Hoán Kiểm Trọng Sanh

Trần Thiên Huy đương nhiên là thoải mái đồng ý, lần thử nghiệm mới này, đối với ông mà nói chính là một chuyện vui mừng. Chưa nói tới những lợi ích và hiệu quả kinh tế mà nó mang đến cho ông, chỉ riêng lực ảnh hưởng xã hội đã khiến cho ông mặt mày hớn hở. Những năm gần đây, ông luôn luôn cố gắng nỗ lực tẩy trắng thân phận của mình, hiện giờ cải tổ lại các hộp đêm như vậy, thực sự là đã thoát ly khỏi xã hội đen rồi. Ông đang cân nhắc, một đoạn thời gian tới, đến khi có hiệu quả, liệu có nên thông báo chuyện này cho lão bố vợ Lã Thiên hay không, cũng nên để cho lão già đó được cao hứng một chút.
Sau khi xong việc, Trần Thiên Huy mới thông báo cho Phương Hạo Vân tình huống của gia đình Tạ Mai Nhi ở thành phố Tây Hải. Trước mắt mà nói, Lưu gia cũng không làm ra chuyện gì quá phận.
Phương Hạo Vân sau khi biết được tin tức này, thì quyết định tạm hoãn chuyện tới thành phố Tây Hải lại vài ngày. Hắn muốn tận dụng lúc này làm cho chắc chắn chuyện cải tổ lại các hộp đêm.
Dù sao, đây cũng là việc đứng đắn đầu tiên mà hắn làm sau khi 'hoán kiểm trọng sanh', nhất định phải làm đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở giữa chừng được...
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, Đinh Tuyết Nhu nằm trằn trọc ở trên giường. Bình thường cô cứ đúng giờ nằm lên giường là ngủ, nhưng mà lúc này cũng đã mười hai giờ đêm rồi mà cô vẫn không làm sao có thể đi vào giấc ngủ được.
Buổi sáng hôm nay, gia tộc đã từ lâu không liên hệ đột nhiên lại liên hệ lại với cô. Chú bốn Đinh Vân Uy nói với cô, ba cô Đinh Vọng Long mắc bệnh nặng, hy vọng cô có thể mau chóng trở về nước Anh, nếu không, cô có thể sẽ tiếc nuối cả đời.
Đối với lời của chú bốn, Đinh Tuyết Nhu cũng không hoàn toàn tin tưởng, cô hiểu rất rõ phẩm hạnh của người nhà họ Đinh, những lời bọn họ nói vốn không thể dễ dàng tin được.
Cô suy xét đi suy xét lại, đưa ra được một kết luận, đây có thể chính là một âm mưu.
Ngay sau đó, Đinh Tuyết Nhu lại cho ra một kết luận khác, Đinh gia muốn mình quay về.
Về phần vì sao lại phải trở về, trong lòng Đinh Tuyết Nhu rõ ràng như tấm gương sáng, đơn giản là muốn lấy mình ra để giao dịch với gia tộc Morgan, đạt được quan hệ hợp tác.
Đối với một gia tộc như thế, người cha như thế, Đinh Tuyết Nhu đã sớm mất hết hy vọng rồi. Từ hơn ba năm trước, sau khi mẹ của cô qua đời, cô cũng đã đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với gia tộc của mình, cả đời không qua lại với nhau nữa. Cô nhớ rất rõ ràng, lúc đó, ba cô, còn có hai người chú của cô, những gương mặt đó ghê tởm đến mức khiến cho người ta căm hận và muốn nôn mửa. Tương đối mà nói, tính tình của chú bốn Đinh Vân Thành cũng xem như là không tệ.
“Cộp cộp.!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa của Vương Hà: “Nhu Nhu, chị biết em còn chưa ngủ, có thể mở cửa ra cho chị vào được không.”
Lúc ban ngày Vương Hà đã phát hiện ra cảm xúc của Đinh Tuyết Nhu có vẻ không tốt, cô đánh giá, Đinh Tuyết Nhu khẳng định là gặp phải vấn đề gì đó. Dựa theo tính cách của em ấy khi trong lòng có chuyện, chắc chắn sẽ không dễ ngủ, cho nên cô muốn vào tâm sự với cô em mình.
Đinh Tuyết Nhu đứng dậy mở cửa phòng ra, để cho Vương Hà tiến vào: “Chị Hà, chị cũng chưa ngủ à. Kim Bảo ngủ chưa.”
“Ừm, Kim Bảo đã ngủ sớm rồi.”
Vương Hà đi tới, kéo tay của Đinh Tuyết Nhu, hai người cùng nhau ngồi ở bên mép giường, thân thiết hỏi: “Nhu Nhu, rốt cuộc là gặp phải vấn đề gì, nói cho chị nghe đi. Chị có thể gỡ rối cho em.”
“Chị Hà. em. không có chuyện gì đâu.” Đinh Tuyết Nhu hơi do dự, nói ra một câu trái với lương tâm.
Vương Hà lắc đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Đinh Tuyết Nhu, thấp giọng nói: “Nhu Nhu, chị em chúng ta đã ở cạnh nhau hơn ba năm nay rồi, tính cách của em chị còn không biết hay sao. Đừng gạt chị Hà, rốt cục là xảy ra chuyện gì, cho dù trời có sập xuống, chúng ta cũng sẽ cùng đối mặt. Em quên rồi à, trong ba năm này, chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao phong ba bão táp, nghe lời, nói cho chị nghe, chị sẽ giúp em.”
Đinh Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, rồi quyết định nói thật với Vương Hà.
Trên thực tế, phải kìm nén một chuyện gì đó ở trong lòng thì sẽ vô cùng khó chịu. Trước kia, Đinh Tuyết Nhu sở dĩ cho tới tận bây giờ chưa từng nói gì về việc này, đó là bởi vì cô đang cố gắng quên nó đi, để cho chính mình không thể nhớ tới những tháng ngày không thoải mái đó nữa. Chỉ có điều hiện giờ, chú bốn đột nhiên lại liên hệ, khiến cho nỗi đau ở sâu trong lòng cô lại như sóng cuộn biển gầm đánh vào, cô cũng không có cách nào có thể trốn tránh được.
“Chị Hà. kỳ thật em không phải là cô nhi, em có gia đình.” Đinh Tuyết Nhu bắt đầu mở lời, những chuyện của gia tộc, những chuyện mà mình gặp phải cô đều hai năm rõ mười nói cho Vương Hà nghe.
Trong lúc Vương Hà chăm chú lắng nghe, lúc thì nhíu mày, lúc thì cắn răng, cuối cùng ngay cả nước mắt cũng đã chảy ra. Thật bi thương. Vương Hà có nằm mơ cũng không thể tưởng được, một Nhu Nhu nhìn mảnh mai đến như vậy lại phải trải qua những chuyện đó. Ba của cô đúng là không ra cái dạng gì, căn bản là không phải con người. Trên đời này, làm gì có loại ba nhẫn tâm đến như vậy, đẩy con gái của mình vào trong hố lửa, thật sự là quá đáng.
“Nhu Nhu, Đinh Vọng Long gã đó không phải là người. Em đoạn tuyệt quan hệ với Đinh gia là đúng, chị Hà ủng hộ em.” Vương Hà vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà?
Cho tới giờ, Vương Hà luôn cảm thấy rằng tình yêu của cha mẹ là tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới. Thế mà hôm nay, cô lại được nghe một câu chuyện kinh khủng như vậy.
“Nhu Nhu, hãy nghe chị nói, em ngàn vạn lần không thể quay về được. Nếu em quay trở về, sẽ không còn đường rút lui nữa.” Vương Hà cố gắng khuyên giải.
“Yên tâm đi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em sẽ không ngốc nghếch đâu.”
Đinh Tuyết Nhu yếu ớt nói: “Sáu năm trước, em bịa ra một lời nói dối để thoát khỏi ông ta, là bởi vì mẹ của em. Giờ đây mẹ của em cũng qua đời rồi, mẹ bị ông ta làm cho tức chết. Sau khi mẹ em qua đời, em đã phát ra lời thề độc, kiếp này sẽ không có quan hệ gì với Đinh gia nữa. Cho dù là chú bốn có không gạt em, cho dù Đinh Vọng Long thật sự là sắp chết, em cũng tuyệt đối không quay về.”
Nghe thấy Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, Vương Hà cũng cảm thấy yên tâm hơn: “Nhu Nhu, thế là được rồi. Ông ta bất nhân, chúng ta cũng bất nghĩa. Loại ba như vậy, căn bản là không đáng để nhận.”
“Đúng rồi Nhu Nhu, em đã nghĩ rõ ràng rồi, vì sao bộ dáng em vẫn còn đầy tâm sự như vậy?” Vương Hà cảm thấy rằng trong lòng Đinh Tuyết Nhu vẫn còn có chuyện.
“Chị Hà. Em có một loại dự cảm, lần này Đinh gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Năm đó khi em đoạn tuyệt với bọn họ, đôi bên đều đã phát ra lời thề độc, nhưng mà lúc này Đinh gia lại chủ động liên hệ với em, như vậy chỉ có thể là do một vấn đề, bọn họ muốn đánh một đám hỏi. Em phỏng chừng, Đinh gia lúc này cũng đã lung lay sắp đổ, đi vào đường cùng rồi.” Đinh Tuyết Nhu vô cùng hiểu rõ người nhà họ Đinh, suy đoán của cô cũng gần như là chính xác.
Vương Hà nhíu mày hỏi: “Nhu Nhu, ý của em là, người nhà họ Đinh có thể sẽ đến Hoa Hải tìm em.”
“Vâng.!”
Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc gật gật đầu.
“Không được. Có chị ở đây, bọn họ có thể làm gì được em. Hơn nữa, ở Hoa Hải không phải em còn hai anh bạn tốt sao? Trương Bưu, Đại Phi. Có bọn họ ở đây, em còn sợ Đinh gia tới cướp người à, còn có Hạo Vân. Hắn mặc dù có lúc khiến cho người ta thấy chán ghét, nhưng mà nhìn chung thì cũng không tệ lắm. Hắn có thể chỉ trong thời gian ngắn cứu được một người ra khỏi vùng Tam Giác Vàng, có thể thấy được thực lực ở sau lưng hắn cường đại tới mức nào. Chúng ta tìm cơ hội sẽ đi nói với hắn, Đinh gia sẽ không dám làm gì với em đâu.” Vương Hà cố gắng an ủi.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Kỳ thật trong lòng cô cũng đã sớm có tính toán, cô muốn mau chóng giải được đáp án trên người Phương Hạo Vân. Nếu những gì cô suy đoán là đúng, thì hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng...
Dưới sự đốc thúc của Phương Hạo Vân, những hộp đêm của Trần gia, Vương gia được cải tổ vô cùng mau lẹ. Thành công.
Hôm nay là ngày đầu tiên đón khách sau khi cải tổ, vì không để cho quá mức vắng vẻ, Phương Hạo Vân cố ý phân phó với mọi người tự liên hệ với những người bạn tốt của mình tới đây cổ động.
Phương Hạo Vân cũng tự liên hệ với Hàn Tuyết Nhi, dặn cô mang theo nhiều bạn bè tới chơi. Bổn ý của hắn là muốn lấy Hàn Tuyết Nhi và bạn bè của cô để thử nghiệm, xem học sinh trung học đối với hộp đêm sau khi cải tổ thì có ý kiến gì không. Dựa theo kế hoạch của Phương Hạo Vân, sau đó hắn còn muốn mời bạn cùng ký túc xá, cùng với những bạn bè đại học của Bạch Lăng Kỳ đến để thí điểm.
Tóm lại, hắn muốn ở trong một thời gian ngắn có thể xem được phản ứng của tất cả các loại tầng lớp, để có thể điều ra sơ lược kế hoạch kinh doanh cùng với loại âm nhạc cho phù hợp mọi người.
Lúc tám giờ tối, Hàn Tuyết Nhi và bạn bè của cô chậm rãi đi tới Kim Bích Huy Hoàng. Cừ thật, cả đoàn có tới hơn hai mươi người. Chỉ cần nhìn quần áo là có thể thấy được những học sinh đó điều kiện gia đình không phú thì cũng quý.
Vương Thế Phi tự mình sắp xếp một căn phòng lớn xa hoa cho bọn họ, bên trong trang hoàng tươi mát thanh lịch, không có một chút khí tức ám muội nào. Sau khi đi vào, khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng.
Loại rượu, điểm tâm đều là loại mà học sinh trung học thích, ngay cả những ca khúc ở trong dàn Karaoke cũng phù hợp cho học sinh biểu diễn, tuyệt đối không có chỗ nào suy đồi.
Khi nhân viên phục vụ đưa rượu, đưa điểm tâm lên, một vài học sinh hào phóng thưởng cho nhân viên phục vụ tiền boa vô cùng mạnh tay.
Phương Hạo Vân âm thầm cảm khái, những người bạn nhỏ ra tay thật là hào phóng nha.
Chơi một trận xong, Hàn Tuyết Nhi liền vụng trộm chuồn ra đi tìm anh Hạo Vân. Vốn từ lần trước sau khi bị cô bạn tốt bán đứng, cô đã thề sẽ không bao giờ tới hộp đêm nữa.
Hôm nay là do anh Hạo Vân yêu cầu, cô không thể không đến được.
Có điều là cho tới tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Phương Hạo Vân đâu, cô tức đến mức cái miệng nhỏ nhắn cứ dẩu lên, mất hết cả hứng.
“Tuyết Nhi, sao lại không chơi thế.” Phương Hạo Vân vừa mới bước ra từ khu ghế lô của những công nhân viên chức tập đoàn Thịnh Hâm, thấy ngay Hàn Tuyết Nhi đang bước đi một mình, vội vàng hô lên một tiếng.
“Anh Hạo Vân. Anh thật là đáng ghét, gọi người ta tới đây, thế mà không thèm nhìn mặt người ta tới một cái nữa. Anh thật là quá hư đi.”
Hàn Tuyết Nhi giận dữ gắt lên, bước lên trước, ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, làm nũng nói: “Đi chơi với em đi.”
Phương Hạo Vân cảm thấy xấu hổ, hắn sao có thể có hứng thú chơi đùa với một đám bạn nhỏ mới hơn mười tuổi được: “Tuyết Nhi, anh còn có chính sự, em vào trước hát với các bạn học đi, chốc nữa khi anh có thời gian sẽ hẹn em.”
“Không được.!”
Hàn Tuyết Nhi thấy Phương Hạo Vân muốn đi, dưới tình huống cấp bách, vội vàng ôm chặt lấy hắn, kiên quyết không cho hắn đi.
Trong lồng ngực cảm thấy mềm mại, Phương Hạo Vân cảm giác thấy một trận hương thơm thơm mát truyền đến. Những cô gái khác nhau có hương thơm khác nhau, Hàn Tuyết Nhi tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà hương trên người lại nồng, có thể khiến cho người ta rạo rực.
Đồng thời với lúc Hàn Tuyết Nhi ôm lấy Phương Hạo Vân làm nũng, thân thể của hai người không ngừng ma sát với nhau, lại cộng thêm với hương thơm của cô khiến cho hạ thân của hắn nổi lên một chút biến hóa.
Hàn Tuyết Nhi cũng không phải là loại không hiểu biết một thứ gì, cô cảm thấy được anh Hạo Vân cứng lên, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng như lửa đốt. Lùi mông lại, trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, cố ý đưa đầu tới, ở bên tai Phương Hạo Vân thấp giọng nói: “Anh Hạo Vân, anh thật là hư hỏng đó.”
Phương Hạo Vân khẽ run lên, cô bé này thật là mê người.
Cảm nhận thấy sự run nhẹ của Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi âm thầm đắc ý, cố ý xoay tới xoay lui thân mình của mình ở trong lòng ngực Phương Hạo Vân. Sự xao động của tuổi dậy thì khiến cho cô càng lúc càng trở nên lớn mật.
“Đừng có lộn xộn.” Phương Hạo Vân nuốt nước miếng, bàn tay to không tự giác nhéo một cái lên cái mông xinh của Hàn Tuyết Nhi.
“Ưm.!”
Hàn Tuyết Nhi đột nhiên run lên trong lòng, nhịn không được rên khẽ lên một tiếng.
“Anh Hạo Vân, anh ăn đậu hũ của người ta.” Hàn Tuyết Nhi lại đưa môi tới bên tai Phương Hạo Vân, thấp giọng kháng nghị một tiếng. Nói là kháng nghị, kỳ thực trong lòng lại vô cùng hoan hỉ.
Khoan đã nào, cô bé này không phải ăn nhầm xuân dược đó chứ?
Phương Hạo Vân cảm thấy cô gái nhỏ đang uốn éo thân thể trong lòng ngực của mình, sao có thể chịu được sự tiếp xúc thân mật của một bộ ngực đang phát dục đó, mềm thật, cảm giác đúng là không tồi.
“Tuyết Nhi, anh phải đi toilet.”
Nếu mà cứ như vậy nữa, không thể nghi ngờ chính là đùa với lửa. Phương Hạo Vân cũng không muốn làm hỏng cả đời Hàn Tuyết Nhi, quan hệ giữa hai người lúc này là bạn tốt, chứ không phải giống như trước kia, khi Hàn Tuyết Nhi là con búp bê mà hắn lựa chọn.
Vội vàng rời khỏi Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân đi vào trong toilet rửa mặt một lúc, dục hỏa tràn đầy mới dần bình phục lại. Hàn Tuyết Nhi cũng đỏ mặt, đi vào ghế lô với bạn học, cố gắng làm ra vẻ bình thường.
Ngồi ở trên ghế sô pha, cô rõ ràng cảm thấy được, ở phía dưới của mình cũng đã ẩm ướt, dinh dính, âm ấm, nói chung là khó chịu không chịu nổi. Tình huống như vậy, cũng không phải mới lần đầu, nhất là khi nghĩ tới anh Hạo Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui