Hoán Kiểm Trọng Sanh

Lưu Nhị Khuê nghe xong, lần này không nín nhịn được nữa, trừng mắt giận dữ, cười phá lên nói: “Tạ Mai Nhi, cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà nghĩa vụ nợ nần? Hiện nay cả thôn, cả trấn đều biết tôi sắp lấy cô làm vợ, cô nhắc lại chuyện vay tiền của tôi là có ý gì hả?”
Tạ Mai Nhi cũng sừng sộ lên, nói: “Tôi chưa từng nhận lời lấy anh lúc nào, tôi mượn anh 7 vạn tệ để đi học, bây giờ tôi trả anh, còn về tiền lãi, khi đó chúng ta không có giao ước rõ, tôi có thể trả lãi cao nhất căn cứ theo lãi suất cho vay do ngân hàng nhà nước quy định...”
Sau khi đến Lưu gia, tâm trạng Tạ Mai Nhi bình tĩnh hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cô không định trả cho nhà họ Lưu đến một triệu bạc...7 vạn tệ mượn mấy năm, dù có vay nặng lãi cũng không thể nhân ra con số một triệu được, số tiền này đều do cô vất vả kiếm được, phần lớn còn phải đi vay mượn, Lưu Nhị Khuê dựa vào gì mà nói lấy là lấy chứ? Vậy chẳng khác nào ăn cướp à?
Tạ Mai Nhi tin tưởng cô đang sống trong một xã hội có pháp luật bảo vệ.
Lưu Ma Tử và Lưu Đại Khuê đều nghe lén bên ngoài, càng nghe càng tức tối, con nha đầu Tạ gia này hình như không dễ đối phó, nhưng phải công nhận một điều, mấy con bé hiền lành chơi lâu ngày cũng chán, con Tạ Mai Nhi này dữ dằn thế mới thú vị.
“Cô nói thế là có ý gì?”
Lưu Nhị Khuê đanh mặt chặn trước mặt Tạ Mai Nhi, gầm lên dữ tợn: “Tôi đã sớm nói với nhà cô rồi mà, cho cô hai con đường để chọn, chịu lấy tôi thì số nợ trước kia coi như xóa bỏ, còn muốn trả tiền cũng được, đưa một triệu bạc đây, một xu cũng không được thiếu.”
“Đồ bỉ ổi!”
Tạ Mai Nhi nhíu mày, gắt lên: “Anh làm vậy là hành động tống tiền, vi phạm pháp luật...7 vạn tệ mượn chưa tới 10 năm, cho dù tính lãi suất cao thì cùng lắm tôi chỉ trả anh 20 vạn, không nhiều hơn một xu nào đâu...Lưu Nhị Khuê, nếu anh còn ngang tàng thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi không tin xã hội pháp chế có nơi nào không nói lí lẽ.”
“Được thôi, cô đi báo cảnh sát đi, xem cảnh sát đến bắt cô hay bắt tôi...”
Lưu Nhị Khuê vênh mặt tự tin, mấy năm nay hắn làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa vi phạm pháp luật, cảnh sát không phải chưa từng đến hỏi thăm, nhưng cuối cùng Lưu Nhị Khuê này vẫn hoành hành bá đạo đấy thôi.
Xã hội pháp chế? Thì phải xem thử áp dụng với ai và áp dụng ở đâu chứ?
“Đại Khuê, hình như không thuận lợi đó...” Lưu Ma Tử nhăn nhó hỏi: “Con nghĩ coi chuyện này nên làm thế nào?”
“Còn làm thế nào nữa, con đi nói với lão nhị bảo nó cứ làm bừa rồi tính sau, đợi khi gạo đã nấu thành cơm rồi, coi Tạ Mai Nhi còn biết làm gì. Ba, cô con dâu này Lưu gia chúng ta nhất định phải chiếm lấy, nếu không Lưu gia sẽ tuyệt hậu đó...Mụ Hà Phụng Liên coi như hết hy vọng rồi...” Lưu Đại Khuê hậm hực rít lên.
“Đại Khuê, nghe ý của con, chẳng lẽ con định tính toán Tạ Mai Nhi?” Lưu Ma Tử tỏ vẻ không vui.
Lưu Đại Khuê cười hi hí nham hiểm: “Thì còn ý nào nữa đâu ba, đợi lão nhị xong chuyện rồi, bảo em dâu sinh luôn giúp con một đứa nhóc, dù gì con cũng là con trưởng, ba không phải muốn bắt con tuyệt hậu chứ?”
“Thằng tiểu tử này, vừa nhìn thấy người ta xinh đẹp đã nổi máu háo sắc chứ gì? Nhưng tính vậy cũng được, lát nữa ba bàn với Nhị Khuê thử coi sao, chắc không có vấn đề gì to tát đâu.” Lưu Ma Tử gian trá phụ họa theo đứa con lớn.
“Lưu Nhị Khuê, tôi cảnh cáo anh lần nữa, anh làm càn thì pháp luật sẽ trừng trị anh đó...” Tạ Mai Nhi tức tối sôi gan gào to.
“Hứ!”
Lưu Nhị Khuê cười gằn: “Nếu cô đã vào nhà Lưu gia rồi thì đừng mong bước trở ra, nói thật cho cô biết luôn, dù bây giờ cô chịu đưa tôi một triệu bạc tôi cũng không thèm nữa, Lưu Nhị Khuê này muốn lấy cô, dân làng khắp thôn trấn đều biết cô là người của tôi rồi, đây đã là sự thật, cô muốn Lưu gia mất mặt là chuyện không thể nào xảy ra đâu. 3 ngày sau chúng ta sẽ chính thức kết hôn, cô yên tâm, tôi sẽ làm đúng lễ nghi, tiền sính lễ đưa cho nhà cô tôi sẽ không thiếu một xu, 10 vạn nhé, lát nữa tôi cho người đem qua Tạ gia...”
“Lão nhị, bây giờ dẫn nó về phòng con, ngủ với nó rồi tính tiếp...” Lưu Ma Tử đẩy cửa bước vào hiến kế cho con trai.
“Anh dám?”
Tạ Mai Nhi nghe xong trong lòng hoảng sợ, lần này mình dại dột chui đầu vào hang cọp rồi, bọn súc sinh này không hề có tính người mà, ngay cả pháp luật chúng cũng không sợ, gặp phải chúng coi như mình xui xẻo tám đời.
May mà cô có phòng bị trước giấu sẵn một cây dao nhọn trong người, bây giờ là lúc dùng đến nó rồi.
Nghĩ đến đây, Tạ Mai Nhi vội rút dao ra, hai tay nắm chặt dao hướng thẳng vào Lưu Nhị Khuê đe dọa: “Không được qua đây, ai bước tới là tôi giết chết người đó.”
“Ha ha, thú vị thật!”
Lưu Nhị Khuê cười phá lên khoái chí, hình như không thèm quan tâm tới lời đe dọa của Tạ Mai Nhi, tiếp tục từng bước áp sát cô: “Tôi không tin một nữ trạng nguyên như cô mà dám giết người?”
Lưu Nhị Khuê phải lấy cho bằng được Tạ Mai Nhi không phải vì hắn yêu thương gì cô, chẳng qua Tạ Mai Nhi là cô gái xinh đẹp nhất thôn, hơn nữa còn là cử nhân đại học duy nhất của thôn Lưu Thủy. Ở ngôi làng xa xôi hẻo lánh cách biệt với thế giới bên ngoài này, một cử nhân đại học thuộc hàng hiếm, dùng cách ví von của dân làng, Tạ Mai Nhi chính là một nữ trạng nguyên.
Lưu Nhị Khuê lấy Tạ Mai Nhi hoàn toàn là vì muốn thỏa mãn tính háo thắng của hắn.
“Tôi sẽ tự sát...”
Tạ Mai Nhi đúng là không dám giết người, cô nhát gan là một lẽ, quan trọng hơn là cô biết pháp luật, cô cảm thấy không có lí do gì vì một tên súc sinh mà hủy hoại nửa đời còn lại của mình.
Nhìn thấy Tạ Mai Nhi tự chỉa mũi dao nhọn vào cổ, Lưu Nhị Khuê hoảng hốt vội bước lùi lại, mấy cô gái tự sát chẳng phải là chuyện lạ, lúc Lưu Nhị Khuê làm hại con gái nhà khác đã từng xảy ra vụ tự sát rồi, may mà lúc đó cứu chữa kịp thời nên chưa xảy ra án mạng.
“Mai Nhi, bỏ dao xuống trước đã, có gì từ từ nói...” Hà Phụng Liên ngấm ngầm nể phục Tạ Mai Nhi, con nha đầu này lợi hại thiệt.
“Tránh ra...bằng không hôm nay tôi sẽ chết ngay tại nhà Lưu gia các ngươi, tôi có làm ma cũng không tha cho đám súc sinh chúng bây đâu...” Tạ Mai Nhi đôi mắt đỏ ngầu hét lên như điên.
Lưu Ma Tử thấy tình hình này cũng hết cách, vội nói: “Mọi người lui ra ngoài hết, nhốt cô ta lại trong phòng bỏ đói vài hôm, đến lúc đó coi nó còn sức mà kêu gào nữa không?”
Đối phó với loại con gái dữ dằn này, Lưu Ma Tử tỏ ra rất có kinh nghiệm.
Hà Phụng Liên giảy nãy kháng nghị: “Đây là phòng của con mà...”
Chính vào lúc này, cánh cổng sắt của Lưu gia bị người ta dùng xà beng cạy ra, hai người đàn ông áo đen lực lưỡng hùng hổ bước vào.
Hai người này chính là đàn em của Trần Thiên Huy, An Đại Toàn và đồng nghiệp Hồ Vi, cả hai nhận nhiệm vụ ngầm đi theo bảo vệ Tạ Mai Nhi. Sáng nay họ thấy Tạ Mai Nhi đi vào nhà Lưu gia, hơn một tiếng đồng hồ rồi cũng chưa thấy trở ra. An Đại Toàn sợ xảy ra chuyện gì không hay nên quyết định phá cửa xông vào nhà.
Hai người nhanh chóng nghe theo tiếng la hét tìm được Tạ Mai Nhi, An Đại Toàn vội trấn an: “Tạ tiểu thư, chúng tôi là người của Trần gia do Hạo Vân thiếu gia phái đến bảo vệ cô, cô bỏ dao xuống đã, có chúng tôi ở đây người của Lưu gia không dám làm hại cô đâu.”
Sau khi bước vào phòng, An Đại Toàn thấy Tạ Mai Nhi cầm dao chỉa thẳng vào cổ họng nên hoảng sợ vô cùng, may mà mình kịp thời xông vào giải cứu, nếu không thì rắc rối to rồi. Tạ Mai Nhi mà xảy ra mệnh hệ nào chắc mình cũng khó sống.
Nghe An Đại Toàn nói thế, đôi mắt Tạ Mai Nhi ướt nhòe, Hạo Vân không có quên cô...trong tim ấm áp, nỗi sợ hãi mới đây lập tức tan biến hết.
“Có thật là Hạo Vân phái hai anh đến không?”
Tạ Mai Nhi vô cùng xúc động, khi cô nghe An Đại Toàn tự giới thiệu, từ vực thẳm tuyệt vọng như bắt gặp sợi dây thừng thòng xuống cho cô leo lên. Cô biết rõ Hạo Vân mà nhúng tay lo vụ này thì chắc chắn ổn thỏa, lúc trước nếu không phải Tạ Mai Nhi sợ xấu hổ, cô nên sớm nhờ Hạo Vân giúp đỡ rồi, tất cả chỉ vì cô luôn xem việc này là một việc chẳng vẻ vang gì, sợ Hạo Vân xem thường cô.
An Đại Toàn thừa lúc Tạ Mai Nhi phân tâm lao tới đoạt lấy cây dao nhọn, cẩn thận cất đi, sau đó cùng Hồ Vi một trái một phải như hai hộ pháp bảo vệ Tạ Mai Nhi.
Người nhà Lưu gia thoáng chốc nghệch mặt ra như điên dại.
Hình như chúng không thể hiểu nổi ở thôn Lưu Thủy này còn có kẻ nguông cuồng dám chống lại Lưu gia?
Láo toét, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với tôn nghiêm quyền lực của Lưu gia.
Lưu Ma Tử điên tiết nhảy dựng lên, tiện tay vơ lấy thanh gỗ phía sau cánh cửa, quát lên: “Chúng mày là ai hả? Dám tự tiện xông vào nhà dân, có tin tao báo cảnh sát không?”
“Lão súc sinh, ông mà cũng biết pháp luật sao? Tôi còn tưởng ông mù chữ chứ?” Tạ Mai Nhi giờ đã có cứu binh nên không còn gì phải sợ, liền mỉa mai lão già kia cho bỏ tức.
“Đại Khuê, Nhị Khuê, còn ngây ra đó làm gì, ba của hai con bị người ta sỉ nhục kìa, đánh chúng cho tao...”
Lưu Ma Tử chưa từng bị người ta mắng chửi bao giờ, Tạ Mai Nhi mắng một tiếng lão súc sinh làm lão điên tiết lên, giơ thanh gỗ lên phang thẳng vào đầu Tạ Mai Nhi. An Đại Toàn cười gằn, đưa tay ra đỡ, thanh gỗ to như bắp tay rắc một tiếng gẫy đôi.
Lúc này, Đại Khuê, Nhị Khuê đều vác gậy xông tới bao vây An Đại Toàn.
“Mấy người rốt cuộc là ai?”
Hà Phụng Liên sau giây phút kinh ngạc, hai tay chống hông ngang ngạnh: “Có biết ba của tôi là ai không? Cậu của tôi là ai không hả?”
“Con dâu à, con phí lời với chúng làm gì, mặc kệ chúng là ai, đánh cho một trận rồi tính sau...”
Thanh gỗ trên tay bị người ta dùng cánh tay chặt gãy, Lưu Ma Tử sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, vội hét hai cậu con trai xông lên trút giận cho lão.
An Đại Toàn liếc xéo khinh miệt vào hai gã ác ôn, chỉ ngón tay cái xuống đất mỉa mai: “Thứ như chúng mày có 10 thằng cùng xông vào tao cũng không sợ, chỉ quơ tay là ngã chổng vó hết.”
“Tao đập chết mày...”
Bị khinh thường như thế, lại thấy cô vợ như hoa như ngọc sắp bị người khác dẫn đi, Lưu Nhị Khuê nóng giận sôi gan, ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lòng tạo thêm cho hắn nhiều sức mạnh.
Lưu Nhị Khuê vung gậy phang tới trước, An Đại Toàn vẫn không thèm né tránh, khi cây gậy sắp đập tới đầu mới ra tay, nhẹ nhàng nắm lấy cây gậy một cách chuẩn xác, cánh tay vẫy nhẹ một cái, Lưu Nhị Khuê liền bị một luồng sức mạnh đẩy ngã lăn ra đất.
Lưu Đại Khuê thất kinh hồn vía, hắn biết sức của mình không mạnh bằng em trai, từ khi lấy con mụ xấu xí Hà Phụng Liên, đêm nào cũng bị ả bắt vắt kiệt sức ra phục vụ, hắn ngày càng yếu đuối đi thấy rõ.
“Hồ Vi, chúng ta bảo vệ Tạ tiểu thư rời khỏi đây trước đã...”
An Đại Toàn dặn dò: “Cậu phụ trách bảo vệ Tạ tiểu thư, để tôi mở đường...”
Sau đó, An Đại Toàn quát lên như sấm: “Không muốn chết thì cút sang một bên...”
Tận mắt chứng kiến bản lĩnh của người đàn ông lực lưỡng này, người nhà Lưu gia không ai dám ngăn cản, vội dạt ra hai bên tránh đường mặc cho Tạ Mai Nhi bị người khác đưa đi.
An Đại Toàn và Hồ Vi vừa đưa Tạ Mai Nhi về đến nhà Tạ gia ở phía tây thôn thì nhận được điện thoại của Hồng Lượng, thông báo họ còn một tiếng đồng hồ nữa sẽ tới nơi.
An Đại Toàn liền báo lại tin này với Tạ Mai Nhi cho cô yên tâm.
Phương Hạo Vân chỉ thị hai người cứ bình tĩnh ở yên trong nhà Tạ gia chờ hắn đến giải quyết vụ việc.
Lưu gia tất nhiên không phải thứ dễ dàng chịu thiệt, đợi sau khi An Đại Toàn và Hồ Vi dẫn Tạ Mai Nhi rời khỏi, chúng bắt đầu chia nhau ra hành động, Nhị Khuê và Lưu Ma Tử tập hợp thân thích trong họ kéo đến Tạ gia cướp lại người, Đại Khuê và Hà Phụng Liên thì liên hệ với chính quyền thị trấn và sở cảnh sát bảo họ phái người tới can thiệp khi cần thiết.
Khoảng nửa tiếng sau, ba cha con Lưu gia đã dẫn theo năm sáu chục người vây lấy nhà Tạ gia, luôn miệng hét to thiếu nợ trả tiền, khí thế hùng hổ. Một số gia đình nhát gan trong thôn đã cửa đóng then cài, dân làng đều biết bọn người Lưu gia thủ đoạn tàn ác, dây dưa vào chúng thì tuyệt đối không có cơ may thoát thân.
Tạ Đại Khánh, Vu Phụng Lan nhìn thấy mấy chục người bao vây nhà mình, trong lòng sợ hãi tột độ, nhưng con gái họ được trở về an toàn đã là may mắn lắm rồi.
Lưu Nhị Khuê dẫn người dùng búa đập vỡ cánh cửa gỗ của nhà Tạ gia xông vào vườn, vênh mặt xấc láo: “Tạ Đại Khánh, thiếu nợ phải trả tiền, bây giờ nhà ông không nộp ra một triệu bạc thì phải lấy con gái ra gán nợ. Nếu biết điều thì sau này ông còn là bố vợ của tôi, còn cứng đầu thì đừng trách tôi không khách sáo đấy.”
Tạ Đại Khánh cầm cuốc lên chuẩn bị lao ra liều mạng, An Đại Toàn liền ngăn lại: “Chú à, xin chú đừng kích động...sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Phương thiếu gia sẽ nhanh chóng đến đây thôi, đến lúc đó cậu ấy sẽ xử lí việc này.”
Đối phó với đám điêu dân này, An Đại Toàn và Hồ Vi cũng không có gì phải sợ, nếu đánh nhau thật, họ tuyệt đối đủ sức dọn dẹp hết cả lũ, nên nhớ võ nghệ của hai người thuộc hàng nhất nhì trong công ty bảo an Trần thị.
Tin...tin...
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, An Đại Toàn mới nói dứt câu, một chiếc xe hơi bóp còi inh ỏi chen ngang đám đông chạy vào vườn, trên xe tất nhiên là Phương Hạo Vân và hai trợ thủ Hồng Lượng, A Bảo.
Tạ Mai Nhi một lần nữa cảm động, sống mũi cay cay, đôi mắt ướt nhòe...
“Phụng Liên, nhà mình đâu có thiếu phòng, con chịu khó vài ngày đi, coi như là nể mặt ba chồng, thế nào?” Lưu Ma Tử van nài con dâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui