Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Mẹ của con?” Nguyệt Như nghe xong, vội dò hỏi: “Bà Jones, về mẹ của con, bà còn biết được những gì?”
Mẹ của Nguyệt Như, cũng chính là Thiên Đạo phu nhân, mấy tháng trước đột nhiên mất tích, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Vì chuyện này Nguyệt Như đã nhiều lần tìm gặp người cha giữ chức Long đầu Thiên Đạo gặng hỏi, nhưng ông không đưa ra một câu trả lời chính xác nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Mỗi lần làm dữ, Long đầu chỉ cho biết mẹ cô đang đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật, trong khoản thời gian ngắn sẽ không thể quay về, còn về nhiệm vụ gì, vì liên quan đến điều cơ mật của tổ chức nên ông không chịu tiết lộ.
Những ngày gần đây, Nguyệt Như không hề từ bỏ dò la tin tức của mẹ, chỉ có điều khắp trên dưới tổ chức sát thủ Thiên Đạo đều rất kiêng dè, ai cũng không dám bàn tán chuyện này, ngay đến bà Jones thân thiết nhất với cô cũng không ngoại lệ.
Thế mà hôm nay, bà Jones lại chủ động nhắc đến mẹ của cô.
Ổn định lại tâm trạng nôn nóng, Nguyệt Như vội hỏi dồn: “Bà Jones, bà nhất định biết mẹ con đã đi đâu, bà nói cho con biết được không? Con cầu xin bà đấy.”
“Tiểu thư, cô đừng nóng vội.” Bà Jones ngỏ ý bảo Nguyệt Như nhỏ tiếng xuống, sau đó bà cũng hạ thấp giọng nói: “Nói thật cho cô hay, phu nhân đã đi đâu ngay cả tôi cũng không biết...Tôi đoan chắc khắp cả Thiên Đạo chỉ có Long đầu ba cô và Howard biết được điều này thôi, thế nên việc dò la tin tức của phu nhân, tôi khuyên cô nên bỏ cuộc thì hơn.”
“Vậy cuốn bí kíp đao pháp này ở đâu mà bà có?” Nguyệt Như chỉ vào cuốn đao pháp hỏi.
“Trước khi phu nhân rời khỏi đã gặp mặt tôi một lần, nhưng phu nhân không nói gì nhiều, chỉ giao cuốn đao pháp cho tôi, bảo tôi chọn một thời điểm thích hợp đưa lại cho cô, sau khi cô tu luyện thành công sẽ nâng cao công lực có thêm khả năng tự bảo vệ mình.”
Bà Jones thở dài một tiếng, nói tiếp: “Vốn dĩ tôi định qua một thời gian nữa mới đưa nó cho cô, nhưng theo tình hình bây giờ tôi không đưa cho cô là không được rồi, vì trái tim cô đã suy yếu vì lụy tình, sức chiến đấu của cô đã không bằng một nữa trước kia...”
Nguyệt Như nghe xong cảm thấy trong lòng ấm áp, xem ra mẹ cô không giống như ba cô, cực lực chủ trương gả cô vào gia tộc Morgan, trong tim bà hãy còn rất thương yêu con gái.
“Bà Jones, mẹ con quả thật không nói thêm gì nữa sao?” Nguyệt Như không chịu từ bỏ, muốn moi thêm một chút thông tin từ bà Jones.
“Hết rồi!” Bà Jones hình như không muốn Nguyệt Như tiếp tục hỏi tới hỏi lui, thản nhiên nói: “Bí kíp đao pháp đã đưa cho cô rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tiểu thư, chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân cô cố gắng tu luyện thôi. Nhớ lấy, lúc luyện đao pháp không được để người khác phát hiện, nhất là Howard và ba của cô đấy.”
“Tại sao?” Nguyệt Như không hiểu.
“Tôi cũng không biết tại sao nữa, tôi chỉ thuật lại nguyên văn câu nói của phu nhân thôi. Vậy nhe, tôi còn có việc phải làm không thể nán lại quá lâu, có một số chuyện cô phải tự mình suy nghĩ, đáp án do bản thân mình tìm ra mới là chính xác nhất.” Sau khi để lại câu nói cuối cùng, bà Jones như một bóng ma lướt một cái biến mất dạng.
Nguyệt Như vội quay vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất có thể học thuộc bí kíp Phụng Vũ đao pháp, sau đó làm theo lời dặn của bà Jones, đem cuốn bí kíp đốt thành tro bụi.
Làm xong mọi việc, Nguyệt Như ngấm ngầm hạ quyết tâm nhất định phải tìm hiểu rõ bí mật trong vụ bỗng nhiên mất tích của mẹ.
Bây giờ đang là lúc nhà nhà quây quần bên nhau ăn cơm tối, nhưng phòng ăn nhà Phương gia lại có phần lạnh lẽo, Phương Tử Lân và Trác Nhã có việc riêng ra ngoài chưa về, phòng ăn rộng rãi chỉ có một mình Phương Tuyết Di ngồi đó, thức ăn phong phú bày khắp mặt bàn, những món ăn này đều do cô gọi điện bảo khách sạn 5 sao Shangri La mang đến.
Người già sợ nhất là cô đơn lạnh lẽo, nhưng Phương Tuyết Di đang thanh xuân mơn mởn, lại tỏ ra vô cùng chán nản mỗi khi ở một mình. Khoảng thời gian gần đây, hình bóng của Phương Hạo Vân không ngừng xuất hiện trong đầu cô, có những lúc thậm chí còn làm ra những chuyện bại hoại đạo đức luân thường trong giấc mơ nữa.
Về việc này, trong tim cô vừa mừng vừa sợ, tinh thần suy sụp thấy rõ.
Mỗi một lần mơ thấy cảnh nóng với Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di đều cảm nhận rất rõ ràng mình rất vui rất hạnh phúc.
Sau khi giật mình tỉnh dậy, cô lại hoảng loạn vô cùng, mấy ngày gần đây cô có phần sợ phải đi ngủ. Mâu thuẫn giữa hiện thực và trong giấc mơ không ngừng giày vò nội tâm cô, làm cho Phương Tuyết Di hốc hác như một cái xác chết.
“Ài, mình phải làm sao đây?” Gắp một miếng cá chép chua ngọt bỏ vào miệng, Phương Tuyết Di nhăn nhó, vẻ mặt sầu não mang nặng tâm sự than thở.
Phương Tuyết Di là một cô gái tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, cô tất nhiên nhận ra tư tưởng tà niệm của mình đáng sợ như thế nào, đó là một việc đáng xấu hổ, vô liêm sỉ, nhưng giờ đây cô quả thật không thể khống chế ý nghĩ tà niệm kia nữa rồi.
Cô từng tính đến giải pháp tìm đại một người đàn ông lập gia đình cho xong.
Nhưng ngàn vạn người đàn ông trên đời này, người làm trái tim cô rung động chỉ có đứa em trai Phương Hạo Vân không bao giờ rớ tới được.
“Ông trời ơi, có thể ban cho con một người đàn ông hoàn hảo không vậy?” Không gian tĩnh lặng trong phòng ăn rộng lớn vô cùng đáng sợ, Phương Tuyết Di tự mỉa mai một để phá vỡ bầu không khí cô đơn ấy.
Chính vào lúc này, chuyện lạ đã xảy ra, trong phòng ăn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
“Chị Tuyết Di, một mình chị ăn nhiều đồ ăn thế à?” Người đàn ông vừa xuất hiện chính là Phương Hạo Vân, hôm nay hắn cố tình về nhà, hắn muốn tìm Phương Tuyết Di để hỏi về việc đã nhờ cô.
Phương Tuyết Di nghe tiếng nói của Phương Hạo Vân vang vọng vào tai, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, nhịp tim tăng lên chóng mặt, nhớ lại lời thỉnh cầu của mình vừa nãy, sắc mặt của cô ửng đỏ e thẹn.
“Chẳng lẽ đây đúng là chủ ý sắp đặt của ông trời?” Phương Tuyết Di lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Chị Tuyết Di, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đang nói chuyện với chị nè, ba mẹ sao không có ở nhà?”
Phương Hạo Vân vừa từ tập đoàn Đằng Phi về nhà, buổi chiều hắn vừa nói chuyện điện thoại với Tạ Mai Nhi, hỏi thăm tình hình phát triển mới nhất của dự án phát triển thôn Lưu Thủy. Sau khi xong việc, hắn lại tổ chức buổi họp với các nhân viên mới là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, bận rộn cả buổi chiều, hắn đói bụng rã cả người. Trước mặt bày biện bao nhiêu món ăn ngon, hắn tất nhiên không thèm khách sáo ngồi xuống ăn ngấu nghiến như hùm beo.
“Em là ma đói đầu thai hả? Để lại cho chị chứ, chị cũng đói nè...” Mới khi nãy thôi, khi phòng ăn chỉ có một mình Phương Tuyết Di, tuy bụng đói cồn cào nhưng cô không hề có tâm trạng ăn uống, nay thấy Phương Hạo Vân lùa thức ăn vào cái bụng không đáy của hắn, Phương Tuyết Di tức lên không nói thêm câu nào, cầm đũa lên giành ăn với em trai.
“Chị Tuyết Di, chị ăn từ từ thôi, em thì không sao, còn chị phải giữ ý tứ của con gái chứ.” Phương Hạo Vân vừa nhai nhồm nhoằn vừa nói, đôi đũa của hắn vẫn gắp thức ăn lia lịa, tốc độ không hề suy giảm.
“Ăn từ từ hả? Thức ăn không chui hết vào bụng em mới lạ...” Phương Tuyết Di quơ tay lấy một miếng khăn giấy lau đi vết dầu mỡ trên miệng, nhíu chặt lông mày, hậm hực nói: “Thằng tiểu tử hư đốn này, ngày thường không thấy mò về nhà, vừa về nhà là giành ăn với chị...Phải rồi, sao chiều nay em có thời gian rảnh về nhà thế hả?”
Từ khi thành lập tập đoàn Thịnh Hâm, Phương Hạo Vân bận tối mắt tối mũi, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
“Tất nhiên là có việc rồi, ăn cơm trước đi, đợi ăn xong rồi nói sau...” Có câu người quân tử ăn không nói chuyện, ngủ không nói mớ. Tuy Phương Hạo Vân không phải là quân tử, nhưng vừa ăn vừa nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ nhai nuốt của hắn nên hắn không muốn bàn luận việc gì khi ngồi lên bàn ăn.
Phương Tuyết Di nghe vậy cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, cắm cúi ăn phần của mình.
Không biết có phải do có người tranh giành hay là Phương Hạo Vân xuất hiện làm cô vui, sức ăn của Phương Tuyết Di bỗng nhiên nâng cao rõ rệt, nỗi buồn trước kia tan biến hoàn toàn.
“Chị Tuyết Di, chị ăn ít thôi, coi chừng phát phì ra đấy...” Phương Hạo Vân đến hôm nay mới phát hiện bà chị này có sức ăn khủng bố như vậy, tuy so với hắn vẫn còn thua kém, nhưng trong số các cô gái phải thuộc dạng đặc biệt rồi.
“Xí, ai cần em quan tâm...”
Phương Tuyết Di gần đây tinh thần không ổn định nên ảnh hưởng việc ăn uống, đã mấy ngày liền không được ăn thả cửa như hôm nay. Cô mặc kệ có phát phì hay không, ăn cho đã rồi tính sau. Trên thực tế Phương Tuyết Di thuộc loại con gái ăn hoài không phát tướng, bao nhiêu năm qua thân hình cô vẫn mảnh mai quyến rũ, từng đường cong mỹ miều lộ rõ, phàm ăn tục uống không hề ảnh hưởng đến nét đẹp cơ thể của cô.
Cả một bàn đầy ắp thức ăn, chỉ trong vòng mấy phút đã bị hai chị em chén sạch. Xoa xoa tay lên chiếc bụng căng tròn, Phương Tuyết Di tức tối trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân: “Tiểu tử, tất cả đều tại em, làm hại chị ăn nhiều như thế, nếu quả thật chị mập ú ra như thùng phuy, em phải chịu trách nhiệm đó.”
“Em chịu trách nhiệm?” Phương Hạo Vân cười hi hí: “Sao lại bắt em chịu trách nhiệm? Do chị ham ăn thôi mà.”
“Nói bậy, nếu không phải em về nhà, sao chị lại...” Phương Tuyết Di vốn định nói nếu không phải em về nhà, sao chị lại vui lên ăn nhiều. Không ăn nhiều thì sẽ không mập, nhưng câu nói sắp bật khỏi miệng bị cô kịp thời ngăn lại, nói ra những lời này có phần hơi khó nghe, giống như lời oán trách của một cô vợ nhỏ vậy.
“Chị Tuyết Di, hôm nay em đến tìm chị có hai việc muốn nói...” Phương Hạo Vân hình như không muốn đề cập nhiều vào chuyện ăn uống, hắn lái sang đề tài khác ngay. Hôm nay hắn về nhà một là trả lại chiếc nhẫn kim cương cho chị gái, hai là hỏi thăm vụ việc sinh con với Trương Mỹ Kỳ.
“Chị biết đứa em hư đốn này có chuyện cần nhờ vả đúng không?” Phương Tuyết Di chỉ tay vào mớ chén đĩa trên bàn, mỉm cười nói: “Mau thu dọn hết đống bừa bãi này đi, bằng không đừng hòng chị giúp em làm việc gì.”
“Có thật không?” Phương Hạo Vân cười hi hí, lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra cố tình phe phẫy trước mặt Phương Tuyết Di: “Chị Tuyết Di, chẳng lẽ chị không muốn lấy lại chiếc nhẫn này sao?”
“Trả cho chị!” Phương Tuyết Di vừa nhìn là đã nhận ra chiếc nhẫn kim cương của mình, cô lao tới định giựt lại, trong lúc nôn nóng tốc độ của cô nhanh hơn ngày thường gấp nhiều lần, nhưng Phương Hạo Vân đâu phải người thường, Phương Tuyết Di có nâng tốc độ lên gấp 10 lần so với hắn chỉ như con ốc sên, muốn đoạt được đồ trong tay hắn, vô phương nhé!
“Chị nhận lời em rửa hết đống chén đĩa kia đi, em sẽ trả chiếc nhẫn cho chị...” Phương Hạo Vân chỉ lách người qua một bên là tránh được cú vồ của chị gái, sau đó đưa ra điều kiện của mình.
“Đồng ý!” Phương Tuyết Di không hề do dự, nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của Phương Hạo Vân, nói: “Mau trả nhẫn đây.”
Phương Hạo Vân không làm khó Phương Tuyết Di nữa, đưa nhẫn qua trả lại cho chủ nhân của nó: “Chị Tuyết Di, em còn có chuyện này muốn hỏi chị, sau khi chị thu dọn chén đĩa xong đến phòng khách tìm em nhé.”
“Đợi đã!” Thấy Phương Hạo Vân định bước ra phòng khách, Phương Tuyết Di lấy hết can đảm hỏi: “Chiếc nhẫn này em lấy trộm ở đâu vậy? Chị bị mất nó mấy ngày, sém chút là báo cảnh sát đó...”
Phương Tuyết Di chẳng qua muốn kiểm chứng coi hôm đó cô nhìn trộm cảnh ái ân có bị Phương Hạo Vân phát hiện không?
Vào cái ngày lượm được chiếc nhẫn kim cương, Phương Hạo Vân đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, chị Tuyết Di muốn thăm dò hắn cũng đã nhận ra ý đồ. Chỉ là chuyện hôm đó xảy ra quá khó nói, hắn ngẫm nghĩ giây lát, cố tình nói: “Em nhặt được ở bãi đậu xe của tập đoàn Thịnh Hâm.”
“Thật không?” Phương Tuyết Di mừng rơn, chẳng lẽ mình đã nghĩ sai, chiếc nhẫn chỉ bị đánh rơi trên đường tan sở trở về nhà.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn nhiều, hừ nhẹ một tiếng, cảm kích nói: “Dù sao đi nữa chị cũng phải nói câu cám ơn em...”
Phương Tuyết Di thay đổi tâm trạng, Phương Hạo Vân nhìn thấy hết, trong khoảnh khắc Phương Tuyết Di thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng ngấm ngầm trút bỏ gánh nặng trong nội tâm.
Sau khi thu dọn xong đống chén đĩa trên bàn ăn, Phương Tuyết Di không ra phòng khách tìm Phương Hạo Vân mà quay về phòng ngủ của mình, đem chiếc nhẫn kim cương cất đi, đề phòng sau này lại xảy ra trường hợp đánh rơi tương tự.
Xong xuôi mọi việc, cô vừa định ra phòng khách, nhưng bất ngờ nhận được cuộc gọi của Trác Nhã. Trác Nhã dò hỏi một số vấn đề tài vụ của tập đoàn Thịnh Hâm thông qua điện thoại. Phương Tuyết Di không dám chậm trễ, liền báo cáo rõ ràng chính xác cho mẹ nghe tất cả vấn đề liên quan.
Sau khi gác máy, cô phát hiện thời gian đã trôi qua hết 40 phút. Trong lòng cô vẫn nhớ lời dặn của Phương Hạo Vân, bèn chạy vội ra phòng khách, nhưng không thấy có bóng dáng em trai trong đó.
“Đồ nhỏ mọn, chắc là đợi lâu quá giận rồi chứ gì...” Phương Tuyết Di lảm nhảm một mình, lên lầu đến trước cửa phòng Phương Hạo Vân gõ cửa.
Rất lâu sau Phương Hạo Vân mới ra mở cửa, hắn sụ mặt không nói câu nào.
Phương Tuyết Di xoay tròn đôi mắt, lướt nhanh chóng qua mặt Phương Hạo Vân, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin lỗi, chị vừa nhận được cuộc gọi của mẹ nên đến trễ...Nhưng em cũng quá nhỏ mọn rồi đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui