Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Bắt đầu hành động!” Phương Hạo Vân phát ra hiệu lệnh.
Vương Thế Phi và hai tên đàn em ngồi sau lưng lập tức mở cửa bước xuống xe, đi thẳng về hướng quán bar Hỏa Long.
Tên bảo vệ gác cửa và cô tiếp tân thấy có khách đến vội tách nhau ra không đùa cợt nữa, cung kính cúi chào: “Kính chào quý khách! Mời quý khách vào trong vui vẻ ạ!”
Vương Thế Phi cười hi hí khả ố, lúc vào cửa không quên đưa tay vuốt một cái vào mông cô tiếp tân để cô gái tưởng lầm cả bọn là lũ háo sắc đến mua vui. Phương Hạo Vân thì giữ vẻ mặt nghiêm túc, nguyên tắc của hắn là dù có mua vui bên ngoài cũng phải chọn cô nào sạch sẽ như cô gái Nga hồi chiều.
Đại sảnh của quán bar thưa thớt người, khách đến chơi không nhiều, mấy cô gái phục vụ cũng ít, không gian vô cùng buồn tẻ. Chỗ quầy bar phía kia có mấy tên vạm vỡ cởi trần để lộ hình xăm đầy mình ngồi cụng ly nốc rượu như điên, xem bộ dạng chúng chắc sắp say mèm đến nơi rồi.
“Phương thiếu gia, để em dẫn đường cho mọi người...”
Một tên đàn em nhỏ thó vừa nãy được cài vào điều tra thông tin nói nhỏ: “Em biết Mặt Sẹo và mấy tên đầu sỏ kia đang tụ tập trong phòng nào.”
“Tốt lắm, Khỉ Con, mày dẫn đường mau!”
Vương Thế Phi ghé tai Phương Hạo Vân nhỏ tiếng giới thiệu: “Nó là tên đàn em mưu trí lanh lẹ nhất của tôi đó, xưa nay sai bảo nó làm việc gì chưa từng xảy ra sai sót.”
Rất nhanh, cả hàng người lên tới khu phòng sang trọng trên lầu 2, chỗ hành lang hẹp có hai cô gái phục vụ và hai tên vệ sĩ đang dính chặt vào nhau làm trò đồi bại, khiến Phương Hạo Vân nhìn thấy nóng rang cả mặt.
“Mọi người đi chậm lại thôi, 4 người kia để tôi giải quyết...” Phương Hạo Vân nhỏ tiếng dặn dò một câu, sau đó bước đi thoan thoắt như mèo tiếp cận bọn chúng.
“Ai đó? Đứng lại!”
Vừa nghe có tiếng bước chân, hai tên bảo vệ lập tức cảnh giác hét lên, đồng thời tay phải thọt vào thắt lưng, hiển nhiên hai tên này đều có mang súng.
Phương Hạo Vân vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, hắn dửng dưng đáp lời: “Bọn tao là người của Mãnh Hổ bang, chính đại ca Mặt Sẹo của chúng mày hẹn bọn tao hôm nay đến đây bàn chuyện giao dịch hàng trắng. Mau tránh ra, lỡ mất việc lớn chúng mày không gánh vác nổi trách nhiệm đâu...”
Vừa nói Phương Hạo Vân vừa tiến gần thêm mấy bước.
Hai tên bảo vệ ngơ ngác quay mặt vào nhau, hình như chưa từng nghe nói có cái tên Mãnh Hổ bang gì đó, hơn nữa đại ca đâu có dặn hôm nay có vụ giao dịch hàng trắng với người ta.
Chớp thời cơ ngắn ngủi hai tên bảo vệ ngơ ngác, Phương Hạo Vân đã lướt tới như tia chớp trước mặt chúng, ra tay nhanh như điện điểm vào huyệt đạo cả hai tên, đồng thời trước khi hai cô gái phục vụ hét lên, hắn dùng thủ pháp tương tự khống chế cả hai.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc, tốc độ cực nhanh, ngay cả Vương Thế Phi và hai tên đàn em đi theo ngay sau lưng cũng không nhìn rõ rốt cuộc Phương Hạo Vân đã ra tay như thế nào.
“Phương thiếu gia, đây chính là tuyệt chiêu điểm huyệt như trong tiểu thuyết đó hả?”
Vương Thế Phi đưa tay bóp mạnh vào ngực một cô phục vụ, quả nhiên không thấy cô gái có phản ứng gì. Vương Thế Phi cảm thấy kì lạ, nếu bữa nào đó hắn cũng học được tuyệt chiêu điểm huyệt này thì hay quá.
“Phương thiếu gia, sau này anh nhớ dạy tôi điểm huyệt nhé?” Vương Thế Phi mang vẻ mặt háo hức hỏi nhỏ một câu.
“Không thành vấn đề...Nhưng tôi báo trước cho anh biết, muốn đạt đến cảnh giới điểm huyệt như tôi vừa biểu diễn, chí ít anh cũng phải khổ luyện trong vòng 50 năm, hơn nữa còn phải coi anh có tài năng bẩm sinh về võ thuật hay không nữa, không nói trước được đâu.” Phương Hạo Vân thản nhiên trả lời.
Vương Thế Phi xìu mặt xuống, 50 năm nữa lúc đó mình đã bảy mươi mấy tuổi rồi, cho đến ngày luyện thành tuyệt chiêu điểm huyệt, dù có điểm trúng cô gái xinh đẹp nào đó e cũng không còn sức hưởng thụ nữa.
“Phương thiếu gia, có cách gì truyền công lực vào cơ thể như trong tiểu thuyết không? Nếu có thì anh truyền cho tôi ít công lực, như vậy tôi sẽ luyện thành sớm hơn...”
Vương Thế Phi nghĩ cho dù là luyện thành chiêu điểm huyệt sớm hơn 10 năm cũng được, năm hắn sáu mươi mấy tuổi chắc vẫn còn chưa muộn lắm, cố tận hưởng vài năm tiếp theo chắc cũng đủ rồi.
“Xem phim kiếm hiệp nhiều quá nên điên theo nó hả? Trên đời này làm gì có những chuyện dễ ăn như thế?”
Cho dù là Phương Hạo Vân dùng Thiên phạt hấp thu sức mạnh của những kẻ bị giết, hắn cũng phải chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ.
Nói tóm lại, trên thế gian này không có bữa cơm nào miễn phí dành cho bạn.
Muốn đạt được thứ gì thì phải bỏ ra thứ tương đương đánh đổi, đấy là quy luật của cuộc sống.
“Mọi người cẩn thận nha, kể từ bây giờ đừng nói chuyện tào lao nữa...Khỉ Con, cậu đi trước dẫn đường mau...”
Lối đi nhỏ hẹp phía trước đã nghe tiếng rên rỉ sung sướng vang tới, hiển nhiên cách căn phòng cần tìm không còn xa nữa, chắc giờ này cả lũ Hỏa Long bang đang tụ tập thác loạn trong phòng.
Khỉ Con nghe Phương thiếu gia nhớ tên mình liền khấp khởi vui mừng, vẻ háo hức trong lòng tăng lên không ít, hắn khoa tay múa chân tiếp tục dẫn mọi người tiến về phía trước.
Khỉ Con cũng đã khôn khéo cài sẵn nội gián vào Hỏa Long bang rồi, theo như tin tình báo, Mặt Sẹo hiện đang có mặt trong căn phòng mang tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt phía trước.
Ngoài trừ hai tên bảo vệ khi nãy, xung quanh không còn xuất hiện thêm tên đàn em và cô phục vụ nào nữa, Khỉ Con dẫn mọi người đến thẳng trước cửa phòng Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
“Bình...bình...” Khỉ Con giơ nắm đấm đập mạnh vào cửa, hét lên: “Mở cửa, mở cửa ra...”
Rất nhanh, cửa phòng hé mở một khe nhỏ, người mở cửa chính là nội gián do Khỉ Con cài vào, khi hắn xác nhận người mới đến là Khỉ Con, liền mở tung cửa cho mọi người vào phòng.
Vừa bước vào phòng, cảnh tượng thác loạn đập vào mắt làm Phương Hạo Vân cảm thấy khó chịu, tiếng thở hổn hển và tiếng rên xiết của nhiều cặp trai gái xộc thẳng vào tai, rõ ràng không chỉ có một đôi đang khoái lạc.
Vương Thế Phi cười thầm trong bụng, tự nhủ, đám người này không phải biết sắp toi mạng nên tận hưởng lần cuối chứ?
Vương Thế Phi theo sát sau lưng Phương Hạo Vân, dõi mắt nhìn xung quanh, thiệt là quá đáng hết sức, chí ít có tám cặp nam nữ đang vật nhau trên ghế sofa, dưới sàn nhà, thậm chí trên mặt bàn.
Điều lạ lùng nhất là Mặt Sẹo đang cởi truồng ngồi trên ghế sofa xem cảnh vui vẻ của bọn đàn em, tất nhiên gã đâu có khả năng tham gia cuộc vui, gã bị Phương Hạo Vân biến thành thái giám mất rồi.
Có người lạ ngang nhiên xông vào nhưng những người trong phòng không ai để ý, dưới tác động của rượu, chất kích thích và dục vọng, chúng đã mất đi ý thức cảnh giác, không biết nguy hiểm đang cận kề.
Hai tên vệ sĩ được Mặt Sẹo cho phép ở lại trong phòng 5 phút trước đã bị nội gián của Khỉ Con trừ khử.
“Mẹ kiếp, đúng là bọn biến thái...” Vương Thế Phi bực bội thét lên, đưa chân đá mạnh một cú vào người đôi nam nữ đang hành lạc dưới tấm thảm.
Tuy cả hai đều đã uống say, nhưng cú đá của Vương Thế Phi không hề nể nang, dưới tác động của cơn đau, tên kia hình như tỉnh táo lại một chút, khi gã ngẩng đầu lên thấy trong phòng xuất hiện người lạ, lập tức ý thức được nguy hiểm cận kề nên mở to họng kêu la cảnh báo cho đồng bọn.
Mặt Sẹo nghe tiếng kêu la của tên đàn em, đưa tay vỗ mạnh vào trán cho tỉnh táo đầu óc, khi hắn nhìn thấy Phương Hạo Vân đang đứng ngay trước mặt, trái tim chợt co thắt mạnh một cái, sợ đến nỗi tỉnh cả rượu.
“Là mày...Phương Hạo Vân, Tại sao lại là mày? Mày vào đây bằng cách nào? Mày muốn làm gì hả?”
Mặt Sẹo vội quơ tay lấy chiếc áo ném kế bên khoác nhanh vào người, sau đó đứng dậy gào lên giận dữ: “Mày muốn làm gì hả? Mày có biết đây là đâu không?”
Phương Hạo Vân cười mỉa mai một tiếng, ném cho Mặt Sẹo một cái nhìn khinh miệt: “Mặc áo ngay ngắn vào, tao đợi mày trong kia.”
Dừng lại một lát, Phương Hạo Vân quét mắt một lượt vào các cặp nam nữ đang hành lạc trong phòng, quay sang Vương Thế Phi dặn dò: “Vương thiếu gia, đám người này giao cho anh xử lí, trói hết cả bọn lại trước đã.”
Nói xong, Phương Hạo Vân sải bước đi theo Khỉ Con vào căn phòng nhỏ dành cho Mặt Sẹo nghỉ ngơi riêng ở phía trong. Căn phòng này gọn gàng ngăn nắp khác hoàn toàn với cảnh trụy lạc ngoài kia.
Phương Hạo Vân ngồi phịch xuống ghế sofa, chẳng bao lâu sau, Mặt Sẹo bước đi xiêu vẹo vào phòng, có thể nhận ra gã đang sợ hãi tột độ.
“Xem ra mày càng sống càng biến thái rồi thì phải?” Phương Hạo Vân lạnh lùng rít lên: “Vốn dĩ tao tưởng mày làm thái giám rồi sẽ biết tu thân tích đức, bây giờ xem ra tao đã nghĩ lầm, hạng người như mày mãi mãi không chịu sửa đổi tật xấu, biết hôm nay tao đến đây để làm gì không hả?”
Mặt Sẹo mang nặng tâm trạng sợ hãi ngồi xuống, vỗ vỗ trán cho tinh thần tỉnh táo hơn, gã tươi cười giả lả nói: “Phương thiếu gia tìm tôi có điều chi chỉ bảo ạ? Lần trước mấy tên đàn em không biết trời cao đất dày đắc tội với anh, tôi đã xử chúng rồi, hay là để tôi bồi thường chút phí tổn tinh thần cho anh...”
Đối mặt với người dám đá bể trứng mình trước mặt Kim Gia, Mặt Sẹo không dám cứng đầu chống lại.
“Mày đúng là thứ ngu dốt, mày tưởng tao đêm hôm khuya khoắt thế này đến đây tìm mày chỉ là vì chút ít phí tổn bồi thường thôi sao?” Phương Hạo Vân lạnh lùng nói qua khẽ răng: “Mày có nghe câu này chưa? Làm nhiều điều ác thì trời đất không tha...”
Mặt Sẹo nghe xong run lẩy bẩy lên, hình như gã đã biết Phương Hạo Vân định làm gì rồi. Gã vội khúm núm nói: “Phương thiếu gia, tôi nghe lời anh, anh có gì sai bảo tôi cũng đồng ý hết.”
Để che lấp nỗi sợ trong lòng, Mặt Sẹo lấy một điếu thuốc trên bàn châm lửa hít mấy hơi sâu nhằm trấn an tinh thần.
Phương Hạo Vân nhăn mặt nói: “Tao không thích người ta hút thuốc trước mặt tao.”
“Tôi biết rồi, xin lỗi...” Mặt Sẹo vội dập tắt điếu thuốc, khúm núm xin lỗi Phương Hạo Vân.
Nỗi sợ làm Mặt Sẹo tỉnh táo hơn nhiều, cơn say của gã đã tiêu tan hết một nửa, gã cảm nhận được luồng sát khí bắn ra từ đôi mắt Phương Hạo Vân nhằm vào gã.
Biết rõ nguy hiểm cận kề, Mặt Sẹo quyết định nghĩ cách thông báo cho Kim Gia đến cứu, bằng không thì gã khó qua kiếp nạn đêm nay rồi. Do dự giây lát, gã thò tay vào túi áo moi điện thoại ra, định nhắn tin cầu cứu.
Ai ngờ Phương Hạo Vân đã nhìn thấu ý định của gã, hắn bước tới mỉm cười hỏi: “Điện thoại đẹp quá nhỉ? Đưa tao coi chút có được không?” Nói xong, không thèm đợi Mặt Sẹo phản ứng, Phương Hạo Vân đã nhanh tay giựt lấy chiếc điện thoại.
Mặt Sẹo tức giận tím tái mặt mày nhưng gã không dám lên tiếng, chỉ còn cách mặc kệ Phương Hạo Vân tịch thu chiếc điện thoại đi. Phen này nguy rồi, Mặt Sẹo dè dặt nói: “Kiểu điện thoại này mới ra hôm trước đó ạ, ngoài thị trường còn chưa bán đâu, tôi nhờ người quen mua giùm mới được đó, nếu Phương thiếu gia thích thì cứ cầm về chơi đi ạ...À, Phương thiếu gia, tôi đã nghĩ kĩ rồi, Hỏa Long bang đồng ý lấy một triệu tệ ra bồi thường cho anh...Tiền ở đây cả, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi...”
Mặt Sẹo vội lôi từ dưới ghế sofa ra một chiếc vali chứa một triệu tệ tiền mặt, số tiền này gã định mấy hôm nữa sẽ giao dịch hàng trắng với người khác, bây giờ phải đem ra cứu mạng trước đã, gã hy vọng Phương Hạo Vân nể mặt đống tiền này sẽ tha cho gã.
Nhìn vào rương tiền trước mặt, Phương Hạo Vân cười lạnh lùng: “Hỏa Long bang của mày hoạt động ở thành phố Hoa Hải bao lâu nay, không phải chỉ đáng giá có nhiêu đây thôi chứ?”
Mặt Sẹo hít một hơi sâu, nghiến răng lôi ra một chiếc vali nữa, khi chiếc vali mở tung, bên trong toàn là tiền đô, xem ra phải có đến mấy triệu USD.
“Xem ra mày rất biết điều, thôi vậy, tao có thể cho mày chết thoải mái một chút...” Phương Hạo Vân vơ được một mớ tiền ngoài ý muốn cũng thấy vui vui, dù sao thì đây cũng là tiền dơ bẩn do Hỏa Long bang phạm tội mà có, tịch thu của chúng không có gì phải áy náy cả.
“Cái gì? Anh muốn làm gì tôi?” Mặt Sẹo hoảng sợ lui lại vài bước, nếu gã không nghe lầm, ý của Phương Hạo Vân là tiền cũng lấy, mạng cũng không tha, thật là ác ôn.
“Yên tâm đi, tao không để mày đau đớn đâu...Tiện thể nói luôn cho mày biết, con vợ của mày để tao chăm sóc hộ là được rồi.” Vừa nói hết câu, ngón tay của Phương Hạo Vân đã điểm trúng trước ngực Mặt Sẹo.
“Mày...” Mặt Sẹo còn chưa kịp thốt lên một tiếng, trái tim gã đã ngừng đập, toàn thân mềm oặt đổ phịch xuống đất.
Phương Hạo Vân nhếch mép cười lạnh lùng, mở cửa bước ra ngoài cho đám đàn em của Vương Thế Phi vào khiêng hai vali tiền mang đi.
Sau đó, Phương Hạo Vân hạ lệnh trói hết tám cặp nam nữ kia lại ném vào căn phòng nhỏ chung với Mặt Sẹo.
“Phương thiếu gia, bom hẹn giờ đã được cài xong, chúng ta nên rút đi thôi.” Vương Thế Phi đã nhận được thông báo của các nhóm đàn em trà trộn vào quán bar.
“Tốt lắm, lệnh cho các nhóm rút hết ra ngoài!” Phương Hạo Vân vẫy tay dẫn theo mọi người rút khỏi quán bar, ngồi trở vào chiếc xe màu đen đợi sẵn ở ngả tư cách đó không xa.
“Phương thiếu gia, 5 phút sau toàn bộ người của tôi sẽ rút hết. Chúng tôi đã làm theo lời dặn của anh, trái bom cài ở đại sảnh có sức sát thương hơi kém, chắc không xảy ra tổn thất nhân mạng đâu, còn các nhân viên trên lầu 2 e rằng khó thoát khỏi tai ương.”
Vương Thế Phi lúc trước cũng là kẻ xấu, nhưng hắn chỉ gây gổ đánh nhau, trêu chọc gái nhà lành chứ chưa từng thử cảm giác mạnh vừa giết người vừa đặt bom như hôm nay, nghĩ tới là phấn khích...
“Đám bảo vệ và mấy cô ả phục vụ trên lầu 2 đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bọn chúng từng làm hại nhân mạng, đáng chết như nhau cả...À, anh nhớ canh thời gian báo cảnh sát luôn.” Phương Hạo Vân dặn dò một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui