“Hô hô!”
Tạ Mai Nhi nhìn vẻ mặt ngây ngô của Phương Hạo Vân, bật cười: “Ờ, đúng đó, khi nãy nghe điện thoại chị cũng nghi ngờ rồi, cảm thấy vị khách thuê này có giọng nói quen quen...”
“À phải, Hạo Vân, có thật là em đến thuê phòng? Em là thái tử cơ mà, loại con nhà giàu ấy, chị thấy em phải ở biệt thự sang trọng mới xứng, chung cư Kim Hoa này chỉ thích hợp cho nhân viên văn phòng và sinh viên nghèo ở thôi.” Tạ Mai Nhi thăm dò hỏi.
Phương Hạo Vân ra vẻ thật thà trả lời: “Chị Mai, chị hiểu lầm rồi, em đâu phải là con quan giàu có, gia đình em chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, không có nhiều tiền đâu.”
Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, Tạ Mai Nhi thở dài ngao ngán, người đàn ông tuyệt vời trong tim cô khó kiếm thật đấy, tại sao mình không gặp được một người đàn ông tốt vừa đẹp trai vừa giàu có nhỉ?
“Phải rồi chị Mai à, nếu là hiểu lầm thì em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, không giấu gì chị, em còn phải đi tìm phòng thuê để ở.” Tất nhiên, đây là căn hộ của Tạ Mai Nhi, cô ta ở trong này, Phương Hạo Vân cảm thấy thuê phòng này hình như không phù hợp lắm.
“Cái gì mà hiểu lầm?” Tạ Mai Nhi gọi Phương Hạo Vân lại, nói: “Em muốn thuê phòng đúng không? Chị đang có phòng trống cho thuê nè, chị với em là chỗ quen biết với nhau, chị sẽ tính tiền thuê rẻ cho em.”
Phương Hạo Vân ngập ngừng một lát, đưa mắt nhìn xung quanh căn hộ, cảm thấy cách bài trí và xây dựng khá tốt, vội hỏi: “Chị Mai, chị định dọn đi nơi khác à? Căn hộ này tốt đấy, em rất vừa ý. À đúng rồi, chị định dọn đi nơi nào ở vậy?”
Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, bật cười buông một câu: “Ai nói với em là chị dọn đi nơi khác, căn hộ này có hai căn phòng mà, chị ở một phòng, còn phòng kia cho em thuê.”
“Chị muốn ở chung à?”
Phương Hạo Vân cứng đờ ra, hắn không quen ở chung với phụ nữ. Hắn thuê phòng chẳng qua là muốn có không gian yên tĩnh riêng, không muốn bị người khác quấy rầy. Chuyện thuê phòng ở chung này, tuyệt đối không thể chấp nhận.
“Sao vậy? Em không bằng lòng ở chung với chị à?” Tạ Mai Nhi vốn nghĩ Phương Hạo Vân sẽ rất vui lòng khi cùng mình thuê chung một nhà, ai ngờ hắn lại tỏ thái độ không vui.
Tất nhiên là không bằng lòng ở chung với chị rồi. Phương Hạo Vân cảm thấy tốt xấu gì Tạ Mai Nhi cũng là con gái, mình nói thẳng ra câu từ chối này có phần xúc phạm lòng tự ái của người ta, nghĩ ngợi một hồi, bèn uyển chuyển lựa lời giải thích: “Cái này...Chị Mai, thật ra em chỉ đến xem trước thôi, không phải là thuê nhà vào ở liền đâu. Chị cũng biết mà, em là tân sinh viên của trường đại học Hoa Hải, theo như quy định hiện hành của bộ giáo dục, sinh viên đại học của trường không được tự ý ra ngoài thuê nhà ở riêng.”
Tạ Mai Nhi trừng mắt nhìn hắn, sao lại không nhìn thấu tâm tư của cậu em này được, cô không cho nó lấp liếm qua chuyện, gầm gừ: “Thôi được rồi, chị Mai của em cũng vừa tốt nghiệp đại học Hoa Hải nè, chuyện trong trường chị hiểu rõ hơn em. Cái quy định nhảm nhí của bộ giáo dục, em thử hỏi bất kì ai coi có ai điên mà đi tuân thủ, sinh viên năm 1 đến năm 4 có bao nhiêu người chịu được khuôn phép không ra ngoài tự thuê nhà để ở nào?”
Nhưng tên tiểu tử này hình như hành động hơi sớm, vừa ghi danh nhập học đã đi thuê nhà sống riêng rồi.
“Chị hiểu rồi, chị hiểu mà!” Tạ Mai Nhi đột nhiên mở to đôi mắt hết cỡ nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân ra vẻ bí hiểm, làm cho Phương Hạo Vân nổi cơn ớn lạnh.
“Chị hiểu ra chuyện gì?” Phương Hạo Vân rụt rè cất tiếng hỏi.
Tạ Mai Nhi liếc xéo hắn, nói: “Hạo Vân, em muốn sống chung với cô bạn gái ở ngoài đúng không? Sợ dọn đến chỗ chị không tiện chứ gì?”
Ôi, oan uổng quá! Người ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh không bị làm phiền thôi mà, tại sao cứ nhắc tới thuê nhà, tất cả mọi người đều nghĩ sai lệch hết cả. Đúng là lòng người éo le, xã hội suy đồi.
“Chị Mai, chị hiểu lầm rồi, em chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh tập trung cho việc học, sau này còn thi tiếp lên học nghiên cứu sinh nữa.” Phương Hạo Vân bịa đại ra một lí do để giải thích.
“Thật không? Đúng như vậy à?” Tạ Mai Nhi mỉm cười nói: “Không nhận ra nha, ở công ty em không có hứng làm việc, trong việc học em lại mang chí lớn như vậy. Hạo Vân, nếu em vì mục đích học tập nên thuê nhà ngoài trường thì nên dọn đến ở chỗ chị, chị Mai dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của trường đại học Hoa Hải, sau này có cơ hội chị còn có thể chỉ bảo bài vở cho em. Em yên tâm, chị không lấy tiền phụ đạo của em đâu.”
“Hạo Vân, em đừng do dự nữa, chỗ chị Mai đây tuyệt đối yên tĩnh, ngày thường ngoài chị ra một bóng ma cũng không có, chị ấy hả, ngay cả bạn trai cũng chưa có...” Nói ra câu này, Tạ Mai Nhi đỏ ửng mặt, cô nói đúng sự thật, cô muốn chứng minh chỗ này tuyệt đối yên tĩnh, nhưng sau khi nói ra rồi lại cảm thấy hơi kì, câu này rất dễ khiến Phương Hạo Vân hiểu lầm.
Phương Hạo Vân nuốt mạnh nước bọt, câu nói sắp bật khỏi miệng được nuốt trôi ngược vào bụng, chị Mai nhiệt tình như thế, hắn thấy khó từ chối, bằng không mối quan hệ này tiêu tan, sau này gặp mặt nhau trong công ty, khó xử lắm đây.
Suy nghĩ kĩ một hồi, thật ra căn hộ này của Tạ Mai Nhi cũng không tệ, phòng ốc bài trí tốt, vị trí thuận tiện đi lại, còn về yên tĩnh thì chắc đúng như những lời quảng cáo vừa nãy rồi, hơn nữa hai người thuê chung thì tiền thuê hắn phải trả cũng ít hơn. Phương Hạo Vân vào công ty làm việc lâu rồi, nhưng ngay cả một hợp đồng cũng chưa làm được, dây dưa cho hết tháng thì chỉ nhận đủ 1500 tệ lương căn bản, tất nhiên đó là do chế độ đãi ngộ của tập đoàn Thịnh Hâm tốt, đổi lại là công ty bình thường, cho dù trả mức lương thấp hơn, nhân viên cũng phải đảm bảo hoàn thành một khối lượng công việc tối thiểu mới được nhận.
Một điều chắc chắn là, từ khi tập đoàn Thịnh Hâm thực hiện chính sách tiền lương ưu đãi này đến nay, ngoại trừ một mình Phương Hạo Vân ra, chưa có ai cả tháng trời không làm được hợp đồng nào hết. Trong điều kiện bình thường, chỉ cần chăm chỉ làm việc, cộng cả tiền thưởng, mỗi nhân viên nghiệp vụ sẽ nhận được từ 5000 đến trên 10.000 tệ một tháng, mức thu nhập quá hấp dẫn.
“Phải rồi, chị Mai này, trong mẫu quảng cáo hình như chị không đề cập đến việc thuê chung nhà.” Phương Hạo Vân chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng hỏi.
Tạ Mai Nhi cười hí hí: “Tất nhiên là chị không ghi vào rồi, chị định xem mặt người đến thuê nhà trước, nếu gặp phải người đàn ông chị thấy ưa thì mới nói cho người ta biết là thuê chung, ngược lại thì chị bảo với hắn giờ bổn tiểu thư bỏ ý định cho thuê phòng rồi. Em là đồng nghiệp của chị, hơn nữa giờ chị là sư tỉ của em, nên các vấn đề ưa hay không ưa không còn tồn tại nữa...” Tạ Mai Nhi sợ Phương Hạo Vân hiểu lầm mình có ý đồ nên vội giải thích thêm câu cuối.
“Ờ, thì ra là vậy.” Phương Hạo Vân chán nản, mẫu quảng cáo chết tiệt hại mình rồi, nếu biết trước là thuê chung, còn lâu hắn mới gọi điện hỏi thuê.
“Thôi đừng hỏi nhiều lôi thôi nữa, chị dẫn em đi xem qua phòng của em nhé, nếu được thì chị em ta làm thủ tục thuê nhà luôn, tối nay em vào ở ngay cũng được.” Tạ Mai Nhi không thèm đợi Phương Hạo Vân bày tỏ ý kiến, kéo tay hắn đi vào một căn phòng.
Căn phòng rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, làm phòng ngủ là thích hợp rồi, khá sạch sẽ ngăn nắp, nhưng màu sắc hơi lòe loẹt, phòng này cho con gái ở thì tốt hơn.
Chính xác, đây đúng là phòng con gái từng ở, trên giường hãy còn vất vài chiếc áo nịt và quần lót mỏng tang kìa.
“Em đợi chút...”