Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Em gặp mẹ chị nhờ lấy giúp, mẹ chị biết đó...À, tiện thể em nói với ba mẹ chị luôn, cứ nói là chị sẽ ngủ một đêm với các đồng nghiệp nữ của công ty, tránh để họ suy nghĩ lung tung.” Tạ Mai Nhi cẩn thận dặn dò thêm.
Phương Hạo Vân lập tức đích thân đến nhà Tạ gia một chuyến, ban đêm làng quê vắng vẻ, Phương Hạo Vân thi triển bộ pháp linh hoạt, chỉ loáng một cái đã đến căn nhà xập xệ của Tạ gia.
Sau khi nói rõ ý định, Vu Phụng Lan vội vào nhà lấy túi du lịch của Tạ Mai Nhi đưa cho Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, nhờ cháu chăm sóc Mai Nhi giúp cô chú nhé.”
Mấy ngày nay, vợ chồng Tạ gia được Phương Hạo Vân yêu cầu nên không gọi hắn là đại thiếu gia nữa, trực tiếp gọi tên hắn cho thân mật.
Ánh mắt Vu Phụng Lan nhìn vào hắn như xem xét con rể tương lai vậy, bà mỉm cười nói: “Gần đây thời tiết trở lạnh, lát nữa cháu về nói với Mai Nhi, bảo nó tối ngủ nhớ đắp mền cho kĩ kẻo cảm lạnh thì nguy.”
“Xin dì yên tâm, cháu sẽ chăm lo chị Mai tốt lắm ạ.” Phương Hạo Vân vỗ ngực hứa hẹn xong cáo từ rời khỏi Tạ gia.
Đợi sau khi Phương Hạo Vân đi khỏi không lâu, Tạ Đại Khánh nhíu mày hỏi: “Phụng Lan, bà không cảm thấy quan hệ giữa Mai Nhi và Hạo Vân không như bạn bè bình thường à? Theo tôi thấy, quan hệ giữa hai đứa tuyệt đối không giống như Mai Nhi đã nói với chúng ta đâu...Nhà tư tưởng vĩ đại Mac đã từng nói, sẽ không bao giờ tồn tại tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ cả.”
“Hô hô!”
Vu Phụng Lan bật cười ý nhị: “Đến giờ ông mới nhận ra đấy hả? Tôi thì sớm biết rồi, tôi biết Hạo Vân thích Mai Nhi nhà mình, nếu không cậu ta sao lại đến giúp chúng ta thoát khỏi bọn ác ôn Lưu gia, còn vượt đường xá xa xôi chạy từ thành phố Hoa Hải đến ngôi làng hẻo lánh của chúng ta đầu tư phát triển kinh tế.”
“Ý của bà là Hạo Vân bỏ nhiều tiền như thế đầu tư ở đây chính là vì Mai Nhi nhà mình? Nó có sức hút đến thế à?”
Tạ Đại Khánh lắc đầu nguầy nguậy lo lắng: “Theo tôi thấy chuyện này có vẻ không ổn, người ta Hạo Vân là một công tử giàu có, cậu ta có thật lòng đối xử tốt với con bé Mai Nhi của chúng ta không? Tôi từng nghe nói nhiều rồi, mấy ông chủ lắm tiền nhiều của ngoài thành phố hiện nay đều thích nuôi vợ bé...”
Vu Phụng Lan nghe xong bật cười khanh khách, nói: “Nuôi vợ bé? Thế mà ông cũng dám nói ra miệng...Tôi thì nghe dân làng đồn ở làng bên có một cô Tiểu Hồng ra ngoài thành phố làm công nhân, hình như một thời gian sau làm luôn vợ bé của ông chủ, sau này bị bà vợ của ông chủ phát hiện đến đánh ghen, tạt axit hủy luôn dung nhan của Tiểu Hồng đó...”
“Có chuyện này sao?”
Tạ Đại Khánh thấp thỏm không yên, ông nôn nóng hỏi dồn vợ: “Vậy Mai Nhi nhà mình phải làm thế nào?”
“Ông nói lung tung gì thế? Nghe giọng điệu của ông làm như Mai Nhi nhà mình sẽ trở thành vợ bé của Hạo Vân vậy...”
Vu Phụng Lan oán trách chồng: “Tôi nói cho ông biết, Hạo Vân không phải hạng người đó, ông đừng suy nghĩ bậy bạ, hơn nữa Hạo Vân còn trẻ thế này, nghe nói cậu ta đang là sinh viên trường đại học Hoa Hải, cậu ta kết hôn được sao?”
“Dù sao thì tôi vẫn cứ lo lắng...Như vậy đi, ngày mai bà kêu Mai Nhi đến đây, chúng ta dò hỏi cặn kẽ con mình, nếu hai đứa quả thật đang tìm hiểu nhau chân chính thì tôi không phản đối, còn nếu...xảy ra chuyện như tôi lo lắng thì tôi không thể không can thiệp.”
Tạ Đại Khánh nhíu chặt lông mày, hiển nhiên ông nói vậy chỉ xuất phát từ tình thương dành cho con gái của bậc làm cha làm mẹ.
Vu Phụng Lan lại bình thản không có gì lo lắng, con gái và Hạo Vân chắc chắn đang yêu nhau. Đêm đầu tiên Hạo Vân đến thôn Lưu Thủy, hai đứa đã ngủ chung một phòng rồi, chuyện này bà có biết, tuy ở làng quê tư tưởng người dân vẫn còn bảo thủ, nhưng Vu Phụng Lan không hề phản đối. Bà cảm thấy thằng tiểu tử Hạo Vân là một chàng trai tốt, hơn nữa hắn đối xử tốt với con gái bà, người ta là dân thành phố, lối sống hơi thoáng một tí, chưa lấy nhau sống chung trước hình như cũng đâu có gì to tát lắm đâu, dù gì mấy bộ phim chiếu trên ti vi thường hay có đề cập mà...
Trong chiếc túi du lịch của Tạ Mai Nhi toàn là vật dụng cá nhân của cô, có áo ngủ, nội y và cả chiếc áo khoác cô thích nhất. Nhận lấy chiếc túi từ tay Hạo Vân, Tạ Mai Nhi bẽn lẽn hỏi: “Hạo Vân, chị ngủ ở đây, vậy em sẽ ở đâu? Hay là chúng ta làm như buổi đầu tiên, cùng ngủ chung phòng một đêm nữa vậy.”
“Em thì sao cũng được...” Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý.
“Em giúp chị canh chừng một lát, chị đi thay áo...”
Ý của Tạ Mai Nhi là đừng để người khác vào phòng, nhưng thật ra ngoài kia đã có Hồng Lượng và A Bảo giữ cửa, người khác không thể bước vào được.
Tạ Mai Nhi nhanh chóng thay vào một chiếc váy ngủ chất liệu cotton màu tím, rất thích hợp mặc trong thời tiết mát mẻ chốn làng quê, chỉ có điều cổ áo hơi rộng, Phương Hạo Vân lại tinh mắt, hắn dễ dàng nhìn thấy cặp núi đôi trắng hồng của Tạ Mai Nhi khi cô khẽ cúi xuống.
“Hạo Vân, qua đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút...Em định khi nào sẽ về Hoa Hải?”
Tạ Mai Nhi sau khi leo lên giường nằm liền lấy mền quấn quanh người như bánh cuốn, vẫy tay bảo Phương Hạo Vân đến gần.
Phương Hạo Vân nghe theo bước tới, một cơn gió thoảng qua, một mùi thơm dìu dịu phảng phất xộc vào mũi, sém chút nữa là hắn mê muội đầu óc, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, không cho tà niệm phát sinh.
“Đợi sau khi mọi thứ ở đây ổn thỏa, em dự định đến tìm chị Tuyết Di bàn bạc, lấy danh nghĩa của em thành lập một công ty mới ở thành phố Hoa Hải, làm vậy sẽ thuận tiện cho công tác điều hành công việc hơn. Chị Mai, đến lúc đó em sẽ bổ nhiệm chị làm tổng giám đốc, chị phải cố gắng thêm đấy nhé...” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói ra kế hoạch của mình.
“Tổng giám đốc? Thật vậy sao?”
Tạ Mai Nhi lập tức mừng rỡ bật dậy khoa tay múa chân, chiếc mền bị tuột xuống, bộ váy ngủ mỏng tang không thể che đi cơ thể mỹ miều của cô, Phương Hạo Vân ngồi ngay sát bên, bộ đồ lót màu đen đập ngay vào mắt hắn.
“Là thật đó, chị Mai, em mới bước đầu lập nghiệp, đang thiếu nhân lực trầm trọng, em nhờ cả vào chị, chị đừng làm em thất vọng đó nha, em rất tin tưởng vào năng lực làm việc của chị đó.”
Trong lúc nói chuyện với Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân cố tình quay mặt đi nơi khác, hắn sợ nhìn thấy những cảnh hớ hênh sẽ nổi dậy thú tính, tác dụng phụ của Thiên phạt mà bộc phát khó mà cưỡng lại được, nếu hắn trong cơn điên loạn cưỡng bức Tạ Mai Nhi, vậy hắn chẳng khác gì lũ ác ôn Lưu gia rồi sao?
“Hạo Vân, em yên tâm đi, chị nhất định không làm em thất vọng đâu...Chị sẽ chứng minh cho em thấy quyết định chọn chị làm tổng giám đốc của em là chính xác nhất.” Tạ Mai Nhi vỗ ngực tự tin nói.
“Chị Mai, chuyện này tính sau...bây giờ đi ngủ sớm thôi...”
Tạ Mai Nhi không có ý muốn quấn lại chiếc mền, Phương Hạo Vân rạo rực trong lòng, chốc chốc lại không thể tự chủ liếc sang nhìn trộm cô gái, vì lẽ đó, hắn dụi mắt liên tục...
“Hạo Vân, em bị đau mắt hả?” Thấy Phương Hạo Vân hành động khác thường, cố sức dụi vào mắt, Tạ Mai Nhi bèn quan tâm hỏi thăm.
“Không có gì, em mệt rồi muốn đi ngủ sớm thôi, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm.” Phương Hạo Vân hít một hơi sâu điều chỉnh cảm xúc, hắn muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện.
“Được rồi!” Tạ Mai Nhi nằm gần công tắc đèn, cô giơ tay tắt đèn đi, chui trở lại vào mền nằm ngủ.
Trong bóng tối, Phương Hạo Vân cởi áo và quần dài ra, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn, sau đó chui vào tấm mền ở một góc giường, vốn dĩ hắn có thói quen cởi sạch đồ ra ngủ, nhưng ngủ chung với chị Mai nên không làm vậy được.
Cũng giống như lần trước, cùng ngủ chung một phòng, Tạ Mai Nhi tâm trạng hoảng loạn, tim đập nhanh gấp mấy lần bình thường, hơn nữa đêm nay chỗ ấy còn ướt át khó chịu nữa.
Phương Hạo Vân trong lòng thoải mái hơn, dẹp trừ tà niệm, hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Vào lúc hơn 10h đêm, mấy nhân viên tập đoàn Thịnh Hâm vốn định tìm Phương Hạo Vân xin chỉ thị một vài vấn đề, nhưng bị Hồng Lượng và A Bảo ngăn lại. Hai người nói đùa với nhau, Phương thiếu gia lúc này đang rất bận, không có thời gian lo công việc đâu, có gì sáng mai hẵng tính vậy.
Tạ Mai Nhi mấy lần ngồi dậy nhìn trộm Phương Hạo Vân ngủ, thấy hắn ngáy khò khò ngon lành, trong lòng hụt hẫng nhưng cũng thấy vui vui, trằn trọc đến hơn 12h đêm cô mới từ từ ngủ thiếp đi.
Buổi trưa ngày hôm sau, Trần Thiên Huy báo về tin tốt lành, chính quyền thành phố Tây Hải đã đồng ý mấy điều kiện do Phương Hạo Vân đặt ra, chỉ còn đợi hắn thành lập công ty sẽ lập tức kí thỏa thuận đầu tư với các ban ngành liên quan ngay.
Phương Hạo Vân nói trong điện thoại với Trần Thiên Huy, quyết định chuyển khoản số tiền làm đường đến Tây Hải trước, để phòng giao thông công chánh thành phố Tây Hải có kinh phí tiến hành làm đường ngay, không nên lãng phí thời gian, con đường thông ra quốc lộ sớm một ngày làm xong, hắn sẽ có thêm một ngày thu vào lợi nhuận khổng lồ.
Trần Thiên Huy chuyển lời của Phương Hạo Vân đến La Gia Sơn, La thị trưởng nhanh chóng gọi điện chỉ đạo phòng giao thông công chánh thành phố, bảo họ bắt tay vào việc ngay, phía chính quyền thành phố trích ngân sách 5 triệu, Phương Hạo Vân bỏ ra thêm 15 triệu, làm đường phát triển kinh tế nông thôn, ích nước lợi dân, ai không đồng ý đó là kẻ đại ngu.
Được thị trưởng chỉ đạo, hiệu suất làm việc của cán bộ phòng giao thông công chánh nhanh như tên lửa, ngay buổi chiều hôm đó, Trần Thiên Huy dẫn theo tổ kĩ thuật của chính phủ về đến thôn Lưu Thủy, họ quyết định bắt tay vào đo đạc địa hình, đề ra phương án làm đường luôn trong hôm nay, chỉ cần đợi kinh phí cấp xuống sẽ điều động nhân công làm việc ngay.
Để có thể nhanh chóng kí kết điều khoản thỏa thuận đầu tư, Phương Hạo Vân quyết định sáng sớm mai sẽ đích thân về Hoa Hải đăng kí thành lập công ty. Trong thời gian hắn đi khỏi, mọi việc lớn nhỏ ở đây giao hết cho Tạ Mai Nhi quản lí. Bốn người Hồng Lượng, A Bảo được để lại làm vệ sĩ bảo vệ Tạ Mai Nhi.
Lúc sẩm tối, Phương Hạo Vân định gặp Tạ Mai Nhi dặn dò thêm một số vấn đề cần chú ý, bất ngờ hắn nhận được cuộc gọi đến của dì Bạch.
Dì Bạch thông báo khoảng nửa tiếng sau dì sẽ đến thôn Lưu Thủy. Phương Hạo Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dì Bạch đến vào lúc này chắc chắn là đến giúp hắn, xem ra việc thiếu hụt nhân lực quản lí chắc sẽ được dì giải quyết giúp hắn rồi.
Thật ra cho đến nay Phương Hạo Vân vẫn chưa biết rõ trên tay dì Bạch rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu lực lượng, nhưng trực giác mách bảo hắn sức mạnh mà dì Bạch đang có to lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
Phương Hạo Vân ý thức được trách nhiệm nặng nề đè nặng lên vai, hắn tự lập nghiệp là để thông qua đó rèn luyện năng lực lãnh đạo về mọi mặt của mình.
Muốn trở thành một kẻ mạnh tuyệt đối, không phải chỉ võ nghệ cao cường là giỏi, nhất định cần trí dũng song toàn mới được.
“Chú Trần, chị Mai, lát nữa dì Bạch sẽ đến thôn Lưu Thủy, công việc buổi tối chú và chị Mai phụ trách bàn bạc với mọi người vậy, rất có thể cháu sẽ không tham gia...” Phương Hạo Vân thông báo trước với Trần Thiên Huy và Tạ Mai Nhi một tiếng.
Trần Thiên Huy từng gặp mặt dì Bạch, dạo trước tập đoàn Thịnh Hâm, tập đoàn Trần thị và tập đoàn Hàn thị thiếu vốn trong dự án phát triển vịnh Kim Thủy, chính là nhân vật thần bí dì Bạch này ra tay giúp đỡ Phương Hạo Vân. Tuy không quen thân nhưng thông qua vụ việc lần trước, Trần Thiên Huy cũng lờ mờ nhận ra sau lưng dì Bạch chắc có một thế lực hùng mạnh chống đỡ.
Ông luôn cảm thấy bà dì Bạch này luôn mang một màu sắc bí hiểm, không cách gì nhìn thấu đáo được.
Nhưng có một điều ông dám khẳng định, bà dì Bạch thần bí kia không có ý xấu với Hạo Vân, chỉ cần thế là ông yên tâm rồi.
Tạ Mai Nhi cũng không xa lạ với dì Bạch, cơn đau bụng kinh của cô cũng do dì Bạch chữa trị, tính ra dì Bạch còn là ân nhân của cô ấy chứ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn xe của dì Bạch chạy vào thôn Lưu Thủy, tổng cộng có 5 chiếc xe du lịch, chở hơn 40 người tới đây.
Dì Bạch bước xuống xe, Phương Hạo Vân vội nghênh đón, Tạ Mai Nhi và Trần Thiên Huy cũng nối gót sau lưng chào hỏi lịch sự với dì Bạch.
Dì Bạch mỉm cười đáp lễ với mọi người xong, quay sang Phương Hạo Vân nói: “Hạo Vân, dì biết con phải làm việc lớn nên đưa một số người đến giúp con, họ đều đáng tin cậy, tất cả bọn họ toàn là nhân tài đủ mọi lĩnh vực nông nghiệp, chăn nuôi, du lịch, môi trường, tài chính và cả quản lí nữa, có những người này giúp con, con sẽ thoải mái hơn nhiều...”
Phương Hạo Vân nghe xong khấp khởi mừng thầm, có bao nhiêu nhân tài đó giúp sức, thêm vào tổ chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm do chị Tuyết Di tuyển chọn cho hắn, lo gì đại nghiệp không thành công chứ?
“Đây là Bạch Phúc, phụ trách chỉ huy, kể từ hôm nay hắn là thuộc hạ của con rồi đó...” Dì Bạch giới thiệu tiếp.
Một người đàn ông trung niên tách ra khỏi đám đông, xem bộ dạng sáng sủa trí tuệ là biết ngay hắn là một nhân tài hiếm có.
Bạch Phúc bước tới cung kính cúi chào: “Chủ nhân, sau này có việc gì xin cứ ra lệnh cho thuộc hạ...”
Nghe cách xưng hô của Bạch Phúc, Phương Hạo Vân cảm thấy không được tự nhiên lắm, hắn không quen người khác gọi mình là chủ nhân. Lúc còn phục vụ trong tổ chức sát thủ Thiên Đạo, hắn vì không thích kiểu chủ nhân, thuộc hạ này nên mới không có song vệ như Hạo Thiên và Roberts.
Ngập ngừng giây lát, Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Như vậy đi, từ nay ông cứ gọi tôi là cậu chủ...”
Bạch Phúc lộ vẻ mặt khó xử, lấm lét nhìn sang dì Bạch. Dì Bạch tối sầm mặt, gằn giọng: “Nhìn ta làm gì, kể từ hôm nay, ngươi chỉ nghe lệnh của Hạo Vân thôi...”
“Dạ!” Bạch Phúc ngoan ngoãn vâng lời, một lần nữa hành lễ với Phương Hạo Vân: “Cậu chủ!”
“Ờ!”
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu đáp lại, mỉm cười nói: “Bạch Phúc, sau này không cần giữ lễ như vậy đâu, cứ cư xử tự nhiên hơn, xem tôi như bạn là được rồi. Như vậy đi, ông dẫn mọi người đi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa tôi sẽ sắp xếp công việc cho họ. Chị Mai, chị phụ trách thu xếp nơi ăn ở cho họ nhé...”
Tạ Mai Nhi gật đầu đồng ý, dẫn Bạch Phúc và đám người do dì Bạch mang đến đi khỏi.
Trần Thiên Huy đứng bên cạnh quan sát nãy giờ, ngấm ngầm kinh ngạc, cũng không biết bà dì Bạch thần bí này rốt cuộc đã dùng cách gì, tất cả những người mà dì mang theo đều có khí chất của quân nhân, từ tư thế đi đứng có thể nhận ra họ là một đội ngũ có kỉ luật nghiêm minh, thật không thể xem thường...
“Chú Trần, cháu dẫn dì Bạch đi dạo quanh đây, chú giúp chị Mai thu xếp công việc nhé, kế hoạch quay về Hoa Hải vào sáng sớm mai của chúng ta vẫn không thay đổi...”
Quay sang thông báo một tiếng với Trần Thiên Huy xong, Phương Hạo Vân cùng dì Bạch men theo con đường nhỏ đi lên núi.
Khi khuất bóng mọi người, dì Bạch và Phương Hạo Vân cùng thi triển thân pháp, phóng như bay lên đỉnh núi, nhìn từ xa xa cứ như hai luồng sáng đang lướt nhanh, thị lực của người bình thường không thể theo dõi kịp tốc độ di chuyển của hai người.
Đợi sau khi lên đến đỉnh núi, hai người mới chịu dừng lại. Dì Bạch mỉm cười hài lòng nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: “Khá lắm Hạo Vân, xem ra võ nghệ của con lại tiến bộ rồi đấy, nhưng con vẫn cần ra sức tập luyện, tuyệt đối không được lãng phí thêm một phút giây nào hết...Dì mới nhận được tin báo về, rất có thể Hilton trong 3 ngày tới sẽ đến thẳng thôn Lưu Thủy lấy mạng con...”
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: “Có phải là Tần gia cung cấp hành tung của con cho Hilton biết không?”
“Đúng vậy, là Tần Tử Kiếm nói cho Hilton biết. Hạo Vân, con cần chuẩn bị tâm lí, sẵn sàng ứng chiến...”
Dì Bạch cúi đầu suy ngẫm giây lát, nói: “Dì sẽ làm giống như lần trước ra mặt ngăn cản Hilton giúp con tranh thủ ít thời gian, nhưng sẽ không được lâu đâu, con phải dựa vào bản thân, cố gắng hết sức nâng cao cảnh giới võ thuật của mình.”
“Vâng, con biết rồi.”
Phương Hạo Vân chợt nhớ ra điều gì, dò hỏi: “Dì Bạch, dì cảm thấy với thực lực hiện nay, nếu con quyết đấu với Hilton, con nắm được bao nhiêu phần thắng?”
“Theo như hiểu biết của dì về Hilton, hiện nay con đấu với hắn chỉ có 3 phần thắng, dì không muốn con mạo hiểm tính mạng, đợi khi nào con nắm chắc 5 phần chiến thắng dì mới an tâm cho con so tài với hắn được, nhưng Hạo Vân, con không nên chán nản, thời gian Hilton tu luyện võ công đã gần 60 năm, còn con chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với võ công chánh tông được hơn 3 năm, tiềm lực về võ học của con mạnh hơn hắn rất nhiều...” Dì Bạch lựa lời khích lệ.
“Dì yên tâm đi, con chưa từng tự xem thường mình, con có niềm tin vào bản thân, hơn nữa con còn có một giáo quan giỏi như dì chỉ bảo mà, có dì giúp đỡ bên cạnh, con có lòng tin chiến thắng tất cả đối thủ, sẽ có một ngày con giẫm nát bọn chúng dưới mũi giầy của con...”
Phương Hạo Vân hào khí ngút trời khẳng định quyết tâm.
Dì Bạch nghe hắn nói vậy, khóe môi nở một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt non nớt tràn ngập niềm tin đó. Hạo Vân đã thật sự thay đổi rồi, nó đang từng bước trưởng thành trên con đường thử thách.
Trước kia Phương Hạo Vân là một người trốn tránh thế giới hiện thực, hắn chỉ biết thu mình trong thế giới nội tâm đau khổ của mình, thế mà hiện nay hắn vươn vai trở thành người đủ sức gánh vác đại sự, khí phách cao ngạo và niềm tin mãnh liệt tỏa ra mạnh mẽ trên người hắn, điều này càng khiến dì Bạch an tâm hơn, vui lòng hơn...
“Dì Bạch, dì có biết không? Mỗi lần ở chung với dì, trong lòng con đều cảm thấy vô cùng thư thái, vô cùng ấm áp...Có dì bên cạnh con, con không sợ bất cứ đối thủ nào nữa...” Phương Hạo Vân mỉm cười bày tỏ tấm lòng.
Dì Bạch đột nhiên ngước mắt nhìn vào bầu trời xa xăm, cất tiếng: “Hạo Vân, vận mệnh của dì đã được ông trời sắp đặt không thể tách rời con, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, dì đều sẽ ở bên cạnh con suốt đời.”
“Vậy dì không kết hôn sao?” Phương Hạo Vân quan tâm hỏi.
Đây là một câu hỏi nhạy cảm, dì Bạch nhíu chặt lông mày, thật tình không biết nên trả lời hắn thế nào.
“Hạo Vân, dì hơi đói rồi!” Dì Bạch muốn lái sang đề tài khác.
“Vậy chúng ta quay về đi, con vừa tuyển mộ mấy vị đầu bếp ngoài thị trấn biết nấu món Tứ Xuyên, tài nghệ của họ khá lắm đấy...” Phương Hạo Vân nhận ra dì Bạch không muốn trả lời câu hỏi kia nên không tiếp tục dò hỏi nữa.
“Đợi thêm lát nữa hãy đi, còn chuyện này dì phải nói cho con biết, liên quan đến Đinh Tuyết Nhu đó, người nhà của cô ta đã đến, muốn cưỡng ép đưa cô ta về nước Anh.” Dì Bạch từ tốn bắt đầu câu chuyện.
Phương Hạo Vân chưa kịp suy nghĩ, buộc miệng hỏi ngay: “Vậy ý của cô ấy thế nào?”
“Tất nhiên là cô ta không muốn đi, mối nghi ngờ của Đinh Tuyết Nhu đối với con còn chưa làm sáng tỏ, cô ta muốn ở lại điều tra bí mật thân phận của con, nhưng theo như tin tình báo dì nắm được, phen này Đinh gia nhất định bất chấp dùng thủ đoạn đê hèn bắt Đinh Tuyết Nhu về.”
Nói đến đây, dì Bạch xoáy thẳng vào nội tâm hắn, thăm dò: “Hạo Vân, chẳng lẽ con thật sự không muốn tìm hiểu chân tướng sự ra đi của Đinh Tuyết Nhu năm xưa?”
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, sầu não nói: “Ài...Đã qua bao nhiêu lâu rồi, cho dù làm rõ nguyên nhân thì biết làm gì chứ? Hơn nữa, thân phận hiện nay của con không thể bại lộ được.”
“Hạo Vân, đừng lo nghĩ quá nhiều, con hãy nhớ lấy muốn làm gì thì cứ mạnh dạn thực hiện, nếu trong lòng con còn vấn vương mối tình với Đinh Tuyết Nhu, tại sao không thử đón nhận tình cảm của cô ta chứ?”
“Nhưng mà con...”
Phương Hạo Vân tỏ vẻ khó xử, gãi đầu gãi tai nói: “Con đã có Kỳ, chị Mỹ Kỳ và Nguyệt Như...con không thể có lỗi với họ.”
“Ha ha!”
Dì Bạch nghe xong không nhịn được bật cười to tiếng: “Hạo Vân, con nói là họ cơ mà? Nếu con đã dùng từ “họ”, thêm vào một hai cô gái cũng đâu có sao...”
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra: “Dì Bạch, dì trêu chọc con...Thật ra dì cũng biết tính con mà, con không phải người đàn ông lăng nhăng, chỉ là có những chuyện do tình thế đưa đẩy, con cũng không quyết định được.” (Ài, ta cũng thích bị hoàn cảnh xô đẩy T_T)
“Ha ha!”
Dì Bạch một lần nữa cười phá lên: “Dì không có trêu chọc con đâu...Hạo Vân, thật ra con không cần cảm thấy khó xử, đã muốn làm một kẻ mạnh tuyệt đối, con có quyền sở hữu quyền lực, của cải, nhân tình...nhiều hơn người khác...Tất nhiên, bên cạnh con xuất hiện nhiều cô gái, ít nhiều con sẽ bị áp lực đè nặng, như thế ảnh hưởng một phần đến sự nghiệp của con, những việc này tùy con cân nhắc và tự nắm bắt thôi.”
“À, dì muốn nhắc nhở con, bọn người Đinh gia không phải thứ tốt đẹp gì đâu, để bắt cho bằng được Đinh Tuyết Nhu mang về, chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, dì đoan chắc hai người anh em tốt của con sẽ không ngăn được Đinh gia hành động đâu, con phải sẵn sàng bảo vệ cho Đinh Tuyết Nhu, tất nhiên nếu con muốn bỏ mặc cô ta thì dì sẽ không nói thêm câu nào nữa...” Dì Bạch chuyển sang dùng chiêu khích tướng.
Phương Hạo Vân do dự giây lát, hỏi: “Đinh gia tại sao bằng mọi giá phải bắt Đinh Tuyết Nhu mang về?”
“Theo như tin mới nhất dì nắm được, nội bộ Đinh gia xảy ra vấn đề, tập đoàn Siêu Uy đứng trước bờ vực phá sản, Đinh Vọng Long hy vọng đem con gái gả vào gia tộc Morgan, đổi lại sự giúp đỡ của chúng giúp ông ta vượt qua khó khăn.” Dì Bạch từ tốn giải thích.
“Lại là gia tộc Morgan, xem ra con và gia tộc Morgan không đấu với nhau một mất một còn là không được rồi...” Phương Hạo Vân hậm hực rít lên.
“Hạo Vân, con tính làm thế nào?” Dì Bạch hỏi dồn.
Phương Hạo Vân trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, khóe môi nở một nụ cười tự tin: “Dì Bạch, con đã quyết định rồi, con muốn biết chân tướng vụ việc năm xưa, nên con không cho phép Đinh gia bắt Đinh Tuyết Nhu đi.”
Dừng lại giây lát, Phương Hạo Vân nói tiếp: “Dì Bạch, dì giúp con để ý tình hình của Thanh Thanh học tỷ gần đây nhé.”
“Yên tâm đi, dì luôn phái người ngày đêm giám sát, có tin gì sẽ báo cho con biết ngay. Hạo Vân, có một số chuyện dì phân vân đã lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra cho con biết...Thật ra gia tộc thủ hộ Thiên phạt và gia tộc Morgan không phải lần đầu tiên đụng độ với nhau đâu...”
Dì Bạch sầu não kể: “Tính luôn lần này, đã là 3 lần rồi. Hai lần trước chúng ta đều thất bại, hai lần đó là do ba và ông nội của dì lãnh đạo, họ đều đã hy sinh...”
“Vâng...”
Phương Hạo Vân hình như không lộ vẻ gì ngạc nhiên, hắn kiên định nói: “Dì Bạch, dì yên tâm, lần này chúng ta sẽ không thua, gia tộc Morgan mới là kẻ thua cuộc.”
“Hạo Vân, con không muốn biết mối thù giữa Bạch gia của dì và gia tộc Morgan tại sao lại tồn tại suốt mấy ngàn năm qua sao?” Dì Bạch đột nhiên hỏi.
“Nếu dì Bạch muốn cho con biết thì con không cần phải hỏi, nếu dì không muốn nói ra con có hỏi cũng vô ích, con nghĩ chắc thời cơ chưa đến nên dì không nói đúng không nào?” Phương Hạo Vân mỉm cười trả lời.
“Con thật thông minh...”
Dì Bạch gật đầu xác nhận, giọng nói trở nên buồn bã: “Đúng là thời cơ chưa đến, thật ra còn rất nhiều bí mật đến giờ dì vẫn chưa thể nói cho con biết, sau này từ từ con sẽ hiểu thôi.”
“Ví dụ như chuyện dì có kết hôn hay không?” Ánh mắt Phương Hạo Vân tỏa ra tia sáng gian xảo.
“Dì đói rồi!” Dì Bạch lái sang chuyện khác ngay lập tức: “Chúng ta quay về thôi, từ sáng đến giờ dì chưa bỏ miếng cơm nào vào bụng nè.”
“Được ạ!”
Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, đề nghị: “Dì Bạch, hay là chúng ta ra ngoài thị trấn đi, ở đó có một nhà hàng chuyên dùng để đón tiếp khách sang trọng, thức ăn cũng rất ngon, con sẽ gọi điện nhờ trưởng thôn Du Phi đặt chỗ gọi món trước, đợi chúng ta qua đó là được ăn ngay.”
“Cũng được, chiều theo ý con vậy.” Dì Bạch không muốn từ chối tấm lòng thành của Hạo Vân.
“Vượt qua ngọn núi này có một con đường tắt, với tốc độ của chúng ta chắc không quá 15’ là tới nơi. À, nghe nói ngọn núi này có chó sói đấy, dì phải cẩn thận đi sát vào con...” Phương Hạo Vân ý nhị nói.
“Có con sói háo sắc là con đó...” Dì Bạch lườm hắn một cái.
Sau đó, Phương Hạo Vân chạy trước dẫn đường, hai người nắm tay nhau phóng như bay vượt qua ngọn núi đến thị trấn Hà Hoa. Khi đến trước nhà hàng sang trọng, trưởng thôn Du Phi đích thân ra tiếp đón Phương Hạo Vân.
“Phương thiếu gia, tôi đã đặt sẵn một phòng cho anh rồi, món ăn tôi cũng đã gọi luôn, anh coi còn cần thêm gì nữa không ạ?”
Du Phi thấy có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi chung với Phương Hạo Vân nên không dám ngỏ ý ở lại tiếp chuyện với hắn. Sau khi Lưu gia sụp đổ, nhiều cán bộ hủ bại trong thị trấn, bao gồm cả trấn trưởng Hà Nguyệt Sơn bị cách chức điều tra, đối với Du Phi rõ ràng là một việc tốt, trước kia ông bị Hà Nguyệt Sơn chèn ép không ngóc đầu lên nổi, giờ thì tốt rồi, nhờ có Phương thiếu gia diệt trừ bọn ác ôn, ngày ông lên thay chức vụ trấn trưởng, ra sức phục vụ cho nhân dân chắc không còn xa nữa.
Uống nước nhớ nguồn, Du Phi tuy không phải hạng người ưa nịnh bợ nhưng ông cũng rất biết ơn Phương Hạo Vân, nay có cơ hội làm ít việc giùm Phương thiếu gia, đương nhiên ông rất vui lòng.
“Du trưởng thôn, cám ơn ông quá, hôm khác tôi sẽ đích thân đến tìm ông để đáp tạ, hôm nay tôi có chút chuyện riêng cần nói với bạn nên không thể giữ ông lại, xin ông thứ lỗi...”
Phương Hạo Vân rất muốn dùng bữa riêng với dì Bạch nên lựa lời đuổi khéo Du Phi.
Du Phi cười hi hí tỏ ra biết điều, có trời mới biết ông có nghĩ bậy trong đầu hay không, vội nói thêm vài câu khách sáo rồi nhanh chóng cáo từ.
Trước đó, Du Phi đã dặn dò kĩ ông chủ nhà hàng phải tiếp đón tận tình khách quý, nếu có điều chi làm Phương thiếu gia không hài lòng, toàn thôn Lưu Thủy sẽ kéo tới hỏi tội.
Ông chủ nhà hàng tất nhiên không dám trễ nải, lập tức vỗ ngực hứa hẹn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Căn phòng có cửa sổ nhìn ra dãy núi xa xa, từng ngọn núi chập trùng nối liền với nhau một màu xanh biếc trải dài.
“Dì Bạch, cảnh sắc ở đây rất đẹp, sau này chúng ta thường xuyên đến đây hưởng thụ hơi thở của thiên nhiên...” Phương Hạo Vân lên tiếng trước xóa tan bầu không khí tĩnh lặng.
Dì Bạch ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào khuôn mặt thanh tú đối diện, cảm thấy hơi xa lạ, có thể do trước kia tiếp xúc quá nhiều với khuôn mặt cũ của Hạo Vân chăng? Nhưng hơi thở của hắn vẫn rất quen thuộc, mặc cho khuôn mặt đã thay đổi, khí chất của hắn vẫn y như cũ, nhất là đôi mắt ấy, là một minh chứng không bao giờ che giấu được.
Nếu so sánh tỉ mỉ, thật ra khuôn mặt mới này có phần đẹp trai hơn.
Người đàn ông vừa tuấn tú lại tài giỏi như thế, nhất định có rất nhiều cô gái si tình bám theo hắn. Dì Bạch thở dài một tiếng tỏ ra vô cùng chán ngán, không biết tương lai của mình sẽ đi đâu về đâu...
“Thưa quý khách, món ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ...” Ông chủ nhà hàng đích thân dẫn theo nhân viên phục vụ dâng món ăn lên, thái độ phục vụ tỏ ra rất cung kính.
“Thèm chảy nước miếng rồi nè...”
Phương Hạo Vân không nhìn vào những món ăn thịnh soạn bày khắp mặt bàn mà nhìn không chớp mắt vào dì Bạch, buộc miệng thốt lên.
Dì Bạch liếc xéo hắn, thẹn thùng nguýt dài: “Hư quá nha Hạo Vân, dám trêu chọc cả dì nữa à...”
Phương Hạo Vân cười hi hí: “Người ta nói thật lòng mà, sắc đẹp của dì Bạch hấp dẫn hơn cả món ăn, chỉ cần nhìn thấy dì là con hết đói luôn...”
“Ý của con là sao? Con muốn nói dì xấu xí quá nên con nuốt không trôi miếng ăn chứ gì?”
Dì Bạch giả đò tức giận, đưa tay lên sửa lại vài cọng tóc óng mượt tung bay trước trán, thật ra dì đang cố che giấu nỗi vui mừng không cho Phương Hạo Vân nhìn thấy.
Phương Hạo Vân hoảng hốt lên, vội vàng phân bua: “Không phải đâu, dì hiểu lầm ý con rồi, ý của con là dì rất xinh đẹp, con lo nhìn dì nên quên cả cơn đói...”
Nhìn bộ dạng luống cuống của Phương Hạo Vân, dì Bạch nhịn không được bật cười khanh khách, nói thật lòng, dì rất thích nhìn cảnh hắn hoảng lên...
“Hạo Vân, dì nói đùa với con đấy, mau ăn đi, thức ăn nguội hết là không ngon đâu...”
Phương Hạo Vân gắp một miếng thịt vịt đặt vào chén dì Bạch, mỉm cười nho nhã: “Dì Bạch, con biết dì thích ăn thịt vịt nhất...”
“Ờ!”
Trong khoảnh khắc ấy, dì Bạch thậm chí cảm thấy mình như một cô vợ nhỏ hạnh phúc ngồi ăn cơm với chồng.
Một không khí đầm ấm lan tỏa khắp căn phòng, len lỏi vào trái tim hai con người đang ngồi trong đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui