Hoán Kiểm Trọng Sanh

Vẻ mặt Tiểu Lý đầy nghi hoặc: “Nơi đây không có khách nước ngoài nào cả, chỉ có bọn bỉ ổi đã hành hung công dân nước ta, ngoài ra bọn chúng còn bị tình nghi tàng trữ vũ khí phi pháp. Về phần Tiểu Điệp, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, cô ấy chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, hiện tại đang theo học ngành dịch vụ chứ không phải là gái bán hoa nào cả...”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Triệu phó cục trưởng liền xanh mét, tên nhóc này đúng là không cho mình chút mặt mũi mà!
“Càn rỡ, quả thật là vô cùng càn rỡ mà, thả người, tôi không cần biết như thế nào, tóm lại các cậu nhất định phải thả người ra! Nếu phá hỏng đại sự của cục chiêu thương thì các người gánh không nổi trách nhiệm đâu!” Thái độ của Triệu phó cục trưởng cũng khá là cứng rắn.
“Triệu phó cục trưởng, căn cứ theo phân công của thường ủy thì ông chịu trách nhiệm quản lý bên mảng cảnh sát giao thông và điều phối công tác. Còn đội cảnh sát hình sự không nằm dưới quyền quản hạt của ông, ông không có quyền ra lệnh cho phụ tá của tôi.”
Trương Bưu vốn vẫn im lặng đứng ở góc phòng thì lúc này cũng đã xuất hiện, bước ra chắn giữa Tiểu Lý và Triệu phó cục trưởng, nghiêm túc nói: “Triệu phó cục trưởng, tôi hy vọng ông có thể rời khỏi nơi này, tránh quấy nhiễu công tác phá án của chúng tôi...”
Trong cơ cấu ban ngành của thường ủy thành phố thì địa vị của Trương Bưu thật sự còn quan trọng hơn Triệu phó cục trưởng một chút. Cho nên hắn hoàn toàn có thể phớt lờ đòi hỏi vô lý của vị phó cục trưởng này.
“Trương đội trưởng, anh cũng ở đây à? Theo như anh nói thì tôi thật sự không có quyền quản lý đội cảnh sát hình sự, nhưng tôi cũng phải có trách nhiệm đối với thành ủy. Anh đang phá hủy công cuộc thu hút đầu tư bên cục chiêu thương đó. Nhũng việc anh làm chẳng khác nào đẩy thành ủy tới bờ vực mà, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?” Triệu phó cục trưởng lớn tiếng hỏi.
Trương Bưu thản nhiên nói: “Triệu phó cục trưởng, tôi nói rồi, ông chủ quản bên cảnh sát giao thông, việc nơi này tất nhiên không liên quan gì tới ông. Cho nên ông không cần phải lo lắng, còn nữa, mang hết người của ông rời khỏi đây luôn đi...”
“Trương Bưu...tại sao anh vẫn chưa hiểu rõ ý tốt của tôi...được rồi, nếu anh cứ cố chấp như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Tôi sẽ báo cáo chuyện này với cục trưởng.” Triệu phó cục trưởng mạnh miệng nói. Có Trương Bưu ở đây trấn giữ, ông ta quả thật không thể mang những người Nhật đó rời khỏi đây được.
Thấy Triệu phó cục trưởng đã yếu thế, phó chủ nhiệm Tôn bên sở ngoại vụ liền cuống quýt: “Triệu phó cục trưởng, ông đừng đi, nếu ông đi thì những khách nước ngoài này phải làm sao bây giờ?”
“Đúng là đồ bán nước, hạng người như vậy mà cũng leo lên được tới chức phó chủ nhiệm sở ngoại vụ sao?” Thấy vẻ mặt xiểm nịnh phó chủ nhiệm Tôn Phúc, Tiểu Lý thầm khinh bỉ.
“Lão Tôn, chúng ta đi trước rổi hẵng tính...”
Triệu phó cục trưởng nháy mắt với phó chủ nhiệm Tôn một cái, sau đó kéo ông ta đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Chuyện này e là không dễ xử lý. Tôi vừa nhận được tin, lúc bị bắt, Matsuda đã từng dùng súng để uy hiếp cảnh sát. Tội danh tàng trữ vũ khí phi pháp này không nhỏ đâu. Hơn nữa người lại đang ở trong tay Trương Bưu, tôi sợ cho dù cục trưởng có chấp thuận thì bọn người Matsuda cũng không thể dễ dàng được thả ra đâu...”
“Hắn chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự cỏn con thôi mà, sao anh lại phải e dè như thế?” Chủ nhiệm Tôn Phúc cau mày hỏi.
“Lão Tôn à, Trương Bưu này ở thị cục luôn chẳng coi ai ra gì hết. Ngoại trừ cục trưởng, những người còn lại hầu như hắn đều không để vào mắt. Hơn nữa, nghe nói hắn còn có người đỡ đầu...Nếu như lúc này chúng ta làm căng quá, chọc cho hắn quậy tung lên thì ngược lại sẽ rất phiền phức...Tóm lại việc này chỉ có một tội danh quan trọng là tàng trữ vũ khí trái phép và phì báng người khác...Ngặt nỗi tại hiện trường có khá nhiều nhân viên và khách khứa của Kim Bích Huy Hoàng chứng kiến...Hay là như vậy đi, anh hãy bàn bạc lại với Vương phó quận trưởng, xem có thể thông qua quan hệ với phía trên để hợp pháp hóa hành động tàng trữ vũ khí của Matsuda được hay không...” Triệu phó cục trưởng dù sao cũng có thâm niên làm cảnh sát mấy chục năm cho nên tương đối rành rẽ về các vụ việc thế này, chỉ mất mấy giây đã đề ra phương pháp giải quyết êm đẹp.
“Tốt lắm, tôi sẽ liên lạc ngay với Vương phó quận trưởng, nhưng có lẽ vẫn phải phiền anh ra sức một tí...” Phó chủ nhiệm Tôn ngỏ lời nhờ cậy.
“Yên tâm đi, tất cả đều là người mình mà, chuyện này cũng vì lợi ích của thành phố Hoa Hải, tôi nhất định sẽ cố gắng mà...” Triệu phó cục trưởng cam kết.
Sau khi đoàn người của Triệu phó cục trưởng ra đi, Trương Bưu liền hạ lệnh cho Tiểu Lý: “Trước tiên lập hồ sơ về việc Matsuda tàng trữ vũ khí trái phép uy hiếp cảnh sát, những việc khác tạm thời để đó.”
“Rõ...!” Sau khi tiếp nhận chỉ thị, Tiều Lý lập tức dẫn người đi sắp xếp.
Trương Bưu do dự một chút, sau đó nhấc máy gọi cho cục trưởng...
Quá trình tố tụng ly hôn của Trương Mỹ Kỳ quả nhiên giống như Trương Đại Phát đã nói. Sau khi đệ trình lên tòa án liền bị bác bỏ, nói là chưa đủ tình tiết để lập hồ sơ. Trương Mỹ Kỳ kiên trì khiếu nại hai lần lên tòa án nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Tạ Mai Nhi biết được chuyện này, không quan tâm tới sự phản đối của Trương Mỹ Kỳ, liền thông qua mạng MSN hẹn Phương Hạo Vân ra ngoài trong giờ làm việc tại công ty.
Hai người bí mật gặp nhau tại một hành lang vắng vẻ trong công ty. Tạ Mai Nhi nhỏ giọng kể hết mọi việc cho Phương Hạo Vân nghe, hy vọng hắn có thể ra mặt giải quyết chuyện này, đừng để cho chị Mỹ Kỳ tiếp tục buồn phiền nữa.
Phương Hạo Vân sau khi nghe xong liền nói: “Chị Mai yên tâm, em sẽ sớm xử lý việc này, mà đáng lý ra chị phải cho em biết sớm chứ...”
“Hứ...!”
Tạ Mai Nhi bất mãn kêu: “Em có ý gì đây, lúc này còn đổ lỗi cho chị à? Sao em không chủ động quan tâm tới đời sống tình cảm của chị Mỹ Kỳ? Lần nào lên giường cũng là em đòi hỏi trước mà?”
Phương Hạo Vân im lặng không lên tiếng, chị Mai này gần đây càng ngày càng mạnh mồm rồi, nói chuyện tựa hồ không còn kiêng kỵ gì nữa.
“Hạo Vân, em không thể chủ quan, nghe nói Tưởng Đại Phát có người thân ở tòa án. Tốt nhất là em nên nhờ mẹ nuôi hoặc chị kết nghĩa ra mặt...Nếu không sẽ không ổn đâu.”
Tạ Mai Nhi đã từ miệng Trương Mỹ Kỳ biết được thân phận của Phương Hạo Vân. Từ đó cô vừa bất ngờ lại vừa có chút tiếc nuối. Nếu chẳng phải Phương Hạo Vân đã có hôn ước thì có thể nói hắn chính là vị bạch mã hoàng tử mà cô luôn tìm kiếm lâu nay.
N”Ừm, em biết rồi...Nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng ta trở lại làm việc thôi...”
“Đợi đã...!”
Tạ Mai Nhi cắn môi nói: “Còn có một chuyện...buổi tối lúc em và chị Mỹ Kỳ làm ‘chuyện ấy’...có thể giảm âm thanh xuống một chút được không...”
“Âm thanh gì chứ?” Phương Hạo Vân nhất thời chưa có suy nghỉ ra.
Tạ Mai Nhi trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: “Em khờ thật hay là giả bộ ngu? Trong đêm, ngoài âm thanh đó ra thì còn có âm thanh nào nữa chứ?”
“Ý chị là...”
Lúc này Phương Hạo Vân mới hiểu. Hắn cười gượng một cái, nói: “Sao chị không nói với chị Mỹ Kỳ...chuyện này đâu có liên quan tới em...”
“Vậy tại sao em không làm nhẹ một chút?” Tạ Mai Nhi liếc hắn, nói.
Phương Hạo Vân vô cùng buồn bực, đúng là gái còn trinh không có kinh nghiệm. Chuyện đó đâu phải cứ nhẹ nhàng thì âm thanh sẽ nhỏ đâu, hơn nữa tới thời khắc quan trọng thì ai mà còn nhẹ nhàng cho nổi?
“Vâng, em biết rồi.” Phương Hạo Vân đáp lời, cảm thấy không thể thảo luận được nữa, bởi chủ đề này có chút mờ ám.
“Lăng Kỳ?” Đúng lúc này, Tạ Mai Nhi đột nhiên thấy Bạch Lăng Kỳ đang đứng trên thang lầu nhìn xuống.
Nghe được tiếng kêu của Tạ Mai Nhi, Lăng Kỳ vội vàng quay người đi, nhưng do quá gấp gáp mà bị trượt chân, ngã người rơi xuống cầu thang.
Phương Hạo Vân thầm kêu không hay, liền xoay người lại, lấy tốc độ nhanh như tia chớp phóng tới ôm lấy Bạch Lăng Kỳ vào lòng mình. Sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy xuống thang lầu, trụ vững thân hình lại.
“Hay quá!”
Tạ Mai Nhi chứng kiến cả quá trình anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật vô cùng đẹp mắt, đẹp đến mê người. Thậm chí cô còn nghĩ rằng nếu mình là người con gái đó thì thật tốt biết bao.
Dù đã sớm biết Phương Hạo Vân có võ nghệ nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Mai Nhi thấy cảnh tượng ly kỳ như thế, cảm giác giống y như là đang xem phim võ hiệp vậy.
“Hạo Vân, em biết khinh công sao? Dạy cho chị được không?” Trong mắt Tạ Mai Nhi lấp lánh ánh sao, thầm nghĩ nếu mình học khinh công thì sau này đi làm không cần phải ngồi xe buýt nữa rồi, cũng đỡ bị bọn sắc lang trên xe quấy rối.
Phương Hạo Vân không quan tâm tới Tạ Mai Nhi, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Lăng Kỳ, ân cần nói: “Lăng Kỳ, em không sao chứ?”
“Thả tôi xuống, tôi có chết cũng không cần anh quan tâm...”
Lúc nãy Bạch Lăng Kỳ mang tài liệu đi ngang qua đây, tình cờ thấy Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi lén lén lút lút bước tới. Trong lòng cô tò mò, liền đứng trên cầu thang nghe hai người nói chuyện. Nếu không bị Tạ Mai Nhi phát hiện thì chắc giờ này cô vẫn còn đang nghe lén bọn họ.
Phương Hạo Vân thầm kêu khổ, hắn đoán có thể Lăng Kỳ đã nghe được lời nói khi nãy của chị Mai, nếu không sắc mặt của cô đã không kém như vậy.
“Ui da...!”
Sau khi Phương Hạo Vân buông Bạch Lăng Kỳ ra, cô lập tức đau đớn kêu lên một tiếng. Thì ra khi nãy cổ chân cô đã bị trật nên khi vừa chạm đất mới đau như thế.
Phương Hạo Vân cẩn thận kiểm tra vết thương ở cổ chân của Bạch Lăng Kỳ, sau đó ôm ngang lấy người cô, một tay ôm lấy bờ mông tròn, một tay vòng qua eo thon của cô, nói: “Chân em bị thương rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi trước đã, sau đó xoa bóp cho em, sẽ không sao đâu...”
Được người đàn ông mình yêu ôm ấp, trong lòng Bạch Lăng Kỳ nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp và an toàn. Cô ngoan ngoãn nằm yên, không có giãy giụa nữa.
Cô biết một phần trong lòng mình rất giận hắn, nhưng phần yêu kia vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Tạ Mai Nhi vốn đang định mở miệng kháng nghị Phương Hạo Vân lạnh nhạt với mình, nhưng mắt thấy chân Lăng Kỳ bị đau, cô cũng không dám gây huyên náo nữa, chỉ lặng lẽ quay đi.
Mười giờ trưa cùng ngày hôm đó là lễ khai mạc hội nghị báo cáo kết quả thu hút đầu tư của cục chiêu thương do thường vụ phó quận trưởng quận Linh Giang là Vương Hán Sinh đích thân chủ trì. Đánh giá kết quả đầu tư là các khách mời gồm phó thị trưởng Dương Vọng Giang, lãnh đạo các cấp và đại biểu thành phố.
Vương Hán Sinh dự định nhân hội nghị lần này đề cập tới kế hoạch kêu gọi chủ đầu tư là công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản cùng chính phủ xây dựng trụ sở lương thực cho thành phố, qua đó hy vọng Dương Vọng Giang có thể phối hợp cùng thị cục tiến hành phóng thích những người Nhật Bản đang bị bắt giữ, để tránh ảnh hưởng đến đại hội chiêu thương.
Thật ra Vương Hán Sinh không hề biết là trước khi tiến hành đại hội thì Dương Vọng Giang đã nhận được tới bốn cuộc điện thoại, trong đó gồm có cục trưởng thị cục, cục trưởng đội cảnh sát hình sự, bên sở ngoại vụ, còn có cả ông chủ Trần Thiên Huy của một doanh nghiệp khá có tiếng tăm...hầu như cả bốn cuộc điện đàm này đều nhắc tới chuyện nhân viên cấp cao của công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản bị bắt giam. Do đó, Dương Vọng Giang đã biết hết đầu đuôi mọi chuyện, hơn nữa ngay lúc đó đã đưa ra chỉ thị cho cấp dưới.
Sau khi hội nghị tiến hành được một nửa, Vương Hán Sinh bắt đầu trình bày phương án hùn vốn giữa công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản và thành phố để xây dựng trụ sở lương thực cho Dương Vọng Giang và các cấp lãnh đạo.
“Thưa các đồng chí lãnh đạo, trước hết mời các vị xem sơ qua tài liệu chung về các hạng mục công trình, sau đó tôi sẽ giới thiệu từng hạng mục chi tiết...công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản hứa sẽ đầu tư 1,5 triệu USD để thành lập trự sở lương thực nông thôn cho thành phố chúng ta. Điều này đối với sự phát triển nông nghiệp của thành phố quả thật rất đáng mừng...”
Vương Hán Sinh cười nói: “Mời mọi người xerm trước...”
Dương Vọng Giang nhận lấy tài liệu, cẩn thận xem xét một hồi, sắc mặt không ngừng biến hóa, cho đến khi xem xong thì mặt ông đã xanh mét như tàu lá chuối.
“Vương phó quận trưởng, các văn kiện hợp tác này, anh đã nghiên cứu kỹ hay chưa?” Dương Vọng Giang buông tài liệu xuống đất ngay trước mặt Vương Hán Sinh.
“Đã xem kỹ rồi!”
Vương Hán Sinh có chút nghi ngờ, đây vốn là chuyện tốt, thân là thường vụ phó thị trưởng quản lý về kinh tế, Dương Vọng Giang đáng lý ra phải vui mừng mới đúng. Bởi lẽ chuyện tốt này cũng được coi là công trạng của ông ta kia mà? Nhưng tại sao ánh mắt của ông ấy hình như rất không vui vẻ?
“Dương thị trưởng, tài liệu và hợp đồng tôi đã xem kỹ, hơn nữa còn để cho các chuyên gia đầu ngành xem xét, bọn họ đều nói hợp đồng không có vấn đề gì...” Vương Hán Sinh nghi hoặc hỏi.
Dương Vọng Giang thở dài một tiếng, đúng dậy nhìn một vòng quanh phòng họp rồi nói: “Các vị, tôi đề nghị mọi người cẩn thận nghiên cứu lại tài liệu này một lần nữa, mười phút sau chúng ta lại bàn tiếp...”
Mọi người nghe vậy liền lập tức thay đổi thái độ hờ hững của mình, tỉ mỉ nghiền ngẫm từng câu từng chữ. Dương Vọng Giang là người nắm quyền quyết định đại cục nên đắc tội ông ta là điều rất không thông minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui