo với Phùng trưởng phòng. Tuy rằng, hắn thấy gã đeo kính này có chút không vừa mắt, có điều dù sao sau này ngày nào cũng phải làm việc dưới tay người ta, có thể nhẫn được thì nhẫn đi, dù sao hai người cũng không có cái xung đột nào.
“Hạo Vân, cậu là do tổng giám đốc tự mình giới thiệu, về sau chúng ta chính là người trong nhà, đừng khách khí với tôi. Đúng rồi, về tổ hai phòng thị trường, cậu đã biết gì chưa?”
Gã đeo kính ám muội cười với hắn: “Hạo Vân, cậu thực là có phúc đó, cậu không biết, tổ hai toàn bộ đều là con gái à, còn được gọi là 'tập đoàn nữ nhi quốc' đó.”
Tiểu tử thối, khẳng định là trà trộn vào để tán gái rồi, có điều cũng lạ, ngoại trừ tân sinh viên mới tuyển ra, còn lại đều là phụ nữ đã có chồng rồi, có phải là vị tiểu huynh đệ này có cái ham mê đặc biệt gì đó? Thích câu kéo vợ người?
Tập đoàn nữ nhi quốc?
Phương Hạo Vân nhất thời giật mình, vội vàng truy hỏi: “Phùng trưởng phòng, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh có thể nói rõ cho tôi được không?”
Mẹ kế cũng thật là, như thế nào lại có thể ném mình vào trong cái gì mà 'nữ nhi quốc', mỗi ngày đều gặp phụ nữ, vậy thì phải sống thế nào?
Phương Hạo Vân vừa hỏi như vậy, Phùng trưởng phòng nhất thời hơi sửng sốt, thầm nghĩ, hay là tiểu tử này thật sự là không biết tình huống ở tổ hai?
Không có khả năng, tám phần là muốn từ ta nắm được thông tin về các cô gái rồi.
Nghĩ đến đây, gã đeo kính bắt đầu trở nên thận trọng, việc này nên cẩn thận suy ngẫm, nếu không nhỡ nói sai, ít hôm nữa có người tới trách tội, cũng thực phiền toái. Nhỡ đâu tổng giám đốc lại gây khó dễ cho mình, thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trầm tư một hồi, gã đeo kính cảm thấy được mục tiêu của Phương Hạo Vân không ngoài hai người, một người là sinh viên ưu tú mới tới Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa kinh tế trường đại học Hoa Hải, bằng bản lĩnh của chính mình tiến vào công ty. Chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng gợi cảm nóng bỏng, nhất là bộ ngực và cái mông, thật sự là rất đẹp. Gã đeo kính trong thời gian này thường xuyên nhìn chằm chằm vào cái mông đó, thật sự là hút hồn.
Mà người kia, chính là vị thạc sĩ tài chính ba mươi lăm tuổi mới ly hôn năm kia, Trương Mỹ Kỳ. Đừng thấy Trương Mỹ Kỳ ba mươi lăm tuổi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ thấy dường như mới hai mươi bảy tuổi, thật sự là đang ở thời điểm gợi cảm nhất. Nghe nói cô gái này chính là một báu vật trời sinh, về phương diện đó rất mạnh mẽ. Khi trước ly hôn, là bởi vì gã kia không chịu nổi nhiệt. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin tức rò rỉ.
Trừ bỏ hai cô này, những bà cô còn lại, gã đeo kính cảm thấy không có nhiều khả năng. Bởi vì nói về sắc đẹp, ngay cả gã đeo kính chính mình cũng không nhìn nổi, hắn cảm thấy một gã mặt trắng giống như Phương Hạo Vân, tầm mắt hẳn là tương đối cao.
“Hạo Vân, là như vầy, một tổ có sáu nhân viên, ngoại trừ tổ trưởng Văn Kỳ, có Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ.”
Tỉ mỉ sắp xếp lại câu cú, gã đeo kính dùng loại ngôn ngữ cực kỳ đáng khinh giới thiệu trọng điểm Tạ Mai Nhi cùng Trương Mỹ Kỳ cho Phương Hạo Vân. Xong rồi, hắn cười ám muội nói: “Hạo Vân, ánh mắt thật tốt đó.”
Phương Hạo Vân không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu tâm tư của gã đeo kính, trong lòng âm thầm cười lạnh, con mẹ nó, lại có thể nghĩ rằng lão tử đến tán gái sao?
Tới khi vào văn phòng của tổ hai, Phương Hạo Vân đột nhiên hiểu được, cái gì gọi là 'nữ nhi quốc'. Trang trí toàn màu hồng nhạt, là điều rõ ràng nhất thuyết minh cho cái cụm từ 'nữ nhi quốc' này.
Bên trong văn phòng, dùng những tấm ngăn trong suốt phân chia năm sáu người mỗi người một gian, toàn là những vật trang trí của con gái. Ngoại trừ tổ trưởng Văn Kỳ ở trong văn phòng riêng, tất cả nhân viên còn lại đều ở trong phạm vi tầm mắt của Phương Hạo Vân.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân đảo qua, phát hiện ra tình báo của gã đeo kính hóa ra là chuẩn, trong số năm người mang giới tính nữ, quả nhiên chỉ có mình Tạ Mai Nhi là tuổi còn trẻ, còn lại đều là các bà cô. Có điều không nói Trương Mỹ Kỳ, những bà cô còn lại cũng có một chút nhan sắc, ít nhất không phải như gã đeo kính nói thái quá, như thể ai cũng là bà già vậy.
“Trưởng phòng!”
Tạ Mai Nhi ngồi ở ngoài cùng là người đầu tiên nhìn thấy gã đeo kính dẫn theo Phương Hạo Vân đến, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
“Trưởng phòng.”
Sau đó, các bà cô nhất loạt đều chào đón gã đeo kính, hơn nữa còn cẩn thận đánh giá Phương Hạo Vân, những ánh mắt không hề che giấu chút nào.
Phương Hạo Vân xấu hổ một hồi, người từng trải quả nhiên có khác, ngay cả sự ngại ngùng cơ bản nhất cũng không có.
“Giới thiệu cho mọi người đồng sự mới, Phương Hạo Vân!” Gã đeo kính dùng ngữ khí vô cùng hâm mộ, giới thiệu Phương Hạo Vân với các cô gái.
Phương Hạo Vân nghĩ rằng hơn mười ngày tới, sẽ ở chung một chỗ với các bà cô này, đầu như muốn phình to ra.
Gắng gượng nói lời chào với các vị nữ đồng sự, hắn vội vàng xoay lưng hỏi gã đeo kính: “Trưởng phòng, bàn làm việc của tôi ở đâu?”
Gã đeo kính chỉ chỉ vào bàn đối diện với Tạ Mai Nhi, khóe miệng lộ ra một nụ cười ám muội, nói: “Hạo Vân, cậu và Tạ Mai Nhi đều còn trẻ tuổi, nên nói chuyện nhiều với nhau, sau này còn để cô ấy chỉ bảo cậu chuyện công việc.”
“Vâng!”
Đáp ứng xong, Phương Hạo Vân liền vội vàng ngồi vào chỗ của mình, hơn nữa còn thông thạo mở máy vi tính, không để ý tới ánh mắt quái dị của các cô nàng.
“Cao thủ đây, lạt mềm buộc chặt, làm ra bộ không thèm nhìn, khiến cho các bà cô phải hứng thú. cao nhân à, gặp phải cao nhân rồi.” Gã đeo kính nhìn Phương Hạo Vân, âm thầm vểnh ngón tay cái lên, trong lòng khen ngợi một tiếng.
Hắn nào biết đâu rằng, Phương Hạo Vân chỉ là không muốn đứng ở đó, để cho những bà cô này nhìn qua nhìn lại. Phải biết rằng, vừa rồi còn có một ánh mắt quét thẳng về phía đũng quần hắn, quá mức xấu hổ.
Đàn bà và con gái khác nhau thực sự quá lớn, lớn đến mức các bà cô đều không kiêng nể gì mà nhìn đàn ông. Dùng phương thức như vậy nhìn người khác, Phương Hạo Vân đúng là chịu không nổi.
Đứng đần ra ở đó, đối với Phương Hạo Vân mà nói, so với việc đối kháng với huyết tộc châu Âu còn khó chịu hơn.
“Hạo Vân, cậu làm việc đi, tôi đi trước, có việc nhớ tìm tôi.”
Ném cho Phương Hạo Vân một ánh mắt ám muội, gã đeo kính dùng tốc độ nhanh nhất liếc nhìn bộ ngực của Trương Mỹ Kỳ, rồi xoay người bước đi. Cái mông của Tạ Mai Nhi, bộ ngực của Trương Mỹ Kỳ, là khát vọng vô cùng tận của hắn.
Có điều từ hôm nay trở đi, hắn biết rằng hai thứ đồ này đã vô duyên với hắn.
'Nữ nhi quốc' lại có thể có một gã trai lẫn vào, đối với con gái trong tổ hai, thật sự là khó có thể chấp nhận. Chỉ có điều lúc này các cô lại không có cách nào từ chối.
Bởi vì, chuyện này là do tổng giám đốc tự mình sắp xếp, các cô ngay cả khi không muốn, cũng không có gan từ chối. Thiết nương tử bình thường quan hệ với các cô cũng không tệ, chỉ có điều nếu lỡ mà chọc giận bà ta, phỏng chừng cũng ăn phải trái đắng.
Tạ Mai Nhi hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu nam sinh ngồi đối diện mình, phát hiện hắn lại hơi hơi đỏ mặt, trong lòng liền cảm thấy thú vị, hóa ra cũng biết mắc cỡ à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui