Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Đúng, đánh bỏ mẹ cả nhà nó đi con...” Lưu Ma Tử cũng hùa theo: “Đừng để tao biết ai lẻo mép sau lưng, tao sẽ bắt nó chết khó coi...”
Lưu Nhị Khuê khôn ngoan hơn, lấm lét nhìn xung quanh không dám nói tiếng nào, lúc này đâu phải lúc ngang tàng hống hách nữa.
Hà Nguyệt Sơn tức muốn ói máu, khi xưa sao lại chọn Lưu gia làm thông gia chứ? Toàn là một lũ ngu đần, bây giờ là lúc nào rồi mà còn lên mặt nói ra những lời này? Còn sợ các đồng chí trên sở cảnh sát thành phố chưa biết hết tội ác của các ngươi hay sao?
Hà Nguyệt Sơn ngấm ngầm suy tính, Lưu gia e là không giữ được rồi, bây giờ ông đang lo việc này có truy cứu thêm không? Nếu mà tiếp tục điều tra tới bến, chắc ngay cả ông và Tào cảnh sát trưởng cũng bị kéo chìm xuồng, nên nhớ Lưu gia dám vô pháp vô thiên như ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào ô dù của Hà trấn trưởng và Tào cảnh sát trưởng bao che...
“Ông nghe thử coi, đám lưu manh này to gan nhỉ? Trước mặt tôi mà dám hống hách thế đấy...”
Vương Phú Quốc nhăn mặt bực bội, lập tức ra lệnh: “Bắt lấy!”
Sau khi nhận lệnh, các đồng chí cảnh sát vũ trang ùa lên tóm cổ Lưu Đại Khuê và Lưu Ma Tử.
“Còn Lưu Nhị Khuê đâu?” Vương Phú Quốc gằn giọng hỏi.
Tào cảnh sát trưởng không dám che giấu, vội chỉ tay vào Lưu Nhị Khuê đang tính lẩn vào đám đông: “Chính là người kia.”
“Bắt lấy!”
Vương Phú Quốc ra lệnh tiếp, lập tức lại có hai đồng chí cảnh sát xông tới khóa tay Lưu Nhị Khuê.
Sau khi tóm gọn ba cha con Lưu gia, Vương Phú Quốc bước tới trước mặt Phương Hạo Vân, lễ độ nói: “Anh chính là Phương thiếu gia đúng không ạ? Thành thật xin lỗi, do đường núi khó đi nên chúng tôi đến chậm một chút, anh không bị kinh sợ chứ?”
Trước mặt vị Phương thiếu gia này, Vương Phú Quốc tỏ ra vô cùng kiêng nể. Vụ việc hôm nay, trước tiên là có bạn tốt Trương Bưu gọi điện dặn dò nhất định phải giúp đỡ Phương Hạo Vân, sau khi gác máy, ai ngờ đích thân thị trưởng thành phố Tây Hải La Gia Sơn cũng gọi điện đến hỏi về việc này, còn lệnh cho hắn chú ý bảo vệ an toàn cho Phương Hạo Vân. Khi đang trên đường tới thôn Lưu Thủy, hắn lại nhận tiếp một cú điện thoại của phân cục an ninh quốc gia Tây Hải, không ngoài việc này, lãnh đạo phân cục an ninh cũng nhắc tới Phương Hạo Vân, bảo hắn bằng bất cứ giá nào đều phải phối hợp Phương thiếu gia trừng trị bọn ác ôn.
Nghe xong ba cuộc điện thoại trên, Vương Phú Quốc bất ngờ xen lẫn sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa, vị Phương thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm này tuyệt đối không phải một công tử nhà giàu bình thường, bằng không sao có nhiều quan trên quan tâm đến hắn chứ?
Về chuyện của Lưu gia, Vương Phú Quốc trên đường đi đã gọi điện lệnh cho thuộc cấp ở huyện Thiên Nam điều tra thử.
Không điều tra thì thôi, hễ điều tra thì lòi ra Lưu gia đúng là tộc ác tày trời, sở cảnh sát ở huyện Thiên Nam đã sớm nhận được rất nhiều thư nặc danh tố cáo tội trạng của Lưu gia, theo như đồng chí thuộc cấp báo về, phía huyện Thiên Nam đã phê chuẩn cho thị trấn Hà Hoa bắt tay điều tra rõ nội dung tố cáo, nhưng không biết tại sao cho đến giờ vẫn chưa thấy bên dưới báo cáo lên? Vương Phú Quốc làm cảnh sát hình sự đã mười mấy năm, kinh nghiệm phá án phong phú, hắn lập tức hiểu ra chắc do cảnh sát trưởng của trấn Hà Hoa có vấn đề...
“Anh chính là Vương đội trưởng? Thật hân hạnh được làm quen. Anh đến đúng lúc lắm, việc trừng trị bọn ác ôn này nhờ cậy hết vào anh rồi.” Phương Hạo Vân cũng lịch sự nói vài câu giao tiếp.
Hà Phụng Liên thấy chồng, cha chồng và em chồng đều bị bắt hết, sau này mình sẽ cô đơn một mình. Nghĩ đến đây, ả vội lao tới bên Hà Nguyệt Sơn van nài: “Ba à, ba phải làm chủ cho con gái, ba để lại một người đi, bắt hết rồi sau này mỗi đêm con cô đơn thì sao?”
Hà Nguyệt Sơn nghe con gái dám nói ra những lời này trước mặt đám đông, vừa giận vừa xấu hổ, thật muốn kiếm cái lỗ để chui vào cho xong.
Phương Hạo Vân cố nhịn cười, ả Hà Phụng Liên này đúng là cực phẩm đệ nhất xấu xí...Hà Nguyệt Sơn chắc làm nhiều chuyện xấu nên mới bị ông trời báo ứng.
Vương Phú Quốc lại quay sang Tào cảnh sát trưởng hỏi: “Cô ta là Hà Phụng Liên đúng không?”
“Vâng, chính là con gái của Hà trấn trưởng đó ạ...À, Hà trấn trưởng cũng ở đây mà...” Tào cảnh sát trưởng dè dặt trả lời.
Hà Nguyệt Sơn nghe Vương Phú Quốc hỏi tới con gái ông, vội bước tới nói: “Vương đội trưởng, việc này không liên quan đến con gái tôi đâu nhé, anh phải điều tra cho rõ đó. À, con gái tôi là con nuôi của Lưu cục trưởng các anh đó nha.”
Thật ra Hà Nguyệt Sơn trong lòng biết rõ con gái ông mấy năm qua đã giúp Lưu gia làm nhiều chuyện xấu, ông cố tình nhắc tới Lưu cục trưởng là muốn gây áp lực với Vương Phú Quốc để hắn nương tay.
Ai ngờ Vương Phú Quốc nhíu mày hỏi: “Lưu cục trưởng? Sao tôi không biết có người này nhỉ?”
“Lưu Lực Vĩ cục trưởng đó.” Hà Nguyệt Sơn vội giải thích thêm một câu.
“Ông muốn nói Lưu phó cục trưởng quản lí giao thông đúng không?”
Vừa nghe cái tên Lưu Lực Vĩ, Vương Phú Quốc mới hiểu ra, hắn cười thầm trong bụng, xem ra tật xấu này ăn sâu vào máu của nhiều người rồi, dù gì thì thói quen bỏ đi chữ “phó” tồn tại đã lâu.
Lưu Lực Vĩ quản lí giao thông, còn Vương Phú Quốc là đội trưởng cảnh sát hình sự, hai người vốn không ai dính dáng tới ai. Bây giờ thị trưởng, cục an ninh quốc gia ban lệnh xuống, một phó cục trưởng quản lí giao thông là cái thá gì chứ? Vương Phú Quốc trên đường tới đây đã tính toán kĩ lưỡng rồi, vụ án Lưu gia nhất định phải làm nghiêm, nếu trong đó dính dáng tới một số quan chức hủ bại cũng tuyệt đối không nhẹ tay, nói gì thì nói, sau lưng hắn có thị trưởng ủng hộ cơ mà.
“Hà trấn trưởng, tôi nghĩ ông vẫn chưa nhận thức được vấn đề nghiêm trọng cỡ nào, con gái Hà Phụng Liên của ông bị nghi ngờ trợ giúp kẻ khác làm hại gái nhà lành, bây giờ chúng tôi đã nắm được một số chứng cứ xác thực, tôi bắt giữ cô ta để hỗ trợ điều tra là làm đúng theo trình tự pháp luật thôi.” Nói xong, Vương Phú Quốc quyết đoán ban tiếp mệnh lệnh bắt giữ Hà Phụng Liên.
Hà Phụng Liên bị bắt không hề tỏ ra hốt hoảng, ả còn ngửa cổ cười to, nói: “Bắt hay lắm, dù sao đàn ông trong nhà tôi đã bị các ông bắt hết rồi...Vị đồng chí cảnh sát này, lát nữa nhốt chung chúng tôi với nhau nhé.”
Đám đông nghe cô ả nói thế không nhịn được bật cười ồ lên.
Ngay cả Phương Hạo Vân cũng ôm bụng cười một chập, ả Hà Phụng Liên này đúng là cực phẩm xấu xí dâm phụ.
“Phương thiếu gia, người của Lưu gia chúng tôi sẽ trực tiếp giải về sở cảnh sát thành phố hỏi cung, xong việc tôi sẽ thông báo tình hình mới nhất cho anh biết. Anh yên tâm, vụ án này La thị trưởng đã dặn dò kĩ, nhất định phải giải quyết nhanh chóng nghiêm khắc, dù có dính dáng tới một số cán bộ hủ bại chúng tôi cũng không nể nang đâu...”
Vương Phú Quốc tỏ ra ân cần hỏi: “Phương thiếu gia, anh còn việc gì cần chúng tôi làm giúp nữa không ạ?”
“Vương đội trưởng, vất vả cho anh quá...Điều tra vụ án là trách nhiệm của các anh, tôi chỉ là một công dân bình thường không dám can thiệp, chỉ cần các anh công tâm xử lí, không hổ thẹn với lòng là được. Các anh đi lo việc công đi, tôi còn muốn ở lại thôn Lưu Thủy thăm thú mấy ngày...” Phương Hạo Vân từ tốn nói.
“Hay là để tôi bảo vài cảnh sát viên ở lại bảo vệ an toàn cho anh được không?” Vương Phú Quốc không dám sơ suất, Phương Hạo Vân mà xảy ra điều chi bất trắc ở đây thì cấp trên chắc chắn giáng tội xuống.
“Không cần đâu, tôi có dẫn theo vệ sĩ rồi...” Phương Hạo Vân từ chối ý tốt của Vương Phú Quốc, hắn không muốn có cảnh sát kè kè đi theo, người khác nhìn vào tưởng lầm hắn là người xấu thì nguy, hơn nữa có ai mà gây nguy hiểm cho hắn được chứ?
“Thôi được, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì anh cứ gọi cho tôi vậy.”
Vương Phú Quốc hiểu rõ bây giờ Phương Hạo Vân mong muốn giải quyết nhanh vụ án Lưu gia, hắn cũng không muốn phí thời gian, quyết định quay về bắt tay vào hỏi cung ngay, sau đó dẫn nhân viên quay lại thôn Lưu Thủy thu thập chứng cứ. Nếu dính dáng tới Tào cảnh sát trưởng và Hà trấn trưởng, hắn còn phải phối hợp với viện kiểm sát thành phố, ủy ban kỉ luật cán bộ điều tra làm rõ, bao nhiêu việc bày ra trước mắt cần giải quyết nè.
Phương Hạo Vân nhận lấy tấm danh thiếp cất đi.
Vương Phú Quốc lại đi tới bên cạnh Tào cảnh sát trưởng, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Chức trách của sở cảnh sát địa phương là bảo vệ nhân dân, trong thôn xuất hiện ác bá mà các ông ngoảnh mặt làm ngơ, thật là tắc trách...Chuyện này tôi sẽ phản ánh lên cấp trên, ông đợi bị kỉ luật đi nhé.”
Tào cảnh sát trưởng vả mồ hôi như tắm, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi nhất định rút kinh nghiệm, sau này làm tốt công tác hơn ạ.”
Hà trấn trưởng bồn chồn không yên, Lưu gia bị bắt trọn ổ, ngày tàn của ông chắc cũng không còn xa, ông đang suy tính lát nữa tận dụng các mối quan hệ quen biết, hy vọng có thể giải quyết êm xuôi việc này, không bị đưa ra xử lí theo trình tự pháp luật.
Đợi mọi người giải tán, Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện nuôi heo, bảo Tạ Mai Nhi dẫn đi tham quan một vòng quanh thôn, tiện thể khảo sát hoàn cảnh và tình hình giao thông ở thôn Lưu Thủy.
Buổi chiều, Đinh Tuyết Nhu tìm đến căn hộ ở khu Lam Tâm, bấm chuông cửa hồi lâu không thấy ai ra mở cửa, cô nghĩ chắc không có ai ở nhà nên lại tìm đến Phương gia.
Phương gia thì có người ở nhà, chỉ là không phải Phương Hạo Vân mà cô cần tìm.
Người ra mở cửa là Phương Tuyết Di, cô vừa mới tan sở, đang định thay bộ đồ thể thao nhảy một bài thư giãn tinh thần.
Thấy Đinh Tuyết Nhu tìm đến, Phương Tuyết Di vội đón đại minh tinh vào nhà, pha trà rót nước, còn lấy máy ảnh ra, tự nhủ lần trước vuột mất cơ hội không chụp được ảnh, lần này tuyệt đối không cho đại minh tinh trốn nữa đâu.
Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Tuyết Di đối đãi nhiệt tình với mình, vội nói: “Chị Tuyết Di, chị đừng khách sáo với như thế, chị quên rồi à, chúng ta đã là bạn của nhau rồi.”
“Ha ha!”
Phương Tuyết Di bật cười khoái chí, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Đinh Tuyết Nhu, nói: “Thế sao được? Cô là đại minh tinh, lại là thần tượng của tôi...”
“Em là bạn của Hạo Vân, chị là chị gái của Hạo Vân, em gọi chị là chị mới đúng chứ. À, Hạo Vân đâu rồi? Chị có biết không?”
Đinh Tuyết Nhu không nói huyên thuyên khách sáo, hỏi ngay vào điều cần hỏi.
Phương Tuyết Di cười thầm trong bụng, nghe giọng điệu đủ biết đại minh tinh chắc để ý tên tiểu tử Hạo Vân rồi. Thật là ông trời không có mắt, thằng tiểu tử kia tốt ở điểm nào chứ? Tại sao số đào hoa của nó liên tu không ngớt, ngay cả nữ hoàng ca nhạc được ngàn vạn người ngưỡng mộ cũng yêu thích nó...
Nhưng phải công nhận một điều, thằng tiểu tử kia có một cảm giác an toàn thân thiết khi bất kì ai ở cạnh nó, ngay cả người làm chị như cô, có những lúc cũng mê muội khó kiềm chế được bản thân...
Nhớ lại vài lần hoang tưởng của mình, sắc mặt Phương Tuyết Di ửng đỏ e thẹn.
Đinh Tuyết Nhu trố mắt ngạc nhiên, mình chỉ hỏi Hạo Vân đang ở đâu, thế mà Phương Tuyết Di lại đỏ mặt, thế là thế nào?
“Chị Tuyết Di, chị không sao chứ?”
Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Đinh Tuyết Nhu hỏi nhỏ.
Phương Tuyết Di thế mới giật mình bừng tỉnh, cười phá lên lấp liếm: “Chị không sao...À, Nhu Nhu, có phải vừa rồi em hỏi chị Hạo Vân đang ở đâu đúng không?”
Thật ra lần trước gặp mặt hai người đã nhận chị em với nhau rồi, chỉ là Phương Tuyết Di tôn trọng thần tượng, nên hôm nay vừa gặp mặt xưng hô khách sáo một chút, bây giờ nói chuyện một hồi nên tự nhiên hơn.
“Vâng!” Đinh Tuyết Nhu khẽ gật đầu xác nhận, vẻ mặt háo hức chờ câu trả lời.
Hôm nay cô đến tìm Phương Hạo Vân đúng là có việc quan trọng, cô đã từ chối chú tư, đoán chắc Đinh gia sẽ sớm phái người từ nước Anh qua bắt cô về, cô định mời Hạo Vân tiếp tục làm vệ sĩ bảo vệ mình, đảm bảo tự do và an toàn cho đến khi người của Đinh gia chịu bỏ cuộc.
Tất nhiên, về thân phận gia tộc của mình, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ không dễ dàng tiết lộ.
“Nghe nói nó đã đi đâu đó rồi, chắc mấy hôm nữa mới về. Nhu Nhu, em tìm nó có việc quan trọng lắm sao?” Phương Tuyết Di nhìn thấy vẻ thất vọng từ ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu, vội vàng quan tâm hỏi thăm.
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện với anh ấy một chút thôi ạ.” Đinh Tuyết Nhu cúi đầu sầu não, Hạo Vân không có nhà thì cô chỉ còn cách nhờ Trương Bưu và Đại Phi tiếp thôi.
“Chị Tuyết Di, nếu Hạo Vân không ở nhà thì em xin phép về trước, để bữa khác em lại đến, không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa...” Đinh Tuyết Nhu quyết định cáo từ, đi tìm Trương Bưu.
“Cũng được...dù gì hôm nay chị làm việc hơi mệt.”
Phương Tuyết Di biết người ta chỉ quan tâm đến đứa em trai đào hoa của cô, Hạo Vân không có nhà, có cố giữ thần tượng lại cũng không có ý nghĩa nên tiễn Đinh Tuyết Nhu về. Đợi Đinh Tuyết Nhu đi khỏi, Phương Tuyết Di mới sực nhớ vẫn chưa chụp ảnh, nhưng không sao, chắc chắn sau này còn nhiều cơ hội, chỉ cần có thằng tiểu tử Hạo Vân là đại minh tinh sẽ lại tìm đến thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui