Hoán Kiểm Trọng Sanh

Nghe Trác Nhã nói thế, Phương Hạo Vân nghệch mặt ra giây lát, liền sau đó hắn hiểu ra ý nghĩa sâu xa từ trong câu nói của bà mẹ Trác Nhã, bà muốn nói Phương Tử Lân cũng có hai người phụ nữ sinh con cho ông, hiện nay Phương Hạo Vân chỉ học theo ba mình thôi...
Hắn đâu phải con ruột của Phương Tử Lân, chỉ là hành vi thì đúng là trùng hợp, Phương Hạo Vân chỉ có thể hiểu mình và Phương Tử Lân rất có duyên với nhau, nhưng hắn bị rơi vào thế bất đắc dĩ mà, cũng không biết năm xưa Phương Tử Lân đã xảy ra chuyện gì nữa?
“Mẹ, ý của mẹ là gia đình chúng ta sẽ không ai phản đối chứ ạ?” Phương Hạo Vân muốn cẩn thận xác nhận chính xác.
“Thằng con hư đốn, ba con nếu như biết được dự định của con, nói không chừng ông còn vui mừng không kịp ấy chứ...”
Nói đến đây, Trác Nhã nhớ lại dạo trước bà từng trao đổi với Phương Tử Lân, ông từng thổ lộ hy vọng Hạo Vân có thể sinh thêm nhiều cháu nội cho ông, tốt nhất là bày đủ một đội hình bóng đá, đến lúc đó đứa cháu đích tôn sẽ là đội trưởng, còn ông là huấn luyện viên chính, cả gia đình tụ tập vui đùa thật là hạnh phúc...
Khi đó Trác Nhã còn phản biện lại chồng, nói Hạo Vân không phải dạng đàn ông ưu thói trăng hoa.
Nhưng theo như tình hình hiện tại cho thấy, thằng tiểu tử Hạo Vân cũng chẳng phải người đàn ông tốt đẹp gì, mới có tí tuổi đầu mà đã lăng nhăng với Trương Mỹ Kỳ rồi...Ài...
Trác Nhã quả thật không biết oán trách thế nào nữa.
Cứ tưởng vấn đề phức tạp lắm, ai ngờ giải quyết dễ dàng như thế. Phương Hạo Vân vui mừng khôn xiết, hắn nôn nóng muốn gọi điện thoại cho chị Mỹ Kỳ ngay lập tức, đem tin vui này thông báo với chị ấy để chia sẻ niềm vui chung.
“Hừ, có phải là ngồi không yên chỗ, muốn báo tin vui cho Mỹ Kỳ ngay rồi đúng không?”
Trác Nhã nhìn thấu suy nghĩ của Phương Hạo Vân, nhíu mày căn dặn: “Hạo Vân, mẹ hy vọng con có thể tự kiểm soát bản thân, đừng dan díu với cô gái khác ngoài Mỹ Kỳ và Kỳ nữa, dù sao đây cũng là một xã hội văn minh có pháp luật hẳn hoi, hơn nữa nữ quyền đã được công nhận, không còn giống thời phong kiến nữa, con đừng đùa với lửa đó...” Trác Nhã là ví dụ điển hình, là nạn nhân của chủ nghĩa đàn ông độc tôn, vì thế đối với việc tam thê tứ thiếp bà tuyệt đối không tán đồng.
“Cái này...việc này...” Phương Hạo Vân bị Trác Nhã nói trúng tim đen, chỉ biết cười phá lên che giấu cảm xúc, nói: “Hôm nay con không bận, nếu mẹ có thời gia rảnh thì con sẽ ngồi uống café với mẹ, nghe nói café này xuất xứ từ Việt Nam nên thơm ngon lắm đấy.”
Trác Nhã đúng là có công việc bận cần giải quyết, nhưng trước thịnh tình của con trai, cuối cùng bà vẫn quyết định gác lại công việc ngồi nói chuyện với Hạo Vân. Tuy hắn không phải do bà sinh ra, nhưng bao nhiêu năm qua bà đã coi Phương Hạo Vân như con ruột, bà nghĩ mình có trách nhiệm uốn nắn lỗi lầm của đứa con này, tránh cho con trai sa chân vào tội lỗi không thể cứu vãn được.
“Thế thì con ngồi nói chuyện với mẹ đi...” Trác Nhã vẫy tay gọi cô phục vụ đến, gọi thêm hai tách café và một đĩa trái cây, xem ra bà định ngồi đây trao đổi với con trai khá lâu.
Phương Hạo Vân tuy trong lòng nôn nóng nhưng hắn thật lòng nhận lời ở lại ngồi nói chuyện với Trác Nhã. Đối với người mẹ hiền này, Phương Hạo Vân cảm kích vô cùng, từ sau khi thay đổi khuôn mặt bắt đầu một cuộc sống mới, hắn được bà chăm lo chu đáo không thiếu một thứ gì.
Chuyện giữa Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ, Trác Nhã tuy không mấy tán thành nhưng trong lòng lại không lo lắng, cái bà lo lắng nhất chính là quan hệ giữa con gái Phương Tuyết Di và Hạo Vân.
Trác Nhã luôn cảm thấy Tuyết Di có một thứ tình cảm đặc biệt với Hạo Vân, tình cảm đó chắc chắn không phải tình thân ruột thịt...Còn chính xác nên định nghĩa thế nào bà cũng không biết.
Tóm lại, Trác Nhã vẫn luôn lo lắng có chuyện không hay xảy ra.
Hôm nay, bà định nhân cơ hội này dò xét Hạo Vân, tiện thể cảnh báo với con trai, người ngoài thì còn có thể chấp nhận, chứ người thân một nhà đừng nên để xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Sau khi suy tính kĩ lưỡng, sắc mặt Trác Nhã trở nên nghiêm túc hẳn: “Hạo Vân, chị Tuyết Di của con quả thật làm mẹ rất đau đầu, con có thể nghĩ cách giúp mẹ không?”
Phương Hạo Vân vừa định đưa tách café lên uống, nghe Trác Nhã hỏi thế cánh tay dừng lại giữa chừng trên không trung rồi đặt trở xuống, nhìn chăm chăm vào Trác Nhã, hỏi: “Ý của ba mẹ nghĩ sao?”
“Ba con còn nôn nóng hơn cả mẹ nữa, con cũng biết chị Tuyết Di của con đã sớm bước vào tuổi nên lập gia đình rồi, nhưng chị con lại kén cá chọn canh, cứ lần lữa không tìm được đối tượng vừa ý, mẹ cũng không biết phải làm sao nữa?”
Từ sau vụ việc Lăng Vân Giai lần trước, Trác Nhã và Phương Tử Lân đã không còn cưỡng ép mai mối bạn trai cho Phương Tuyết Di.
Nhìn thấy tuổi tác của con gái càng lúc càng lớn, hai vợ chồng như ngồi trên đống lửa.
Phương Hạo Vân ngẫm nghĩ giây lát, nhíu mày nói: “Việc này đúng là đau đầu thiệt, con cũng không có cách gì hay, muốn giải quyết việc này chủ yếu ở phía chị Tuyết Di, nếu chị ấy không muốn lấy chồng, người khác làm thế nào cũng không cưỡng ép được.”
Phương Hạo Vân thật ra cũng rất muốn chị gái hắn sớm tìm được tấm chồng xứng đáng, nhưng chuyện hôn nhân đại sự người khác đâu thể quyết định thay được.
“Con hy vọng chị Tuyết Di sớm lập gia đình thật sao?” Trác Nhã đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân không biết tại sao Trác Nhã lại đặt câu hỏi lạ lùng này với hắn, hắn không suy nghĩ nhiều đã trả lời ngay: “Tất nhiên là con hy vọng chị ấy sớm tìm được một nửa xứng đáng của mình rồi...Mẹ à, thật ra ba mẹ cũng không cần lo lắng quá, chị Tuyết Di là một cô gái thông mình, chị ấy tự biết tính toán cho cuộc đời mình, có thể là duyên phận chưa đến. Tạo hóa luôn công bằng với vạn vật trên thế gian, mỗi một người sớm muộn gì đều sẽ tìm thấy một nửa thuộc về mình...”
“Công bằng?” Trác Nhã cười gằn, vặn lại con trai: “Nếu nói trên đời này quả thật có tạo hóa công bằng, mẹ rất muốn biết, tại sao có người lại có mấy cô gái một nửa thuộc về mình ấy nhỉ?”
Phương Hạo Vân nghe xong vả mồ hôi như tắm. Câu này rõ ràng là nhằm vào hắn, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một chút oán trách trong câu nói của mẹ Trác Nhã không phải muốn chỉ trích hắn, mà đối tượng bị nói tới ở đây là ông bố Phương Tử Lân.
Tươi cười giả lả, Phương Hạo Vân vội lái sang đề tài khác: “Mẹ à, chuyện của chị Tuyết Di con cảm thấy để mặc chị ấy tự giải quyết đi thôi, dù sao hôn nhân là chuyện đại sự suốt đời, nếu chị ấy không thích cố ép uổng là làm hại chị ấy đó.”
“Ài...” Trác Nhã thở dài một tiếng, ý nhị nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, mấp máy môi muốn nói thêm câu gì nhưng cuối cùng không thể nói ra. Lời nói của Phương Hạo Vân rất có lí, bà không muốn can thiệp thô bạo vào hôn nhân đại sự của con gái, nhưng bà đang rất sợ...sợ sau này sẽ xảy ra chuyện tày trời trong gia đình, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ngập ngừng giây lát, Trác Nhã nói nhỏ: “Hạo Vân, hai chị em con đều đã khôn lớn hết rồi, sau này ai nấy sẽ có gia đình riêng của mình, nhưng sau này hai đứa không được vì có gia đình riêng mà quên đi tình nghĩa chị em đấy nhé...” Trác Nhã cố tình nhấn mạnh 4 chữ “Tình nghĩa chị em” để cảnh báo Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, đến bây giờ hắn mới phát hiện Trác Nhã đi một vòng lớn như thế thì ra màn kịch cuối là muốn nói đến “Tình nghĩa chị em”.
“Chẳng lẽ mẹ đang nghi ngờ điều gì? Mẹ muốn cảnh báo điều gì chăng?” Nhớ lại những lời trao đổi vừa rồi, Phương Hạo Vân hình như ngộ ra một ít thông tin nhạy cảm.
Nói thật lòng, cho đến hiện nay trong lòng Phương Hạo Vân đúng là chưa nảy sinh tà niệm với Phương Tuyết Di, nhưng hắn cảm thấy chị Tuyết Di đối với hắn thì có hơi lạ lạ...
Những việc khác khoan hãy bàn đến, lần trước hắn phát hiện cuốn sách “Quản trị kinh doanh” của bà chị là đã nói rõ một số vấn đề rồi, tất nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân, hắn luôn cảm thấy chị Tuyết Di là một cô gái thông minh tài cán hiểu lí lẽ, chắc sẽ không làm ra những chuyện bại hoại đạo đức gia phong nào đâu.
Nhưng nói gì thì nói, giữa hai người quả thật đâu có quan hệ huyết thống, ngay cả đóng vai chị em cũng chưa được một năm cơ mà.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Hạo Vân trở nên lấm lét, một cảm giác lâng lâng dâng lên trong lòng, nhưng chính lúc này hắn bắt gặp ánh mắt gay gắt đang dò xét của Trác Nhã.
Nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, Phương Hạo Vân nghiêm túc khẳng định: “Xin mẹ cứ yên tâm, con và chị Tuyết Di tuyệt đối chỉ có tình cảm chị em thôi ạ.”
Thấy Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch, thái độ kiên quyết, Trác Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, con gái bà u mê nhưng đứa con trai không phải do bà sinh ra kể cũng sáng suốt hiểu lí lẽ.
“Ha ha!”
Trác Nhã cảm thấy an ủi trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị liền tan biến, ăn một tiếng dưa hấu, nói tiếp: “Hạo Vân, mẹ biết con là một đứa con hiểu chuyện, con sẽ không làm mẹ thất vọng đúng không? À, còn về việc của chị con, thật ra cũng không phải là không có cách gì đâu, trước mắt mẹ và ba con lại tìm được một anh chàng thích hợp, chỉ là ba mẹ không tiện ép buộc chị con như lần trước, để hôm khác mẹ sẽ giới thiệu cậu ta làm quen với con trước, con đứng ra tạo cơ hội cho hai người quen nhau, nói không chừng sẽ tác hợp được mối nhân duyên này thì sao?”
Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, hắn không mấy bằng lòng làm Nguyệt Lão se duyên: “Làm vậy không hay lắm chứ?”
Trác Nhã mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, mẹ chỉ muốn con đóng vai trò cầu nối tạo cơ hội cho họ làm quen thôi mà, còn có thành công hay không ba mẹ sẽ không ép buộc Tuyết Di. Nhưng theo mẹ thấy, lần này Tuyết Di có tám chín phần sẽ đồng ý, con không biết đó thôi, đối tượng lần này ba mẹ chọn ưu tú đến cỡ nào đâu...”
Nghe Trác Nhã nói thế, Phương Hạo Vân cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến Trác Nhã vừa lòng như thế?
Nên nhớ ngày thường Trác Nhã cũng thuộc loại phụ nữ đặt tầm mắt trên trời, trong kí ức của Phương Hạo Vân, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe mẹ đánh giá tốt đến thế về một người.
Chỉ có điều Phương Hạo Vân vẫn không mấy háo hức với vai trò làm Nguyệt Lão, nhưng hắn không biết tìm đâu ra lí do gì để từ chối.
Nhận thấy nét mặt Phương Hạo Vân lộ vẻ khó xử, Trác Nhã liền hỏi: “Hạo Vân, có gì không ổn sao? Chẳng lẽ con không hy vọng chị Tuyết Di yêu nhau với người đàn ông khác?”
Câu hỏi này quá sắc bén, Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, đến bây giờ hắn mới dám khẳng định thì ra Trác Nhã đang nghi ngờ mình.
Giao nhiệm vụ làm Nguyệt Lão cho hắn thật ra là muốn thử thách hắn một lần.
Cây ngay không sợ chết đứng. Phương Hạo Vân không hề có ý định xấu xa với chị Tuyết Di nên hắn không có gì phải lo sợ, sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, hắn gật gù: “Mẹ hiểu lầm rồi, con nhận lời mẹ vậy. Nếu anh chàng kia đúng là một người đàn ông ưu tú, con sẽ cố hết sức tác hợp cho họ.”
Ý nghĩa câu nói của Phương Hạo Vân cũng chỉ rõ, nếu đối phương không phải là người tốt, tất nhiên hắn phản đối.
Trác Nhã đương nhiên cũng hiểu rõ ẩn ý của Phương Hạo Vân, cả hai đều là người thông minh, người thông minh không cần giải thích quá dông dài làm chi...
Về việc này, Trác Nhã không hề phản cảm, vì nếu đối phương quả thật không phải người tốt, đừng nói là Phương Hạo Vân không đồng ý, bà cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng, suy cho cùng Phương Tuyết Di là con gái cưng của bà, người làm mẹ có ai muốn làm hại con gái? Có ai không hy vọng con gái mình có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn chứ?
“Hạo Vân, việc này cứ quyết định vậy đi nhé...Lát nữa con nhắc thử với Tuyết Di coi phản ứng của chị con thế nào đã.” Dừng lại một hồi, Trác Nhã ý nhị buông một câu.
“Vâng, con biết rồi.” Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, không tỏ thái độ phản đối.
“Hạo Vân, nếu con không bận việc gì thì ngồi thêm một lát với mẹ...Gần đây luôn bận bịu công việc, khó khăn lắm mới có dịp ngồi tịnh tâm nói chuyện với nhau...”
Trác Nhã đột nhiên lái đề tài sang Phương Tử Lân: “Hạo Vân, có thời gian con hãy khuyên nhủ ba con, gần đầy ông ấy cứ lo làm việc liên tục, nếu cứ tiếp tục thế này, e là sức khỏe ba con không chịu nổi đâu...”
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào Trác Nhã, có thể rõ ràng nhận ra một thoáng ai oán trong mắt của mẹ...
Ài...Đúng là làm khó cho Trác Nhã rồi, khó khăn lắm mới tái hợp với người yêu năm xưa, bây giờ có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp thành đạt, tiếc rằng Phương Tử Lân lại thân mang trọng bệnh.
Phụ nữ ấy, không có đàn ông bên cạnh là không được đâu.
“Mẹ yên tâm đi, chắc chắn con sẽ làm vậy...” Phương Hạo Vân suy ngẫm giây lát, buộc miệng nói: “Mẹ à, sau này lỡ như ba không còn nữa, hay là mẹ tìm người khác tái giá đi, mẹ còn trẻ, nếu tiếp tục sống thế này nửa đời sau của mẹ sẽ khổ lắm đấy...”
Phương Tử Lân chẳng còn trụ được bao lâu, Phương Hạo Vân nói “lỡ như” chẳng qua là muốn nói khéo hơn thôi.
Thật ra hắn nói ra những lời này với Trác Nhã chưa chắc hoàn toàn xuất phát thật lòng, cùng lắm chỉ có một nửa là thật, hắn muốn thăm dò thử bà mẹ này...
Phương Hạo Vân bị Trác Nhã thăm dò mấy lần, tất nhiên hắn phải phản kích lại một lần mới được chứ.
Nghe con trai đề nghị thẳng thừng như thế, Trác Nhã cứng đơ toàn thân, nhưng bà không lên tiếng trách mắng hắn, cũng không tỏ thái độ phản cảm gay gắt, xét từ vẻ mặt có thể thấy bà chỉ hơi chút hoảng loạn, không biết nên xử lí tình huống này thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui