Hoán Kiểm Trọng Sanh

Nhớ đến nguy cơ thiếu hụt tài chính trầm trọng của tập đoàn Thịnh Hâm, Phương Tuyết Di quyết định đồng ý. Cô thầm nghĩ vẫn còn ba mẹ gã ở nhà nên chắc không xảy ra chuyện gì. Nhưng khi tới nơi mới biết trong nhà không một bóng người, thậm chí cả người giúp việc cũng không thấy.
Phương Tuyết Di liền nghi ngờ, cau mày hỏi: “Lăng tiên sinh, anh nói ba mẹ anh cũng ở đây mà? Vậy tại sao không thấy bọn họ?”
Lăng Vân Giai áy náy cười, giả vờ lên lầu xem xét một chút, sau đó nói: “Xin lỗi Tuyết Di, anh thật sự không biết họ đã đi đâu. Lúc anh ra cửa thì hai người vẫn còn ở trong phòng khách trên lầu mà. Hay là thế này, để anh gọi điện hỏi xem họ đang ở đâu, bảo bọn họ về gấp.”
Vừa nói, Lăng Vân Giai vừa nhấn số điện thoại của ba mình, hơn nữa còn mở loa ngoài: “Ba, hiện tại ba và mẹ đang ở đâu? Con đưa Tuyết Di về nhà rồi mà sao không thấy mọi người?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Vân Giai à, hôm nay là Lễ tình nhân, mẹ con làm ầm ĩ bắt ba phải đưa ra nhà hàng Tây ăn cơm. Chắc ba mẹ chưa về nhà được. Như vầy đi, con cứ ăn cơm với Tuyết Di trước, ba mẹ sẽ cố gắng quay về sớm.Nhớ kỹ, nhất định phải chiêu đãi Tuyết Di thật tốt, không được thờ ơ với người ta.”
“Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm lo thật tốt cho cô ấy, ba và mẹ cứ lãng mạn một phen đi, không cần quá gấp gáp đâu.chúng con chờ hai người.”
Nói xong, Lăng Vân Giai liền cúp điện thoại.
“Tuyết Di, không hay rồi.mẹ anh già rồi mà còn muốn lãng mạn.hiếm khi ông bà có tâm tình tốt như vậy nên anh cũng không muốn gọi họ về sớm. Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, ăn xong rồi quay lại.” Lăng Vân Giai lên tiếng tạ lỗi.
Trong lòng Phương Tuyết Di vẫn canh cánh chuyện ký hợp đồng, cô thầm tính toán thấy biệt thự của Lăng Gia và khu vực thành thị cách nhau khá xa, nếu tính cả thời gian ăn nữa thì chắc cũng phải mấy giờ đồng hồ. Chi bằng cứ ăn ở đây, nhân tiện đợi hai ông bà nhà họ Lăng quay lại.
Nghĩ đến đây, Phương Thuyết Di cười nói: “Cứ ăn ở đây nhé, sau đó chờ ba mẹ anh quay về.”
Lăng Vân Giai nghe vậy, giả vờ khuyên: “Tuyết Di, nếu ba mẹ không có nhà thì chúng ta cứ ra ngoài đi. Hôm nay là Lễ tình nhân mà ăn cơm ở nhà thì rất vô vị đó. Làm vậy có thiệt thòi cho em không?”
Phương Tuyết Di nào có quan tâm vô vị hay không vô vị. Cô và Lăng Vân Giai vốn không phải người yêu của nhau, huống chi cô cũng chẳng màng đến ngày Lễ tình nhân này. Điều mà Phương Tuyết Di lưu ý nhất chính là hợp đồng đầu tư giữa đôi bên và số tiền riêng 50 triệu mà Lăng Vân Giai đã hứa.
Trong lòng Phương Tuyết Di hơi sốt ruột, trớ trêu là buổi sáng Phương Hạo Vân vẫn chưa nói cho cô biết chuyện 300 triệu USD kia.
“Không sao, việc đã đến nước này thì đành phải vậy thôi, cứ quyết định ăn ở nhà nhé, mà anh.anh đâu có biết làm cơm phải không?” Phương Tuyết Di bất ngờ hỏi.
Lăng Vân Giai quả thật không biết nấu cơm, nhưng gã đã sớm có chuẩn bị. Trong nhà bếp lúc này đã bí mật làm sẵn một bàn tiệc rượu.
“Tuyết Di, nếu em vẫn muốn ăn ở nhà thì anh cũng không khách khí. Như vậy đi, em cứ ở đây đợi một lát, anh phải vào bếp một tí, 20 phút sau, anh đảm bảo sẽ làm xong một bữa cơm Tây thật hoành tráng cho em!”
Lăng Vân Giai nói là đi làm cơm nhưng thật sự chính là đi đem những thức ăn của người hầu làm trước dọn ra bàn.
Phương Tuyết Di có chút nghi ngờ: “Ý anh là một mình anh đi làm cơm? Có thật không vậy? Anh làm được sao?”
“Ha ha.!”
Lăng Vân Giai cười vang, hồ hởi nói: “Tuyết Di, nghe lời anh, cứ ngồi chơi ở phòng khách, anh phải hì hục trong bếp một tí. Sau khi chuẩn bị xong rồi sẽ gọi em vào. Nhưng em phải nhớ kỹ, trước khi anh chuẩn bị xong thì em không được phép nhìn lén.”
“Tại sao thế?” Phương Tuyết Di cảm thấy Lăng Vân Giai rất có ý tứ, nghe khẩu khí thì dường như gã thật sự biết làm cơm vậy.
“Không sao hết, tóm lại em phải đồng ý với anh là không được nhìn lén.”
Sau khi dặn dò cẩn thận, Lăng Vân Giai liền cởi áo khoác ngoài rồi đi về phía phòng ăn.
Phương Tuyết Di cũng muốn vào bếp, nhưng lại nghe được âm thanh Lăng Vân Giai khóa cửa phòng lại.
“Lăng tiên sinh, thật sự không cần em giúp gì sao?” Phương Tuyết Di gõ cửa một cái, sau đó cất tiếng hỏi thăm.
“Tuyết Di, anh tự làm được mà. Gì chứ chuyện này thì anh thừa sức làm. Tất nhiên nếu em lo anh bỏ độc vào cơm thì em có thể vào!” Lăng Vân Giai buông một câu bông đùa, thuận tay mở cửa nhà bếp ra.
Lời này của Lăng Vân Giai làm Phương Tuyết Di hơi ngại. Nếu mình cứ ngoan cố đòi vào thì có khác nào tỏ ý nghi ngờ người ta?
“Hi.!”
Cô gượng cười một tiếng, sau đó nói: “Lăng tiên sinh, nếu anh đã kiên quyết không cần em giúp thì em cũng không có ý giúp nữa.hôm nay em chờ cơm thôi.”
Lăng Vân Giai thấy Phương Tuyết Di thật sự không bước vào, trong lòng liền mừng thầm, vội vàng lần lượt bày thức ăn do người hầu đã chuẩn bị sẵn lên mặt bàn.
Sau đó, gã lấy ra một đóa hoa hồng cắm vào trong bình hoa trên bàn. Một mùi hương thơm ngát liền xông vào mũi. Cuối cùng gã mới thò tay vào tủ âm tường lấy ra một chai rượu vang, ngoài ra còn có hai cái chén dạ quang đẹp mắt.
Lăng Vân Giai chỉ mất chưa đầy 20 phút để chuẩn bị xong hết thảy. Sau đó gã đi ra ngoài phòng khách, bước tới trước mặt Phương Tuyết Di, khom lưng làm một tư thế mời lịch sự: “Tuyết Di, xin mời, cơm Tây anh đã làm xong, mời em vào nghiệm thu.”
Phương Tuyết Di cười, khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Lăng Vân Giai vào phòng ăn. Quả nhiên trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món ngon. Cô có chút ngạc nhiên, hỏi: “Những món này là do anh làm nãy giờ đó hả?”
“Cũng không hẳn, có một số thứ đã có sẵn,nhưng tất nhiên phần lớn là do anh làm. Có thấy đóa hoa hồng ở giữa bàn không? Là do sáng sớm anh hái về từ vườn hoa đấy, có thơm không nào?” Lăng Vân chỉ chỉ vào đóa hoa hồng đang đặt trên bàn.
Đa phần phụ nữ đều thích hoa hồng, Phương Tuyết Di cũng không ngoại lệ, nhất là đóa hoa kia thật đẹp, mặc dù ở xa như vậy nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm bát ngát.
Phương Tuyết Di ngửi mùi hương, không nén được tiến về phía trước một bước, cười nói: “Rất thơm.Lăng tiên sinh, đây là hoa hồng gì vậy? Sao tôi thấy mùi hương này không giống với các loại hoa hồng khác.”
Lăng Vân Giai cười hì hì, khóe miệng có chút nét đắc ý, nói: “Đây là hoa từ vườn hoa hồng anh trồng sau nhà, nếu em có hứng thú thì sau khi cơm nước xong anh sẽ dẫn em đi tham quan một chút.”
“Hay lắm.!”
Vừa biết nấu ăn, lại biết trồng hoa, lại còn phong độ rất đàn ông.Lúc này đây ấn tượng của Phương Tuyết Di dành cho Lăng Vân Giai tốt hơn bao giờ hết.
Sau khi ngắm hoa xong, hai người liền ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Lăng Vân Giai cầm lấy cái remote trước mặt, bấm bấm mấy cái, rèm cửa phòng ăn liền tự động buông xuống, đèn trên trần nhà cũng tắt. Trong phòng nhất thời tối đen như mực.
“Có chuyện gì vậy? Cúp điện à?” Phương Tuyết Di kêu lên một tiếng đầy lo lắng.
Lăng Vân Giai vội lên tiếng trấn an: “Tuyết Di không cần lo lắng, không phải cúp điện đâu mà là tôi dùng remote điều chỉnh đấy. Dù gì thì hôm nay cũng là ngày đặc biệt, tôi thấy chúng ta nên tạo dựng một chút không khí.trước mặt cô có hộp diêm đấy, cứ dùng nó để thắp sáng ngọn nến ở giữa bàn.”
Đến lúc này Phương Tuyết Di mới biết thì ra Lăng Vân Giai cố ý tạo không khí lãng mạn đây mà.
Nhưng cô không để ý nữa, bởi cô rất không muốn ở trong bóng tối như thế này. Bàn tay Phương Tuyết Di lần mò trên bàn, rốt cục cũng mò được cái hộp diêm. Cô nhẹ nhàng cần que diêm quẹt một cái, tức thì một ngọn lửa màu xanh liền chiếu sáng khắp bàn ăn. Nhân lúc ngọn lửa chưa tắt, Phương Tuyết Di vội châm luôn vào giá nến được tạo hình rất cầu kỷ trên bàn ăn.
Đến đây thì bữa trưa lãng mạn như đôi tình nhân của hai người chính thức bắt đầu.
Lăng Vân Giai liên tục gắp thức ăn cho Phương Tuyết Di, vừa ra vẻ hết sức ân cần mà lại vừa có phong độ của kẻ có học.
Thấy gã liên tục gắp cho mình, Phương Tuyết Di cảm thấy có chút khó chịu nhưng không tiện biểu hiện ra nên đành phải chấp nhận. Có điều nói đi thì phải nói lại, món cơm tây này quả thật không tệ, chắc chắn có thể so sánh được với đầu bếp thực thụ.
“Tuyết Di, đây là rượu vang mà mẹ anh rất quý, anh đã từng uống rồi, thấy mùi vị không tồi, hơn nữa đối với phụ nữ rất có công dụng giữ gìn nhan sắc.Để anh rót cho em một chén, em thử tí nhé?”
Ăn được một lúc, Lăng Vân Giai liền cầm lấy bình rượu vang kia, mở nút bấc gỗ ra, sau đó rót cho mỗi người một ly.
Phương Tuyết Di cũng không suy nghĩ gì nhiều, cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Lăng Vân Giai thấy vậy liền mừng thầm trong lòng. Mẹ của gã đích thực rất quý chai rượu vang này. Nhưng vấn đề ở đây là nó không còn nguyên trạng nữa mà đã bị gã thêm vào một loại thuốc nhập từ nước ngoài vào, tuy dược lực không mạnh nhưng lại có thể kích thích dục vọng nguyên thủy của con người. Đặc biệt nó khiến người khác không tài nào nhận ra là mình bị thuốc mà chỉ cho rằng đó là do dục niệm của mình bùng phát.
Tóm lại, sử dụng loại thuốc mê kiểu mới này vô cùng an toàn. Lăng Vân Giai cũng phải tốn 5000 USD mới nhờ bạn bè từ nước ngoài mua về.
Trong quá khứ, gã đã từng sử dụng thành công mấy lần. Hiệu quả khá là tốt, mỗi lần trúng thuốc thì phụ nữ đều cam tâm tình nguyện quan hệ cùng gã. Hơn nữa sau khi xong chuyện cũng sẽ không hề hoài nghi, dù có hối hận thì cũng chỉ có thể tự trách mình không vững tâm.
Nhưng thuốc này cũng có một khuyết điểm nho nhỏ, đó là hiệu quả chậm. Thuốc kích dục bình thường thì chỉ khoảng 10 phút sau khi sử dụng là có hiệu quả, nhưng loại này thì cần 1 tiếng đồng hồ mới có tác dụng. Hơn nữa lại phụ thuộc vào thể chất, tâm lý của người sử dụng mà dẫn đến kết quả khác nhau.
Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, Lăng Vân Giai không phải là loại người nóng vội như vậy. Dục tốc bất đạt, đạo lý này gã hiểu rất rõ.
“Tuyết Di, thức ăn có ngon không? Em cứ ăn uống nhiều một chút.Nếu em thích thì sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em.”
Lăng Vân Giai vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Phương Tuyết Di, vừa không ngừng khuyên cô uống rượu.
Công bằng mà nói thì trình độ nấu nướng cũng không tệ, mùi vị rượu không tồi. Phương Tuyết Di cũng không cự tuyệt sự ân cần của Lăng Vân Giai nên ăn uống khá thoải mái.
Khoảng chừng 1 giờ sau, Lăng Vân Giai bắt đầu cố tình chuyển đề tài sang phương diện kia: “Tuyết Di, chúng ta tiếp xúc nhau lâu như vậy, em thấy anh là người thế nào?”
“Rất tốt, anh là người tốt.” Phương Tuyết Di bình thản cười, tùy ý đáp một câu.
“Tuyết Di, em cũng thấy anh là người tốt, vậy em xem.quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước không?” Lăng Vân Giai hỏi dò.
Phương Tuyết Di buông đôi đũa trên tay xuống, khẽ cau mày hỏi: “Lăng tiên sinh, em không hiểu ý của anh.đúng rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, anh có thể gọi hỏi xem khi nào bác trai. Bác gái về không?”
Trong lòng Phương Tuyết Di vẫn luôn nhớ đến chuyện ký hợp đồng đầu tư giữa hai bên nên cô làm ngơ trước sự dò xét của Lăng Vân Giai.
Lăng Vân Giai âm thầm tức giận, sao con bé này không hề có một chút dao động nào vậy. Mình đã hao tốn nhiều thời gian, tâm tư, tiền của.như vậy nhưng cô ta vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng, chẳng lẽ không biết chuyện gì khác nữa sao?.Nếu không phải do nhìn trúng cái thân phận nữ cường nhân trong giới kinh doanh của cô thì Lăng Vân Giai cũng đã chẳng tốn nhiều công sức để theo đuổi.
“Bọn họ là trưởng bối nên chúng ta cần có chừng mực, tới lúc nào đó họ sẽ quay về thôi mà, tôi nghĩ ta không nên thúc giục.Tuyết Di, thời gian còn sớm, kiên nhẫn một chút nhé.”
Lăng Vân Giai thay đổi sách lược: “Em yên tâm, bất luận thế nào thì hôm nay anh nhất định chuyển 50 triệu vào tài khoản công ty em.lát nữa anh sẽ tiến hành giao dịch với ngân hàng ngay.”
Lời này vừa nói ra quả nhiên làm Phương Tuyết Di cảm thấy có hứng thú: “Thật tốt quá, không biết làm sao để cảm tạ anh nữa.”
50 triệu tuy ít nhưng có thể giải quyết vấn đề nợ lương của công nhân
“Tuyết Di, tiền thì anh nhất định sẽ chuyển cho em, nhưng trước hết em phải ăn uống thật thoải mái đã.hôm nay là Lễ tình nhân mà trong đầu cứ mãi nghĩ tới tiền.”
Giọng điệu Lăng Vân Giai hơi có chút bất mãn: “Trong bầu không khí ấm cúng thế này mà nhắc tới tiền thì đúng là mất hứng đó.”
Phương Tuyết Di cười gượng: “Ừm, nghe anh vậy.trước mắt không nói tới tiền nữa.”
“Được, cứ thế nhé!”
Lăng Vân Giai lại rót thêm 1 ly cho Phương Tuyết Di đồng thời cũng nâng ly của mình lên, cười nói: “Vì Lễ tình nhân cạn chén.!”
“Tốt.! Vì cuộc sống độc thân của chúng ta cạn chén.!”
“Vì sự hợp tác hai nhà cạn chén.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui