Hoán Kiểm Trọng Sanh

Nói thật lòng, hắn rất muốn gặp mặt người anh em tốt này, nhưng gặp nhiều thì lại không hay, sẽ rất dễ để lộ sơ hở.
Cuối cùng, Phương Hạo Vân không từ chối gặp mặt Trương Bưu, hai người hẹn gặp nhau ở Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi.
Vừa gặp mặt, Trương Bưu đã rất hào hứng nhìn xoáy thẳng vào Phương Hạo Vân, thẳng thắn nói rõ mục đích lần gặp mặt này:
- Hạo Vân, chúc mừng cậu. Cậu đã được chọn để tham gia công tác bảo vệ nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu trong suốt thời gian cô ấy ở lại thành phố Hoa Hải.
Nữ hoàng ca nhạc? Công tác bảo vệ?
Phương Hạo Vân ngớ mặt ra ngạc nhiên, vội hỏi:
- Trương đội trường, ý của anh là sao?
- Hạo Vân, xem ra hội võ thuật và phòng bảo vệ trường đại học chưa thông báo cho câu biết rồi.
Trương Bưu mỉm cười nói:
- Chuyện là thế này, Đinh Tuyết Nhu sẽ tổ chức buổi biểu diễn ngay tại trường đại học Hoa Hải đúng không nào? Sở cảnh sát chúng tôi nhận được chỉ thị từ cấp trên phải phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ấy khi ở thành phố Hoa Hải, tôi đã bàn bạc với phòng bảo vệ trường đại học của cậu, quyết định chọn ra một số sinh viên có võ nghệ xuất sắc trong trường tham gia vào công tác bảo vệ ngoại vi. Đồng thời phía sở cảnh sát còn phối hợp với phòng bảo vệ chọn ra mấy sinh viên ưu tú nhất trong số này tham gia bảo vệ cận thân cùng cảnh sát hình sự chúng tôi.
Phương Hạo Vân nghe xong, không hề cảm thấy có hứng thú:
- Trương đội trưởng việc này tôi không được thông báo trước, tôi nghĩ tôi có quyền rút lui khỏi công tác bảo vệ gì đó.
Trương Bưu cười to, nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân nói:
- Do chính Trần hội trưởng của hội võ thuật đề cử cậu đấy, danh sách đã đưa lên ban giám hiệu nhà trường hơn nữa phía sở cảnh sát chúng tôi cũng đã phê duyệt, nếu bây giờ cậu rút lui sẽ ảnh hưởng không tốt đến công tác bảo vệ của chúng tôi, đồng thời sẽ gây tiếng tăm không tốt cho danh dự của hội võ thuật, thậm chí cả trường đại học Hoa Hải.
Câu này rõ ràng là có ý áp đặt rồi.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày khó chịu:
- Nghe Trương đội trưởng nói vậy, hình như tôi không có quyền từ chối thì phải?
- Đứng từ góc độ nào đó, cậu có thể hiểu như thế.
Trương Bưu đắc ý như bẫy được con mồi, nói tiếp:
- Hạo Vân, tôi thấy cậu nên đồng ý đi, cậu nên biết có biết bao người ngưỡng mộ công việc của cậu không? Trong suốt thời gian chấp hành nhiệm vụ, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc gần nhất với Đinh Tuyết Nhu tiểu thư. Cơ may kiểu này có thể nói là ngàn năm có một đấy.
- Tôi không thèm!
Phương Hạo Vân lạnh nhạt gắt lên:
- Trương đội trưởng, tôi rất muốn biết chủ ý để sinh viên trường đại học tham gia vào công tác bảo vệ này là do ai đưa ra? Anh là đội trưởng cánh sát hình sự, từng tham gia truy bắt tội phạm dưới làn đạn, anh nên biết rõ để sinh viên tham gia việc nguy hiểm này là một quyết định sai lầm chứ? Cho dù võ nghệ của chúng tôi có tốt đến đâu, đối mặt với súng ống hiện đại chẳng phải cũng toi mạng à? Anh làm như vậy không những không đảm bảo an toàn cho cô Đinh Tuyết Nhu được. Thậm chí còn đưa những sinh viên tham gia công tác bảo vệ lao vào nguy hiểm. Đã là sinh viên, tôi nghĩ nhiệm vụ duy nhất chúng tôi phải hoàn thành chỉ là cố gắng học thật tốt thôi.
Trương Bưu mỉm cười tự tin:
- Mối lo ngại của cậu chúng tôi đã suy nghĩ rồi, xin cậu yên tâm. Công tác bảo vệ thật ra chẳng khác nào tình nguyện viên, họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Còn về. cao thủ như cậu thì tôi nghĩ ngay cả cảnh sát hình sự chúng tôi cũng không thể sánh bằng, tôi có lòng tin vào cậu.
- Trương đội trường, nếu tôi kiên quyết từ chối thì sao?
Phương Hạo Vân quả thật không muốn có dính líu gì với Đinh Tuyết Nhu, sau khi thay đổi khuôn mặt bắt đầu cuộc sống mới, hắn rất muốn bỏ lại nỗi buồn năm xưa, hắn không muốn Đinh Tuyết Nhu một lần nữa phá hoại cuộc sống mới của mình.
- Hạo Vân, nếu cậu kiên quyết không tham gia, chúng tôi tất nhiên không thể ép buộc, nhưng cậu nên suy nghĩ cho kĩ, đây là cơ hội tốt để hội võ thuật của cậu tạo lập uy danh. Tôi biết quan hệ của cậu và Trần hội trưởng không phải bình thường chẳng lẽ cậu không muốn giúp đỡ cô ấy, cô ta một lòng muốn phát dương quang đại hội võ thuật ấy?
Trương Bưu liên tiếp lựa lời thuyết phục.
Phương Hạo Vân lắc đầu nguầy nguậy:
- Xin lỗi nha Trương đội trưởng, tôi e lần này sẽ làm anh thất vọng rồi.
Đúng là Phương Hạo Vân rất muốn giúp Trần Thanh Thanh phát dương quang đại hội võ thuật, nhưng hắn có chỗ khó xử của riêng mình.
- Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép về trước, có gì cứ liên lạc tôi sau vậy.
Nói một câu khách sáo cuối cùng, không đợi Trương Bưu nói thêm lời nào, Phương Hạo Vân đã đứng dậy bỏ đi.
Nhìn theo bóng hình của Phương Hạo Vân, Trương Bưu ngớ người ra ngạc nhiên, trên thế gian này lại có người đàn ông không thích Đinh Tuyết Nhu. Nói thật lòng, nếu không phải vì Đinh Tuyết Nhu từng có mối tình cũ với anh Hạo Vân, ngay cả Trương Bưu cũng động lòng trước vẻ đẹp kiêu sa của cô.
Một tia sáng thoáng tỏa ra từ đôi mắt Trương Bưu, khóe môi nở nụ cười kì lạ, lẩm bẩm:
- Hay lắm. sao lúc trước không phát hiện ra cậu là người thú vị đến thế nhi? Công tác bảo vệ tôi bắt cậu tham gia chắc rồi đấy.
Trương Bưu không hề lo lắng, phía Trần Thanh Thanh đã nhận lời, việc Phương Hạo Vân tham gia công tác bảo vệ tuyệt đối không thành vẩn đề, hắn không tin Phương Hạo Vân sẽ từ chối Trần Thanh Thanh.
Vừa bước ra khỏi cửa. Phương Hạo Vân đã bắt gặp Vương Thế Phi đang tươi cười hớn hở đứng đợi sẵn, hắn bước tới khâm phục nói:
- Phương thiếu gia, thật không ngờ Trương đội trưởng của đội cành sát hình sự thành phố cũnglà bạn của anh. Anh không biết đó thôi, ở thành phố Hoa Hải có bao nhiêu người muốn kết bạn với Trương đội trưởng đều không được đấy.
- Bạn?
Phương Hạo Vân ngớ mặt ra, hỏi:
- Trương đội trưởng đã nói gì với anh? Tôi và anh ta có phải bạn bè gì đâu?
- Không phải chứ?
Vương Thế Phi ngỡ ngàng không hiểu, nói nhỏ:
- Phương thiếu gia, Trương đội trưởng đã dặn dò kĩ nói cần chuẩn bị một căn phòng để nói chuyện với một người bạn cũ quan trọng mà.
- Ờ!
Phương Hạo Vân dửng dưng đáp lại một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ Trương Bưu đã phát hiện ra sơ hở gì nên mới bám lấy mình không chịu buông tha? Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn mới được.
- Phương thiếu gia, khó có dịp anh tới đây chơi, hay là để tôi sắp xếp một số tiết mục giải trí cho anh nha?
Vương Thế Phi ngày nào cũng mong Phương Hạo Vân đến đây. Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội. Hắn muốn tìm cách lấy lòng Phương Hạo Vân, hy vọng Phương thiếu gia vui vẻ sẽ dạy cho vài chiêu võ nghệ.
- Vương công tử, thật ra. thật ra anh không cần ân cần như thế với tôi làm gì, nếu như anh đồng ý thì chúng ta cứ làm bạn vậy?
Phương Hạo Vân mỉm cười nói:
- Còn về chuyện thu nhận anh làm đệ tử, đợi sau khi anh luyện cho tốt căn bản đã, tôi sẽ suy nghĩ sau. Ngoài ra tôi hứa với anh tương lai sẽ truyền dạy cho anh vài chiêu tuyệt kĩ phòng thân.
- Phương thiếu gia, anh nói thật đấy à?
Hạnh phúc ập tới quá đột ngột, Vương Thế Phi không dám tin vào tin mình nữa nên cần thận hỏi lại một lần nữa cho chắc.
- Tất nhiên là thật rồi.
Vương Thế Phi nay đã sửa đối tính xấu nên thái độ của Phương Hạo Vân tất nhiên cũng cải thiện hơn nhiều, cảm thấy hắn là một người kết giao được.
- Tốt quá, tốt quá rồi!
Vương Thế Phi phấn khích khoa tay múa chân như tên điên, hắn háo hức hét
lên:
- A Tài, mau đi nói với Tiểu Điệp, bảo cô ấy đích thân chuẩn bị một bàn tiệc, tôi phái uống mừng với Phương thiếu gia.
A Tài cũng rất nể phục Phương Hạo Vân. Thấy ông chủ của mình được Phương Hạo Vân chấp nhận, trong lòng đương nhiên cũng vui lây.
Vương Thế Phi ngày thường cứ hở chút là tát A Tài, nhưng A Tài biết tính của công tử nhà mình, ngoài thì cứng rắn nhưng trong lòng mềm nhũn, trong cuộc sống đối xử với hắn rất tốt.
- Đợi đã!
Phương Hạo Vân gọi A Tài lại, quay sang nói với Vương Thế Phi:
- Tiệc tùng thì xin miễn, để hôm khác vậy, hôm nay tôi còn có chút việc cần giải quyết. À, Tiểu Điệp còn làm ở đây à? Hai người thế nào rồi? Bọn Nhật kia có còn tới gây sự nữa không?
Vương Thế Phi bối rối đỏ mặt, liền sau đó cười to để lấp đi vẻ xấu hổ, nói:
- Phương thiếu gia, còn nhớ lần trước tôi nói gì với anh không? Tôi đang yêu.
- Tiểu Điệp đồng ý rồi hà?
Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, đúng là võ quýt dày có móng tay nhọn, cái tên Vương Thế Phi trước đây lăng nhăng phong lưu, thế mà hôm nay đã trờ thành một gã si tình trước Tiểu Điệp.
- Ờ!
Vương Thế Phi gãi đầu gãi tai, thậm chí còn đỏ mặt e thẹn nữa, lí nhí:
- Tiểu Điệp nói đợi cô ấy tốt nghiệp xong sẽ qua giúp tôi quản lí công việc làm ăn, đến lúc đó chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ.
- Ha ha, anh cũng đến lúc phải lập gia đình rồi đó.
Phương Hạo Vân gật gù, trong kế hoạch của hắn, sau này Vương Thế Phi đóng vai trò quan trọng, nếu Vương công tử chịu sống thật thà, chuyên tâm làm việc đó tất nhiên là một việc tốt, còn về chuyện hôn sự với Tiêu Điệp, Phương Hạo Vân cảm thấy hai người cũng khá xứng đôi.
- Ba tôi cũng nói y như vậy.
Vương Thế Phi khoái chí vô cùng, nói:
- Phương thiếu gia, đến lúc đó anh nhất định phải đến tham dự hôn lễ của tôi đấy nhé.
- Ờ, đến lúc đó hẵng tính.
Phương Hạo Vân không cho Vương Thế Phi câu trả lời chắc chắn. Tiêu Điệp còn mấy năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng 9 tháng sau hắn đã phải đối mặt với khó khăn lớn nhất của đời người, cũng không biết có vượt qua nổi không? Gia tộc Morgan. đó là một thế lực hùng mạnh đang tồn tại nơi góc khuất trên thế gian.
- Có việc gì liên lạc sau vậy. Hôm nay tôi có việc phải về trước đây, để hôm khác tôi sẽ tìm anh. Nhớ lấy, học võ phải luyện cho vững căn bản, anh cứ dành thời gian rảnh tới hội võ thuật tập luyện đi, Thẩm Văn Long và học tỷ sẽ tận tâm chỉ bảo.
Dặn dò câu này xong, Phương Hạo Vân nhanh chóng rời khỏi.
Lúc về đến khu nhà ở Lam Tâm đã hơn 6h chiều. Bạch Lăng Kỳ. Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi đều đang ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.
Bạch Lăng Kỳ vừa thấy Phương Hạo Vân liền lao vào vòng tay hắn, nũng nịu:
- Hạo Vân. anh đi đâu đấy? Đã hẹn với người ta buổi trưa cùng ăn cơm mà thất hứa, đồ đáng ghét!
Khi có mặt Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi. Bạch Lăng Kỳ thường tỏ ra thân mật với Phương Hạo Vân, coi như đó một hành động lấy le, dù sao cô vẫn mang tính khí trẻ con của một cô gái mới lớn.
Cơ thể mềm mại của Bạch Lãng Kỳ làm cho Phương Hạo Vân được tận hưởng khoan khoái, vòng tay ôm lẩy bạn gái, Phương Hạo Vân liếc mắt nhìn vào chiếc cổ áo hở rộng. thấy bên trong một màu trắng trắng chấm thêm hồng hồng, thật là mê hoặc.
- Nhìn cái gì đó, ghét quá!
Hình như phát hiện ra ánh mắt của bạn trai, Bạch Lãng Kỳ nguýt dài một tiếng, đưa tay véo một cú đau điếng vào eo Phương Hạo Vân, đồng thời đẩy mạnh hắn ra, quay về ngồi trên ghế sofa, nói với Trương Mỹ Kỳ:
- Chị Mỹ Kỳ, sao chị không dạy dỗ Hạo Vân để hắn suốt ngày cứ háo sắc thế?
Trương Mỹ Kỳ nghe xong nhủ thầm, chẳng phải em cũng muốn như thế sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng Trương Mỹ Kỳ vẫn giả đò trách mắng Phương Hạo Vân:
- Hạo Vân, em nghe rồi chứ? Kỳ đưa ra kháng nghị kịch liệt về hành vi không đàng hoàng của em kìa.
Phương Hạo Vân không thèm bận tâm, hai cô gái bây giờ hùa theo lên án hắn, nhưng khi vắng bóng người lạ thì không biết ai háo sắc hơn ai à?
- Chị Mỹ Kỳ, chị Mai, sao hôm nay không nấu cơm? Em đói lả rồi này.
Phương Hạo Vân không chịu dự tiệc do Vương Thế Phi thiết đãi, lí do chủ yếu chính là muốn về nhà thưởng thức tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của ba cô gái.
- Cơm canh đã làm xong hết rồi, anh đi rửa tay trước đi, lát nữa em sẽ hâm nóng thức ăn cho anh ăn.
Bạch Lăng Kỳ đứng dậy đẩy Phương Hạo Vân vào phòng vệ sinh.
- Mở cửa ra mau.
Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang vọng tiếng đập cửa ầm ầm, hình như có ai đó dùng chân đá mạnh vào cửa.
Tạ Mai Nhi tức điên lên, 'soạt' một cái đứng dậy, hậm hực gào lên:
- Ai đó? Có biết phép lịch sự không vậy? Muốn phá hư cửa nhà người ta hả?
Vừa nói Tạ Mai Nhi vừa bước tới mở cửa ra.
- Cái thằng khốn Phương Hạo Vân đâu, mau cút ra đây cho tao.
Người đập cửa là một người đàn ông trung niên ngoài 40, ông mang vẻ mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
- Ông là ai đó? Gào thét lên ờ đây làm gì thế hả?
Tạ Mai Nhi hai tay chống hông, phùng mang trợn má cãi lại với người đàn ông trung niên kia.
Trương Mỹ Kỳ thấy tình hình có gì không ổn, vội đứng dậy khỏi ghế sofa, dè dặt hỏi:
- Chú ơi, chú đến tìm Hạo Vân phải không?
- Cô là.?
Người đàn ông trung niên kia liếc xéo Trương Mỹ Kỳ, hậm hực gầm lên:
- Đúng vậy, tôi đến để tìm thằng khốn kiếp Phương Hạo Vân, à. còn con hồ ly tinh tên Trương Mỹ Kỳ nữa.
- Ông dựa vào gì mà mở miệng mắng chửi người khác thế hả? Ông tưởng ông là ai chứ? Còn không mau đi khỏi là tôi báo cảnh sát đó.
Tạ Mai Nhi quay sang nháy mắt ra hiệu cho Trương Mỹ Kỳ lui xuống, để ông điên này cho cô xử lí.
Trương Mỹ Kỳ bị người lạ mắng chửi liền ngớ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai rồi? Chẳng lẽ là Tưởng Đại Phát kiếm người tới đây gây sự?
Nghĩ như vậy nên cô bình tĩnh hỏi:
- Ông do Tưởng Đại Phát sai tới đúng không?
- Tôi không quen Tưởng Đại Phát ai đó, hôm nay tôi tới đây là để mắng con hồ ly tinh không biết xẩu hồ Trương Mỹ Kỳ, còn thằng tiểu tử đê tiện Phương Hạo Vân nữa, tôi nhất định phái đòi lại công bằng cho con gái, mấy người ác độc lắm.
Người đàn ông trung niên hằn học nhìn vào Trương Mỹ Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui