Hoán Kiểm Trọng Sanh

Dì Bạch mỉm cười hỏi: “Hạo Vân, con nỡ từ bỏ cô ấy sao? Có hận thì ắt có yêu, tình yêu và thù hận luôn gắn liền với nhau, cảm xúc của con người rất phức tạp, có những lúc người ta không cách nào phân biệt được đâu là yêu, đâu là hận...Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, con nhất định phải suy nghĩ cho kĩ, nếu không sau này con có hối hận thì đã muộn.”
“Dì Bạch, con biết mình nên làm gì...Tóm lại con đã suy nghĩ kĩ rồi, từ nay về sau con và cô ấy sẽ không còn dính dáng với nhau chuyện gì nữa. Tình yêu giữa con và cô ấy đã thuộc về quá khứ, bây giờ con có một thân phận hoàn toàn mới, còn có tình yêu mới nữa, trân trọng những gì trước mắt mới là quyết định chính xác nhất.” Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch.
“Trân trọng những gì trước mắt...Hạo Vân, câu nói này của con rất hay, xem ra tâm trí của con gần đây không tệ...”
Dì Bạch đột ngột thay đổi đề tài: “Hôm nay không việc gì làm chứ? Buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi, dì sẽ đích thân vào bếp làm vài món ngon...”
“Vâng!” Phương Hạo Vân ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Phương Hạo Vân cảm thấy chỉ có dì Bạch mới là người hiểu hắn nhất, vì dì biết rõ quá khứ, hiện tại của hắn, thậm chí ngay cả tương lai dì cũng đoán biết được.
Mỗi khi gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hắn ngay lập tức nghĩ ngay tới dì Bạch, chỉ cần bày tỏ tâm sự chất chứa trong lòng với dì thôi thì tâm trạng sau đó của hắn mới có thể thoải mái trở lại.
“Con ngồi chơi đi nhé, con đến sớm qúa, dì còn chưa sửa soạn rửa mặt thay đồ nữa.” Dì Bạch đứng dậy khỏi ghế sofa, lắc lư tấm thân tuyệt mỹ đi khỏi.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dõi theo sau lưng dì Bạch hồi lâu cho đến khi dì đi khỏi phòng, thật ra với thân hình, dung mạo và tuổi tác của dì Bạch, Phương Hạo Vân nên gọi cô một tiếng chị mới đúng, chỉ là muốn bày tỏ lòng tôn kính nên hắn mới xưng hô dì Bạch, ngoài ra dì Bạch cũng không thấy phàn nàn gì về cách gọi của hắn.
Sau khi dì Bạch đi khỏi, Phương Hạo Vân đi đến bên cạnh cửa sổ, đứng vào vị trí vừa nãy, dõi mắt vào cõi xa xăm ngoài kia, trong lòng đan xen nhiều luồng suy nghĩ.
“Hạo Vân, cơm canh xong rồi này...qua đây ăn cơm đi.” Khi Phương Hạo Vân đứng ngây ra suy nghĩ bên cửa sổ bị tiếng gọi của dì Bạch làm giật mình bừng tỉnh, hắn đã đứng đó hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, bây giờ đã là 12h trưa.
Phương Hạo Vân trấn tỉnh lại, mỉm cười bối rối, vội quay lưng lại bước tới ngồi vào bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn 8 đĩa thức ăn tinh xảo.
Tài nghệ nấu nướng của dì Bạch đã thuộc loại siêu phàm, tuy chưa nếm thử nhưng chỉ nhìn màu sắc và ngửi mùi thơm phảng phất của thức ăn thôi, Phương Hạo Vân liền nuốt nước miếng ừng ực thèm thuồng.
“Đừng khách sáo nữa, mau ăn đi cho nóng...”
Nhìn bộ dạng chảy nước miếng của Phương Hạo Vân, dì Bạch vui mừng khôn siết, thành quả lao động của mình được khẳng định, đối với phụ nữ mà nói, đấy là lời khen chân thành nhất.
“Vâng!” Phương Hạo Vân bắt đầu giơ đũa gắp thức ăn bỏ vào mồm nhai nuốt như hổ đói, thức ăn dì Bạch nấu còn ngon hơn cả đầu bếp trong nhà hàng 5 sao, trong suốt quá trình ăn hắn không hề mở miệng lên tiếng.
Dì Bạch mỉm cười mãn nguyện, cô cũng cầm đũa lên nhưng chỉ gắp vài miếng cho vui, rất nhiều khi cô dừng đũa nhìn trưng trưng cảnh ăn cơm của Phương Hạo Vân, thấy hắn ăn ngon miệng, dì Bạch trong lòng cũng vui lây.
Đợi sau khi Phương Hạo Vân nhai ngấu nghiến hết thức ăn, hắn mới phát hiện nửa chén cơm của dì Bạch còn chưa ăn xong, mà tất cả 8 cái đĩa trên bàn đều sạch bong.
Sắc mặt Phương Hạo Vân thoáng bối rối, hắn ngẩng đầu lên cười giả lả, nói: “Dì Bạch, còn thức ăn thừa trong bếp không? Để con đi mang ra cho dì nhé...Xin lỗi, con vô ý quá...lỡ ăn hết thức ăn rồi.”
Món ăn do dì Bạch làm ngon hơn cả 3 cô gái ở nhà, theo như suy đoán của Phương Hạo Vân, lúc dì Bạch nấu ăn chắc có sử dụng nội lực, món ăn dùng nội lực làm ra đương nhiên khác biệt với người thường rồi.
Dì Bạch mỉm cười bước qua xoa xoa đầu Phương Hạo Vân, nói: “Ha ha, thật ra dì không đói bụng, mấy món ăn kia đều là làm cho một mình con đó, nhưng dì cũng phải phạt con rửa hết chén đĩa mới được.”
“Vâng!” Ăn uống miễn phí một bữa ngon miệng như thế, có rửa chén cũng là xứng đáng.
Lúc cùng nhau rửa chén trong bếp, dì Bạch nghiêng đầu để lộ một nụ cười xao xuyến lòng người: “Hạo Vân, sau này lúc rảnh rỗi con phải thường xuyên tới đây, dì rất thích nhìn con ăn cơm...”
Trước nụ cười quyến rũ của dì Bạch, Phương Hạo Vân sém chút hồn xiêu phách lạc, sức sát thương mạnh quá, một luồng điện xẹt ngang óc hắn, nếu không phải hắn có lòng tôn kính dì, nói không chừng đã lao tới làm bậy rồi.
“Không thành vấn đề...Dì Bạch, vậy chúng ta giao ước với nhau nhé, sau này hễ có thời gian là con đến đây ăn cơm miễn phí.” Được ăn ngon tất nhiên Phương Hạo Vân vui lòng nhận lời rồi.
Sau bữa cơm trưa, Phương Hạo Vân không rời khỏi nhà dì Bạch mà tiếp tục ở lại, ở nơi đây hắn không cần diễn kịch, không phải che giấu con người thật của mình, như thế tinh thần, tâm trí đều được thả lỏng tối đa. Hắn dự định ăn luôn bữa cơm tối mới rời khỏi, dù gì thì hôm nay cũng không có gì làm.
“Hạo Vân, chiều nay dì có việc bận phải ra khỏi nhà, chắc đến tối mới về kịp, con cứ nghỉ ngơi trong phòng đi nhé, đợi khi nào dì về chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo.” Lúc này dì Bạch đã thay một bộ đồ thể thao màu trắng bó sát, từng đường cong quyến rũ trên cơ thể hiện rõ ra, đôi mắt sáng bóng lung linh thu hút người ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Con có thể giúp dì không?” Phương Hạo Vân quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, dì tự lo được.” Nói đến đây, dì Bạch cười to: “Thật ra việc này liên quan đến con, nhưng tạm thời dì chưa nói cho con biết được, đợi sau khi dì làm xong việc đã, tối về sẽ nói con nghe, con cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong nhà đi...”
“Thôi được, con đợi dì quay về vậy.” Khó có dịp thư giãn một buổi, Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý.
Đinh Tuyết Nhu ngủ một giấc rất lâu mới tỉnh dậy, khi cô thức tỉnh đã hơn 12h trưa, tất nhiên khi cô tỉnh giấc vẫn chưa biết thời gian trễ như vậy rồi, Vương Hà cố tình lấy đi chiếc đồng hồ treo trong phòng và đồng hồ báo thức đặt ngay đầu giường, thậm chí còn kéo rèm cửa che kín không cho ánh nắng rọi vào.
Việc đầu tiên Đinh Tuyết Nhu làm sau khi thức dậy là chạy sang phòng bên cạnh tìm Phương Hạo Vân.
“Nhu Nhu, đừng đi nữa, hắn đã sớm rời khỏi khách sạn rồi.” Vương Hà sớm nhận ra ý định của Đinh Tuyết Nhu, chưa đợi cô chạy ra khỏi phòng đã lên tiếng ngăn cản.
“Bây giờ đã hơn 12h trưa, hắn đã sớm đi về rồi.” Vương Hà mỉm cười đắc ý, bước tới mở hết rèm cửa khắp phòng ra, ánh nắng chói chang lập tức rọi vào. Nhìn thấy mặt trời vàng rực trên cao, Đinh Tuyết Nhu biết Vương Hà không hề gạt cô.
“Chị Hà, tại sao chị không gọi em dậy, ít ra em nên đi tiễn Hạo Vân...anh ấy dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà, chúng ta làm vậy hình như không đúng phép lịch sự lắm...À phải, đồng hồ báo thức của em đâu, đồng hồ treo trên tường đâu mất rồi...” Đinh Tuyết Nhu dáo dác nhìn xung quanh, oán trách: “Chị Hà, tất cả đều là chị sắp đặt, tại sao chị phải làm thế chứ?”
“Nhu Nhu, nghe chị nói, Phương Hạo Vân là hạng người gì, cả chị và em đều biết rõ, chẳng lẽ em còn nuôi hy vọng với hắn ư? Còn nữa, chị cũng không phải người không biết lí lẽ, sáng nay chị định đi tiễn hắn, nói vài câu cám ơn nhưng phát hiện hắn đã lặng lẽ bỏ đi, chị cũng đâu còn cách nào khác. Nhu Nhu, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chị đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh rồi này, trưa mai sẽ xuất phát, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.”
Hiện nay mối đe dọa từ bọn Thái Dương giáo đã được dẹp yên, Vương Hà như trút được gánh nặng, cô quyết định nên sớm rời khỏi vùng đất thị phi này.
“Ngày mai đi Bắc Kinh?” Đinh Tuyết Nhu khẽ nhíu mày, hỏi: “Ai đưa ra quyết định vậy?”
“Chính là chị!”
Vương Hà thản nhiên nói: “Nhu Nhu, chị là người quản lí của em, chị có quyền sắp xếp mọi hoạt động của em, chị đã liên hệ với bên Bắc Kinh rồi, có mấy công ty âm nhạc lớn muốn gặp em để bàn việc kí kết hợp đồng...”
“Em không đồng ý!”
Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu trở nên âm u: “Chị Hà, đúng là chị là người quản lí của em, nhưng chị đừng quên em có quyền quyết định bất cứ hoạt động nào của mình, em không muốn đi Bắc Kinh, càng không muốn kí hợp đồng với mấy công ty âm nhạc gì hết. Chị quên mất thỏa thuận của chúng ta rồi à, em mãi mãi giữ tấm thân tự do, tuyệt đối không kí hợp đồng biểu diễn với công ty nào, đồng thời trong thời gian gần em cũng sẽ không tung ra đĩa nhạc nào nữa...”
“Nhu Nhu, em đừng bướng bỉnh nữa có được không? Chị đã hứa với người ta rồi, nếu chúng ta không chịu qua đó sẽ phải trả một món tiền bồi thường không ít đâu.” Vương Hà hoảng lên van nài.
“Vậy thì cứ bồi thường đi, tóm lại em sẽ không rời khỏi thành phố Hoa Hải, còn về những việc khác, chị hãy tự lo liệu đi. Em đi rửa mặt thay đồ đây...”
Nói xong, Đinh Tuyết Nhu quay lưng bỏ đi, đây là lần đầu tiên trong suốt 3 năm hợp tác cô có phản ứng mạnh như thế với Vương Hà.
Vương Hà nhìn theo bóng lưng Đinh Tuyết Nhu, mấp máy môi định nói thêm câu gì nhưng lại không biết nên thuyết phục thế nào. Tính khí của Đinh Tuyết Nhu cô biết rõ hơn ai hết, ngày thường tuy Nhu Nhu hiền lành dịu dàng nhưng có những lúc cực kì ngang bướng, một khi cô đã quyết định việc gì rồi, dù có khuyên nhủ van nài cỡ nào cũng vô tác dụng thôi.
Thật ra Vương Hà cũng không có ác ý gì. Cô vốn định sớm rời khỏi vùng đất thị phi thành phố Hoa Hải này, đồng thời nhanh chóng sắp xếp cho Đinh Tuyết Nhu làm việc trở lại để cô quên đi kí ức về mối tình dang dở kia.
Nhưng bây giờ không những Đinh Tuyết Nhu không thấu hiểu lòng tốt của cô, ngược lại còn oán trách cô áp đặt, kể ra Vương Hà cũng ấm ức lắm.
Có một số chuyện Đinh Tuyết Nhu không biết, Vương Hà làm người quản lí cũng không dễ dàng gì, từ khi đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu về nước, các công ty âm nhạc lớn nhỏ trong khắp cả nước đều dòm ngó miếng thịt béo bở này.
Một số công ty lớn thậm chí còn tìm được số điện thoại riêng của Vương Hà, nhiều lần gọi vào bàn chuyện kí hợp đồng với Đinh Tuyết Nhu, không ít công ty còn trả cái giá trên trời.
Lúc đầu, Vương Hà đều nhất mực từ chối hết vì Đinh Tuyết Nhu đã từng nói dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời gian nào cô cũng sẽ không kí hợp đồng biểu diễn ràng buộc với một công ty, khi cô phát hành album đều thông qua công ty đại lí.
Thấy dùng tiền dụ dỗ không được, một số ông chủ công ty âm nhạc lớn bèn thay đổi chiến lược, bắt đầu buông lời dọa nạt, đến sau cùng là vừa dọa nạt vừa đem tiền ra dụ dỗ...
Sự việc phát triển đến nước này, Vương Hà cũng không biết nên giải quyết sao cho thỏa đáng, cô đã hết cách từ chối mấy ông chủ lớn kia. Trong đất nước rộng lớn này, mấy ông chủ lớn có ai không phải xuất thân từ dân xã hội đen chứ? Bọn chúng làm việc đều bất chấp thủ đoạn tàn ác...
Vương Hà bị ép vào đường cùng nên đành chọn vài công ty có thực lực thương lượng, quyết định sau khi buổi biểu diễn ở thành phố Hoa Hải kết thúc sẽ dẫn Đinh Tuyết Nhu đi Bắc Kinh bàn thảo điều khoản kí kết hợp đồng.
Bây giờ gay go rồi, Đinh Tuyết Nhu không chịu đi, đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là bọn người kia đều không phải dân lương thiện, dám cho người ta leo cây, chúng đâu chịu dễ dàng bỏ qua. Vương Hà thở dài chán ngán, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay. Đinh Tuyết Nhu xưa nay không hề biết tính toán chỉ thích làm theo cảm tính, có nói cho cô biết cũng chả ích gì.
Sau khi dì Bạch đi khỏi, Phương Hạo Vân nằm một mình lên giường của dì suy nghĩ lung tung, hồi lâu sau, hắn đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, hắn thấy dì Bạch mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, hắn nhìn xuyên qua hai quả núi vun vút, nhìn thấy vùng đất tam giác thần bí...Hắn bắt đầu trở nên hưng phấn...
Phương Hạo Vân cười khoái chí mở mắt ra, hắn phát hiện dì Bạch không có trong phòng, trên người hắn vẫn còn mặc quần áo, hắn hiểu ra mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Đột nhiên Phương Hạo Vân cảm thấy phía dưới mát mát, hình như chiếc quần thể thao màu trắng của hắn đã xuất hiện một vết ướt.
Phương Hạo Vân ngấm ngầm tự trách mình, tại sao mình lại có thể mơ cảnh xấu xa về dì Bạch như thế được chứ? Thật là tội lỗi không thể dung tha...
“Hạo Vân, con tỉnh rồi à?”
Chính vào lúc này, cửa phòng bật mở, dì Bạch bước vào trong phòng, ánh mắt dì quét nhanh vào người Phương Hạo Vân, lập tức phát hiện ra vết tích trên quần hắn.
Tuy dì Bạch chưa từng thử chuyện phòng the, nhưng dù gì đều là người trưởng thành, dì hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, trái tim đập mạnh liên hồi, sao Hạo Vân lại nằm trên giường của mình mà...cái này...chẳng lẽ nó đã nằm mơ thấy mình?
Nghĩ đến đây, dì Bạch liền đỏ mặt tía tai, mặc cho cảnh giới võ học của dì Bạch cao siêu cỡ nào, gặp phải chuyện nhạy cảm kia thì bản năng của phụ nữ vẫn chiếm thế thượng phong, dì Bạch cúi đầu thẹn thùng không nói tiếng nào.
“Cái này...cái này...dì Bạch, dì đã về đấy à?” Phương Hạo Vân ngớ mặt ra giây lát vội lồm cồm bò dậy khỏi giường, như thế dì Bạch sẽ không nhìn thấy vết ướt trên quần hắn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui